Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi
Chương 92: Bị thương
Đau đớn xuất hiện, trên mặt cô bắt đầu đổ mồ hôi, Trường An trong lòng lo lắng, cắn răng đem Phục Linh kéo dậy, đỡ cô từng bước từng bước đi vào biệt thự.
Ở trong phòng, Lục Cảnh Sinh sắc mặt lạnh lùng bắt đầu phân phó những chuyện phải đối mặt kế tiếp, cũng không đề phòng cửa phòng họp bị người đẩy ra.
Thân thể nhỏ bé của Trường An đỡ lấy Phục Linh, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn.
“Lục Cảnh Sinh, cầu xin anh hãy cứu Phục Linh."
Tim của hắn trong nháy mắt lại bắt đầu đau đớn, bảo những người khác đi ra, Lục Cảnh Sinh chậm rãi đi tới, sau đó cầm lấy tay Phục Linh, nhìn nét mặt cô một chút: “Đây là do virus phát tác."
Trường An kinh ngạc: “Là virus gì? Đã có chuyện gì xảy ra?"
“Hiện tại anh không thể trong chốc lát nói rõ với em." Vừa nói, hắn nhận lấy Phục Linh từ tay Trường An, ôm ngang cô lên, sau đó sãi bước ra ngoài, lại đột nhiên dừng lại, nhàn nhạt nói: “Trường An, anh cũng không muốn để Phục Linh rơi vào cục diện rối rắm này, nhưng anh sẵn sàng làm như vậy______"
Không thể nghe thấy lời của hắn, Trường An đứng tại chỗ nhìn người nọ đi càng ngày càng xa, sau đó lên cầu thang, tình cảm của bọn họ cũng giống như khoảng cách đó, càng ngày càng xa.
Bất quá, cũng tốt, có thể chặt đứt nhớ thương của hai bên.
Lúc ôm Phục Linh trở lại phòng, Phục Linh đã ngủ mê man, cái trán cô đổ mồ hôi lấm
tấm, giống như vừa được vớt ra từ trong nước, Trường An yên lặng đứng cạnh cô, nhìn Lục Cảnh Sinh muốn rời đi, vội vàng gọi hắn lại: “Lục Cảnh Sinh, anh cứu cô ấy đi."
“Anh bất lực ( =))) ), trong cơ thể cô ấy là loại virus nguy hiểm nhất do thuộc hạ của Sở Viêm nghiên cứu ra, trước mắt Michelle ( Mễ Hiết Nhĩ ) còn chưa nghiên cứu ra giải thể, cho dù anh muốn giúp em, cũng không có cách gì."
Trường An lo lắng đến suýt khóc, cô lần nữa nhìn Lục Cảnh Sinh rời đi, quay đầu, không bao giờ… nhìn hắn nữa.
Cô hiện tại rất muốn rời cái nơi làm cho cô thời thời khắc khắc đều hít thở không thông.
Cô nhìn Phục Linh một cái.
Muốn rời đi, cô không thể, cũng không có cách nào.
***
Hai giờ sau, một chiếc phi cơ được chế tạo tốt nhất chậm rãi chạm đất trên hải đảo.
Từ trên phi cơ bước xuống đầu tiên là Michelle một thân mặc đồ thiếu vải, trên mặt cô đeo một cặp mắt kính to, khóe môi mang theo nụ cười như có như không.
Tiếp đến, đi ra chính là Sở Viêm.
Tây trang màu trắng, giống như thuần khiết nhất trên thế giới, trắng chói mắt như vậy kết hợp cùng khuôn mặt âm lãnh quỷ dị, cũng mang một loại phong tình khác lạ, khiến cho Michelle cũng phải liếc nhìn.
“Đi , gọi Lục Cảnh Sinh ra _______"
“Không cần phiền toái Sở tiên sinh, tôi đã đi ra." Lục Cảnh Sinh khoác một chiếc áo gió bước ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn Sở Viêm.
Không khí giống như bị ngưng tụ lại, Sở Viêm chậm rãi đi tới, một thân màu trắng chìm đắm trong ánh nắng trên hải đảo, phát ra anh khí bức người.
“Lục tiên sinh, tôi muốn anh giải thích rõ."
“Tôi cùng Mạnh tiểu thư là bạn cũ, lâu rồi không gặp, bất quá chỉ mời tới làm khách thôi."
Thật tốt cho một câu làm khách! Sở Viêm cười lạnh một tiếng: “Vậy Lục tiên sinh có thể nói với tôi một tiếng, tôi sẽ cho người đưa cô ấy qua, không cần nhọc công Lục tiêng sinh phải đi một chuyến."
“Thật cảm ơn ý tốt của anh, tôi còn có chuyện, anh trước hết ở nơi này nghỉ ngơi một chút đi." Dứt lời, xoay người rời đi, Michelle tiến lên từng bước nhẹ giọng hỏi: “Virus phát tác?"
Mặc dù giọng nói là hỏi thăm, nhưng bên trong lại mang ý khẳng định.
Lục Cảnh Sinh bỗng nhiên dừng bước, trực tiếp thừa nhận: “Đúng"
“Anh đem cô ấy giao cho tôi, bằng không cô ấy sẽ không sống được thêm bao nhiêu ngày."
Đối với một người phụ nữ hấp dẫn, diễm lệ như vậy, Lục Cảnh Sinh cũng không để ý, ngược lại bắt đầu bước đi: “Tôi cho tới bây giờ đều không quan tâm đến chuyện sống chết của cô ấy."
Hắn quan tâm, là Trường An.
“Đứng lại ! "
Sở Viêm đột nhiên rống lên, thuộc hạ phía sau cùng lúc cầm súng hướng tới Lục Cảnh Sinh, chỉ cần nhẹ nhàng bóp một cái, vị quản lý tập đoàn Phượng Hoàng danh chấn Đông Nam Á sẽ lập tức biến mất khỏi thế giới.
Phía sau là gió biển tanh nồng cùng họng súng lạnh lẽo.
Lục Cảnh Sinh nhíu mày, tiếp tục đi về phía trước : “Sở tiên sinh, tùy tiện. "
Sở Viêm từ từ trầm sắc mặt, hắn phát hiện có phải gần đây hắn đạp trúng thứ gì không nên đạp hay không ? Đầu tiên là Đồng Trác Khiêm hủy đi phân bộ của hắn, sau hắn ta lại hợp tác với Lạc Sâm phá biệt thự của hắn, nhẫn nhịn nhiều lần như vậy, chỉ vì muốn an toàn lấy được thân thể nhiễm virus của Mạnh Phục Linh.
Mà bây giờ, đây là cái chuyện gì ?
Vừa mới chuẩn bị làm thí nghiệm.
Lại truyền đến tin tức của Michelle, nói Lục Cảnh Sinh đã cướp người đi.
Thật làm thủ lĩnh Đông Âu như hắn có chút khó chịu, là lúc cần dùng máu rửa sạch sỉ nhục của hắn và khiêu chiến những tên đó.
Hắn đột nhiên ôm lấy eo Michelle, hôn lên mặt cô, thuận thế lấy được cây súng giắc ở trên eo cô, trong nháy mắt nhắm vào sau lưng Lục Cảnh Sinh.
Mắt lạnh nhíu lại, bóp cò.
“Oành____"
“Oành____"
Hai viên đạn trên không trung bay theo quỹ đạo thẳng tắp mà bén nhọn, sau đó chạm vào nhau, xẹt ra tia lửa, bước chân Lục Cảnh Sinh bị âm thanh to lớn làm cho rung một cái, nhưng vẫn không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.
Viên đạn chống lại viên đạn của Sở Viêm là từ trên trời bay xuống.
Michelle nhìn hai viên đạn đã thành mảnh vụn, thân thể không khỏi run rẩy sợ hãi.
Cô đứng bên cạnh Sở Viêm, vạn nhất viên đạn kia bắn cô chứ không phải chặn lại đạn, cô sẽ có hậu quả như thế nào ?
Cô ngây ngốc quay đầu lại, dưới ánh mặt trời híp mắt lại, đột nhiên đối diện với một ánh mắt lạnh lẻo vô tình như chim diều hâu.
Người đàn ông kia ở dưới ánh mặt trời, hiển hiện ra ngũ quan như điêu khắc, thoạt nhìn giống như tiên nhân, dưới cằm hắn có một chút râu, nhưng lại không ảnh hưởng gì đến sức quyến rũ của hắn, ngược lại mang cho hắn chút hơi thở cổ xưa.
Michelle thề, cô chưa từng trông thấy một người đàn ông Đông phương hoàn mỹ như vậy.
Bóng dáng đàn ông phương Tây cao ngất tuấn lãng cùng người đàn ông phương Đông thần bí hoàn mỹ.
Lúc một ánh mắt lạnh lùng bén nhọn nhìn cô chăm chú, Michelle tĩnh lại, cô nhìn người đàn ông nhảy xuống từ thang treo trên phi cơ, thét lên kinh hãi.
“Hắn ta là ? Đồng Trác Khiêm ? "
“Sở Viêm, thích quà tôi đưa chứ ? " Đồng Trác Khiêm từ máy bay chiến đấu nhảy xuống, trên không trung mượn lực dùng lực, lật một cái, đột nhiên nhảy lên, trực tiếp nhắm súng lục ngay Sở Viêm, sau đó bóp còi súng.
Tiếng súng phát ra, đạn mang tốc độ giống như ánh sáng bay tới, Sở Viêm nheo mắt lại, hay tay thủ pháp cực nhanh kéo một thuộc hạ áo đen bên cạnh, chặn lại đạn.
Phù một tiếng, đạn xuyên vào ngực, tên áo đen nháy mắt ngã xuống.
Michelle trợn to hai mắt.
Cục diện này, Lục Cảnh Sinh bất tri bất giác, hoàn toàn lui ra.
Trên cả hải đảo, trừ biệt thự, chỉ còn sót lại người của Sở Viêm cùng Đồng Trác Khiêm, còn có lực lượng máy bay oanh tạc trên trời.
“Đồng Trác Khiêm ! " Sở Viêm bỗng nhiên hô lên, ba chữ giống như nặn ra từ trong kẽ răng, nghe thấy Đồng Trác Khiêm rất khinh thường.
“Tôi vẫn cho là tên tôi rất êm tai, không nghĩ tới bị anh gọi lại khó nghe như vậy. "
Sắc mặt Sở Viêm nhất thời có chút biến đổi.
Đồng thiếu lưu loát lật người xuống, bày ra một vòng cung hoàn mĩ, ngay trong nháy mắt anh chạm đất, vô số súng nhắm ngay anh, họng súng đen ngòm giống như vực sâu tử thần.
“Ông đây rất không thích người khác chỉa súng vô người mình. "
Lời vừa dứt, máy bay chiến đấu trên bầu trời đột nhiên thả xuống một quả bom trên biển, nổ tung trong nháy mắt, bọt nước khắp nơi, kinh ngạc lòng người.
Mấy tên hộ vệ áo đen kia kinh ngạc, trong nháy mắt muốn bóp cò súng.
Sở Viêm tay giương cao ý bảo họ dừng lại.
“Đồng thiếu tốc độ thật nhanh, cư nhiên có thể tìm được đến nơi này. "
“Phải cảm ơn anh. "
Nói chuyện không phải là Đồng Trác Khiêm, mà là một thân tây trang màu trắng trên máy bay, Lạc Sâm.
Trắng gặp trắng, thế nào cũng phải so sánh.
Sở Viêm một thân tây trang màu trắng, không nhiễm một hạt bụi nhỏ nào, sắc mặt ủ dột âm tà.
Lạc Sâm mặc một bộ tây trang màu trắng được cắt may hoàn hảo, trên cổ tay thuê hoa sen xinh đẹp, khóe môi khẽ cười, giống như dung nhan yêu nghiệt, làm say gió biển.
Một cuộc tranh đấu thị giác, Sở Viêm hoàn toàn bại.
“Lá gan cũng thật lớn, lại dám bắt người phụ nữ của tôi ? " Anh khẽ cười ra tiếng, thanh âm mặc dù dịu dàng như ngọc, lại mang theo lạnh lùng tức giận.
Cho dù anh đã giấu thật sâu.
“Sở Viêm, anh phải biết được hậu quả khi chọc tôi. "
Sở Viêm cười lạnh một tiếng, tựa hồ như cực kì khinh thường : “Tôi đây chưa bao giờ biết hậu quả là thứ gì. "
“Rất nhanh sẽ biết. " Anh cười khẽ, đột nhiên hướng về biệt thự, căng cổ họng hô lên.
“Phó Trường An, tôi đến đón em. "
Thanh âm của anh rất lớn, tiến vào biệt thự.
Trường An buồn ngủ ngồi ở mép giường của Phục Linh, bên trong phòng cách âm rất tốt, những tiếng súng cùng tiếng nổ kia, cô cũng không nghe được rõ rang, cùng không để ý lắm.
Nhưng một tiếng gọi kia, cô lại nghe được rõ ràng.
Ánh mắt của cô mở lớn, cả người run lên.
Thật muốn biết đây là nằm mơ, ảo giác hay hắn thật sự đã tới.
Cửa đột nhiên bị người đẩy ra, Lục Cảnh Sinh mặt mày tối tăm nhìn Trường An: “Em đối
xử với anh như vậy là vì người đàn ông kia? "
Đôi môi Trường An nhẹ nhàng mở ra: “Anh ấy tới? "
Một tiếng “Anh ấy" có bao nhiêu nhu tình, một tiếng lại trả lời tất cả vấn đề trong lòng hắn.
Gió biển xuyên qua cửa sổ, mang theo mùi tanh mặn quen thuộc, Trường An vuốt mái, vén một sợi tóc ra sau tai, sau đó đứng lên, Lục Cảnh Sinh lại chặn đường cô, không cho cô đi qua.
“Là vì hắn ta nên mới đối với anh như vậy? "
Trường An cũng không trả lời hắn, muốn bước qua hắn rời đi.
“Trả lời anh. "
Cô cắn môi, lại không nói một câu nào.
Lục Cảnh Sinh giống như trở lại một ngày trước cái ngày cô vào tù, lúc cô tiến vào ngục giam cô nói cô thương hắn, cảm giác đó với bây giờ thật giống nhau, cũng hối hận, thương tâm cùng khiếp sợ.
Mà hôm nay, là bang hoàng sợ, cùng không thể chấp nhận được đã mất đi.
Hắn bỗng nhiên nắm bả vai cô, dung sức lay mạnh, giống như ma quỷ.
“Nói cho anh biết, nói cho anh biết, có phải vì tên kia hay không? "
Oành một tiếng, bình hoa trên bàn rơi vỡ, Lục Cảnh Sinh run lên, đột nhiên đẩy Trường An ra, lần nữa oanh động, phần lung của Trường An trực tiếp ngã vào mảnh vỡ trên đất.
Cảm giác bén nhọn đâm vào lưng, cô nhíu mày, Lục Cảnh Sinh vội vàng muốn kéo cô đứng dậy, lại bị cô hung hăng bỏ ra, sau đó lần nữa ngã xuống đất.
Đau càng thêm đau.
Máu đỏ tươi xâm nhập vào mắt Trường An, hai mắt của cô giống như trở nên mờ mịt, tựa như nhớ lại một chút chuyện cũ khó mà làm cho người ta hồi tưởng.
“A_____" Trường An đột nhiên hét to một tiếng.
Bên ngoài biệt thự, sắc mặt Lạc Sâm thay đổi.
“Ngăn bọn họ lại!" Bỏ lại một câu, Lạc Sâm trực tiếp chạy vào bên trong biệt thự, dưới chân thật giống như có gió, tốc độ cực nhanh.
Lại một lần nữa không ai để ý cảm giác thật không tốt.
Sở Viêm ngẩng đầu nhìn trời một chút, nhíu mày.
Bên trong biệt thự, cũng đang trong nháy mắt có chút biến đổi kinh thiên động địa.
Trong con ngươi cô phản chiếu hình ảnh Lục Cảnh Sinh tức giận, còn có thất vọng, tức giận, bất an khi hắn ở bên, làm cho hắn giống như một con sư tử bị thương.
“Trường An, em nói cho anh biết, muốn anh làm như thế nào, em mới có thể rời người đàn ông kia đi?"
Trường An đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời mà xa xăm: “Vậy anh nói cho tôi biết, muốn như thế nào mới có thể tha cho tôi?"
Tổn thương không tiếng động cùng nổi buồn trầm thấp tản ra khắp phòng.
Có tiếng cười khẽ phát ra, khóe môi Trường An lộ ra một chút châm chọc, như cái gai đâm sâu vào mắt Lục Cảnh Sinh, cái người đàn ông luôn miệng nói yêu cô này, tại sao bây giờ làm chuyện gì cũng khiến cô cảm thấy buồn cười như vậy?
Cánh tay cùng lưng của cô vẫn còn đang chảy máu, mà hắn còn ở đây hằng giọng chất vấn cô như thế nào mới có thể rời đi người đàn ông kia?
Lục Cảnh Sinh, cả đời anh, không thật sự yêu ai cả, anh chỉ yêu có chính bản thân mình mà thôi.
Ánh mắt Trường An trầm xuống, muốn vòng qua người hắn, lại bỗng nhiên bị hắn kéo lại.
“Em chỗ nào cũng không thể đi."
“Xin lỗi, cô ấy, tôi phải mang đi."
Một tiếng nói sáng ngời mang theo hơi thở đàn ông trầm thấp.
Trầm ổn, nghiêm túc, lạnh như băng, giống như trụ băng khó tam nhất trên thế giới, thế nhưng Trường An lại cảm thấy thanh âm này mang theo chút mùi vị quen thuộc.
Nhất thời không nhớ ra được.
Bỗng nhiên, một trận gió lạnh từ cửa sổ đi vào, mang theo vài tia bụi chầm chậm, một người đàn ông mặc một bộ quần áo màu đen thoải mái xuất hiện sau lưng Trường An, một tay ôm lấy eo cô.
Đôi tay rộng lớn như vậy, Trường An lại không cảm nhận được chút nhiệt độ nào, thậm chí lạnh đến làm người ta phát run.
Mà trong nháy mắt đó, đôi tay mạnh mẽ ôm lấy eo Trường An, nhanh chóng nhảy ra cửa sổ.
“Người, tôi đây liền mang đi."
"Đứng lại"! Lục Cảnh Sinh gầm lên một tiếng, muốn đuổi theo, lại bị một cây súng ngắn đặt vào huyệt thái dương, hắn lạnh lùng quay đầu, nhìn người đàn ông này.
Lạc Sâm!
Là người Trường An hôm nay để trong lòng sao?
Lạc Sâm bễ nghễ nhìn hắn, nụ cười yêu nghiệt vô thanh vô túc biến mất, lưu lại một mảnh hàn ý: “Phó Trường An đâu?"
“Tôi tại sao lại phải nói cho anh biết?" Lục Cảnh Sinh hung tợn nói.
“Xuống địa ngục đi." Tức giận mắng một tiếng, Lạc Sâm giơ lên quả đấm đánh tới, khi
anh vừa tiến vào, anh nhìn thấy một bóng người rời đi, thì trong lòng đã rõ.
Người kia, đến cuối cùng là muốn làm gì?
Nhưng Trường An ở với hắn cũng không có nguy hiểm gì.
Đang lúc suy nghĩ, phía dưới vang lên tiếng súng, Lạc Sâm liếc Phục Linh đang nằm trên giường, đi tới xem xét hơi thở của cô, sau đó quay đầu lại nhìn Lục Cảnh Sinh cười khinh miệt.
“Chờ Đồng Trác Khiêm tới xử lý ngươi đi."
Ông đây không muốn đánh một thằng đàn ông ti tiện như mày, Lạc Sâm ở trong lòng mắng thầm, ôi chao, vì bảo vệ bộ dáng thần bí, thuần khiết vô tư ngày xưa của anh, chỉ có thể mắng trong lòng, bên ngoài, hay là thôi đi.
Thân thể Trường An bị đàn ông ôm trong ngực, rất là khó chịu, rốt cuộc sau một trận lắc lư mãnh liệt, cô ghé mắt nhìn người đàn ông đang ôm mình.
Vừa nhìn, cô không khỏi hít một hơi thật sâu.
Da thịt như ngọc, giống như mới sinh ra, tuấn dật mi mục sáng như sao, giống như dãi ngân hà, nhìn một chút cũng có cảm giác xa xỉ. Thượng Đế rất không công bằng, chế tạo cho hắn một bộ ngũ quan không gì sánh kịp, đúng vậy! Chính là như vậy.
Làm cho người ta hô hấp không thông.
Sau khi cảm thán mỹ nam, Trường An hồi hồn, lại cảm thấy khuôn mặt này nhìn có chút quen mắt.
Hơn nữa mới vừa nghe giọng nói của hắn cũng có chút quen tai.
Bỗng nhiên, cô nhớ lại lúc đang cãi nhau với Lục Cảnh Sinh, giọng nói của Lạc Sâm.
Cô muốn lên tiếng hỏi, lại đột nhiên lắc lư kịch liệt, làm cho vết thương sau lưng cô kịch liệt chảy máu, nhiễm đỏ áo cô cùng áo người đàn ông trước mặt.
Hắn nhíu mày nói: “Chịu đựng."
“Anh có phải hay không……có quan hệ với Lạc Sâm?" Thanh âm của cô từ từ suy yếu, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập phòng bị, giống như con mèo nhỏ mất mẹ.
Người đàn ông lắc đầu một cái, đang chuẩn bị gật đầu, lại thấy Trường An không nói hai lời, hôn mê bất tỉnh.
Ôm lưng cô, vết thương vẫn còn chảy máu, ướt cả cổ tay hắn, hắn thấp giọng thở dài một tiếng: “Thật là quật cường ghê gớm."
“Có thể ra rồi." Sau khi Trường An ngất xỉu, đôi mắt của người đàn ông trở nên quỷ quyệt, con ngươi đen giống như vẩy mực, phía sau hắn giống như thơ, giống như phong cảnh biển, xinh đẹp xuân thủy, bất quá là một tia sáng trong mắt hắn.
Có tiếng cười khẽ phát ra, sau đó một người phụ nữ đi ra.
Đúng vậy, thoạt nhìn giống như một phụ nữ đã hoàn toàn thay đổi.
Màu môi ướt át đỏ tươi, giống như chậu máu, tóc đen phiêu dật hết lần này đến lần khác bị cô búi thành hai cái búi gai thô tục, trên trán có chút hồng, giống như bức tranh trừu tượng.
Nhất thời sấm sét ầm ầm đánh tới, trong mắt người đàn ông tràn đầy vui vẻ, phảng phất như sinh hoa.
“Hoa Chân, cô ăn mặc như vậy thật khác biệt nha."
Người phụ nữ cười nhạt, cả khuôn mặt đều vặn vẹo, đánh bật thẩm mỹ thế nhân, ánh mắt hơi lệch kia, nhìn vô cùng thê thảm.
Cô cười, so với khóc còn, có thể nói là thê thê thảm thảm, khó coi.
Mà trên mặt người đàn ông thủy chung không xuất hiện vẻ mặt chán ghét hay khó chịu.
Chỉ có cười, nhàn nhạt cười nhìn cô cười.
“Thích?" Hoa Chân nhíu mày, không có chút gì giật mình, thấy người đàn ông không trả lời, hỏi lần nữa: “Thích?"
“Có chút thích____" hắn gật đầu cười, chợt vòng vo: “Thích cô cách xa tôi một chút."
Người phụ nữ khinh thường hừ lạnh: “Thật sự nghĩ mình là vạn nhân mê sao? Đem người phụ nữ trong tay ném qua đây, phải đi chỗ đó thì, tranh thủ đi, đừng tán dóc."
Người đàn ông cười cười: “Hoa Chân, cô chẳng những ăn mặc khác lạ, ngay đến tư tưởng cũng khác lạ, cô đã không có thời gian, vậy thì không tán dóc." Dứt lời, mang theo Trường An rời đi.
“Lạc Lịch!" Hoa Chân đột nhiên gọi hắn lại: “Anh muốn cùng tôi đối nghịch sao?"
Lạc Lịch dừng bước, quay đầu nhìn cô một cái: “Cô lấy thân phận gì hỏi tôi câu này."
Hoa Chân suy nghĩ mà trong chốc lát sắc mặt cứng lại, ánh mắt hơi híp, giống như nhớ lại một chút chuyện cũ, nhanh chóng trong thời gian lưu chuyển, môi gợi lên.
Giống như một tia chớp lạnh lùng.
“Trùm buôn thuốc phiện Đông Âu"
Một câu nói tựa hồ làm lòng Lạc Lịch nhộn nhạo, con ngươi quỷ quyệt lâu năm kia giống như có tia sáng, phảng phất giống như gặp được kỳ phùng địch thủ.
“Hoan nghênh cô lần nữa trở lại thân phận đầy kịch tính này."
“Tiếp chiêu!" Hoa Chân hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lật người nhảy lên, ra nhiều chiêu bén nhọn, tập kích vào vị trí nguy hiểm trên người, Lạc Lịch ôm Trường An mềm mại né tránh, chưỡng phong giống như châm thấu xương đập vào mặt, mang theo cảm giác đau nhói, hắn câu môi, khuôn mặt nhẹ nhàng tránh đi, thoát khỏi chưỡng phong của cô.
Hoa Chân thấy một kích không được, đột nhiên xoay người, nhảy lên cao, mang theo phá không chi thế lần nữa đánh tới, năm ngón tay thanh móng vuốt, hé ra từng chút một trong không gian, mang theo nồng đậm sát khí.
Lạc Lịch mắt lạnh nhíu lại, không có tránh đi, ôm lấy Trường An hoàn mỹ xoay người, giống như vậy, năm ngón tay thành móng vuốt, cứng đối cứng, tiến tới tiếp sát chiêu của Hoa Chân.
Hoa Chân tự mình biết rõ chưỡng này hoàn mỹ không gì sánh kịp, cô đột nhiên cười một tiếng, “xinh đẹp" nhộn nhạo giống như trinh tử, đột nhiên nghiêng bàn tay, trực tiếp cùng bàn tay trẵng noãn của Lạc Lịch hợp làm một.
Ngón tay cô đan vào kẽ tay của hắn, ngón tay hắn cũng trong nháy mắt đó đan vào kẽ tay cô.
“Tôi đặc biệt yêu thích đôi tay này của anh, dính nhiều máu tươi như vậy, vẫn xinh đẹp như thế."
Lạc Lịch bình tĩnh nhìn cô, không có nói gì, hồi lâu sau mới nói: “Tôi cũng đặc biệt thích phong cách của cô, không giống những người khác, tản ra “sức quyến rũ" rất khác lạ."
“Cảm ơn quá khen!" Lúc đang nói chuyện, rút khỏi bàn tay, khom lưng xuống, trực tiếp nghiêng đá, tốc độ nhanh đến làm người chặc lưỡi hít hà.
Đột nhiên, bùm một tiếng, không phải là tiếng súng, mà là khói lửa.
Hoa Chân cười to, gương mặt giống Palette bắt đầu cười vô cùng vui vẻ, mặt mày mang theo anh khí không thua kém đàn ông, trong nháy mắt làm cho người khác không thể
khinh thường.
“Hôm nay, đến đây thôi, anh đi đi."
Lạc Lịch cười một tiếng: “Hoa tiểu thư rộng rãi bỏ qua cho tôi?"
Nghe vậy, Hoa Chân cười càng vui vẻ: “Bớt dát vàng lên mặt tôi đi, lần sau gặp lại, tôi sẽ trở lại thăm hỏi anh kĩ càng."
“Tùy ý."
Hoa Chân không nói gì, ngay sau đó, giống như lúc tới rời đi, không mang theo chút bụi đất.
Lạc Lịch lạnh lùng nheo lại ánh mắt, đó là tín hiệu của tập đoàn buôn thuốc phiện Đông
Âu.
Hoa Chân đã rời Đông Âu mấy năm, lần này xuất hiện, nhất định tất cả mọi chuyện sẽ bắt đầu, máu tanh chiến hỏa bắt đầu lan tràn.
Nhớ tới người phụ nữ Palette mang cùng một khuôn mặt kia, lại giả trang ngu ngốc, Lạc Lịch không khỏi cười cười.
***
Mà đầu bên này, Đồng Trác Khiêm đứng đối lập cùng Sở Viêm, khi Lạc Sâm ôm Mạnh tiểu thư giống như con cá chết đi ra, mặt Đồng thiếu, hoàn toàn xanh mét.
Dáng vẻ giống như vợ ra tường…, thuận tiện cũng bị lừa đi đứa con.
Anh bây giờ không có cách nào nhịn được, sau nhiều ngày như vậy, lần đầu nhìn thấy Phục Linh, lại là dáng vẻ lôi kéo sự sống này, buồng tim đau không ức chế được, giống như bị người lôi ra trên đất, dùng giày da Ý đạp lên.
Vừa thối, vừa đau______
Kết quả, trong một khắc nhìn thấy Phục Linh, Đồng thiếu đột nhiên rút súng, tốc độ thần tốc giống như ánh sáng, nhắm vào Sở Viêm liền lập tức nổ súng, còn không quên tức giận mắng một tiếng.
“Con mẹ mày_______!"
Ở trong phòng, Lục Cảnh Sinh sắc mặt lạnh lùng bắt đầu phân phó những chuyện phải đối mặt kế tiếp, cũng không đề phòng cửa phòng họp bị người đẩy ra.
Thân thể nhỏ bé của Trường An đỡ lấy Phục Linh, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn.
“Lục Cảnh Sinh, cầu xin anh hãy cứu Phục Linh."
Tim của hắn trong nháy mắt lại bắt đầu đau đớn, bảo những người khác đi ra, Lục Cảnh Sinh chậm rãi đi tới, sau đó cầm lấy tay Phục Linh, nhìn nét mặt cô một chút: “Đây là do virus phát tác."
Trường An kinh ngạc: “Là virus gì? Đã có chuyện gì xảy ra?"
“Hiện tại anh không thể trong chốc lát nói rõ với em." Vừa nói, hắn nhận lấy Phục Linh từ tay Trường An, ôm ngang cô lên, sau đó sãi bước ra ngoài, lại đột nhiên dừng lại, nhàn nhạt nói: “Trường An, anh cũng không muốn để Phục Linh rơi vào cục diện rối rắm này, nhưng anh sẵn sàng làm như vậy______"
Không thể nghe thấy lời của hắn, Trường An đứng tại chỗ nhìn người nọ đi càng ngày càng xa, sau đó lên cầu thang, tình cảm của bọn họ cũng giống như khoảng cách đó, càng ngày càng xa.
Bất quá, cũng tốt, có thể chặt đứt nhớ thương của hai bên.
Lúc ôm Phục Linh trở lại phòng, Phục Linh đã ngủ mê man, cái trán cô đổ mồ hôi lấm
tấm, giống như vừa được vớt ra từ trong nước, Trường An yên lặng đứng cạnh cô, nhìn Lục Cảnh Sinh muốn rời đi, vội vàng gọi hắn lại: “Lục Cảnh Sinh, anh cứu cô ấy đi."
“Anh bất lực ( =))) ), trong cơ thể cô ấy là loại virus nguy hiểm nhất do thuộc hạ của Sở Viêm nghiên cứu ra, trước mắt Michelle ( Mễ Hiết Nhĩ ) còn chưa nghiên cứu ra giải thể, cho dù anh muốn giúp em, cũng không có cách gì."
Trường An lo lắng đến suýt khóc, cô lần nữa nhìn Lục Cảnh Sinh rời đi, quay đầu, không bao giờ… nhìn hắn nữa.
Cô hiện tại rất muốn rời cái nơi làm cho cô thời thời khắc khắc đều hít thở không thông.
Cô nhìn Phục Linh một cái.
Muốn rời đi, cô không thể, cũng không có cách nào.
***
Hai giờ sau, một chiếc phi cơ được chế tạo tốt nhất chậm rãi chạm đất trên hải đảo.
Từ trên phi cơ bước xuống đầu tiên là Michelle một thân mặc đồ thiếu vải, trên mặt cô đeo một cặp mắt kính to, khóe môi mang theo nụ cười như có như không.
Tiếp đến, đi ra chính là Sở Viêm.
Tây trang màu trắng, giống như thuần khiết nhất trên thế giới, trắng chói mắt như vậy kết hợp cùng khuôn mặt âm lãnh quỷ dị, cũng mang một loại phong tình khác lạ, khiến cho Michelle cũng phải liếc nhìn.
“Đi , gọi Lục Cảnh Sinh ra _______"
“Không cần phiền toái Sở tiên sinh, tôi đã đi ra." Lục Cảnh Sinh khoác một chiếc áo gió bước ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn Sở Viêm.
Không khí giống như bị ngưng tụ lại, Sở Viêm chậm rãi đi tới, một thân màu trắng chìm đắm trong ánh nắng trên hải đảo, phát ra anh khí bức người.
“Lục tiên sinh, tôi muốn anh giải thích rõ."
“Tôi cùng Mạnh tiểu thư là bạn cũ, lâu rồi không gặp, bất quá chỉ mời tới làm khách thôi."
Thật tốt cho một câu làm khách! Sở Viêm cười lạnh một tiếng: “Vậy Lục tiên sinh có thể nói với tôi một tiếng, tôi sẽ cho người đưa cô ấy qua, không cần nhọc công Lục tiêng sinh phải đi một chuyến."
“Thật cảm ơn ý tốt của anh, tôi còn có chuyện, anh trước hết ở nơi này nghỉ ngơi một chút đi." Dứt lời, xoay người rời đi, Michelle tiến lên từng bước nhẹ giọng hỏi: “Virus phát tác?"
Mặc dù giọng nói là hỏi thăm, nhưng bên trong lại mang ý khẳng định.
Lục Cảnh Sinh bỗng nhiên dừng bước, trực tiếp thừa nhận: “Đúng"
“Anh đem cô ấy giao cho tôi, bằng không cô ấy sẽ không sống được thêm bao nhiêu ngày."
Đối với một người phụ nữ hấp dẫn, diễm lệ như vậy, Lục Cảnh Sinh cũng không để ý, ngược lại bắt đầu bước đi: “Tôi cho tới bây giờ đều không quan tâm đến chuyện sống chết của cô ấy."
Hắn quan tâm, là Trường An.
“Đứng lại ! "
Sở Viêm đột nhiên rống lên, thuộc hạ phía sau cùng lúc cầm súng hướng tới Lục Cảnh Sinh, chỉ cần nhẹ nhàng bóp một cái, vị quản lý tập đoàn Phượng Hoàng danh chấn Đông Nam Á sẽ lập tức biến mất khỏi thế giới.
Phía sau là gió biển tanh nồng cùng họng súng lạnh lẽo.
Lục Cảnh Sinh nhíu mày, tiếp tục đi về phía trước : “Sở tiên sinh, tùy tiện. "
Sở Viêm từ từ trầm sắc mặt, hắn phát hiện có phải gần đây hắn đạp trúng thứ gì không nên đạp hay không ? Đầu tiên là Đồng Trác Khiêm hủy đi phân bộ của hắn, sau hắn ta lại hợp tác với Lạc Sâm phá biệt thự của hắn, nhẫn nhịn nhiều lần như vậy, chỉ vì muốn an toàn lấy được thân thể nhiễm virus của Mạnh Phục Linh.
Mà bây giờ, đây là cái chuyện gì ?
Vừa mới chuẩn bị làm thí nghiệm.
Lại truyền đến tin tức của Michelle, nói Lục Cảnh Sinh đã cướp người đi.
Thật làm thủ lĩnh Đông Âu như hắn có chút khó chịu, là lúc cần dùng máu rửa sạch sỉ nhục của hắn và khiêu chiến những tên đó.
Hắn đột nhiên ôm lấy eo Michelle, hôn lên mặt cô, thuận thế lấy được cây súng giắc ở trên eo cô, trong nháy mắt nhắm vào sau lưng Lục Cảnh Sinh.
Mắt lạnh nhíu lại, bóp cò.
“Oành____"
“Oành____"
Hai viên đạn trên không trung bay theo quỹ đạo thẳng tắp mà bén nhọn, sau đó chạm vào nhau, xẹt ra tia lửa, bước chân Lục Cảnh Sinh bị âm thanh to lớn làm cho rung một cái, nhưng vẫn không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.
Viên đạn chống lại viên đạn của Sở Viêm là từ trên trời bay xuống.
Michelle nhìn hai viên đạn đã thành mảnh vụn, thân thể không khỏi run rẩy sợ hãi.
Cô đứng bên cạnh Sở Viêm, vạn nhất viên đạn kia bắn cô chứ không phải chặn lại đạn, cô sẽ có hậu quả như thế nào ?
Cô ngây ngốc quay đầu lại, dưới ánh mặt trời híp mắt lại, đột nhiên đối diện với một ánh mắt lạnh lẻo vô tình như chim diều hâu.
Người đàn ông kia ở dưới ánh mặt trời, hiển hiện ra ngũ quan như điêu khắc, thoạt nhìn giống như tiên nhân, dưới cằm hắn có một chút râu, nhưng lại không ảnh hưởng gì đến sức quyến rũ của hắn, ngược lại mang cho hắn chút hơi thở cổ xưa.
Michelle thề, cô chưa từng trông thấy một người đàn ông Đông phương hoàn mỹ như vậy.
Bóng dáng đàn ông phương Tây cao ngất tuấn lãng cùng người đàn ông phương Đông thần bí hoàn mỹ.
Lúc một ánh mắt lạnh lùng bén nhọn nhìn cô chăm chú, Michelle tĩnh lại, cô nhìn người đàn ông nhảy xuống từ thang treo trên phi cơ, thét lên kinh hãi.
“Hắn ta là ? Đồng Trác Khiêm ? "
“Sở Viêm, thích quà tôi đưa chứ ? " Đồng Trác Khiêm từ máy bay chiến đấu nhảy xuống, trên không trung mượn lực dùng lực, lật một cái, đột nhiên nhảy lên, trực tiếp nhắm súng lục ngay Sở Viêm, sau đó bóp còi súng.
Tiếng súng phát ra, đạn mang tốc độ giống như ánh sáng bay tới, Sở Viêm nheo mắt lại, hay tay thủ pháp cực nhanh kéo một thuộc hạ áo đen bên cạnh, chặn lại đạn.
Phù một tiếng, đạn xuyên vào ngực, tên áo đen nháy mắt ngã xuống.
Michelle trợn to hai mắt.
Cục diện này, Lục Cảnh Sinh bất tri bất giác, hoàn toàn lui ra.
Trên cả hải đảo, trừ biệt thự, chỉ còn sót lại người của Sở Viêm cùng Đồng Trác Khiêm, còn có lực lượng máy bay oanh tạc trên trời.
“Đồng Trác Khiêm ! " Sở Viêm bỗng nhiên hô lên, ba chữ giống như nặn ra từ trong kẽ răng, nghe thấy Đồng Trác Khiêm rất khinh thường.
“Tôi vẫn cho là tên tôi rất êm tai, không nghĩ tới bị anh gọi lại khó nghe như vậy. "
Sắc mặt Sở Viêm nhất thời có chút biến đổi.
Đồng thiếu lưu loát lật người xuống, bày ra một vòng cung hoàn mĩ, ngay trong nháy mắt anh chạm đất, vô số súng nhắm ngay anh, họng súng đen ngòm giống như vực sâu tử thần.
“Ông đây rất không thích người khác chỉa súng vô người mình. "
Lời vừa dứt, máy bay chiến đấu trên bầu trời đột nhiên thả xuống một quả bom trên biển, nổ tung trong nháy mắt, bọt nước khắp nơi, kinh ngạc lòng người.
Mấy tên hộ vệ áo đen kia kinh ngạc, trong nháy mắt muốn bóp cò súng.
Sở Viêm tay giương cao ý bảo họ dừng lại.
“Đồng thiếu tốc độ thật nhanh, cư nhiên có thể tìm được đến nơi này. "
“Phải cảm ơn anh. "
Nói chuyện không phải là Đồng Trác Khiêm, mà là một thân tây trang màu trắng trên máy bay, Lạc Sâm.
Trắng gặp trắng, thế nào cũng phải so sánh.
Sở Viêm một thân tây trang màu trắng, không nhiễm một hạt bụi nhỏ nào, sắc mặt ủ dột âm tà.
Lạc Sâm mặc một bộ tây trang màu trắng được cắt may hoàn hảo, trên cổ tay thuê hoa sen xinh đẹp, khóe môi khẽ cười, giống như dung nhan yêu nghiệt, làm say gió biển.
Một cuộc tranh đấu thị giác, Sở Viêm hoàn toàn bại.
“Lá gan cũng thật lớn, lại dám bắt người phụ nữ của tôi ? " Anh khẽ cười ra tiếng, thanh âm mặc dù dịu dàng như ngọc, lại mang theo lạnh lùng tức giận.
Cho dù anh đã giấu thật sâu.
“Sở Viêm, anh phải biết được hậu quả khi chọc tôi. "
Sở Viêm cười lạnh một tiếng, tựa hồ như cực kì khinh thường : “Tôi đây chưa bao giờ biết hậu quả là thứ gì. "
“Rất nhanh sẽ biết. " Anh cười khẽ, đột nhiên hướng về biệt thự, căng cổ họng hô lên.
“Phó Trường An, tôi đến đón em. "
Thanh âm của anh rất lớn, tiến vào biệt thự.
Trường An buồn ngủ ngồi ở mép giường của Phục Linh, bên trong phòng cách âm rất tốt, những tiếng súng cùng tiếng nổ kia, cô cũng không nghe được rõ rang, cùng không để ý lắm.
Nhưng một tiếng gọi kia, cô lại nghe được rõ ràng.
Ánh mắt của cô mở lớn, cả người run lên.
Thật muốn biết đây là nằm mơ, ảo giác hay hắn thật sự đã tới.
Cửa đột nhiên bị người đẩy ra, Lục Cảnh Sinh mặt mày tối tăm nhìn Trường An: “Em đối
xử với anh như vậy là vì người đàn ông kia? "
Đôi môi Trường An nhẹ nhàng mở ra: “Anh ấy tới? "
Một tiếng “Anh ấy" có bao nhiêu nhu tình, một tiếng lại trả lời tất cả vấn đề trong lòng hắn.
Gió biển xuyên qua cửa sổ, mang theo mùi tanh mặn quen thuộc, Trường An vuốt mái, vén một sợi tóc ra sau tai, sau đó đứng lên, Lục Cảnh Sinh lại chặn đường cô, không cho cô đi qua.
“Là vì hắn ta nên mới đối với anh như vậy? "
Trường An cũng không trả lời hắn, muốn bước qua hắn rời đi.
“Trả lời anh. "
Cô cắn môi, lại không nói một câu nào.
Lục Cảnh Sinh giống như trở lại một ngày trước cái ngày cô vào tù, lúc cô tiến vào ngục giam cô nói cô thương hắn, cảm giác đó với bây giờ thật giống nhau, cũng hối hận, thương tâm cùng khiếp sợ.
Mà hôm nay, là bang hoàng sợ, cùng không thể chấp nhận được đã mất đi.
Hắn bỗng nhiên nắm bả vai cô, dung sức lay mạnh, giống như ma quỷ.
“Nói cho anh biết, nói cho anh biết, có phải vì tên kia hay không? "
Oành một tiếng, bình hoa trên bàn rơi vỡ, Lục Cảnh Sinh run lên, đột nhiên đẩy Trường An ra, lần nữa oanh động, phần lung của Trường An trực tiếp ngã vào mảnh vỡ trên đất.
Cảm giác bén nhọn đâm vào lưng, cô nhíu mày, Lục Cảnh Sinh vội vàng muốn kéo cô đứng dậy, lại bị cô hung hăng bỏ ra, sau đó lần nữa ngã xuống đất.
Đau càng thêm đau.
Máu đỏ tươi xâm nhập vào mắt Trường An, hai mắt của cô giống như trở nên mờ mịt, tựa như nhớ lại một chút chuyện cũ khó mà làm cho người ta hồi tưởng.
“A_____" Trường An đột nhiên hét to một tiếng.
Bên ngoài biệt thự, sắc mặt Lạc Sâm thay đổi.
“Ngăn bọn họ lại!" Bỏ lại một câu, Lạc Sâm trực tiếp chạy vào bên trong biệt thự, dưới chân thật giống như có gió, tốc độ cực nhanh.
Lại một lần nữa không ai để ý cảm giác thật không tốt.
Sở Viêm ngẩng đầu nhìn trời một chút, nhíu mày.
Bên trong biệt thự, cũng đang trong nháy mắt có chút biến đổi kinh thiên động địa.
Trong con ngươi cô phản chiếu hình ảnh Lục Cảnh Sinh tức giận, còn có thất vọng, tức giận, bất an khi hắn ở bên, làm cho hắn giống như một con sư tử bị thương.
“Trường An, em nói cho anh biết, muốn anh làm như thế nào, em mới có thể rời người đàn ông kia đi?"
Trường An đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời mà xa xăm: “Vậy anh nói cho tôi biết, muốn như thế nào mới có thể tha cho tôi?"
Tổn thương không tiếng động cùng nổi buồn trầm thấp tản ra khắp phòng.
Có tiếng cười khẽ phát ra, khóe môi Trường An lộ ra một chút châm chọc, như cái gai đâm sâu vào mắt Lục Cảnh Sinh, cái người đàn ông luôn miệng nói yêu cô này, tại sao bây giờ làm chuyện gì cũng khiến cô cảm thấy buồn cười như vậy?
Cánh tay cùng lưng của cô vẫn còn đang chảy máu, mà hắn còn ở đây hằng giọng chất vấn cô như thế nào mới có thể rời đi người đàn ông kia?
Lục Cảnh Sinh, cả đời anh, không thật sự yêu ai cả, anh chỉ yêu có chính bản thân mình mà thôi.
Ánh mắt Trường An trầm xuống, muốn vòng qua người hắn, lại bỗng nhiên bị hắn kéo lại.
“Em chỗ nào cũng không thể đi."
“Xin lỗi, cô ấy, tôi phải mang đi."
Một tiếng nói sáng ngời mang theo hơi thở đàn ông trầm thấp.
Trầm ổn, nghiêm túc, lạnh như băng, giống như trụ băng khó tam nhất trên thế giới, thế nhưng Trường An lại cảm thấy thanh âm này mang theo chút mùi vị quen thuộc.
Nhất thời không nhớ ra được.
Bỗng nhiên, một trận gió lạnh từ cửa sổ đi vào, mang theo vài tia bụi chầm chậm, một người đàn ông mặc một bộ quần áo màu đen thoải mái xuất hiện sau lưng Trường An, một tay ôm lấy eo cô.
Đôi tay rộng lớn như vậy, Trường An lại không cảm nhận được chút nhiệt độ nào, thậm chí lạnh đến làm người ta phát run.
Mà trong nháy mắt đó, đôi tay mạnh mẽ ôm lấy eo Trường An, nhanh chóng nhảy ra cửa sổ.
“Người, tôi đây liền mang đi."
"Đứng lại"! Lục Cảnh Sinh gầm lên một tiếng, muốn đuổi theo, lại bị một cây súng ngắn đặt vào huyệt thái dương, hắn lạnh lùng quay đầu, nhìn người đàn ông này.
Lạc Sâm!
Là người Trường An hôm nay để trong lòng sao?
Lạc Sâm bễ nghễ nhìn hắn, nụ cười yêu nghiệt vô thanh vô túc biến mất, lưu lại một mảnh hàn ý: “Phó Trường An đâu?"
“Tôi tại sao lại phải nói cho anh biết?" Lục Cảnh Sinh hung tợn nói.
“Xuống địa ngục đi." Tức giận mắng một tiếng, Lạc Sâm giơ lên quả đấm đánh tới, khi
anh vừa tiến vào, anh nhìn thấy một bóng người rời đi, thì trong lòng đã rõ.
Người kia, đến cuối cùng là muốn làm gì?
Nhưng Trường An ở với hắn cũng không có nguy hiểm gì.
Đang lúc suy nghĩ, phía dưới vang lên tiếng súng, Lạc Sâm liếc Phục Linh đang nằm trên giường, đi tới xem xét hơi thở của cô, sau đó quay đầu lại nhìn Lục Cảnh Sinh cười khinh miệt.
“Chờ Đồng Trác Khiêm tới xử lý ngươi đi."
Ông đây không muốn đánh một thằng đàn ông ti tiện như mày, Lạc Sâm ở trong lòng mắng thầm, ôi chao, vì bảo vệ bộ dáng thần bí, thuần khiết vô tư ngày xưa của anh, chỉ có thể mắng trong lòng, bên ngoài, hay là thôi đi.
Thân thể Trường An bị đàn ông ôm trong ngực, rất là khó chịu, rốt cuộc sau một trận lắc lư mãnh liệt, cô ghé mắt nhìn người đàn ông đang ôm mình.
Vừa nhìn, cô không khỏi hít một hơi thật sâu.
Da thịt như ngọc, giống như mới sinh ra, tuấn dật mi mục sáng như sao, giống như dãi ngân hà, nhìn một chút cũng có cảm giác xa xỉ. Thượng Đế rất không công bằng, chế tạo cho hắn một bộ ngũ quan không gì sánh kịp, đúng vậy! Chính là như vậy.
Làm cho người ta hô hấp không thông.
Sau khi cảm thán mỹ nam, Trường An hồi hồn, lại cảm thấy khuôn mặt này nhìn có chút quen mắt.
Hơn nữa mới vừa nghe giọng nói của hắn cũng có chút quen tai.
Bỗng nhiên, cô nhớ lại lúc đang cãi nhau với Lục Cảnh Sinh, giọng nói của Lạc Sâm.
Cô muốn lên tiếng hỏi, lại đột nhiên lắc lư kịch liệt, làm cho vết thương sau lưng cô kịch liệt chảy máu, nhiễm đỏ áo cô cùng áo người đàn ông trước mặt.
Hắn nhíu mày nói: “Chịu đựng."
“Anh có phải hay không……có quan hệ với Lạc Sâm?" Thanh âm của cô từ từ suy yếu, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập phòng bị, giống như con mèo nhỏ mất mẹ.
Người đàn ông lắc đầu một cái, đang chuẩn bị gật đầu, lại thấy Trường An không nói hai lời, hôn mê bất tỉnh.
Ôm lưng cô, vết thương vẫn còn chảy máu, ướt cả cổ tay hắn, hắn thấp giọng thở dài một tiếng: “Thật là quật cường ghê gớm."
“Có thể ra rồi." Sau khi Trường An ngất xỉu, đôi mắt của người đàn ông trở nên quỷ quyệt, con ngươi đen giống như vẩy mực, phía sau hắn giống như thơ, giống như phong cảnh biển, xinh đẹp xuân thủy, bất quá là một tia sáng trong mắt hắn.
Có tiếng cười khẽ phát ra, sau đó một người phụ nữ đi ra.
Đúng vậy, thoạt nhìn giống như một phụ nữ đã hoàn toàn thay đổi.
Màu môi ướt át đỏ tươi, giống như chậu máu, tóc đen phiêu dật hết lần này đến lần khác bị cô búi thành hai cái búi gai thô tục, trên trán có chút hồng, giống như bức tranh trừu tượng.
Nhất thời sấm sét ầm ầm đánh tới, trong mắt người đàn ông tràn đầy vui vẻ, phảng phất như sinh hoa.
“Hoa Chân, cô ăn mặc như vậy thật khác biệt nha."
Người phụ nữ cười nhạt, cả khuôn mặt đều vặn vẹo, đánh bật thẩm mỹ thế nhân, ánh mắt hơi lệch kia, nhìn vô cùng thê thảm.
Cô cười, so với khóc còn, có thể nói là thê thê thảm thảm, khó coi.
Mà trên mặt người đàn ông thủy chung không xuất hiện vẻ mặt chán ghét hay khó chịu.
Chỉ có cười, nhàn nhạt cười nhìn cô cười.
“Thích?" Hoa Chân nhíu mày, không có chút gì giật mình, thấy người đàn ông không trả lời, hỏi lần nữa: “Thích?"
“Có chút thích____" hắn gật đầu cười, chợt vòng vo: “Thích cô cách xa tôi một chút."
Người phụ nữ khinh thường hừ lạnh: “Thật sự nghĩ mình là vạn nhân mê sao? Đem người phụ nữ trong tay ném qua đây, phải đi chỗ đó thì, tranh thủ đi, đừng tán dóc."
Người đàn ông cười cười: “Hoa Chân, cô chẳng những ăn mặc khác lạ, ngay đến tư tưởng cũng khác lạ, cô đã không có thời gian, vậy thì không tán dóc." Dứt lời, mang theo Trường An rời đi.
“Lạc Lịch!" Hoa Chân đột nhiên gọi hắn lại: “Anh muốn cùng tôi đối nghịch sao?"
Lạc Lịch dừng bước, quay đầu nhìn cô một cái: “Cô lấy thân phận gì hỏi tôi câu này."
Hoa Chân suy nghĩ mà trong chốc lát sắc mặt cứng lại, ánh mắt hơi híp, giống như nhớ lại một chút chuyện cũ, nhanh chóng trong thời gian lưu chuyển, môi gợi lên.
Giống như một tia chớp lạnh lùng.
“Trùm buôn thuốc phiện Đông Âu"
Một câu nói tựa hồ làm lòng Lạc Lịch nhộn nhạo, con ngươi quỷ quyệt lâu năm kia giống như có tia sáng, phảng phất giống như gặp được kỳ phùng địch thủ.
“Hoan nghênh cô lần nữa trở lại thân phận đầy kịch tính này."
“Tiếp chiêu!" Hoa Chân hừ lạnh một tiếng, trực tiếp lật người nhảy lên, ra nhiều chiêu bén nhọn, tập kích vào vị trí nguy hiểm trên người, Lạc Lịch ôm Trường An mềm mại né tránh, chưỡng phong giống như châm thấu xương đập vào mặt, mang theo cảm giác đau nhói, hắn câu môi, khuôn mặt nhẹ nhàng tránh đi, thoát khỏi chưỡng phong của cô.
Hoa Chân thấy một kích không được, đột nhiên xoay người, nhảy lên cao, mang theo phá không chi thế lần nữa đánh tới, năm ngón tay thanh móng vuốt, hé ra từng chút một trong không gian, mang theo nồng đậm sát khí.
Lạc Lịch mắt lạnh nhíu lại, không có tránh đi, ôm lấy Trường An hoàn mỹ xoay người, giống như vậy, năm ngón tay thành móng vuốt, cứng đối cứng, tiến tới tiếp sát chiêu của Hoa Chân.
Hoa Chân tự mình biết rõ chưỡng này hoàn mỹ không gì sánh kịp, cô đột nhiên cười một tiếng, “xinh đẹp" nhộn nhạo giống như trinh tử, đột nhiên nghiêng bàn tay, trực tiếp cùng bàn tay trẵng noãn của Lạc Lịch hợp làm một.
Ngón tay cô đan vào kẽ tay của hắn, ngón tay hắn cũng trong nháy mắt đó đan vào kẽ tay cô.
“Tôi đặc biệt yêu thích đôi tay này của anh, dính nhiều máu tươi như vậy, vẫn xinh đẹp như thế."
Lạc Lịch bình tĩnh nhìn cô, không có nói gì, hồi lâu sau mới nói: “Tôi cũng đặc biệt thích phong cách của cô, không giống những người khác, tản ra “sức quyến rũ" rất khác lạ."
“Cảm ơn quá khen!" Lúc đang nói chuyện, rút khỏi bàn tay, khom lưng xuống, trực tiếp nghiêng đá, tốc độ nhanh đến làm người chặc lưỡi hít hà.
Đột nhiên, bùm một tiếng, không phải là tiếng súng, mà là khói lửa.
Hoa Chân cười to, gương mặt giống Palette bắt đầu cười vô cùng vui vẻ, mặt mày mang theo anh khí không thua kém đàn ông, trong nháy mắt làm cho người khác không thể
khinh thường.
“Hôm nay, đến đây thôi, anh đi đi."
Lạc Lịch cười một tiếng: “Hoa tiểu thư rộng rãi bỏ qua cho tôi?"
Nghe vậy, Hoa Chân cười càng vui vẻ: “Bớt dát vàng lên mặt tôi đi, lần sau gặp lại, tôi sẽ trở lại thăm hỏi anh kĩ càng."
“Tùy ý."
Hoa Chân không nói gì, ngay sau đó, giống như lúc tới rời đi, không mang theo chút bụi đất.
Lạc Lịch lạnh lùng nheo lại ánh mắt, đó là tín hiệu của tập đoàn buôn thuốc phiện Đông
Âu.
Hoa Chân đã rời Đông Âu mấy năm, lần này xuất hiện, nhất định tất cả mọi chuyện sẽ bắt đầu, máu tanh chiến hỏa bắt đầu lan tràn.
Nhớ tới người phụ nữ Palette mang cùng một khuôn mặt kia, lại giả trang ngu ngốc, Lạc Lịch không khỏi cười cười.
***
Mà đầu bên này, Đồng Trác Khiêm đứng đối lập cùng Sở Viêm, khi Lạc Sâm ôm Mạnh tiểu thư giống như con cá chết đi ra, mặt Đồng thiếu, hoàn toàn xanh mét.
Dáng vẻ giống như vợ ra tường…, thuận tiện cũng bị lừa đi đứa con.
Anh bây giờ không có cách nào nhịn được, sau nhiều ngày như vậy, lần đầu nhìn thấy Phục Linh, lại là dáng vẻ lôi kéo sự sống này, buồng tim đau không ức chế được, giống như bị người lôi ra trên đất, dùng giày da Ý đạp lên.
Vừa thối, vừa đau______
Kết quả, trong một khắc nhìn thấy Phục Linh, Đồng thiếu đột nhiên rút súng, tốc độ thần tốc giống như ánh sáng, nhắm vào Sở Viêm liền lập tức nổ súng, còn không quên tức giận mắng một tiếng.
“Con mẹ mày_______!"
Tác giả :
Giáp Đồng