Hôn Trộm 55 Lần
Chương 377: Anh thấy tôi có chỗ nào không tốt (7)
Editor: Xiu Xiu
“Cảm ơn." Kiều An Hảo nhìn trợ lý nở nụ cười, đặt bánh ngọt trên một chỗ trống, nghĩ đến trợ lý đang ở đây, không cho cậu ta ăn cũng không được, vì thế quay đầu, nhìn trợ lý nói: “Cậu cũng tới ăn bánh ngọt đi."
Trợ lý vừa định gật đầu nói “Được", kết quả lại nhận được ánh mắt của Lục Cẩn Niên quét qua, khiến yết hầu của anh mắc kẹt tại chỗ, sau đó treo lên vẻ tươi cười, nuốt nước miếng xuống, nói một câu trái lương tâm: “Cảm ơn cô Kiều, thế nhưng từ nhỏ tôi đã không thích ăn đồ ngọt."
“Như vậy sao…" Kiều An Hảo quay đầu nhìn Lục Cẩn Niên, mặt người đàn ông lúc này vô cùng nhạt nhẽo, không còn vẻ uy hiếp như lúc nãy, Kiều An Hảo hoàn toàn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, trên miệng còn treo một nụ cười nhợt nhạt, đưa đĩa bánh của mình cho anh: “Tất cả bánh ngọt đều là của anh."
Lục Cẩn Niên “Ừhm" một tiếng, thừa dịp cô không chú ý, lại nhìn lướt qua trợ lý.
Trợ lý ngay lập tức bừng tỉnh, lại mở miệng nói: “Lục tổng, tôi vừa nhớ ra, hôm nay đã đồng ý với vợ sẽ về ăn cơm chiều, nếu không có việc gì, tôi có thể đi trước không?"
Biết rõ là vì sự cảnh cáo của mình, trợ lý mới bịa ra như vậy, nhưng Lục Cẩn Niên lại vẫn bày ra vẻ mặt như mọi thứ đều không liên quan đến mình, chỉ hơi gật đầu nói: “Ừ, được rồi."
Trợ lý như được nhận lệnh đại xá, nói với Kiều An Hảo một tiếng: “Cô Kiều, hẹn gặp lại", sau đó ngay lập tức đi ra khỏi phòng.
Trợ lý đi rồi, Lục Cẩn Niên liếc mắt nhìn thời gian, vừa lúc ăn cơm, liền hỏi: “Muốn ăn cái gì?"
“Thế nào cũng được…" Kiều An Hảo vừa trả lời xong, đã nghĩ tới lúc mình đến hình như anh hơi gấp gáp chuyện gì đó, vì thế chữa lại, nói: “Vừa rồi có phải anh đang xử lý công việc không? Muốn xử lý xong rồi hãy đi không?"
Tạm dừng một lúc, Kiều An Hảo cắn môi nói dối: “Bây giờ tôi còn chưa đói, vừa mới ăn bánh ngọt xong."
Lục Cẩn Niên suy nghĩ một chút, gật đầu, đưa ipad cho Kiều An Hảo: “Chờ tôi."
“Được." Kiều An Hảo nhận ipad, sợ mình ở trong phòng ngủ sẽ quấy rầy anh, liền chỉ chỉ ra phòng khách: “Tôi ra ngoài chờ anh."
Lục Cẩn Niên gật đầu, không nói gì.
Kiều An Hảo nhìn về phía anh, mỉm cười ngọt ngào, tiện tay ôm ipad ra khỏi phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại.
Lục Cẩn Niên nhìn cửa phòng đóng chặt lại, đứng tại chỗ rất lâu, mới cúi đầu như có như không cong môi cười, kéo người dựa ra đằng sau, ngồi xuống, tiếp tục nhìn máy tính xử lý công việc.
Lúc anh xong hết mọi việc, bầu trời ngoài cửa sổ đã bắt đầu tối lại, anh nhìn qua thời gian, vậy mà đã qua hai giờ, nhớ tới Kiều An Hảo vẫn đang chờ mình trong phòng khách, liền mạnh mẽ đứng lên, đá văng ghế dựa phía sau, đi đến trước cửa phòng ngủ, vừa kéo cửa ra đã thấy trên ghế sofa, Kiều An Hảo đang giơ ipad xem phim, có thể do sợ quấy rầy anh làm việc, nên bật âm thanh rất nhỏ.
Bước chân của anh liền dừng lại, vẻ mặt trở nên dịu dàng.
Kiều An Hảo cảm giác được một bóng đen đến sau đầu mình, theo bản năng ngẩng đầu một phen, chẳng biết từ lúc nào, Lục Cẩn Niên đã đứng ở đó, liền đặt ipad xuống dưới sofa, ngồi dậy, cười tít mắt hỏi: “Xong việc rồi hả?"
“Cảm ơn." Kiều An Hảo nhìn trợ lý nở nụ cười, đặt bánh ngọt trên một chỗ trống, nghĩ đến trợ lý đang ở đây, không cho cậu ta ăn cũng không được, vì thế quay đầu, nhìn trợ lý nói: “Cậu cũng tới ăn bánh ngọt đi."
Trợ lý vừa định gật đầu nói “Được", kết quả lại nhận được ánh mắt của Lục Cẩn Niên quét qua, khiến yết hầu của anh mắc kẹt tại chỗ, sau đó treo lên vẻ tươi cười, nuốt nước miếng xuống, nói một câu trái lương tâm: “Cảm ơn cô Kiều, thế nhưng từ nhỏ tôi đã không thích ăn đồ ngọt."
“Như vậy sao…" Kiều An Hảo quay đầu nhìn Lục Cẩn Niên, mặt người đàn ông lúc này vô cùng nhạt nhẽo, không còn vẻ uy hiếp như lúc nãy, Kiều An Hảo hoàn toàn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, trên miệng còn treo một nụ cười nhợt nhạt, đưa đĩa bánh của mình cho anh: “Tất cả bánh ngọt đều là của anh."
Lục Cẩn Niên “Ừhm" một tiếng, thừa dịp cô không chú ý, lại nhìn lướt qua trợ lý.
Trợ lý ngay lập tức bừng tỉnh, lại mở miệng nói: “Lục tổng, tôi vừa nhớ ra, hôm nay đã đồng ý với vợ sẽ về ăn cơm chiều, nếu không có việc gì, tôi có thể đi trước không?"
Biết rõ là vì sự cảnh cáo của mình, trợ lý mới bịa ra như vậy, nhưng Lục Cẩn Niên lại vẫn bày ra vẻ mặt như mọi thứ đều không liên quan đến mình, chỉ hơi gật đầu nói: “Ừ, được rồi."
Trợ lý như được nhận lệnh đại xá, nói với Kiều An Hảo một tiếng: “Cô Kiều, hẹn gặp lại", sau đó ngay lập tức đi ra khỏi phòng.
Trợ lý đi rồi, Lục Cẩn Niên liếc mắt nhìn thời gian, vừa lúc ăn cơm, liền hỏi: “Muốn ăn cái gì?"
“Thế nào cũng được…" Kiều An Hảo vừa trả lời xong, đã nghĩ tới lúc mình đến hình như anh hơi gấp gáp chuyện gì đó, vì thế chữa lại, nói: “Vừa rồi có phải anh đang xử lý công việc không? Muốn xử lý xong rồi hãy đi không?"
Tạm dừng một lúc, Kiều An Hảo cắn môi nói dối: “Bây giờ tôi còn chưa đói, vừa mới ăn bánh ngọt xong."
Lục Cẩn Niên suy nghĩ một chút, gật đầu, đưa ipad cho Kiều An Hảo: “Chờ tôi."
“Được." Kiều An Hảo nhận ipad, sợ mình ở trong phòng ngủ sẽ quấy rầy anh, liền chỉ chỉ ra phòng khách: “Tôi ra ngoài chờ anh."
Lục Cẩn Niên gật đầu, không nói gì.
Kiều An Hảo nhìn về phía anh, mỉm cười ngọt ngào, tiện tay ôm ipad ra khỏi phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại.
Lục Cẩn Niên nhìn cửa phòng đóng chặt lại, đứng tại chỗ rất lâu, mới cúi đầu như có như không cong môi cười, kéo người dựa ra đằng sau, ngồi xuống, tiếp tục nhìn máy tính xử lý công việc.
Lúc anh xong hết mọi việc, bầu trời ngoài cửa sổ đã bắt đầu tối lại, anh nhìn qua thời gian, vậy mà đã qua hai giờ, nhớ tới Kiều An Hảo vẫn đang chờ mình trong phòng khách, liền mạnh mẽ đứng lên, đá văng ghế dựa phía sau, đi đến trước cửa phòng ngủ, vừa kéo cửa ra đã thấy trên ghế sofa, Kiều An Hảo đang giơ ipad xem phim, có thể do sợ quấy rầy anh làm việc, nên bật âm thanh rất nhỏ.
Bước chân của anh liền dừng lại, vẻ mặt trở nên dịu dàng.
Kiều An Hảo cảm giác được một bóng đen đến sau đầu mình, theo bản năng ngẩng đầu một phen, chẳng biết từ lúc nào, Lục Cẩn Niên đã đứng ở đó, liền đặt ipad xuống dưới sofa, ngồi dậy, cười tít mắt hỏi: “Xong việc rồi hả?"
Tác giả :
Diệp Phi Dạ