Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Quyển 2 - Chương 35: Con Đã Trở Về, Cha!
Editor: tamthuonglac
Mặc dù tối mai mới là thọ yến chính thức, nhưng trên thực tế các vị khách quý được mời trong đêm nay đều tới đây ân cần thăm hỏi Tống Chi Nhậm.
Giữa đám người muôn hình muôn vẻ, ánh mắt Cận Tử Kỳ lưu chuyển chẳng có mục tiêu, giống như đang tìm kiếm cái gì đó bất quá hai mắt lại giống như là lơ đãng mà lướt qua.
"Sao vậy, liên tục ngây ngây ngô ngô, còn chưa tỉnh ngủ hả?"
Doãn Lịch đi tới nhẹ nhàng đụng một cái vào bả vai cô, sau đó ân cần hỏi thăm.
Cận Tử Kỳ lắc lắc đầu, trên mặt đã lộ rõ vẻ mệt mỏi: "Ừ, anh gặp cha của em nói một tiếng, em đi về trước."
"Một mình có được không?"
Cận Tử Kỳ cười yếu ớt đáp lại, tạm biệt Doãn Lịch xong lập tức rời khỏi phòng ăn.
Lúc này cô không trở về phòng, mà là đi trên boong thuyền hóng mát.
Kết quả vừa đi lên cầu thang lại thấy được bên cạnh mạn thuyền có đốm lửa nhỏ lúc sáng lúc tối lượn lờ.
Tốc độ bước chân của Cận Tử Kỳ chậm lại, nhưng người dựa ở mạn thuyền đang hóng gió rõ ràng đã nghe được tiếng bước chân, dưới ánh đèn sáng tắt chập chờn ở boong tàu, quay đầu lại.
Tống Kỳ Diễn bị gió biển thổi khá xốc xếch, đầu mày cao khẽ nhăn, ánh mắt hơi có vẻ mê ly, giống như quý tộc Châu Âu trong những bộ phim trắng đen thuở thập niên ba mươi bước ra.
Cận Tử Kỳ từ từ dừng bước, cô để ý đến phía tay trái Tống Kỳ Diễn vẫn còn cầm một chai rượu mang ký hiệu Hennessy, chân mày không khỏi nhíu lên.
Nhưng cô không nói gì thêm, chỉ hơi khựng lại, sau đó liền xoay người đi trở về.
Bước chân của Cận Tử Kỳ lúc ban đầu ung dung thong thả về sau càng rối loạn, bước chân trầm ổn sau lưng càng đi nhanh đến gần, khi trái tim của cô gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lại bị một sức mạnh cường đại đến không cách nào phản kích tiến lên giam cầm vô trong lồng ngực.
Không kịp phát ra bất kỳ thanh âm nào, hai tay Tống Kỳ Diễn đã buộc chặt, hắn cúi đầu vùi vào chiếc gáy thơm mát của cô, hơi thở mang theo mùi rượu phun vào trong tai cô, thì thầm lên tiếng: "Chỉ ôm một chút, chỉ ôm một chút thôi."
Trong lòng Cận Tử Kỳ tiến hành thiên nhân giao chiến, thân thể cũng đã thôi giãy dụa, mặc cho hắn ôm lấy thật chặt.
Tống Kỳ Diễn rất hài lòng uốn cong khóe miệng, ấn đầu của cô vào trong ngực, rõ ràng có thể nghe được tiếng tim đập dồn dập.
"Tôi đột nhiên muốn kể một câu chuyện xưa, em muốn nghe không?"
Cận Tử Kỳ nghe vậy không khỏi hoảng hốt, tiếng nói của Tống Kỳ Diễn cũng đã vang lên lần nữa, cô nghĩ, bất luận câu trả lời của cô là gì, tự hắn cũng sẽ nói tiếp.
"Đã từng có một người thanh niên trẻ tuổi ôm chí hướng thật cao xa từ trong núi lớn đi ra bên ngoài. Anh ta so với người thường nỗ lực chịu khó học tập gấp mười lần, sau khi tốt nghiệp đã thành công tiến vào làm việc cho một tập đoàn có tài lực hùng hậu nhất nhì trong thành phố vào lúc ấy. Mặc dù công việc có phần thu nhập ổn định, anh ta vẫn không vì vậy mà dừng bước, anh ta như tên cuồng việc mà liều mạng làm việc, rất nhanh đã vượt lên dẫn đầu công trạng ngồi lên vị trí giám đốc."
Cận Tử Kỳ trầm mặc đảm nhiệm vai trò người lắng nghe, Tống Kỳ Diễn chợt buông cô ra, hắn cười cười bí hiểm, lại ngửa đầu uống một hớp rượu, sau đó lướt qua cô từ từ bước đi thong thả trở lại bên mạn thuyền.
Thân thể hắn cao to chậm rãi trượt xuống dọc theo lan can, cho đến khi ngồi hẳn trên mặt đất, nhưng hắn vẫn không thèm để ý, chỉ hí mắt ngắm nhìn ánh sao chập chờn nơi phương xa.
Cận Tử Kỳ không biết mình tại sao lại cùng đi qua, cô đứng bên chân người đàn ông đang chán chường, cúi đầu hỏi một câu: "Vậy sau đó thế nào?"
Tống Kỳ Diễn lắc lắc chai rượu trong tay, cười khẽ, thở dài, dùng giọng điệu lười biếng trả lời: "Người nắm quyền tập đoàn lúc ấy gia đình giàu có nhất toàn thành, không con nối dõi chỉ có một người con gái, dĩ nhiên được coi là hòn ngọc quý trên tay, nhưng mà, vị thiên kim tiểu thư này cũng rất ít khi xuất hiện ở trong tầm mắt dân chúng, rất nhiều người đều cho rằng cô là nàng công chúa cao quý trầm mặc, lại có rất ít người biết rằng... cô, kỳ thực là người câm điếc."
"Họ yêu nhau sao?" Cận Tử Kỳ rất ít khi sẽ đối với những thứ ân oán của nhà giàu mà cảm thấy hứng thú, nhưng bây giờ cô lại nhịn không được muốn đi thăm dò câu chuyện xưa từ trong miệng của Tống Kỳ Diễn.
Có lẽ, hết thảy hiếu kỳ và hứng thú chẳng qua đều do xuất xứ từ người đàn ông mang tên Tống Kỳ Diễn này...
Tống Kỳ Diễn ngẩng đầu nhìn cô, nhếch miệng cười: "Đúng nha, tài tử giai nhân vừa gặp đã yêu, ví như một đoạn giai thoại từ trước đến nay được phổ nhạc không ít."
Cận Tử Kỳ từ trên gương mặt tươi cười của hắn lại không cảm nhận được chút nào sung sướng, hắn cười cũng không đạt đến đáy mắt, khóe miệng chua xót ngưng kết thành một nụ cười giễu cợt thê lương, giọng nói cũng trở nên chán nản lạnh nhạt hơn.
"Đúng là chẳng ai ngờ rằng vị tài tử này trước lúc lên trên đại học ở trong núi đã có người yêu, hai người thậm chí đã từng bày tiệc rượu và có một đứa con gái, mà năm đó khi anh ta gặp được vị thiên kim kia đã ba mươi hai tuổi."
"Đối mặt với thanh mai trúc mã, người vợ sơn thôn ôn nhu mộc mạc và với một vị thiên kim câm điếc xuất thân danh môn gia tài bạc triệu, anh ta đã che giấu thông tin của người trước, đạo nghĩa không thể chùn bước mà lựa chọn người sau."
Tống Kỳ Diễn đột nhiên cúi đầu cười ra tiếng, khi đó Cận Tử Kỳ nhíu chặt lông mày, hắn lại gật gật đầu, bùi ngùi tự lẩm bẩm: "Người tìm chỗ cao mà đi, nước chảy qua chỗ trũng, không có gì đáng trách."
Cận Tử Kỳ nghe đến đó, thế nhưng trong lòng không tiếp nhận hết thảy, cô nhíu mày nhìn sang Tống Kỳ Diễn, người đàn ông cường thế mà thần bí lúc này lại tựa như một đứa trẻ cô đơn bất lực ngồi trong một góc u ám.
Gió đêm vù vù thổi qua từng đợt, giữa hai người thật lâu không nói gì, Cận Tử Kỳ cũng không mở miệng thúc giục, chỉ ngồi xổm xuống lẳng lặng chờ đợi ở bên cạnh hắn.
"Kết hôn được bốn năm, vị danh môn thiên kim này có thai, nhưng cũng trong lúc vô tình biết được chuyện tình yêu của chồng, trời sinh tàn tật tạo thành tự ti cùng thiếu hụt cảm giác an toàn đã trói buộc cô, sau khi biết rõ chân tướng chồng ở ngoài có Kim Ốc Tàng Kiều vẫn như xưa dè dặt cẩn thận từng li từng tí duy trì xây đắp cuộc hôn nhân từ những lời nói dối."
"Vượt qua cuộc sống giày xéo lạnh nhạt thêm việc mang thai làm cho tinh thần yếu ớt, rốt cục khi mang thai được tám tháng trong lúc vô ý té ngã ở đầu cầu thang, khi vị thiên kim câm điếc này trở dạ không chịu nổi hai phương diện sinh lý và tâm lý cùng dày vò nên rong huyết mà chết."
"Không người nào biết, cô ấy sở dĩ té ngã là vì cô phát hiện trong túi quần áo của chồng có một phong thư, đến từ chính người phụ nữ kia, chỉ có một câu nói — "
Tống Kỳ Diễn quay đầu ngưng mắt nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ bên cạnh, ánh mắt của hắn sớm đã hiện đầy tia máu, thần sắc của hắn ảm đạm hơn, cười khổ: "Người phụ nữ kia nói, cô ta sẽ đem đứa nhỏ đi huỷ diệt."
Cận Tử Kỳ đối diện ánh mắt mệt mỏi mà u lãnh của Tống Kỳ Diễn, không biết nên nói tiếp như thế nào, mỗi gia tộc giàu sang quyền quý đều có phát sinh bê bối không muốn ai biết.
Ở trong câu chuyện cũ này, bất quá cô là người ngoài cuộc, không có có tư cách gì hỏi nhiều, cho dù hỏi, Tống Kỳ Diễn cũng sẽ thấy không cần phải nói cho cô biết, giữa hai người lần nữa trầm mặc trở lại.
Rất lâu sau đó, mãi cho đến khi tứ chi bắt đầu lạnh lên, Cận Tử Kỳ mới phát hiện mình khi nào đã ngồi trên mặt đất.
Cô dự định đứng dậy, cánh tay lại bị Tống Kỳ Diễn kéo lấy mạnh mẽ, lại ngã ngồi trở về, chỉ là lần này hơi có bất đồng, cô lảo đảo một cái rồi nằm ở trên ngực của hắn.
"Tại sao vẫn không kết hôn?" Tống Kỳ Diễn nhìn chằm chằm vào mặt cô, giữa vẻ mặt hoa đào ửng đỏ cùng trông bên nọ ngó bên kia, thành thật mà nói, sớm vào bốn năm trước, người phụ nữ này đã trêu chọc tiếng lòng tĩnh mịch của hắn.
Cận Tử Kỳ nằm ở trên ngực hắn, hai tay của cô đặt trên ngực và trên bụng của hắn, cho dù là cách lớp áo thể thao, lòng bàn tay cô cũng có thể chạm đến bắp thịt rắn chắc tinh tráng dưới kia.
Đôi mắt cô hỗn loạn đối mặt với hắn: "Anh quản nhiều quá." Giọng nói coi như dịu dàng, có lẽ nguyên nhân bởi vì câu chuyện xưa kia.
"Chẳng lẽ tôi không thể quản em sao?" Lông mày anh tuấn không vui cau chặt, "Không để cho tôi quản vậy em muốn cho ai quản?"
Tống Kỳ Diễn kia hình dáng rất giống người Tây phương bất mãn bắt đầu bao phủ nồng đậm, khóe miệng kéo căng nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ.
Cùng một tên sâu rượu uống say mà nghiêm túc, bạn liền thua, còn có thể thất bại thảm hại.
Cận Tử Kỳ biết rõ điểm này, chỉ có thể biết điều không lên tiếng, khi lực đạo của Tống Kỳ Diễn giam cầm ở bên vòng eo của cô từ từ buông lỏng, cô mới thử thoát khỏi khống chế mà đứng dậy.
Thân thể đứng vững Cận Tử Kỳ lúc này mới phát hiện, Tống Kỳ Diễn căn bản không phải tự nguyện buông cô ra, mà là hắn đã ngủ rồi.
Hắn tựa ở trên mạn thuyền, chân mày vẫn không buông lỏng, đường nét ngũ quan góc cạnh duyên dáng đã không còn lạnh lùng nghiêm nghị như lúc tỉnh, bình lặng thêm vài phần an ổn điềm tĩnh, hàng lông mi thật dài dưới mí mắt toả ra một bóng râm.
Cận Tử Kỳ lẳng lặng đứng lại, quan sát hắn chốc lát, mới thu hồi tâm tư đang chạy nhảy.
Cô gọi nhân viên phục vụ tới đưa Tống Kỳ Diễn trở về phòng, sau khi xác nhận hắn không có việc gì mới trở lại phòng của mình mà nghỉ ngơi.
Trước khi bước vào giấc mộng, trong đầu cô chợt loé lên lời kể của Tống Kỳ Diễn về câu chuyện xưa kia.
Trong bóng đêm cô mở mắt ra, con ngươi mắt như ánh sao lóng lánh ngơ ngẩn xuất thần...
--------------------------------------------------------------
Thọ yến bảy mươi tuổi của Tống Chi Nhậm, phòng yến tiệc trong du thuyền đã tập họp nhiều nhân vật nổi tiếng, tiếng đàn vi-ô-lông-xen du dương giống như một tầng vải sa mỏng bao trùm khắc chế lại tiếng cười nói của các tân khách.
Khi Cận Tử Kỳ khoác tay Cận Chiêu Đông vào hội trường, nhận lấy đủ các loại ánh mắt nhìn chăm chú, tiếp theo cùng Cận Chiêu Đông đến chỗ các vị tiền bối trên thương trường để chào hỏi.
Cô không chọn cùng Cận Chiêu Đông ngồi chung một bàn với Tống Chi Nhậm, bởi vì bản thân cô không được tự nhiên với nhà hộ Tống, nếu đi theo kết quả chỉ càng khiến không khí thêm khó chịu lạnh cứng.
Đợt thọ yến này người của Tống gia cơ bản đều đến đông đủ, ngay cả Tô Tấn An quanh năm luôn bận rộn ở các công trình kiến trúc cũng tới, đang cùng Tống Nhiễm Cầm sắm vai vợ chồng gương mẫu đằm thắm.
Khi Cận Tử Kỳ nhìn sang, lại nhìn thấy Cận Chiêu Đông đang cùng Tống Chi Nhậm hàn huyên, Kiều Niệm Chiêu ngồi ở bên cạnh Tô Hành Phong, tối nay cô ta trang điểm đặc biệt xinh đẹp nhỏ nhắn mềm mại, lại đoan trang cao quý, mái tóc dài đen bóng rũ trên vai.
Cận Tử Kỳ không thừa nhận cũng không được, ở một vài phương diện, cô và Kiều Niệm Chiêu có lẽ rất giống nhau.
Sau khi Cận Chiêu Đông đi đến, Kiều Niệm Chiêu lập tức đối với Cận Chiêu Đông hiếu thuận pha trà rót nước, mà Tô Hành Phong thì một tấc cũng không rời trông coi cô ấy, tầm mắt cũng dịu dàng say mê.
Xung quanh thỉnh thoảng có vài ánh mắt bát quái bắn tới chỗ mình, Cận Tử Kỳ lành lạnh cười cười, dời mắt đi.
Kỳ thật hiện tại mọi thứ Kiều Niệm Chiêu có được cô cần gì phải canh cánh trong lòng, dù sao ở trong kí ức trống rỗng, từ đầu đến cuối những thứ kia đều trở nên xa lạ, mặc dù đã từng có qua, nhưng cũng không hề nhớ rõ.
Cận Tử Kỳ đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên bị một người làm cho bừng tỉnh: "Tôi có thể ngồi xuống không?"
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu, là Doãn Lịch, môi chứa đựng ý cười hướng các vị khách nữ ngồi cùng bàn gật đầu, sau đó liền thong dong ngồi xuống bên cạnh cô.
Những năm này có Doãn Lịch vẫn luôn luôn bảo vệ hộ tống, không thể phủ nhận, là Cận Tử Kỳ may mắn!
Cho dù ngồi chung trong một tốp là đám phụ nữ, Doãn Lịch cũng không chút mảy may câu nệ, lúc mở khăn ăn ra ngang mắt là chủ bàn ở chính giữa, thở dài: "Phụ nữ như vậy, trang hoàng bày ở trên vỉa hè cũng ngại lãng phí không gian, Tô đại công tử của chúng ta quả nhiên là loài động vật hiếm hoi cần bảo vệ!"
Cận Tử Kỳ nhịn không được ở dưới mặt bàn nhẹ đá anh một cước, ăn cơm chung một bàn còn không biết chút gì đến tính nết của mọi người, khi giọng điệu châm biếm của Doãn Lịch truyền đi, còn không biết cuối cùng sẽ trở thành cái dạng gì.
Doãn Lịch liếc mắt Cận Tử Kỳ, mím môi cười xấu xa, vừa dùng dao nĩa cắt tảng thịt bò vừa nhìn chung quanh một vòng phòng yến hội: "Nhìn điệu bộ này, xem ra thật muốn tuyên bố quyền thừa kế ."
Cận Tử Kỳ thong thả ung dung ăn trái cây, mỉm cười gật đầu, tối hôm qua cô đã nhìn thấy trên thuyền đến đây không ít các tầng nguyên lão cấp cao quyết sách của Tống thị.
"Một khi Tô đại công tử thừa kế gia sản to lớn như thế của Tống gia, ngôi miếu Tống gia này Cận gia các người có lẽ không nên buông tha cho vị trí chúa mẫu Quan Âm sống này rồi." Doãn Lịch làm như có chuyện lạ mà mở miệng.
Cận Tử Kỳ vẫn như cũ cười nhạt dùng cơm, bất vi sở động: "Đó cũng là do năng lực của cô ta đoạt được, không được ghen ghét."
Doãn Lịch nhíu mày nhìn về phía cô: "Em ngược lại nhìn thông suốt."
"Nếu không phải vậy còn có thể như thế nào?" Cận Tử Kỳ dừng lại dao nĩa trong tay, nhìn Doãn Lịch, sau đó dùng nĩa chỉ chỉ vẻ mặt cao ngạo của Tống Nhiễm Cầm ở xa xa: "Đừng quên Tống gia này còn có Tôn Đấu Chiến Thắng Phật*."
(*Tôn Ngộ Không do có tài phép đánh yêu tinh, ngay cả chư Thần Tiên cũng khó sánh, lại có công phò tá Đường Tăng thỉnh kinh, được phong làm Đấu Chiến Thắng Phật. Ở đây Doãn đại ca so Kiều Niệm Chiêu với Phật sống, Kỳ tỷ mới bảo Tống Nhiễm Cầm như Tôn Ngộ Không còn lợi hại hơn Phật.)
Khoé môi Doãn Lịch cong lên: "Điều này cũng đúng, một núi không thể chứa hai cọp, trừ phi một đực một cái."
Cận Tử Kỳ không nói tiếp nữa, khẽ mỉm cười, cúi đầu yên lặng dùng cơm.
Khi dạ tiệc kết thúc vui vẻ, đã uống một chút rượu nên tâm tình dâng cao, Tống Chi Nhậm dưới sự dìu đỡ của Tô Hành Phong, lung la lung lay đứng dậy, mặc dù đã năm hơn thất tuần, nhưng tinh thần vẫn khoẻ mạnh.
Tống Chi Nhậm vừa đứng như thế, phía dưới lập tức bắt đầu xì xào bàn tán, lời đồn đại vào thời khắc này đã được chứng minh là đúng.
"Nhờ được mọi người không chê, hôm nay tới tham dự tiệc sinh nhật bảy mươi tuổi của lão già cổ hủ này, Tống thị có thể có thành tựu như ngày hôm nay, cũng là dựa vào sự ủng hộ và hợp tác của các vị đang ngồi ở đây!"
Giọng nói của Tống Chi Nhậm vô cùng phấn chấn hùng hồn, không có loa phóng thanh phụ trợ cũng có thể truyền rõ ràng vào tai mỗi người: "Cho đến ngày nay, tôi mới phát hiện mình cuối cùng đã già rồi, cũng nên lui xuống đem thiên hạ giao cho thanh niên trẻ tuổi xây dựng, cho nên, thừa dịp thời gian hôm nay, hướng đến các vị đang ngồi xin tuyên bố người thừa kế kế tiếp của Tống thị........"
"Trước khi tuyên bố quyền thừa kế, người có phải nên cân nhắc một chút đến con trai của mình hay không?"
Lời phát biểu của Tống Chi Nhậm bị một giọng nam lạ lẫm hơi khàn khàn nhưng giàu sức quyến rũ hấp dẫn cắt đứt, mà ngụ ý trong lời lẽ của hắn lại dấy lên sóng to gió lớn trong phòng tiệc.
Tống gia không phải là chỉ có một người con gái một đứa cháu ngoại sao, khi nào thì có thêm con trai rồi?
Các tân khách đưa mắt nhìn nhau, kể cả Cận Tử Kỳ và Doãn Lịch cũng nhìn nhau đầu mày nhíu lên, hơn nữa sau khi thấy giọng nói đang nghe rất quen thuộc, Cận Tử Kỳ trước tiên quay đầu lại nhìn qua.
Tống Kỳ Diễn một thân tây trang màu đen, tư thế oai hùng cao ngất, gương mặt góc cạnh đường cong rõ nét dưới ánh sáng lộng lẫy của đèn pha lê càng lộ vẻ khắc sâu, thật sâu trong vành mắt, đôi con ngươi hắn tản ra ánh sáng sắc nhọn u lãnh mà trầm lắng, tựa hồ chỉ cần một lần nhìn thẳng vào mắt hắn, sẽ không tự chủ được mà say mê sa vào đôi mắt kia của hắn gần như xuyên qua vũ trụ tối đen.
Giờ phút này, ánh mắt của Tống Kỳ Diễn xuyên thấu cả phòng tiệc, trực tiếp đón nhận đôi mắt vẫn sắc bén dù từng trải của Tống Chi Nhậm, dưới sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ mở, từ từ phun ra một câu: "Con đã trở về, cha!"
Mặc dù tối mai mới là thọ yến chính thức, nhưng trên thực tế các vị khách quý được mời trong đêm nay đều tới đây ân cần thăm hỏi Tống Chi Nhậm.
Giữa đám người muôn hình muôn vẻ, ánh mắt Cận Tử Kỳ lưu chuyển chẳng có mục tiêu, giống như đang tìm kiếm cái gì đó bất quá hai mắt lại giống như là lơ đãng mà lướt qua.
"Sao vậy, liên tục ngây ngây ngô ngô, còn chưa tỉnh ngủ hả?"
Doãn Lịch đi tới nhẹ nhàng đụng một cái vào bả vai cô, sau đó ân cần hỏi thăm.
Cận Tử Kỳ lắc lắc đầu, trên mặt đã lộ rõ vẻ mệt mỏi: "Ừ, anh gặp cha của em nói một tiếng, em đi về trước."
"Một mình có được không?"
Cận Tử Kỳ cười yếu ớt đáp lại, tạm biệt Doãn Lịch xong lập tức rời khỏi phòng ăn.
Lúc này cô không trở về phòng, mà là đi trên boong thuyền hóng mát.
Kết quả vừa đi lên cầu thang lại thấy được bên cạnh mạn thuyền có đốm lửa nhỏ lúc sáng lúc tối lượn lờ.
Tốc độ bước chân của Cận Tử Kỳ chậm lại, nhưng người dựa ở mạn thuyền đang hóng gió rõ ràng đã nghe được tiếng bước chân, dưới ánh đèn sáng tắt chập chờn ở boong tàu, quay đầu lại.
Tống Kỳ Diễn bị gió biển thổi khá xốc xếch, đầu mày cao khẽ nhăn, ánh mắt hơi có vẻ mê ly, giống như quý tộc Châu Âu trong những bộ phim trắng đen thuở thập niên ba mươi bước ra.
Cận Tử Kỳ từ từ dừng bước, cô để ý đến phía tay trái Tống Kỳ Diễn vẫn còn cầm một chai rượu mang ký hiệu Hennessy, chân mày không khỏi nhíu lên.
Nhưng cô không nói gì thêm, chỉ hơi khựng lại, sau đó liền xoay người đi trở về.
Bước chân của Cận Tử Kỳ lúc ban đầu ung dung thong thả về sau càng rối loạn, bước chân trầm ổn sau lưng càng đi nhanh đến gần, khi trái tim của cô gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lại bị một sức mạnh cường đại đến không cách nào phản kích tiến lên giam cầm vô trong lồng ngực.
Không kịp phát ra bất kỳ thanh âm nào, hai tay Tống Kỳ Diễn đã buộc chặt, hắn cúi đầu vùi vào chiếc gáy thơm mát của cô, hơi thở mang theo mùi rượu phun vào trong tai cô, thì thầm lên tiếng: "Chỉ ôm một chút, chỉ ôm một chút thôi."
Trong lòng Cận Tử Kỳ tiến hành thiên nhân giao chiến, thân thể cũng đã thôi giãy dụa, mặc cho hắn ôm lấy thật chặt.
Tống Kỳ Diễn rất hài lòng uốn cong khóe miệng, ấn đầu của cô vào trong ngực, rõ ràng có thể nghe được tiếng tim đập dồn dập.
"Tôi đột nhiên muốn kể một câu chuyện xưa, em muốn nghe không?"
Cận Tử Kỳ nghe vậy không khỏi hoảng hốt, tiếng nói của Tống Kỳ Diễn cũng đã vang lên lần nữa, cô nghĩ, bất luận câu trả lời của cô là gì, tự hắn cũng sẽ nói tiếp.
"Đã từng có một người thanh niên trẻ tuổi ôm chí hướng thật cao xa từ trong núi lớn đi ra bên ngoài. Anh ta so với người thường nỗ lực chịu khó học tập gấp mười lần, sau khi tốt nghiệp đã thành công tiến vào làm việc cho một tập đoàn có tài lực hùng hậu nhất nhì trong thành phố vào lúc ấy. Mặc dù công việc có phần thu nhập ổn định, anh ta vẫn không vì vậy mà dừng bước, anh ta như tên cuồng việc mà liều mạng làm việc, rất nhanh đã vượt lên dẫn đầu công trạng ngồi lên vị trí giám đốc."
Cận Tử Kỳ trầm mặc đảm nhiệm vai trò người lắng nghe, Tống Kỳ Diễn chợt buông cô ra, hắn cười cười bí hiểm, lại ngửa đầu uống một hớp rượu, sau đó lướt qua cô từ từ bước đi thong thả trở lại bên mạn thuyền.
Thân thể hắn cao to chậm rãi trượt xuống dọc theo lan can, cho đến khi ngồi hẳn trên mặt đất, nhưng hắn vẫn không thèm để ý, chỉ hí mắt ngắm nhìn ánh sao chập chờn nơi phương xa.
Cận Tử Kỳ không biết mình tại sao lại cùng đi qua, cô đứng bên chân người đàn ông đang chán chường, cúi đầu hỏi một câu: "Vậy sau đó thế nào?"
Tống Kỳ Diễn lắc lắc chai rượu trong tay, cười khẽ, thở dài, dùng giọng điệu lười biếng trả lời: "Người nắm quyền tập đoàn lúc ấy gia đình giàu có nhất toàn thành, không con nối dõi chỉ có một người con gái, dĩ nhiên được coi là hòn ngọc quý trên tay, nhưng mà, vị thiên kim tiểu thư này cũng rất ít khi xuất hiện ở trong tầm mắt dân chúng, rất nhiều người đều cho rằng cô là nàng công chúa cao quý trầm mặc, lại có rất ít người biết rằng... cô, kỳ thực là người câm điếc."
"Họ yêu nhau sao?" Cận Tử Kỳ rất ít khi sẽ đối với những thứ ân oán của nhà giàu mà cảm thấy hứng thú, nhưng bây giờ cô lại nhịn không được muốn đi thăm dò câu chuyện xưa từ trong miệng của Tống Kỳ Diễn.
Có lẽ, hết thảy hiếu kỳ và hứng thú chẳng qua đều do xuất xứ từ người đàn ông mang tên Tống Kỳ Diễn này...
Tống Kỳ Diễn ngẩng đầu nhìn cô, nhếch miệng cười: "Đúng nha, tài tử giai nhân vừa gặp đã yêu, ví như một đoạn giai thoại từ trước đến nay được phổ nhạc không ít."
Cận Tử Kỳ từ trên gương mặt tươi cười của hắn lại không cảm nhận được chút nào sung sướng, hắn cười cũng không đạt đến đáy mắt, khóe miệng chua xót ngưng kết thành một nụ cười giễu cợt thê lương, giọng nói cũng trở nên chán nản lạnh nhạt hơn.
"Đúng là chẳng ai ngờ rằng vị tài tử này trước lúc lên trên đại học ở trong núi đã có người yêu, hai người thậm chí đã từng bày tiệc rượu và có một đứa con gái, mà năm đó khi anh ta gặp được vị thiên kim kia đã ba mươi hai tuổi."
"Đối mặt với thanh mai trúc mã, người vợ sơn thôn ôn nhu mộc mạc và với một vị thiên kim câm điếc xuất thân danh môn gia tài bạc triệu, anh ta đã che giấu thông tin của người trước, đạo nghĩa không thể chùn bước mà lựa chọn người sau."
Tống Kỳ Diễn đột nhiên cúi đầu cười ra tiếng, khi đó Cận Tử Kỳ nhíu chặt lông mày, hắn lại gật gật đầu, bùi ngùi tự lẩm bẩm: "Người tìm chỗ cao mà đi, nước chảy qua chỗ trũng, không có gì đáng trách."
Cận Tử Kỳ nghe đến đó, thế nhưng trong lòng không tiếp nhận hết thảy, cô nhíu mày nhìn sang Tống Kỳ Diễn, người đàn ông cường thế mà thần bí lúc này lại tựa như một đứa trẻ cô đơn bất lực ngồi trong một góc u ám.
Gió đêm vù vù thổi qua từng đợt, giữa hai người thật lâu không nói gì, Cận Tử Kỳ cũng không mở miệng thúc giục, chỉ ngồi xổm xuống lẳng lặng chờ đợi ở bên cạnh hắn.
"Kết hôn được bốn năm, vị danh môn thiên kim này có thai, nhưng cũng trong lúc vô tình biết được chuyện tình yêu của chồng, trời sinh tàn tật tạo thành tự ti cùng thiếu hụt cảm giác an toàn đã trói buộc cô, sau khi biết rõ chân tướng chồng ở ngoài có Kim Ốc Tàng Kiều vẫn như xưa dè dặt cẩn thận từng li từng tí duy trì xây đắp cuộc hôn nhân từ những lời nói dối."
"Vượt qua cuộc sống giày xéo lạnh nhạt thêm việc mang thai làm cho tinh thần yếu ớt, rốt cục khi mang thai được tám tháng trong lúc vô ý té ngã ở đầu cầu thang, khi vị thiên kim câm điếc này trở dạ không chịu nổi hai phương diện sinh lý và tâm lý cùng dày vò nên rong huyết mà chết."
"Không người nào biết, cô ấy sở dĩ té ngã là vì cô phát hiện trong túi quần áo của chồng có một phong thư, đến từ chính người phụ nữ kia, chỉ có một câu nói — "
Tống Kỳ Diễn quay đầu ngưng mắt nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ bên cạnh, ánh mắt của hắn sớm đã hiện đầy tia máu, thần sắc của hắn ảm đạm hơn, cười khổ: "Người phụ nữ kia nói, cô ta sẽ đem đứa nhỏ đi huỷ diệt."
Cận Tử Kỳ đối diện ánh mắt mệt mỏi mà u lãnh của Tống Kỳ Diễn, không biết nên nói tiếp như thế nào, mỗi gia tộc giàu sang quyền quý đều có phát sinh bê bối không muốn ai biết.
Ở trong câu chuyện cũ này, bất quá cô là người ngoài cuộc, không có có tư cách gì hỏi nhiều, cho dù hỏi, Tống Kỳ Diễn cũng sẽ thấy không cần phải nói cho cô biết, giữa hai người lần nữa trầm mặc trở lại.
Rất lâu sau đó, mãi cho đến khi tứ chi bắt đầu lạnh lên, Cận Tử Kỳ mới phát hiện mình khi nào đã ngồi trên mặt đất.
Cô dự định đứng dậy, cánh tay lại bị Tống Kỳ Diễn kéo lấy mạnh mẽ, lại ngã ngồi trở về, chỉ là lần này hơi có bất đồng, cô lảo đảo một cái rồi nằm ở trên ngực của hắn.
"Tại sao vẫn không kết hôn?" Tống Kỳ Diễn nhìn chằm chằm vào mặt cô, giữa vẻ mặt hoa đào ửng đỏ cùng trông bên nọ ngó bên kia, thành thật mà nói, sớm vào bốn năm trước, người phụ nữ này đã trêu chọc tiếng lòng tĩnh mịch của hắn.
Cận Tử Kỳ nằm ở trên ngực hắn, hai tay của cô đặt trên ngực và trên bụng của hắn, cho dù là cách lớp áo thể thao, lòng bàn tay cô cũng có thể chạm đến bắp thịt rắn chắc tinh tráng dưới kia.
Đôi mắt cô hỗn loạn đối mặt với hắn: "Anh quản nhiều quá." Giọng nói coi như dịu dàng, có lẽ nguyên nhân bởi vì câu chuyện xưa kia.
"Chẳng lẽ tôi không thể quản em sao?" Lông mày anh tuấn không vui cau chặt, "Không để cho tôi quản vậy em muốn cho ai quản?"
Tống Kỳ Diễn kia hình dáng rất giống người Tây phương bất mãn bắt đầu bao phủ nồng đậm, khóe miệng kéo căng nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ.
Cùng một tên sâu rượu uống say mà nghiêm túc, bạn liền thua, còn có thể thất bại thảm hại.
Cận Tử Kỳ biết rõ điểm này, chỉ có thể biết điều không lên tiếng, khi lực đạo của Tống Kỳ Diễn giam cầm ở bên vòng eo của cô từ từ buông lỏng, cô mới thử thoát khỏi khống chế mà đứng dậy.
Thân thể đứng vững Cận Tử Kỳ lúc này mới phát hiện, Tống Kỳ Diễn căn bản không phải tự nguyện buông cô ra, mà là hắn đã ngủ rồi.
Hắn tựa ở trên mạn thuyền, chân mày vẫn không buông lỏng, đường nét ngũ quan góc cạnh duyên dáng đã không còn lạnh lùng nghiêm nghị như lúc tỉnh, bình lặng thêm vài phần an ổn điềm tĩnh, hàng lông mi thật dài dưới mí mắt toả ra một bóng râm.
Cận Tử Kỳ lẳng lặng đứng lại, quan sát hắn chốc lát, mới thu hồi tâm tư đang chạy nhảy.
Cô gọi nhân viên phục vụ tới đưa Tống Kỳ Diễn trở về phòng, sau khi xác nhận hắn không có việc gì mới trở lại phòng của mình mà nghỉ ngơi.
Trước khi bước vào giấc mộng, trong đầu cô chợt loé lên lời kể của Tống Kỳ Diễn về câu chuyện xưa kia.
Trong bóng đêm cô mở mắt ra, con ngươi mắt như ánh sao lóng lánh ngơ ngẩn xuất thần...
--------------------------------------------------------------
Thọ yến bảy mươi tuổi của Tống Chi Nhậm, phòng yến tiệc trong du thuyền đã tập họp nhiều nhân vật nổi tiếng, tiếng đàn vi-ô-lông-xen du dương giống như một tầng vải sa mỏng bao trùm khắc chế lại tiếng cười nói của các tân khách.
Khi Cận Tử Kỳ khoác tay Cận Chiêu Đông vào hội trường, nhận lấy đủ các loại ánh mắt nhìn chăm chú, tiếp theo cùng Cận Chiêu Đông đến chỗ các vị tiền bối trên thương trường để chào hỏi.
Cô không chọn cùng Cận Chiêu Đông ngồi chung một bàn với Tống Chi Nhậm, bởi vì bản thân cô không được tự nhiên với nhà hộ Tống, nếu đi theo kết quả chỉ càng khiến không khí thêm khó chịu lạnh cứng.
Đợt thọ yến này người của Tống gia cơ bản đều đến đông đủ, ngay cả Tô Tấn An quanh năm luôn bận rộn ở các công trình kiến trúc cũng tới, đang cùng Tống Nhiễm Cầm sắm vai vợ chồng gương mẫu đằm thắm.
Khi Cận Tử Kỳ nhìn sang, lại nhìn thấy Cận Chiêu Đông đang cùng Tống Chi Nhậm hàn huyên, Kiều Niệm Chiêu ngồi ở bên cạnh Tô Hành Phong, tối nay cô ta trang điểm đặc biệt xinh đẹp nhỏ nhắn mềm mại, lại đoan trang cao quý, mái tóc dài đen bóng rũ trên vai.
Cận Tử Kỳ không thừa nhận cũng không được, ở một vài phương diện, cô và Kiều Niệm Chiêu có lẽ rất giống nhau.
Sau khi Cận Chiêu Đông đi đến, Kiều Niệm Chiêu lập tức đối với Cận Chiêu Đông hiếu thuận pha trà rót nước, mà Tô Hành Phong thì một tấc cũng không rời trông coi cô ấy, tầm mắt cũng dịu dàng say mê.
Xung quanh thỉnh thoảng có vài ánh mắt bát quái bắn tới chỗ mình, Cận Tử Kỳ lành lạnh cười cười, dời mắt đi.
Kỳ thật hiện tại mọi thứ Kiều Niệm Chiêu có được cô cần gì phải canh cánh trong lòng, dù sao ở trong kí ức trống rỗng, từ đầu đến cuối những thứ kia đều trở nên xa lạ, mặc dù đã từng có qua, nhưng cũng không hề nhớ rõ.
Cận Tử Kỳ đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên bị một người làm cho bừng tỉnh: "Tôi có thể ngồi xuống không?"
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu, là Doãn Lịch, môi chứa đựng ý cười hướng các vị khách nữ ngồi cùng bàn gật đầu, sau đó liền thong dong ngồi xuống bên cạnh cô.
Những năm này có Doãn Lịch vẫn luôn luôn bảo vệ hộ tống, không thể phủ nhận, là Cận Tử Kỳ may mắn!
Cho dù ngồi chung trong một tốp là đám phụ nữ, Doãn Lịch cũng không chút mảy may câu nệ, lúc mở khăn ăn ra ngang mắt là chủ bàn ở chính giữa, thở dài: "Phụ nữ như vậy, trang hoàng bày ở trên vỉa hè cũng ngại lãng phí không gian, Tô đại công tử của chúng ta quả nhiên là loài động vật hiếm hoi cần bảo vệ!"
Cận Tử Kỳ nhịn không được ở dưới mặt bàn nhẹ đá anh một cước, ăn cơm chung một bàn còn không biết chút gì đến tính nết của mọi người, khi giọng điệu châm biếm của Doãn Lịch truyền đi, còn không biết cuối cùng sẽ trở thành cái dạng gì.
Doãn Lịch liếc mắt Cận Tử Kỳ, mím môi cười xấu xa, vừa dùng dao nĩa cắt tảng thịt bò vừa nhìn chung quanh một vòng phòng yến hội: "Nhìn điệu bộ này, xem ra thật muốn tuyên bố quyền thừa kế ."
Cận Tử Kỳ thong thả ung dung ăn trái cây, mỉm cười gật đầu, tối hôm qua cô đã nhìn thấy trên thuyền đến đây không ít các tầng nguyên lão cấp cao quyết sách của Tống thị.
"Một khi Tô đại công tử thừa kế gia sản to lớn như thế của Tống gia, ngôi miếu Tống gia này Cận gia các người có lẽ không nên buông tha cho vị trí chúa mẫu Quan Âm sống này rồi." Doãn Lịch làm như có chuyện lạ mà mở miệng.
Cận Tử Kỳ vẫn như cũ cười nhạt dùng cơm, bất vi sở động: "Đó cũng là do năng lực của cô ta đoạt được, không được ghen ghét."
Doãn Lịch nhíu mày nhìn về phía cô: "Em ngược lại nhìn thông suốt."
"Nếu không phải vậy còn có thể như thế nào?" Cận Tử Kỳ dừng lại dao nĩa trong tay, nhìn Doãn Lịch, sau đó dùng nĩa chỉ chỉ vẻ mặt cao ngạo của Tống Nhiễm Cầm ở xa xa: "Đừng quên Tống gia này còn có Tôn Đấu Chiến Thắng Phật*."
(*Tôn Ngộ Không do có tài phép đánh yêu tinh, ngay cả chư Thần Tiên cũng khó sánh, lại có công phò tá Đường Tăng thỉnh kinh, được phong làm Đấu Chiến Thắng Phật. Ở đây Doãn đại ca so Kiều Niệm Chiêu với Phật sống, Kỳ tỷ mới bảo Tống Nhiễm Cầm như Tôn Ngộ Không còn lợi hại hơn Phật.)
Khoé môi Doãn Lịch cong lên: "Điều này cũng đúng, một núi không thể chứa hai cọp, trừ phi một đực một cái."
Cận Tử Kỳ không nói tiếp nữa, khẽ mỉm cười, cúi đầu yên lặng dùng cơm.
Khi dạ tiệc kết thúc vui vẻ, đã uống một chút rượu nên tâm tình dâng cao, Tống Chi Nhậm dưới sự dìu đỡ của Tô Hành Phong, lung la lung lay đứng dậy, mặc dù đã năm hơn thất tuần, nhưng tinh thần vẫn khoẻ mạnh.
Tống Chi Nhậm vừa đứng như thế, phía dưới lập tức bắt đầu xì xào bàn tán, lời đồn đại vào thời khắc này đã được chứng minh là đúng.
"Nhờ được mọi người không chê, hôm nay tới tham dự tiệc sinh nhật bảy mươi tuổi của lão già cổ hủ này, Tống thị có thể có thành tựu như ngày hôm nay, cũng là dựa vào sự ủng hộ và hợp tác của các vị đang ngồi ở đây!"
Giọng nói của Tống Chi Nhậm vô cùng phấn chấn hùng hồn, không có loa phóng thanh phụ trợ cũng có thể truyền rõ ràng vào tai mỗi người: "Cho đến ngày nay, tôi mới phát hiện mình cuối cùng đã già rồi, cũng nên lui xuống đem thiên hạ giao cho thanh niên trẻ tuổi xây dựng, cho nên, thừa dịp thời gian hôm nay, hướng đến các vị đang ngồi xin tuyên bố người thừa kế kế tiếp của Tống thị........"
"Trước khi tuyên bố quyền thừa kế, người có phải nên cân nhắc một chút đến con trai của mình hay không?"
Lời phát biểu của Tống Chi Nhậm bị một giọng nam lạ lẫm hơi khàn khàn nhưng giàu sức quyến rũ hấp dẫn cắt đứt, mà ngụ ý trong lời lẽ của hắn lại dấy lên sóng to gió lớn trong phòng tiệc.
Tống gia không phải là chỉ có một người con gái một đứa cháu ngoại sao, khi nào thì có thêm con trai rồi?
Các tân khách đưa mắt nhìn nhau, kể cả Cận Tử Kỳ và Doãn Lịch cũng nhìn nhau đầu mày nhíu lên, hơn nữa sau khi thấy giọng nói đang nghe rất quen thuộc, Cận Tử Kỳ trước tiên quay đầu lại nhìn qua.
Tống Kỳ Diễn một thân tây trang màu đen, tư thế oai hùng cao ngất, gương mặt góc cạnh đường cong rõ nét dưới ánh sáng lộng lẫy của đèn pha lê càng lộ vẻ khắc sâu, thật sâu trong vành mắt, đôi con ngươi hắn tản ra ánh sáng sắc nhọn u lãnh mà trầm lắng, tựa hồ chỉ cần một lần nhìn thẳng vào mắt hắn, sẽ không tự chủ được mà say mê sa vào đôi mắt kia của hắn gần như xuyên qua vũ trụ tối đen.
Giờ phút này, ánh mắt của Tống Kỳ Diễn xuyên thấu cả phòng tiệc, trực tiếp đón nhận đôi mắt vẫn sắc bén dù từng trải của Tống Chi Nhậm, dưới sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ mở, từ từ phun ra một câu: "Con đã trở về, cha!"
Tác giả :
Cẩm Tố Lưu Niên