Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Quyển 3 - Chương 12: Xé Ra Nuốt Vào Bụng

Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Quyển 3 - Chương 12: Xé Ra Nuốt Vào Bụng

Editor: tamthuonglac

Cận Tử Kỳ lái xe vào cửa chính biệt thự Cận gia, chậm rãi dừng lại bên ga-ra.

Một chiếc xe Limousine màu đen cũng theo sát đi vào trong nhà để xe nhà bên cạnh của Tống Kỳ Diễn.

Chẳng qua, chủ nhân chiếc xe kia giờ phút này đang ngồi ở bên cạnh Cận Tử Kỳ, đang ôm Mỗ Mỗ nằm ngủ trong ngực.

Tây trang màu đen bao lấy thân thể nhỏ nhắn của Mỗ Mỗ, càng làm nổi bật lên khuôn mặt hồng hào trắng nõn.

Ánh mắt dịu dàng ấm áp của Cận Tử Kỳ nhìn vẻ mặt Mỗ Mỗ đang ngủ chăm chú, mới ngẩng đầu nhìn sang Tống Kỳ Diễn, "Em về đến nhà rồi, anh..." Nói xong sau đó cô đột nhiên phát hiện có chút lúng túng.

Cô nhìn thấy lái xe ở bên cạnh cửa ga-ra biệt thự Tống gia, "Tài xế như đang tìm anh có việc."

—Ý ở ngoài lời, là muốn đuổi hắn chạy về nhà sao?

Khóe mắt Tống Kỳ Diễn đảo qua tài xế đang đứng cung kính ở ga-ra xe, vẻ mặt không sao cả, "Có thể có chuyện gì, tiếp theo anh ta sẽ tự đi."

"À." Cận Tử Kỳ đáp một tiếng, lại không biết nên nói cái gì cho phải.

Kể từ khi biết Tống Kỳ Diễn là ba của Mỗ Mỗ, cô liền đối với hắn có phần càng thêm ngượng ngùng và lúng túng.

Bởi vì điều này biểu thị, giữa bọn họ thực sự không phải là quan hệ nam nữ thuần khiết.

Xuống xe, Cận Tử Kỳ đưa tay qua, Tống Kỳ Diễn vừa thấy động tác của cô thì ăn ý đem Mỗ Mỗ giao cho cô.

"Vậy... Ngủ ngon." Cận Tử Kỳ nói xong câu đó, chẳng biết tại sao tim đập nhảy lên cực nhanh.

Tống Kỳ Diễn đứng ở nơi đó, vẻ mặt cũng có chút giật sững mình, gật gật đầu, "Muộn rồi... Ngủ ngon."

Cận Tử Kỳ ngước mắt nhìn hắn vài lần, ở tại chỗ chần chừ mấy giây, sau đó mới ôm con xoay người vào nhà.

Chẳng qua là đi được một đoạn đường, cô cảm giác, cảm thấy trong lòng là lạ, dường như bị một cỗ khí tràng vô hình bao phủ.

Đôi mắt vừa chuyển, thì nhìn thấy một cái bóng đen thật dài cũng bước theo sát đằng sau cái bóng của mình trên mặt đất.

Bước chân của Cận Tử Kỳ không khỏi chậm lại, chờ một lúc thật lâu cái bóng đen sau lưng cũng không mở miệng.

Hắn chỉ lặng yên đi theo phía sau của cô, cô chậm hắn cũng chậm, cô nhanh hắn cũng lập tức tăng nhanh tốc độ.

Khi đi nhanh đến cửa biệt thự Cận gia, cuối cùng là Cận Tử Kỳ không kiên định, dưới chân cô dừng lại xoay người ra sau.

Tống Kỳ Diễn không biết suy nghĩ cái gì, có điểm mất hồn mất vía, làm sao chú ý tới phía trước Cận Tử Kỳ lại dừng đột ngột, không chú ý thì đã đụng vào.

Cận Tử Kỳ bị Tống Kỳ Diễn người cao ngựa lớn đụng phải lui về phía sau lảo đảo vài bước, suýt nữa ôm con ngã quỵ.

"Cẩn thận!" Lấy lại tinh thần Tống Kỳ Diễn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, bàn tay vẫn chưa vươn ra Cận Tử Kỳ cũng đã đứng vững vàng.

Cận Tử Kỳ nhìn hắn oán trách, "Anh đi theo em làm gì?"

Tống Kỳ Diễn nhìn Cận Tử Kỳ dưới ánh sáng đèn đường mông lung được chiếc váy ôm sát mông làm nổi bật lên dáng người yểu điệu đường cong hoàn mỹ, hầu kết khẽ động, thân thể phát ra tín hiệu báo nguy hiểm, theo bản năng không dùng đến đầu óc mà trả lời: "Ngủ."

"Ngủ?" Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ cau lại, "Vậy anh đi theo em làm gì?"

—Hai câu nói giống nhau như đúc, nhưng giọng điệu lại khác hẳn.

Tống Kỳ Diễn cúi đầu xuống tầm mắt dừng ở đường cong hoàn mỹ trên cái mông kia, "Về nhà ngủ a."

Nếu như nói đàn ông cởi quần áo ra là cầm thú, như vậy giờ phút này Tống Kỳ Diễn tuyệt đối là mặt người dạ thú.

Ánh mắt hắn sáng rực nóng bỏng thấy thế hai má Cận Tử Kỳ quẫn bách, nhịp tim càng thêm nhanh, có chút xấu hổ lại có chút luống cuống, ngược lại hắn không một chút nào che giấu tiểu tâm tư trong lòng hắn, biểu hiện rất rõ ràng.

Tống Kỳ Diễn bị Cận Tử Kỳ trừng mắt phải chột dạ mà mở to mắt, nhìn sang cánh cửa phía sau Cận Tử Kỳ: "Em bế con không có tiện mở cửa, em đưa chìa khóa cho anh, anh giúp em mở."

Ánh mắt của hắn rất chân thành, vẻ mặt cũng là đơn thuần như vậy, hoàn toàn nhìn không ra bất kỳ ý đồ xấu xa nào.

——Có thể là tự cô suy nghĩ nhiều. Có đôi khi nghĩ nhiều, cũng là một loại bệnh.

Cận Tử Kỳ gật gật đầu, đem túi xách của mình đưa cho Tống Kỳ Diễn, "Cái chìa khóa ở trong ngăn nhỏ bên ngoài."

"A." Tống Kỳ Diễn rất nhanh thì đã móc chìa khóa ra mở cửa.

Phòng khách cùng phòng ăn đều không có người, chỉ có phòng bếp mơ hồ truyền đến tiếng động người giúp việc làm việc.

Cận Tử Kỳ sau khi vào nhà đem tây trang đắp lên người Mỗ Mỗ trả lại cho Tống Kỳ Diễn, "Bên ngoài lạnh lẽo, anh mặc vào đi."

Tống Kỳ Diễn cực kỳ phối hợp mặc tây trang vào, nhưng vẫn đứng ở cửa, không có ý rời đi.

"Cái kia... Anh..." Sao không trở về?

"Anh đưa hai người đi lên lầu nhé, em ôm đứa nhỏ anh không yên tâm."

Cận Tử Kỳ nửa đường bị cắt ngang, nhưng lại nghe thấy hắn nói rõ lí do quan tâm, vẫn đồng ý đề nghị của hắn.

"Túi xách hẳn là để anh cầm." Hắn ân cần nhấc túi xách trên tay cô lên, cẩn thận từng chút che chắn chung quanh cô.

Khi một người đàn ông cẩn thận từng li từng tí che chở nâng niu ở lòng bàn tay, sợ rằng bất kỳ một người phụ nữ nào cũng đều không thể chống cự lại.

Cận Tử Kỳ cũng không ngoại lệ.

Cô để cho Tống Kỳ Diễn tùy ý bận trước bận sau đổi dép cho cô lại ở phía trước mở đường, hưởng thụ phần quan tâm săn sóc này.

"Nơi này có cái khúc rẽ, chậm một chút." Hắn ôn nhu nhắc nhở.

Thật sự thì nơi này cô ở hai mươi mấy năm, nhắm hai mắt lại cũng có thể lên lầu xuống lầu, như thế nào lại ngã xuống?

Nhưng nhìn đến dáng vẻ hắn dùng hết tâm tư, cả lòng Cận Tử Kỳ lại mềm mại , nghe theo lời chỉ huy của hắn mà cất bước.

Thu xếp ổn thoả cho Mỗ Mỗ ở trong phòng xong, Tống Kỳ Diễn cùng cô nói tạm biệt, "Vậy anh đi về trước ."

Hắn đem túi xách trả lại cho cô, trên mặt mang nụ cười, nhưng tại sao thấy thế nào cũng có cảm giác kỳ lạ.

Cận Tử Kỳ phát sinh một loại giác quan thứ sáu cảm thấy như bị tính kế.

Mà Tống Kỳ Diễn đã chạy đi xuống lầu, vừa đi vừa quay đầu phất tay với cô, "Không cần đưa tiễn, tự anh đi là được, em nhanh đi tắm rửa nghỉ ngơi đi."

Cận Tử Kỳ kinh ngạc bởi tốc độ hắn rời đi cực nhanh, như một làn khói vụt ra cửa không còn bóng dáng.

—Chẳng lẽ bởi vì uống chút rượu, cô mới bắt đầu suy nghĩ lung tung?

Vuốt vuốt đôi mắt mệt mỏi của mình, Cận Tử Kỳ xoay người đi về phòng của mình, sau khi đi vào theo thói quen khóa cửa lại.

Cô đem áo khoác và túi xách tay treo trên giá áo, lấy dây buộc tóc xuống, tóc đen xoã từ đầu đến eo, cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm, cũng không chú ý trong túi xách có thiếu cái gì hay không.

Cận Tử Kỳ điều chỉnh nhiệt độ nước nóng, đợi nước đổ đầy bồn tắm, mới cởi váy xuống ngồi vào bồn tắm.

Cả phòng tắm đều hiện đầy hơi nước mù mịt, Cận Tử Kỳ tựa vào vách bồn tắm, mặt nước khó khăn lắm không qua khỏi ngực, cô chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng, không biết có phải do ảnh hưởng của rượu cồn hay không.

Lúc rời khỏi Tống gia, vẻ khiếp sợ của Tống Chi Nhậm còn rõ mồn một trước mắt, mãi đến khi cô lái xe ra khỏi ga-ra, còn có thể thấy Tống Chi Nhậm chống quải trượng đuổi theo ra tới cửa lầu chính.

Nhưng cô không dừng xe, cô đối với Tống Chi Nhậm luôn tôn kính nhưng từ lúc ông âm mưu dùng Bạch Tang Tang đến dẫn dụ Tống Kỳ Diễn phơi bày ra ánh sáng, trưởng bối như vậy, lại có gì tư cách đáng giá cho cô kính mến?

Nhưng mà, vừa nghĩ tới Tống Kỳ Diễn là cha ruột đứa nhỏ, Cận Tử Kỳ cũng cảm thấy hơi nhức đầu.

Cô lại phải giải thích với cha mẹ cô như thế nào về cái màn ngoài ý muốn bốn năm trước cái kia.

Chẳng lẽ muốn nói cho họ biết, vào ngày thoái hôn, đêm đó cô cùng Tống Kỳ Diễn kích tình bùng cháy, vì vậy mà gieo xuống hạt giống tình yêu?

——chân tướng phải lột trần ra nhiều thì lột trần ra nhiều, chính là sự thật lại thực sự là như thế.

Cận Tử Kỳ nằm ngửa trong bồn tắm, bắt đầu vốc lấy nước ấm vỗ lên trên mặt, chậm rãi khép hai mắt lại.

Cô nhớ đến lời Tống Kỳ Diễn dặn dò, ngày mai phải đi lĩnh giấy kết hôn......

Cận Tử Kỳ đang hãm sâu trong mạch suy nghĩ ngổn ngang của mình, cũng không phát hiện động tĩnh rất nhỏ bên ngoài phòng tắm.

Cửa phòng vốn được khoá chặt lặng lẽ mở ra, một bóng dáng cao lớn lén lén lút lút ẩn vào phòng ngủ.

Tống Kỳ Diễn cầm một cái chìa khóa trong tay, đó là mượn gió bẻ măng lấy đi từ trong túi xách của Cận Tử Kỳ.

Lúc này đây, hắn cũng không có trèo tường mà vào, không chỉ là vì trong tay hắn ôm một cái rương hành lý, còn có ban công Cận gia ngoài kia có hành rào bảo vệ gai nhọn mới tinh.

Nhớ đến việc đôi vợ chồng gian thương Cận gia, Tống Kỳ Diễn nhất định mang một bụng hoả khí.

Kể từ sau ngày hắn rơi xuống ban công đưa đi bệnh viện, đêm khuya về đến nhà thì chứng kiến chung quanh ban công biệt thự Cận gia trang bị đầy đủ hàng rào gai nhọn đâm ngược.

Tốc độ cực nhanh làm hắn líu lưỡi không nói nên lời, nhưng cũng làm hắn tức giận, dĩ nhiên phòng ngừa hắn mà phải phòng bị căng chặt như thế này!

Đè xuống phẫn uất trong lòng, Tống Kỳ Diễn đi đi lại lại trong phòng ngủ, nhưng không thấy bóng dáng Cận Tử Kỳ.

Áo khoác treo trên giá áo, dây buộc tóc cô cột trên đầu vào bàn ngày trên bàn trang điểm.

Tống Kỳ Diễn chạy hết cả phòng một vòng, sau đó mở ra rương hành lý mình mang đến, đem quần áo bên trong đều bỏ vào tủ quần áo của Cận Tử Kỳ.

Chẳng những bỏ vào, còn muốn trộn lẫn với quần áo của cô cùng một chỗ, tạo ra một loại hơi thở như bọn họ cùng sống chung.

Hài lòng đóng kín cửa tủ quần áo, Tống Kỳ Diễn quay người lại thì nhìn thấy phòng tắm thủy tinh nửa mờ nửa trong suốt phát ra ánh đèn.

Hắn di chuyển bước chân đến phòng tắm, lập tức ngửi thấy hương trà quét nhẹ qua, giống như mùi trên người Cận Tử Kỳ.

Lông mày Tống Kỳ Diễn không khỏi nhíu chặt, khi hắn thấy tay của mình đã khoác lên phía trên tay nắm cửa.

Thực sự thì hắn không muốn làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy—lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn không phải là chuyện chính nhân quân tử nên làm.

Nhưng mà khoan đã——

Hắn cũng chưa từng nói qua mình là chính nhân quân tử, không phải sao?

Nội tâm thoáng tiến hành một phen giãy dụa, Tống Kỳ Diễn đã khuất phục dưới dâm uy lời lẽ chính nghĩa của mình.

—Lý do, chỉ cần là đàn ông, cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này!

Đang nhắm mắt nghỉ dưỡng Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy mặt nước vốn yên ả đột nhiên dao động.

Hình tròn trong bồn tắm lớn, giống như có một vật nặng thể tích khổng lồ lọt vào.

Cận Tử Kỳ đột nhiên mở mắt ra, phản ứng đầu tiên chính là kéo áo choàng tắm bên cạnh qua, muốn bọc lại cơ thể mình.

Áo choàng tắm màu trắng trong nước ướt đẫm, nhưng cũng che chắn được thân thể lõa lồ của cô trong nước.

Đôi má đỏ hồng do hơi nước nóng phủ qua, bởi vì giật mình mà đôi mắt đẹp trợn to, hai cánh tay nhỏ nhắn mềm mại che ở trước ngực, xương quai xanh xinh đẹp và bờ vai chém gọt như ẩn như hiện trong sương mù.

Dưới vầng sáng nhu hòa, đặc biệt càng kích thích một loại tuyến hoóc-môn trên thận trong cơ thể đàn ông xung động.

Trong con ngươi căng lớn của Cận Tử Kỳ, phản chiếu bóng dáng không mời tự vào của Tống Kỳ Diễn.

Trên người hắn và cô như nhau trên thân không một vật, cùng cô mặt đối mặt ngồi trong bồn tắm, từ góc độ này của cô, có thể thấy bờ vai xinh đẹp cùng lồng ngực tráng kiện của hắn.

Đầu óc Cận Tử Kỳ một hồi choáng váng, không nghĩ tới sức ngấm về sau của Rainbow mãnh liệt như vậy, cô cảm thấy miệng đắng lưỡi khô kịch liệt, muốn đi ra ngoài lại phát hiện ánh sáng nguy hiểm thật lớn.

Cuối cùng, chỉ có thể ngồi trong bồn tắm cùng Tống Kỳ Diễn mắt to trừng mắt nhỏ, nếu nói địch không động ta không động.

Khác với Cận Tử Kỳ hoảng hốt lo sợ, khóe miệng Tống Kỳ Diễn chứa đựng ý cười, vẻ mặt là chuyện đương nhiên.

Hắn giương cao cánh tay trái của mình, giọng nói mị hoặc mà trầm thấp: "Tay của anh bị thương, tự mình tắm rửa không được."

Cận Tử Kỳ co quắp mắt dời đi chỗ khác, không dám đi nhìn cánh tay tinh tráng của hắn, mặt với cổ của cô ửng hồng một loạt.

——làm sao hắn ta lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này? Còn có, nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ còn muốn cô một phụ nữ giúp hắn tắm rửa sao?

Cận Tử Kỳ nỗ lực ức chế lấy cảm xúc hỗn loạn dâng trào trong lòng, dùng sức vén lại áo choàng tắm trên người, khi hắn cười không ngớt nhìn chăm chăm, bỗng nhiên đứng dậy dắt áo choàng tắm, muốn nhảy ra khỏi bồn tắm.

Hầu như cô không có phát giác lực lượng sau lưng tiếp cận như thế nào, chỉ nghe được một trận tiếng nước xôn xao, sau đó cô cố quay đầu rồi không thể không kìm nén mà thối lui đến bức tường gạch men lạnh như băng.

Một đôi cánh tay dài màu lúa mạch đặt trên tường vây hai bên thân thể cô, dưới mái tóc đen ẩm ướt, đôi con ngươi đen lóe ra ánh sáng lấp lánh bình tĩnh nhìn xuống cô.

Cận Tử Kỳ co lại ở trong góc, thân thể rời khỏi nước nóng không ngừng run rẩy, lông mi không ngừng chớp, nhỏ xuống bọt nước ngưng kết trên lông mi hơi vểnh lên như cánh bướm.

Hắn đứng ở trước mặt cô, dùng hormone cường đại quanh người hắn trêu chọc lý trí của cô.

Trái tim của cô dường như sẽ phải nhảy ra khỏi ngực, cô đối diện với một thân thể đàn ông hoàn mỹ giống như tượng điêu khắc Hy Lạp.

Cận Tử Kỳ đột nhiên cảm giác được có chút xấu hổ, bởi vì cô rất nhanh đã phát hiện, chính cô lại diễn sinh ra một cái tâm quý khát vọng, lúc Tống Kỳ Diễn thử dò xét ôm eo của cô, cô lại phục tùng không có phản kháng.

Khi đôi môi mỏng hơi lạnh của hắn ấn lên khóe môi mềm mại của mình, cô ngoại trừ hô hấp dồn dập cũng không có bất kỳ khó chịu.

Dường như, giữa bọn họ đã sớm nên như thế!

Không biết lực hấp dẫn giữa nam nữ khác nhau như thế nào .

Nhưng cô biết rõ, đối với mình mà nói, muốn kháng cự sự quyến rũ mê người của Tống Kỳ Diễn quả thực quá khó khăn.

Giống như một loại chấp niệm nào đó chôn sâu ở đáy lòng, hiện tại, bất quá là được khai quật ra mà thôi.

Hắn ôn nhu liếm láp bờ môi của cô, cánh tay đặt tại bên eo cô càng buộc chặt.

Hai hàng mi Cận Tử Kỳ khẽ run nhẹ, hai tay túm chặt áo choàng tắm trước ngực.

Tống Kỳ Diễn ngửi thấy mùi thơm trên người cô sau khi tắm rửa tản mát ra nhàn nhạt, nhất thời được voi đòi tiên, dựa vào bản năng cúi đầu đôi môi mỏng khêu gợi chụp lên bờ môi đỏ mọng của cô.

Bốn môi giao tiếp, nội tâm Tống Kỳ Diễn sôi trào kịch liệt, hắn không biết vì cái gì, nhưng mà chỉ là càng hôn môi vụng về càng thêm dùng sức ôm chặt cô.

Vòi hoa sen trên đỉnh đầu không biết như thế nào bị chạm đến, nước ấm theo đó chảy xuống tí tách.

Mắt Cận Tử Kỳ cảm thấy đau do bị nước trôi rửa chua xót, được hơi nước ấm áp bao phủ quanh người, thân thể vốn run rẩy từ từ gần như buông lỏng, trên tay lực nắm chặt áo choàng tắm có chút dãn ra.

Môi mỏng khi hôn trên môi của cô lục lọi tìm kiếm, Tống Kỳ Diễn nâng mặt cô, đem bờ môi đỏ mọng của cô bao lấy trong miệng của mình, lúc thì mút lấy lúc thì liếm láp, hơi thở ấm áp phun lên chóp mũi của cô.

Nước ấm chảy trên đỉnh đầu dừng lại, bọt nước trải rộng trên da thịt màu lúa mạch của Tống Kỳ Diễn, động tác hắn cẩn thận lướt nhẹ qua chiếc trán ẩm ướt, lộ ra hai vành mắt ửng đỏ, nhẹ nhàng hôn lên hàng lông mi cô.

Hắn chống lên chiếc trán của cô, sóng mũi cao thẳng ma sát lên chóp mũi cô, "Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ..."

Một lần lại một lần kêu nhũ danh của cô khắp nơi.

Giọng nói của hắn trầm thấp, khàn khàn, ôn nhu, dường như đang yêu thật sâu sắc, yêu thật nồng đậm.

Một cỗ tình cảm trước nay từng chưa có xông lên đại não Cận Tử Kỳ, cảm giác tựa như điện giật tê tê dại dại từ từ ăn mòn khắp xương cốt tứ chi của cô, trong phút chốc hút hết khí lực toàn thân cô..

Cận Tử Kỳ từ từ mở mắt ra, nhìn sang vẻ mặt hắn vì nhịn mà khó chịu, hai tay giữ trên ngực từ từ buông ra, áo choàng tắm ướt nước thấm đẫm không tiếng động rơi xuống nền gạch, cô đỏ mặt chủ động vòng lên cổ của hắn.

Cuối cùng có một ngày phải như thế, sớm một ngày hay muộn một ngày có cái gì khác nhau chớ?

Huống chi, cô không thể phủ nhận, cổ thân thể này quen thuộc với Tống Kỳ Diễn, điểm này, như vậy đủ rồi——

Rèm cửa trước cửa sổ sát đất lững lờ không tiếng động, ánh trăng vẩy đầy sàn như sóng nước lóng lánh.

Bên trong phòng tắm mờ mịt kiều diễm, tiếng thâu ngâm rung động lòng người, nhất định là một đêm không ngủ...

Vào lúc nửa đêm về sáng, Cận Tử Kỳ từ trong mộng tỉnh lại, gắng gượng mở lên mí mắt nhập nhèm nặng nề, thì nhìn thấy gần trong gang tấc hé ra một khuôn mặt tuấn tú, mà mặt của cô đang gối lên trên một cánh tay.

Tay kia của Tống Kỳ Diễn lại đặt trên eo của cô, giống như một loại gông xiềng kiên cố.

Đầu của hắn nửa vùi trong gối trắng, mái tóc đen nhánh tán loạn trên thái dương.

Vầng sáng đèn tường rơi xuống phác hoạ đường viền mặt bên của hắn, càng làm nổi bật lên sóng mũi hắn càng thêm cao thẳng mê người.

Mày rậm giương cao cũng bởi vì ngủ say mà làm cho sức mạnh chìm lặn xuống.

Tâm thần khẽ nhúc nhích, Cận Tử Kỳ kéo chăn lên trước ngực, nhẹ nhàng tới gần, hôn từng chút lên chân mày hắn.

Chẳng qua là thân thể thoáng giật giật, cơ thể dưới chăn lại eo mỏi lưng đau, nhất là nơi nào đó giữa hai chân mơ hồ truyền đến sưng đau, mặc dù không phải là lần đầu tiên, nhưng so với cách bốn năm trước thì không khác biệt lắm.

Cận Tử Kỳ hít sâu một cái xoa dịu thân thể khó chịu, nghĩ đến tối hôm qua vui vẻ quên mình, đôi má không khỏi nóng bừng.

Bàn tay vốn đang đặt tại thắt lưng lại bắt đầu rục rịch, từ từ dời tới chỗ bụng bằng phẳng của cô.

Con ngươi bỗng dưng co rụt lại, Cận Tử Kỳ đưa tay muốn chống cự, không muốn sẽ tiếp tục bị giày vò một lần nữa, chỉ là không đợi cô lên tiếng ngăn lại, người bên cạnh vốn ngủ say đột nhiên xoay người lên.

Lòng bàn tay thô ráp dọc theo thân thể của trượt xuống, hắn cúi đầu ngậm lấy vành tai mềm mại của cô, nơi nào đó trên thân thể biến hóa khiến Cận Tử Kỳ nhịn không được thấp giọng than nhẹ.

"Tống Kỳ Diễn, em muốn đi ngủ ."

Cận Tử Kỳ cố gắng đẩy cái đầu tròn không an phận này ra, nhưng hắn nhắm hai mắt lại giả vờ không nghe thấy cô kháng nghị, nên làm cái gì thì làm cái đó, đến tận đem cô xé ra ăn vào bụng.

Cận Tử Kỳ trước khi mất đi ý thức trong đầu chỉ có một ý niệm: đàn ông cho dù là thoạt nhìn thành thật hiền lành, ở trên giường đầu trăm phần trăm cũng là cầm thú!

Tống Kỳ Diễn thoả mãn no nê trong đầu cũng có một ý niệm: trở thành hòa thượng nhiều năm như vậy cuối cùng hoàn tục , về sau mỗi ngày chay mặn phối hợp, sẽ không sợ không đầy đủ dinh dưỡng nữa !

---------------

Khi Cận Tử Kỳ lần nữa mở mắt ra, hiện ra ngay trước mắt là ga giường màu trắng.

Cô dường như chợt nhớ tới cái gì, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, cầm lấy di động trên tủ giường khởi động.

Đang nhìn đến thời gian hiển thị trên màn hình là bảy giờ bốn mươi, Cận Tử Kỳ lập tức lúng ta lúng túng ngồi dậy.

Cô vội vàng vén chăn lên, sau khi nhìn thấy bản thân mình không quần áo thì cuống quít dùng ga giường bao lấy mình.

Từng bức ảnh phóng túng tối hôm qua bắt đầu cưỡi ngựa xem hoa trong đầu.

Sắc mặt Cận Tử Kỳ cũng có ngượng ngùng chuyển biến thành tức giận, con sói đuôi dài Tống Kỳ Diễn ăn tươi nuốt sống!

Đang lúc cô ngồi ở trên giường hết sức xấu hổ, cửa phòng tắm đã bị đẩy ra, cô theo tiếng quay đầu lại, nhìn qua chính là Tống Kỳ Diễn mang một gương mặt muốn ăn đòn, thoạt nhìn mặt mày phơi phới!

Song khi Cận Tử Kỳ thấy rõ cách ăn mặc cả người hắn, khóe mắt giựt giựt, ngay sau đó khuôn mặt trong nháy mắt đỏ lên, vội vàng quay đầu, ánh mắt chạy bốn phía, âm thầm ảo não: hắn tại sao cứ như vậy mà ra ngoài rồi?

Tống Kỳ Diễn sau khi tắm xong thì bọc một chiếc khăn lông lớn màu trắng bên hông, cứ như vậy chân không ướt nhẹp từ trong phòng tắm đi ra, đầu tóc vẫn còn nước nhỏ giọt, như một pho tượng thần thánh tôn kính gợi cảm đắm chìm trong thuỷ quang.

"Anh đã giúp em xin nghỉ! Tối hôm qua mệt mỏi như vậy, em hẳn là nên ngủ nhiều hơn nữa đi."

Tống Kỳ Diễn hồn nhiên không cảm giác lời mình nói ra có nhiều mờ ám, nhưng mặt Cận Tử Kỳ lại càng đỏ bừng giống như máu, xấu hổ và giận dữ khó nhịn, rốt cuộc không thấy buồn ngủ chút xíu nào.

Cô bọc một cái chăn lớn, lướt qua hắn đi vào phòng tắm, nhìn qua người phụ nữ trong gương toàn thân dấu vết màu đỏ hồng trải rộng, hiếm khi không quan tâm hình tượng mà cào cào mái tóc dài rối tung.

Cận Tử Kỳ, đều nói phụ nữ tự chủ so với đàn ông thì mạnh, vì cái gì mày cũng là đóa hoa tuyệt thế?

-----------------------

Đợi đến lúc cô tắm rửa xong từ trong phòng tắm đi ra, thì thấy Tống Kỳ Diễn đang đứng trước gương thử quần áo xử lý bề ngoài của mình đâu vào đấy, hắn vuốt vuốt tóc của mình, ở trong gương thấy cô đi ra, động tác trên tay dừng lại.

"Tắm xong hả?" Hắn quay đầu lại nhìn sang cô còn quấn ga giường, híp mắt cười tươi, tâm tình vui sướng.

Cận Tử Kỳ không để ý đến hắn, cô vẫn chưa dự định cứ như vậy mà dễ dàng tha thứ cho người đàn ông này!

Xoay người đi đến trước tủ quần áo lấy đồ, khi chứng kiến bên trong một mảnh hỗn độn thì lông mày đen xinh đẹp nhíu lên, đặc biệt là khi nhìn thấy bên trong ngăn để nội y có cái quần lót nam, thật vất vả bình phục cảm xúc lần nữa bắt đầu khởi động.

"Tống Kỳ Diễn!" Công chúa Cận gia lần đầu tiên thất thố mà gầm lên giận dữ, trong tay giơ lên cái quần lót nam.

Chẳng qua vì ngại nhân tố xấu hổ, chỉ vào quần lót lại nói không lên một câu hoàn chỉnh.

Bàn tay Tống Kỳ Diễn đang thắt cà vạt run lên, hắn biết rõ còn cố giả bộ ngu mà hỏi, "Làm sao vậy?"

Chạm đến mặt là một cái quần lót màu đen, chuẩn xác đập vào mặt hắn, sau đó, chậm rãi, rơi rơi trên mặt đất, vang lên bên tai là tiếng cửa phòng tắm nặng nề khép lại.

Cận Tử Kỳ cầm quần áo trốn vào phòng tắm, ngồi ở trên nắp bồn cầu buồn bực, không biết là giận chính mình hay là giận hắn.

Thì ra tối hôm qua mình bị ăn hết sạch sẽ, cũng không phải là sự kiện tình cờ, mà là sớm có dự mưu!

Thay quần áo chuẩn bị cho mình xong xuôi đi ra phòng tắm, lại lần nữa bị vẻ mặt mang nụ cười "Lỗ mãng" của Tống Kỳ Diễn chọc cho tức giận, trừng mắt liếc hắn một cái, từ trên giá áo cầm lấy túi xách lập tức xoay người ra cửa.

Tống Kỳ Diễn thoải mái nhàn nhã mặc tây trang lên, lại ở trước gương nhìn một vòng mới hài lòng đi theo xuống lầu.

Ngồi ở trong phòng ăn, khi Tô Ngưng Tuyết và Cận Chiêu Đông nghe thấy tiếng bước chân từ thang lầu truyền đến không hẹn mà cùng nhìn sang.

Gò má Cận Tử Kỳ đỏ lên vội vã chạy xuống, thậm chí ngay cả theo chân bọn họ chào hỏi cũng không mà trực tiếp chạy thẳng ra ngoài.

Nhưng mà càng khiến cho họ nghẹn họng nhìn trân trối chính là Tống Kỳ Diễn theo sát Cận Tử Kỳ xuống lầu.

Tinh thần hắn phơi phới từng bước một đi xuống, tự nhiên giống như từ trong phòng của mình đi ra.

Nắp trên chén trà trong tay Cận Chiêu Đông trượt ra ngoài, lăn một vòng trên thảm trải sàn mới yên lặng dừng lại.

"Phu nhân, ngài có sao không?"

Dì Hồng vội vàng rút một đống lớn khăn giấy tiến lên thay Tô Ngưng Tuyết lau bộ quần áo bị sữa đậu nành văng tung toé, phu nhân chưa từng thất thố qua như vậy, thế mà sẽ đem sandwich trong tay ném vào trong sữa đậu nành? !

Đầu sỏ gây nên chuyện vẫn khí định thần nhàn đi vào trong phòng ăn, ở nơi này dưới ánh mắt kinh ngạc của cha mẹ, cầm lấy một ly sữa đậu nành và một cái bánh bao bên bàn đi ra ngoài.

Mà trong không khí còn lưu lại lời nói của hắn lúc rời đi, "Tiểu Kỳ vẫn chưa ăn điểm tâm, con đưa qua cho cô ấy, cha, mẹ, có con ở đây, các người yên tâm đi."

P/s: Kỳ tỷ cũng...mê trai đẹp nha! hắc hắc!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại