Hỗn Trướng Từ Đâu Đến
Chương 18
CHƯƠNG 18
Hứa hẹn Chức Tú phu nhân nhận lời cũng không đạt được dễ dàng như vậy, Mê Vụ Sâm Lâm quái lạ gần như khiến chúng ta mất mạng. Nhưng mà dù sao Hàm Quang với ta vẫn muốn sống, mặc dù sinh lực không được tốt, nhưng hắn cũng có thể dựa vào trí nhớ nói cho ta biết hướng nào nên đi.
Như bây giờ, trên đường có thể ngẫu nhiên đi lạc, nhưng mà cũng có thể nhanh chóng tìm được đường chính.
Rất không may, âm khí hàn khí rất nặng, tương khắc với dương khí trong cơ thể ta. Ta bị vây trong đó, so với người thường càng cảm thấy lạnh hơn ba phần, thậm chí đến tiên khí cũng tiêu hao rất nhanh. Sau khi kiên trì bay thêm một đoạn, rốt cuộc mệt mỏi rã rời không chịu nổi ngã quỵ thẳng xuống đất!
Hoa tuyết rơi trên cao, có một số rơi vào mi, có một số rơi vào mặt, tan ra thật chậm.
Trời rộng đất rộng,màu xanh thẳm in trong mắt kia, thật là vô cùng đẹp mắt. Sương mù dày đặc bị ta phá tan rất nhanh lại tụ lại, dần dần che khuất khung cảnh phía trên gốc cây . Ta thu tay lại, cứng đờ đến gần như cũng không cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay của Hàm Quang nữa. Nhưng không biết vì sao, chớp mắt nhắm lại lòng lại như đang mỉm cười.
Lúc phàm nhân kết nghĩa huynh đệ, đều thích lập thệ trước ông trời, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng cầu chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Ta nghĩ, lần này ta với hắn lại ứng nghiệm rồi.
Trong bóng tối ý thức rơi vào hư vô, đau nhức, là cảm giác duy nhất. Xương cốt toàn thân đều như là hủy đi toàn bộ rồi, bủn rủn đến cực điểm, ta ngay cả động cũng lười động.
“Ngươi còn muốn ngủ tới khi nào?" Giọng nói nóng nảy của Nam Phong đánh vào màng tai:"Bản thiếu gia không hầu hạ nữa!"
“Thiếu chủ đi đâu?" Giọng nói lạnh lùng nhàn nhạt của nam tử vang lên:"Phu nhân nói rồi, trước khi Bạch công tử tỉnh lại, ngài cũng không thể đi ra ngoài."
“Ngươi…"
Ta xoa thái dương, híp mắt nhìn về hai người đứng giằng co ở phía cửa, hữu khí vô lực cắt ngang bọn họ:"Này, có gì ăn không, ta muốn chết đói…"
“Hưm? Ngươi tỉnh lại rồi!" Nam Phong quay đầu trợn to mắt nhìn ta, bước vài bước đến gần, chìa tay bắt mạch cho ta, nhíu mày, lại thu hồi tay như không có việc gì.
“Hàm Quang…" Tim ta đập đập, chỉ gọi tên hắn liền không dám hỏi tiếp nữa.
Nam Phong nở nụ cười, hiếm khi không cố ý làm ta hồi hộp, chỉ gật đầu nói:"Yên tâm, có tên sao chổi xui xẻo như ngươi ở bên cạnh, hắn đã sớm luyện được tấm thân mình đồng da sắt, có chết cũng không chết dễ như vậy đâu."
Chức Tú phu nhân nghe thấy hỏi han đến thăm ta, sau đó một phen khoan dung nói cho ta biết, mũi tên băng làm tổn thương lưng của Hàm Quang, lại đâm thẳng vào tâm mạch, tính mạng đúng là được bảo vệ, nhưng cũng không thể làm nhiều việc nặng nhọc, đề nghị bọn ta ở trong phủ thêm mấy ngày.
Dù sao thi đấu thua rồi, không lấy được Phụng Thiên Thư quay về chắc chắn cũng bị Ngọc Đế trách phạt, trở về trễ cũng có sao nữa đâu, huống hồ thương tích của Hàm Quang cũng không thể đi lại nhiều nữa. Ta nghĩ nàng nói có lý, sau đó tạ ơn, rồi gật đầu đồng ý.
So với thương thế của Hàm Quang, ta chẳng qua là tiên khí tiêu tổn quá nhiều, cũng không lo ngại, nghỉ ngơi một chút, thì vội vã chạy đến phòng kế bên thăm hắn.
Hắn còn ngủ, hơi thở trầm ổn, sắc mặt như thường. Ta thở dài một hơi, khe khẽ đến gần. Chức Tú phu nhân nói tâm mạch hắn bị hao tổn, cũng không biết bị thương đến mức nào?
Ta khom xuống vén tiết y của hắn ra, chính là đang muốn tỉ mỉ nhìn ngực của hắn, bỗng như có điều cảm thấy ngẩng đầu lên, đúng lúng đối mặt với đôi mắt đen nhánh như mực của Hàm Quang.
Trong khuôn mặt ấy hàm chứa tiếu ý tinh nghịch, ta vội vàng buông tay ra, đứng thẳng lưng, lúng túng nói:"Ta chỉ là muốn nhìn vết thương của ngươi một chút, việc khác gì đó chưa có làm!"
“Ta cũng không nói, Bạch Hổ đại nhân hốt nhiên chột dạ vùng lên giải thích, ngược lại khiến người ta cảm thấy có gì đó." Hàm Quang hình như muốn ngồi xuống, ta lập tức giúp đỡ đỡ lấy:"Ta muốn uống nước…"
“Ừm, chờ một chút." Ta gật đầu, đi tới cạnh bàn lấy chén nước cho hắn, chỉ là nước này rất nóng, bưng đến trước mặt vẫn còn bốc hơi nóng, ánh mắt Hàm Quanh nhìn ta cũng không đưa tay ra lấy.
Ta giật mình, đem nó đến gần mép, vừa thổi cho nguội rồi ta mới lại đưa cho hắn.
Hàm Quang cười, lấy trên tay ta, ừng ực uống xong, ngửa đầu nói:"Ta muốn uống một chén, làm phiền."
Ta liếc hắn một cái, lại lấy một chén cho hắn, vẫn thổi cho nguội đưa đến gần miệng hắn.
“Còn muốn uống sao?"
Hàm Quang chậm rãi ung dung dựa vào phía sau, lắc đầu, cười nói:"Không, cảm ơn."
Ta xoay người đặt chén trà xuống, nghe hắn ở phía sau người lẩm bẩm than thở:"Nằm vài ngày rồi, hai chân dường như mất cảm giác…"
“Muốn ta giúp ngươi đấm bóp một chút không?"
“Ừ, cũng được."
Ta quỳ gối trên giường, xốc chăn lên giúp hắn đấm chân, trong lòng nghĩ có chút không được tự nhiên. Thần sắc Hàm Quang lại là một bộ hưởng thụ, cười híp mắt, thập phần thiếu đòn.
“Bạch Hổ đại nhân, nhẹ một chút, chân ta không phải là những bức tường kia…"
Ta đỏ mặt lên, cả giận nói:"Ngươi câm miệng được chưa!"
Hàm Quang cười cười, không bới móc nữa, ta cũng không tự giác phóng nhẹ lực đạo trên tay.
“Được rồi, hình như vai cũng có chút mỏi, Bạch Hổ đại nhân có thể thuận tay hay không…" ( được voi đòi tiên :"< ) Ta nghiến răng, nhào đến nắm lấy hắn, oán hận nói:"Vô liêm sĩ! Ngươi rõ ràng đang đùa ta!" Khoé miệng Hàm Quang chứa tiếu ý nhàn nhạt, nháy mắt duỗi tay ôm lấy ta, bất thình lình bắt đầu dán sát hôn môi ta, thấp giọng nói:"Bạch Hàn, cảm ơn ngươi…" Ở trong phủ mấy ngày, Nam Phong mỗi ngày phái người đem tặng nhiều cuộn thuỷ(1), trong đó tự nhiên cũng không thiếu một ít dược liệu có giá trị, vì vậy thân thể Hàm Quang cũng chuyển biến tốt từng ngày. Ta một mặt cảm thấy an ủi, một mặt thái độ lại có chút khó chịu đối với loại ân cần này của Nam Phong. (1) Cuộn thuỷ (汤水): Cuộn có nghĩa là nước thuốc, thuỷ có nghĩ là nước cốt, nước ép. Nói tới đây chắc mấy bạn cũng hiểu rồi, do ta không biết giải thích sâu xa =A=. Hàm Quang đi ra hoa viên dạo một vòng, lúc trở trên tay ôm lấy một thực hạp. Ta thấy nhưng không thể trách, lập tức bĩu môi, tiếp tục tưới hoa, xem như không nhìn thấy. Mùi hương ngào ngạt rất nhanh thổi khắp phòng, Hàm Quang gọi ta qua, cười dài nói:"Ngươi cũng đến ăn chút, đây là đồ ăn Hoài Dương thiếu chủ cố ý sau từ nhân giang mang về, với những thứ khác cũng không giống đâu." “Buổi trưa ăn rất no, ta không muốn ăn." Ngồi xuống, ta lấy cho mình một ly trà. Hàm Quang ăn hai khẩu phần ăn, giương mắt nhìn ta cười. Ta bị hắn nhìn đến da đầu phát căng, không khỏi cả tiếng nói:"Người nhìn cái gì? Lại có ý nghĩ không đứng đắn!" Hàm Quang tản mạn cười, chậm rãi nói:"Tâm tình Bạch Hổ đại nhân không tốt? Sao bực tức nhiều như vậy…" “Ta nào có tâm tình không tốt? Tâm tình ta rất tốt!" “Hưm" Hàm Quang gật đầu:"Buổi tối ta hẹn thiếu chủ đi chèo thuyền du ngoạn, sẽ không quay về. Nếu ngươi có chuyện tìm ta, thì ngày mai hẳn nói!" “Ngươi còn muốn đi chơi thuyền với hắn?" Trong lòng đau đến muốn bốc hơi, ta có chút tức giận nhíu mày:"Thân thể ngươi vẫn chưa lành, ta không cho phép ngươi đi!" “Không ngại, đa tạ Bạch Hổ đại nhân quan tâm, hôm nay đã tốt đến mức cúng bốn mươi chín ngày rồi. Thưởng thức cảnh đêm ban tối cũng vẫn có thể xem là một biện pháp điều dưỡng thể xác và tinh thần tốt, nói không chừng, tâm tình tốt, bệnh cũng nhanh khỏi." Ta trừng hắn một lát, cuối cùng đẩy cửa đi. Tiểu tử Nam Phong này muốn làm cái gì? Chẳng lẽ gã thực sự là thích Hàm Quang? Trước đủ các loại hồi tưởng dâng lên, càng thêm khiến ta khẳng định đáp án này. Nhưng mà dù sao lòng người khó đoán, ta quyết định tự mình đi hỏi gã một chút. Nếu gã phủ nhận, vậy hiển nhiên là tốt nhất. Nếu gã thừa nhận, tối nay liền đập Hàm Quang hôn mê, trực tiếp mang về Thiên Đình, ta xem ngươi làm sao thích hắn! Đến viện tử Nam Phong ở rồi, nhưng lại không gặp hắn, chỉ có thị vệ lạnh lùng kia ngồi ở viện đánh cờ một mình. Thấy ta tiến đến, y chỉ đánh mắt liếc ta một cái, thì chuyên tâm đối