Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 169: Ly hôn or không ly hôn
Editor: Xám
Cơ thể Cố Thừa Diệu, vào lúc nghe thấy tên Diêu Hữu Thiên, cuối cùng đã có phản ứng.
Anh đứng bật dậy, hai mắt nhìn chằm chằm Cố Thừa Kỳ: "Anh nói cái gì? Anh nói cô ấy tìm em cả một buổi tối?"
Giọng nói có chút khàn, hậu di chứng của uống rượu rất nhiều, đầu cũng đau đớn kịch liệt. Nhưng không thể cướp đi tâm trạng khi anh nghĩ đến Diêu Hữu Thiên.
“Phải." Cố Thừa Diệu gật đầu, thật ra cũng chưa tới cả một buổi tối, chỉ là đã gọi mấy cuộc điện thoại.
Có điều thấy dáng vẻ hỗn loạn này của Cố Thừa Diệu, anh cũng không định nói thật: "Điện thoại của em reo liên tục, kết quả em cũng không nhận. Cuối cùng cô ấy gọi điện thoại khắp nơi. Mới tìm đến anh. Anh nói với cô ấy em ở cùng với anh. Cô ấy mới yên tâm."
Trong đầu anh hiện lên một chuyện quan trọng, không phải gì khác, mà là anh lại phạm quy rồi.
Anh đã đồng ý với Diêu Hữu Thiên, nếu như buổi tối không về nhà, sẽ nói với cô.
Nhưng bây giờ chẳng những anh không nói, hơn nữa còn không nhận điện thoại của cô.
Không chút nghĩ ngợi, anh lập tức di3ndAn@lequydo//n muốn rời đi. Cố Thừa Kỳ ngăn anh lại, không để anh đi.
"Anh nói, nếu như em đã về Bắc Đô rồi, có phải sẽ vào công ty làm việc không?"
"Tránh ra." Anh không rảnh rỗi nói chuyện phiếm với anh ấy, trước tiên anh muốn đi tìm Diêu Hữu Thiên.
"Thừa Diệu." Cố Thừa Kỳ nghiêm mặt, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn: "Anh hi vọng em vội như vậy, là vội vàng về tìm Diêu Hữu Thiên. Còn nữa, bất kỳ lúc nào, đừng quên em đã kết hôn rồi."
Anh sẽ không quên đêm qua, sau khi uống say Cố Thừa Diệu ôm cánh tay anh khóc nức nở không ngừng.
Cậu ấy liên tục nói: "Yên Nhiên, thật sự xin lỗi. Thật sự xin lỗi."
Cậu ấy đau lòng như vậy, khổ sở như vậy, khóc giống như một đứa trẻ.
Tình cảm của cậu ấy và Bạch Yên Nhiên, Cố Thừa Kỳ cũng biết. Nhưng anh càng biết, cậu ấy đã kết hôn rồi.
Nhìn biểu hiện của Diêu Hữu Thiên cùng với phản ứng của bác gái và bà nội, anh đã biết bọn họ thích Diêu Hữu Thiên đến mức nào.
Nếu như đến cuối cùng Cố Thừa Diệu thật sự sẽ ly hôn với Diêu Hữu Thiên để ở bên cạnh Bạch Yên Nhiên.
Anh có thể khẳng định đó là một con đường trải đầy chông gai.
Anh càng nhìn ra được tình ý của Diêu Hữu Thiên đối với Cố Thừa Diệu. Nếu như không phải yêu một người đàn ông, tuyệt đối sẽ không muốn lấy lòng người nhà của anh ta.
Bởi vì yêu, bởi vì trong lòng có Thừa Diệu, cho nên Diêu Hữu Thiên mới mua quà cho mỗi một vị trưởng bối, hi vọng ba mẹ, ông bà Cố Thừa Diệu đều hài lòng.
Cho nên mới có thể có thời gian ở cùng mấy người già, dỗ bọn họ vui vẻ.
Cho nên mới gọi điện thoại cho Cố Thừa Diệu hết lần này đến lần khác, chính là muốn biết cậu ấy ở đâu.
Anh không biết Cố Thừa Diệu – một người mà cả trái tim chỉ chứa một người có hiểu hay không, mà anh hi vọng cậu ấy hiểu.
Sắc mặt Cố Thừa Diệu hơi trắng bệch, anh nghiêm mặt trừng mắt nhìn Cố Thừa Kỳ: "Nói cho em, đêm hôm qua em có nói gì không?"
Chuyện ba mẹ làm, hẳn là anh chưa buột miệng nói ra phải không?
"Không." Cố Thừa Kỳ đã cho đáp án anh muốn: "Em chỉ liên tục uống rượu."
Không hiểu sao Cố Thừa Diệu thở phào nhẹ nhõm, anh không muốn để bất kỳ ai biết việc Cố Học Vũ và Kiều Tâm Uyển làm.
"Thừa Diệu." Giọng nói của Cố Thừa Kỳ thản nhiên: "Thiên Thiên là một cô gái tốt, em ——"
"Em biết." Diêu Hữu Thiên là người thế nào, anh phải biết rõ hơn anh trai nhiều: "Anh không cần đến để giáo huấn em. Em sẽ không ly hôn với cô ấy, anh yên tâm."
Chỉ cần anh vừa nghĩ đến phải ly hôn với Diêu Hữu Thiên là đã cảm thấy ý nghĩ đó khiến anh khó mà tiếp nhận.
Anh không muốn ly hôn, tuyệt đối không muốn.
.................................
Khi Cố Thừa Diệu về đến nhà, đã qua thời gian cơm trưa. Diêu Hữu Thiên đang nghỉ trưa trong phòng mình.
Tóc rối tung trên gối, cô nghiêng mặt, dường như đã ngủ rồi.
Gương mặt say ngủ bình thản này, khiến cõi lòng vốn thấp thỏm của anh đã đột nhiên bình tĩnh lại.
Cô Cố vẫn ở đây, cô ấy không tức giận, không hề bỏ đi.
Ý nghĩ này hơi buồn cười, nhưng anh lại thật sự sợ hãi, sợ nếu như Diêu Hữu Thiên biết chuyện của Bạch Yên Nhiên, sẽ bỏ đi.
Trong mắt cô, không thể chứa nổi một hạt cát.
Sẽ đi sao? Chắc là cô sẽ không đi đâu phải không?
Thật ra bản thân Cố Thừa Diệu cũng không chắc chắn.
Hiện giờ suy nghĩ của anh rất rối bời, từ sau khi rời khỏi chỗ Cố Học Võ vào hôm qua, anh vẫn luôn ở trạng thái hỗn loạn.
Anh không biết phải đối diện với ba mẹ mình như thế nào, càng không biết phải đối diện với Bạch Yên Nhiên như thế nào.
Cô ấy nói không sai, cô ấy không làm sai chuyện gì, có điều chỉ vì yêu anh, đã nhận lấy một hồi tai bay vạ gió.
Anh cho rằng bản thân không nợ Bạch Yên Nhiên, nhưng bây giờ thì sao?
Thứ anh nợ cô, phải trả thế nào?
Ly hôn với Diêu Hữu Thiên? Cưới Bạch Yên Nhiên?
Không, anh không muốn. Ý nghĩ này chỉ vừa trào lên, đã khiến anh cảm thấy khó kiềm chế vô cùng.
Bắt đầu từ lúc nào, cuộc hôn nhân này đã không còn khiến anh nóng lòng muốn thoát khỏi như thế nữa, mà lại khó kiềm chế vô cùng.
Mỗi ngày về nhà, nhìn thấy nụ cười thanh khiết giản đơn của Diêu Hữu Thiên sự an ủi lớn nhất trong ngày của anh.
Nhưng Bạch Yên Nhiên thì sao? Anh phải bồi thường như thế nào?
Ba nợ con trả, đạo lý hiển nhiên.
Sau khi ba thừa nhận việc ông đã làm, quả thực anh cũng không còn mặt mũi nói anh không nợ Bạch Yên Nhiên
Nếu như cô ấy không yêu anh, nếu như bọn họ không có quãng thời gian ấy. Cô sẽ không gặp phải những chuyện đáng sợ đó.
Vừa nghĩ đến những gì cô gặp phải, Cố Thừa Diệu cảm thấy rất khó chịu, bởi vì những chuyện này, đều là do anh.
