Hôn Sai 55 Lần
Chương 159: Khóc đến hôn mê (5)
Cố Khuynh Thành đóng cửa phòng lại, đi theo sau lưng Đường Thời xuống bậc thang, tốc độ cô đi đường cố ý cực kỳ chậm, trong lúc đó kéo ra khoảng cách cùng Đường Thời rất lớn.
Dọc theo đường đi hai người vẫn yên lặng không nói gì như cũ, một trước một sau cùng đi.
Ánh trăng đêm nay là trăng lưỡi liềm, cong cong treo ở chân trời, chiếu trên đất rõ ràng.
Vùng ngoại thành gió đêm hơi lạnh vài phần, trong lành xen lẫn hương thơm làm cho người ta cảm giác một loại yên tĩnh.
Nhưng mà tâm Cố Khuynh Thành lại không an tĩnh được.
Đường Thời đi tới ngưỡng cửa chính Cố Gia, dừng bước nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn thoáng qua Cố Khuynh Thành phía sau mình một khoảng cách rất lớn.
Bước chân Cố Khuynh Thành hơi hơi ngừng một chút, lại kiên trì từ từ đi tới cửa, cuối cùng dừng lại vị trí cách một khoảng cách với Đường Thời.
Thời điểm trong phòng Cố Gia, Đường Thời vẫn chưa thể đánh giá Cố Khuynh Thành tốt.
Hiện tại đứng ở cửa chỉ có hai người bọn họ, ngọn đèn cửa mờ nhạt, Đường Thời nhìn thấy, chẳng qua mới ngắn ngủn vài ngày không gặp, cả người Cố Khuynh Thành cũng đã gầy một vòng, mặt vốn cực kỳ tinh xảo cũng rất nhỏ, nhìn càng thêm xinh đẹp rồi.
Cô vẫn đều rủ lông mi, không có ngẩng đầu nhìn anh, dường như có chút khẩn trương, Đường Thời nhìn thấy tay cô lặng yên không một tiếng động giấu ở phía sau làn váy, dùng lực nắm thành nắm đấm.
Đường Thời nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành thật lâu mới mở miệng nói: “Tối ngày mai công ty có tiệc rượu."
Anh nói lời này cực kỳ ngắn gọn nhưng mà Cố Khuynh Thành lại biết, anh đây là nói cho cô, ngày mai phải đi Thịnh Đường làm.
Cố Khuynh Thành nhẹ nhàng gật đầu một cái, không nói gì.
Hai người lại lâm vào trầm mặc.
Cố Khuynh Thành tưởng rằng mình không nói gì dẫn đến lúng túng, trong đầu cô nhanh chóng xoay xoay nghĩ mình phải nói chút gì, nhưng mà mà lại không nghĩ ra được vài lời, cuối cùng liền ngẩng đầu nhìn Đường Thời mở miệng nói một câu: “ Tạm biệt."
Đường Thời nghe hai chữ thế, mi tâm hơi dừng một chút, nhưng sau một giây, anh cái gì cũng chưa nói liền xoay người sải bước hướng về phía cửa nhà Đường gia đi đến cũng không quay đầu lại.
Cố Khuynh Thành đứng ở cửa, nhìn bóng dáng Đường Thời dần dần biến mất tại góc rẽ cửa nhà Đường gia, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn chằm chằm phương hướng Đường Thời vừa mới đi, sau đó từ từ xoay người hướng về phía trong phòng đi đến.
---
Tự tôn Cố Khuynh Thành nói cho cô, cô không muốn gả cho Đường Thời rồi.
Nhưng mà lý trí lại nói cho cô, Cố Gia nuôi cô lớn như vậy, cô không thể liền bỏ quên Cố Gia không để ý như vậy.
Mấy ngày này, cô vẫn đều vì vấn đề này mà do dự, vẫn không thể làm ra một cái quyết định.
Cho nên, ngày hôm sau Đường Thời xuất hiện tại Cố Gia, Cố Khuynh Thành vẫn đi xí nghiệp Thịnh Đường làm.
Dọc theo đường đi hai người vẫn yên lặng không nói gì như cũ, một trước một sau cùng đi.
Ánh trăng đêm nay là trăng lưỡi liềm, cong cong treo ở chân trời, chiếu trên đất rõ ràng.
Vùng ngoại thành gió đêm hơi lạnh vài phần, trong lành xen lẫn hương thơm làm cho người ta cảm giác một loại yên tĩnh.
Nhưng mà tâm Cố Khuynh Thành lại không an tĩnh được.
Đường Thời đi tới ngưỡng cửa chính Cố Gia, dừng bước nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn thoáng qua Cố Khuynh Thành phía sau mình một khoảng cách rất lớn.
Bước chân Cố Khuynh Thành hơi hơi ngừng một chút, lại kiên trì từ từ đi tới cửa, cuối cùng dừng lại vị trí cách một khoảng cách với Đường Thời.
Thời điểm trong phòng Cố Gia, Đường Thời vẫn chưa thể đánh giá Cố Khuynh Thành tốt.
Hiện tại đứng ở cửa chỉ có hai người bọn họ, ngọn đèn cửa mờ nhạt, Đường Thời nhìn thấy, chẳng qua mới ngắn ngủn vài ngày không gặp, cả người Cố Khuynh Thành cũng đã gầy một vòng, mặt vốn cực kỳ tinh xảo cũng rất nhỏ, nhìn càng thêm xinh đẹp rồi.
Cô vẫn đều rủ lông mi, không có ngẩng đầu nhìn anh, dường như có chút khẩn trương, Đường Thời nhìn thấy tay cô lặng yên không một tiếng động giấu ở phía sau làn váy, dùng lực nắm thành nắm đấm.
Đường Thời nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành thật lâu mới mở miệng nói: “Tối ngày mai công ty có tiệc rượu."
Anh nói lời này cực kỳ ngắn gọn nhưng mà Cố Khuynh Thành lại biết, anh đây là nói cho cô, ngày mai phải đi Thịnh Đường làm.
Cố Khuynh Thành nhẹ nhàng gật đầu một cái, không nói gì.
Hai người lại lâm vào trầm mặc.
Cố Khuynh Thành tưởng rằng mình không nói gì dẫn đến lúng túng, trong đầu cô nhanh chóng xoay xoay nghĩ mình phải nói chút gì, nhưng mà mà lại không nghĩ ra được vài lời, cuối cùng liền ngẩng đầu nhìn Đường Thời mở miệng nói một câu: “ Tạm biệt."
Đường Thời nghe hai chữ thế, mi tâm hơi dừng một chút, nhưng sau một giây, anh cái gì cũng chưa nói liền xoay người sải bước hướng về phía cửa nhà Đường gia đi đến cũng không quay đầu lại.
Cố Khuynh Thành đứng ở cửa, nhìn bóng dáng Đường Thời dần dần biến mất tại góc rẽ cửa nhà Đường gia, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn chằm chằm phương hướng Đường Thời vừa mới đi, sau đó từ từ xoay người hướng về phía trong phòng đi đến.
---
Tự tôn Cố Khuynh Thành nói cho cô, cô không muốn gả cho Đường Thời rồi.
Nhưng mà lý trí lại nói cho cô, Cố Gia nuôi cô lớn như vậy, cô không thể liền bỏ quên Cố Gia không để ý như vậy.
Mấy ngày này, cô vẫn đều vì vấn đề này mà do dự, vẫn không thể làm ra một cái quyết định.
Cho nên, ngày hôm sau Đường Thời xuất hiện tại Cố Gia, Cố Khuynh Thành vẫn đi xí nghiệp Thịnh Đường làm.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