phó với ván cờ của y. Đúng rồi, người đến cả chủ tử nhà mình cũng không để vào mắt như vậy, ta còn coi là cái gì? Ta nở nụ cười, ngồi xuống đối diện với y. “Thiếu chủ không ở đây." Y lời ít ý nhiều nói. Ta gật đầu:"Ta biết, lúc mới vào mấy nha hoàn đã nói với ta." Y vừa ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta, tựa hồ là đang bày tỏ ý tứ “Vậy sao ngài còn không đi". Ta cười rộ lên, hoà nhã nói:"Ngươi biết buổi tối Nam Phong muốn cùng Hàm Quang đi chèo thuyền ngắm cảnh không?" Tay cầm quân cờ của hắn hơi ngưng lại, dường như đối với lời nói của ta tuyết đối không có hứng thú. Ta vốn là nghĩ chắc trong phủ đệ này có thể quản thúc được Nam Phong, cũng chỉ có Chức Tú phu nhân và y. Chức Tú phu nhân kia ta thế nào cũng không tiện mở miệng, muốn ở đây bắt tay với y cũng vẫn có thể xem là một biện pháp tốt. Sao mộc du ngận đáp(2) khó khai thông như vậy… (2) Du mộc ngật đáp ( 榆木疙瘩): Hình dung nghĩa xấu về người, dùng nhiều để hình dung người nào đó rất đần, không mở mang đầu óc, ý nan giải nan phạt. Nghĩa rộng ví dụ người nào đó ( hoặc có nhóm người riêng biệt) ngoài tư tưởng ngoan cố, bảo thủ và không cởi mở. Là phương ngôn dân gian. “Ngươi có thể" Ta ho nhẹ một tiếng:"Nghĩ ra cách khiến Nam Phong ờ ừm…" Nói đến gần miệng ta lại cảm thấy xấu hổ, vì Hàm Quang, ta đường đường Bạch Hổ đại nhân lại có thể buông thả cấp bậc của bản thân, ở chỗ này cầu xin kẻ khác vướng chân Nam Phong, nói ra hết cũng không còn mặt để dày nữa! Bạch Hàn ơi Bạch Hàn, ngươi thực sự là… “Quên đi" Ta nhụt chí nói:"Ta về." Đứng lên muốn đi, người nọ lại lạnh lùng nhàn nhạt nói rằng:"Có ta ở đây, đêm nay thiếu chủ nhất định ra ngoài không được, ngài tạm thời yên tâm. Về phần Hàm Quang tiên quân…" Hơi ngừng lại, y bỏ quân cờ, xoay người đi vào trong phòng:"Ngài đi theo ta." Đầu óc nhất thời tối tăm, ta đần độn theo sau. Y tìm trên giường một hồi, đưa cho ta một quyển sách, nói:"Nếu như ngài làm theo lời dựa theo trong sách, tiên quân nhất định sẽ không bỏ ngài đi." Ta ngẩn người, đang định nhìn một cái trong mặt sách là nội dung gì, y lại bỗng nhiên đưa tay đè lại, thản nhiên nói:"Trờ về xem thôi, đây là đồ cá nhân của thiếu chủ, cầm không được phá hư." Ta gật đầu, hắn lại nói:"Kỳ thực trong lòng Bạch công tử hiểu rõ, tiên quân muốn nhất là cái gì. Nếu ngài bằng lòng, ngài ấy tự nhiên sẽ không còn chọc ghẹo ngài nữa, mà thiếu chủ cũng sẽ không.." Nói đến đây, y nhướng mày, không nói thêm gì nữa. Lời này của y ta nghe chỉ hiểu nửa câu, còn chưa đợi ngẫm nghĩ, y đã phất tay muốn đuổi ta đi. Ta nắm chặt sách, vội vàng nói rằng:"Có một điểm ta không hiểu rõ lắm, ta với ngươi không quen nhau, sao phải giúp ta như vậy?" “Vì ta cũng không phải là giúp ngài, ta đang giúp chính mình." “Hử?" “Bạch công tử, thỉnh." Ta nhìn vẻ mặt lạnh lùng của y, thở hắt ra, lại nói ta ơn, xoay người rời khỏi.
