Hôn Nhân Trọng Sinh Cao Một Trượng

Chương 10

Trưa hôm nay mặt trời vẫn rất độc, Trình Cốc Tâm ngẩng đầu nhìn ánh sáng chói mắt, rồi vẫn quyết định đi tới sân huấn luyện dạo hai vòng.

Ở trên sân huấn luyện, từng đội đang tiến hành huấn luyện những cách đi nghiêm khác nhau. Cô đi tới đội mà mình phụ trách, nhìn tiến độ huấn luyện mà đội mình đang tập. Đi tới nhóm ba, cô không tự chủ được mà tìm hình ảnh của bốn cô gái tối qua, nhưng lại không thấy bóng dáng của các cô ấy.

“Người ở ký túc xá hôm qua đâu rồi?" Cô gọi cậu huấn luyện viên tới hỏi.

“Báo cáo Liên Trường, các cô ấy đang đứng tấn ở bên kia." Cậu huấn luyện viên chỉ tới góc cây đằng xa.

Trình Cốc Tâm chăm chú nhìn, nhưng lại chỉ phát hiện có ba người, “Còn một người nữa đâu?"

Cậu huấn luyện viên hình như cũng không để ý, giờ mới phát hiện bị thiếu một người, “Báo cáo Liên Trường, để tôi đi hỏi một chút." Cậu ta chạy chậm qua đó, sau khi nói được hai ba câu lại chạy chậm ngược về.

“Báo cáo Liên Trường, mấy cô kia nói sau khi Dung Thi nghe điện thoại thì đã đi mất." Sau khi nói xong nguyên nhân, cậu ta liền xin lỗi, “Thật xin lỗi, Liên Trường. Đây là tôi làm việc có chút sai sót, tôi không trông coi bọn họ, để bạn học sinh kia tự ý rời khỏi, xin Liên Trường phạt tôi."

Ở trong mắt bọn họ, ý thức kỷ luật rất quan trọng. Cho dù Trình Cốc Tâm đã từng nghĩ chuyện này cũng không phải lỗi của cậu ta, nhưng cậu ta vẫn nguyện ý chấp nhận hình phạt. “Được rồi, chuyện có phạt hay không thì để sau hãy nói, bây giờ nên tìm cô học sinh kia về trước đã."

“Vâng Liên Trường." Cậu huấn luyện viên chào Trình Cốc Tâm một cái, liền chạy đi tìm.

Nguyên nhân Dung Thi không thấy đâu, ở trong lòng cô đã có đáp án rồi, tám chính phần nó có liên quan tới chuyện Đỗ Tư Tuấn muốn tới đây. Trong lòng của Trình Cốc Tâm đã biết rõ, hành vi của Dung Thi đã làm trái với quy định quản lý của huấn luyện quân sự một cách nghiêm trọng, huống hồ cô ta còn mang tội ở trên mình nữa, bây giờ còn đang bị phạt. Nhưng mà bây giờ cô và cô ta cũng chả có quan hệ gì với nhau. Dù cô ta có bị tìm về, thì cũng sẽ có người xử lý cô ta hợp lý thôi.

Sau khi tuần tra xong hoạt động huấn luyện của các đội, Trình Cốc Tâm đi theo con đường nhỏ rời khỏi sân huấn luyện đi về văn phòng. Sở dĩ cô chọn con đường nhỏ này là vì hai bên trái phải đều có cây xanh, bóng cây xanh có thể giúp cô che đi cái nắng chói chang.

Không khéo thay lúc cô đi qua một cái cây đại thụ lại thấy được hai bóng người được cái cây che khuất. Cái áo màu hồng trốn vào trong cây xanh hình như rất nổi bật, cũng thuận tiện làm cho mình bị người khác nhận ra. Đi từ xa đến gần, cô có thể lờ mờ nghe được đoạn đối thoại của bọn họ.

“Tiểu bảo bối, anh nhớ em muốn chết rồi." Hắn chôn đầu sâu vào trong cổ cô ta.

“Em cũng nhớ anh, em thật sự rất ghét phải huấn luyện quân sự, hôm qua gọi điện với anh còn không được phép nữa là." Cô ta dựa vào trước ngực hắn ta oán trách.

“Thế nào, ai không cho phép em?"

