Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Quyển 5 - Chương 72: 【41 】Kiều Niệm Chiêu không cam lòng (3)
Editor: Tâm Thường Lạc
Cận Tử Kỳ vẫn lẳng lặng nghe, đón nhận tất cả chỉ trích của Kiều Niệm Chiêu, trong lúc cô ta nói xong miệng khô lưỡi đắng, mới nhếch khóe môi lên, trước sau như một nhìn cô ta một cách lạnh nhạt.
Đối với những lời nói kiểu đổi trắng thay đen của Kiều Niệm Chiêu, Cận Tử Kỳ đã sớm thuộc ở lòng trong lòng, đối với loại người hoang tưởng như Kiều Niệm Chiêu, bạn đối với cô ta càng tốt, cô ta không những không cảm kích, ngược lại sẽ cảm thấy là chuyện phải làm, bất chợt, Cận Tử Kỳ cảm thấy những gì cha làm cho cô ta không đáng giá, nhiều năm như vậy luôn cẩn thận che chở, lại nuôi dưỡng kẻ vong ơn bội nghĩa.
Kiều Niệm Chiêu nhìn Cận Tử Kỳ đầy oán hận, sau một hồi, mới mở miệng lần nữa: “Tôi đối với chị cũng đã nhượng bộ rồi, không muốn so với chị nữa, nhưng vì cái gì chị cũng không chịu bỏ qua cho tôi! Cái gì chị cũng không thiếu, còn gả cho một người chồng mà mọi người đều hâm mộ, tại sao còn muốn bức tôi đến đường cùng? Tôi chỉ là muốn nhận tổ quy tông, khó khăn như vậy sao?"
Cận Tử Kỳ vẫn không mở miệng, cô cảm thấy Kiều Niệm Chiêu đã bị điên rồi, cô không có cách nào cùng một người điên nói chuyện.
Mới vừa rồi đứng ở đây không đi chính là một sự sai lầm, bây giờ muốn đi, khó bảo đảm Kiều Niệm Chiêu sẽ không làm ra chuyện gì điên cuồng, Cận Tử Kỳ thầm sinh cảnh giác, phòng ngừa cô ta lại giống như trên lầu đẩy mình một cái.
Một chiếc màu xe ô tô màu đen dừng ở bên đường, cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt Tống Kỳ Diễn xuất hiện ở trong tầm mắt của cô, cơ thể Cận Tử Kỳ căng thẳng mới dần buông lỏng xuống.
“Sao mà đi lâu như vậy?" Cận Tử Kỳ không nhịn được oán trách một câu.
Tống Kỳ Diễn xuống xe, vòng qua đầu xe, khi nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu thì đuôi lông mày giương lên, ngược lại Kiều Niệm Chiêu theo bản năng lui về sau hai bước, hiển nhiên không muốn cùng Tống Kỳ Diễn xung đột chính diện.
Tống Kỳ Diễn cũng không thèm so đo với Kiều Niệm Chiêu, thay Cận Tử Kỳ mở cửa xe.
“Có người bị hư xe, hỗ trợ xem một chút."
Hắn chưa nói người nọ là ai, Cận Tử Kỳ cũng không quan tâm, ngồi vào trong chỗ ghế phụ, Tống Kỳ Diễn rất chu đáo mà cúi người giúp cô cài dây an toàn, trước khi rời đi theo thói quen mà hôn một cái lên gương mặt cô.
Cận Tử Kỳ cười giận liếc hắn một cái, tiếp theo lại nghe được bên ngoài là tiếng thúc giục đầy cáu kỉnh của Kiều Niệm Chiêu.
“Anh làm cái gì vậy, lái xe tới mà cả buổi như vậy? Hư rồi? Trước khi ra cửa chẳng lẽ anh không kiểm tra một chút sao?"
Kiều Niệm Chiêu đứng ở ven đường, cầm điện thoại di động, gương mặt trắng đỏ lẫn lộn.
Cận Tử Kỳ xem như hiểu rõ mà nhìn về phía Tống Kỳ Diễn: “Thì ra là anh giúp Tôn Hạo sửa xe sao?"
Tống Kỳ Diễn từ chối cho ý kiến, “Anh là người tốt mà!" Nói xong, thì đi vòng qua chỗ ngồi của mình ngồi xuống.
