Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!
Chương 138: 6000+
Liều chếttriền miên, thân thể nóng bỏng dán chung một chỗ, khiến đối phương đều cảm nhận được nhịp tim cùng tốc độ lẫn nhau, tựa như đánh trống. Đầu ngón tay hắn dịu dàng vuốt ve làn tóc đen mềm của cô, ánh mắt thiêu đốt nóng bỏng cùng tham muốn giữ lấy. Mặc cho Ninh Tự Thủy không muốn nhưng cũng biết ánh mắt kia đại biểu cho cái gì.
Bàn tay to của hắn cố gắng kìm cô trong ngực, hơi quay đầu, môi nhỏ có một khe hở thở hổn hển. Vốn là gương mặt lạnh tanh nay lại ửng đỏ, vô cùng, giống như quả táo chín có hương vị vô cùng ngon miệng, khiến hắn không nhịn được muốn thưởng thức lần nữa.
"Đủ rồi, Kỷ tiên sinh." Ninh Tự Thủy nhăn mày, vẻ mặt hơi bất mãn chợt lóe lên.
Kỷ Trà Thần cúi đầu hôn lên cánh mũi cô, môi ở bên tai của cô lặp lạigiọng nói khàn khàn, cố tình muốn cô. Giọng nói mơ hồ mà chắc chắn: "Gọi tên tôi."
Ninh Tự Thủy thở dài một hơi, nghiêng đầu nhìn thẳng hắn, trong mắt hắn cô thấy được hình ảnh phản chiếu gương mặt đỏ ửng của mình, khó trách Kỷ Trà Thần lại mất khống chế như vậy. Ngón tay giữ lấy ngón út của hắn, suy tư một hồi, châm chước nói: "Tôi cần phải trở về.
Kỷ Trà Thần thân thể vốn suy yếu, huống chi trọng lượng của cô toàn bộ cũng dồn lên người hắn, khuôn mặt bị đau đến trắng bệch. Nhưng hắn lại không buông cô ra được, ấm áp như vậy, đã rất nhiều năm, một cái hôn cũng đã chạm đến những năm cô đơn gần đây, cũng làm cho hắn lần nữa rơi vào ma chướng.
"Rời khỏi hắn." Đây là yêu cầu duy nhất của hắn.
Ninh Tự Thủy từ trong ngực của hắn thoát ra, chỉnh lại quần áo xốc xâchs cùng tóc rối, cắn cắn môi đỏ mọng, lắc đầu, vẻ mặt đã khôi phục bình thường, lui về phía sau một bước xác định hắn không bắt được mình.
"Xin lỗi, tôi không làm được. Anh nghỉ ngơi đi, tôi đi trước."
"Cô gái, đứng lại!"
Tiếng lạnh lùng từ phía sau truyền tới, Ninh Tự Thủy làm bộ như không nghe thấy sải bước đi ra ngoài, chợt nghe sau lưng"Bùm"một tiếng, trầm muộn giống như thứ gì đó bị hung hăng ném xuống. Quay đầu lại một cái, ánh mắt xẹt qua một tia kinh ngạc
"Kỷ Trà Thần"
Chỉ thấy cánh tay Kỷ Trà Thần vì nhổ hết ống tiêm ra mà chảy máu, khiến cả người hắn tái đi; cả người hung hăng ngã ở trên mặt đất. Hình dáng tuấn mỹ căng thẳng, trán đầy mồ hôi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: "Không được đi!"
Ninh Tự Thủy trần trừ mấy giây, cuối cùng quay lại, hai tay túm lấy hắn, lẩm bẩm hỏi "Tại sao muốn như vậy?"
Biết rõ mình không nên quay đầu lại, không nên ở lại, nhưng nhìn đến bộ dáng của hắn lần này, trong lòng có cảm giác hơi khác thườngxẹt qua, nhẹ nhàng, cấp tốc, khiến cô không giữ nổi.
Khuôn mặt Kỷ Trà Thầntái nhợt, hô hấp cũng bắt đầu không đều đặn, dùng sức thật chặt giữ lấy cổ tay cô, nghe tiếng của hắn gần như là gầm lên: "Không được đi, không cho phép ở bên cạnh hắn!"
Ninh Tự Thủy, tôi không cho phép em cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ!
Ninh Tự Thủy mất hồn một hồi lâu, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn hắn, cuối cùng gật đầu."Anh ôm cổ tôi, tôi đỡ anh lên."
Kỷ Trà Thần tay chân không có sức, chân phải lại có thạch cao năng nề không nhúc nhích nổi, hai tay vòng qua chiếc cổ mảnh khảnh của cô, đem sức nặng cả người vịn vào cô. Ninh Tự Thủy ôm lấy eo hắn, cố sức đem hắn đỡ lên giường, đắp kín chăn cho hắn. Nhấn nút gọi y tá đến cắm lại ống tiêm cho hắn
Mắt đen của Kỷ Trà Thần hơi rũ xuống thấy bóng dáng Ninh Tự Thủy muốn rời khỏi, mệt nhọc nói: "Không được đi!"
"Tôi không đi, chỉ là lấy khăn lông cho anh, anh chảy rất nhiều máu." Ninh Tự Thủy mấp máy môi, nỗ lực nở ra một nụ cười.
Kỷ Trà Thần nghe được lời của cô..., hơi an tâm . Đợi cô trở lại, dùng khăn lông nhẹ nhàng lau sạch sẽ vết máu trên tay hắn, đắp lại chăn cho hắn. Ngồi ở bên giường, vẫn lẳng lặng nhìn hắn, không nói một lời. Hắn cầm lấy tay cô, cũng không mở miệng, có thể là mệt mỏi, khép mắt lại, lông mi thật dài bất động, đẹp mắt cực kì.
Ninh Tự Thủy ngồi một lúc sau, điện thoại di động trong túi điên cuồng chấn động không để ý. Không nhìn cũng biết là ai, trừ Liên Phượng Vũ sẽ không có người thứ hai khẩn trương như thế.
Hoàng hôn buông xuống, ánh đèn rực rỡ, một ngày nhộn nhịp của thành phố rốt cuộc khép lại, thay thế bằng ánh đèn nhiều màu sắc, vẫn làm cho người ta có chút cô đơn như cũ. Không có mở đèn, cả căn phòng rơi vào một vùng tăm tối.
Kỷ Trà Thần phát ra tiếng hít thở đều đặn, giống như đã ngủ rồi. Hắn chịu tác dụng của thuốc nặng nề thiếp đi.
Ninh Tự Thủy mất một chút sức mới gỡ được tay hắn ra, đứng ở trước cửa sổ thủy tinh nhìn ra bên ngoài, dù sao chăng nữa nhộn nhịp hay không đều không liên quan đến cô. Nghiêng đầu quét mắt qua dung nhan tái nhợt, mím môi, hết sức che giấu điều gì. Hai tay gân xanh đều nổi lên, nếu như không phải là cô có đầy đủ lý trí, sợ rằng hai tay của cô giờ này đã sớm trên cổ hắn, bóp chết hắn!
Kỷ Trà Thần, người phụ nữ anh đã từng yêu rốt cuộc bây giờ đối với anh có ý nghĩa gì? Có phải bởi vì cô chết không đủ thỏa mãn anh, có phải anh vẫn muốn hành hạ một người một cách dễ dàng hay không?
Môi mỏng trong bóng đêm xẹt qua một nụ cười khinh miệt, trong nháy mắt, tắt đi.
Đáng tiếc, lần này mong muốn của anh không thể được thỏa mãn rồi !
Liên Phượng Vũ đứng ở lầu dưới chung cư, đi tới đi lui, bước chân thế nào cũng không dừng lại được. Thỉnh thoảngnhìn quanh cửa trống rỗng, dưới đèn đường một mảnhyên tĩnh, không có bất kỳ người nào đi qua. Trên mặt viết đầy lo lắng cùng nhớ nhung.
Mắt thấy càng lúc càng muộn, mà Ninh Tự Thủy vẫn không trở lại, cũng không nghe điện thoại, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?
Sẽ không, bản lĩnh của cô tốt như vậy, cũng sẽ không, coi như gặp chuyện không may cũng có thể nghĩ biện pháp liên lạc với hắn, không phải như lần trước sao?
Nhưng ngộ nhỡ là người người đàn ông kia thì sao?
Trong lòng rung mình một cái, càng ngày càng lo lắng. Có thể ràng buộc Tự Thủy, sợ chỉ có người người đàn ông kia.
Sờ tới điện thoại di động muốn gọi thêm cho cô một cuộc nữa, mới phát hiện thì ra là điện thoại di động đã tắt máy. Khóe miệng xẹt qua một nụ cười khổ, bất đắc dĩ lắc đầu.
Chính mình bị sao rồi ? Tại sao lại có cảm giác cảm thấy hoảng hốt luống cuống?
Ánh mắt quét qua bóng dáng đi tới, mảnh mai, cô đơn, dưới ngọn chậm chạp đi về phía trước, cúi đầu cũng không nhìn phương hướng phía trước. Tim không khỏi nhíu lên, tâm tình cô không tốt sao?
Giây phút nhìn thấy cô, tâm rốt cuộc trấn định lại. Sải bước đi tới.
Ninh Tự Thủy cũng không chú ý tới phía trước có người, vẫn đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình, cho đến khi bị một cỗ mùi quen thuộc bao lấy, ngẩng đầu nhìn dung nhan quen thuộc khắc sâu vào tầm mắt. Sững sờ, mặc cho hắn ôm lấy thân thể lạnh lẽo của cô.
Liên Phượng Vũ nhíu mày, nháy mắt lo lắng thành hư không, trong giọng nói có phần trách cứ: "sao lại không nhận điện thoại? Đã trễ như vậy rồi? Thân thể lạnh như thế, ngộ nhỡ bị cảm thì làm thế nào?"
"Anh một mực đứng đợi em?" Ninh Tự Thủy sống mũi bỗng cay, nhìn khuôn mặt của hắn bị gió thổi ửng đỏ, cũng biết hắn một mực đứng chờ mình.
"Anh không yên lòng."Ánh mắt nhạy cảm của Liên Phượng Vũ quét qua bờ môi sưng đỏ của cô, mặc dù ánh sáng không rõ, nhưng đã rất rõ ràng. Bằng trực giác trời sinh của người đàn ông khẳng định cô đã xảy ra chuyện gì, bởi vì —— Kỷ Trà Thần sao?
"Em đã trở về, chúng ta trở về đi thôi." Ninh Tự Thủy cầm lấy tay hắn, lúc bước đi, tay của hắn lại xẹt qua tay cô, một tia vắng vẻ cuốn lấy, thân thể ngẩn ra, xoay người nhìn Liên Phượng Vũ đứng tại chỗ không động, trong mắt hắn tràn đầy u buồn, muốn mở miệng, cổ họng căng thẳng, lời nói bị chặn lại.
Bóng dáng in dài trên mặt đất, kéo dài ra, cùng với bóng dáng của cô trùng lên nhau. Vốn là dung nhan dịu dàng hiện bị lo lắng lấp đầy, trong mắt phượng đều là tia mất mác, mím môi lại, giọng nói sâu xa vang vọng trong đêm khuya: "Tại sao? Chẳng lẽ —— em vẫn thích hắn sao?"
Ninh Tự Thủy biết hắn đã biết, lông mi run rẩy, không để lại dấu vếtthu hồi những tâm tình kia. Lắc đầu: "Em không có."
"Vậy em nói cho anh biết là tại sao?" Liên Phượng Vũ đi lên phía trước một bước, thân thểcô dung hòa vào bóng dáng hắn. Cúi đầu nhìn xuống vẻ mặt lạnh nhạt ung dung của cô, không hiểu, kể từ khi quay về đây, kể từ sau khi cô biết tất cả, tất cả đều thay đổi.
Hắn cũng đoán không ra suy nghĩ của cô.
Ninh Tự Thủy tỉnh táo, môi đỏ mọng nhẹ nhàng mím lại: "Em muốn tìm số liệu giao dịch, trừ đến gần hắn không có biện pháp khác."
Phượng Vũ quan tâm như vậy mình, dù cái gì đi chăng nữa, cô cũng sẽ không dấu diếm hắn!
Liên Phượng Vũnhíu mày cũng không vì đáp án của cô mà giãn ra, ngược lại nhíu chặt hơn. Hai tay đặt ở trên vai của cô, nghiêm túc nói: "Tự Thủy, em đag đùa với lửa đó biết không."
"Em không có cách khác, em không thể để cho Tịch Nhược mạo hiểm như vậy." Ninh Tự Thủy nhàn nhạt mở miệng. Kỉ gia vô cùng phức tạp, nếu như muốn khiến Kỷ Trà Thần hai bàn tay trắng, trừ từng chút từng chút một đả kích lực lượng của hắn, không có biện pháp khác. Mà số liệu giao dịch chỉ là bước đầu tiên, thành công liền có thể đả thương nguyên khí của Kỉ gia đồng thời đả thương Kỷ Trà Thần.
"Nhưng"
"Đừng nói."
Liên Phượng Vũ còn muốn nói điều gì, lại bị cô cắt ngang."Em đồng ý anh tuyệt đối sẽ không để cho bản thân rơi vào hiểm cảnh, tuyệt đối sẽ không để cho mình bị thương nữa."
Liên Phượng Vũ mấp máy môi, một lời cũng không nói ra, ánh mắt nhìn cô chằm chằm hồi lâu, chỉ là cúi đầu, môi run rẩy đặt lên môi cô.
Ninh Tự Thủy sững sờ, hai mắt trừng lớn, ngơ ngác đứng tại chỗ, cảm thấy trên môi bao trùmbởi hương vị bạc hà, dịu dàng không thể tưởng tượng nổi. Chờ phản ứng lại muốn đẩy hắn ra, môi mỏng của hắn khẽ rời đi, giognj nói dịu dàng như nước vanh lên: "Đừng cự tuyệt anh…anh không muốn trên môi em có mùi hắn."
Nhẹ nhàng, lần nữa hôn lên môi của cô.
Nụ hôn của hắn rất dịu dàng, cùng Kỷ Trà Thần hoàn toàn khác biệt, không có nửa điểm bá đạo cùng cường thế; đầu lưỡi từ từ miêu tả cánh môi của cô, run rẩy mang theo thận trọng cạy mở hàm răng của cô, đoạt lấy hương thơm thuộc về cô, từng chút từng chút nuốt vào trong bụng.
Con ngươi chậm rãi rũ xuống, nhón chân lên, phối hợp nụ hôn của hắn, hai tay ôm lấy eo hắn, dây dưa với hắn. Từ cái hôn này cô cảm thấy nhịp tim của hắn, sự cẩn thận của hắn, thâm tình quyến luyến.
Chưa bao giờ nghĩ tới, tình cảm Liên Phượng Vũ đối với cô thì ra là sâu như vậy rồi.
Hồi lâu, cho đến khi hai người sắp không thở nổi, Liên Phượng Vũ lúc này mới buông cô ra. Ngón tay dịu dàng khẽ lướt lên cánh môi ướt át kiều diễm của cô, trong mắt phượng tất cả đều là hài lòng cùng dịu dàng, khóe miệng nâng lên nụ cười hạnh phúc: "Không còn mùi của hắn."
"Phượng Vũ"
Liên Phượng Vũ nhìn cô nhẹ lắc đầu, ngăn cô nói, đầu ngón tay dịu dàng xuyên qua làn tóc đen của cô. Dịu dàng nói: "Anh hiểu rõ nụ hôn này không có ý nghĩa gì, anh cũng không muốn buộc em lựa chọn cái gì. Từ đầu đến cuối chỉ cần em mạnh khỏe, anh liền an tâm. Anh không có cách nào ngăn cản những việc em muốn làm, cho nên chỉ có thể đứng sau ủng hộ em. Còn có bản thân anh không thích hắn đụng vào em!"
Hắn đã sớm không có tư cách gặp mặt em.
Ninh Tự Thủy rung động trong lòng, đối với Liên Phượng Vũ vừa bất đắc dĩ vừa đâu lòng. Một người đàn ông rốt cuộc phải yêu sâu đậm như thế nào, mới có thể không so đo tất cả như vậy, toàn tâm toàn ýbỏ ra cũng không cầu xin báo đáp?
Cho dù là biểu đạt bất mãn của mình, cũng dịu dàng khéo hiểu lòng người !
"Phượng Vũ, tại sao anh đối tốt với em như vậy?" Những lời này rất ngu ngốc, nhưng cũng rất thật.
Liên Phượng Vũ hai tay ôm mặt cô, dịu dàng cười một tiếng: "Đúng a! Anh tại sao lại đối tốt với em như vậy."
Đáp án này ngay cả chính hắn đều không rõ ràng, có lẽ nguyên nhân là yêu quá sâu. Bởi vì thấy cô đau khổ, bi thương vì yêu, mới không muốn lại dùng danh nghĩa của tiếng yêu đó, tổn thương cô, làm cô đau nhói! Thu hồi tất cả tức giận cho mình, đem dịu dàng để lại cho cô!
Một chiếc xe hơi dừng cách đó không xa, cửa sổ xe kéo xuống một chút, dung nhan lạnh lùng chứng kiến một màn kia, con ngươi căng thẳng, gân xanh trên trán nổi lên, lệ khí bao vây khắp người.
Hai tay nhắm thật chặt lại, tức giận cực điểm, nhất là chứng kiến tới hình ảnh bọn họ hôn nhau. Trước đây không lâu cô vẫn còn ở trong ngực của hắn giãy giụa, nhưng xoay người lại có thể dịu dàng chìm đắm trong lòng một người đàn ông khác. Vẻ mặt nhu tình này, chưa bao giờ xuất hiện trước mặt của hắn.
Cổ họng Kỷ Trà Thần nhúc nhích một cái, nhìn thấy bọn họ tay trong tay đi vào, ngay lúc Si Mị muốn nói chuyện bỗng mở miệng: "Trở về."
Si Mị giựt giựt tóc, khóe miệng hạ xuống, hiểu hắn giờ phút này có bao nhiêu tức giận, tự nhiên biết hắn đây là con cọp đang bị thương, lái xe trở về bệnh viện.
Kỷ Gấm Sóc mang theo Tiểu Ngư Nhi thăm phòng bệnh. Thấy Kỷ Trà Thần bị thương nghiêm trọng, không khỏi hếch mày lên: "Tôi nghe thấy còn chưa tin, không ngờ cậu cũng bị tới trình độ này."
Tiểu Ngư Nhi ngồi bên cạnh rầm rì mấy câu: "Đáng đời."
Kỷ Gấm Sóc cau mày đầu, bất đắc dĩ ném một ánh mắt choKỷ Trà Thần, để hắn không chấp nhặt cô nàng Tiểu Ngư Nhi này, cô gái này chính là hắn làm hư rồi.
Kỷ Trà Thần dĩ nhiên là biết, ánh mắt cũng không nhìn Tiểu Ngư Nhi một cái, mím môi nói: "Tôi còn nhiều chuyện chưa được xử lý, làm phiền anh."
Nếu như không phải là bởi vì chính hắn thương tích quá nặng, hành động, thân thể đều không tiện, cũng sẽ không đem Kỷ Gấm Sóc đang hưởng kì nghỉ gọi quay lại.
"Anh em một nhà nói lời này quá khách khí, cậu tốt nhất nên nghỉ ngơi đi, Kỷ thị tôi sẽ giúp cậu trông coi, dầu gì chúng ta hợp tác đã nhiều năm, cậu ngã xuống dĩ nhiên tôi cũng sẽ không dậy được." Kỷ Gấm Sóc cười cười, tay nắm lấy eoTiểu Ngư Nhi, âm thầm nắm lại.
Tiểu Ngư Nhi nghiêng đầu trừng mắt liếc hắn một cái: "Làm gì?"
"Không có việc gì." Kỷ Gấm Sóc sau khi nhìn lướt Kỷ Trà Thần bình tĩnh trả lời.
Kỷ Trà Thần không khỏi nhíu mày, giọngbất đắc dĩ: "Anh mang cô ta đi đi, tôi không sao, qua mấy ngày nữa anh lại tới đây nói chuyện sau."
"Được." Kỷ Gấm Sóc cũng bất đắt dĩ, chuyện Tiểu Ngư Nhinăm năm trước còn đối với Kỷ Trà Thần canh cánh trong lòng. Hôn lễ của hắn Tiểu Ngư Nhi vẫn một mực nói đến chuyện của Ninh Tự Thủy, thật vất vả nghỉ ngơi để dỗ dành cô. Vốn trở lại cũng không muốn mang cô đi gặp Kỷ thiếu gia, nhưng bất đắc dĩ cô dai dẳng muốn tới, chính là muốn nhìn Kỷ thiếu gia nhếch nhác thế nào thôi.
Tiểu Ngư Nhi cách băng ghế, lúc xoay người thấy thấy bóng dáng đứng trước cửa, hốc mắt không khỏi đỏ lên, kinh ngạc thét chói tai: "Tự Thủy"
Một giây tiếp theo chạy như bay đến trước mặt cô, hai tay nhiệt tình ôm lấy cô, thật chặt, không dư một khe hở.
Ninh Tự Thủy thân thể cứng ngắc một cái, không động, cũng không nói chuyện, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt xa lạ nhìn cô.
Tiểu Ngư Nhi hưng phấn xoa gương mặt cùng thân thể cô, cười ánh nắng mặt trời rực rỡ: "Tự Thủy, cô cải tử hoàn sinh! Thật tốt quá, tôi cho là cô thật đã chết rồi, ô ô" nói xong tiếng liền nghẹn ngào.
Kỷ Gấm Sóc lúc nhận được điện thoại của Kỷ thiếu giacũng nghe qua hắn nói đến chuyện này, cho nên lúc nhìn thấy Ninh Tự Thủy đứng bên ngoài cửa cũng không kinh ngạc.
Ninh Tự Thủy lui về phía sau một bước rời khỏi vòng tay của cô, giọng nói vô cùng lạnh lùng và xa cách hỏi: "Cô là ai?"
Tiểu Ngư Nhi sững sờ, quay đầu lại muốn hỏi Kỷ Trà Thần cùng Kỷ Gấm Sóc, quay lại nhìn Ninh Tự Thủy, nước mắt rào rào rớt xuống: "Tự Thủy, cô không nhớ tôi sao? Tôi là Tiểu Ngư Nhi a! Cô không nhớ chút nào sao?"
Ninh Tự Thủy lắc đầu, mặt không chút thay đổi: "Xin lỗi, cô nhận lầm người. Tôi là EV, không phải Ninh Tự Thủy."
Nói xong, nhìn cô một cái, hướng Kỷ Trà Thần đi tới. Không nhìn Tiểu Ngư Nhi cùng Kỷ Gấm Sóc lâu, đặt đồ ở trên bàn: "Dùng cơm thôi."
Kỷ Trà Thần ừ một tiếng, lại không động đậy, chờ Ninh Tự Thủyphục vụ.
Tiểu Ngư Nhi trợn mắt hốc mồm, chỉ vào Ninh Tự Thủy nhìn Kỷ Trà Thần, nửa ngày nói không lên một câu hoàn chỉnh: "Cô hắn?"
Không nhớ rõ tôi?
Kỷ Gấm Sóc vỗ vỗ vai cô dịu dàng nói: "Trước hết để cho Kỷ thiếu gia nghỉ ngơi, trở về anh sẽ nói cho em biết."
Tiểu Ngư Nhi còn chưa lên tiếng, liền bị hắn kéo ra khỏi phòng bệnh.
Dùng bữa qua, Ninh Tự Thủy còn chưa kịp dọn dẹp, Kỷ Trà Thần đã nắm lấy tay của cô, ngón tay không ngừng vuốt vuốt, không muốn buông ra, triền triền miên miên cảm giác mơ hồ.
Ninh Tự Thủy vẫn rũ chân mày không chủ động mở miệng, Kỷ Trà Thần nhất định là có chuyện muốn nói, hoặc là hắn là đang suy tư cái gì. Mà chuyện có thể là cùng Liên Phượng Vũ có liên quan!
"Muốn thế nào, cô mới có thể rời đi hắn?" giọng nói của Kỷ Trà Thần lạnh lẽo không có một chútnhiệt độ, cùng nhiệt độ trên đầu ngón tay hắn tương phản quá lớn.
"Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, tôi đều không thể nào rời khỏi anh ấy." Những lời này chưa tính là đang lừa gạt hắn, Liên Phượng Vũ đối với cô mà nói là người thân, là nhân vật không thể thiếu trong sinh mệnh cô, ở nơi này năm năm không oán không hốilàm bạn bên cạnh cô.
Trừ Tịch Nhược, vị trí quan trọng nhất trong lòng cô dành choLiên Phượng Vũ, cho dù cùng tình yêu không liên quan!
"Cô gái"
"Xin gọi tôi EV." Ninh Tự Thủy nhíu mày, dung nhan tỉnh táo lần đầu tiên xuất hiện vẻ mong mỏi. Cô gái, cô gái hai chữ này rốt cuộc đại biểu cho cái ý nghĩa gì đây?
Kỷ Trà Thần không nói thêm gì nữa, hai người rơi vào lạnh lẽo, không khí lúng túng quỷ dị. Ninh Tự Thủy xoay người rời đi, ra ngoài Đường Diệc Nghiêu xông tới khiến cô nhíu mày.
Đường Diệc Nghiêu hiển nhiên cũng không nghĩ đến cô lại ở chỗ này, thân thiện gật đầu với cô, Ninh Tự Thủy lại làm như không thấy cùng hắn gặp thoáng qua.
"Chờ một chút." Đường Diệc Nghiêu dừng bước, xoay người gọi cô lại.
Ninh Tự Thủy bước chân mặc dù dừng lại, nhưng lại không có xoay người, cũng không nói chuyện, trong con ngươi khí tức lạnh lẽo dâng lên. Đợi đến khi Đường Diệc Nghiêu đứng trước mặt cô, môi mỏng nhếch lêm một đường cong.
Đường Diệc Nghiêu chần chừ một chút, ánh mắt chân thành nhìn cô, khẩn cầu: "Tôi nghĩ Kỷ thiếu gia có thể đã nói cho cô biết tất cả mọi chuyện rồi, tôi hiểu biết rõ chuyện này đúng làtiểu thư không đúng, nhưng cô đã không có chuyện gì, tất cả tội Kỷ thiếu gia cũng thay cô bị, cô có thể bỏ qua cho tiểu thư được không?"
Kể từ khi thấy Ninh Tự Thủy ở trên đàibiểu diễn, Đường Diệc Nghiêu cũng biết Ninh Tự Thủy cũng không phải đơn giản như vậy.
Ninh Tự Thủy trầm mắt xuống, môi mỏng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng. Kỷ Trà Thần muốn bảo vệ Dương Lưu Vân, Đường Diệc Nghiêu muốn bảo vệ Dương Lưu Vân tất cả mọi người đều muốn bảo vệ cô ta.
Nhưng năm đó có từng có người nhìn qua cô một chút nào không? Nếu như có, thì cô đã không đi tới bước đường ngày hôm nay.
"Tôi biết rõ đối với cô như vậy rất không công bằng, nếu không cô có yêu cầu gì cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được cũng có thể đồng ý cô. Chỉ hy vọng cô đừng hận tiểu thư, cô ấy cũng chỉ là nhất thời tức giận mới làm việc sai trái, Kỷ thiếu gia đã phạt cô ấy trong nhà." Đường Diệc Nghiêu từ trên mặt của cô đoán được bất mãn của cô, nhất là vẻ mặt lạnh lùng kinh người.
Thủ đoạn ác độc như vậy mà chỉ nhốt trong nhà là có thể giải quyết sao? Huống chi Kỷ Trà Thần đem Dương Lưu Vân giam lại, thoạt nhìn là trừng phạt, trên thực tế là vì bảo vệ cô ta đi! Bên ngoài biệt thựhộ vệ so với những ngày bình thường nhiều hơn mấy lần, có thể nói dụng tâm lương khổ.
"Đường Diệc Nghiêu, người đang làm thì trời đang nhìn, ác nhân chỉ có ác nhân quả." Ninh Tự Thủy lạnh lùng phun ra một câu, đi qua hắn, nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang.
Đường Diệc Nghiêu thật lâu vẫn không tỉnh hồn lại, không biết có phải ảo giác của mình hay không, tại sao ở đáy mắt cô lại thấy qua một tia hận ý? Cô hận hắn?
Bọn họ đã từng gặp qua sao?
Còn là ——
Đường Diệc Nghiêu trong lòng cả kinh, lập tức bác bỏ ý tưởng kia. Làm sao có thể? Chuyện năm đó hắn so với bất kì kẻ nào đều rõ nhất, Ninh Tự Thủy đã chết, không thể nào còn sống. Cô gái trước mắt này, cũng chỉ là có dung nhan giống cô ấy mà thôi.
——
Liên Phượng Vũ mang theo Ninh Tự Thủy đi thăm dò chỗ thi công. Đất là lợi dụng lực lượng hồng mônlấy được, vừa tới lầu số bốn đã bắt đầu động công, mà lầu năm, sáu bảy bởi vì tòa nhà cũ nát không chịu được, vẫn không có phương án tốt nhất.
Mặc dù nói cùng Kỷ Trà Thần hợp tác chỉ là một kế hoạch gần, nhưng vương quốc ảo thuật Ninh Tự Thủy cũng biết là Chiêm Dực Dương có ý kiến tạo, dù sao ông ta cho cô cuộc sống thứ hai, năm năm dạy cho cô quá nhiều thứ. Nghiêm sư xuất cao đồ, không có lúc ông nghiêm nghị, cũng sẽ không có cô tự tin như ngày hôm nay. Càng không thể nào cùng Kỷ Trà Thần đối nghịch!
"Đang suy nghĩ gì đấy?" Liên Phượng Vũ dừng bước lại, quay đầu lại nhìnNinh Tự Thủy đi kém hắn một đoạn đang chau tức chân mày.
Bàn tay to của hắn cố gắng kìm cô trong ngực, hơi quay đầu, môi nhỏ có một khe hở thở hổn hển. Vốn là gương mặt lạnh tanh nay lại ửng đỏ, vô cùng, giống như quả táo chín có hương vị vô cùng ngon miệng, khiến hắn không nhịn được muốn thưởng thức lần nữa.
"Đủ rồi, Kỷ tiên sinh." Ninh Tự Thủy nhăn mày, vẻ mặt hơi bất mãn chợt lóe lên.
Kỷ Trà Thần cúi đầu hôn lên cánh mũi cô, môi ở bên tai của cô lặp lạigiọng nói khàn khàn, cố tình muốn cô. Giọng nói mơ hồ mà chắc chắn: "Gọi tên tôi."
Ninh Tự Thủy thở dài một hơi, nghiêng đầu nhìn thẳng hắn, trong mắt hắn cô thấy được hình ảnh phản chiếu gương mặt đỏ ửng của mình, khó trách Kỷ Trà Thần lại mất khống chế như vậy. Ngón tay giữ lấy ngón út của hắn, suy tư một hồi, châm chước nói: "Tôi cần phải trở về.
Kỷ Trà Thần thân thể vốn suy yếu, huống chi trọng lượng của cô toàn bộ cũng dồn lên người hắn, khuôn mặt bị đau đến trắng bệch. Nhưng hắn lại không buông cô ra được, ấm áp như vậy, đã rất nhiều năm, một cái hôn cũng đã chạm đến những năm cô đơn gần đây, cũng làm cho hắn lần nữa rơi vào ma chướng.
"Rời khỏi hắn." Đây là yêu cầu duy nhất của hắn.
Ninh Tự Thủy từ trong ngực của hắn thoát ra, chỉnh lại quần áo xốc xâchs cùng tóc rối, cắn cắn môi đỏ mọng, lắc đầu, vẻ mặt đã khôi phục bình thường, lui về phía sau một bước xác định hắn không bắt được mình.
"Xin lỗi, tôi không làm được. Anh nghỉ ngơi đi, tôi đi trước."
"Cô gái, đứng lại!"
Tiếng lạnh lùng từ phía sau truyền tới, Ninh Tự Thủy làm bộ như không nghe thấy sải bước đi ra ngoài, chợt nghe sau lưng"Bùm"một tiếng, trầm muộn giống như thứ gì đó bị hung hăng ném xuống. Quay đầu lại một cái, ánh mắt xẹt qua một tia kinh ngạc
"Kỷ Trà Thần"
Chỉ thấy cánh tay Kỷ Trà Thần vì nhổ hết ống tiêm ra mà chảy máu, khiến cả người hắn tái đi; cả người hung hăng ngã ở trên mặt đất. Hình dáng tuấn mỹ căng thẳng, trán đầy mồ hôi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: "Không được đi!"
Ninh Tự Thủy trần trừ mấy giây, cuối cùng quay lại, hai tay túm lấy hắn, lẩm bẩm hỏi "Tại sao muốn như vậy?"
Biết rõ mình không nên quay đầu lại, không nên ở lại, nhưng nhìn đến bộ dáng của hắn lần này, trong lòng có cảm giác hơi khác thườngxẹt qua, nhẹ nhàng, cấp tốc, khiến cô không giữ nổi.
Khuôn mặt Kỷ Trà Thầntái nhợt, hô hấp cũng bắt đầu không đều đặn, dùng sức thật chặt giữ lấy cổ tay cô, nghe tiếng của hắn gần như là gầm lên: "Không được đi, không cho phép ở bên cạnh hắn!"
Ninh Tự Thủy, tôi không cho phép em cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ!
Ninh Tự Thủy mất hồn một hồi lâu, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn hắn, cuối cùng gật đầu."Anh ôm cổ tôi, tôi đỡ anh lên."
Kỷ Trà Thần tay chân không có sức, chân phải lại có thạch cao năng nề không nhúc nhích nổi, hai tay vòng qua chiếc cổ mảnh khảnh của cô, đem sức nặng cả người vịn vào cô. Ninh Tự Thủy ôm lấy eo hắn, cố sức đem hắn đỡ lên giường, đắp kín chăn cho hắn. Nhấn nút gọi y tá đến cắm lại ống tiêm cho hắn
Mắt đen của Kỷ Trà Thần hơi rũ xuống thấy bóng dáng Ninh Tự Thủy muốn rời khỏi, mệt nhọc nói: "Không được đi!"
"Tôi không đi, chỉ là lấy khăn lông cho anh, anh chảy rất nhiều máu." Ninh Tự Thủy mấp máy môi, nỗ lực nở ra một nụ cười.
Kỷ Trà Thần nghe được lời của cô..., hơi an tâm . Đợi cô trở lại, dùng khăn lông nhẹ nhàng lau sạch sẽ vết máu trên tay hắn, đắp lại chăn cho hắn. Ngồi ở bên giường, vẫn lẳng lặng nhìn hắn, không nói một lời. Hắn cầm lấy tay cô, cũng không mở miệng, có thể là mệt mỏi, khép mắt lại, lông mi thật dài bất động, đẹp mắt cực kì.
Ninh Tự Thủy ngồi một lúc sau, điện thoại di động trong túi điên cuồng chấn động không để ý. Không nhìn cũng biết là ai, trừ Liên Phượng Vũ sẽ không có người thứ hai khẩn trương như thế.
Hoàng hôn buông xuống, ánh đèn rực rỡ, một ngày nhộn nhịp của thành phố rốt cuộc khép lại, thay thế bằng ánh đèn nhiều màu sắc, vẫn làm cho người ta có chút cô đơn như cũ. Không có mở đèn, cả căn phòng rơi vào một vùng tăm tối.
Kỷ Trà Thần phát ra tiếng hít thở đều đặn, giống như đã ngủ rồi. Hắn chịu tác dụng của thuốc nặng nề thiếp đi.
Ninh Tự Thủy mất một chút sức mới gỡ được tay hắn ra, đứng ở trước cửa sổ thủy tinh nhìn ra bên ngoài, dù sao chăng nữa nhộn nhịp hay không đều không liên quan đến cô. Nghiêng đầu quét mắt qua dung nhan tái nhợt, mím môi, hết sức che giấu điều gì. Hai tay gân xanh đều nổi lên, nếu như không phải là cô có đầy đủ lý trí, sợ rằng hai tay của cô giờ này đã sớm trên cổ hắn, bóp chết hắn!
Kỷ Trà Thần, người phụ nữ anh đã từng yêu rốt cuộc bây giờ đối với anh có ý nghĩa gì? Có phải bởi vì cô chết không đủ thỏa mãn anh, có phải anh vẫn muốn hành hạ một người một cách dễ dàng hay không?
Môi mỏng trong bóng đêm xẹt qua một nụ cười khinh miệt, trong nháy mắt, tắt đi.
Đáng tiếc, lần này mong muốn của anh không thể được thỏa mãn rồi !
Liên Phượng Vũ đứng ở lầu dưới chung cư, đi tới đi lui, bước chân thế nào cũng không dừng lại được. Thỉnh thoảngnhìn quanh cửa trống rỗng, dưới đèn đường một mảnhyên tĩnh, không có bất kỳ người nào đi qua. Trên mặt viết đầy lo lắng cùng nhớ nhung.
Mắt thấy càng lúc càng muộn, mà Ninh Tự Thủy vẫn không trở lại, cũng không nghe điện thoại, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?
Sẽ không, bản lĩnh của cô tốt như vậy, cũng sẽ không, coi như gặp chuyện không may cũng có thể nghĩ biện pháp liên lạc với hắn, không phải như lần trước sao?
Nhưng ngộ nhỡ là người người đàn ông kia thì sao?
Trong lòng rung mình một cái, càng ngày càng lo lắng. Có thể ràng buộc Tự Thủy, sợ chỉ có người người đàn ông kia.
Sờ tới điện thoại di động muốn gọi thêm cho cô một cuộc nữa, mới phát hiện thì ra là điện thoại di động đã tắt máy. Khóe miệng xẹt qua một nụ cười khổ, bất đắc dĩ lắc đầu.
Chính mình bị sao rồi ? Tại sao lại có cảm giác cảm thấy hoảng hốt luống cuống?
Ánh mắt quét qua bóng dáng đi tới, mảnh mai, cô đơn, dưới ngọn chậm chạp đi về phía trước, cúi đầu cũng không nhìn phương hướng phía trước. Tim không khỏi nhíu lên, tâm tình cô không tốt sao?
Giây phút nhìn thấy cô, tâm rốt cuộc trấn định lại. Sải bước đi tới.
Ninh Tự Thủy cũng không chú ý tới phía trước có người, vẫn đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình, cho đến khi bị một cỗ mùi quen thuộc bao lấy, ngẩng đầu nhìn dung nhan quen thuộc khắc sâu vào tầm mắt. Sững sờ, mặc cho hắn ôm lấy thân thể lạnh lẽo của cô.
Liên Phượng Vũ nhíu mày, nháy mắt lo lắng thành hư không, trong giọng nói có phần trách cứ: "sao lại không nhận điện thoại? Đã trễ như vậy rồi? Thân thể lạnh như thế, ngộ nhỡ bị cảm thì làm thế nào?"
"Anh một mực đứng đợi em?" Ninh Tự Thủy sống mũi bỗng cay, nhìn khuôn mặt của hắn bị gió thổi ửng đỏ, cũng biết hắn một mực đứng chờ mình.
"Anh không yên lòng."Ánh mắt nhạy cảm của Liên Phượng Vũ quét qua bờ môi sưng đỏ của cô, mặc dù ánh sáng không rõ, nhưng đã rất rõ ràng. Bằng trực giác trời sinh của người đàn ông khẳng định cô đã xảy ra chuyện gì, bởi vì —— Kỷ Trà Thần sao?
"Em đã trở về, chúng ta trở về đi thôi." Ninh Tự Thủy cầm lấy tay hắn, lúc bước đi, tay của hắn lại xẹt qua tay cô, một tia vắng vẻ cuốn lấy, thân thể ngẩn ra, xoay người nhìn Liên Phượng Vũ đứng tại chỗ không động, trong mắt hắn tràn đầy u buồn, muốn mở miệng, cổ họng căng thẳng, lời nói bị chặn lại.
Bóng dáng in dài trên mặt đất, kéo dài ra, cùng với bóng dáng của cô trùng lên nhau. Vốn là dung nhan dịu dàng hiện bị lo lắng lấp đầy, trong mắt phượng đều là tia mất mác, mím môi lại, giọng nói sâu xa vang vọng trong đêm khuya: "Tại sao? Chẳng lẽ —— em vẫn thích hắn sao?"
Ninh Tự Thủy biết hắn đã biết, lông mi run rẩy, không để lại dấu vếtthu hồi những tâm tình kia. Lắc đầu: "Em không có."
"Vậy em nói cho anh biết là tại sao?" Liên Phượng Vũ đi lên phía trước một bước, thân thểcô dung hòa vào bóng dáng hắn. Cúi đầu nhìn xuống vẻ mặt lạnh nhạt ung dung của cô, không hiểu, kể từ khi quay về đây, kể từ sau khi cô biết tất cả, tất cả đều thay đổi.
Hắn cũng đoán không ra suy nghĩ của cô.
Ninh Tự Thủy tỉnh táo, môi đỏ mọng nhẹ nhàng mím lại: "Em muốn tìm số liệu giao dịch, trừ đến gần hắn không có biện pháp khác."
Phượng Vũ quan tâm như vậy mình, dù cái gì đi chăng nữa, cô cũng sẽ không dấu diếm hắn!
Liên Phượng Vũnhíu mày cũng không vì đáp án của cô mà giãn ra, ngược lại nhíu chặt hơn. Hai tay đặt ở trên vai của cô, nghiêm túc nói: "Tự Thủy, em đag đùa với lửa đó biết không."
"Em không có cách khác, em không thể để cho Tịch Nhược mạo hiểm như vậy." Ninh Tự Thủy nhàn nhạt mở miệng. Kỉ gia vô cùng phức tạp, nếu như muốn khiến Kỷ Trà Thần hai bàn tay trắng, trừ từng chút từng chút một đả kích lực lượng của hắn, không có biện pháp khác. Mà số liệu giao dịch chỉ là bước đầu tiên, thành công liền có thể đả thương nguyên khí của Kỉ gia đồng thời đả thương Kỷ Trà Thần.
"Nhưng"
"Đừng nói."
Liên Phượng Vũ còn muốn nói điều gì, lại bị cô cắt ngang."Em đồng ý anh tuyệt đối sẽ không để cho bản thân rơi vào hiểm cảnh, tuyệt đối sẽ không để cho mình bị thương nữa."
Liên Phượng Vũ mấp máy môi, một lời cũng không nói ra, ánh mắt nhìn cô chằm chằm hồi lâu, chỉ là cúi đầu, môi run rẩy đặt lên môi cô.
Ninh Tự Thủy sững sờ, hai mắt trừng lớn, ngơ ngác đứng tại chỗ, cảm thấy trên môi bao trùmbởi hương vị bạc hà, dịu dàng không thể tưởng tượng nổi. Chờ phản ứng lại muốn đẩy hắn ra, môi mỏng của hắn khẽ rời đi, giognj nói dịu dàng như nước vanh lên: "Đừng cự tuyệt anh…anh không muốn trên môi em có mùi hắn."
Nhẹ nhàng, lần nữa hôn lên môi của cô.
Nụ hôn của hắn rất dịu dàng, cùng Kỷ Trà Thần hoàn toàn khác biệt, không có nửa điểm bá đạo cùng cường thế; đầu lưỡi từ từ miêu tả cánh môi của cô, run rẩy mang theo thận trọng cạy mở hàm răng của cô, đoạt lấy hương thơm thuộc về cô, từng chút từng chút nuốt vào trong bụng.
Con ngươi chậm rãi rũ xuống, nhón chân lên, phối hợp nụ hôn của hắn, hai tay ôm lấy eo hắn, dây dưa với hắn. Từ cái hôn này cô cảm thấy nhịp tim của hắn, sự cẩn thận của hắn, thâm tình quyến luyến.
Chưa bao giờ nghĩ tới, tình cảm Liên Phượng Vũ đối với cô thì ra là sâu như vậy rồi.
Hồi lâu, cho đến khi hai người sắp không thở nổi, Liên Phượng Vũ lúc này mới buông cô ra. Ngón tay dịu dàng khẽ lướt lên cánh môi ướt át kiều diễm của cô, trong mắt phượng tất cả đều là hài lòng cùng dịu dàng, khóe miệng nâng lên nụ cười hạnh phúc: "Không còn mùi của hắn."
"Phượng Vũ"
Liên Phượng Vũ nhìn cô nhẹ lắc đầu, ngăn cô nói, đầu ngón tay dịu dàng xuyên qua làn tóc đen của cô. Dịu dàng nói: "Anh hiểu rõ nụ hôn này không có ý nghĩa gì, anh cũng không muốn buộc em lựa chọn cái gì. Từ đầu đến cuối chỉ cần em mạnh khỏe, anh liền an tâm. Anh không có cách nào ngăn cản những việc em muốn làm, cho nên chỉ có thể đứng sau ủng hộ em. Còn có bản thân anh không thích hắn đụng vào em!"
Hắn đã sớm không có tư cách gặp mặt em.
Ninh Tự Thủy rung động trong lòng, đối với Liên Phượng Vũ vừa bất đắc dĩ vừa đâu lòng. Một người đàn ông rốt cuộc phải yêu sâu đậm như thế nào, mới có thể không so đo tất cả như vậy, toàn tâm toàn ýbỏ ra cũng không cầu xin báo đáp?
Cho dù là biểu đạt bất mãn của mình, cũng dịu dàng khéo hiểu lòng người !
"Phượng Vũ, tại sao anh đối tốt với em như vậy?" Những lời này rất ngu ngốc, nhưng cũng rất thật.
Liên Phượng Vũ hai tay ôm mặt cô, dịu dàng cười một tiếng: "Đúng a! Anh tại sao lại đối tốt với em như vậy."
Đáp án này ngay cả chính hắn đều không rõ ràng, có lẽ nguyên nhân là yêu quá sâu. Bởi vì thấy cô đau khổ, bi thương vì yêu, mới không muốn lại dùng danh nghĩa của tiếng yêu đó, tổn thương cô, làm cô đau nhói! Thu hồi tất cả tức giận cho mình, đem dịu dàng để lại cho cô!
Một chiếc xe hơi dừng cách đó không xa, cửa sổ xe kéo xuống một chút, dung nhan lạnh lùng chứng kiến một màn kia, con ngươi căng thẳng, gân xanh trên trán nổi lên, lệ khí bao vây khắp người.
Hai tay nhắm thật chặt lại, tức giận cực điểm, nhất là chứng kiến tới hình ảnh bọn họ hôn nhau. Trước đây không lâu cô vẫn còn ở trong ngực của hắn giãy giụa, nhưng xoay người lại có thể dịu dàng chìm đắm trong lòng một người đàn ông khác. Vẻ mặt nhu tình này, chưa bao giờ xuất hiện trước mặt của hắn.
Cổ họng Kỷ Trà Thần nhúc nhích một cái, nhìn thấy bọn họ tay trong tay đi vào, ngay lúc Si Mị muốn nói chuyện bỗng mở miệng: "Trở về."
Si Mị giựt giựt tóc, khóe miệng hạ xuống, hiểu hắn giờ phút này có bao nhiêu tức giận, tự nhiên biết hắn đây là con cọp đang bị thương, lái xe trở về bệnh viện.
Kỷ Gấm Sóc mang theo Tiểu Ngư Nhi thăm phòng bệnh. Thấy Kỷ Trà Thần bị thương nghiêm trọng, không khỏi hếch mày lên: "Tôi nghe thấy còn chưa tin, không ngờ cậu cũng bị tới trình độ này."
Tiểu Ngư Nhi ngồi bên cạnh rầm rì mấy câu: "Đáng đời."
Kỷ Gấm Sóc cau mày đầu, bất đắc dĩ ném một ánh mắt choKỷ Trà Thần, để hắn không chấp nhặt cô nàng Tiểu Ngư Nhi này, cô gái này chính là hắn làm hư rồi.
Kỷ Trà Thần dĩ nhiên là biết, ánh mắt cũng không nhìn Tiểu Ngư Nhi một cái, mím môi nói: "Tôi còn nhiều chuyện chưa được xử lý, làm phiền anh."
Nếu như không phải là bởi vì chính hắn thương tích quá nặng, hành động, thân thể đều không tiện, cũng sẽ không đem Kỷ Gấm Sóc đang hưởng kì nghỉ gọi quay lại.
"Anh em một nhà nói lời này quá khách khí, cậu tốt nhất nên nghỉ ngơi đi, Kỷ thị tôi sẽ giúp cậu trông coi, dầu gì chúng ta hợp tác đã nhiều năm, cậu ngã xuống dĩ nhiên tôi cũng sẽ không dậy được." Kỷ Gấm Sóc cười cười, tay nắm lấy eoTiểu Ngư Nhi, âm thầm nắm lại.
Tiểu Ngư Nhi nghiêng đầu trừng mắt liếc hắn một cái: "Làm gì?"
"Không có việc gì." Kỷ Gấm Sóc sau khi nhìn lướt Kỷ Trà Thần bình tĩnh trả lời.
Kỷ Trà Thần không khỏi nhíu mày, giọngbất đắc dĩ: "Anh mang cô ta đi đi, tôi không sao, qua mấy ngày nữa anh lại tới đây nói chuyện sau."
"Được." Kỷ Gấm Sóc cũng bất đắt dĩ, chuyện Tiểu Ngư Nhinăm năm trước còn đối với Kỷ Trà Thần canh cánh trong lòng. Hôn lễ của hắn Tiểu Ngư Nhi vẫn một mực nói đến chuyện của Ninh Tự Thủy, thật vất vả nghỉ ngơi để dỗ dành cô. Vốn trở lại cũng không muốn mang cô đi gặp Kỷ thiếu gia, nhưng bất đắc dĩ cô dai dẳng muốn tới, chính là muốn nhìn Kỷ thiếu gia nhếch nhác thế nào thôi.
Tiểu Ngư Nhi cách băng ghế, lúc xoay người thấy thấy bóng dáng đứng trước cửa, hốc mắt không khỏi đỏ lên, kinh ngạc thét chói tai: "Tự Thủy"
Một giây tiếp theo chạy như bay đến trước mặt cô, hai tay nhiệt tình ôm lấy cô, thật chặt, không dư một khe hở.
Ninh Tự Thủy thân thể cứng ngắc một cái, không động, cũng không nói chuyện, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt xa lạ nhìn cô.
Tiểu Ngư Nhi hưng phấn xoa gương mặt cùng thân thể cô, cười ánh nắng mặt trời rực rỡ: "Tự Thủy, cô cải tử hoàn sinh! Thật tốt quá, tôi cho là cô thật đã chết rồi, ô ô" nói xong tiếng liền nghẹn ngào.
Kỷ Gấm Sóc lúc nhận được điện thoại của Kỷ thiếu giacũng nghe qua hắn nói đến chuyện này, cho nên lúc nhìn thấy Ninh Tự Thủy đứng bên ngoài cửa cũng không kinh ngạc.
Ninh Tự Thủy lui về phía sau một bước rời khỏi vòng tay của cô, giọng nói vô cùng lạnh lùng và xa cách hỏi: "Cô là ai?"
Tiểu Ngư Nhi sững sờ, quay đầu lại muốn hỏi Kỷ Trà Thần cùng Kỷ Gấm Sóc, quay lại nhìn Ninh Tự Thủy, nước mắt rào rào rớt xuống: "Tự Thủy, cô không nhớ tôi sao? Tôi là Tiểu Ngư Nhi a! Cô không nhớ chút nào sao?"
Ninh Tự Thủy lắc đầu, mặt không chút thay đổi: "Xin lỗi, cô nhận lầm người. Tôi là EV, không phải Ninh Tự Thủy."
Nói xong, nhìn cô một cái, hướng Kỷ Trà Thần đi tới. Không nhìn Tiểu Ngư Nhi cùng Kỷ Gấm Sóc lâu, đặt đồ ở trên bàn: "Dùng cơm thôi."
Kỷ Trà Thần ừ một tiếng, lại không động đậy, chờ Ninh Tự Thủyphục vụ.
Tiểu Ngư Nhi trợn mắt hốc mồm, chỉ vào Ninh Tự Thủy nhìn Kỷ Trà Thần, nửa ngày nói không lên một câu hoàn chỉnh: "Cô hắn?"
Không nhớ rõ tôi?
Kỷ Gấm Sóc vỗ vỗ vai cô dịu dàng nói: "Trước hết để cho Kỷ thiếu gia nghỉ ngơi, trở về anh sẽ nói cho em biết."
Tiểu Ngư Nhi còn chưa lên tiếng, liền bị hắn kéo ra khỏi phòng bệnh.
Dùng bữa qua, Ninh Tự Thủy còn chưa kịp dọn dẹp, Kỷ Trà Thần đã nắm lấy tay của cô, ngón tay không ngừng vuốt vuốt, không muốn buông ra, triền triền miên miên cảm giác mơ hồ.
Ninh Tự Thủy vẫn rũ chân mày không chủ động mở miệng, Kỷ Trà Thần nhất định là có chuyện muốn nói, hoặc là hắn là đang suy tư cái gì. Mà chuyện có thể là cùng Liên Phượng Vũ có liên quan!
"Muốn thế nào, cô mới có thể rời đi hắn?" giọng nói của Kỷ Trà Thần lạnh lẽo không có một chútnhiệt độ, cùng nhiệt độ trên đầu ngón tay hắn tương phản quá lớn.
"Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, tôi đều không thể nào rời khỏi anh ấy." Những lời này chưa tính là đang lừa gạt hắn, Liên Phượng Vũ đối với cô mà nói là người thân, là nhân vật không thể thiếu trong sinh mệnh cô, ở nơi này năm năm không oán không hốilàm bạn bên cạnh cô.
Trừ Tịch Nhược, vị trí quan trọng nhất trong lòng cô dành choLiên Phượng Vũ, cho dù cùng tình yêu không liên quan!
"Cô gái"
"Xin gọi tôi EV." Ninh Tự Thủy nhíu mày, dung nhan tỉnh táo lần đầu tiên xuất hiện vẻ mong mỏi. Cô gái, cô gái hai chữ này rốt cuộc đại biểu cho cái ý nghĩa gì đây?
Kỷ Trà Thần không nói thêm gì nữa, hai người rơi vào lạnh lẽo, không khí lúng túng quỷ dị. Ninh Tự Thủy xoay người rời đi, ra ngoài Đường Diệc Nghiêu xông tới khiến cô nhíu mày.
Đường Diệc Nghiêu hiển nhiên cũng không nghĩ đến cô lại ở chỗ này, thân thiện gật đầu với cô, Ninh Tự Thủy lại làm như không thấy cùng hắn gặp thoáng qua.
"Chờ một chút." Đường Diệc Nghiêu dừng bước, xoay người gọi cô lại.
Ninh Tự Thủy bước chân mặc dù dừng lại, nhưng lại không có xoay người, cũng không nói chuyện, trong con ngươi khí tức lạnh lẽo dâng lên. Đợi đến khi Đường Diệc Nghiêu đứng trước mặt cô, môi mỏng nhếch lêm một đường cong.
Đường Diệc Nghiêu chần chừ một chút, ánh mắt chân thành nhìn cô, khẩn cầu: "Tôi nghĩ Kỷ thiếu gia có thể đã nói cho cô biết tất cả mọi chuyện rồi, tôi hiểu biết rõ chuyện này đúng làtiểu thư không đúng, nhưng cô đã không có chuyện gì, tất cả tội Kỷ thiếu gia cũng thay cô bị, cô có thể bỏ qua cho tiểu thư được không?"
Kể từ khi thấy Ninh Tự Thủy ở trên đàibiểu diễn, Đường Diệc Nghiêu cũng biết Ninh Tự Thủy cũng không phải đơn giản như vậy.
Ninh Tự Thủy trầm mắt xuống, môi mỏng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng. Kỷ Trà Thần muốn bảo vệ Dương Lưu Vân, Đường Diệc Nghiêu muốn bảo vệ Dương Lưu Vân tất cả mọi người đều muốn bảo vệ cô ta.
Nhưng năm đó có từng có người nhìn qua cô một chút nào không? Nếu như có, thì cô đã không đi tới bước đường ngày hôm nay.
"Tôi biết rõ đối với cô như vậy rất không công bằng, nếu không cô có yêu cầu gì cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được cũng có thể đồng ý cô. Chỉ hy vọng cô đừng hận tiểu thư, cô ấy cũng chỉ là nhất thời tức giận mới làm việc sai trái, Kỷ thiếu gia đã phạt cô ấy trong nhà." Đường Diệc Nghiêu từ trên mặt của cô đoán được bất mãn của cô, nhất là vẻ mặt lạnh lùng kinh người.
Thủ đoạn ác độc như vậy mà chỉ nhốt trong nhà là có thể giải quyết sao? Huống chi Kỷ Trà Thần đem Dương Lưu Vân giam lại, thoạt nhìn là trừng phạt, trên thực tế là vì bảo vệ cô ta đi! Bên ngoài biệt thựhộ vệ so với những ngày bình thường nhiều hơn mấy lần, có thể nói dụng tâm lương khổ.
"Đường Diệc Nghiêu, người đang làm thì trời đang nhìn, ác nhân chỉ có ác nhân quả." Ninh Tự Thủy lạnh lùng phun ra một câu, đi qua hắn, nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang.
Đường Diệc Nghiêu thật lâu vẫn không tỉnh hồn lại, không biết có phải ảo giác của mình hay không, tại sao ở đáy mắt cô lại thấy qua một tia hận ý? Cô hận hắn?
Bọn họ đã từng gặp qua sao?
Còn là ——
Đường Diệc Nghiêu trong lòng cả kinh, lập tức bác bỏ ý tưởng kia. Làm sao có thể? Chuyện năm đó hắn so với bất kì kẻ nào đều rõ nhất, Ninh Tự Thủy đã chết, không thể nào còn sống. Cô gái trước mắt này, cũng chỉ là có dung nhan giống cô ấy mà thôi.
——
Liên Phượng Vũ mang theo Ninh Tự Thủy đi thăm dò chỗ thi công. Đất là lợi dụng lực lượng hồng mônlấy được, vừa tới lầu số bốn đã bắt đầu động công, mà lầu năm, sáu bảy bởi vì tòa nhà cũ nát không chịu được, vẫn không có phương án tốt nhất.
Mặc dù nói cùng Kỷ Trà Thần hợp tác chỉ là một kế hoạch gần, nhưng vương quốc ảo thuật Ninh Tự Thủy cũng biết là Chiêm Dực Dương có ý kiến tạo, dù sao ông ta cho cô cuộc sống thứ hai, năm năm dạy cho cô quá nhiều thứ. Nghiêm sư xuất cao đồ, không có lúc ông nghiêm nghị, cũng sẽ không có cô tự tin như ngày hôm nay. Càng không thể nào cùng Kỷ Trà Thần đối nghịch!
"Đang suy nghĩ gì đấy?" Liên Phượng Vũ dừng bước lại, quay đầu lại nhìnNinh Tự Thủy đi kém hắn một đoạn đang chau tức chân mày.
Tác giả :
Kỷ Hy Yên