“Tất nhiên là huấn luyện viên rồi." Dung Thi cảm thấy nên đổ hết tội cho Trình Cốc Tâm.

“Nam sao?" Hắn cau mày lại hỏi.

“Đương nhiên không phải rồi, là một huấn luyện viên nữ."

“Huấn luyện viên nữ?"

“Ừ, cô ta chính là Liên Trường, hôm nay em còn bị cô ta phạt đứng nữa. Anh xem, phơi nắng tới mức cánh tay cũng đỏ luôn rồi." Cô ta còn đặc biệt vén tay áo của mình lên, giọng điệu rất ấm ức.

“Đưa đây để anh nhìn xem."Vuốt ve cánh tay trắng nõn, hắn ta còn thổi mấy hơi lên cánh tay đó.

“Em mặc kệ đấy, em không muốn huấn luyện nữa đâu, anh giúp em đi nói đi." Cô ta phe phẩy cánh tay làm nũng với hắn.

Đối mặt với cảnh tượng như vậy, Trình Cốc Tâm cảm thấy rất buồn cười. Loại hình ảnh này cứ rành rành trước mắt, chẵng lẻ muốn biểu diễn tiếp sao? Hai người như vậy chính là yêu đương vụng trộm có biết không?

Cuối cùng cô cười lạnh rời khỏi đó, không biết là cậu huấn luyện viên kia có tìm được Dung Thi hay không, cô có cần nên nhắc nhở cậu ta tới đây tìm một chút hay không đây. Tự ý rời khỏi đội, cùng bạn trai ở trong rừng cây làm chuyện mờ ám, lỗi sai này hình như không nhỏ chút nào, Dung Thi thật sự cho rằng Đỗ Tư Tuấn là chỗ dựa cho cô ta thật sao.

Trình Cốc Tấm thổi quạt máy, ngồi ở trước bàn làm việc chăm chú xem quyển ‘Quản lý quân đội’ mới mượn ở thư viện.

“Thùng thùng thùng."

“Vào đi." Cô đang suy nghĩ ý trong quyển sách này, nên căn bản cũng chẳng để tâm ai đang tới.

Đỗ Tư Tuấn vừa vào cửa liền nhìn thấy người ngồi ở đằng kia đang chăm chú xem sách, điều này làm cho hắn càng tò mò thêm về nữ huấn luyện viên này. Vì hắn không chịu nổi Dung Thi làm nũng, nên mới đến tìm huấn luyện viên nữ này. Hắn cảm thấy dựa vào sức quyến rũ của hắn, mới có thể thuyết phục được cô buông tha cho Dung Thi. Huống hồ hắn vẫn cho rằng đã làm huấn luyện viên thì bộ dáng của người phụ nữ này chắc là đen thui, hoặc là đã già rồi, đoán chừng cũng chẳng có sắc đẹp gì đâu. Nhưng mà bây giờ hắn đã đi vào một lúc rồi, nhưng người kia vẫn đang đọc sách, không cho anh chút mặt mũi nào.

“Khụ khụ." Hắn che miệng lại ho hai tiếng, “Huấn luyện viên."

“Hả?" Nghe thấy trong phòng có thanh âm của người khác, Trình Cốc Tâm cảm thấy rất kỳ quái, nhưng không hiểu sao giọng nói này lại có cảm giác quen thuộc như vậy.

Lúc buông sách xuống, cô sợ đến ngây người, mà hắn cũng sợ tới ngây người.

Cô thật không ngờ Đỗ Tư Tuấn dám chạy tới phòng làm việc của cô, mà hắn cũng thật không ngờ diện mạo thật của huấn luyện viên lại có bộ dáng như thế này, làn da trắng nõn hoàn toàn khác xa với màu đen, mũi xinh xắn, mắt to trong veo, tóc ngắn rất trưởng thành, cuối cùng làm cho hắn có chút động tâm.

Giờ phút này có chút kỳ lạ, hai người đều nhìn nhau không chớp mắt, Trình Cốc Tâm là người đầu tiên phát hiện không khí này có chút kỳ lạ. Cô ở trong lòng tự nhắc nhở bản thân mình, bây giờ cô chính là Trình Cốc Tâm, bây giờ hắn chẳng nhận ra cô.

“Xin hỏi, anh là?"

