Hôn Sai 55 Lần
Chương 378: Thật là một người bị bệnh thần kinh (8)
Đường Thời thanh thản ngồi trên ghế sa lon, hai chân vắt lên, trong tay cầm một cái chén sứ, ánh mắt lẳng lặng ngó chừng giấy tờ đặt ở trên đùi...?
Vẻ mặt anh chuyên chú, giống như hoàn toàn đắm chìm ở trong đó.
Đỉnh đầu của anh, là đèn thủy tinh lộng lẫy xa hoa, ánh sáng chói mắt lẳng lặng vẩy vào trên người của anh, càng làm nổi bật dáng điệu cao quý ưu nhã của anh.
Không biết có phải Cố Khuynh Thành ngủ có chút lâu hay không, cả người cô có chút mụ mị, cô cho tới bây giờ cũng không biết, trên cái thế giới này, thậm chí có một loại đàn ông, yêu nghiệt kinh diễm đến thế, khiến cho ánh đèn năm màu lấp lánh cũng trở thành nền cho anh.
Trong phòng làm việc rất an tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến thanh âm Đường Thời lật xem giấy tờ.
Cố Khuynh Thành tại chỗ không biết đứng bao lâu, đợi đến lúc cô phục hồi tinh thần lại, cô mới phát hiện mình không biết khi nào đã nện bước cọ đến bên người Đường Thời.
Anh nửa buông thõng mi mắt, ngó chừng giấy tờ trên đầu gối, ngón tay có tiết tấu xoay xoay chén nứớc trong lòng bàn tay.
Tim Cố Khuynh Thành đập bất chợt trở nên phá lệ nhanh, cô cắn cắn môi dưới, còn chưa mở miệng nói, Đường Thời đã đem tầm mắt từ trên văn kiện rhút ra, rơi xuống trên người của cô.
Ở khi bốn mắt giao tiếp, tim Cố Khuynh Thành chợt đập chậm một nhịp, Đường Thời lại rõ ràng dừng lại một lái, nhưng ngay sau đó liền hắng giọng một cái, ngữ điệu lạnh nhạt hỏi: "Tỉnh?"
Vừa nói, Đường Thời liền đem giấy tờ trên đầu gối ném tới rồi trên bàn trà trước mặt, thân thể khẽ nghiêng, đem chỗ ngồi bên cạnh mình nhường lại một tí.
Cố Khuynh Thành hiểu được ý tứ Đường Thời, cô buông thỏng mi mắt, vòng qua bàn trà, ngồi ở bên người Đường Thời.
Hơi thở trên người anhđặc biệt thanh nhã, nhàn nhạt quanh quẩn cô.
Cố Khuynh Thành không nói ra tại sao, nghe hơi thở Đường Thời, mặt hơi có chút nóng lên.
"Có đói bụng không?"
Đường Thời đột nhiên hỏi thăm, cô ngẩng đầu, hướng về phía Đường Thời lắc đầu, suy nghĩ, mở miệng, nói một câu: "Không đói bụng."
Đường Thời không nói gì, tầm mắt từ mặt Cố Khuynh Thành dời xuống, cuối cùng dừng ở trên đùi cô.
Lúc ngủ, Cố Khuynh Thành vì thoải mái, đem quần cởi bỏ, phía trên cô mặc một chiếc áo long dài, vừa vặn che lại cái mông, lúc này ngồi ở bên người Đường Thời, cái mông miễn miễn cường bị áo lông che lại, màu trắng, mơ hồ lộ liễu lộ ra ngoài.
Hai chân của cô thon dài trắng nõn, Đường Thời nhìn có chút miệng đắng lưỡi khô, tầm mắt khẽ kéo ra, tiếp tục nhìn thoáng qua Cố Khuynh Thành.
Vừa vặn lúc này Cố Khuynh Thành giương mắt, mở to một đôi mắt đen nhánh sáng ngời nhìn anh.
Đường Thời cùng tầm mắt của cô quấn giao ở chung một chỗ, Đường Thời chẳng qua là cảm thấy trong cơ thể có một cổ du hỏa không cách nào đè nén, cấp tốc thiêu đốt, kéo lên.
Anh ngó chừng ánh mắt của cô, thời gian dần qua trở nên có chút nóng rực.
Cố Khuynh Thành cảm giác được anh muốn, hô hấp trở nên có chút khó khăn.
Cô còn chưa có uống thuốc giảm đau...
Cố Khuynh Thành theo bản năng muốn tìm cơ để trở về trong phòng ngủ, kết quả Đường Thời mau hơn cô một bước cầm tay cô, nhẹ nhàng dùng sức, mặt của cô cùng mặt của anh liền dán lại với nhau.
Cố Khuynh Thành thân thể nhẹ nhàng cương lên, lông mi hung hăng mà run rẩy, Đường Thời liền khẽ nghiêng đầu, hôn lên môi của cô.
Tay của anh, theo hông của cô dời xuống, sau đó vuốt chân của cô, chui vào trong áo long cô.
Vẻ mặt anh chuyên chú, giống như hoàn toàn đắm chìm ở trong đó.
Đỉnh đầu của anh, là đèn thủy tinh lộng lẫy xa hoa, ánh sáng chói mắt lẳng lặng vẩy vào trên người của anh, càng làm nổi bật dáng điệu cao quý ưu nhã của anh.
Không biết có phải Cố Khuynh Thành ngủ có chút lâu hay không, cả người cô có chút mụ mị, cô cho tới bây giờ cũng không biết, trên cái thế giới này, thậm chí có một loại đàn ông, yêu nghiệt kinh diễm đến thế, khiến cho ánh đèn năm màu lấp lánh cũng trở thành nền cho anh.
Trong phòng làm việc rất an tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến thanh âm Đường Thời lật xem giấy tờ.
Cố Khuynh Thành tại chỗ không biết đứng bao lâu, đợi đến lúc cô phục hồi tinh thần lại, cô mới phát hiện mình không biết khi nào đã nện bước cọ đến bên người Đường Thời.
Anh nửa buông thõng mi mắt, ngó chừng giấy tờ trên đầu gối, ngón tay có tiết tấu xoay xoay chén nứớc trong lòng bàn tay.
Tim Cố Khuynh Thành đập bất chợt trở nên phá lệ nhanh, cô cắn cắn môi dưới, còn chưa mở miệng nói, Đường Thời đã đem tầm mắt từ trên văn kiện rhút ra, rơi xuống trên người của cô.
Ở khi bốn mắt giao tiếp, tim Cố Khuynh Thành chợt đập chậm một nhịp, Đường Thời lại rõ ràng dừng lại một lái, nhưng ngay sau đó liền hắng giọng một cái, ngữ điệu lạnh nhạt hỏi: "Tỉnh?"
Vừa nói, Đường Thời liền đem giấy tờ trên đầu gối ném tới rồi trên bàn trà trước mặt, thân thể khẽ nghiêng, đem chỗ ngồi bên cạnh mình nhường lại một tí.
Cố Khuynh Thành hiểu được ý tứ Đường Thời, cô buông thỏng mi mắt, vòng qua bàn trà, ngồi ở bên người Đường Thời.
Hơi thở trên người anhđặc biệt thanh nhã, nhàn nhạt quanh quẩn cô.
Cố Khuynh Thành không nói ra tại sao, nghe hơi thở Đường Thời, mặt hơi có chút nóng lên.
"Có đói bụng không?"
Đường Thời đột nhiên hỏi thăm, cô ngẩng đầu, hướng về phía Đường Thời lắc đầu, suy nghĩ, mở miệng, nói một câu: "Không đói bụng."
Đường Thời không nói gì, tầm mắt từ mặt Cố Khuynh Thành dời xuống, cuối cùng dừng ở trên đùi cô.
Lúc ngủ, Cố Khuynh Thành vì thoải mái, đem quần cởi bỏ, phía trên cô mặc một chiếc áo long dài, vừa vặn che lại cái mông, lúc này ngồi ở bên người Đường Thời, cái mông miễn miễn cường bị áo lông che lại, màu trắng, mơ hồ lộ liễu lộ ra ngoài.
Hai chân của cô thon dài trắng nõn, Đường Thời nhìn có chút miệng đắng lưỡi khô, tầm mắt khẽ kéo ra, tiếp tục nhìn thoáng qua Cố Khuynh Thành.
Vừa vặn lúc này Cố Khuynh Thành giương mắt, mở to một đôi mắt đen nhánh sáng ngời nhìn anh.
Đường Thời cùng tầm mắt của cô quấn giao ở chung một chỗ, Đường Thời chẳng qua là cảm thấy trong cơ thể có một cổ du hỏa không cách nào đè nén, cấp tốc thiêu đốt, kéo lên.
Anh ngó chừng ánh mắt của cô, thời gian dần qua trở nên có chút nóng rực.
Cố Khuynh Thành cảm giác được anh muốn, hô hấp trở nên có chút khó khăn.
Cô còn chưa có uống thuốc giảm đau...
Cố Khuynh Thành theo bản năng muốn tìm cơ để trở về trong phòng ngủ, kết quả Đường Thời mau hơn cô một bước cầm tay cô, nhẹ nhàng dùng sức, mặt của cô cùng mặt của anh liền dán lại với nhau.
Cố Khuynh Thành thân thể nhẹ nhàng cương lên, lông mi hung hăng mà run rẩy, Đường Thời liền khẽ nghiêng đầu, hôn lên môi của cô.
Tay của anh, theo hông của cô dời xuống, sau đó vuốt chân của cô, chui vào trong áo long cô.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