Hứa hẹn Chức Tú phu nhân nhận lời cũng không đạt được dễ dàng như vậy, Mê Vụ Sâm Lâm quái lạ gần như khiến chúng ta mất mạng. Nhưng mà dù sao Hàm Quang với ta vẫn muốn sống, mặc dù sinh lực không được tốt, nhưng hắn cũng có thể dựa vào trí nhớ nói cho ta biết hướng nào nên đi.
Như bây giờ, trên đường có thể ngẫu nhiên đi lạc, nhưng mà cũng có thể nhanh chóng tìm được đường chính.
Rất không may, âm khí hàn khí rất nặng, tương khắc với dương khí trong cơ thể ta. Ta bị vây trong đó, so với người thường càng cảm thấy lạnh hơn ba phần, thậm chí đến tiên khí cũng tiêu hao rất nhanh. Sau khi kiên trì bay thêm một đoạn, rốt cuộc mệt mỏi rã rời không chịu nổi ngã quỵ thẳng xuống đất!
Hoa tuyết rơi trên cao, có một số rơi vào mi, có một số rơi vào mặt, tan ra thật chậm.
Trời rộng đất rộng,màu xanh thẳm in trong mắt kia, thật là vô cùng đẹp mắt. Sương mù dày đặc bị ta phá tan rất nhanh lại tụ lại, dần dần che khuất khung cảnh phía trên gốc cây . Ta thu tay lại, cứng đờ đến gần như cũng không cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay của Hàm Quang nữa. Nhưng không biết vì sao, chớp mắt nhắm lại lòng lại như đang mỉm cười.
Lúc phàm nhân kết nghĩa huynh đệ, đều thích lập thệ trước ông trời, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng cầu chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Ta nghĩ, lần này ta với hắn lại ứng nghiệm rồi.
Trong bóng tối ý thức rơi vào hư vô, đau nhức, là cảm giác duy nhất. Xương cốt toàn thân đều như là hủy đi toàn bộ rồi, bủn rủn đến cực điểm, ta ngay cả động cũng lười động.
“Ngươi còn muốn ngủ tới khi nào?" Giọng nói nóng nảy của Nam Phong đánh vào màng tai:"Bản thiếu gia không hầu hạ nữa!"
“Thiếu chủ đi đâu?" Giọng nói lạnh lùng nhàn nhạt của nam tử vang lên:"Phu nhân nói rồi, trước khi Bạch công tử tỉnh lại, ngài cũng không thể đi ra ngoài."
“Ngươi…"
Ta xoa thái dương, híp mắt nhìn về hai người đứng giằng co ở phía cửa, hữu khí vô lực cắt ngang bọn họ:"Này, có gì ăn không, ta muốn chết đói…"
“Hưm? Ngươi tỉnh lại rồi!" Nam Phong quay đầu trợn to mắt nhìn ta, bước vài bước đến gần, chìa tay bắt mạch cho ta, nhíu mày, lại thu hồi tay như không có việc gì.
“Hàm Quang…" Tim ta đập đập, chỉ gọi tên hắn liền không dám hỏi tiếp nữa.
Nam Phong nở nụ cười, hiếm khi không cố ý làm ta hồi hộp, chỉ gật đầu nói:"Yên tâm, có tên sao chổi xui xẻo như ngươi ở bên cạnh, hắn đã sớm luyện được tấm thân mình đồng da sắt, có chết cũng không chết dễ như vậy đâu."
Chức Tú phu nhân nghe thấy hỏi han đến thăm ta, sau đó một phen khoan dung nói cho ta biết, mũi tên băng làm tổn thương lưng của Hàm Quang, lại đâm thẳng vào tâm mạch, tính mạng đúng là được bảo vệ, nhưng cũng không thể làm nhiều việc nặng nhọc, đề nghị bọn ta ở trong phủ thêm mấy ngày.
