Hỗn Thiên Giới

Chương 12: Lên Thiên Sơn Môn 2

Thiên Sơn Môn, một môn phái tồn tại đã hơn ngàn năm, nghe đồn tổ sư của Thiên Sơn môn là một cái thế thần giả, tu vi cực cao, khi người ngao du đến ngọn Thiên Sơn này liền thấy cảnh vật tuyệt đẹp nơi đây, lại cảm thấy linh khí ở đây tràn trề nên quyết định đừng chân và sáng lập ra một môn phái lấy tên ngọn núi này. Tại đây người thu nhận năm người đệ tử, trăm năm sau những đệ tử của ông đều là hùng bá một phương, đem Thiên Sơn môn phát quy quan đại, danh tiếng lẫy lừng. Đến hôm nay, Thiên Sơn môn vẫn như xưa, sừng sững không ngã, nhân tài lớp lớp, cường giả như mây, nghe nói môn chủ đương nhiệm cũng là một nhân tài tuyệt thế, chưa quá năm mươi đã là một Nhập Thần cảnh giới, ở trên Tịnh Nguyên đại lục này là một trong mười cường giả đứng đầu, người người kính phục....--" Aaa.. Huynh nhìn xem, đây chính là Thiên Sơn môn...".

Lâm Hoài cùng Nhạc Phi đi tới một cánh cổng lớn bằng đá với hai trụ đá khổng lồ, hai ba người ôm không suể, trên thân trụ điêu khắc rồng bay phụng múa vô cùng hoa mỹ, phía bên phải cánh cổng là một khối đá lớn, trắng tinh như ngọc, một mặt bị gọt phẵn không biết là loại binh khí sắc bén nào làm ra, trên mặt phẳng khắc ba chử lớn Thiên Sơn Môn, ba chữ này khí thế uy nghiêm, khiến người vừa nhìn đã kinh hồn bạc vía, nếu nhìn lâu sẽ bị tổn thương linh hồn, không biết là do cao nhân nào làm ra, dù cho lúc này cảnh sắc đã tối trời cũng không làm mất đi vẻ uy nghiêm kia.

Sau cánh cổng lớn chính là Thiên Sơn Môn, cái sơn môn này cũng thật là to lớn, chỉ khoảng sân trước thôi đã rộng vài trăm mét, lát đá xanh vô cùng cứng chắc, xung quanh đình viện san sát, dù trời tối thế nhưng những kung cửa sổ kia đều phát sáng, cộng thên những đèn l-ng leo lét càng làm cho không gian thêm một tầng lung linh huyền ảo. Nhạc Phi kéo tay hắn bon bon đi vào trong, dù hai người họ hiên hiên ngang ngang đi trên đường thế nhưng lại không ai nhình thấy họ vì giờ này mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi hết rồi, đâu có ai rảnh rổi chạy lung tung chứ.

Cũng vì trời đã tối thế nên nàng không thể sắp sếp chổ ở cho hắn được đành phải đưa hắn về phòng mình. Xuyên qua một dãy hành lang cuối cùng cũng đến phòng của nàng, vừa mở cửa ra hắn đã nghe một mùi thơm nhẹ sộc vào mũi, tuy bên trong không người nhưng đèn đã thắp sáng trưng, bên trong bày biện khá đơn giãn, thế nhưng lại có phần đa màu sắc rõ ràng thích hợp với tính cách của nàng. Cả hai ngồi luyên thuyên vài câu rồi chuẩn bị đi ngủ. Dù đã ấy ấy một lần thế nhưng nàng nào cho hắn ngủ chung, quẳng cho hắn một cái đệm cùng một tấm chăn, tất nhiên là có cả gối, ý bảo tối nay hắn phải toạ thiền dưới đất rồi, hắn nhìn đống mền gối lộn sộn dưới đất cười khổ một cái, cũng không làm gì được, đành ươn ươn khổ khổ trải đệm ra chuẩn bị ngủ, lúc này nàng cũng đã nằm im thin thít trên giường.

Canh ba...

Hắn nằm dưới đất vừa lạnh vừa khó chịu, chằn chọc mãi không ngủ được. Đang bức rức thì hắn chợt nghe tiếng động phát ra từ trên giường, tò mò, hắn khẽ trở mình, may mắn góc nhìn của hắn lại có thể trông thấy toàn bộ khung cảnh trên giường, len lén đưa mắn nhìn lên. Nàng vẫn nằm yên, có lẽ nàng đã ngủ say, chợt nàng khẽ nhúc nhích, nàng vẫn còn thức sao, tay nàng chuyển động nhẹ nhàng, từ từ lướt qua đường cong mê người, chạy vòng qua bờ mông căng tràn, rồi rơi xuống nơi khe sâu, sau đó nhè nhẹ khuấy động, miệng nàng phát ra thanh âm rên rĩ nho nhỏ.

--" O M G...".

Hắn phải cắn chặt cái chăn mới ngăn bản thân phát ra tiếng la. Nàng hiện tại chính là đang thẩm cmn du, nghe tiếng rên của nàng mà hắn cũng cảm thấy rạo rực, cái yy không gọi mà thức dậy, trang nghiêm chào cờ.

Nàng thẩm một lúc rồi bỗng nhiên dừng lại, khẽ trở mình sau đó bước xuống giường, bước nhè nhẹ đến gần hắn.

--" Đệch, chẵng lẽ định hiếp ta khi đang ngủ...".

Hắn thầm hô trong bụng, nội tâm vô cùng khẩn trương.

Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh hắn, cứ thế nhìn hắn ngủ. Nàng đưa tay ngọc vuốt nhẹ lên khuôn mặt hắn, ánh mắt nàng có chút mơ màng. Bất chợt hắn mở mắt ra, nàng như sợ hãi, bối rối đứng lên thế nhưng lại bị hắn nắm tay kéo lại. Hắn từ từ ngồi dậy ánh mắt nhu tình nhìn nàng, nàng lại không dám nhìn hắn mà ngồi tránh một bên.

--" Không ngủ được sao... ".

Hắn nhẹ cười ôn nhu hỏi.

--" Ừm...".

Nàng lí nhí đáp lời.

--" Hì, ta cũng không ngủ được...".

Hắn phì cười, ngửa mặt lên nhìn trần nhà.

--" Tại sao, chẵng phải huynh ngủ rồi sao,...".

--" Không, ta chưa ngủ, chỉ nhắm mắt lại thôi...".

Hắn thản nhiên trả lời, thế nhưng làm nàng cảm thấy bản thân như vừa ăn vụn bị phát hiện, hai má đỏ lên, thẹn thùng cúi mặt xuống giấu vào đùi.

--" Dậy mà làm ta cứ tưởng...".

Nàng lí nhí nói.

Hắn nhìn nàng, nheo mắt cười, cánh tay nhẹ nhàng vòng qua eo nàng kéo nàng sát lại gần hắn.

--" Huynh, huynh làm gì đó..".

Nàng có chút hoảng sợ, nội tâm vừa ngại ngùng vừa xấu hổ, lại có một cảm giác không nói thành lời.

--" Nương tử..".

Hắn khẽ thốt bên tai nàng.

--" Aaaa.. huynh gọi ta là gì...".

Nàng a lên một tiếng, mặt cũng ngẩn lên chăm chăm nhìn hắn, ánh mắt phản phất một tia kinh ngạc.

--" Nương tử...".

--" Ai, ai cho huynh gọi ta như dậy...".

--" Chúng ta sắp thành thân, với lại cũng đã.... với nhau... ta không gọi nàng bằng nương tử thì gọi bằng gì...".

Hắn nói nữa câu rồi lại ngắt đoạn, mắt nhìn nàng đầy hàm ý. Nàng cũng không ngốc, vừa nghe liền hiểu, khuôn mặt cũng đỏ ửng, trong đầu hồi tưởng đến khoảnh khắc linh động dưới hồ. Mặc dù bị xuân dược làm cho tâm trí không thể kiểm soát được lý trí thế nhưng cảm giác vẫn còn, cảm giác đó khiến nàng không thể quyên. Nghĩ đến đây, chổ đó của nàng liền cảm thấy khó chịu, dục vọng nổi lên. Cảm giác được sự khác biệt trong cơ thể nàng liền thấy hoảng sợ, đem dục vọng chôn xuống.

--" Nhưng mà, nhưng mà....".

Nàng ấp úng không nói thành lời.

Hắn cũng không nói thêm gì, né người một chút, kéo nàng ngã vào vòng tay.

Nằm trong vòng tay hắn nàng thẹn thùng không dám nhúch nhích, mắn chằm chắm nhìn hắn, nhìn nam nhân trước mắt này. Khuôn mặt góc cạnh, mái tóc dài tiêu soái, đôi mắt hắn nhìn nàng đầy nhu tình, âu yếm. Bất chợt nàng như chìm vào trong đôi mắt đó, không gian như chỉ còn mình hắn, nàng cứ thế say mê.

--" Nàng biết không, ta đã bắt đầu yêu nàng rồi đó...".

Hắn nhẹ giọng nói, thanh âm trầm trầm êm tai.

--" Yêu, yêu mụi sao...".

Ánh mắt nàng mang theo một tia ngạc nhiên cùng bối rối.

--" Ừm, yêu nàng...".

--" Nhưng tại sao lại yêu ta..".

--" Ta cũng không biết, ta chỉ biết mình đã bắt đầu yêu sự ngây thơ, thuần khiết của nàng...".

--" Dậy sao...".

--" Nàng có tin ta không..".

--" Ta không biết nữa..".

Nàng khẽ lắc đầu.

--" Dậy nàng có yêu ta không".

--" Yêu là gì...".

--" Ta cũng không biết, nếu có thể giải thích đã không gọi là yêu rồi".

Hắn mĩm cười ôn hoà nhìn nàng.

--" Nàng nhắm mắt lại đi".

--" Để làm gì".

--" Thì nàng cứ nhắm lại đi".

Mắt ngọc khẽ nhắm lại, hắn nhìn nàng mĩm cười một tiếng, đầu cuồi xuống nhẹ hôn lên môi nàng. Nàng cuối cùng cũng biết hắn định làm gì, nội tâm có chút hoảng sợ, thế nhưng nàng lại không muốn phản kháng, nụ hôn của hắn thật êm đềm, thật ngọt ngào.... Nàng nhắm mắt lại chìm đắm vào nụ hôn.

Bàn tay hắn nhẹ đặt lên eo nàng, rồi từ eo chạy dài lên sống lưng, một cảm giác tê dại từ tay hắn truyền đến làm nàng khẽ ưm một tiếng, người cong lại. Bàn tay lại quỷ mị lướt lên vai rồi rơi lên ngực nàng, từ từ đè xuống. Môi hắn vẫn say sưa hôn nàng, lưỡi hắn như con cá bơn luồn qua miệng tìm kiếm lưỡi nàng. Giờ phút này nàng đã hoàn toàn bất lực, dục vọng đè nén bị hắn moi lên, nàng nằm im mặt kệ hắn muốn làm gì thì làm. Biết nàng đã bị chinh phục, hắn cũng mạnh tay hơn, khởi động màn dạo đầu hấp dẫn. Từ môi xuống cổ, từ cổ xuống vai rồi xuống ngực, hắn tham lam vừa nắn vừa liếm làm ngực nàng vừa đỏ vừa ướt, sau một hồi nghịch phá hắn chuyển dần xuống dưới, rồi vụt mặt vào âm hộ đang ẩm ướt của nàng.

--" Ưm.. Ưm..aaa..".

Nàng rên rĩ khoái lạc, ánh mắt mê li, lưỡi nhẹ liếm lên bờ môi mọng đỏ, tay vô thức vuốt ve bờ ngực căn tròn, làm ra một động tác mị hoặc khiêu gợi vô cùng.

Hắn giống như một người đi giữa sa mạt, đói khát tận hưởng từng giọt nước chảy ra từ khe suối thần tiên, lưỡi hắn liên hồi khuấy đảo làm ra những âm thanh loạt soạt đều đều, đôi lúc hắn nạnh bạo cắn nhẹ một cái làm nàng co giật theo.

Khúc dạo đầu đã qua, hắn bật người đứng dậy, đem y phục toàn thân cởi bỏ, cái hung vật kia cũng theo đó bật lên sừng sững. Hắn đem hung vật lê đến trước mặt nàng sau đó nhẹ nói.

--" Nàng mở miệng ra đi...".

Nàng như một con cún con ngoan ngoãn, liền há miệng ra, lập tức hắn đem hung vật đâm sâu vào miệng nàng. Ngở ngàng, sợ hãi còn có chút khó chịu, cái thứ đó của hắn to quá cở, lại đâm sâu tận cổ họng làm nàng ngợp thở, nàng không ngừng vùng vẫy, hắn thấy nàng như dậy nhẹ rút hung vật ra, vừa thoát khỏi nó nàng liền thở hồng hộc, ho khang mấy tiếng.

--" Khụ... chàng, chàng làm gì đó.. khụ khụ...".

--" Không có gì đâu, nàng đừng sợ.... Tiếp tục nào..".

Hắn nhẹ vuốt lên tóc nàng thủ thỉ, nàng còn có chút lưỡng lự không muốn thế nhưng vẫn há miệng ra để hắn cho hung vật vào, lần này hắn không như lúc nãy mà vào từ từ, thế nhưng của hắn thì to còn miệng nàng thì nhỏ, nàng ngậm hết cở vẫn chỉ được một phần ba.

--" Aaaaa... sướng quá.. đúng rồi nàng dùng lưỡi liếm nó đi.. ơơơ... nàng.. nàng làm tốt lắm....".

Hắn rên rĩ vui sướng trong khi hông thì nhẹ nhàng nhúng nhảy.

Hắn nhẹ nhàng rút hung vật ra khỏi miệng nàng, sau đó đem xuống dưới, mạnh tay dạng chân nàng ra, động tiên như được khai thông cũng từ từ mở ra, như nụ tầm xuân nở rộ, màu hồng phơn phớt. Hắn đem hung vật đặt lê cửa động kéo lê mấy cái.