Bên đầu kia, Kiều Niệm Chiêu phát tiết một trận vào trong điện thoại di động, mới từ từ tỉnh táo lại, cô ta hít thở sâu vài cái, thân thể vẫn cảm thấy nóng rang, Nhìn thấy Cận Tử Kỳ ở trong xe đưa tầm mắt sang đây, lập tức thả mềm giọng nói.
Cô ta cố ý uốn nắn giọng đối với Tôn Hạo bên đầu kia điện thoại mà nói: “Thôi, anh cứ từ từ đi là được, an toàn vẫn là nhất, em ở chỗ này chờ, anh sửa xong thì lái xe đến đây."
Cận Tử Kỳ ngồi ở trong xe bật cười ——
Bất quá không cẩn thận liếc về phía ngoài xe, lại trở thành vui sướng khi người gặp họa trong mắt Kiều Niệm Chiêu!
Đúng lúc này, ngoài xe vang lên một trận âm thanh xình xịch của xe gắn máy.
Cận Tử Kỳ tò mò nhìn ra phía ngoài, lập tức nhìn thấy Tôn Hạo cưỡi một chiếc xe gắn máy tới đây, bất quá, dường như chiếc xe gắn máy kia cũng không tốt lắm, vô luận là tốc độ hay là tiếng động, cũng có chút lộn xộn.
Mà Kiều Niệm Chiêu vốn muốn cùng Cận Tử Kỳ ganh đua cao thấp, sau khi nhìn rõ Tôn Hạo điều khiển chính là một chiếc xe gắn máy, giận vô cùng, lúc Tôn Hạo dừng xe đi đến đỡ cô ta lên xe lại bị ghét bỏ mà hất ra.
“Anh đây đang lái xe gì? Tôn Hạo, chẳng lẽ anh muốn cho tôi ngồi cái này về khách sạn?"
Tôn Hạo sửa xe xong đầu đầy mồ hôi, trên quần áo cũng có chút vết bẩn của xăng, lại nghe thấy Kiều Niệm Chiêu không phân tốt xấu mà chất vấn, cũng có chút nổi giận, nhưng thấy trên trán cô ta rịn đầy mồ hôi nên lại nhịn.
“Không phải em thúc giục anh mau lại bệnh viện đón em sao? Lúc ấy đang trên công trường, anh không có lái xe tới Tam Á, chỗ kia lại vắng vẻ, không bắt xe được, không thể làm gì khác hơn là mượn chiếc xe gắn máy." Tôn Hạo kiên nhẫn giải thích.
Nhưng Kiều Niệm Chiêu không muốn nghe: “Cho nên anh để cho tôi ngồi nó trở về? Tôi mặc kể, tôi muốn ngồi xe ô tô. Anh đừng để cho tôi leo lên chiếc xe rác bẩn thỉu này!"
Tôn Hạo nhìn dáng vẻ cô ta dã man không hiểu chuyện, cũng căm tức, đề cao âm lượng: “Rốt cuộc có đi hay không?"
“Tôi lại không điếc, anh lớn tiếng như vậy làm gì? Bệnh thần kinh!" Kiều Niệm Chiêu quay lại rống lên.
Tôn Hạo Cắn cắn môi, đột nhiên xoay người, bước lên xe gắn máy, khởi động động cơ, grừm một tiếng đã lái đi.
“Tôn Hạo, anh khốn kiếp, anh trở lại, trở lại cho tôi!"
Kiều Niệm Chiêu trợn tròn mắt, lạ nước lạ cái, anh ta lại ném cô ta ở nơi này?
Tôn Hạo lại giống như không nghe thấy, xe càng chạy đi càng nhanh, tiếng xe grừm grừm vang lên cũng càng ngày càng xa.
Kiều Niệm Chiêu giận đến giậm chân, đứng ở ven đường, khóc không ra nước mắt.
Vừa quay người, nhìn thấy chiếc xe của Tống Kỳ Diễn vẫn còn chưa khởi động máy đi, gương mặt sung huyết đỏ bừng.
Tống Kỳ Diễn nhìn Kiều Niệm Chiêu trong kính chiếu hậu chật vật không chịu nổi, nhíu mày, vừa muốn khởi động xe, một chiếc xe màu sâm banh chậm rãi dừng lại ở bên cạnh, “Đây không phải là Tống thiếu tổng đó sao?"
Cận Tử Kỳ vừa quay đầu, lập tức nhìn thấy trong xe hơi bên cạnh một người đàn ông tai to mặt lớn, đang vui tươi hớn hở mà muốn làm quen cùng Tống Kỳ Diễn, lúc nhìn thấy cô trước mặt mắt cũng sáng lên, nhiệt tình chào hỏi.
“Vị này chính là thiếu phu nhân sao? Quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt, thiếu tổng thật tốt phúc nha!"
Cận Tử Kỳ lịch thiệp gật đầu chào, Tống Kỳ Diễn giới thiệu, nguyên lai là người quản lý khách sạn Rhayson Lưu Hòa Đông.
Lưu Hòa Đông cũng lập tức chú ý tới Kiều Niệm Chiêu ở ven đường, đưa cái đầu bóng loáng ra ngoài, “Ủa? Kiều tiểu thư, làm thế nào lại đứng nơi này, là đang chờ ai sao?"
Kiều Niệm Chiêu không ngờ tới ở chỗ này gặp phải người quen biết, tối hôm qua cô ta gây ra chuyện lớn xấu như vậy, bây giờ mặt mày thế này...... cô ta nhìn thấy hình tượng của mình phản quang trên xe của Tống Kỳ Diễn.
Bụi bặm của những xe ô tô chạy qua đều đã bám ở trên người cô ta, tóc bị gió thổi rối tung như cỏ, sắc mặt bởi vì tức giận Tôn Hạo mà sung huyết đỏ bừng, trên mặt còn có dấu tay sâu cạn không đồng nhất, muốn bao nhiêu thảm hại có bấy nhiêu thảm hại. Dáng vẻ này trước kia, bất kể lúc nào, cô ta ở trước mặt công chúng đều là giữ vững hình tượng hoàn mỹ.
Không ngờ quá mức mất thể diện, Kiều Niệm Chiêu mạnh mẽ kéo ra một nụ cười tự cho là xinh đẹp ngọt ngào, một mặt làm bộ lơ đãng dùng ngón tay chải vuốt mái tóc rối bời của mình, một mặt cố gắng bày ra dáng vẻ thục nữ tao nhã.
“Thật đúng là đúng dịp, có thể gặp được Lưu tổng ở đây." Lưu Hòa Đông là do trước kia cô ta tới Tam Á quay phim mà quen biết trên bữa tiệc, cô ta khẽ mỉm cười: “Tôi đang chuẩn bị thuê xe về khách sạn đây!"
Lưu Hòa Đông nghe vậy liếc nhìn Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ trong xe, dĩ nhiên ông ta nghe nói vị Kiều tiểu thư này chính là cô em vợ của Tống thiếu, bất quá tại sao họ không chở theo cô ấy cùng về khách sạn? Là do họ có chuyện phải đi đến nơi khác, hay là quan hệ chị em giữa thiếu phu nhân cùng vị Kiều tiểu thư này không hoà thuận?
Lưu Hòa Đông ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy, cũng coi như một người tinh tường, con ngươi mắt chuyển nhanh như chớp, ông ta có phần đoán không ra rốt cuộc giữa Kiều tiểu thư này và vợ chồng Tống thiếu tổng đã xảy ra chuyện gì.
Còn nữa, ông ta có nên thương hương tiếc ngọc hay không mà mời Kiều tiểu thư này lên xe đây?
Nếu như đúng ý Tống thiếu tổng, đó là tốt nhất, nếu như hiểu sai ý, đó chính là đắc tội với người!
Kiều Niệm Chiêu bên này, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, trong lòng chua chát.
Hiển nhiên cô ta cũng nhìn ra, Lưu Hoà Đông này trong lúc làm việc cũng nhìn sắc mặt Tống Kỳ Diễn, hết lần này tới lần khác Tống Kỳ Diễn chỉ cười không nói lời nào, dường như coi cô ta như không khí, ngay cả lướt mắt dừng lại ở trên người cô ta nửa phần cũng không.
Kiều Niệm Chiêu đối với Tống Kỳ Diễn, cũng đã hận không biết bao lâu rồi!
Đang giằng co, trước mặt lại vang lên một trận tiếng động cơ “xình xịch" khiến mấy người cùng nhau ngẩng đầu lên.
Lần này, Kiều Niệm Chiêu ngay cả ý nghĩ muốn chết cũng có rồi.
Tôn Hạo lái đến ngã tư đường, đến lúc dừng đèn xanh đèn đỏ, suy nghĩ một chút vẫn là không đành lòng, lại quay đầu trở lại.