Dù sao thi đấu thua rồi, không lấy được Phụng Thiên Thư quay về chắc chắn cũng bị Ngọc Đế trách phạt, trở về trễ cũng có sao nữa đâu, huống hồ thương tích của Hàm Quang cũng không thể đi lại nhiều nữa. Ta nghĩ nàng nói có lý, sau đó tạ ơn, rồi gật đầu đồng ý.
So với thương thế của Hàm Quang, ta chẳng qua là tiên khí tiêu tổn quá nhiều, cũng không lo ngại, nghỉ ngơi một chút, thì vội vã chạy đến phòng kế bên thăm hắn.
Hắn còn ngủ, hơi thở trầm ổn, sắc mặt như thường. Ta thở dài một hơi, khe khẽ đến gần. Chức Tú phu nhân nói tâm mạch hắn bị hao tổn, cũng không biết bị thương đến mức nào?
Ta khom xuống vén tiết y của hắn ra, chính là đang muốn tỉ mỉ nhìn ngực của hắn, bỗng như có điều cảm thấy ngẩng đầu lên, đúng lúng đối mặt với đôi mắt đen nhánh như mực của Hàm Quang.
Trong khuôn mặt ấy hàm chứa tiếu ý tinh nghịch, ta vội vàng buông tay ra, đứng thẳng lưng, lúng túng nói:"Ta chỉ là muốn nhìn vết thương của ngươi một chút, việc khác gì đó chưa có làm!"
“Ta cũng không nói, Bạch Hổ đại nhân hốt nhiên chột dạ vùng lên giải thích, ngược lại khiến người ta cảm thấy có gì đó." Hàm Quang hình như muốn ngồi xuống, ta lập tức giúp đỡ đỡ lấy:"Ta muốn uống nước…"
“Ừm, chờ một chút." Ta gật đầu, đi tới cạnh bàn lấy chén nước cho hắn, chỉ là nước này rất nóng, bưng đến trước mặt vẫn còn bốc hơi nóng, ánh mắt Hàm Quanh nhìn ta cũng không đưa tay ra lấy.
Ta giật mình, đem nó đến gần mép, vừa thổi cho nguội rồi ta mới lại đưa cho hắn.
Hàm Quang cười, lấy trên tay ta, ừng ực uống xong, ngửa đầu nói:"Ta muốn uống một chén, làm phiền."
Ta liếc hắn một cái, lại lấy một chén cho hắn, vẫn thổi cho nguội đưa đến gần miệng hắn.
“Còn muốn uống sao?"
Hàm Quang chậm rãi ung dung dựa vào phía sau, lắc đầu, cười nói:"Không, cảm ơn."
Ta xoay người đặt chén trà xuống, nghe hắn ở phía sau người lẩm bẩm than thở:"Nằm vài ngày rồi, hai chân dường như mất cảm giác…"
“Muốn ta giúp ngươi đấm bóp một chút không?"
“Ừ, cũng được."
Ta quỳ gối trên giường, xốc chăn lên giúp hắn đấm chân, trong lòng nghĩ có chút không được tự nhiên. Thần sắc Hàm Quang lại là một bộ hưởng thụ, cười híp mắt, thập phần thiếu đòn.
“Bạch Hổ đại nhân, nhẹ một chút, chân ta không phải là những bức tường kia…"
Ta đỏ mặt lên, cả giận nói:"Ngươi câm miệng được chưa!"
Hàm Quang cười cười, không bới móc nữa, ta cũng không tự giác phóng nhẹ lực đạo trên tay.
“Được rồi, hình như vai cũng có chút mỏi, Bạch Hổ đại nhân có thể thuận tay hay không…" ( được voi đòi tiên :"< ) Ta nghiến răng, nhào đến nắm lấy hắn, oán hận nói:"Vô liêm sĩ! Ngươi rõ ràng đang đùa ta!" Khoé miệng Hàm Quang chứa tiếu ý nhàn nhạt, nháy mắt duỗi tay ôm lấy ta, bất thình lình bắt đầu dán sát hôn môi ta, thấp giọng nói:"Bạch Hàn, cảm ơn ngươi…" Ở trong phủ mấy ngày, Nam Phong mỗi ngày phái người đem tặng nhiều cuộn thuỷ(1), trong đó tự nhiên cũng không thiếu một ít dược liệu có giá trị, vì vậy thân thể Hàm Quang cũng chuyển biến tốt từng ngày. Ta một mặt cảm thấy an ủi, một mặt thái độ lại có chút khó chịu đối với loại ân cần này của Nam Phong. (1) Cuộn thuỷ (汤水): Cuộn có nghĩa là nước thuốc, thuỷ có nghĩ là nước cốt, nước ép. Nói tới đây chắc mấy bạn cũng hiểu rồi, do ta không biết giải thích sâu xa =A=. Hàm Quang đi ra hoa viên dạo một vòng, lúc trở trên tay ôm lấy một thực hạp. Ta thấy nhưng không thể trách, lập tức bĩu môi, tiếp tục tưới hoa, xem như không nhìn thấy. Mùi hương ngào ngạt rất nhanh thổi khắp phòng, Hàm Quang gọi ta qua, cười dài nói:"Ngươi cũng đến ăn chút, đây là đồ ăn Hoài Dương thiếu chủ cố ý sau từ nhân giang mang về, với những thứ khác cũng không giống đâu." “Buổi trưa ăn rất no, ta không muốn ăn." Ngồi xuống, ta lấy cho mình một ly trà. Hàm Quang ăn hai khẩu phần ăn, giương mắt nhìn ta cười. Ta bị hắn nhìn đến da đầu phát căng, không khỏi cả tiếng nói:"Người nhìn cái gì? Lại có ý nghĩ không đứng đắn!" Hàm Quang tản mạn cười, chậm rãi nói:"Tâm tình Bạch Hổ đại nhân không tốt? Sao bực tức nhiều như vậy…" “Ta nào có tâm tình không tốt? Tâm tình ta rất tốt!" “Hưm" Hàm Quang gật đầu:"Buổi tối ta hẹn thiếu chủ đi chèo thuyền du ngoạn, sẽ không quay về. Nếu ngươi có chuyện tìm ta, thì ngày mai hẳn nói!" “Ngươi còn muốn đi chơi thuyền với hắn?" Trong lòng đau đến muốn bốc hơi, ta có chút tức giận nhíu mày:"Thân thể ngươi vẫn chưa lành, ta không cho phép ngươi đi!" “Không ngại, đa tạ Bạch Hổ đại nhân quan tâm, hôm nay đã tốt đến mức cúng bốn mươi chín ngày rồi. Thưởng thức cảnh đêm ban tối cũng vẫn có thể xem là một biện pháp điều dưỡng thể xác và tinh thần tốt, nói không chừng, tâm tình tốt, bệnh cũng nhanh khỏi." Ta trừng hắn một lát, cuối cùng đẩy cửa đi. Tiểu tử Nam Phong này muốn làm cái gì? Chẳng lẽ gã thực sự là thích Hàm Quang? Trước đủ các loại hồi tưởng dâng lên, càng thêm khiến ta khẳng định đáp án này. Nhưng mà dù sao lòng người khó đoán, ta quyết định tự mình đi hỏi gã một chút. Nếu gã phủ nhận, vậy hiển nhiên là tốt nhất. Nếu gã thừa nhận, tối nay liền đập Hàm Quang hôn mê, trực tiếp mang về Thiên Đình, ta xem ngươi làm sao thích hắn! Đến viện tử Nam Phong ở rồi, nhưng lại không gặp hắn, chỉ có thị vệ lạnh lùng kia ngồi ở viện đánh cờ một mình. Thấy ta tiến đến, y chỉ đánh mắt liếc ta một cái, thì chuyên tâm đối phó với