Hôn Sai 55 Lần
Chương 421: Nói xong như người dưng (1)
Đường Thời giống như quen biết với cô gái kia, hơn nữa có chút quen thuộc, anh và cô gái kia, ăn ý mười phần, nhảy càng ưy nhã xinh đẹp, còn thường thường nhìn nhau cười, trò chuyện với nhau.
Thỉnh thoảng nói đến cái gì đó còn hay, Đường Thời và cô kia, còn có thể nhìn nhau cười.
Đường Thời cười, cũng không phải rất đậm, chỉ là khẽ nhếch môi, thế nhưng Cố Khuynh Thành, lại cảm thấy nụ cười kia vô cùng chói mắt, khiến cô không kiềm hãm được đem lực chú ý đặt ở trên người Đường Thời và cô gái kia, thế cho nên, hoàn toàn quên bản thân đang cùng Tô Niên Hoa khiêu vũ, không cẩn thận, liền giẫm lên Tô Niên Hoa.
Cố Khuynh Thành hoàn hồn, áy náy liếc mắt nhìn Tô Niên Hoa một cái, nói một câu "Xin lỗi", sau đó cùng Tô Niên Hoa nhảy chưa được hai bước, ánh mắt lại bay tới trên người Đường Thời và cô gái kia, cách chưa tới nửa phút, Tô Niên Hoa lại bị đau đớn kêu lên.
Lúc này tầm mắt Cố Khuynh Thành cũng chưa từng rời khỏi Đường Thời và cô gái kia, hơi có vẻ không chút để ý nói lại một câu: "Xin lỗi."
Kết quả, lúc này lời Cố Khuynh Thành chưa dừng hai giây, Đường Thời và cô gái kia đã dừng khiêu vũ, không biết hai người nói cái gì đó, liền kết giao ra khỏi sàn nhảy.
Cố Khuynh Thành liền dừng khiêu vũ lại, chợt buông tay Tô Niên Hoa ra.
"Khuynh Thành..." Tô Niên Hoa nhíu mày một cái, trong miệng còn chưa nói hết, Cố Khuynh Thành đã nắm váy, đạp giày cao gót, cất bước, vội vã đi theo phương hướng Đường Thời và cô gái rời đi.
Cố Khuynh Thành tận mắt nhìn thấy, Đường Thời và cô gái kia, đi tới trên ghế sa lon trong góc ngồi xuống.
Cô gái kia cười thản nhiên cười gọi phục vụ, muốn hai ly rượu, đưa một ly cho Đường Thời, sau đó hai người chạm cốc, uống cạn một ly, ngay sau đó liền mặt đối mặt tiếp tục nói chuyện với nhau.
Lúc bước chân của Cố Khuynh Thành vẫn sắp đi tới trước mặt Đường Thời cùng và cô gái kia, mới tỉnh lại, Cố Khuynh Thành ngượng ngùng dừng bước, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người ở trên ghế sa lon, Đường Thời cầm điện thoại di động, chỉ vào màn hình nói với cô gái kia, khoa tay múa chân một trận, sau đó cô kia cười một tiếng, dùng điện thoại di động của anh một chút, mặc dù không biết bọn họ nói những gì, nhưng hình ảnh kia thấy thế nào, cũng làmcho Cố Khuynh Thành cảm thấy có vài phần vô cùng thân thiết.
Cố Khuynh Thành cảm thấy đáy lòng có một đám lửa, từ từ bốc lên, để cho cô hận không thể lập tức xông lên trước, đuổi cô gái kia từ bên cạnh Đường Thời đi.
Cố Khuynh Thành cảm giác mình còn nhìn tiếp như vậy, nhất định sẽ nổi điên, vì vậy cô dùng sức nắm chặt tay, xoay người, đi ra khỏi đại sảnh bữa tiệc.
Đại sảnh bữa tiệc, chọn là khách sạn lớn Kinh Thành có 16 tầng, Cố Khuynh Thành ghé vào ban công, gió lạnh thổi tới mới cảm giác tâm tình mình hơi tỉnh táo lại, nhưng mà, vẫn không nói được khó chịu như cũ, đảo lộn ở trong người.
Qua không biết bao lâu, Cố Khuynh Thành mới kéo về ánh mắt đang nhìn chằm chằm hàng vạn hàng nghìn ánh đèn xa xa, sau đó hít sâu một hơi, xoay người, đang chuẩn bị trở về đại sảnh, lại thấy phía sau mình, chẳng biết lúc nào đã đứng một người.
Cô đầu tiên bị dọa đến run lên, lập tức nhìn đến người nọ là ai, biểu tình mới hơi trở nên cứng ngắc một chút, mím môi, rũ mi mắt xuống, không nói gì.
Trần Mặc Thâm mặc bộ tây trang màu đen, dáng người đứng nghiêm ở cửa ban công, nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành.
Thỉnh thoảng nói đến cái gì đó còn hay, Đường Thời và cô kia, còn có thể nhìn nhau cười.
Đường Thời cười, cũng không phải rất đậm, chỉ là khẽ nhếch môi, thế nhưng Cố Khuynh Thành, lại cảm thấy nụ cười kia vô cùng chói mắt, khiến cô không kiềm hãm được đem lực chú ý đặt ở trên người Đường Thời và cô gái kia, thế cho nên, hoàn toàn quên bản thân đang cùng Tô Niên Hoa khiêu vũ, không cẩn thận, liền giẫm lên Tô Niên Hoa.
Cố Khuynh Thành hoàn hồn, áy náy liếc mắt nhìn Tô Niên Hoa một cái, nói một câu "Xin lỗi", sau đó cùng Tô Niên Hoa nhảy chưa được hai bước, ánh mắt lại bay tới trên người Đường Thời và cô gái kia, cách chưa tới nửa phút, Tô Niên Hoa lại bị đau đớn kêu lên.
Lúc này tầm mắt Cố Khuynh Thành cũng chưa từng rời khỏi Đường Thời và cô gái kia, hơi có vẻ không chút để ý nói lại một câu: "Xin lỗi."
Kết quả, lúc này lời Cố Khuynh Thành chưa dừng hai giây, Đường Thời và cô gái kia đã dừng khiêu vũ, không biết hai người nói cái gì đó, liền kết giao ra khỏi sàn nhảy.
Cố Khuynh Thành liền dừng khiêu vũ lại, chợt buông tay Tô Niên Hoa ra.
"Khuynh Thành..." Tô Niên Hoa nhíu mày một cái, trong miệng còn chưa nói hết, Cố Khuynh Thành đã nắm váy, đạp giày cao gót, cất bước, vội vã đi theo phương hướng Đường Thời và cô gái rời đi.
Cố Khuynh Thành tận mắt nhìn thấy, Đường Thời và cô gái kia, đi tới trên ghế sa lon trong góc ngồi xuống.
Cô gái kia cười thản nhiên cười gọi phục vụ, muốn hai ly rượu, đưa một ly cho Đường Thời, sau đó hai người chạm cốc, uống cạn một ly, ngay sau đó liền mặt đối mặt tiếp tục nói chuyện với nhau.
Lúc bước chân của Cố Khuynh Thành vẫn sắp đi tới trước mặt Đường Thời cùng và cô gái kia, mới tỉnh lại, Cố Khuynh Thành ngượng ngùng dừng bước, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người ở trên ghế sa lon, Đường Thời cầm điện thoại di động, chỉ vào màn hình nói với cô gái kia, khoa tay múa chân một trận, sau đó cô kia cười một tiếng, dùng điện thoại di động của anh một chút, mặc dù không biết bọn họ nói những gì, nhưng hình ảnh kia thấy thế nào, cũng làmcho Cố Khuynh Thành cảm thấy có vài phần vô cùng thân thiết.
Cố Khuynh Thành cảm thấy đáy lòng có một đám lửa, từ từ bốc lên, để cho cô hận không thể lập tức xông lên trước, đuổi cô gái kia từ bên cạnh Đường Thời đi.
Cố Khuynh Thành cảm giác mình còn nhìn tiếp như vậy, nhất định sẽ nổi điên, vì vậy cô dùng sức nắm chặt tay, xoay người, đi ra khỏi đại sảnh bữa tiệc.
Đại sảnh bữa tiệc, chọn là khách sạn lớn Kinh Thành có 16 tầng, Cố Khuynh Thành ghé vào ban công, gió lạnh thổi tới mới cảm giác tâm tình mình hơi tỉnh táo lại, nhưng mà, vẫn không nói được khó chịu như cũ, đảo lộn ở trong người.
Qua không biết bao lâu, Cố Khuynh Thành mới kéo về ánh mắt đang nhìn chằm chằm hàng vạn hàng nghìn ánh đèn xa xa, sau đó hít sâu một hơi, xoay người, đang chuẩn bị trở về đại sảnh, lại thấy phía sau mình, chẳng biết lúc nào đã đứng một người.
Cô đầu tiên bị dọa đến run lên, lập tức nhìn đến người nọ là ai, biểu tình mới hơi trở nên cứng ngắc một chút, mím môi, rũ mi mắt xuống, không nói gì.
Trần Mặc Thâm mặc bộ tây trang màu đen, dáng người đứng nghiêm ở cửa ban công, nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