Kết quả mới vừa lái đến gần, lập tức nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu với phong thái xinh đẹp mà quyến rũ một ông già mãn não phì trường, nhất thời lửa giận bộc phát, anh ta dừng xe máy ở chỗ cách cô ta mấy bước, tức giận mà nhấn kèn.
Kiều Niệm Chiêu nghe thấy tiếng kèn chói tai, mất thể diện mà muốn tìm cái lỗ dưới đất chui vào!
Nhớ đến cô ta một thời cũng đã từng là siêu sao nở mày nở mặt, xung quanh đi cùng cô ta không phải ông chủ doanh nghiệp nổi tiếng thì cũng là mỹ nam ảnh đế trong giới giải trí, tuy nhiên người đàn ông trước mắt này, giống như đồ cổ mới khai quật lên từ dưới đất......
Kiều Niệm Chiêu nhìn Tôn Hạo mặt xám mày tro một cái, lại nhìn nhìn Tống Kỳ Diễn ngồi trong xe ô tô với tư thế thoải mái cho một tay khoác lên trên cửa sổ xe, tạo thành sự tương phản mãnh liệt cho thị giác!
Mới vừa rồi cô ta còn nói muốn so với Cận Tử Kỳ, nhưng mà mắt tìm đàn ông của cô ta đã thua một phần lớn!
Lưu Hòa Đông nhìn Tôn Hạo đầu đầy mồ hôi một cái, rồi nhìn sang Kiều Niệm Chiêu một chút, hỏi một câu nhạt nhẽo: “Kiều tiểu thư, cô...... Biết người kia sao?"
Cận Tử Kỳ hơi khép mắt lại, thoáng lộ ra một chút cười khẽ không dễ dàng phát giác, hết lần này tới lần khác lại cho Kiều Niệm Chiêu thấy được.
“Anh...... Anh có bản lãnh đi, cũng đừng trở lại nha!"
Kiều Niệm Chiêu lúc này cũng không quan tâm đến hình tượng của mình nữa, một bụng tức không có chỗ, toàn bộ tạt vào Tôn Hạo.
Tôn Hạo nhìn ra Kiều Niệm Chiêu đối với mình khinh bỉ, cũng lạnh mặt, “Xem ra là tôi trở lại không phải lúc."
Lưu Hòa Đông rốt cuộc nhìn ra được mờ ám, cũng không dám nán lại lâu, cùng Tống Kỳ Diễn chào hỏi, khởi động máy, chán nản mà len lén lái xe rời đi.
Xem cuộc vui xem xong rồi, Tống Kỳ Diễn cũng không muốn ở cái nơi không khí bị ô nhiễm này, xe grừm một tiếng thì vọt đi, đuôi xe bốc lên liên tiếp xả ra mùi khói đen nồng nặc.
Kiều Niệm Chiêu ở phía sau bị sặc một miệng đầy khói, phun hai cái khục khục, hận không tìm được hòn đá ném tới.
Đáng tiếc, Tống Kỳ Diễn đã sớm vọt xe đi không thấy bóng dáng.
Cô ta bất đắc dĩ chuyển đến chiếc xe gắn máy bên kia của Tôn Hạo, nhảy lên ngồi phía sau, hất mặt sang một bên khác.
Sắc mặt của Tôn Hạo cũng tối đi mà khởi động máy, chiếc xe gắn máy vang lên “Xình xịch", giống như mất mạng mà đuổi theo xe trước mặt.
“Anh chậm một chút, chậm một chút."
Xe chạy điên cuồng, cuộn lên bụi bặm mịt mù khiến người ta không mở mắt ra được, Kiều Niệm Chiêu tức giận véo lưng của Tôn Hạo.
Tôn Hạo lại làm như không nghe thấy, vẫn gia tăng tốc độ.
Không bao lâu, thì đã đuổi theo xe của Lưu Hoà Đông đang thoải mái nhàn nhã mà lái xe.
Lưu Hòa Đông thình lình nhìn thấy một chiếc xe gắn máy rách vượt qua mình, lập tức ngồi nghiêm chỉnh ở ghế lái, “Con bà nó, dám khiêu khích bố mày, năm đó bố mày chính là tay đua xe đệ nhất đó!"
Dừng mắng, Lưu Hoà Đông lập tức đạp chân ga, xe ô tô vèo một tiếng đi mất.
“Khụ khụ!" Kiều Niệm Chiêu lại ăn phải khói đen từ đuôi xe, giận đến đỏ mắt lên, rốt cuộc ức chế không được cả một ngày tủi thân, ở ghế sau oà oà lên khóc lớn kêu to.
Cận Tử Kỳ vẫn lẳng lặng nghe, đón nhận tất cả chỉ trích của Kiều Niệm Chiêu, trong lúc cô ta nói xong miệng khô lưỡi đắng, mới nhếch khóe môi lên, trước sau như một nhìn cô ta một cách lạnh nhạt.
Đối với những lời nói kiểu đổi trắng thay đen của Kiều Niệm Chiêu, Cận Tử Kỳ đã sớm thuộc ở lòng trong lòng, đối với loại người hoang tưởng như Kiều Niệm Chiêu, bạn đối với cô ta càng tốt, cô ta không những không cảm kích, ngược lại sẽ cảm thấy là chuyện phải làm, bất chợt, Cận Tử Kỳ cảm thấy những gì cha làm cho cô ta không đáng giá, nhiều năm như vậy luôn cẩn thận che chở, lại nuôi dưỡng kẻ vong ơn bội nghĩa.
Kiều Niệm Chiêu nhìn Cận Tử Kỳ đầy oán hận, sau một hồi, mới mở miệng lần nữa: “Tôi đối với chị cũng đã nhượng bộ rồi, không muốn so với chị nữa, nhưng vì cái gì chị cũng không chịu bỏ qua cho tôi! Cái gì chị cũng không thiếu, còn gả cho một người chồng mà mọi người đều hâm mộ, tại sao còn muốn bức tôi đến đường cùng? Tôi chỉ là muốn nhận tổ quy tông, khó khăn như vậy sao?"
Cận Tử Kỳ vẫn không mở miệng, cô cảm thấy Kiều Niệm Chiêu đã bị điên rồi, cô không có cách nào cùng một người điên nói chuyện.
Mới vừa rồi đứng ở đây không đi chính là một sự sai lầm, bây giờ muốn đi, khó bảo đảm Kiều Niệm Chiêu sẽ không làm ra chuyện gì điên cuồng, Cận Tử Kỳ thầm sinh cảnh giác, phòng ngừa cô ta lại giống như trên lầu đẩy mình một cái.
Một chiếc màu xe ô tô màu đen dừng ở bên đường, cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt Tống Kỳ Diễn xuất hiện ở trong tầm mắt của cô, cơ thể Cận Tử Kỳ căng thẳng mới dần buông lỏng xuống.
“Sao mà đi lâu như vậy?" Cận Tử Kỳ không nhịn được oán trách một câu.
Tống Kỳ Diễn xuống xe, vòng qua đầu xe, khi nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu thì đuôi lông mày giương lên, ngược lại Kiều Niệm Chiêu theo bản năng lui về sau hai bước, hiển nhiên không muốn cùng Tống Kỳ Diễn xung đột chính diện.
Tống Kỳ Diễn cũng không thèm so đo với Kiều Niệm Chiêu, thay Cận Tử Kỳ mở cửa xe.
“Có người bị hư xe, hỗ trợ xem một chút."
Hắn chưa nói người nọ là ai, Cận Tử Kỳ cũng không quan tâm, ngồi vào trong chỗ ghế phụ, Tống Kỳ Diễn rất chu đáo mà cúi người giúp cô cài dây an toàn, trước khi rời đi theo thói quen mà hôn một cái lên gương mặt cô.
Cận Tử Kỳ cười giận liếc hắn một cái, tiếp theo lại nghe được bên ngoài là tiếng thúc giục đầy cáu kỉnh của Kiều Niệm Chiêu.
“Anh làm cái gì vậy, lái xe tới mà cả buổi như vậy? Hư rồi? Trước khi ra cửa chẳng lẽ anh không kiểm tra một chút sao?"
Kiều Niệm Chiêu đứng ở ven đường, cầm điện thoại di động, gương mặt trắng đỏ lẫn lộn.
Cận Tử Kỳ xem như hiểu rõ mà nhìn về phía Tống Kỳ Diễn: “Thì ra là anh giúp Tôn Hạo sửa xe sao?"
Tống Kỳ Diễn từ chối cho ý kiến, “Anh là người tốt mà!" Nói xong, thì đi vòng qua chỗ ngồi của mình ngồi xuống.
Bên đầu kia, Kiều Niệm Chiêu phát tiết một trận vào trong điện thoại di động, mới từ từ tỉnh táo lại, cô ta hít thở sâu vài cái, thân thể vẫn cảm thấy nóng rang, Nhìn thấy Cận Tử Kỳ ở trong xe đưa tầm mắt sang đây, lập tức thả mềm giọng nói.
Cô ta cố ý uốn nắn giọng đối với Tôn Hạo bên đầu kia điện thoại mà nói: “Thôi, anh cứ từ từ đi là được, an toàn vẫn là nhất, em ở chỗ này chờ, anh sửa xong thì lái xe đến đây."
Cận Tử Kỳ ngồi ở trong xe bật cười ——
Bất quá không cẩn thận liếc về phía ngoài xe, lại trở thành vui sướng khi người gặp họa trong mắt Kiều Niệm Chiêu!
Đúng lúc này, ngoài xe vang lên một trận âm thanh xình xịch của xe gắn máy.
Cận Tử Kỳ tò mò nhìn ra phía ngoài, lập tức nhìn thấy Tôn Hạo cưỡi một chiếc xe gắn máy tới đây, bất quá, dường như chiếc xe gắn máy kia cũng không tốt lắm, vô luận là tốc độ hay là tiếng động, cũng có chút lộn xộn.
Mà Kiều Niệm Chiêu vốn muốn cùng Cận Tử Kỳ ganh đua cao thấp, sau khi nhìn rõ Tôn Hạo điều khiển chính là một chiếc xe gắn máy, giận vô cùng, lúc Tôn Hạo dừng xe đi đến đỡ cô ta lên xe lại bị ghét bỏ mà hất ra.
“Anh đây đang lái xe gì? Tôn Hạo, chẳng lẽ anh muốn cho tôi ngồi cái này về khách sạn?"
Tôn Hạo sửa xe xong đầu đầy mồ hôi, trên quần áo cũng có chút vết bẩn của xăng, lại nghe thấy Kiều Niệm Chiêu không phân tốt xấu mà chất vấn, cũng có chút nổi giận, nhưng thấy trên trán cô ta rịn đầy mồ hôi nên lại nhịn.
“Không phải em thúc giục anh mau lại bệnh viện đón em sao? Lúc ấy đang trên công trường, anh không có lái xe tới Tam Á, chỗ kia lại vắng vẻ, không bắt xe được, không thể làm gì khác hơn là mượn chiếc xe gắn máy." Tôn Hạo kiên nhẫn giải thích.
Nhưng Kiều Niệm Chiêu không muốn nghe: “Cho nên anh để cho tôi ngồi nó trở về? Tôi mặc kể, tôi muốn ngồi xe ô tô. Anh đừng để cho tôi leo lên chiếc xe rác bẩn thỉu này!"
Tôn Hạo nhìn dáng vẻ cô ta dã man không hiểu chuyện, cũng căm tức, đề cao âm lượng: “Rốt cuộc có đi hay không?"
“Tôi lại không điếc, anh lớn tiếng như vậy làm gì? Bệnh thần kinh!" Kiều Niệm Chiêu quay lại rống lên.
Tôn Hạo Cắn cắn môi, đột nhiên xoay người, bước lên xe gắn máy, khởi động động cơ, grừm một tiếng đã lái đi.
“Tôn Hạo, anh khốn kiếp, anh trở lại, trở lại cho tôi!"
Kiều Niệm Chiêu trợn tròn mắt, lạ nước lạ cái, anh ta lại ném cô ta ở nơi này?
Tôn Hạo lại giống như không nghe thấy, xe càng chạy đi càng nhanh, tiếng xe grừm grừm vang lên cũng càng ngày càng xa.
Kiều Niệm Chiêu giận đến giậm chân, đứng ở ven đường, khóc không ra nước mắt.
Vừa quay người, nhìn thấy chiếc xe của Tống Kỳ Diễn vẫn còn chưa khởi động máy đi, gương mặt sung huyết đỏ bừng.
Tống Kỳ Diễn nhìn Kiều Niệm Chiêu trong kính chiếu hậu chật vật không chịu nổi, nhíu mày, vừa muốn khởi động xe, một chiếc xe màu sâm banh chậm rãi dừng lại ở bên cạnh, “Đây không phải là Tống thiếu tổng đó sao?"
Cận Tử Kỳ vừa quay đầu, lập tức nhìn thấy trong xe hơi bên cạnh một người đàn ông tai to mặt lớn, đang vui tươi hớn hở mà muốn làm quen cùng Tống Kỳ Diễn, lúc nhìn thấy cô trước mặt mắt cũng sáng lên, nhiệt tình chào hỏi.
“Vị này chính là thiếu phu nhân sao? Quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt, thiếu tổng thật tốt phúc nha!"
Cận Tử Kỳ lịch thiệp gật đầu chào, Tống Kỳ Diễn giới thiệu, nguyên lai là người quản lý khách sạn Rhayson Lưu Hòa Đông.
Lưu Hòa Đông cũng lập tức chú ý tới Kiều Niệm Chiêu ở ven đường, đưa cái đầu bóng loáng ra ngoài, “Ủa? Kiều tiểu thư, làm thế nào lại đứng nơi này, là đang chờ ai sao?"
Kiều Niệm Chiêu không ngờ tới ở chỗ này gặp phải người quen biết, tối hôm qua cô ta gây ra chuyện lớn xấu như vậy, bây giờ mặt mày thế này...... cô ta nhìn thấy hình tượng của mình phản quang trên xe của Tống Kỳ Diễn.
Bụi bặm của những xe ô tô chạy qua đều đã bám ở trên người cô ta, tóc bị gió thổi rối tung như cỏ, sắc mặt bởi vì tức giận Tôn Hạo mà sung huyết đỏ bừng, trên mặt còn có dấu tay sâu cạn không đồng nhất, muốn bao nhiêu thảm hại có bấy nhiêu thảm hại. Dáng vẻ này trước kia, bất kể lúc nào, cô ta ở trước mặt công chúng đều là giữ vững hình tượng hoàn mỹ.
Không ngờ quá mức mất thể diện, Kiều Niệm Chiêu mạnh mẽ kéo ra một nụ cười tự cho là xinh đẹp ngọt ngào, một mặt làm bộ lơ đãng dùng ngón tay chải vuốt mái tóc rối bời của mình, một mặt cố gắng bày ra dáng vẻ thục nữ tao nhã.
“Thật đúng là đúng dịp, có thể gặp được Lưu tổng ở đây." Lưu Hòa Đông là do trước kia cô ta tới Tam Á quay phim mà quen biết trên bữa tiệc, cô ta khẽ mỉm cười: “Tôi đang chuẩn bị thuê xe về khách sạn đây!"
Lưu Hòa Đông nghe vậy liếc nhìn Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ trong xe, dĩ nhiên ông ta nghe nói vị Kiều tiểu thư này chính là cô em vợ của Tống thiếu, bất quá tại sao họ không chở theo cô ấy cùng về khách sạn? Là do họ có chuyện phải đi đến nơi khác, hay là quan hệ chị em giữa thiếu phu nhân cùng vị Kiều tiểu thư này không hoà thuận?
Lưu Hòa Đông ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy, cũng coi như một người tinh tường, con ngươi mắt chuyển nhanh như chớp, ông ta có phần đoán không ra rốt cuộc giữa Kiều tiểu thư này và vợ chồng Tống thiếu tổng đã xảy ra chuyện gì.
Còn nữa, ông ta có nên thương hương tiếc ngọc hay không mà mời Kiều tiểu thư này lên xe đây?
Nếu như đúng ý Tống thiếu tổng, đó là tốt nhất, nếu như hiểu sai ý, đó chính là đắc tội với người!
Kiều Niệm Chiêu bên này, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, trong lòng chua chát.
Hiển nhiên cô ta cũng nhìn ra, Lưu Hoà Đông này trong lúc làm việc cũng nhìn sắc mặt Tống Kỳ Diễn, hết lần này tới lần khác Tống Kỳ Diễn chỉ cười không nói lời nào, dường như coi cô ta như không khí, ngay cả lướt mắt dừng lại ở trên người cô ta nửa phần cũng không.
Kiều Niệm Chiêu đối với Tống Kỳ Diễn, cũng đã hận không biết bao lâu rồi!
Đang giằng co, trước mặt lại vang lên một trận tiếng động cơ “xình xịch" khiến mấy người cùng nhau ngẩng đầu lên.
Lần này, Kiều Niệm Chiêu ngay cả ý nghĩ muốn chết cũng có rồi.
Tôn Hạo lái đến ngã tư đường, đến lúc dừng đèn xanh đèn đỏ, suy nghĩ một chút vẫn là không đành lòng, lại quay đầu trở lại.
Kết quả mới vừa lái đến gần, lập tức nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu với phong thái xinh đẹp mà quyến rũ một ông già mãn não phì trường, nhất thời lửa giận bộc phát, anh ta dừng xe máy ở chỗ cách cô ta mấy bước, tức giận mà nhấn kèn.
Kiều Niệm Chiêu nghe thấy tiếng kèn chói tai, mất thể diện mà muốn tìm cái lỗ dưới đất chui vào!
Nhớ đến cô ta một thời cũng đã từng là siêu sao nở mày nở mặt, xung quanh đi cùng cô ta không phải ông chủ doanh nghiệp nổi tiếng thì cũng là mỹ nam ảnh đế trong giới giải trí, tuy nhiên người đàn ông trước mắt này, giống như đồ cổ mới khai quật lên từ dưới đất......
Kiều Niệm Chiêu nhìn Tôn Hạo mặt xám mày tro một cái, lại nhìn nhìn Tống Kỳ Diễn ngồi trong xe ô tô với tư thế thoải mái cho một tay khoác lên trên cửa sổ xe, tạo thành sự tương phản mãnh liệt cho thị giác!
Mới vừa rồi cô ta còn nói muốn so với Cận Tử Kỳ, nhưng mà mắt tìm đàn ông của cô ta đã thua một phần lớn!
Lưu Hòa Đông nhìn Tôn Hạo đầu đầy mồ hôi một cái, rồi nhìn sang Kiều Niệm Chiêu một chút, hỏi một câu nhạt nhẽo: “Kiều tiểu thư, cô...... Biết người kia sao?"
Cận Tử Kỳ hơi khép mắt lại, thoáng lộ ra một chút cười khẽ không dễ dàng phát giác, hết lần này tới lần khác lại cho Kiều Niệm Chiêu thấy được.
“Anh...... Anh có bản lãnh đi, cũng đừng trở lại nha!"
Kiều Niệm Chiêu lúc này cũng không quan tâm đến hình tượng của mình nữa, một bụng tức không có chỗ, toàn bộ tạt vào Tôn Hạo.
Tôn Hạo nhìn ra Kiều Niệm Chiêu đối với mình khinh bỉ, cũng lạnh mặt, “Xem ra là tôi trở lại không phải lúc."
Lưu Hòa Đông rốt cuộc nhìn ra được mờ ám, cũng không dám nán lại lâu, cùng Tống Kỳ Diễn chào hỏi, khởi động máy, chán nản mà len lén lái xe rời đi.
Xem cuộc vui xem xong rồi, Tống Kỳ Diễn cũng không muốn ở cái nơi không khí bị ô nhiễm này, xe grừm một tiếng thì vọt đi, đuôi xe bốc lên liên tiếp xả ra mùi khói đen nồng nặc.
Kiều Niệm Chiêu ở phía sau bị sặc một miệng đầy khói, phun hai cái khục khục, hận không tìm được hòn đá ném tới.
Đáng tiếc, Tống Kỳ Diễn đã sớm vọt xe đi không thấy bóng dáng.
Cô ta bất đắc dĩ chuyển đến chiếc xe gắn máy bên kia của Tôn Hạo, nhảy lên ngồi phía sau, hất mặt sang một bên khác.
Sắc mặt của Tôn Hạo cũng tối đi mà khởi động máy, chiếc xe gắn máy vang lên “Xình xịch", giống như mất mạng mà đuổi theo xe trước mặt.
“Anh chậm một chút, chậm một chút."
Xe chạy điên cuồng, cuộn lên bụi bặm mịt mù khiến người ta không mở mắt ra được, Kiều Niệm Chiêu tức giận véo lưng của Tôn Hạo.
Tôn Hạo lại làm như không nghe thấy, vẫn gia tăng tốc độ.
Không bao lâu, thì đã đuổi theo xe của Lưu Hoà Đông đang thoải mái nhàn nhã mà lái xe.
Lưu Hòa Đông thình lình nhìn thấy một chiếc xe gắn máy rách vượt qua mình, lập tức ngồi nghiêm chỉnh ở ghế lái, “Con bà nó, dám khiêu khích bố mày, năm đó bố mày chính là tay đua xe đệ nhất đó!"
Dừng mắng, Lưu Hoà Đông lập tức đạp chân ga, xe ô tô vèo một tiếng đi mất.
“Khụ khụ!" Kiều Niệm Chiêu lại ăn phải khói đen từ đuôi xe, giận đến đỏ mắt lên, rốt cuộc ức chế không được cả một ngày tủi thân, ở ghế sau oà oà lên khóc lớn kêu to.
Tác giả :
Cẩm Tố Lưu Niên