--" Ta vào nha.. ".

Hắn ôn nhu nói một tiếng, nàng không trả lời mà tránh mặt một bên, hắn cũng không hỏi nhiều, từ từ đẩy hông, hung vật tách cửa động tiên từ từ đi vào.

--" Aaa đau..".

Nàng khẽ hô một tiếng, chân mày cũng nhíu lại.

--" Yên tâm ta sẽ nhẹ mà...".

Hắn vuốt ve nàng vài cái, rồi tiếp tục đi vào, từng chút, từng chút một, đến khi được một phần hai hung vật hắn lại rút ra, rồi lại tiếp tục đi vào, rồi lại rút ra, cứ thế một lúc nét mặt nàng cũng giãn ra, thay vào đó là sự mơ màng, mê li. Hắn từ từ nhanh hơn và cũng đâm sâu hơn, đến khi toàn bộ hung vật đâm sâu vào trong thì dục thuỷ của nàng cũng đã chảy ra nhờn nhợt.

--" Aaa... ưmmm... ưmmm..".

--" Bạch bạch".

Nàng khẽ rên rĩ, cố gắng làm âm thanh nhỏ hết mức có thể như sợ có ai nghe thấy.

--" Aaa... Sướng quá.. của nàng thật chặt.. thật ướt....".

Hắn liên tục nhấp vào, vang lên mấy tiếng lạch bạch, và rồi hắn dừng lại, đem nàng lật sấp xuống, sau đó lại đem hung vật nhét vào nhấp thiên tục.

--" Aaaa... chàng.. chàng chậm một chút... ch.. chết thiếp... ".

--" Bạch bạch..".

Hắn không hề nghe theo mà càng làm nhanh hơn, còn mạnh bạo kéo hai tay nàng lên làm nàng nhổm cả nữa thân trước lên, liên tục nhấp mông như giả gạo.

--" Bạch, Bạch, bạch, bạch, bạch..".

--" Aaaaaaaaáááááààààà....".

Nàng la lên một tiếng dài theo nhịp nhấp của hắn, như sung sướng kìm nén không nỗi bộc phát ra. Không gian chìm vào những âm thanh xác thịt va chạm vào nhau cùng những âm thanh khoái lạc vang vọng.

*††**

Bình minh lên trên ngọn Thiên Sơn hùng vĩ, ánh nắng chiếu xuống những tàn cây xanh mát, ngay cả đỉnh núi đầy tuyết quanh năm kia dường như cũng sáng lên. Thiên sơn môn cũng vươn mình đón ánh nắng ban mai, những mái ngói đỏ tươi càng thêm chói loá dưới ánh nắng.

Trong một căn phòng nhỏ, vừa nhìn đã biết là khuê phòng của nữ nhân. Lâm Hoài đang ngồi trên chiếc bàn làm bằng gổ thơm, hắn nhâm nhi tách trà trên tay, mùi thơm của trà làm tâm hồn người ta khoan khoái. Bất chợt cánh cửa đang yên đang lành tự nhiên ầm một cái bị đánh văng ngược vào trong, từ bên ngoài một phụ nhân bay vào, bà đứng trên cánh cửa vừa bị bà đạp sập ngó ngang dọc một cái rồi hừ một tiếng.

--" Hừ, con xem xem, con bị nó lừa rồi, vừa nghe ta đến đã chạy mất...".

Từ bên ngoài một thiếu nữ xinh đẹp đi vào, chính là Nhạc Phi, nét mặt nàng vô cùng khẩn trương, nhìn cánh cửa bị đạp đổ dưới đất lòng nàng có chút hoảng sợ, liền ngó nhìn xung quanh cất tiếng gọi.

--" Lâm Hoài, huynh ở đâu, mụi cùng mẫu thân đến rồi đây, huynh đi ra đi...".

--" Hừ, nó đã cao bay xa chạy rồi, không cần gọi nữa".

Gọi một hồi mà không thấy ai trả lời phụ nhân hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt giận dữ không thôi, nàng nghe nói dậy ánh mắt có chút thất lạc, mặt chùng xuống.

--" Ta... ở đây...".

Chợt từ đâu đó vang lên một giọng nói, mà khi nàng vừa nghe thấy liền vui mừng, không ngừng tìm kiếm xung quanh.

--" Huynh đang ở đâu....".

--" Ở.. ở dưới.... này..".

Giọng nói của hắn run run như là đang ăn đau khổ.

--" Aaaa... mẫu thân.. người đạp lên huynh ấy rồi...
Tác giả : Lạc Kỳ Nam
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại