Hôn Nhân Trọng Sinh Cao Một Trượng
Chương 29
Editor: Á bì
Vừa khéo ở trên bãi tập bắn có một nhóm lính đang huấn luyện, “Bằng bằng"tiếng đạn vang lên bên tai không dứt, nghe thấy làm cho tâm của Đồng Phi Phi ngứa ngáy. Cô muốn kéo Trình Cốc Tâm tới xem nào ngờ mới tới cửa đã bị chặn lại.diễn.đàn.lê.quý.đôn.á.bì
Sân tập bắn không phải là nơi muốn vào thì vào, huống chi lúc này còn đang là giờ tập bắn. Anh lính đứng gác cửa cương quyết ngăn họ lại, đây xuất phát từ tính chất quan tâm lo lắng sự an toàn và tính chặt chẽ trong hoạt động của quân đội. Nhưng Đồng Phi Phi cũng không phải dạng vừa, đứng ở trước cửa quấy rầy anh lính gác cổng thật lâu. Tiểu binh người ta đâu thèm biết cô là ai, cô muốn làm gì, trách nhiệm của anh ta là bảo vệ tốt cái cổng này, những người không liên quan thì không được vào.
Sau đó chuyện này đã truyền tới tai của Khưu Nhĩ trong bãi tập bắn, anh nói hai câu để cho anh lính gác cổng cho phép bọn họ vào. Từ đó Đồng Phi Phi đối với Thiếu tá Khưu Nhĩ rất ngưỡng mộ.
“Chị dâu, chị có muốn tới bắn máy phát không?" Khưu Nhĩ trưng vẻ mặt nịnh bợ hỏi Trình Cốc Tâm, về phương diện khác anh cũng muốn tận mắt thấy trình độ bắn của cô.
“Sao anh không hỏi em, em muốn bắn." Vẻ mặt của Đồng Phi Phi tràn đầy vẻ phấn khích.
“Ách…em? Em biết bắn sao?" Khưu Nhĩ nghĩ cô chỉ là một cô gái nhỏ, mấy thứ này nhất định cô chưa bao giờ được đụng tới.diễn.đàn.lê.quý.đôn.á.bì
“Không biết." Phi Phi dẩu môi hồng lên nũng nịu, “Nhưng anh không thể dạy em sao?"
“Cái này…" Cô đưa ra yêu cầu như vậy, Khưu Nhĩ cảm thấy có chút khó xử, bởi vì ngoại trừ những quan hệ ở trong quân đội, anh không hiểu mấy cách nói chuyện với học sinh nữ.
Trình Cốc Tâm người vốn đứng ở một bên vẫn chưa nói chuyện, “Khưu Nhĩ, anh dạy cho Phi Phi đi, tôi thấy em ấy rất có hứng thú đó." Thật ra cô cũng muốn yên tĩnh một chút, nếu Phi Phi còn tiếp tục ở bên cạnh cô, nhất định sẽ tiếp tục nói tiếp chuyện quan hệ giữa cô và Đồng Hàn Thành.diễn.đàn.lê.quý.đôn.á.bì
Nếu chị dâu đã ra lệnh, Khưu Nhĩ cũng chỉ có thể đáp ứng.
Trình Cốc Tâm lùi về khu vực an toàn, ngồi ở rất xa nhìn bọn họ bắn mấy tấm bia ngã. Mới vừa rồi cô hoàn hảo khéo léo tránh được yêu cầu của Khưu Nhĩ, nếu thật sự muốn cô bắn, đoán chắc cũng bắn không trúng bia, chắc sẽ làm cho bọn họ càng nghi ngờ. Xem ra chuyện cô tới quân doanh thật sự là sai lầm rồi, đấu vật, bắn súng, cô đều không biết cái nào hết. Ngoại trừ những cái này, cô không biết sau này mình sẽ gặp những chuyện gì nữa, chắc toàn là thứ cô không biết.
Hình như Khưu Nhĩ dạy cho Đồng Phi Phi nằm trên đất, dưới đất cỏ cũng không nhiều, tất cả toàn là cát, nhưng hình như Đồng Phi Phi cũng chẳng để ý chút nào.
“Chuẩn bị nằm, kéo dài khoảng cách, bắn, đổi đạn, đứng lên." Những khẩu hiệu lập đi lập lại bay tới bên tai của Trình Cốc Tâm, một tổ lính đã hoàn thành xong.
“Chào thủ trưởng."
Cách cô không xa có một cậu lính nhỏ bỗng phát ra âm thanh, Trình Cốc Tâm quay đầu nhìn xem, dĩ nhiên là Đồng Hàn Thành tới.
“Sao em lại tới bãi tập bắn?" Đồng Hàn Thành ở chỗ này nhìn thấy Trình Cốc Tâm cũng rất nghi ngờ.
“Phi Phi muốn tới, nên tôi đi theo em ấy."
“Ừ, vậy nó đâu rồi?" Hình như anh không có nhìn thấy bóng dáng của Đồng Phi Phi.
Trình Cốc Tâm đưa tay chỉ ra tấm bia ở đằng xa, thản nhiên trả lời, “Khưu Nhĩ đang tập cho em ấy bắn bia."
Sau khi nhìn thấy Đồng Phi Phi, Đồng Hàn Thành cũng không nói gì nữa, cũng lẳng lặng đứng ở bên người Trình Cốc Tâm, cùng với cô nhìn ra chỗ đằng xa kia. Cô không có nói chuyện, nên anh cũng không chủ động nói chuyện. Vốn Trình Cốc Tâm cũng phát hiện thấy cái gì, nhưng đứng một lúc, cũng không thấy Đồng Hàn Thành có động tĩnh gì, chẳng lẽ anh tới chỗ này cũng để đứng sao?
“Anh tới đây làm gì?" Anh thật sự có thể nhẫn nhịn được, nhưng cuối cùng vẫn là Trình Cốc Tâm không chịu được mà bắt chuyện trước.
Thanh âm của cô vang lên một lúc ở trong không khí, thật lâu sau vẫn không nghe thấy câu trả lời của anh vang lên giữa tiếng súng, sau một lúc mới nghe anh trả lời, “Ừ, anh tới xem bọn họ tập bắn."
Trình Cốc Tâm liếc mắt nhìn anh chăm chú, lén cong môi. Người đàn ông này cũng thật ba hoa, lúc vô lại thì rất vô lại, lúc thâm trầm thì đủ thâm trầm, cô cảm thấy bản thân mình chống đỡ không được.
Hai người im lặng đứng một lát, Khưu Nhĩ dạy xong Đồng Phi Phi liền chạy tới. Nhìn thấy Đồng Hàn Thành, trước tiên anh cung kính chào theo kiểu quân đội. Đồng Hàn Thành hơi gật đầu ra hiệu, một bộ dáng của thượng cấp, làm cho Trình Cốc Tâm rất xem thường anh, trong bụng cũng lặng lẽ chửi anh vài câu.
“Thành tích tốt ngày hôm nay là bao nhiêu?"
“Dạ 98 vòng, hôm nay gió có chút lớn." Khưu Nhĩ trả lời vâng dạ, trong lòng rất không nắm chắc.
“Gió lớn không phải là lý do, kiến thức cơ bản của cậu không vững chắc." Anh không chút nghĩ ngợi liền phê bình.
“Dạ thủ trưởng."
Trình Cốc Tâm nhìn không được trường hợp như vậy, Đồng Hàn Thành anh dựa vào cái gì mà có sắc mặt như vậy chứ, nói hết ba câu thì đã có hai câu giáo huấn Khưu Nhĩ, “98 vòng thì có gì không tốt, hôm nay gió cũng rất lớn." Lúc cô nói ra những lời này Khưu Nhĩ liền nháy mắt với cô ý bảo cô đừng nói nữa, nhưng cô vẫn không hề biết mà tiếp tục nói.
Lần này thật sự là hù dọa Khưu Nhĩ, anh mau chóng giảng hòa cho cô, “Chị dâu, quả thật kiến thức cơ bản của tôi không chắc, còn kém xa so với thủ trưởng."
“Hừ, chẳng lẽ anh ta có thể bắn 100 vòng sao?" Cô khinh thường hếch mũi.
“Dạ đúng vậy, thật ra cũng không chỉ 100 vòng." Về điểm này thì Khưu Nhĩ không dám nổ.
Không chỉ 100 vòng? Có thể đánh tới một trăm vòng thì có thể cô sẽ tin, vượt qua 100 vòng thì nhất định là ba hoa, bia ở chỗ đó chẳng lẽ anh còn có thể bắn được 110 vòng? Cô cố ý quay đầu không thèm lên tiếng, mặt đối mặt với Đồng Hàn Thành nói ra một câu, “Tôi không tin."
Đối với hành động của Trình Cốc Tâm, Đồng Hàn Thành chẳng để bụng, ngược lại Khưu Nhĩ, lại đứng ra tranh cãi với cô, “Chị dâu, nếu chị không tin thì bảo thủ trưởng đứng ra bắn cho chị xem."
“Ha ha ha, không cần đâu." Trình Cốc Tâm nghĩ là nếu Khưu Nhĩ đã nổ tới như vậy thì cô cũng lười phải tranh cãi, nếu tới lúc đó anh thật sự bắn được, ngược lại cô sẽ tự làm mất mặt mình.
“Anh không sao." Đồng Hàn Thành nãy giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng. Cô gái nhỏ này không tin anh, anh cảm thấy bây giờ là lúc anh nên tự thêm chút mặt mũi cho mình.
Khưu Nhĩ đột nhiên rất phấn khích, “Vậy tôi đi chuẩn bị súng." Nói xong những lời này liền chạy đi.
Trình Cốc Tâm vẫn như trước đứng tại chỗ, làm ra bộ dáng xin mời với Đồng Hàn Thành, vẻ mặt mong mỏi chờ đợi. Anh cũng rất vui vẻ nhận lời, tự tin đi về phía trước.
Tư thế của anh rất chuẩn, cả quá trình anh làm rất nhanh, ‘bằng bằng bằng’ mới đó mà mấy viên đạn đã bắn xong. Lúc này Khưu Nhĩ đã sớm chạy tới bên cạnh cô, vui vẻ đưa ống nhòm cho Trình Cốc Tâm nhìn.
“Bao nhiên vòng rồi?" Cô vừa nhận ống nhòm vừa hỏi.
“Hì hì, chị muốn biết thì tự nhìn đi."
Bộ dáng thần thần bí bí của Khưu Nhĩ làm cho cô không nói được nên lời, cầm lấy ống nhòm đặt trước mắt, hình ảnh tấm bia hoàn toàn nằm trong mắt cô. Lấy ống nhòm xuống, nét mặt của cô đầy vẻ kinh ngạc.
“Như thế nào, chị dâu giờ chị đã tin chưa?" Khưu Nhĩ nhướng mày, đắc ý nói, giống như người làm ra thành tích đó chính là anh vậy.
Trình Cốc Tâm khó tin cầm lấy ống nhòm lên nhìn lần nữa. Đúng vậy, giữa tấm bia kia có một cái lỗ nhỏ, nếu cô không đoán sai, mỗi phát súng của anh đều bắn tới cùng một vị trí, bắn mười phát trúng mười. “Cũng có thể chín phát kia anh ta bắn không trúng bia?" Cuối cùng cô vẫn chưa từ bỏ ý định quay sang hỏi Khưu Nhĩ.
Khưu Nhĩ bất đắc dĩ thở dài, hỏi ngược lại cô, “Chị dâu, chị cảm thấy trình độ của thủ trưởng sẽ bắn như vậy sao?" Thật ra anh có chút không hiểu, chị dâu rõ ràng là vợ của thủ trưởng, tại sao lại hoài nghi thực lực của thủ trưởng? Hai vợ chồng bọn họ không phải nên đứng trên cùng một mặt trận sao?
Cô từ chối cho ý kiến, cũng không muốn bình luận thêm gì nữa. Đồng Hàn Thành mới từng tuổi này mà ngồi lên được chức sư trưởng, quả thật anh là người rất có thực lực. Làm sao cô có thể ngốc đến mức đi hoài nghi năng lực của anh? Thật là một người đàn ông đáng sợ, sự thiếu hiểu biết của cô quả thật rất ngốc. Ngay từ đầu những lãnh đạo của cô đã giới thiệu Đồng Hàn Thành là người rất đặc biệt, đừng nói anh không có địch thủ ở trong quân đội?
Bộ dáng Đồng Hàn Thành quay trở về không hề có ý khoe khoang, hình như mấy viên đạn vừa rồi hoàn toàn không lọt vào mắt của anh. Cùng lúc đó, Đồng Phi Phi chạy đến chỗ anh.
“Chị dâu, anh em bắn mấy vòng vậy?" Mặt mày Đồng Phi Phi dính đầy bụi cát mà vẫn còn rảnh lo hỏi người khác.
“Hình như là 100." Cô cảm thấy bây giờ Đồng Hàn Thành không có lộ vẻ đặc biệt, nhưng nhất định trong lòng anh đang cười trộm. Bởi vì Đồng Phi Phi hỏi cô, cô không muốn nhưng vẫn cố trả lời.
“Wow, anh hai, anh quả thật rất lợi hại." Cô kích động vỗ tay liên tục.
Vẻ mặt của Đồng Hàn Thành vẫn nghiêm túc như cũ, một chút anh cũng không muốn để ý. Sao đó thì sao? Đồng Hàn Thành lại một lần nữa đứng ở trước mặt Trình Cốc Tâm làm ra bộ dáng oai phong?
“Phi Phi, đợi lát nữa anh bảo Khưu Nhĩ đưa em về."
“Không cần đâu anh hai, em muốn ở lại đây đêm nay." Vừa nhắc tới chuyện cô nên đi về, Phi Phi liền cảm thấy không tình nguyện, thật ra hôm nay cô đã tính ở lại đây.
“Bậy nào, nơi này là quân doanh, không phải là nơi em muốn ở là ở." Đồng Hàn Thành không nể mặt xụ mặt xuống cự tuyệt.
Đồng Phi Phi liền mở miệng hỏi, “Tại sao chứ?"
“Ở chỗ này đều là đàn ông, em ở chỗ này thì còn ra thể thống gì nữa."
“Chẳng phải chị dâu cũng là nữ sao?" Cô đưa tay lên hùng hồn chỉ về phía Trình Cốc Tâm.
Trình Cốc Tâm đột nhiên cảm thấy mình chẳng làm gì cũng trúng đạn.
Đồng Hàn Thành thấy cô phản bác lại, nhưng anh cũng lập tức trả lời, “Chị dâu không giống em, ở chỗ này không có phòng cho em ở."
“Ở trong ký túc xá của anh không được sao? Vừa nãy em có đi nhìn rồi, ở trong phòng khách có một cái giường nhỏ, em ngủ ở đó là được." Bây giờ cô vì chuyện ở lại mà đến chuyện ngủ giường lò xo cô cũng không để ý. Nhưng cô nào có biết, đó chính là địa bàn của Đồng Hàn Thành.
Vừa nghe cô ấy nói chuyện này, Trình Cốc Tâm cũng cảm thấy rất khẩn trương, nếu như cô ấy thật sự ở lại, vậy chẳng phải cô sẽ ngủ chung giường với Đồng Hàn Thành sao, đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra. Cô nhanh chóng nói thay cho Đồng Hàn Thành, “Phi Phi, em ngủ ở giường đó nhất định sẽ không được thoải mái."
“Chị dâu, em không để ý đâu, ngủ chỗ nào mà chẳng được." Cô Đồng Phi Phi không phải là một người được cưng chiều thành quen. “Hơn nữa trước khi em tới em đã nói chuyện với mẹ và thím, bọn họ đều đã đồng ý."
Đồng Hàn Thành đột nhiên phát hiện, chuyện Đồng Phi Phi ở lại và chuyện cô gợi ý cho anh hình như có ý đồ đặc biệt, đầu óc linh hoạt của anh nhanh chóng đã hiểu rõ thâm ý của cô, “Khụ Khụ, bọn họ đã đồng ý rồi sao?"
“Dạ đúng vậy." Đồng Phi Phi gật đầu điên cuồng, anh hai của cô rốt cuộc cũng đã hiểu.
“Vậy thì ở lại đi, nhưng ngày mai Khưu Nhĩ nhất định sẽ đưa em về."
Sự thay đổi 180 độ này của anh làm cho Trình Cốc Tâm rất bất ngờ, kinh ngạc trừng lớn hai mắt. Cô muốn biết tại sao anh lại như vậy, chẳng phải Đồng Hàn Thành không biết hậu quả khi để Đồng Phi Phi ở lại là như thế nào sao? Chẳng lẽ anh không biết tính cách của Đồng Phi Phi sao? Cô và Đồng Phi Phi mới làm em chồng chị dâu không bao lâu nhưng vẫn có thể tưởng tượng được Đồng Phi Phi sẽ như thế nào, vậy mà anh rõ ràng lại để cho cô ấy ở lại, ngủ ở trên chiếc giường nhỏ đó?
Vừa khéo ở trên bãi tập bắn có một nhóm lính đang huấn luyện, “Bằng bằng"tiếng đạn vang lên bên tai không dứt, nghe thấy làm cho tâm của Đồng Phi Phi ngứa ngáy. Cô muốn kéo Trình Cốc Tâm tới xem nào ngờ mới tới cửa đã bị chặn lại.diễn.đàn.lê.quý.đôn.á.bì
Sân tập bắn không phải là nơi muốn vào thì vào, huống chi lúc này còn đang là giờ tập bắn. Anh lính đứng gác cửa cương quyết ngăn họ lại, đây xuất phát từ tính chất quan tâm lo lắng sự an toàn và tính chặt chẽ trong hoạt động của quân đội. Nhưng Đồng Phi Phi cũng không phải dạng vừa, đứng ở trước cửa quấy rầy anh lính gác cổng thật lâu. Tiểu binh người ta đâu thèm biết cô là ai, cô muốn làm gì, trách nhiệm của anh ta là bảo vệ tốt cái cổng này, những người không liên quan thì không được vào.
Sau đó chuyện này đã truyền tới tai của Khưu Nhĩ trong bãi tập bắn, anh nói hai câu để cho anh lính gác cổng cho phép bọn họ vào. Từ đó Đồng Phi Phi đối với Thiếu tá Khưu Nhĩ rất ngưỡng mộ.
“Chị dâu, chị có muốn tới bắn máy phát không?" Khưu Nhĩ trưng vẻ mặt nịnh bợ hỏi Trình Cốc Tâm, về phương diện khác anh cũng muốn tận mắt thấy trình độ bắn của cô.
“Sao anh không hỏi em, em muốn bắn." Vẻ mặt của Đồng Phi Phi tràn đầy vẻ phấn khích.
“Ách…em? Em biết bắn sao?" Khưu Nhĩ nghĩ cô chỉ là một cô gái nhỏ, mấy thứ này nhất định cô chưa bao giờ được đụng tới.diễn.đàn.lê.quý.đôn.á.bì
“Không biết." Phi Phi dẩu môi hồng lên nũng nịu, “Nhưng anh không thể dạy em sao?"
“Cái này…" Cô đưa ra yêu cầu như vậy, Khưu Nhĩ cảm thấy có chút khó xử, bởi vì ngoại trừ những quan hệ ở trong quân đội, anh không hiểu mấy cách nói chuyện với học sinh nữ.
Trình Cốc Tâm người vốn đứng ở một bên vẫn chưa nói chuyện, “Khưu Nhĩ, anh dạy cho Phi Phi đi, tôi thấy em ấy rất có hứng thú đó." Thật ra cô cũng muốn yên tĩnh một chút, nếu Phi Phi còn tiếp tục ở bên cạnh cô, nhất định sẽ tiếp tục nói tiếp chuyện quan hệ giữa cô và Đồng Hàn Thành.diễn.đàn.lê.quý.đôn.á.bì
Nếu chị dâu đã ra lệnh, Khưu Nhĩ cũng chỉ có thể đáp ứng.
Trình Cốc Tâm lùi về khu vực an toàn, ngồi ở rất xa nhìn bọn họ bắn mấy tấm bia ngã. Mới vừa rồi cô hoàn hảo khéo léo tránh được yêu cầu của Khưu Nhĩ, nếu thật sự muốn cô bắn, đoán chắc cũng bắn không trúng bia, chắc sẽ làm cho bọn họ càng nghi ngờ. Xem ra chuyện cô tới quân doanh thật sự là sai lầm rồi, đấu vật, bắn súng, cô đều không biết cái nào hết. Ngoại trừ những cái này, cô không biết sau này mình sẽ gặp những chuyện gì nữa, chắc toàn là thứ cô không biết.
Hình như Khưu Nhĩ dạy cho Đồng Phi Phi nằm trên đất, dưới đất cỏ cũng không nhiều, tất cả toàn là cát, nhưng hình như Đồng Phi Phi cũng chẳng để ý chút nào.
“Chuẩn bị nằm, kéo dài khoảng cách, bắn, đổi đạn, đứng lên." Những khẩu hiệu lập đi lập lại bay tới bên tai của Trình Cốc Tâm, một tổ lính đã hoàn thành xong.
“Chào thủ trưởng."
Cách cô không xa có một cậu lính nhỏ bỗng phát ra âm thanh, Trình Cốc Tâm quay đầu nhìn xem, dĩ nhiên là Đồng Hàn Thành tới.
“Sao em lại tới bãi tập bắn?" Đồng Hàn Thành ở chỗ này nhìn thấy Trình Cốc Tâm cũng rất nghi ngờ.
“Phi Phi muốn tới, nên tôi đi theo em ấy."
“Ừ, vậy nó đâu rồi?" Hình như anh không có nhìn thấy bóng dáng của Đồng Phi Phi.
Trình Cốc Tâm đưa tay chỉ ra tấm bia ở đằng xa, thản nhiên trả lời, “Khưu Nhĩ đang tập cho em ấy bắn bia."
Sau khi nhìn thấy Đồng Phi Phi, Đồng Hàn Thành cũng không nói gì nữa, cũng lẳng lặng đứng ở bên người Trình Cốc Tâm, cùng với cô nhìn ra chỗ đằng xa kia. Cô không có nói chuyện, nên anh cũng không chủ động nói chuyện. Vốn Trình Cốc Tâm cũng phát hiện thấy cái gì, nhưng đứng một lúc, cũng không thấy Đồng Hàn Thành có động tĩnh gì, chẳng lẽ anh tới chỗ này cũng để đứng sao?
“Anh tới đây làm gì?" Anh thật sự có thể nhẫn nhịn được, nhưng cuối cùng vẫn là Trình Cốc Tâm không chịu được mà bắt chuyện trước.
Thanh âm của cô vang lên một lúc ở trong không khí, thật lâu sau vẫn không nghe thấy câu trả lời của anh vang lên giữa tiếng súng, sau một lúc mới nghe anh trả lời, “Ừ, anh tới xem bọn họ tập bắn."
Trình Cốc Tâm liếc mắt nhìn anh chăm chú, lén cong môi. Người đàn ông này cũng thật ba hoa, lúc vô lại thì rất vô lại, lúc thâm trầm thì đủ thâm trầm, cô cảm thấy bản thân mình chống đỡ không được.
Hai người im lặng đứng một lát, Khưu Nhĩ dạy xong Đồng Phi Phi liền chạy tới. Nhìn thấy Đồng Hàn Thành, trước tiên anh cung kính chào theo kiểu quân đội. Đồng Hàn Thành hơi gật đầu ra hiệu, một bộ dáng của thượng cấp, làm cho Trình Cốc Tâm rất xem thường anh, trong bụng cũng lặng lẽ chửi anh vài câu.
“Thành tích tốt ngày hôm nay là bao nhiêu?"
“Dạ 98 vòng, hôm nay gió có chút lớn." Khưu Nhĩ trả lời vâng dạ, trong lòng rất không nắm chắc.
“Gió lớn không phải là lý do, kiến thức cơ bản của cậu không vững chắc." Anh không chút nghĩ ngợi liền phê bình.
“Dạ thủ trưởng."
Trình Cốc Tâm nhìn không được trường hợp như vậy, Đồng Hàn Thành anh dựa vào cái gì mà có sắc mặt như vậy chứ, nói hết ba câu thì đã có hai câu giáo huấn Khưu Nhĩ, “98 vòng thì có gì không tốt, hôm nay gió cũng rất lớn." Lúc cô nói ra những lời này Khưu Nhĩ liền nháy mắt với cô ý bảo cô đừng nói nữa, nhưng cô vẫn không hề biết mà tiếp tục nói.
Lần này thật sự là hù dọa Khưu Nhĩ, anh mau chóng giảng hòa cho cô, “Chị dâu, quả thật kiến thức cơ bản của tôi không chắc, còn kém xa so với thủ trưởng."
“Hừ, chẳng lẽ anh ta có thể bắn 100 vòng sao?" Cô khinh thường hếch mũi.
“Dạ đúng vậy, thật ra cũng không chỉ 100 vòng." Về điểm này thì Khưu Nhĩ không dám nổ.
Không chỉ 100 vòng? Có thể đánh tới một trăm vòng thì có thể cô sẽ tin, vượt qua 100 vòng thì nhất định là ba hoa, bia ở chỗ đó chẳng lẽ anh còn có thể bắn được 110 vòng? Cô cố ý quay đầu không thèm lên tiếng, mặt đối mặt với Đồng Hàn Thành nói ra một câu, “Tôi không tin."
Đối với hành động của Trình Cốc Tâm, Đồng Hàn Thành chẳng để bụng, ngược lại Khưu Nhĩ, lại đứng ra tranh cãi với cô, “Chị dâu, nếu chị không tin thì bảo thủ trưởng đứng ra bắn cho chị xem."
“Ha ha ha, không cần đâu." Trình Cốc Tâm nghĩ là nếu Khưu Nhĩ đã nổ tới như vậy thì cô cũng lười phải tranh cãi, nếu tới lúc đó anh thật sự bắn được, ngược lại cô sẽ tự làm mất mặt mình.
“Anh không sao." Đồng Hàn Thành nãy giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng. Cô gái nhỏ này không tin anh, anh cảm thấy bây giờ là lúc anh nên tự thêm chút mặt mũi cho mình.
Khưu Nhĩ đột nhiên rất phấn khích, “Vậy tôi đi chuẩn bị súng." Nói xong những lời này liền chạy đi.
Trình Cốc Tâm vẫn như trước đứng tại chỗ, làm ra bộ dáng xin mời với Đồng Hàn Thành, vẻ mặt mong mỏi chờ đợi. Anh cũng rất vui vẻ nhận lời, tự tin đi về phía trước.
Tư thế của anh rất chuẩn, cả quá trình anh làm rất nhanh, ‘bằng bằng bằng’ mới đó mà mấy viên đạn đã bắn xong. Lúc này Khưu Nhĩ đã sớm chạy tới bên cạnh cô, vui vẻ đưa ống nhòm cho Trình Cốc Tâm nhìn.
“Bao nhiên vòng rồi?" Cô vừa nhận ống nhòm vừa hỏi.
“Hì hì, chị muốn biết thì tự nhìn đi."
Bộ dáng thần thần bí bí của Khưu Nhĩ làm cho cô không nói được nên lời, cầm lấy ống nhòm đặt trước mắt, hình ảnh tấm bia hoàn toàn nằm trong mắt cô. Lấy ống nhòm xuống, nét mặt của cô đầy vẻ kinh ngạc.
“Như thế nào, chị dâu giờ chị đã tin chưa?" Khưu Nhĩ nhướng mày, đắc ý nói, giống như người làm ra thành tích đó chính là anh vậy.
Trình Cốc Tâm khó tin cầm lấy ống nhòm lên nhìn lần nữa. Đúng vậy, giữa tấm bia kia có một cái lỗ nhỏ, nếu cô không đoán sai, mỗi phát súng của anh đều bắn tới cùng một vị trí, bắn mười phát trúng mười. “Cũng có thể chín phát kia anh ta bắn không trúng bia?" Cuối cùng cô vẫn chưa từ bỏ ý định quay sang hỏi Khưu Nhĩ.
Khưu Nhĩ bất đắc dĩ thở dài, hỏi ngược lại cô, “Chị dâu, chị cảm thấy trình độ của thủ trưởng sẽ bắn như vậy sao?" Thật ra anh có chút không hiểu, chị dâu rõ ràng là vợ của thủ trưởng, tại sao lại hoài nghi thực lực của thủ trưởng? Hai vợ chồng bọn họ không phải nên đứng trên cùng một mặt trận sao?
Cô từ chối cho ý kiến, cũng không muốn bình luận thêm gì nữa. Đồng Hàn Thành mới từng tuổi này mà ngồi lên được chức sư trưởng, quả thật anh là người rất có thực lực. Làm sao cô có thể ngốc đến mức đi hoài nghi năng lực của anh? Thật là một người đàn ông đáng sợ, sự thiếu hiểu biết của cô quả thật rất ngốc. Ngay từ đầu những lãnh đạo của cô đã giới thiệu Đồng Hàn Thành là người rất đặc biệt, đừng nói anh không có địch thủ ở trong quân đội?
Bộ dáng Đồng Hàn Thành quay trở về không hề có ý khoe khoang, hình như mấy viên đạn vừa rồi hoàn toàn không lọt vào mắt của anh. Cùng lúc đó, Đồng Phi Phi chạy đến chỗ anh.
“Chị dâu, anh em bắn mấy vòng vậy?" Mặt mày Đồng Phi Phi dính đầy bụi cát mà vẫn còn rảnh lo hỏi người khác.
“Hình như là 100." Cô cảm thấy bây giờ Đồng Hàn Thành không có lộ vẻ đặc biệt, nhưng nhất định trong lòng anh đang cười trộm. Bởi vì Đồng Phi Phi hỏi cô, cô không muốn nhưng vẫn cố trả lời.
“Wow, anh hai, anh quả thật rất lợi hại." Cô kích động vỗ tay liên tục.
Vẻ mặt của Đồng Hàn Thành vẫn nghiêm túc như cũ, một chút anh cũng không muốn để ý. Sao đó thì sao? Đồng Hàn Thành lại một lần nữa đứng ở trước mặt Trình Cốc Tâm làm ra bộ dáng oai phong?
“Phi Phi, đợi lát nữa anh bảo Khưu Nhĩ đưa em về."
“Không cần đâu anh hai, em muốn ở lại đây đêm nay." Vừa nhắc tới chuyện cô nên đi về, Phi Phi liền cảm thấy không tình nguyện, thật ra hôm nay cô đã tính ở lại đây.
“Bậy nào, nơi này là quân doanh, không phải là nơi em muốn ở là ở." Đồng Hàn Thành không nể mặt xụ mặt xuống cự tuyệt.
Đồng Phi Phi liền mở miệng hỏi, “Tại sao chứ?"
“Ở chỗ này đều là đàn ông, em ở chỗ này thì còn ra thể thống gì nữa."
“Chẳng phải chị dâu cũng là nữ sao?" Cô đưa tay lên hùng hồn chỉ về phía Trình Cốc Tâm.
Trình Cốc Tâm đột nhiên cảm thấy mình chẳng làm gì cũng trúng đạn.
Đồng Hàn Thành thấy cô phản bác lại, nhưng anh cũng lập tức trả lời, “Chị dâu không giống em, ở chỗ này không có phòng cho em ở."
“Ở trong ký túc xá của anh không được sao? Vừa nãy em có đi nhìn rồi, ở trong phòng khách có một cái giường nhỏ, em ngủ ở đó là được." Bây giờ cô vì chuyện ở lại mà đến chuyện ngủ giường lò xo cô cũng không để ý. Nhưng cô nào có biết, đó chính là địa bàn của Đồng Hàn Thành.
Vừa nghe cô ấy nói chuyện này, Trình Cốc Tâm cũng cảm thấy rất khẩn trương, nếu như cô ấy thật sự ở lại, vậy chẳng phải cô sẽ ngủ chung giường với Đồng Hàn Thành sao, đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra. Cô nhanh chóng nói thay cho Đồng Hàn Thành, “Phi Phi, em ngủ ở giường đó nhất định sẽ không được thoải mái."
“Chị dâu, em không để ý đâu, ngủ chỗ nào mà chẳng được." Cô Đồng Phi Phi không phải là một người được cưng chiều thành quen. “Hơn nữa trước khi em tới em đã nói chuyện với mẹ và thím, bọn họ đều đã đồng ý."
Đồng Hàn Thành đột nhiên phát hiện, chuyện Đồng Phi Phi ở lại và chuyện cô gợi ý cho anh hình như có ý đồ đặc biệt, đầu óc linh hoạt của anh nhanh chóng đã hiểu rõ thâm ý của cô, “Khụ Khụ, bọn họ đã đồng ý rồi sao?"
“Dạ đúng vậy." Đồng Phi Phi gật đầu điên cuồng, anh hai của cô rốt cuộc cũng đã hiểu.
“Vậy thì ở lại đi, nhưng ngày mai Khưu Nhĩ nhất định sẽ đưa em về."
Sự thay đổi 180 độ này của anh làm cho Trình Cốc Tâm rất bất ngờ, kinh ngạc trừng lớn hai mắt. Cô muốn biết tại sao anh lại như vậy, chẳng phải Đồng Hàn Thành không biết hậu quả khi để Đồng Phi Phi ở lại là như thế nào sao? Chẳng lẽ anh không biết tính cách của Đồng Phi Phi sao? Cô và Đồng Phi Phi mới làm em chồng chị dâu không bao lâu nhưng vẫn có thể tưởng tượng được Đồng Phi Phi sẽ như thế nào, vậy mà anh rõ ràng lại để cho cô ấy ở lại, ngủ ở trên chiếc giường nhỏ đó?
Tác giả :
Không Có Mắt