Hôn Nhân Không Tình Yêu - Vị Vũ
Chương 16
Ngày hôm sau, Tiếu Viễn Trình đã rời đi trước khi Từ Trác Dư dậy, lưu lại một người cả ngày mặt đều hồng đến mất hồn mất vía, trong lòng cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
Lại chiếu cố mẹ Tiếu cả một ngày, Tiếu Viễn Trình gọi điện nói hôm nay anh phải tăng ca, phải muộn mới trở về được.
" Cơm đều đã làm xong, nếu không em đưa đến công ty cho anh?" Vừa nghe đối phương phải tăng ca, Từ Trác Dư lo lắng anh sẽ không ăn cơm tốt.
Quả nhiên, thích một người, sẽ đem một sự việc của người nó trên trái tim mình.
" Không sao, anh sẽ ăn ở ngoài, không cần phiền toái em." Điện thoại bên kia vang lên tiếng nói với ngữ khí thản nhiên.
" Kia anh nhất định phải ăn cơm chiều." Từ Trác Dư không nghĩ làm cho chính mình có vẻ dài dòng, chính là tâm tư muốn quan tâm anh không lúc nào ngừng.
Đêm khuya Tiếu Viễn Trình về nhà thấy Từ Trác Dư còn đang ở trên sô pha xem TV, " Em sao còn chưa đi ngủ?"
" Em đun nước nóng chờ anh về uống, anh gần đây thoạt nhìn có vẻ mệt mỏi." Từ Trác Dư nhìn đến người trong lòng ánh mắt đều sáng ngời.
Nhìn ánh mắt đầy mong chờ của cậu, Tiếu Viễn Trình phát giác câu nói " Kỳ thật em không cần làm vậy đâu" nói không nên lời.
Uống nước ấm xong, Tiếu Viễn Trình rửa mặt thay quần áo lên giường, hai người đại khái nói một chút về bệnh tình của mẹ Tiếu, sau đó liền đi ngủ.
Từ Trác Dư nhìn người nằm bên cạnh, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Hiện tại chính cậu có điểm biết ơn đám cưới này, bởi vì nó đã đem đến một người nam nhân vĩ đại như vậy đến bên cạnh cậu, tuy rằng không thể xác định anh đối với cậu là như thế nào, nhưng hai người còn thời gian cả đời, cậu tin tưởng có thể làm cho nam nhân này yêu mình.
Nhưng thẳng đến sau này, Từ Trác Dư mới biết được khi đó mình có bao nhiêu khờ dại.
Sau khi được Từ Trác Dư tỉ mỉ chiếu cố ba ngày, mẹ Tiếu cũng đã khỏi hẳn, thế là hai người rời về nhà của mình.
Tiếu Viễn Trình lại một lần nữa tiến vào trạng thái làm việc, chính mình một ngày ở nhà cũng không có việc gì làm, thế là Từ Trác Dư cũng chấm sứt ngày nghỉ, đến bệnh viện đi làm.
Cậu cầm theo điểm tâm ở Indonesia phân phát cho đồng nghiệp, mà cho Tần Du một bộ trang sức đăch biệt của Indonesia.
Tần Du cũng thích phần quà này, cầm lấy chúng nhìn nửa ngày.
" Đúng rồi, hai người các cậu lần này trải qua tuần trăng mật có tiến triển gì không?" Ánh mắt Tần Du còn đặt trên trang sức.
Từ Trác Dư nghĩ hiện tại không nên nói tâm ý của mình cho Tần Du, " Vẫn như vậy thôi, không ôn không hỏa, ở chung hòa bình."
" Tuần trăng mật là cơ hội tốt, hẳn là phải tranh thủ chứ, thật sự rất đáng tiếc a." Lúc này nàng còn không biết quan hệ của hai người kia có " tiến triển".
Sắc mặt Từ Trác Dư lúng túng.
Sau một ngày, Từ Trác Dư về nhà liền nhà ngã vào giường mà ngủ, một ngày liên tiếp làm vài cuộc phẫu thuật làm tinh thần cậu căng thẳng, cho dù là làm thực tập sinh trợ giúp bác sĩ mổ cũng vẫn như cũ mệt mỏi vô cùng.
Vừa tỉnh lại, trời đã tối đen hoàn toàn, lấy di động nhìn, bây giờ là tám giờ tối.
Tiếu Viễn Trình còn chưa trở về, Từ Trác Dư cầm lấy di động gọi điện cho anh, nếu anh về nhà thì sẽ chuẩn bị cơm.
" Công ty gần đây có điểm bận, anh mấy ngày nay phải tăng ca, sẽ trở về muộn. Em đi ngủ trước đi, không cần chờ anh." Tiếu Viễn Trình nói.
" Nga, vậy anh không cần cố gắng quá." Nghe âm thanh Tiếu Viễn Trình có chút mệt mỏi, Từ Trác Dư săn sóc nói.
“………..Ân." Bên kia điện thoại lẳng lặng đáp lại.
Nếu Tiếu Viễn Trình không trở về, cậu tùy tiện ăn một chút là được, Từ Trác Dư lấy bát đựng ngũ cốc lại thêm chút sữa, dùng lò vi ba làm nóng một chút, rồi ăn bữa tối.
Buổi sáng hôm sau, khoa Từ Trác Dư nhận được một ca điều trị gấp.
Đang bị đẩy mạnh tới là một người con trai có bộ dáng rất xinh đẹp, mặt mày bộ dạng thực tinh xảo, bờ môi xinh xắn vì đau đớn mà gắt gao cắn chặt. Lúc này hắn hai mắt nhắm nghiền, cũng hé ra khuôn mặt trắng xám bị bịt kín.
Nhưng chạy theo bác sĩ, Từ Trác Dư chỉ nhìn thấy một người nam nhân ánh mắt sốt ruột nhìn người nằm trên xe đẩy.
Từ khi bọn họ quen biết tới nay, cậu còn chưa bao giờ gặp qua biểu tình kích động như thế trên mặt người nam nhân này.
Lại chiếu cố mẹ Tiếu cả một ngày, Tiếu Viễn Trình gọi điện nói hôm nay anh phải tăng ca, phải muộn mới trở về được.
" Cơm đều đã làm xong, nếu không em đưa đến công ty cho anh?" Vừa nghe đối phương phải tăng ca, Từ Trác Dư lo lắng anh sẽ không ăn cơm tốt.
Quả nhiên, thích một người, sẽ đem một sự việc của người nó trên trái tim mình.
" Không sao, anh sẽ ăn ở ngoài, không cần phiền toái em." Điện thoại bên kia vang lên tiếng nói với ngữ khí thản nhiên.
" Kia anh nhất định phải ăn cơm chiều." Từ Trác Dư không nghĩ làm cho chính mình có vẻ dài dòng, chính là tâm tư muốn quan tâm anh không lúc nào ngừng.
Đêm khuya Tiếu Viễn Trình về nhà thấy Từ Trác Dư còn đang ở trên sô pha xem TV, " Em sao còn chưa đi ngủ?"
" Em đun nước nóng chờ anh về uống, anh gần đây thoạt nhìn có vẻ mệt mỏi." Từ Trác Dư nhìn đến người trong lòng ánh mắt đều sáng ngời.
Nhìn ánh mắt đầy mong chờ của cậu, Tiếu Viễn Trình phát giác câu nói " Kỳ thật em không cần làm vậy đâu" nói không nên lời.
Uống nước ấm xong, Tiếu Viễn Trình rửa mặt thay quần áo lên giường, hai người đại khái nói một chút về bệnh tình của mẹ Tiếu, sau đó liền đi ngủ.
Từ Trác Dư nhìn người nằm bên cạnh, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Hiện tại chính cậu có điểm biết ơn đám cưới này, bởi vì nó đã đem đến một người nam nhân vĩ đại như vậy đến bên cạnh cậu, tuy rằng không thể xác định anh đối với cậu là như thế nào, nhưng hai người còn thời gian cả đời, cậu tin tưởng có thể làm cho nam nhân này yêu mình.
Nhưng thẳng đến sau này, Từ Trác Dư mới biết được khi đó mình có bao nhiêu khờ dại.
Sau khi được Từ Trác Dư tỉ mỉ chiếu cố ba ngày, mẹ Tiếu cũng đã khỏi hẳn, thế là hai người rời về nhà của mình.
Tiếu Viễn Trình lại một lần nữa tiến vào trạng thái làm việc, chính mình một ngày ở nhà cũng không có việc gì làm, thế là Từ Trác Dư cũng chấm sứt ngày nghỉ, đến bệnh viện đi làm.
Cậu cầm theo điểm tâm ở Indonesia phân phát cho đồng nghiệp, mà cho Tần Du một bộ trang sức đăch biệt của Indonesia.
Tần Du cũng thích phần quà này, cầm lấy chúng nhìn nửa ngày.
" Đúng rồi, hai người các cậu lần này trải qua tuần trăng mật có tiến triển gì không?" Ánh mắt Tần Du còn đặt trên trang sức.
Từ Trác Dư nghĩ hiện tại không nên nói tâm ý của mình cho Tần Du, " Vẫn như vậy thôi, không ôn không hỏa, ở chung hòa bình."
" Tuần trăng mật là cơ hội tốt, hẳn là phải tranh thủ chứ, thật sự rất đáng tiếc a." Lúc này nàng còn không biết quan hệ của hai người kia có " tiến triển".
Sắc mặt Từ Trác Dư lúng túng.
Sau một ngày, Từ Trác Dư về nhà liền nhà ngã vào giường mà ngủ, một ngày liên tiếp làm vài cuộc phẫu thuật làm tinh thần cậu căng thẳng, cho dù là làm thực tập sinh trợ giúp bác sĩ mổ cũng vẫn như cũ mệt mỏi vô cùng.
Vừa tỉnh lại, trời đã tối đen hoàn toàn, lấy di động nhìn, bây giờ là tám giờ tối.
Tiếu Viễn Trình còn chưa trở về, Từ Trác Dư cầm lấy di động gọi điện cho anh, nếu anh về nhà thì sẽ chuẩn bị cơm.
" Công ty gần đây có điểm bận, anh mấy ngày nay phải tăng ca, sẽ trở về muộn. Em đi ngủ trước đi, không cần chờ anh." Tiếu Viễn Trình nói.
" Nga, vậy anh không cần cố gắng quá." Nghe âm thanh Tiếu Viễn Trình có chút mệt mỏi, Từ Trác Dư săn sóc nói.
“………..Ân." Bên kia điện thoại lẳng lặng đáp lại.
Nếu Tiếu Viễn Trình không trở về, cậu tùy tiện ăn một chút là được, Từ Trác Dư lấy bát đựng ngũ cốc lại thêm chút sữa, dùng lò vi ba làm nóng một chút, rồi ăn bữa tối.
Buổi sáng hôm sau, khoa Từ Trác Dư nhận được một ca điều trị gấp.
Đang bị đẩy mạnh tới là một người con trai có bộ dáng rất xinh đẹp, mặt mày bộ dạng thực tinh xảo, bờ môi xinh xắn vì đau đớn mà gắt gao cắn chặt. Lúc này hắn hai mắt nhắm nghiền, cũng hé ra khuôn mặt trắng xám bị bịt kín.
Nhưng chạy theo bác sĩ, Từ Trác Dư chỉ nhìn thấy một người nam nhân ánh mắt sốt ruột nhìn người nằm trên xe đẩy.
Từ khi bọn họ quen biết tới nay, cậu còn chưa bao giờ gặp qua biểu tình kích động như thế trên mặt người nam nhân này.
Tác giả :
Vị Vũ