Trình Cốc Tâm lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của hắn, Đỗ Tư Tuấn đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, “Khụ khụ, thật ngại quá, tôi tên là Đỗ Tư Tuấn."

“À, Đỗ Tư Tuấn, tôi biết anh sao?" Bây giờ người để ý lại là cô, cô thật sự rất tò mò không biết hắn ta tìm cô có chuyện gì.

“Trước đó thì không phải, nhưng giờ thì đã biết rồi." Hắn nhỏ giọng nói.

“Cái gì?"

“Không có gì, chào huấn luyện viên, tôi tới đây là vì chuyện của em họ tôi." Lúc bấy giờ suy nghĩ của Đỗ Tư Tuấn trải qua cảm xúc phức tạp đã biến đổi.

“Em họ?" Lúc nào thì Đỗ Tư Tuấn đã có em họ rồi, trước đây sao cô không biết cơ chứ.

“Đúng vậy, em họ của tôi là Dung Thi học trong lớp của cô." Hắn trưng ra khuôn mặt tươi cười như trước.

Trình Cốc Tâm chắc chắn rằng bản thân mình không có nghe lầm, lúc nào thì Dung Thi đã trở thành em họ của hắn rồi. Cô cảm thấy khá buồn cười, có phải bọn họ rất thích cái cảm giác không muốn cho ai biết như thế này phải không, trước mặt người ngoài thì không thừa nhận quan hệ, ở phía sau thì lén lút làm việc. Bây giờ thì lại nói thành quan hệ là anh em họ, có phải yêu đương vụng trộm thì có thể hưởng thụ cảm giác tình yêu loạn luận cấm kỵ có phải không.

“Hả? Anh Đỗ cuối cùng là anh muốn nói cái gì?"

“A, cũng không có gì, chỉ là muốn huấn luyện viên chiếu cố chăm sóc em ấy một chút, em ấy chỉ là một cô gái nhỏ thật sự không chịu nổi chút khổ."

Mấy câu nói này làm cho Trình Cốc Tâm muốn bốc hỏa, dựa vào cái gì mà muốn cô chăm sóc cho Dung Thi, “Anh Đỗ, tôi thấy anh hình như có chút không rõ thì phải. Chúng tôi đối xử với tất cả học sinh đều rất bình đẳng, không có chăm sóc ai hơn hay ai thiếu một thứ gì, đối với bọn họ chúng tôi quan tâm như nhau. Hơn nữa huấn luyện quân sự là muốn bồi dưỡng tin thần chịu khổ của bọn họ, bây giờ người trẻ tuổi đều được nuông chiều cho tới lớn, chịu một chút khổ cũng không được, sau này sống trong xã hội thì làm sao có chỗ đứng chứ, làm sao làm việc cho quốc gia." Nói tới đây cảm xúc của Trình Cốc Tâm càng dâng trào, về điểm này là vừa rồi cô có xem qua sách có nói, trong sách muốn truyền đạt tính chất kỷ luật thiêng liêng kích động mạnh quan niệm quân đội của cô.

Những lời này tới tai của Đỗ Tư Tuấn thì lại mang theo ý nghĩa khác, “Huấn luyện viên, cô cứ yên tâm, đêm nay tôi sẽ mời cô ăn cơm."

“Bộ anh nghe không hiểu ý của tôi sao, ai nói muốn ăn cơm của anh." Đối với sự hiểu lầm của Đỗ Tư Tuấn, cô thật sự đã phát giận, làm sao hắn ta có thể bôi nhọ trách nhiệm chức vụ trong sạch của cô như vậy chứ.

“Hiểu rõ, tôi nghe hiểu mà, huấn luyện viên. Tôi chính là mời cô ăn cơm, an ủi chút công tác của cô." Xem ra Đỗ Tư Tuấn đã cho rằng bộ dạng tức giận của nữ huấn luyện viên rất đáng yêu.

“Không cần, tôi không cần."

“Sao lại không cần, tôi lại cảm thấy rất cần thiết." Hắn ta sẽ không buông tha bất cứ cơ hội nào.

“Anh Đỗ, tôi muốn anh hiểu rõ chúng ta hoàn toàn không quen biết." Đối với hắn, Trình Cốc Tâm kiên quyết cự tuyệt.

“Huấn luyện viên, thân là phụ huynh, tôi rất cảm ơn cô đã làm việc vất vả, muốn mời cô một bữa cơm coi như là bày tỏ sự cảm ơn thôi." Thái độ của Đỗ Tư Tuấn trước sau vẫn rất thành khẩn, hình như Trình Cốc Tâm không đồng ý thì hắn sẽ không bỏ qua.

“Cái này là trách nhiệm của tôi, anh không cần phải cảm ơn."

“Không được, cần phải cảm ơn."

“Không cần."

“Cần."



“Rốt cuộc anh có im miệng lại hay không đây!" Trình Cốc Tâm thật sự đã phát điên, nếu như không phải cố kỵ thân phận bây giờ của mình, cô thật sự đã mắng hắn tới mức bung nóc nhà rồi, người như Đỗ Tư Tuấn thật sự là muốn bị mắng mà.

“Không được, nếu cô không đi ăn cơm với tôi thì tôi sẽ không buông tha cô đâu." Hình như hắn cho rằng hắn rất thân với cô vậy.

“Anh Đỗ, nếu anh còn nói như vậy, tôi sẽ kêu người đến đấy."

Hắn liền giơ tay lên như không sao cả, “Giờ này chắc tất cả mọi người đều tan ca hết rồi, huấn luyện viên chắc cũng đi ăn cơm rồi, không bằng cô cứ hãnh diện để tôi mời cô đi ăn một bữa, thật ra chuyện này cũng chẳng có ý gì hết. Huấn luyện viên luôn từ chối lời mời của tôi, chẳng lẽ là cô sợ tôi?"

“Ai nói tôi sợ anh! Tôi có gì phải sợ anh, anh có chỗ nào đáng để tôi sợ sao." Câu nói cuối cùng đã thành công đạt được mục đích.

“Vậy thì được rồi, dù sao nó chỉ là một bữa cơm mà thôi, huấn luyện viên không cần phải để ý." Vốn Đỗ Tư Tuấn đã có bản chất thương nhân, giờ gian kế đã đạt được.

Vậy mà Trình Cốc Tâm đã bị hắn ta khiêu khích tới mức giờ đã ngồi trong xe của Đỗ Tư Tuấn, cô thật sự rất hối hận. Xe của hắn vẫn là chiếc Land Rover trước kia, bài trí ở bên trong vẫn không có gì thay đổi, hoàn cảnh vô cùng quen thuộc làm cho cô ngồi rất không thoải mái, càng hối hận là mình đã đáp ứng hắn.

Cũng may lúc ăn cơm, cô cứ ăn rồi lại ăn. Đỗ Tư Tuấn cố gắng tìm đề tài để nói, nhưng thái độ trước và sau của cô vẫn lạnh nhạt.

Lúc này Dung Thi có gọi điện thoại tới, nhưng đã bị Đỗ Tư Tuấn ứng phó được. Xem ra lý do của hắn rất nhiều, và biểu cảm cũng rất phong phú, lúc này Trình Cốc Tâm mới hiểu được, những trò chơi như vậy trước kia hắn ta cũng chơi nhiều lần với cô rồi. Bây giờ phong thủy xoay chuyển, hắn lại đối phó với Dung Thi, hoặc có thể nói, đây chắc là bản tính của hắn.

Sau khi ăn xong, Trình Cốc Tâm muốn kêu xe về nhà, kết quả vẫn là bị hắn ngăn lại, lý do có thể nghĩ cũng biết. Đại khái là cô về nhà một mình không an toàn, hắn thân là một người đàn ông lịch sự, đưa cô về nhà an toàn là trách nhiệm của hắn.

Xe vừa mới dừng ở dưới lầu tiểu khu, Trình Cốc Tâm đã vội vàng mở cửa xuống xe, Đỗ Tư Tuấn cũng vội vàng mở cửa đuổi theo.

“Chờ đã huấn luyện viên Trình." Bữa cơm vừa rồi, hắn vất vả lắm mới hỏi được họ của cô.

“Có chuyện gì?" Trình Cốc Tâm quay đầu lại.

Đỗ Tư Tuấn bước từng bước dựa sát vào cô, còn Trình Cốc Tâm thì bước từng bước lùi lại, nhưng không có ai trong bọn họ phát hiện ở một chỗ tối khác, Đồng Hàn Thành đang muốn xuống xe.
Tác giả : Không Có Mắt
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại