Hôn Nhân Không Lựa Chọn
Chương 181: Tin anh một lần
Hạ Lam ở lại chỗ Lục Danh Dương một tối, nhưng vì không quen nên đã dậy từ sáng sớm.
Nghỉ một đêm, vết thương ở chân tuy vẫn chưa hoàn toàn hết đau, nhưng cũng tốt hơn tối qua khá nhiều, cô ta đoán chắc là cũng có thể lái xe rời đi, vậy là bèn ngắm nghía lại dung nhan một lát rồi ra ngoài.
Chỉ là, cô ta vừa mới bước ra khỏi cửa, không ngờ lại gặp Triệu Oanh đẩy cửa đi vào.
“Sao cô lại ở đây?" Triệu Oanh nheo chặt mày lại hỏi vẻ rất không vui.
Một người phụ nữ vừa mới sáng ra đã xuất hiện trong nhà người đàn ông, cô ta không muốn nghĩ nhiều cũng không được.
“Cô đừng có nghĩ linh tinh, tôi chỉ là tối qua bị trẹo chân, nên đã ở lại đây một tối, người đàn ông của cô ở trên tầng, cô có thể lên đó tìm anh ta." Hạ Lam giải thích với chút khinh bỉ, cô sẽ thích Lục Danh Dương sao?
Triệu Oanh nghe ra ngữ khí của cô ta, cũng tin rằng giữa cô ta và Lục Danh Dương chắc chắn không có chuyện gì.
Thế nhưng, ngữ khí của Hạ Lam thực sự làm cô ta không vui.
Lục Danh Dương là người đàn ông mà cô ta thích, cô ta luôn cảm thấy anh ta rất có năng lực, là người đàn ông mà cô ta ngưỡng mộ, thế nhưng đối với Hạ Lam thì dường như chỉ là đồ rác rưởi mà thôi.
“Hạ tiểu thư đúng là không có gia giáo thì cả, thùy tiện đi ngủ lại trong nhà một người đàn ông như thế!" Triệu Oanh không kìm được mà nói chế giễu một câu, trong ánh mắt đầy sự khinh bỉ.
Hạ Lam sầm mặt xuống, nhưng không hề thể hiện sự phẫn nộ ra bên ngoài mà cười rồi nói: “Đúng rồi, có một việc không biết cô có biêt hay không, người đàn ông của cô yêu chim yêu lấy cả lồng, ngay cả Diệp Dĩ Muội mà cũng không chịu động vào."
Triệu Oanh hơi nheo mắt lại, sau đó lại cười lạnh lùng: “Cô chắc chắn anh ấy yêu chim yêu lấy cả lồng? Hạ Lam, việc gây chia rẽ thế này cô làm không hề cao minh chút nào."
“Vậy sao? Lời nói của tôi không ảnh hưởng tới cô chút nào?" Hạ Lam không tin nói một câu mỉa mai, đi qua Triệu Oanh hướng thẳng ra phía cửa.
Rầm một tiếng, khi cánh cửa được đóng lại, sắc mặt Triệu Oanh dần trở nên khó coi, thần sắc cô ta cũng theo đó mà kém tươi.
Lục Danh Dương, anh yêu Cao Thiên Du thế cơ à? muốn mượn Diệp Dĩ Muội để khiến Cao Thiên Du tha thứ cho anh?
Được! vậy thì em sẽ không để cho anh đạt được ước nguyện.
Hạ Lam đi ra khỏi nhà của Lục Danh Dương, môi cô ta không thể không nhếch lên cười nụ cười lạnh lùng.
Cô ta không tin, Triệu Oanh lại không hề tin lời cô ta nói một chút nào, hơn nữa, những lời cô ta nói cũng không phải lừa Triệu Oanh, chẳng qua là có thế nào nói thế ấy mà thôi.
Cô ta đang nghĩ vui vẻ thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Vừa nhìn vào màn hình điện thoại, lại là số điện thoại phòng làm việc của Hứa An Ca, đây đúng là kì lạ, Hứa An Ca vậy mà lại chủ động tìm cô ta, chẳng phải anh luôn muốn cách xa cô ta một chút à?
Cô ta có chút oán hận nhấc điện thoại lên, cố ý nói vẻ xa lạ: “Xin chào!"
“Hạ Lam, lần trước hiểu lầm em, anh rất xin lỗi." Hứa An Ca có vẻ khó khăn để lên tiếng.
“Lần trước?" Hạ Lam cố tình giả vờ không hiểu.
“Thôi bỏ đi, em không nhớ cũng tốt." Hứa An Ca cảm thấy bản thân mình biết lỗi là được rồi, không cần thiết phải giải thích đi giải thích lại.
“...." Hạ Lam có chút phẫn nộ, con người này xin lỗi mà không có chút thành ý nào!
“Con có việc gì không?" Hạ Lam nói vào điện thoại với ngữ khí không vui vẻ lắm.
“Anh muốn tìm em đảm nhiệm vị trí người mẫu chính trong lễ công bố phục trang mới của anh." Hứa An Ca nói ra mục đích của cuộc điện thoại anh gọi tới.
Nói cho cùng, Hạ Lam năm xưa bất luận đã làm gì thì cô ta cũng là một người bị hại, bị Châu Lan Na hại cho sự nghiệp làm người mẫu cũng bị hủy hoại.
Nếu có thể, Hứa An Ca cũng bằng lòng giúp cô ta, tìm lại giấc mơ, hoặc là như vậy thì sự hận thù trong lòng cô ta sẽ giảm đi phần nào.
“Tại sao lại à em? điều kiện là gì?" Hạ Lam không những không hề cảm động với lời đề nghị này mà ngược lại còn cảm thấy rất nực cười.
Sau khi xảy ra quá nhiều việc như vậy rồi, cô ta đã không còn tin còn có người chịu giúp cô ta nữa.
Người mà bọn họ thích giúp đỡ chẳng phải đều là Diệp Dĩ Muội sao?
“Không có điều kiện gì, anh chỉ là cảm thấy sân khấu đó phù hợp với em." Hứa An Ca nói rất thản nhiên.
“Anh muốn em sau khi trở về sân khấu đó thì sẽ nhường Tần Hàm Dịch?" Hạ Lam nói với giọng mỉa mai, cô ta tự nghĩ rằng mình đã nhìn thấu Hứa An Ca.
“Ở hay không ở bên Tần Hàm Dịch đó là sự tự do của em, sao anh lại quản làm gì?" Hứa An Ca đã nghĩ trước được cô ta sẽ hỏi lại anh như vậy, vì thế, anh trả lời rất bình tĩnh.
“Anh tưởng anh nói như vậy em sẽ tin anh à?" Hạ Lam vẫn giữ thái độ hoài nghi.
“Tin hay không tùy em! hi vọng em sẽ cho anh câu trả lời trong vòng ba ngày nữa, nếu em không muốn đảm nhận vị trí chính lần này thì anh sẽ chọn người khác."
Hứa An Ca vốn cũng không hi vọng có thể mượn sự việc này để làm Hạ Lam thay đổi, anh chẳng qua là cảm thấy đều là người đau lòng, trước đây dù gì thì cũng là bạn bè, anh nguyện kéo cô ra khỏi vũng bùn.
Nếu như cô cố chấp không muốn vậy thì không ai có thể ngăn được cô ta.
“Được, em sẽ suy nghĩ." Hạ Lam do dự một lát, vẫn quyết định sẽ suy nghĩ, dù gì thì đó cũng là nghề nghiệp và cô rất yêu thích.
“Ừm, anh đợi tin tức của em." Hứa An Ca trả lời cô ta bình lặng: “Cứ như vậy nhé!"
“Được!" Hạ Lam tắt máy, trong lòng có trăm ngàn loại cảm xúc xen lẫn vào nhau, người từng tưởng rằng cả đời sẽ không liên lạc, vậy mà lại có mối liên quan với nhau.
Cô ta nằm mơ cũng đều nghĩ được trở về sân khấu đó, cô ta thực ra không hề thích sự đấu đá, dối trá, lừa bịp trên thương trường, thế nhưng sớm cô ta đã bỏ cuộc rồi, tưởng rằng bản thân mình cả đời này sẽ không bao giờ quay lại được sân khấu đó.
Lời mời của Hứa An Ca đối với cô ta mà nói thì có sức mê hoặc vô cùng lớn.
Nếu không phải là đã xảy ra nhiều sự việc như vậy thì chắc là cô ta sẽ đồng ý anh không chút do dự.
Hạ Lam sau khi tắt máy đi, liền gọi một chiếc xe taxi, lên xe, trở về công ty, cô ta ngồi trong cô ty cả một ngay, không có tâm trạng để làm gì cả, chỉ là trong lòng không ngừng do dự, không biết có nên đồng ý lời đề nghị của Hứa An Ca không.
Cuối cùng, cô ta đã quyết định đi gặp Tần Hàm Dịch trước rồi sẽ đưa ra quyết định.
Có thể, Tần Hàm Dịch đối với cô ta vẫn vô tình thì cô ta liền có thể thực sự nhẫn tâm rời xa anh mà đứng trên sân khấu đó.
Đứng trên sân khấu đó rồi cô ta sẽ buộc phải thường xuyên trôi dạt khắp nơi, cô ta có muốn cũng không thể quấn lấy Tần Hàm Dịch được nữa.
Nhanh chóng ấn gọi vào số máy của Tần Hàm Dịch, chuông đổ hồi lâu đầu dây bên kia mới có người bắt máy, hơn nữa vừa lên tiếng đã có chút bực dọc: “Lam Lam, anh rất bận, đang họp."
“Hàm Dịch, chúng ta nói chuyện một lát! Hứa An Ca muốn mời em làm mẫu chính trong buổi công bố trang phục mới của anh ấy, nếu em quay lại sân khấu có thể là sẽ để cho anh được tự do." Hạ Lam bỏ qua ngữ khí khó chịu của anh, dùng sự tự do để đánh lừa anh.
“Được, vậy gặp nhau ở đâu?" Tần Hàm Dịch quả đúng là đã đồng ý.
Trong lòng Hạ Lam không tránh khỏi sự thất vọng, cô ta im lặng vài giấy rồi trả lời anh: “Anh tới Hạ thị đón em!"
“Ừm! sau khi tan làm anh đón em." Tần Hàm Dịch không hề vội vàng để đi gặp cô ta, đối với anh mà nói, bất luận Hạ Lam có thái độ thế nào, anh cũng sẽ đều không đến với cô ta.
Nhưng, dù gì bọn họ đã có mối quan hệ bao nhiêu năm như vậy, anh không muốn hành xử khó coi quá, có thể ngồi lại với nhau nói chuyện, thương lượng là điều tốt nhất.
Sau khi tan làm, Tần Hàm Dịch gọi điện thoại cho Vệ Ngấn, nói rằng anh sẽ về muộn một chút, anh đi gặp Hạ Lam có chút việc.
Lái xe tới phía dưới Hạ thị, Tần Hàm Dịch gọi cho Hạ Lam một cuộc điện thoại, cô ta nhanh chóng đi xuống, bước chân vẫn khấp khiểng lên xe.
“Chân làm sao đấy?" Tần Hàm Dịch chú ấy thấy điều bất thường của cô ta liền hỏi.
“Không sao, em không cẩn thận nên bị trẹo chân thôi." Hạ Lam nói, đột nhiên phát hiện, dường như cuộc đời có nhiều hơn một sự lựa chọn thì đối với Tần Hàm Dịch dường như cô ta liền bớt đi sự cố chấp điên cuồng.
“Đã đi khám bác sĩ chưa?" Tần Hàm Dịch vẫn giống như người anh hỏi thăm quan tâm cô ta.
“Em khám qua rồi." Hạ Lam gật đầu, đột nhiên phát hiện giữa hai người dường như đã rất lâu rồi không nói chuyện hòa khí với nhau thế này.
Tần Hàm Dịch lúc này mới yên tâm hỏi: “Em muốn đi đâu đây?"
“Chỗ cũ!" Hạ Lam nói tiếp cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều.
“Được!" Tần Hàm Dịch đáp lại một tiếng, lái xe rời khỏi Hạ thị.
Bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên tốt hơn, dường như cũng có thể trở thành một sự lúng túng vì chưa kịp thích ứng.
Trên đường đi, hầu như chẳng có lời gì để nói với nhau, đi thẳng tới nơi Hạ Lam muốn tới.
Khi sắp tới nơi đó, điện thoại của Tần Hàm Dịch đột nhiên đổ chuông.
Đeo chiếc tai nghe lên tai rồi anh nói “a lô" một tiếng, dầu dây bên kia liền lên tiếng.
Chỉ là, cùng với tiếng nói ở đầu dây bên kia, sắc mặt Tần Hàm Dịch càng lúc càng khó coi, ánh mắt rõ ràng là nhìn về phía trước nhưng hai tay của anh thì lại vặn chiếc vô lăng về một bên, ánh mắt cũng trở nên mơ màng.
“Cẩn thận...." Hạ Lam đột nhiên giật mình sợ hãi kêu lên một tiếng, lúc này Tần Hàm Dịch mới như bừng tỉnh, chỉ thấy chiếc xe của mình đang đâm hướng về phía chiếc xe bên đường.
Anh vì để tránh chiếc xe phía trước, lập tức lại né về phía bên phải.
“A...." Hạ Lam kêu lên một tiếng thất thanh, chiếc xe của Tần Hàm Dịch đã đâm vào một chiếc xe chở hàng bên cạnh, do chiếc xe chở hàng cũng đang chạy trên đường, do va đập mạnh mà xe của Tần Hàm Dịch lại bị hất sang ngang và lại bị một chiếc xe khác va vào, vì là đường cao tốc nên sức va đập đều rất mạnh và chiếc xe của anh lật ngược lên....
Vệ Ngấn đang cho Tiểu Lạc Lạc ăn cơm, con tim đột nhiên đau nhói. Sau đó, không biết tại sao, cô luông cảm thấy tâm thần có chút bất an.
Khó khăn lắm mới dỗ dành Tiểu Lạc Lạc ăn được nửa bát cơm, cô bên khay đựng cơm lên đi vào nhà bếp, muốn đặt khay cơm xuống bàn nhưng không biết tại sao, tâm trí không tập trung, chưa tới bàn mà cô đã thả tay ra làm cho khay cơm rơi xuống đất, chiếc bát sứ liền vỡ choang.
Cô giật mình run bắn người lên, Tiểu Lạc Lạc ở trong phòng khách lúc này liền khóc òa, cô để mặc đống lộn xộn trong bếp vội vàng chạy ra xem Tiểu Lạc Lạc thế nào.
“Lạc Lạc, mẹ ở đây, đừng sợ." Cô ôm lấy con trai, khẽ dỗ dành, thế nhưng Tiểu Lạc Lạc lại không phối hợp, cậu bé không ngừng khóc, dường như có chuyện gì đau lòng lắm.
Vệ Ngấn chỉ biết ôm cậu vào lòng, đi đi đi lại khắp căn phòng khách, nhẹ nhàng dỗ dành cậu.
Cuối cùng, sau khi Tiểu Lạc Lạc khóc nửa tiếng đồng hồ đến nỗi mệt cả đi rồi thì cậu cũng mới nín, vẫn thút thít rồi ngủ thiếp đi trong lòng cô lúc nào không biết.
Lúc này cô mới thở phào một tiếng, đem Tiểu Lạc Lạc bế vào phòng, đặt cậu lên chiếc giường nhỏ.
Chỉ là, cô không dám đi xa, chỉ sợ lát nữa ngủ không yên giấc cậu lại tỉnh, vì thế cô chỉ có thể ở bên cạnh con trai.
Nhìn cậu bé ngủ rồi mà khuôn mặt vấn có chút lo lắng, con tim Vệ Ngấn lại đau lên từng cơn....
Cứ ngồi như vậy, cả một đêm cô trông Tiểu Lạc Lạc ở bên cạnh giường, không hề ngủ chút nào, còn người đàn ông nói sẽ cố gắng về sớm thì mãi tới lúc này cũng không có chút tin tức gì.
Cô không thể không thấp thỏm trong lòng, khi trời tờ mờ sáng, thử gọi điện thoại cho anh, thế đầu dây bên kia thông báo rằng người dùng đã tắt máy.
Cô chỉ biết kìm nén sự lo lắng sốt sắng trong lòng, cô nghĩ chắc là anh có việc, đợi tới khi trời sáng thì tính tiếp.
Thế nhưng, trời cũng đã sáng rồi, anh vẫn chưa xuất hiện, dường như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Cô cũng không muốn tới căn biệt thự bên cạnh tìm anh, sợ Tần lão phu nhân lại làm khó, chỉ có thể ngồi đợi tới sau chín giờ sáng thì gọi điện thoại tới phòng làm việc của anh.
Người nhận điện thoại là thư ký của anh, chỉ đáp lại cô: “Tần tổng vẫn chưa tới công ty.
Vệ Ngấn cảm giác càng lúc càng bất an, nhưng, lúc này tìm không thấy anh, cô ngoài việc chờ đợi thì dường như cô cũng chẳng biết làm gì khác nữa."
Cuối cùng, vào ngày chờ đợi thứ ba, cô không kìm nén được nữa mà đi tới căn biệt thự bên cạnh, muốn tìm Tần lão phu nhân để hỏi, nhưng lại được thông báo rằng Tần lão phu nhân đã chuyển đi rồi.
Cô không biết thế nào mới là tốt, cô lại bắt đầu gọi vào số máy riêng của Tần Hàm Dịch.
Cuối cùng, lần này thì lại có người bắt máy rồi.
Nhưng, người đó lại không phải là người mà cô muốn gặp.
“Vệ tiểu thư, đừng gọi tới nữa, Hàm Dịch đã ra nước ngoài rồi." Tần lão phu nhân ở đầu dây bên kia nói thản nhiên.
“Ra nước ngoài rồi?" khi nghe thấy Vệ Ngấn có chút không tin, Tần Hàm Dịch đột nhiên ra nước ngoài, sao lại không nói với cô một tiếng chứ.
“Không sai, nó ra nước ngoài rồi, cùng đi với Hạ Lam." Tần lão phu nhân tiếp tục nói không nhanh không chậm.
“Tôi không tin." Cô lập tức phủ nhận câu trả lời của bà ta.
“Cho dù cô không tin nhưng đây cũng là sự thật, hai đứa nó ở nước ngoài kết hôn xong sẽ lại quay về." Tần lão phu nhân không chút nể tình dập tắt hoàn toàn hi vọng của cô.
“Sao anh ấy có thể đột nhiên đồng ý kết hôn với Hạ Lam được?" Vệ Ngấn cảm thấy thật nực cười, đột nhiên biến mất cùng Hạ Lam để đi kết hôn?
Cô không tin, Tần Hàm Dịch sẽ không nói một lời nào mà bỏ đi như thế.
“Bởi vì nó biết được chân tướng rồi." Tần lão phu nhân cười lạnh lùng trả lời cô.
“Bà nói cho anh ấy biết?" giọng nói của Vệ Ngấn đang run lên.
“Nếu tôi muốn nói cho nó thì sớm đã nói rồi, tự nó điều tra ra được." Tần lão phu nhân vẫn giữ thái độ kiên nhẫn và nói bình thản với cô.
“Vì thế, anh ấy đã đi như vậy? không nói một lời từ biệt nào?" Vệ Ngấn vẫn không tin, Tần Hàm Dịch lại đối xử với cô như vậy.
Anh đã từng nói, bất luận có sóng gió gì thì anh sẽ đều kề vai sát cánh bên cô để cùng đối mặt.
“Vậy co muốn Hàm Dịch thế nào? giống với cô như trước đây à? trong lòng chỉ có sự thù hận, đi báo thù mẹ con cô?" Tần lão phu nhân hỏi lại liên tiếp, làm cho Vệ Ngấn phải cứng họng.
Đúng thế, cô còn muốn thế nào nữa, còn có thể thế nào nữa!
“Đã làm phiền bà rồi." Vệ Ngấn từ từ bỏ chiếc điện thoại bên tai xuống, lúc này cô mới phát hiện nước mắt đã chảy dài hai bên khóe mắt.
Cô không tin, có thế nào cô cũng không muốn tin, Tần Hàm Dịch lại để lại hai mẹ con cô vào lúc này.
Cho dù là có ngàn vạn lỗi lầm thì Tiểu Lạc Lạc có làm gì sai đâu chứ?
Sao anh có thể bỏ đi kết thúc mọi thứ vào lúc Tiểu Lạc Lạc cần tới anh nhất?
Thế nhưng cho dù cô không muốn tin hơn nữa thì cuối cùng cô cũng không đợi được kì tích xuất hiện, liên tiếp bảy ngày qua đi, Tần Hàm Dịch quả đúng như thể bốc hơi mất.
Còn điện thoại của Hứa An Ca cũng được gọi tới.
“Tiểu Ngấn, anh nghe nói Hàm Dịch ra nước ngoài rồi, công việc của Tần thị tạm thời do Tần lão phu nhân tiếp quản." Hứa An Ca nói với giọng rất nhẹ, rất thận trọng anh hỏi cô.
“Vâng." Giọng nói Vệ Ngấn bằng bằng không chút cảm xúc.
“Em có biết tại sao anh ấy ra nước ngoài không?" Hứa An Ca thử hỏi, không muốn đem tin tức mình nhận được nói thẳng cho cô biết, anh sợ cô sẽ đau lòng.
“Chẳng phải là kết hôn cùng với Hạ Lam à?" Vệ Ngấn cười yết ớt, dường như không còn chút sức lực nào để trả lời câu hỏi này rồi.
Không tin không tin, thế nhưng sự thực đang bày ra trước mắt, cô cảm thấy bản thân mình sẽ đấu tranh không được bao lâu nữa rồi.
“Chính miệng anh ấy nói với em à?" Hứa An Ca giật mình, tin tức anh nghe được cũng đúng thế này, nhưng trước đó hai người rõ ràng là đang yên đang lành, sao đột nhiên lại thành ra thế này.
“Không phải, mà là Tần lão phu nhân." Vệ Ngấn trả lời như một khúc gỗ.
“Giữa hai người, trước đó có xảy ra vấn đề gì không?" Hứa An Ca cũng cảm thấy sự việc này thật kì lạ, bèn hỏi tiếp.
Vệ Ngấn im lặng một lúc lâu, nội tình thực sự cô không thể nói ra được....
“Có lẽ là có!" cô trả lời lấp lửng mập mờ.
“Vệ Ngấn, em đừng vội, để anh điều tra giúp em sự việc này." Hứa An Ca nheo mày lại, giọng nói lại rất nhẹ nhàng an ủi cô.
“An Ca, cảm ơn anh...." giọng nói Vệ Ngấn nghẹn ngào, sự giúp đỡ lúc này của Hứa An Ca đúng là chiếc phao cứu hộ trong cơn mưa lũ – vô cùng cần thiết và kịp thời.
“Nha đầu ngốc, đừng buồn, sẽ không sao đâu." Hứa An Ca dừng lại vài giây rồi nói tiếp: “Ít nhất thì còn có anh...."
“Ừm, em đợi tin của anh." Vệ Ngấn khẽ đáp lại anh, kìm nén sự nghẹn ngào trong cổ họng lại.
“Chăm sóc tốt cho Tiểu Lạc Lạc, những việc khác cứ giao cho anh." Hứa An Ca không yên tâm lại dặn dò cô một câu.
“Vâng." Vệ Ngấn không biết nên dùng từ gì để diễn tả tâm trạng lúc này, khi cô không biết bấu víu vào đâu thì có một người như thế xuất hiện, vì cô mà ra tay cứu giúp sao cô lại không cảm kích chứ!
Lúc trước, cô luôn không nói ra mọi chuyện, một phần là đợi Tần Hàm Dịch xuất hiện, một phần là không muốn làm cho bạn bè lo lắng.
Và, hôm nay Hứa An Ca đột nhiên gọi điện tới, cũng là vì phía Tần thị chuyền tin tới.
Đang nói chuyện với Hứa An Ca còn chưa cúp máy thì điện thoại của Cao Thiên Du liền gọi tới.
“An Ca, em có điện thoại." cô và Hứa An Ca nói lời tạm biệt sau đó cô bắt máy của Cao Thiên Du, vừa mở miệng cô đã òa khóc.
“Dĩ Muội, tớ vừa nghe thấy sự việc của Tần Hàm Dịch, là thật à?" Cao Thiên Du đúng là tức điên lên, cô vốn còn muốn dừng tay lại, không nhằm vào Tần thị nữa.
Thế nhưng ai mà biết được, người đàn ông đó chưa biến mất chưa được mấy hôm mà đã lại kết hôn với Hạ Lam.
“Tớ không biết, anh ấy đột nhiên biến mất...." Vệ Ngấn khi đối mặt với Cao Thiên Du cô mới dám thể hiện ra sự đau lòng của mình.
“Đột nhiên biến mất?" Cao Thiên Du nghe liền cảm thấy kì lạ, sao lại có thể đột nhiên không thấy đâu chứ?
“Ừm." Vệ Ngấn nghẹn ngào đáp lại.
“Cậu vẫn đang ở viện an dưỡng à?"
“Ừm, ở đây trong lành, tốt cho sự hồi phục của Tiểu Lạc Lạc."
“Đừng ở đó nữa, lúc trước có Tần Hàm Dịch ở đó còn tốt, bây giờ anh ấy đột nhiên biến mất, cậu ở một nơi xa như thế, tớ cùng không yên tâm, tớ đi đón cậu, đến ở chỗ tớ đấy!"
“Thiên Du, không cần đâu, ở đây an ninh tốt hơn trước nhiều rồi." Vệ Ngấn lập tức từ chối, cô biết tình cảm của Cao Thiên Du và Cảnh Hạo, vừa mới có tiến triển mới, lúc này cô vào ở thì chẳng khác nào là kì đà cản mũi.
Hơn nữa, Tiểu Lạc Lạc vốn đã sợ người lạ.
“Trước đây chẳng phải cũng rất tốt mà vẫn xảy ra chuyện đấy thôi." Cao Thiên Du bây giờ cứ nói chuyện là muốn gầm lên, cô thực sự tức giận trước những hành động của Tần Hàm Dịch.
“Thiên Du, Tiểu Lạc Lạc sợ người lạ, môi trường bây giờ là phù hợp với nó nhất, tớ không muốn chuyển đi." Vệ Ngấn kiên quyế
“Được, nếu cậu đã nói như vậy thì tớ cũng không khuyên cậu nữa." Cao Thiên Du nghe thấy cô nói như vậy cũng chỉ có thể không khuyên nữa mà nói: “Dĩ Muội, nếu có việc gì cậu nhất định phải thông báo với tớ ngay lập tức, bất luận thế nào thì người bạn là tớ đây sẽ mãi mãi đứng về phía cậu."
“Thiên Du...." cô không nói lời cảm ơn khách sáo là bởi vì giữa cô và Cao Thiên Du không cần tới những lời như vậy.
“Việc của Tần Hàm Dịch tớ sẽ để Cảnh Hạo giúp cậu nghe ngón xem thế nào, cậu đừng lo lắng quá!" lúc này Cao Thiên Du nhắc tới Cảnh Hạo có vẻ như đã thêm phần tin tưởng, không còn giống như trước đây nữa.
“Ừm." Vệ Ngấn cảm thấy con tim thật ấm áp, ít nhất khi cô đau khổ nhất vẫn còn nhiều người ở bên cạnh cô thế này, giúp đỡ cô.
Sau khi tắt máy điện thoại kết thúc cuộc nói chuyện với Cao Thiên Du, Vệ Ngấn suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng gọi điện cho Lam Dư Khê.
Hai ngày trước, về việc của Tần Hàm Dịch còn chưa bị lộ ra ngoài, cô đương nhiên không muốn thông báo cho bạn mình biết, để bọn họ phải lo lắng, nhưng bây giờ nếu mọi người đã đều biết rồi, cô cũng muốn hỏi Lam Dư Khê xem thế nào.
Gọi vào số của Lam Dư Khê, đầu dây bên kia vừa mới bắt máy, câu đầu tiên cô nghe thấy đó là: “Dĩ Muội, em muốn hỏi việc của Hàm Dịch có đúng không?"
“Anh ấy thực sự ta nước ngoài và kết hôn cùng với Hạ Lam rồi sao?" Vệ Ngấn hỏi thẳng.
“Anh cũng vừa mới biết tin, có điều, anh không tin đây là sự thật, Hàm Dịch không phải là người sẽ quyết định nhanh chóng mà lại với Hạ Lam như vậy, trong chuyện này nhất định có nội tình gì đây." Lam Dư Khê khi nghe thấy tin tức này cũng vô cùng ngạc nhiên, anh không thông báo cho Diệp Dĩ Muội ngay tức khắn là vì anh không tin, anh muốn đợi điều tra rõ ràng chân tướng rồi tính tiếp.
Chỉ là không ngờ rằng, anh vừa nhận được tin tức không lâu thì cô đã gọi điện tới.
“Cũng có thể!" Vệ Ngấn đột nhiên hạ thấp giọng xuống đáp lại anh.
Người khác không biết nội tình bên trong, thế nhưng cô biết, vì thế cô không có cách nào để giống với Lam Dư Khê bây giờ, kiên định không tin sự thực này.
Cô muốn không tin thế nhưng cuối cùng thì trong lòng vẫn rất thấp thỏm.
“Dĩ Muội, có phải em đã biết gì rồi không/" Lam Dư Khê cảm thấy ngữ khí của cô có phần không bình thường.
“không có, em cũng giống như anhm không tin anh ấy biến mất như vậy." Vệ Ngấn lập tức phủ nhận, tìm một cái cớ.
“Em đừng vội lo lắng, bất luận là cậu ấy rời đi làm gì thì cũng không thể không xuất hiện mãi được." Lam Dư Khê cảm thấy, bất luận giữa Tần Hàm Dịch và Diệp Dĩ Muội xảy ra vấn đề gì, nhưng anh với Tần Hàm Dịch đã làm bạn với nhau bao nhiêu năm, Tần Hàm Dịch không có lý do gì để không thông báo với anh một tiếng.
Sau đó Lam Dư Khê an ủi Vệ Ngấn vài lời nữa rồi mới cúp điện thoại.
Vệ Ngấn ngồi thất thần trên ghế sô pha, đột nhiên cảm thấy có điều gì đó bất bình thường.
Tại sao Lam Dư Khê cũng mới nhận được tin? Tần Hàm Dịch và anh chẳng phải là bạn tốt nhiều năm rồi sao? Tại sao việc kết hôn là việc đại sự như thế mà cũng không nói với Lam Dư Khê một tiếng?
Cho dù, anh biết chân tướng rồi, anh hận cô, nhưng không có lý do gì mà hận cả bạn tốt của mình!
Cô nhìn Tiểu Lạc Lạc đang ngồi trên tấm thảm chơi đồ chơi, cô khẽ thì thầm: “Lạc Lạc, chúng ta tin ba con một lần được không?"
Bất luận Tần Hàm Dịch có phải đã biết chân tướng hay không cô cũng đã bước ra thời kì khó khăn đó, cô biết, bất luận sự thực là thế nào, chẳng phải là cô đều nên tin anh một lần sao?
Nghỉ một đêm, vết thương ở chân tuy vẫn chưa hoàn toàn hết đau, nhưng cũng tốt hơn tối qua khá nhiều, cô ta đoán chắc là cũng có thể lái xe rời đi, vậy là bèn ngắm nghía lại dung nhan một lát rồi ra ngoài.
Chỉ là, cô ta vừa mới bước ra khỏi cửa, không ngờ lại gặp Triệu Oanh đẩy cửa đi vào.
“Sao cô lại ở đây?" Triệu Oanh nheo chặt mày lại hỏi vẻ rất không vui.
Một người phụ nữ vừa mới sáng ra đã xuất hiện trong nhà người đàn ông, cô ta không muốn nghĩ nhiều cũng không được.
“Cô đừng có nghĩ linh tinh, tôi chỉ là tối qua bị trẹo chân, nên đã ở lại đây một tối, người đàn ông của cô ở trên tầng, cô có thể lên đó tìm anh ta." Hạ Lam giải thích với chút khinh bỉ, cô sẽ thích Lục Danh Dương sao?
Triệu Oanh nghe ra ngữ khí của cô ta, cũng tin rằng giữa cô ta và Lục Danh Dương chắc chắn không có chuyện gì.
Thế nhưng, ngữ khí của Hạ Lam thực sự làm cô ta không vui.
Lục Danh Dương là người đàn ông mà cô ta thích, cô ta luôn cảm thấy anh ta rất có năng lực, là người đàn ông mà cô ta ngưỡng mộ, thế nhưng đối với Hạ Lam thì dường như chỉ là đồ rác rưởi mà thôi.
“Hạ tiểu thư đúng là không có gia giáo thì cả, thùy tiện đi ngủ lại trong nhà một người đàn ông như thế!" Triệu Oanh không kìm được mà nói chế giễu một câu, trong ánh mắt đầy sự khinh bỉ.
Hạ Lam sầm mặt xuống, nhưng không hề thể hiện sự phẫn nộ ra bên ngoài mà cười rồi nói: “Đúng rồi, có một việc không biết cô có biêt hay không, người đàn ông của cô yêu chim yêu lấy cả lồng, ngay cả Diệp Dĩ Muội mà cũng không chịu động vào."
Triệu Oanh hơi nheo mắt lại, sau đó lại cười lạnh lùng: “Cô chắc chắn anh ấy yêu chim yêu lấy cả lồng? Hạ Lam, việc gây chia rẽ thế này cô làm không hề cao minh chút nào."
“Vậy sao? Lời nói của tôi không ảnh hưởng tới cô chút nào?" Hạ Lam không tin nói một câu mỉa mai, đi qua Triệu Oanh hướng thẳng ra phía cửa.
Rầm một tiếng, khi cánh cửa được đóng lại, sắc mặt Triệu Oanh dần trở nên khó coi, thần sắc cô ta cũng theo đó mà kém tươi.
Lục Danh Dương, anh yêu Cao Thiên Du thế cơ à? muốn mượn Diệp Dĩ Muội để khiến Cao Thiên Du tha thứ cho anh?
Được! vậy thì em sẽ không để cho anh đạt được ước nguyện.
Hạ Lam đi ra khỏi nhà của Lục Danh Dương, môi cô ta không thể không nhếch lên cười nụ cười lạnh lùng.
Cô ta không tin, Triệu Oanh lại không hề tin lời cô ta nói một chút nào, hơn nữa, những lời cô ta nói cũng không phải lừa Triệu Oanh, chẳng qua là có thế nào nói thế ấy mà thôi.
Cô ta đang nghĩ vui vẻ thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Vừa nhìn vào màn hình điện thoại, lại là số điện thoại phòng làm việc của Hứa An Ca, đây đúng là kì lạ, Hứa An Ca vậy mà lại chủ động tìm cô ta, chẳng phải anh luôn muốn cách xa cô ta một chút à?
Cô ta có chút oán hận nhấc điện thoại lên, cố ý nói vẻ xa lạ: “Xin chào!"
“Hạ Lam, lần trước hiểu lầm em, anh rất xin lỗi." Hứa An Ca có vẻ khó khăn để lên tiếng.
“Lần trước?" Hạ Lam cố tình giả vờ không hiểu.
“Thôi bỏ đi, em không nhớ cũng tốt." Hứa An Ca cảm thấy bản thân mình biết lỗi là được rồi, không cần thiết phải giải thích đi giải thích lại.
“...." Hạ Lam có chút phẫn nộ, con người này xin lỗi mà không có chút thành ý nào!
“Con có việc gì không?" Hạ Lam nói vào điện thoại với ngữ khí không vui vẻ lắm.
“Anh muốn tìm em đảm nhiệm vị trí người mẫu chính trong lễ công bố phục trang mới của anh." Hứa An Ca nói ra mục đích của cuộc điện thoại anh gọi tới.
Nói cho cùng, Hạ Lam năm xưa bất luận đã làm gì thì cô ta cũng là một người bị hại, bị Châu Lan Na hại cho sự nghiệp làm người mẫu cũng bị hủy hoại.
Nếu có thể, Hứa An Ca cũng bằng lòng giúp cô ta, tìm lại giấc mơ, hoặc là như vậy thì sự hận thù trong lòng cô ta sẽ giảm đi phần nào.
“Tại sao lại à em? điều kiện là gì?" Hạ Lam không những không hề cảm động với lời đề nghị này mà ngược lại còn cảm thấy rất nực cười.
Sau khi xảy ra quá nhiều việc như vậy rồi, cô ta đã không còn tin còn có người chịu giúp cô ta nữa.
Người mà bọn họ thích giúp đỡ chẳng phải đều là Diệp Dĩ Muội sao?
“Không có điều kiện gì, anh chỉ là cảm thấy sân khấu đó phù hợp với em." Hứa An Ca nói rất thản nhiên.
“Anh muốn em sau khi trở về sân khấu đó thì sẽ nhường Tần Hàm Dịch?" Hạ Lam nói với giọng mỉa mai, cô ta tự nghĩ rằng mình đã nhìn thấu Hứa An Ca.
“Ở hay không ở bên Tần Hàm Dịch đó là sự tự do của em, sao anh lại quản làm gì?" Hứa An Ca đã nghĩ trước được cô ta sẽ hỏi lại anh như vậy, vì thế, anh trả lời rất bình tĩnh.
“Anh tưởng anh nói như vậy em sẽ tin anh à?" Hạ Lam vẫn giữ thái độ hoài nghi.
“Tin hay không tùy em! hi vọng em sẽ cho anh câu trả lời trong vòng ba ngày nữa, nếu em không muốn đảm nhận vị trí chính lần này thì anh sẽ chọn người khác."
Hứa An Ca vốn cũng không hi vọng có thể mượn sự việc này để làm Hạ Lam thay đổi, anh chẳng qua là cảm thấy đều là người đau lòng, trước đây dù gì thì cũng là bạn bè, anh nguyện kéo cô ra khỏi vũng bùn.
Nếu như cô cố chấp không muốn vậy thì không ai có thể ngăn được cô ta.
“Được, em sẽ suy nghĩ." Hạ Lam do dự một lát, vẫn quyết định sẽ suy nghĩ, dù gì thì đó cũng là nghề nghiệp và cô rất yêu thích.
“Ừm, anh đợi tin tức của em." Hứa An Ca trả lời cô ta bình lặng: “Cứ như vậy nhé!"
“Được!" Hạ Lam tắt máy, trong lòng có trăm ngàn loại cảm xúc xen lẫn vào nhau, người từng tưởng rằng cả đời sẽ không liên lạc, vậy mà lại có mối liên quan với nhau.
Cô ta nằm mơ cũng đều nghĩ được trở về sân khấu đó, cô ta thực ra không hề thích sự đấu đá, dối trá, lừa bịp trên thương trường, thế nhưng sớm cô ta đã bỏ cuộc rồi, tưởng rằng bản thân mình cả đời này sẽ không bao giờ quay lại được sân khấu đó.
Lời mời của Hứa An Ca đối với cô ta mà nói thì có sức mê hoặc vô cùng lớn.
Nếu không phải là đã xảy ra nhiều sự việc như vậy thì chắc là cô ta sẽ đồng ý anh không chút do dự.
Hạ Lam sau khi tắt máy đi, liền gọi một chiếc xe taxi, lên xe, trở về công ty, cô ta ngồi trong cô ty cả một ngay, không có tâm trạng để làm gì cả, chỉ là trong lòng không ngừng do dự, không biết có nên đồng ý lời đề nghị của Hứa An Ca không.
Cuối cùng, cô ta đã quyết định đi gặp Tần Hàm Dịch trước rồi sẽ đưa ra quyết định.
Có thể, Tần Hàm Dịch đối với cô ta vẫn vô tình thì cô ta liền có thể thực sự nhẫn tâm rời xa anh mà đứng trên sân khấu đó.
Đứng trên sân khấu đó rồi cô ta sẽ buộc phải thường xuyên trôi dạt khắp nơi, cô ta có muốn cũng không thể quấn lấy Tần Hàm Dịch được nữa.
Nhanh chóng ấn gọi vào số máy của Tần Hàm Dịch, chuông đổ hồi lâu đầu dây bên kia mới có người bắt máy, hơn nữa vừa lên tiếng đã có chút bực dọc: “Lam Lam, anh rất bận, đang họp."
“Hàm Dịch, chúng ta nói chuyện một lát! Hứa An Ca muốn mời em làm mẫu chính trong buổi công bố trang phục mới của anh ấy, nếu em quay lại sân khấu có thể là sẽ để cho anh được tự do." Hạ Lam bỏ qua ngữ khí khó chịu của anh, dùng sự tự do để đánh lừa anh.
“Được, vậy gặp nhau ở đâu?" Tần Hàm Dịch quả đúng là đã đồng ý.
Trong lòng Hạ Lam không tránh khỏi sự thất vọng, cô ta im lặng vài giấy rồi trả lời anh: “Anh tới Hạ thị đón em!"
“Ừm! sau khi tan làm anh đón em." Tần Hàm Dịch không hề vội vàng để đi gặp cô ta, đối với anh mà nói, bất luận Hạ Lam có thái độ thế nào, anh cũng sẽ đều không đến với cô ta.
Nhưng, dù gì bọn họ đã có mối quan hệ bao nhiêu năm như vậy, anh không muốn hành xử khó coi quá, có thể ngồi lại với nhau nói chuyện, thương lượng là điều tốt nhất.
Sau khi tan làm, Tần Hàm Dịch gọi điện thoại cho Vệ Ngấn, nói rằng anh sẽ về muộn một chút, anh đi gặp Hạ Lam có chút việc.
Lái xe tới phía dưới Hạ thị, Tần Hàm Dịch gọi cho Hạ Lam một cuộc điện thoại, cô ta nhanh chóng đi xuống, bước chân vẫn khấp khiểng lên xe.
“Chân làm sao đấy?" Tần Hàm Dịch chú ấy thấy điều bất thường của cô ta liền hỏi.
“Không sao, em không cẩn thận nên bị trẹo chân thôi." Hạ Lam nói, đột nhiên phát hiện, dường như cuộc đời có nhiều hơn một sự lựa chọn thì đối với Tần Hàm Dịch dường như cô ta liền bớt đi sự cố chấp điên cuồng.
“Đã đi khám bác sĩ chưa?" Tần Hàm Dịch vẫn giống như người anh hỏi thăm quan tâm cô ta.
“Em khám qua rồi." Hạ Lam gật đầu, đột nhiên phát hiện giữa hai người dường như đã rất lâu rồi không nói chuyện hòa khí với nhau thế này.
Tần Hàm Dịch lúc này mới yên tâm hỏi: “Em muốn đi đâu đây?"
“Chỗ cũ!" Hạ Lam nói tiếp cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều.
“Được!" Tần Hàm Dịch đáp lại một tiếng, lái xe rời khỏi Hạ thị.
Bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên tốt hơn, dường như cũng có thể trở thành một sự lúng túng vì chưa kịp thích ứng.
Trên đường đi, hầu như chẳng có lời gì để nói với nhau, đi thẳng tới nơi Hạ Lam muốn tới.
Khi sắp tới nơi đó, điện thoại của Tần Hàm Dịch đột nhiên đổ chuông.
Đeo chiếc tai nghe lên tai rồi anh nói “a lô" một tiếng, dầu dây bên kia liền lên tiếng.
Chỉ là, cùng với tiếng nói ở đầu dây bên kia, sắc mặt Tần Hàm Dịch càng lúc càng khó coi, ánh mắt rõ ràng là nhìn về phía trước nhưng hai tay của anh thì lại vặn chiếc vô lăng về một bên, ánh mắt cũng trở nên mơ màng.
“Cẩn thận...." Hạ Lam đột nhiên giật mình sợ hãi kêu lên một tiếng, lúc này Tần Hàm Dịch mới như bừng tỉnh, chỉ thấy chiếc xe của mình đang đâm hướng về phía chiếc xe bên đường.
Anh vì để tránh chiếc xe phía trước, lập tức lại né về phía bên phải.
“A...." Hạ Lam kêu lên một tiếng thất thanh, chiếc xe của Tần Hàm Dịch đã đâm vào một chiếc xe chở hàng bên cạnh, do chiếc xe chở hàng cũng đang chạy trên đường, do va đập mạnh mà xe của Tần Hàm Dịch lại bị hất sang ngang và lại bị một chiếc xe khác va vào, vì là đường cao tốc nên sức va đập đều rất mạnh và chiếc xe của anh lật ngược lên....
Vệ Ngấn đang cho Tiểu Lạc Lạc ăn cơm, con tim đột nhiên đau nhói. Sau đó, không biết tại sao, cô luông cảm thấy tâm thần có chút bất an.
Khó khăn lắm mới dỗ dành Tiểu Lạc Lạc ăn được nửa bát cơm, cô bên khay đựng cơm lên đi vào nhà bếp, muốn đặt khay cơm xuống bàn nhưng không biết tại sao, tâm trí không tập trung, chưa tới bàn mà cô đã thả tay ra làm cho khay cơm rơi xuống đất, chiếc bát sứ liền vỡ choang.
Cô giật mình run bắn người lên, Tiểu Lạc Lạc ở trong phòng khách lúc này liền khóc òa, cô để mặc đống lộn xộn trong bếp vội vàng chạy ra xem Tiểu Lạc Lạc thế nào.
“Lạc Lạc, mẹ ở đây, đừng sợ." Cô ôm lấy con trai, khẽ dỗ dành, thế nhưng Tiểu Lạc Lạc lại không phối hợp, cậu bé không ngừng khóc, dường như có chuyện gì đau lòng lắm.
Vệ Ngấn chỉ biết ôm cậu vào lòng, đi đi đi lại khắp căn phòng khách, nhẹ nhàng dỗ dành cậu.
Cuối cùng, sau khi Tiểu Lạc Lạc khóc nửa tiếng đồng hồ đến nỗi mệt cả đi rồi thì cậu cũng mới nín, vẫn thút thít rồi ngủ thiếp đi trong lòng cô lúc nào không biết.
Lúc này cô mới thở phào một tiếng, đem Tiểu Lạc Lạc bế vào phòng, đặt cậu lên chiếc giường nhỏ.
Chỉ là, cô không dám đi xa, chỉ sợ lát nữa ngủ không yên giấc cậu lại tỉnh, vì thế cô chỉ có thể ở bên cạnh con trai.
Nhìn cậu bé ngủ rồi mà khuôn mặt vấn có chút lo lắng, con tim Vệ Ngấn lại đau lên từng cơn....
Cứ ngồi như vậy, cả một đêm cô trông Tiểu Lạc Lạc ở bên cạnh giường, không hề ngủ chút nào, còn người đàn ông nói sẽ cố gắng về sớm thì mãi tới lúc này cũng không có chút tin tức gì.
Cô không thể không thấp thỏm trong lòng, khi trời tờ mờ sáng, thử gọi điện thoại cho anh, thế đầu dây bên kia thông báo rằng người dùng đã tắt máy.
Cô chỉ biết kìm nén sự lo lắng sốt sắng trong lòng, cô nghĩ chắc là anh có việc, đợi tới khi trời sáng thì tính tiếp.
Thế nhưng, trời cũng đã sáng rồi, anh vẫn chưa xuất hiện, dường như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Cô cũng không muốn tới căn biệt thự bên cạnh tìm anh, sợ Tần lão phu nhân lại làm khó, chỉ có thể ngồi đợi tới sau chín giờ sáng thì gọi điện thoại tới phòng làm việc của anh.
Người nhận điện thoại là thư ký của anh, chỉ đáp lại cô: “Tần tổng vẫn chưa tới công ty.
Vệ Ngấn cảm giác càng lúc càng bất an, nhưng, lúc này tìm không thấy anh, cô ngoài việc chờ đợi thì dường như cô cũng chẳng biết làm gì khác nữa."
Cuối cùng, vào ngày chờ đợi thứ ba, cô không kìm nén được nữa mà đi tới căn biệt thự bên cạnh, muốn tìm Tần lão phu nhân để hỏi, nhưng lại được thông báo rằng Tần lão phu nhân đã chuyển đi rồi.
Cô không biết thế nào mới là tốt, cô lại bắt đầu gọi vào số máy riêng của Tần Hàm Dịch.
Cuối cùng, lần này thì lại có người bắt máy rồi.
Nhưng, người đó lại không phải là người mà cô muốn gặp.
“Vệ tiểu thư, đừng gọi tới nữa, Hàm Dịch đã ra nước ngoài rồi." Tần lão phu nhân ở đầu dây bên kia nói thản nhiên.
“Ra nước ngoài rồi?" khi nghe thấy Vệ Ngấn có chút không tin, Tần Hàm Dịch đột nhiên ra nước ngoài, sao lại không nói với cô một tiếng chứ.
“Không sai, nó ra nước ngoài rồi, cùng đi với Hạ Lam." Tần lão phu nhân tiếp tục nói không nhanh không chậm.
“Tôi không tin." Cô lập tức phủ nhận câu trả lời của bà ta.
“Cho dù cô không tin nhưng đây cũng là sự thật, hai đứa nó ở nước ngoài kết hôn xong sẽ lại quay về." Tần lão phu nhân không chút nể tình dập tắt hoàn toàn hi vọng của cô.
“Sao anh ấy có thể đột nhiên đồng ý kết hôn với Hạ Lam được?" Vệ Ngấn cảm thấy thật nực cười, đột nhiên biến mất cùng Hạ Lam để đi kết hôn?
Cô không tin, Tần Hàm Dịch sẽ không nói một lời nào mà bỏ đi như thế.
“Bởi vì nó biết được chân tướng rồi." Tần lão phu nhân cười lạnh lùng trả lời cô.
“Bà nói cho anh ấy biết?" giọng nói của Vệ Ngấn đang run lên.
“Nếu tôi muốn nói cho nó thì sớm đã nói rồi, tự nó điều tra ra được." Tần lão phu nhân vẫn giữ thái độ kiên nhẫn và nói bình thản với cô.
“Vì thế, anh ấy đã đi như vậy? không nói một lời từ biệt nào?" Vệ Ngấn vẫn không tin, Tần Hàm Dịch lại đối xử với cô như vậy.
Anh đã từng nói, bất luận có sóng gió gì thì anh sẽ đều kề vai sát cánh bên cô để cùng đối mặt.
“Vậy co muốn Hàm Dịch thế nào? giống với cô như trước đây à? trong lòng chỉ có sự thù hận, đi báo thù mẹ con cô?" Tần lão phu nhân hỏi lại liên tiếp, làm cho Vệ Ngấn phải cứng họng.
Đúng thế, cô còn muốn thế nào nữa, còn có thể thế nào nữa!
“Đã làm phiền bà rồi." Vệ Ngấn từ từ bỏ chiếc điện thoại bên tai xuống, lúc này cô mới phát hiện nước mắt đã chảy dài hai bên khóe mắt.
Cô không tin, có thế nào cô cũng không muốn tin, Tần Hàm Dịch lại để lại hai mẹ con cô vào lúc này.
Cho dù là có ngàn vạn lỗi lầm thì Tiểu Lạc Lạc có làm gì sai đâu chứ?
Sao anh có thể bỏ đi kết thúc mọi thứ vào lúc Tiểu Lạc Lạc cần tới anh nhất?
Thế nhưng cho dù cô không muốn tin hơn nữa thì cuối cùng cô cũng không đợi được kì tích xuất hiện, liên tiếp bảy ngày qua đi, Tần Hàm Dịch quả đúng như thể bốc hơi mất.
Còn điện thoại của Hứa An Ca cũng được gọi tới.
“Tiểu Ngấn, anh nghe nói Hàm Dịch ra nước ngoài rồi, công việc của Tần thị tạm thời do Tần lão phu nhân tiếp quản." Hứa An Ca nói với giọng rất nhẹ, rất thận trọng anh hỏi cô.
“Vâng." Giọng nói Vệ Ngấn bằng bằng không chút cảm xúc.
“Em có biết tại sao anh ấy ra nước ngoài không?" Hứa An Ca thử hỏi, không muốn đem tin tức mình nhận được nói thẳng cho cô biết, anh sợ cô sẽ đau lòng.
“Chẳng phải là kết hôn cùng với Hạ Lam à?" Vệ Ngấn cười yết ớt, dường như không còn chút sức lực nào để trả lời câu hỏi này rồi.
Không tin không tin, thế nhưng sự thực đang bày ra trước mắt, cô cảm thấy bản thân mình sẽ đấu tranh không được bao lâu nữa rồi.
“Chính miệng anh ấy nói với em à?" Hứa An Ca giật mình, tin tức anh nghe được cũng đúng thế này, nhưng trước đó hai người rõ ràng là đang yên đang lành, sao đột nhiên lại thành ra thế này.
“Không phải, mà là Tần lão phu nhân." Vệ Ngấn trả lời như một khúc gỗ.
“Giữa hai người, trước đó có xảy ra vấn đề gì không?" Hứa An Ca cũng cảm thấy sự việc này thật kì lạ, bèn hỏi tiếp.
Vệ Ngấn im lặng một lúc lâu, nội tình thực sự cô không thể nói ra được....
“Có lẽ là có!" cô trả lời lấp lửng mập mờ.
“Vệ Ngấn, em đừng vội, để anh điều tra giúp em sự việc này." Hứa An Ca nheo mày lại, giọng nói lại rất nhẹ nhàng an ủi cô.
“An Ca, cảm ơn anh...." giọng nói Vệ Ngấn nghẹn ngào, sự giúp đỡ lúc này của Hứa An Ca đúng là chiếc phao cứu hộ trong cơn mưa lũ – vô cùng cần thiết và kịp thời.
“Nha đầu ngốc, đừng buồn, sẽ không sao đâu." Hứa An Ca dừng lại vài giây rồi nói tiếp: “Ít nhất thì còn có anh...."
“Ừm, em đợi tin của anh." Vệ Ngấn khẽ đáp lại anh, kìm nén sự nghẹn ngào trong cổ họng lại.
“Chăm sóc tốt cho Tiểu Lạc Lạc, những việc khác cứ giao cho anh." Hứa An Ca không yên tâm lại dặn dò cô một câu.
“Vâng." Vệ Ngấn không biết nên dùng từ gì để diễn tả tâm trạng lúc này, khi cô không biết bấu víu vào đâu thì có một người như thế xuất hiện, vì cô mà ra tay cứu giúp sao cô lại không cảm kích chứ!
Lúc trước, cô luôn không nói ra mọi chuyện, một phần là đợi Tần Hàm Dịch xuất hiện, một phần là không muốn làm cho bạn bè lo lắng.
Và, hôm nay Hứa An Ca đột nhiên gọi điện tới, cũng là vì phía Tần thị chuyền tin tới.
Đang nói chuyện với Hứa An Ca còn chưa cúp máy thì điện thoại của Cao Thiên Du liền gọi tới.
“An Ca, em có điện thoại." cô và Hứa An Ca nói lời tạm biệt sau đó cô bắt máy của Cao Thiên Du, vừa mở miệng cô đã òa khóc.
“Dĩ Muội, tớ vừa nghe thấy sự việc của Tần Hàm Dịch, là thật à?" Cao Thiên Du đúng là tức điên lên, cô vốn còn muốn dừng tay lại, không nhằm vào Tần thị nữa.
Thế nhưng ai mà biết được, người đàn ông đó chưa biến mất chưa được mấy hôm mà đã lại kết hôn với Hạ Lam.
“Tớ không biết, anh ấy đột nhiên biến mất...." Vệ Ngấn khi đối mặt với Cao Thiên Du cô mới dám thể hiện ra sự đau lòng của mình.
“Đột nhiên biến mất?" Cao Thiên Du nghe liền cảm thấy kì lạ, sao lại có thể đột nhiên không thấy đâu chứ?
“Ừm." Vệ Ngấn nghẹn ngào đáp lại.
“Cậu vẫn đang ở viện an dưỡng à?"
“Ừm, ở đây trong lành, tốt cho sự hồi phục của Tiểu Lạc Lạc."
“Đừng ở đó nữa, lúc trước có Tần Hàm Dịch ở đó còn tốt, bây giờ anh ấy đột nhiên biến mất, cậu ở một nơi xa như thế, tớ cùng không yên tâm, tớ đi đón cậu, đến ở chỗ tớ đấy!"
“Thiên Du, không cần đâu, ở đây an ninh tốt hơn trước nhiều rồi." Vệ Ngấn lập tức từ chối, cô biết tình cảm của Cao Thiên Du và Cảnh Hạo, vừa mới có tiến triển mới, lúc này cô vào ở thì chẳng khác nào là kì đà cản mũi.
Hơn nữa, Tiểu Lạc Lạc vốn đã sợ người lạ.
“Trước đây chẳng phải cũng rất tốt mà vẫn xảy ra chuyện đấy thôi." Cao Thiên Du bây giờ cứ nói chuyện là muốn gầm lên, cô thực sự tức giận trước những hành động của Tần Hàm Dịch.
“Thiên Du, Tiểu Lạc Lạc sợ người lạ, môi trường bây giờ là phù hợp với nó nhất, tớ không muốn chuyển đi." Vệ Ngấn kiên quyế
“Được, nếu cậu đã nói như vậy thì tớ cũng không khuyên cậu nữa." Cao Thiên Du nghe thấy cô nói như vậy cũng chỉ có thể không khuyên nữa mà nói: “Dĩ Muội, nếu có việc gì cậu nhất định phải thông báo với tớ ngay lập tức, bất luận thế nào thì người bạn là tớ đây sẽ mãi mãi đứng về phía cậu."
“Thiên Du...." cô không nói lời cảm ơn khách sáo là bởi vì giữa cô và Cao Thiên Du không cần tới những lời như vậy.
“Việc của Tần Hàm Dịch tớ sẽ để Cảnh Hạo giúp cậu nghe ngón xem thế nào, cậu đừng lo lắng quá!" lúc này Cao Thiên Du nhắc tới Cảnh Hạo có vẻ như đã thêm phần tin tưởng, không còn giống như trước đây nữa.
“Ừm." Vệ Ngấn cảm thấy con tim thật ấm áp, ít nhất khi cô đau khổ nhất vẫn còn nhiều người ở bên cạnh cô thế này, giúp đỡ cô.
Sau khi tắt máy điện thoại kết thúc cuộc nói chuyện với Cao Thiên Du, Vệ Ngấn suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng gọi điện cho Lam Dư Khê.
Hai ngày trước, về việc của Tần Hàm Dịch còn chưa bị lộ ra ngoài, cô đương nhiên không muốn thông báo cho bạn mình biết, để bọn họ phải lo lắng, nhưng bây giờ nếu mọi người đã đều biết rồi, cô cũng muốn hỏi Lam Dư Khê xem thế nào.
Gọi vào số của Lam Dư Khê, đầu dây bên kia vừa mới bắt máy, câu đầu tiên cô nghe thấy đó là: “Dĩ Muội, em muốn hỏi việc của Hàm Dịch có đúng không?"
“Anh ấy thực sự ta nước ngoài và kết hôn cùng với Hạ Lam rồi sao?" Vệ Ngấn hỏi thẳng.
“Anh cũng vừa mới biết tin, có điều, anh không tin đây là sự thật, Hàm Dịch không phải là người sẽ quyết định nhanh chóng mà lại với Hạ Lam như vậy, trong chuyện này nhất định có nội tình gì đây." Lam Dư Khê khi nghe thấy tin tức này cũng vô cùng ngạc nhiên, anh không thông báo cho Diệp Dĩ Muội ngay tức khắn là vì anh không tin, anh muốn đợi điều tra rõ ràng chân tướng rồi tính tiếp.
Chỉ là không ngờ rằng, anh vừa nhận được tin tức không lâu thì cô đã gọi điện tới.
“Cũng có thể!" Vệ Ngấn đột nhiên hạ thấp giọng xuống đáp lại anh.
Người khác không biết nội tình bên trong, thế nhưng cô biết, vì thế cô không có cách nào để giống với Lam Dư Khê bây giờ, kiên định không tin sự thực này.
Cô muốn không tin thế nhưng cuối cùng thì trong lòng vẫn rất thấp thỏm.
“Dĩ Muội, có phải em đã biết gì rồi không/" Lam Dư Khê cảm thấy ngữ khí của cô có phần không bình thường.
“không có, em cũng giống như anhm không tin anh ấy biến mất như vậy." Vệ Ngấn lập tức phủ nhận, tìm một cái cớ.
“Em đừng vội lo lắng, bất luận là cậu ấy rời đi làm gì thì cũng không thể không xuất hiện mãi được." Lam Dư Khê cảm thấy, bất luận giữa Tần Hàm Dịch và Diệp Dĩ Muội xảy ra vấn đề gì, nhưng anh với Tần Hàm Dịch đã làm bạn với nhau bao nhiêu năm, Tần Hàm Dịch không có lý do gì để không thông báo với anh một tiếng.
Sau đó Lam Dư Khê an ủi Vệ Ngấn vài lời nữa rồi mới cúp điện thoại.
Vệ Ngấn ngồi thất thần trên ghế sô pha, đột nhiên cảm thấy có điều gì đó bất bình thường.
Tại sao Lam Dư Khê cũng mới nhận được tin? Tần Hàm Dịch và anh chẳng phải là bạn tốt nhiều năm rồi sao? Tại sao việc kết hôn là việc đại sự như thế mà cũng không nói với Lam Dư Khê một tiếng?
Cho dù, anh biết chân tướng rồi, anh hận cô, nhưng không có lý do gì mà hận cả bạn tốt của mình!
Cô nhìn Tiểu Lạc Lạc đang ngồi trên tấm thảm chơi đồ chơi, cô khẽ thì thầm: “Lạc Lạc, chúng ta tin ba con một lần được không?"
Bất luận Tần Hàm Dịch có phải đã biết chân tướng hay không cô cũng đã bước ra thời kì khó khăn đó, cô biết, bất luận sự thực là thế nào, chẳng phải là cô đều nên tin anh một lần sao?
Tác giả :
Khuyết Danh