ván cờ của y. Đúng rồi, người đến cả chủ tử nhà mình cũng không để vào mắt như vậy, ta còn coi là cái gì? Ta nở nụ cười, ngồi xuống đối diện với y. “Thiếu chủ không ở đây." Y lời ít ý nhiều nói. Ta gật đầu:"Ta biết, lúc mới vào mấy nha hoàn đã nói với ta." Y vừa ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta, tựa hồ là đang bày tỏ ý tứ “Vậy sao ngài còn không đi". Ta cười rộ lên, hoà nhã nói:"Ngươi biết buổi tối Nam Phong muốn cùng Hàm Quang đi chèo thuyền ngắm cảnh không?" Tay cầm quân cờ của hắn hơi ngưng lại, dường như đối với lời nói của ta tuyết đối không có hứng thú. Ta vốn là nghĩ chắc trong phủ đệ này có thể quản thúc được Nam Phong, cũng chỉ có Chức Tú phu nhân và y. Chức Tú phu nhân kia ta thế nào cũng không tiện mở miệng, muốn ở đây bắt tay với y cũng vẫn có thể xem là một biện pháp tốt. Sao mộc du ngận đáp(2) khó khai thông như vậy… (2) Du mộc ngật đáp ( 榆木疙瘩): Hình dung nghĩa xấu về người, dùng nhiều để hình dung người nào đó rất đần, không mở mang đầu óc, ý nan giải nan phạt. Nghĩa rộng ví dụ người nào đó ( hoặc có nhóm người riêng biệt) ngoài tư tưởng ngoan cố, bảo thủ và không cởi mở. Là phương ngôn dân gian. “Ngươi có thể" Ta ho nhẹ một tiếng:"Nghĩ ra cách khiến Nam Phong ờ ừm…" Nói đến gần miệng ta lại cảm thấy xấu hổ, vì Hàm Quang, ta đường đường Bạch Hổ đại nhân lại có thể buông thả cấp bậc của bản thân, ở chỗ này cầu xin kẻ khác vướng chân Nam Phong, nói ra hết cũng không còn mặt để dày nữa! Bạch Hàn ơi Bạch Hàn, ngươi thực sự là… “Quên đi" Ta nhụt chí nói:"Ta về." Đứng lên muốn đi, người nọ lại lạnh lùng nhàn nhạt nói rằng:"Có ta ở đây, đêm nay thiếu chủ nhất định ra ngoài không được, ngài tạm thời yên tâm. Về phần Hàm Quang tiên quân…" Hơi ngừng lại, y bỏ quân cờ, xoay người đi vào trong phòng:"Ngài đi theo ta." Đầu óc nhất thời tối tăm, ta đần độn theo sau. Y tìm trên giường một hồi, đưa cho ta một quyển sách, nói:"Nếu như ngài làm theo lời dựa theo trong sách, tiên quân nhất định sẽ không bỏ ngài đi." Ta ngẩn người, đang định nhìn một cái trong mặt sách là nội dung gì, y lại bỗng nhiên đưa tay đè lại, thản nhiên nói:"Trờ về xem thôi, đây là đồ cá nhân của thiếu chủ, cầm không được phá hư." Ta gật đầu, hắn lại nói:"Kỳ thực trong lòng Bạch công tử hiểu rõ, tiên quân muốn nhất là cái gì. Nếu ngài bằng lòng, ngài ấy tự nhiên sẽ không còn chọc ghẹo ngài nữa, mà thiếu chủ cũng sẽ không.." Nói đến đây, y nhướng mày, không nói thêm gì nữa. Lời này của y ta nghe chỉ hiểu nửa câu, còn chưa đợi ngẫm nghĩ, y đã phất tay muốn đuổi ta đi. Ta nắm chặt sách, vội vàng nói rằng:"Có một điểm ta không hiểu rõ lắm, ta với ngươi không quen nhau, sao phải giúp ta như vậy?" “Vì ta cũng không phải là giúp ngài, ta đang giúp chính mình." “Hử?" “Bạch công tử, thỉnh." Ta nhìn vẻ mặt lạnh lùng của y, thở hắt ra, lại nói ta ơn, xoay người rời khỏi.
Tác giả :
Khổ Tố