Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!
Chương 19: Công cụ tình dục
Nếu như không phải là điện thoại của Bạch Kỳ, hắn bận phải xử lý công việc tại NewYork xa xôi, thì cái gì cũng không biết. Vốn cho rằng bị kẻ thù của mình ép buộc, lập tức ném tất cả mọi chuyện, long đong mệt mỏingồi máy bay cấp tốc quay về, lại không nghĩ rằng cô tìm cách để cho mẹ cô rời khỏi. Nếu như mình trở lại chậm một chút nữa, không phải cô cũng muốn chạy trốn?
"Tôi không có". Ninh Tự Thủy lên tiếng phủ nhận, khi nhìn thấy con ngươi của hắn âm trầm, cô hoảng hốt, tim thình thịch loạn nhảy, ngón tay bấu thật chặt vào trong da thịt của mình. Không thể hốt hoảng, không thể để hắn nhìn ra sơ hở.
"Cô. . . . . ." Ánh mắt sắc nhọn càng thêm lạnh lẽo, ngón tay hơi gùng sức càng lúc càng lớn, hận muốn bóp nát xương cốt của cô. Môi mỏng khạc ra lời lạnh lẽo: "Tôi hận nhất người nào nói dối với tôi".
Ninh Tự Thủy nghe tiếng của hắn, thân thể không nhịn được khẽ run, còn chưa kịp mở miệng; "Xoẹt" tiếng quần áo bị xé rách vang lên, da thịt bị bóc trần trong không khí. "A. . . . . . Buông tôi ra. . . . . ." Ninh Tự Thủy từ chối, không thể, hắn không thể đối với mình như vậy. . . . . .
"Buông cô ra? Buông cô ra để cô đi tìm tên gian phu đó sao? Ninh Tự Thủy, tại sao cô trở nên dâm đãng như thế?" Con ngươi của Kỷ Trà Thần tức giận trở thành màu đỏ, nhìn cô chằm chằm, giống như là không để ý đến dã tính bộc phát, một giây kế tiếp có thể hung hăng xé nát cô.
"Tôi không có. . . . . . Tôi phải nói bao nhiêu lần, anh mới có thể tin tưởng tôi? . . . . . . A ……….." lời nói còn chưa dứt, thân thể bị hắn quay lại, thình lình xâm chiếm, đau thấu tim gan, lan tràn đến tế bào trong thân thể.
"Tôi vĩnh viễn sẽ không thả cô ra. Ninh Tự Thủy, cho dù chết cô cũng chỉ có thể ở chỗ này". Tiếng nói lạnh lẽo vô tình ở trong không khí xẹt qua.
"Đừng. . . . . . Buông tôi ra. . . . . . Kỷ Trà Thần, anh buông tôi ra. . . . . . Tôi không phải là công cụ tình dục của anh. . . . . ." Nước mắt không kiềm chế được rơi xuống, bàn tay tát trên gương mặt, tiếng nói tràn đầy bất lực, cầu xin.
Bàn tay ấm áp nắm chặt eo của cô, một tay khác nắm thật chặt hai tay của cô, để cho cô không cách nào phản kháng; nghe tiếng nói yếu ớt của cô, hắn càng thêm dùng sức tiến vào. Chất lỏng ẩm ướt đối với hắn mà nói giống như một loại cổ vũ, tiếp tục làm nhục chiếm đoạt cô.
"Đừng? Ninh Tự Thủy, cô mở to hai mắt nhìn một chút, dưới thân thể của cô ở dưới người của tôi, đến cỡ nào nhiệt tình phản ứng. . . . . ." Môi của hắn kề bên tai cô thổi một hơi nóng, tràn đầy tà khí.
Kỷ Trà Thần nói một chút cũng không sai, thân thể của cô rất thành thực có phản ứng, trở nên nóng ran, trở nên không nghe theo sự khống chế của cô, muốn đáp lại hắn. Bởi vì chuyện này, trong lòng cô càng thêm xấu hổ, tại sao cô có thể ở trong tình huống như thế này lại có thể có phản ứng với hắn? Ngón tay bấm thật chặt vào ghế sofa, hai mắt đẫm lệ, giọng nói khàn khàn không còn hơi sức vang lên, đứt quãng: "Tôi hận anh! Kỷ Trà Thần, tôi hận anh . . . . ."
"Hận?" Kỷ Trà Thần càng thêm trở nên hung hăng, gần như muốn đem tất cả oán giận phát tiết ở trong thân thể của cô, cắn răng nghiến lợi: "Tại sao cô hận tôi? Ninh Tự Thủy! Cô không có tư cách hận tôi!"
"A......" Ninh Tự Thủy đau gần như muốn ngất xỉu ...... Thân thể giống như không phải của mình nữa rồi, trước mắt mơ hồ, thật giống như đứng trong đám mây, nhanh chóng rơi xuống. . . . . .
Rõ ràng thống khổ như vậy, rồi lại cảm giác không thể giải thích chợt đến. . . . . .
Mẹ, con thật rất mệt mỏi, mệt mỏi quá. Chỉ cần mẹ bình an vô sự, con yên tâm . . . . . . yên tâm.
"Tôi không có". Ninh Tự Thủy lên tiếng phủ nhận, khi nhìn thấy con ngươi của hắn âm trầm, cô hoảng hốt, tim thình thịch loạn nhảy, ngón tay bấu thật chặt vào trong da thịt của mình. Không thể hốt hoảng, không thể để hắn nhìn ra sơ hở.
"Cô. . . . . ." Ánh mắt sắc nhọn càng thêm lạnh lẽo, ngón tay hơi gùng sức càng lúc càng lớn, hận muốn bóp nát xương cốt của cô. Môi mỏng khạc ra lời lạnh lẽo: "Tôi hận nhất người nào nói dối với tôi".
Ninh Tự Thủy nghe tiếng của hắn, thân thể không nhịn được khẽ run, còn chưa kịp mở miệng; "Xoẹt" tiếng quần áo bị xé rách vang lên, da thịt bị bóc trần trong không khí. "A. . . . . . Buông tôi ra. . . . . ." Ninh Tự Thủy từ chối, không thể, hắn không thể đối với mình như vậy. . . . . .
"Buông cô ra? Buông cô ra để cô đi tìm tên gian phu đó sao? Ninh Tự Thủy, tại sao cô trở nên dâm đãng như thế?" Con ngươi của Kỷ Trà Thần tức giận trở thành màu đỏ, nhìn cô chằm chằm, giống như là không để ý đến dã tính bộc phát, một giây kế tiếp có thể hung hăng xé nát cô.
"Tôi không có. . . . . . Tôi phải nói bao nhiêu lần, anh mới có thể tin tưởng tôi? . . . . . . A ……….." lời nói còn chưa dứt, thân thể bị hắn quay lại, thình lình xâm chiếm, đau thấu tim gan, lan tràn đến tế bào trong thân thể.
"Tôi vĩnh viễn sẽ không thả cô ra. Ninh Tự Thủy, cho dù chết cô cũng chỉ có thể ở chỗ này". Tiếng nói lạnh lẽo vô tình ở trong không khí xẹt qua.
"Đừng. . . . . . Buông tôi ra. . . . . . Kỷ Trà Thần, anh buông tôi ra. . . . . . Tôi không phải là công cụ tình dục của anh. . . . . ." Nước mắt không kiềm chế được rơi xuống, bàn tay tát trên gương mặt, tiếng nói tràn đầy bất lực, cầu xin.
Bàn tay ấm áp nắm chặt eo của cô, một tay khác nắm thật chặt hai tay của cô, để cho cô không cách nào phản kháng; nghe tiếng nói yếu ớt của cô, hắn càng thêm dùng sức tiến vào. Chất lỏng ẩm ướt đối với hắn mà nói giống như một loại cổ vũ, tiếp tục làm nhục chiếm đoạt cô.
"Đừng? Ninh Tự Thủy, cô mở to hai mắt nhìn một chút, dưới thân thể của cô ở dưới người của tôi, đến cỡ nào nhiệt tình phản ứng. . . . . ." Môi của hắn kề bên tai cô thổi một hơi nóng, tràn đầy tà khí.
Kỷ Trà Thần nói một chút cũng không sai, thân thể của cô rất thành thực có phản ứng, trở nên nóng ran, trở nên không nghe theo sự khống chế của cô, muốn đáp lại hắn. Bởi vì chuyện này, trong lòng cô càng thêm xấu hổ, tại sao cô có thể ở trong tình huống như thế này lại có thể có phản ứng với hắn? Ngón tay bấm thật chặt vào ghế sofa, hai mắt đẫm lệ, giọng nói khàn khàn không còn hơi sức vang lên, đứt quãng: "Tôi hận anh! Kỷ Trà Thần, tôi hận anh . . . . ."
"Hận?" Kỷ Trà Thần càng thêm trở nên hung hăng, gần như muốn đem tất cả oán giận phát tiết ở trong thân thể của cô, cắn răng nghiến lợi: "Tại sao cô hận tôi? Ninh Tự Thủy! Cô không có tư cách hận tôi!"
"A......" Ninh Tự Thủy đau gần như muốn ngất xỉu ...... Thân thể giống như không phải của mình nữa rồi, trước mắt mơ hồ, thật giống như đứng trong đám mây, nhanh chóng rơi xuống. . . . . .
Rõ ràng thống khổ như vậy, rồi lại cảm giác không thể giải thích chợt đến. . . . . .
Mẹ, con thật rất mệt mỏi, mệt mỏi quá. Chỉ cần mẹ bình an vô sự, con yên tâm . . . . . . yên tâm.
Tác giả :
Kỷ Hy Yên