Nhắm mắt lại, Cố Thừa Diệu cảm thấy mệt mỏi. Anh muốn xử lý ổn thỏa mọi chuyện, nhưng cuối cùng mới phát hiện hình như đã rối thành một nùi.
Cuộc đời của anh, chật vật không chịu nổi. Hỗn loạn vô cùng.
Mà anh lại vì vậy mà tiến thoái lưỡng nan, hoàn toàn không tìm được biện pháp giải quyết.
Ly hôn cưới Bạch Yên Nhiên? Không, anh không đồng ý.
Nhưng nếu không ly hôn? Bạch Yên Nhiên chịu sao?
Cô nói gần nói xa chính là muốn mình chịu trách nhiệm, nếu như diennndann&l3quyd@n không cưới cô ấy, anh lại phải làm thế nào, mới có thể bồi thường tất cả những gì cô ấy gánh chịu?
Vào lúc này Diêu Hữu Thiên trở mình, vừa khéo đối mặt với Cố Thừa Diệu.
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn bởi vì hơi ấm trong phòng mà ửng lên hơi phiếm hồng.
Cánh môi xinh xắn hơi nhếch lên, dường như đang dụ người ta hôn lên.
Ánh mắt dừng ở trên mặt Diêu Hữu Thiên, nếu như có một ngày, anh ly hôn với cô, sẽ không thể nhìn thấy gương mặt say ngủ bình thản của cô như lúc này nữa --
Chỉ cần vừa nghĩ đến hình ảnh đó, anh lại không thể nào chấp nhận nổi.
Lòng bàn tay thô ráp chậm rãi phủ lên mặt Diêu Hữu Thiên.
Da dẻ cô non mịn mà trắng nõn, nhẵn mịn đến mức ngay cả một lỗ chân lông cũng không nhìn thấy.
Càng không nói đến những thứ khác. Đầu ngón tay nhẹ nhàng ma sát, trong giây phút này anh không nghĩ gì hết, cúi thấp đầu, làn môi hơi lạnh dừng ở trên gò má cô.
Làn môi hơi lạnh này đã khiến Diêu Hữu Thiên bừng tỉnh.
Bốn mắt nhìn nhau, Diêu Hữu Thiên nhìn thấy khuôn mặt hơi suy sụp của Cố Thừa Diệu.
Vụn râu xanh ở cằm, và cả mùi rượu trên người.
Hơi nhíu mày lại, không nghĩ ngợi gì đã đẩy anh ra: "Hôi muốn chết. Đi ra."
Cố Thừa Diệu không đi, vẫn ngồi ở bên cạnh giường, nhìn chằm chằm vẻ mặt hơi hờn dỗi và bất mãn của Diêu Hữu Thiên.
Không nói gì, không mở miệng, chỉ nhìn chằm chằm thẳng vào cô đến xuất thần.
Thật ra trong lòng Diêu Hữu Thiên có hơi để ý, cả một buổi tối Cố Thừa Diệu không quay về.
Vừa trở về trên người vẫn còn thấm mùi rượu. Giờ đã qua giữa trưa, nghĩ cũng biết hôm qua người này đã uống ghê đến mức nào.
Không ngờ bạn gái cũ của anh vừa trở về đã khiến anh lo lắng như thế?
Ý nghĩ này chợt lóe lên, thật sự khiến cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.
"Thật xin lỗi." Nào ngờ, Cố Thừa Diệu xin lỗi trước: "Cô Cố, hôm qua anh lại phạm quy rồi."
Thái độ xin lỗi của anh lại khiến Diêu Hữu Thiên có chút bất ngờ.
"Chỉ là phạm quy?" Coi như anh có chút lương tâm, trong lòng thoải mái hơn không ít, có điều trên mặt vẫn có chút không vui: "Hừ. Trở về làm gì chứ? Bây giờ có bản lĩnh rồi, cả đêm không về, điện thoại cũng không nhận một cuộc, muốn đi cũng không biết thông báo với em một câu sao? Anh Cố, anh xem em là gì thế?"
Nhìn thấy Cố Thừa Diệu im lặng, cô ngồi dậy, đưa tay chọc lên ngực anh: "Buổi trưa ăn cơm bà nội còn khen anh, nói anh vừa về nhà đã đến công ty làm việc rồi. Em thật sự nên để bà nội đến nhìn dáng vẻ hiện giờ của anh."
Vừa nhớ đến hôm qua mình đi ra khỏi phòng tắm không nhìn thấy Cố Thừa Diệu, sắc mặt Diêu Hữu Thiên lại trở nên không tốt.
"Thật xin lỗi." Cố Thừa Diệu hắng giọng một cái: "Lần sau sẽ không thế nữa."
"Lần sau?" Diêu Hữu Thiên cong môi lên, lại chọc lên ngực anh một lần nữa: "Anh còn nghĩ có lần sau? Anh có muốn đi soi gương một chút, nhìn dáng vẻ xấu xí hiện giờ của anh không?"
Cố Thừa Diệu ngửi mùi trên người mình, quả thực có phần không chịu nổi.
"Anh đi tắm rửa trước đã, lát nữa sẽ nói."
Cố Thừa Diệu lách vào phòng tắm rất nhanh, anh chưa nghĩ ra, phải nói với Diêu Hữu Thiên thế nào.
Diêu Hữu Thiên nhìn bóng lưng anh, vẻ mặt nói đùa ban đầu trên mặt đã nhạt đi.
Anh như vậy, là định ngả bài với mình nhưng không biết mở miệng thế nào sao?
Lồng ngực hơi trào lên chút chua xót, Diêu Hữu Thiên cũng không tài nào ngủ trưa tiếp nữa. Ngồi dậy, nhìn cây hoa quế bên ngoài sân.
Bọn họ, ngay từ đầu đã nói chỉ là vì quan hệ của gia tộc, duy trì hôn nhân một năm.
Hiện giờ, chưa đến một năm, bọn họ đã phải ly hôn rồi sao?
Nếu anh muốn ly hôn thì sao? Cô phải đồng ý sao?
Diêu Hữu Thiên đột nhiên muốn cười, rõ ràng lúc này cô hoàn toàn không thể cười được.
Cô vẫn nhớ rõ. Khi cô nhìn thấy Triệu Nhân Uyên và người phụ nữ kia xuất hiện ở cửa khách sạn, cô hoàn toàn không do dự chút nào, chỉ muốn chia tay.
Nhưng bây giờ thì sao?
Bạn gái cũ của Cố Thừa Diệu, hơn nữa là bạn gái cũ anh “yêu thương sâu sắc" đã quay về rồi, không phải cô nên phủi tay rời đi, nhường chỗ cho bạn gái cũ của anh sao?
Nghĩ là một chuyện, nhưng thật sự làm, lại là một chuyện khác.
Cho tới bây giờ cô không phải một người dông dài dây dưa.
Lúc này rối rắm như vậy, cũng chỉ vì người đó là Cố Thừa Diệu.
Người đàn ông cô thật sự yêu, người đàn ông khiến cô có cảm giác, còn là ân nhân cứu mạng của cô.
Cố Thừa Diệu, có lẽ bản thân anh cũng không nhớ phải không?
Thật ra những điều này đều không phải lý do khiến cô do dự.
Không hiểu sao cô không bỏ được, cô nhớ đến sự vui vẻ Cố Thừa Diệu mang đến cho cô mỗi buổi tối.
Cô nhớ sự dịu dàng dù đơn giản, nhưng lại thẳng thắn của anh.
Anh là người đàn ông duy nhất khiến cô động lòng khi lớn thế này rồi.
Ly hôn ——
Hai chữ vô cùng nặng nề, chỉ nghĩ đến thôi, đã khiến tâm trạng người ta trở nên rất tệ.
Nếu như thật sự phải ly hôn với Cố Thừa Diệu, cô cũng muốn nói ra trước tiên.
Cô không muốn để anh có cơ hội không cần mình.
Mà chính vào lúc này, Cố Thừa Diệu đã tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo ra ngoài.
Bốn mắt nhìn nhau, vào lúc này cảm xúc trong mắt hai bên không che giấu chút nào, đã rơi vào trong mắt đối phương.
Cơ thể Cố Thừa Diệu, vào lúc nghe thấy tên Diêu Hữu Thiên, cuối cùng đã có phản ứng.
Anh đứng bật dậy, hai mắt nhìn chằm chằm Cố Thừa Kỳ: "Anh nói cái gì? Anh nói cô ấy tìm em cả một buổi tối?"
Giọng nói có chút khàn, hậu di chứng của uống rượu rất nhiều, đầu cũng đau đớn kịch liệt. Nhưng không thể cướp đi tâm trạng khi anh nghĩ đến Diêu Hữu Thiên.
“Phải." Cố Thừa Diệu gật đầu, thật ra cũng chưa tới cả một buổi tối, chỉ là đã gọi mấy cuộc điện thoại.
Có điều thấy dáng vẻ hỗn loạn này của Cố Thừa Diệu, anh cũng không định nói thật: "Điện thoại của em reo liên tục, kết quả em cũng không nhận. Cuối cùng cô ấy gọi điện thoại khắp nơi. Mới tìm đến anh. Anh nói với cô ấy em ở cùng với anh. Cô ấy mới yên tâm."
Trong đầu anh hiện lên một chuyện quan trọng, không phải gì khác, mà là anh lại phạm quy rồi.
Anh đã đồng ý với Diêu Hữu Thiên, nếu như buổi tối không về nhà, sẽ nói với cô.
Nhưng bây giờ chẳng những anh không nói, hơn nữa còn không nhận điện thoại của cô.
Không chút nghĩ ngợi, anh lập tức di3ndAn@lequydo//n muốn rời đi. Cố Thừa Kỳ ngăn anh lại, không để anh đi.
"Anh nói, nếu như em đã về Bắc Đô rồi, có phải sẽ vào công ty làm việc không?"
"Tránh ra." Anh không rảnh rỗi nói chuyện phiếm với anh ấy, trước tiên anh muốn đi tìm Diêu Hữu Thiên.
"Thừa Diệu." Cố Thừa Kỳ nghiêm mặt, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn: "Anh hi vọng em vội như vậy, là vội vàng về tìm Diêu Hữu Thiên. Còn nữa, bất kỳ lúc nào, đừng quên em đã kết hôn rồi."
Anh sẽ không quên đêm qua, sau khi uống say Cố Thừa Diệu ôm cánh tay anh khóc nức nở không ngừng.
Cậu ấy liên tục nói: "Yên Nhiên, thật sự xin lỗi. Thật sự xin lỗi."
Cậu ấy đau lòng như vậy, khổ sở như vậy, khóc giống như một đứa trẻ.
Tình cảm của cậu ấy và Bạch Yên Nhiên, Cố Thừa Kỳ cũng biết. Nhưng anh càng biết, cậu ấy đã kết hôn rồi.
Nhìn biểu hiện của Diêu Hữu Thiên cùng với phản ứng của bác gái và bà nội, anh đã biết bọn họ thích Diêu Hữu Thiên đến mức nào.
Nếu như đến cuối cùng Cố Thừa Diệu thật sự sẽ ly hôn với Diêu Hữu Thiên để ở bên cạnh Bạch Yên Nhiên.
Anh có thể khẳng định đó là một con đường trải đầy chông gai.
Anh càng nhìn ra được tình ý của Diêu Hữu Thiên đối với Cố Thừa Diệu. Nếu như không phải yêu một người đàn ông, tuyệt đối sẽ không muốn lấy lòng người nhà của anh ta.
Bởi vì yêu, bởi vì trong lòng có Thừa Diệu, cho nên Diêu Hữu Thiên mới mua quà cho mỗi một vị trưởng bối, hi vọng ba mẹ, ông bà Cố Thừa Diệu đều hài lòng.
Cho nên mới có thể có thời gian ở cùng mấy người già, dỗ bọn họ vui vẻ.
Cho nên mới gọi điện thoại cho Cố Thừa Diệu hết lần này đến lần khác, chính là muốn biết cậu ấy ở đâu.
Anh không biết Cố Thừa Diệu – một người mà cả trái tim chỉ chứa một người có hiểu hay không, mà anh hi vọng cậu ấy hiểu.
Sắc mặt Cố Thừa Diệu hơi trắng bệch, anh nghiêm mặt trừng mắt nhìn Cố Thừa Kỳ: "Nói cho em, đêm hôm qua em có nói gì không?"
Chuyện ba mẹ làm, hẳn là anh chưa buột miệng nói ra phải không?
"Không." Cố Thừa Kỳ đã cho đáp án anh muốn: "Em chỉ liên tục uống rượu."
Không hiểu sao Cố Thừa Diệu thở phào nhẹ nhõm, anh không muốn để bất kỳ ai biết việc Cố Học Vũ và Kiều Tâm Uyển làm.
"Thừa Diệu." Giọng nói của Cố Thừa Kỳ thản nhiên: "Thiên Thiên là một cô gái tốt, em ——"
"Em biết." Diêu Hữu Thiên là người thế nào, anh phải biết rõ hơn anh trai nhiều: "Anh không cần đến để giáo huấn em. Em sẽ không ly hôn với cô ấy, anh yên tâm."
Chỉ cần anh vừa nghĩ đến phải ly hôn với Diêu Hữu Thiên là đã cảm thấy ý nghĩ đó khiến anh khó mà tiếp nhận.
Anh không muốn ly hôn, tuyệt đối không muốn.
.................................
Khi Cố Thừa Diệu về đến nhà, đã qua thời gian cơm trưa. Diêu Hữu Thiên đang nghỉ trưa trong phòng mình.
Tóc rối tung trên gối, cô nghiêng mặt, dường như đã ngủ rồi.
Gương mặt say ngủ bình thản này, khiến cõi lòng vốn thấp thỏm của anh đã đột nhiên bình tĩnh lại.
Cô Cố vẫn ở đây, cô ấy không tức giận, không hề bỏ đi.
Ý nghĩ này hơi buồn cười, nhưng anh lại thật sự sợ hãi, sợ nếu như Diêu Hữu Thiên biết chuyện của Bạch Yên Nhiên, sẽ bỏ đi.
Trong mắt cô, không thể chứa nổi một hạt cát.
Sẽ đi sao? Chắc là cô sẽ không đi đâu phải không?
Thật ra bản thân Cố Thừa Diệu cũng không chắc chắn.
Hiện giờ suy nghĩ của anh rất rối bời, từ sau khi rời khỏi chỗ Cố Học Võ vào hôm qua, anh vẫn luôn ở trạng thái hỗn loạn.
Anh không biết phải đối diện với ba mẹ mình như thế nào, càng không biết phải đối diện với Bạch Yên Nhiên như thế nào.
Cô ấy nói không sai, cô ấy không làm sai chuyện gì, có điều chỉ vì yêu anh, đã nhận lấy một hồi tai bay vạ gió.
Anh cho rằng bản thân không nợ Bạch Yên Nhiên, nhưng bây giờ thì sao?
Thứ anh nợ cô, phải trả thế nào?
Ly hôn với Diêu Hữu Thiên? Cưới Bạch Yên Nhiên?
Không, anh không muốn. Ý nghĩ này chỉ vừa trào lên, đã khiến anh cảm thấy khó kiềm chế vô cùng.
Bắt đầu từ lúc nào, cuộc hôn nhân này đã không còn khiến anh nóng lòng muốn thoát khỏi như thế nữa, mà lại khó kiềm chế vô cùng.
Mỗi ngày về nhà, nhìn thấy nụ cười thanh khiết giản đơn của Diêu Hữu Thiên sự an ủi lớn nhất trong ngày của anh.
Nhưng Bạch Yên Nhiên thì sao? Anh phải bồi thường như thế nào?
Ba nợ con trả, đạo lý hiển nhiên.
Sau khi ba thừa nhận việc ông đã làm, quả thực anh cũng không còn mặt mũi nói anh không nợ Bạch Yên Nhiên
Nếu như cô ấy không yêu anh, nếu như bọn họ không có quãng thời gian ấy. Cô sẽ không gặp phải những chuyện đáng sợ đó.
Vừa nghĩ đến những gì cô gặp phải, Cố Thừa Diệu cảm thấy rất khó chịu, bởi vì những chuyện này, đều là do anh.
Nhắm mắt lại, Cố Thừa Diệu cảm thấy mệt mỏi. Anh muốn xử lý ổn thỏa mọi chuyện, nhưng cuối cùng mới phát hiện hình như đã rối thành một nùi.
Cuộc đời của anh, chật vật không chịu nổi. Hỗn loạn vô cùng.
Mà anh lại vì vậy mà tiến thoái lưỡng nan, hoàn toàn không tìm được biện pháp giải quyết.
Ly hôn cưới Bạch Yên Nhiên? Không, anh không đồng ý.
Nhưng nếu không ly hôn? Bạch Yên Nhiên chịu sao?
Cô nói gần nói xa chính là muốn mình chịu trách nhiệm, nếu như diennndann&l3quyd@n không cưới cô ấy, anh lại phải làm thế nào, mới có thể bồi thường tất cả những gì cô ấy gánh chịu?
Vào lúc này Diêu Hữu Thiên trở mình, vừa khéo đối mặt với Cố Thừa Diệu.
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn bởi vì hơi ấm trong phòng mà ửng lên hơi phiếm hồng.
Cánh môi xinh xắn hơi nhếch lên, dường như đang dụ người ta hôn lên.
Ánh mắt dừng ở trên mặt Diêu Hữu Thiên, nếu như có một ngày, anh ly hôn với cô, sẽ không thể nhìn thấy gương mặt say ngủ bình thản của cô như lúc này nữa --
Chỉ cần vừa nghĩ đến hình ảnh đó, anh lại không thể nào chấp nhận nổi.
Lòng bàn tay thô ráp chậm rãi phủ lên mặt Diêu Hữu Thiên.
Da dẻ cô non mịn mà trắng nõn, nhẵn mịn đến mức ngay cả một lỗ chân lông cũng không nhìn thấy.
Càng không nói đến những thứ khác. Đầu ngón tay nhẹ nhàng ma sát, trong giây phút này anh không nghĩ gì hết, cúi thấp đầu, làn môi hơi lạnh dừng ở trên gò má cô.
Làn môi hơi lạnh này đã khiến Diêu Hữu Thiên bừng tỉnh.
Bốn mắt nhìn nhau, Diêu Hữu Thiên nhìn thấy khuôn mặt hơi suy sụp của Cố Thừa Diệu.
Vụn râu xanh ở cằm, và cả mùi rượu trên người.
Hơi nhíu mày lại, không nghĩ ngợi gì đã đẩy anh ra: "Hôi muốn chết. Đi ra."
Cố Thừa Diệu không đi, vẫn ngồi ở bên cạnh giường, nhìn chằm chằm vẻ mặt hơi hờn dỗi và bất mãn của Diêu Hữu Thiên.
Không nói gì, không mở miệng, chỉ nhìn chằm chằm thẳng vào cô đến xuất thần.
Thật ra trong lòng Diêu Hữu Thiên có hơi để ý, cả một buổi tối Cố Thừa Diệu không quay về.
Vừa trở về trên người vẫn còn thấm mùi rượu. Giờ đã qua giữa trưa, nghĩ cũng biết hôm qua người này đã uống ghê đến mức nào.
Không ngờ bạn gái cũ của anh vừa trở về đã khiến anh lo lắng như thế?
Ý nghĩ này chợt lóe lên, thật sự khiến cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.
"Thật xin lỗi." Nào ngờ, Cố Thừa Diệu xin lỗi trước: "Cô Cố, hôm qua anh lại phạm quy rồi."
Thái độ xin lỗi của anh lại khiến Diêu Hữu Thiên có chút bất ngờ.
"Chỉ là phạm quy?" Coi như anh có chút lương tâm, trong lòng thoải mái hơn không ít, có điều trên mặt vẫn có chút không vui: "Hừ. Trở về làm gì chứ? Bây giờ có bản lĩnh rồi, cả đêm không về, điện thoại cũng không nhận một cuộc, muốn đi cũng không biết thông báo với em một câu sao? Anh Cố, anh xem em là gì thế?"
Nhìn thấy Cố Thừa Diệu im lặng, cô ngồi dậy, đưa tay chọc lên ngực anh: "Buổi trưa ăn cơm bà nội còn khen anh, nói anh vừa về nhà đã đến công ty làm việc rồi. Em thật sự nên để bà nội đến nhìn dáng vẻ hiện giờ của anh."
Vừa nhớ đến hôm qua mình đi ra khỏi phòng tắm không nhìn thấy Cố Thừa Diệu, sắc mặt Diêu Hữu Thiên lại trở nên không tốt.
"Thật xin lỗi." Cố Thừa Diệu hắng giọng một cái: "Lần sau sẽ không thế nữa."
"Lần sau?" Diêu Hữu Thiên cong môi lên, lại chọc lên ngực anh một lần nữa: "Anh còn nghĩ có lần sau? Anh có muốn đi soi gương một chút, nhìn dáng vẻ xấu xí hiện giờ của anh không?"
Cố Thừa Diệu ngửi mùi trên người mình, quả thực có phần không chịu nổi.
"Anh đi tắm rửa trước đã, lát nữa sẽ nói."
Cố Thừa Diệu lách vào phòng tắm rất nhanh, anh chưa nghĩ ra, phải nói với Diêu Hữu Thiên thế nào.
Diêu Hữu Thiên nhìn bóng lưng anh, vẻ mặt nói đùa ban đầu trên mặt đã nhạt đi.
Anh như vậy, là định ngả bài với mình nhưng không biết mở miệng thế nào sao?
Lồng ngực hơi trào lên chút chua xót, Diêu Hữu Thiên cũng không tài nào ngủ trưa tiếp nữa. Ngồi dậy, nhìn cây hoa quế bên ngoài sân.
Bọn họ, ngay từ đầu đã nói chỉ là vì quan hệ của gia tộc, duy trì hôn nhân một năm.
Hiện giờ, chưa đến một năm, bọn họ đã phải ly hôn rồi sao?
Nếu anh muốn ly hôn thì sao? Cô phải đồng ý sao?
Diêu Hữu Thiên đột nhiên muốn cười, rõ ràng lúc này cô hoàn toàn không thể cười được.
Cô vẫn nhớ rõ. Khi cô nhìn thấy Triệu Nhân Uyên và người phụ nữ kia xuất hiện ở cửa khách sạn, cô hoàn toàn không do dự chút nào, chỉ muốn chia tay.
Nhưng bây giờ thì sao?
Bạn gái cũ của Cố Thừa Diệu, hơn nữa là bạn gái cũ anh “yêu thương sâu sắc" đã quay về rồi, không phải cô nên phủi tay rời đi, nhường chỗ cho bạn gái cũ của anh sao?
Nghĩ là một chuyện, nhưng thật sự làm, lại là một chuyện khác.
Cho tới bây giờ cô không phải một người dông dài dây dưa.
Lúc này rối rắm như vậy, cũng chỉ vì người đó là Cố Thừa Diệu.
Người đàn ông cô thật sự yêu, người đàn ông khiến cô có cảm giác, còn là ân nhân cứu mạng của cô.
Cố Thừa Diệu, có lẽ bản thân anh cũng không nhớ phải không?
Thật ra những điều này đều không phải lý do khiến cô do dự.
Không hiểu sao cô không bỏ được, cô nhớ đến sự vui vẻ Cố Thừa Diệu mang đến cho cô mỗi buổi tối.
Cô nhớ sự dịu dàng dù đơn giản, nhưng lại thẳng thắn của anh.
Anh là người đàn ông duy nhất khiến cô động lòng khi lớn thế này rồi.
Ly hôn ——
Hai chữ vô cùng nặng nề, chỉ nghĩ đến thôi, đã khiến tâm trạng người ta trở nên rất tệ.
Nếu như thật sự phải ly hôn với Cố Thừa Diệu, cô cũng muốn nói ra trước tiên.
Cô không muốn để anh có cơ hội không cần mình.
Mà chính vào lúc này, Cố Thừa Diệu đã tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo ra ngoài.
Bốn mắt nhìn nhau, vào lúc này cảm xúc trong mắt hai bên không che giấu chút nào, đã rơi vào trong mắt đối phương.
Tác giả :
Thiện Tâm Nguyệt