Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 153: Không thân quen
Câu nói của Diêu Hữu Thiên rất lạnh lùng, đôi mắt thanh tú không hề ôn hòa.
Ánh mắt sắc lạnh còn kèm theo sự xa cách, sự lạnh lùng tuy không nhiều nhưng đủ khiến Chiến Li tổn thương.
Người con gái đã từng dựa vào lòng anh nói sẽ ở bên anh cả đời.
Lúc này đang dùng thái độ như với một người xa lạ mà đối mặt với anh.
Hôm nay thành phố Y không có nắng. Thời tiết âm u lạnh lẽo, thật ra cũng không lạnh lắm.
Nhưng cơn giỏ thổi qua, Chiến Li lại cảm thấy như hơi lạnh đến thấu xương.
Anh có cảm giác cơn gió kia lạnh đến mức đông cứng cả từng kẽ xương.
Đây là lần đầu tiên anh mới biết thì ra thành phố Y lại có thể lạnh đến vậy. Còn cô lại có thể tàn nhẫn với anh đến vậy.
Tất cả tia sáng trong ánh mắt đều tắt lịm: “ Thiên Thiên…."
“ Vui lòng gọi tôi là bà Cố." Diêu Hữu Thiên không cho anh bất kỳ cơ hội nào: “ Anh Chiến, chúng ta không quá quen biết."
Đúng vậy, họ thật sự không hề thân quen.
Tim Chiến Li nhói đau.
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là sống và chết mà là anh đứng ngay trước mặt em nhưng em lại không hề biết rằng anh yêu em.
Anh từng đọc được câu nói này trong sách, lúc đó chỉ thấy nó quá mức ngôn tình.
Nhưng lúc này mới biết, thì ra đó là một loại cảm giác không ngôn từ nào có thể miêu tả.
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là sống và chết, cũng không phải là anh đứng ngay trước mặt em nhưng em lại không hề biết rằng anh yêu em.。
Mà là em vẫn còn trong tâm trí anh, trong trái tim anh nhưng em thì đã quên mất anh.
Kề vai nương tựa chốn hồng trần, cũng không bằng quên nhau chốn giang hồ.
Những lời này với Chiên Li mà nói đều là những điều tàn nhẫn nhất thế gian.
Vì người con gái mà anh yêu đã quên mất anh.
Anh không còn tồn tại trong ký ức của cô, không còn tồn tại trong cuộc sống của cô nữa.
Cuộc sống của cô đã có sự lựa chọn khác…..
Tim đau đến tột cùng, trong lòng Chiến Li không cam tâm, nhưng trên mặt lúc này tràn đầy đau thương.
Anh còn chần chừ gì nữa?
Người con gái ấy, không cần biết anh nói gì, làm gì đều không còn là của anh nữa.
Những điều anh quan tâm, anh để ý, anh sợ hãi, lo lắng đều đã biến thành sự thật.
Những cảm giác bực tức, điên cuồng trong lòng không cách nào dồn nén.
Không nghĩ nhiều mà đưa tay ra nắm lấy vai của Diêu Hữu Thiên, cúi đầu, không hề e dè mà hôn lên môi cô.
Diêu Hữu Thiên sợ đến mức quên cả tránh né.
Cho đến khi bờ môi còn vương hơi lạnh kia chạm đến môi cô thì cô mới sưc tỉnh.
Dùng sức đẩy Chiến Li ra.
Nhưng anh là đàn ông, người phụ nữ như cô sao có thể địch nổi sức anh?
Nụ hôn thô bạo, cố chấp và mạnh mẽ. Môi cô bị dày vò đến nhói đau.
Sống chết cắn chặt răng không để Chiến Li tiếp tục, ngay lúc anh định làmđộng tác tiếp theo, thì cô nhấc chân đạp mạnh lên chân anh.
Cô mang giày cao gót, lại đạp rất mạnh, rất dứt khoát.
Chiến Li bị cô giẫm lên chân nhưng vẫn không chịu buông tay, ngang ngược cố chấp dùng cách này để níu kéo một chút ký ức trong lòng Diêu Hữu Thiên.
Dù chỉ một chút thôi cũng được.
Sao Diêu Hữu Thiên có thể để cho anh ta vừa lòng?
Chân không được thì dùng tay, đưa tay tát mạnh một cái lên mặt Chiến Li.
“ Chát" một tiếng, Chiến Li lãnh trọn cái tát mạnh mẽ.
Cái tát ấy khiến anh tỉnh lại. Lùi về sau vài bước, thõng tay xuống, buông Diêu Hữu Thiên ra.
Rõ ràng đang là mùa đông, nhưng mặt Diêu Hữu Thiên vì giận mà đỏ bừng bừng.
Gió tạt trên mặt cô nhưng cô không hề thấy lạnh, cơn tức trong lòng dâng lên, cô gần như kích động đến mức muốn bóp chết cái tên Chiến Li trước mặt mình.
“ Đê tiện."
Cô là người đã có gia đình, hành động này của anh là đang coi cô như gái làng chơi sao?
Trong lòng tức giận tột độ.
Giơ tay lên định tát thêm cho Chiến Li một cái nữa, nhưng anh lại chỉ nhìn chằm chằm vào cô, dùng ánh mắt đau thương vô vàn nhìn cô.
Đôi mắt dài không còn sự bất kham của ngày thường, cũng không còn sự ngạo mạn tùy hứng.
Bên trong tràn đầy đau thương.
Ánh mắt nhìn cô tràn đầy tâm trạng phức tạp, ngoài đau thương còn có sự chua xót, đắng lòng.
Cô hiểu được ánh mắt anh, đột nhiên không muốn ra tay.
Bàn tay trắng mịn gần kề mặt anh, giơ lên rồi lại nhẹ nhàng buông xuống.
Cô tự nói với mình rằng cô không muốn làm đau bàn tay mình.
Cũng không thèm để ý đến anh, quay người rời đi.
Cánh tay bị Chiến Li giữ chặt, trong lòng cô lại nổi giận: “ Cái tên họ Chiến này, anh buông tôi ra."
“ Thiên Thiên…" Giọng nói của Chiến Li, xót xa nhẫn nhịn, giống như ngọn gió bắc của mùa đông, mang theo hơi lạnh cắt da cắt thịt: “ Xin lỗi."
Anh không cố ý, cũng không phải khinh thường cô, không muốn cô buồn, không muốn cô cảm thấy anh giống như một kẻ đê tiện.
Nhưng có những việc luôn bị mất kiểm soát.
Ánh mắt của Diêu Hữu Thiên lướt qua mặt anh, đặt lên nơi tay anh đang giữ lấy tay cô.
Rút nhẹ cánh tay, lần này đã rút tay ra thành công.
“ Không cần."
Làm sai rồi xin lỗi, chẳng có ý nghĩa gì hết.
“ Thiên Thiên…."
Diêu Hữu Thiên đứng thẳng người, hơi nghiêng mặt, cặp mắt thanh tú trong như nước không thấy được đáy: “ Anh Chiến, đây là lần cuối cùng, tôi hy vọng anh gọi tôi là bà Cố."
“ Em…." Cổ họng đắng ngắt, Chiến Li gần nhu không kiềm chế được cơn giận trong lòng: “ Em yêu anh ta đến vậy sao?"
“ Đúng, tôi yêu anh ấy, rất yêu." Khi Diêu Hữu Thiên yêu ai thì chính là toàn tâm toàn ý.
Chiến Li biết nên trong lòng càng ganh ghét Cố Thừa Diệu: “ Có thể người đàn ông đó không đáng để em yêu thì sao? Có thể anh ta là một tên rác rưởi thì sao? Có thể anh ta…."
“ Anh Chiến." Sắc mặt Diêu Hữu Thiên nghiêm túc còn kèm theo sự không vui: “ Nếu anh còn phỉ bang chồng tôi, tôi không ngại tặng anh một cái tát nữa đấy."
Cô không cho phép bất cứ ai nói xấu Cố Thừa Diệu.
Dáng vẻ ấy, gương mặt ấy lọt vào trong mắt Chiến Li, tim càng đau hơn.
Nhiều năm trước, cô cũng từng bảo vệ anh như thế: “ Anh là tốt nhất, tốt nhất trên thế giới. Không còn ai tốt hơn anh nữa."
Người mà cô khen tốt nhất ấy giờ này đã biến thành một người khác….
Chân lảo đảo, anh gần như đứng không vững.
Lùi về sau vài bước, lại lùi tiếp rồi lên xe.
Tránh xa nơi khiến anh đau lòng này.
Diêu Hữu Thiên đứng yên nhìn chiếc Cayanne rời đi, bóng dáng cô đơn của Chiến Li lại khiến tim cô khó chịu lần nữa.
Quay người không muốn để mình rơi vào cảm giác xấu ấy.
Cô lấy điện thoại định gọi cho Cố Thừa Diệu nhưng ngay khi bấm số lại thôi.
Nghĩ một lúc, cô quyết định nhắn tin cho anh: “ Anh Cố, tối nay chắc anh sẽ không phạm quy lần thứ ba đâu nhỉ?"
Gửi tin đi nghĩ biểu cảm của Cố Thừa Diệu khi nhận được tin này, cô thấy vui lên nhiều.
Cái tên kia tối qua hành hạ mình cả đêm, hôm nay có thể tính sổ với anh rồi, thế nào đi nữa cũng không để anh được giống tối qua.
Diêu Hữu Thiên chìm đắm trong suy nghĩ của mình nên không để ý.
Vừa rồi lúc Chiến Li hôn cô đã bị người ta chụp lại.
Góc độ vừa vặn là lúc Chiến Li ôm Diêu Hữu Thiên cưỡng hôn.
………………………………………………………………
Khi Cố Thừa Diệu về đến nhà thì dì Tô đã nấu xong bữa tối.
Diêu Hữu Thiên ở trong bếp làm phụ, đang bê đồ ăn lên bàn, ngẩng đầu thấy Cố Thừa Diệu vừa vào nhà thì mỉm cười với anh.
“ Anh về rồi à, đi rửa tay xong là có thể ăm cơm luôn rồi."
Cố Thừa Diệu đứng im, trong phòng phảng phất mùi thơm của các món ăn, người phụ nữ kia là vợ anh đang đứng cạnh mâm cơm, mắt đầy ý cười.
Khuôn mặt thanh tú, mặc dù không được coi là quốc sắc thiên hương nhưng trong mắt anh lại là một vẻ đẹp độc nhất thế gian.
Tâm trạng vốn đang bực tức đột nhiên vui vẻ lên nhiều, khi anhcởi áo khoác ra vứt lên sofa thì Diêu Hữu thiên bước đến.
Treo áo của anh ngăn ngắn, rồi khoác lấy tay anh: “ đều là những món anh thích ăn, hôm nay dì Tô đặc biệt ra tay đấy nhé.""
“ Phải không?"
Cố Thừa Diệu vào toilet rửa tay rồi mới ngồi xuống bàn ăn.
Bốn món một canh đều là những món anh thích.
Diêu Hữu Thiên chỉ vào một đĩa trên bàn: “ Món này em có phụ làm đấy."
“ Em làm?" Tay nghề của cô rất tốt điều này thì anh biết. Có điều làm món gà hầm bia? Cô cũng biết sao?
Diêu Hữu Thiên lắc đầu: “ Em chỉ phụ thôi."
Lúc cô nói mặt rất nghiêm túc nhưng đột nhiên lại nói đùa: “ Em có phụ đổ bia."
Cố Thừa Diệu ngây người, Diêu Hữu Thiên bât cười, nghiêng mặt lấy tay chống cằm: “ Không được à? Phụ đổ bia cũng là phụ mà."
“ ………………."
Không đợi Cố Thừa Diệu mở lời thì dì Tô đã bước ra bê món cuối cùng đặt lên bàn: “ Đúng vậy, cô ấy có làm phụ mà."
Tình cảm của hai cô cậu tốt thật.
Bà tuwngflamf người giúp việc của nhiều nhà rồi nhưng đây là lần đầu tiên thấy vậy.
Dì Tô mỉm cười cởi bỏ tạp dề: “ Tôi về trước đây, hai người ăn xong thì dọn bát vào bồn là được, ngày mai tôi sẽ đến rửa."
“ Được, cảm ơn dì, dì vất vả rồi."
Diêu Hữu Thiên rất thích dì Tô, tay nghề giỏi lại thân thiện tinh tế.
Sauk hi dì Tô về, Diêu Hữu Thiên thấy Cố Thừa Diệu còn đang ngây người.
“ Sao không ăn cơm mà cứ nhìn em thế? Nhìn em thì no được à?"
Cố Thừa Diệu không lên tiếng, nhớ về câu nói sẽ ly hôn với Diêu Hữu Thiên trước mặt Bạch Yên Nhiên chiều nay.
Đột nhiên cảm thấy chột dạ.
Ly hôn, ý nghĩ này khiến anh khó chịu vô cùng.
Anh gần như không thể tưởng tượng được có một ngày anh cùng Diêu Hữu Thiên ly hôn, mà anh không còn được nhìn thấy dáng vẻ thanh tú, nụ cười tươi tắn này nữa.
“ Ăn cơm thôi không thì đồ ăn nguội mất."
“ Vâng." Diêu Hữu Thiên mỉm cười, múc một bát canh để ăn.
Đây là thói quen của Cố Thừa Diệu, sống cùng anh mấy tháng nay Diêu Hữu Thiên cũng bị lây nhiễm.
Thành thói quen ăn canh trước rồi mới ăn cơm.
Thói quen, thói quen thật đáng sợ.
Ăn cơm xong Diêu Hữu Thiên thu dọn bát đĩa, khi bước ra thì thấy Cố Thừa Diệu đang đứng ngây người ngoài ban công.
Thời tiết này mà lại đứng ngoài ban công?
Diêu Hữu Thiên hơi nhăn mặt bước ra, vòng tay ôm lấy eo anh từ đằng sau: “ Sao vậy? Đang nhìn gì thế?"
Giữa mùa đông lạnh đứng nhìn gió biển thổi vù vù, đẹp thế cơ à?
………………………………………………………………
Lời tác giả: Gần đây có rất nhiều người mắng chửi Cố tam thiếu, vốn tác giả không định giải thích hộ anh ấy.
Tác giả chỉ có thể nói rằng, đứng trên lập trường của anh ấy thì cuộc hôn nhân với Diêu Hữu Thiên lúc đầu là bị ép buộc.
Để anh ấy thừa nhận chính mình có tình cảm rất sâu nặng với Diêu Hữu Thiên là không thể nào.( Cộng thêm việc bản thân anh ấy còn chưa nhận ra điều này)
Vì vậy đừng oán trách anh ấy đã nhận lời Diêu Hữu Thiên lại còn chèo kéo Bạch Yên Nhiên.
Trên thực tế kế hoạch lúc ban đầu của anh chính là thế này, sống cùng Diêu Hữu Thiên 1 năm rồi ly hôn.
Chỉ là bây giờ có tình cảm nên chần chừ.
Anh chưa từng thề hẹn gì với Diêu Hữu Thiên, việc cùng cô chúc mừng sinh nhậtthì bạn bè cũng có thể chúc mừng sinh nhật mà.
Đó không được coi là lời hứa thề non hẹn biển, với anh mà nói Diêu Hữu Thiên ở trên mức bạn bè nhưng lại chưa đạt đến mức là người yêu.
Còn Bạch Yên Nhiên đã từng có thề ước với anh.
Đây chính là điểm khác biệt, đây mới chính xác là điểm khác biệt các bạn nhé……
Hậu trường:
Chiến Li: Tôi muốn làm nam chính.
Chị Nguyệt: Ngáp….
Chiến Li: Tôi nói tôi muốn làm nam chính.
Chị Nguyệt: gãi gãi chân….
Chiến Li: Cô có nghe thấy không? Tôi nói tôi muốn làm nam chính.
Chị Nguyệt: Nghe thấy rồi, xếp hàng, còn chưa đến lượt anh đâu.
Chiến Li: Đợi đến lượt tôi thì Thiên Thiên chạy theo người khác mất rồi.
Chị Nguyệt: Làm ơn đi, Thiên Thiên chạy theo người khác từ bao giờ rồi, anh có cưỡi ngựa cũng chả đuổi kịp.
Chiến Li: Toi phản đối, tôi quen với Thiên Thiên trước mà.
Chị Nguyệt: Tắm rửa đi ngủ đi, đừng gây rối nữa, chị Nguyệt biết đâu sẽ để cho anh một kết quả tốt đẹp, nếu không……
Chiến Li: Nếu không thì sao?
Chị Nguyệt: Thẳng tay tiêu diệt anh luôn, xem anh còn huênh hoang cỡ nào. Nhìn bộ dạng của anh chắc cũng có thể vì Thiên Thiên mà không tiếc mạng mình. Tôi cho anh vừa lòng, thể nào?
Chiến Li:..……Đúng là độc ác nhất là lòng dạ đàn bà…..
Hết chương 153.
Ánh mắt sắc lạnh còn kèm theo sự xa cách, sự lạnh lùng tuy không nhiều nhưng đủ khiến Chiến Li tổn thương.
Người con gái đã từng dựa vào lòng anh nói sẽ ở bên anh cả đời.
Lúc này đang dùng thái độ như với một người xa lạ mà đối mặt với anh.
Hôm nay thành phố Y không có nắng. Thời tiết âm u lạnh lẽo, thật ra cũng không lạnh lắm.
Nhưng cơn giỏ thổi qua, Chiến Li lại cảm thấy như hơi lạnh đến thấu xương.
Anh có cảm giác cơn gió kia lạnh đến mức đông cứng cả từng kẽ xương.
Đây là lần đầu tiên anh mới biết thì ra thành phố Y lại có thể lạnh đến vậy. Còn cô lại có thể tàn nhẫn với anh đến vậy.
Tất cả tia sáng trong ánh mắt đều tắt lịm: “ Thiên Thiên…."
“ Vui lòng gọi tôi là bà Cố." Diêu Hữu Thiên không cho anh bất kỳ cơ hội nào: “ Anh Chiến, chúng ta không quá quen biết."
Đúng vậy, họ thật sự không hề thân quen.
Tim Chiến Li nhói đau.
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là sống và chết mà là anh đứng ngay trước mặt em nhưng em lại không hề biết rằng anh yêu em.
Anh từng đọc được câu nói này trong sách, lúc đó chỉ thấy nó quá mức ngôn tình.
Nhưng lúc này mới biết, thì ra đó là một loại cảm giác không ngôn từ nào có thể miêu tả.
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là sống và chết, cũng không phải là anh đứng ngay trước mặt em nhưng em lại không hề biết rằng anh yêu em.。
Mà là em vẫn còn trong tâm trí anh, trong trái tim anh nhưng em thì đã quên mất anh.
Kề vai nương tựa chốn hồng trần, cũng không bằng quên nhau chốn giang hồ.
Những lời này với Chiên Li mà nói đều là những điều tàn nhẫn nhất thế gian.
Vì người con gái mà anh yêu đã quên mất anh.
Anh không còn tồn tại trong ký ức của cô, không còn tồn tại trong cuộc sống của cô nữa.
Cuộc sống của cô đã có sự lựa chọn khác…..
Tim đau đến tột cùng, trong lòng Chiến Li không cam tâm, nhưng trên mặt lúc này tràn đầy đau thương.
Anh còn chần chừ gì nữa?
Người con gái ấy, không cần biết anh nói gì, làm gì đều không còn là của anh nữa.
Những điều anh quan tâm, anh để ý, anh sợ hãi, lo lắng đều đã biến thành sự thật.
Những cảm giác bực tức, điên cuồng trong lòng không cách nào dồn nén.
Không nghĩ nhiều mà đưa tay ra nắm lấy vai của Diêu Hữu Thiên, cúi đầu, không hề e dè mà hôn lên môi cô.
Diêu Hữu Thiên sợ đến mức quên cả tránh né.
Cho đến khi bờ môi còn vương hơi lạnh kia chạm đến môi cô thì cô mới sưc tỉnh.
Dùng sức đẩy Chiến Li ra.
Nhưng anh là đàn ông, người phụ nữ như cô sao có thể địch nổi sức anh?
Nụ hôn thô bạo, cố chấp và mạnh mẽ. Môi cô bị dày vò đến nhói đau.
Sống chết cắn chặt răng không để Chiến Li tiếp tục, ngay lúc anh định làmđộng tác tiếp theo, thì cô nhấc chân đạp mạnh lên chân anh.
Cô mang giày cao gót, lại đạp rất mạnh, rất dứt khoát.
Chiến Li bị cô giẫm lên chân nhưng vẫn không chịu buông tay, ngang ngược cố chấp dùng cách này để níu kéo một chút ký ức trong lòng Diêu Hữu Thiên.
Dù chỉ một chút thôi cũng được.
Sao Diêu Hữu Thiên có thể để cho anh ta vừa lòng?
Chân không được thì dùng tay, đưa tay tát mạnh một cái lên mặt Chiến Li.
“ Chát" một tiếng, Chiến Li lãnh trọn cái tát mạnh mẽ.
Cái tát ấy khiến anh tỉnh lại. Lùi về sau vài bước, thõng tay xuống, buông Diêu Hữu Thiên ra.
Rõ ràng đang là mùa đông, nhưng mặt Diêu Hữu Thiên vì giận mà đỏ bừng bừng.
Gió tạt trên mặt cô nhưng cô không hề thấy lạnh, cơn tức trong lòng dâng lên, cô gần như kích động đến mức muốn bóp chết cái tên Chiến Li trước mặt mình.
“ Đê tiện."
Cô là người đã có gia đình, hành động này của anh là đang coi cô như gái làng chơi sao?
Trong lòng tức giận tột độ.
Giơ tay lên định tát thêm cho Chiến Li một cái nữa, nhưng anh lại chỉ nhìn chằm chằm vào cô, dùng ánh mắt đau thương vô vàn nhìn cô.
Đôi mắt dài không còn sự bất kham của ngày thường, cũng không còn sự ngạo mạn tùy hứng.
Bên trong tràn đầy đau thương.
Ánh mắt nhìn cô tràn đầy tâm trạng phức tạp, ngoài đau thương còn có sự chua xót, đắng lòng.
Cô hiểu được ánh mắt anh, đột nhiên không muốn ra tay.
Bàn tay trắng mịn gần kề mặt anh, giơ lên rồi lại nhẹ nhàng buông xuống.
Cô tự nói với mình rằng cô không muốn làm đau bàn tay mình.
Cũng không thèm để ý đến anh, quay người rời đi.
Cánh tay bị Chiến Li giữ chặt, trong lòng cô lại nổi giận: “ Cái tên họ Chiến này, anh buông tôi ra."
“ Thiên Thiên…" Giọng nói của Chiến Li, xót xa nhẫn nhịn, giống như ngọn gió bắc của mùa đông, mang theo hơi lạnh cắt da cắt thịt: “ Xin lỗi."
Anh không cố ý, cũng không phải khinh thường cô, không muốn cô buồn, không muốn cô cảm thấy anh giống như một kẻ đê tiện.
Nhưng có những việc luôn bị mất kiểm soát.
Ánh mắt của Diêu Hữu Thiên lướt qua mặt anh, đặt lên nơi tay anh đang giữ lấy tay cô.
Rút nhẹ cánh tay, lần này đã rút tay ra thành công.
“ Không cần."
Làm sai rồi xin lỗi, chẳng có ý nghĩa gì hết.
“ Thiên Thiên…."
Diêu Hữu Thiên đứng thẳng người, hơi nghiêng mặt, cặp mắt thanh tú trong như nước không thấy được đáy: “ Anh Chiến, đây là lần cuối cùng, tôi hy vọng anh gọi tôi là bà Cố."
“ Em…." Cổ họng đắng ngắt, Chiến Li gần nhu không kiềm chế được cơn giận trong lòng: “ Em yêu anh ta đến vậy sao?"
“ Đúng, tôi yêu anh ấy, rất yêu." Khi Diêu Hữu Thiên yêu ai thì chính là toàn tâm toàn ý.
Chiến Li biết nên trong lòng càng ganh ghét Cố Thừa Diệu: “ Có thể người đàn ông đó không đáng để em yêu thì sao? Có thể anh ta là một tên rác rưởi thì sao? Có thể anh ta…."
“ Anh Chiến." Sắc mặt Diêu Hữu Thiên nghiêm túc còn kèm theo sự không vui: “ Nếu anh còn phỉ bang chồng tôi, tôi không ngại tặng anh một cái tát nữa đấy."
Cô không cho phép bất cứ ai nói xấu Cố Thừa Diệu.
Dáng vẻ ấy, gương mặt ấy lọt vào trong mắt Chiến Li, tim càng đau hơn.
Nhiều năm trước, cô cũng từng bảo vệ anh như thế: “ Anh là tốt nhất, tốt nhất trên thế giới. Không còn ai tốt hơn anh nữa."
Người mà cô khen tốt nhất ấy giờ này đã biến thành một người khác….
Chân lảo đảo, anh gần như đứng không vững.
Lùi về sau vài bước, lại lùi tiếp rồi lên xe.
Tránh xa nơi khiến anh đau lòng này.
Diêu Hữu Thiên đứng yên nhìn chiếc Cayanne rời đi, bóng dáng cô đơn của Chiến Li lại khiến tim cô khó chịu lần nữa.
Quay người không muốn để mình rơi vào cảm giác xấu ấy.
Cô lấy điện thoại định gọi cho Cố Thừa Diệu nhưng ngay khi bấm số lại thôi.
Nghĩ một lúc, cô quyết định nhắn tin cho anh: “ Anh Cố, tối nay chắc anh sẽ không phạm quy lần thứ ba đâu nhỉ?"
Gửi tin đi nghĩ biểu cảm của Cố Thừa Diệu khi nhận được tin này, cô thấy vui lên nhiều.
Cái tên kia tối qua hành hạ mình cả đêm, hôm nay có thể tính sổ với anh rồi, thế nào đi nữa cũng không để anh được giống tối qua.
Diêu Hữu Thiên chìm đắm trong suy nghĩ của mình nên không để ý.
Vừa rồi lúc Chiến Li hôn cô đã bị người ta chụp lại.
Góc độ vừa vặn là lúc Chiến Li ôm Diêu Hữu Thiên cưỡng hôn.
………………………………………………………………
Khi Cố Thừa Diệu về đến nhà thì dì Tô đã nấu xong bữa tối.
Diêu Hữu Thiên ở trong bếp làm phụ, đang bê đồ ăn lên bàn, ngẩng đầu thấy Cố Thừa Diệu vừa vào nhà thì mỉm cười với anh.
“ Anh về rồi à, đi rửa tay xong là có thể ăm cơm luôn rồi."
Cố Thừa Diệu đứng im, trong phòng phảng phất mùi thơm của các món ăn, người phụ nữ kia là vợ anh đang đứng cạnh mâm cơm, mắt đầy ý cười.
Khuôn mặt thanh tú, mặc dù không được coi là quốc sắc thiên hương nhưng trong mắt anh lại là một vẻ đẹp độc nhất thế gian.
Tâm trạng vốn đang bực tức đột nhiên vui vẻ lên nhiều, khi anhcởi áo khoác ra vứt lên sofa thì Diêu Hữu thiên bước đến.
Treo áo của anh ngăn ngắn, rồi khoác lấy tay anh: “ đều là những món anh thích ăn, hôm nay dì Tô đặc biệt ra tay đấy nhé.""
“ Phải không?"
Cố Thừa Diệu vào toilet rửa tay rồi mới ngồi xuống bàn ăn.
Bốn món một canh đều là những món anh thích.
Diêu Hữu Thiên chỉ vào một đĩa trên bàn: “ Món này em có phụ làm đấy."
“ Em làm?" Tay nghề của cô rất tốt điều này thì anh biết. Có điều làm món gà hầm bia? Cô cũng biết sao?
Diêu Hữu Thiên lắc đầu: “ Em chỉ phụ thôi."
Lúc cô nói mặt rất nghiêm túc nhưng đột nhiên lại nói đùa: “ Em có phụ đổ bia."
Cố Thừa Diệu ngây người, Diêu Hữu Thiên bât cười, nghiêng mặt lấy tay chống cằm: “ Không được à? Phụ đổ bia cũng là phụ mà."
“ ………………."
Không đợi Cố Thừa Diệu mở lời thì dì Tô đã bước ra bê món cuối cùng đặt lên bàn: “ Đúng vậy, cô ấy có làm phụ mà."
Tình cảm của hai cô cậu tốt thật.
Bà tuwngflamf người giúp việc của nhiều nhà rồi nhưng đây là lần đầu tiên thấy vậy.
Dì Tô mỉm cười cởi bỏ tạp dề: “ Tôi về trước đây, hai người ăn xong thì dọn bát vào bồn là được, ngày mai tôi sẽ đến rửa."
“ Được, cảm ơn dì, dì vất vả rồi."
Diêu Hữu Thiên rất thích dì Tô, tay nghề giỏi lại thân thiện tinh tế.
Sauk hi dì Tô về, Diêu Hữu Thiên thấy Cố Thừa Diệu còn đang ngây người.
“ Sao không ăn cơm mà cứ nhìn em thế? Nhìn em thì no được à?"
Cố Thừa Diệu không lên tiếng, nhớ về câu nói sẽ ly hôn với Diêu Hữu Thiên trước mặt Bạch Yên Nhiên chiều nay.
Đột nhiên cảm thấy chột dạ.
Ly hôn, ý nghĩ này khiến anh khó chịu vô cùng.
Anh gần như không thể tưởng tượng được có một ngày anh cùng Diêu Hữu Thiên ly hôn, mà anh không còn được nhìn thấy dáng vẻ thanh tú, nụ cười tươi tắn này nữa.
“ Ăn cơm thôi không thì đồ ăn nguội mất."
“ Vâng." Diêu Hữu Thiên mỉm cười, múc một bát canh để ăn.
Đây là thói quen của Cố Thừa Diệu, sống cùng anh mấy tháng nay Diêu Hữu Thiên cũng bị lây nhiễm.
Thành thói quen ăn canh trước rồi mới ăn cơm.
Thói quen, thói quen thật đáng sợ.
Ăn cơm xong Diêu Hữu Thiên thu dọn bát đĩa, khi bước ra thì thấy Cố Thừa Diệu đang đứng ngây người ngoài ban công.
Thời tiết này mà lại đứng ngoài ban công?
Diêu Hữu Thiên hơi nhăn mặt bước ra, vòng tay ôm lấy eo anh từ đằng sau: “ Sao vậy? Đang nhìn gì thế?"
Giữa mùa đông lạnh đứng nhìn gió biển thổi vù vù, đẹp thế cơ à?
………………………………………………………………
Lời tác giả: Gần đây có rất nhiều người mắng chửi Cố tam thiếu, vốn tác giả không định giải thích hộ anh ấy.
Tác giả chỉ có thể nói rằng, đứng trên lập trường của anh ấy thì cuộc hôn nhân với Diêu Hữu Thiên lúc đầu là bị ép buộc.
Để anh ấy thừa nhận chính mình có tình cảm rất sâu nặng với Diêu Hữu Thiên là không thể nào.( Cộng thêm việc bản thân anh ấy còn chưa nhận ra điều này)
Vì vậy đừng oán trách anh ấy đã nhận lời Diêu Hữu Thiên lại còn chèo kéo Bạch Yên Nhiên.
Trên thực tế kế hoạch lúc ban đầu của anh chính là thế này, sống cùng Diêu Hữu Thiên 1 năm rồi ly hôn.
Chỉ là bây giờ có tình cảm nên chần chừ.
Anh chưa từng thề hẹn gì với Diêu Hữu Thiên, việc cùng cô chúc mừng sinh nhậtthì bạn bè cũng có thể chúc mừng sinh nhật mà.
Đó không được coi là lời hứa thề non hẹn biển, với anh mà nói Diêu Hữu Thiên ở trên mức bạn bè nhưng lại chưa đạt đến mức là người yêu.
Còn Bạch Yên Nhiên đã từng có thề ước với anh.
Đây chính là điểm khác biệt, đây mới chính xác là điểm khác biệt các bạn nhé……
Hậu trường:
Chiến Li: Tôi muốn làm nam chính.
Chị Nguyệt: Ngáp….
Chiến Li: Tôi nói tôi muốn làm nam chính.
Chị Nguyệt: gãi gãi chân….
Chiến Li: Cô có nghe thấy không? Tôi nói tôi muốn làm nam chính.
Chị Nguyệt: Nghe thấy rồi, xếp hàng, còn chưa đến lượt anh đâu.
Chiến Li: Đợi đến lượt tôi thì Thiên Thiên chạy theo người khác mất rồi.
Chị Nguyệt: Làm ơn đi, Thiên Thiên chạy theo người khác từ bao giờ rồi, anh có cưỡi ngựa cũng chả đuổi kịp.
Chiến Li: Toi phản đối, tôi quen với Thiên Thiên trước mà.
Chị Nguyệt: Tắm rửa đi ngủ đi, đừng gây rối nữa, chị Nguyệt biết đâu sẽ để cho anh một kết quả tốt đẹp, nếu không……
Chiến Li: Nếu không thì sao?
Chị Nguyệt: Thẳng tay tiêu diệt anh luôn, xem anh còn huênh hoang cỡ nào. Nhìn bộ dạng của anh chắc cũng có thể vì Thiên Thiên mà không tiếc mạng mình. Tôi cho anh vừa lòng, thể nào?
Chiến Li:..……Đúng là độc ác nhất là lòng dạ đàn bà…..
Hết chương 153.
Tác giả :
Thiện Tâm Nguyệt