Hôn Nhân Không Lựa Chọn
Chương 137: Giết diệp dĩ muội
Tiêu Nhiên sao lại không biết suy nghĩ lúc này của Châu Lan Na là gì!
Chỉ là, anh đã thích người phụ nữ này nhiều năm quá rồi, hi sinh vì cô ta dường như đã trở thành một phần cuộc sống của anh.
“Lan Na, lần này, tôi thực sự không giúp nổi cô." Tiêu Nhiên rút tay mình ra khỏi tay Châu Lan Na, thở dài bất lực.
Anh có thể giúp cô ta làm rất nhiều việc, cho dù là đi ngược lại với lương tâm của bản thân.
Nhưng, điều duy nhát anh không thể giúp được cô ta chính là thay đổi quyết định của Tần Hàm Dịch.
Ngay từ đầu, bọn họ đều hiểu, Tần Hàm Dịch không hề yêu Châu Lan Na.
Tình cảm mà không có tình yêu thì sao có thể dài lâu được?
Châu Lan Na luôn cho rằng, Tần Hàm Dịch không gặp Diệp Dĩ Muội thì sẽ cưới cô ta.
Thế nhưng có thật là cưới cô ta không?
Vấn đề này nếu chất vấn cô ta ngay đến cả bản thân cô ta cũng nhất định nói không rõ được.
Đừng nói Tần gia như vậy là chấp nhận xuất thân của cô ta, kể cả có chấp nhận thì Tần Hàm Dịch cũng không thể nào cưới một người phụ nữ mà anh không hề yêu.
Nói cho cùng, giữa hai người chỉ là mua vui cho nhau, ai cũng đạt được mục đích của riêng mình mà thôi.
“Tiêu Nhiên, tại sao ngay đến cả anh cũng không chịu giúp tôi?" Châu Lan Na vừa khóc vừa chỉ trích.
“Lan Na, tôi chỉ hi vọng cô không tiếp tục lún sâu vào thôi." Tiêu Nhiên gằn giọng nói, cũng không biết làm thế nào để thể hiện sự phẫn nộ của bản thân.
Rõ ràng biết là không thể, tội gì vẫn còn mù quáng không biết sửa chữa?
“Hàm Dịch vốn dĩ đã là của tôi, tôi chỉ muốn lấy lại thứ đã thuộc về tôi mà thôi!" Châu Lan Na vẫn không biết ăn năn mà gầm lên.
“Anh ấy là người, không phải bất kì thứ gì cả." Tiêu Nhiên lại thở dài một tiếng rồi anh quay người đi, không thể chịu đựng được những giọt nước mắt và sự cố chấp của Châu Lan Na nữa: “Thôi bỏ đi, Lan Na, cô ra ngoài tự mình bình tĩnh lại một chút đi."
Anh thực sự sai rồi, anh cứ tưởng rằng giúp cô ta là đối tốt với cô ta.
Thế nhưng hôm nay, anh mới nhận ra rằng, những sự việc mà anh đã từng làm đó, đều chỉ là đã hại cô ta, làm co cô ta càng ngày càng lún sâu vào.
“Không, Tiêu Nhiên, giúp tôi lần này nữa đi." Châu Lan Na tiến lên phía trước một bước, từ phía sau lưng ôm lấy eo Tiêu Nhiên.
“Ha ha...." Tiêu Nhiên cười thành tiếng đau khổ.
Thế này là thế nào? Biết anh thích cô ta vì vậy muốn dùng mỹ nhân kế à?
Anh nhẫn tâm gỡ tay cô ta ra, không chịu quay người lại mà liếc nhìn cô ta mà chỉ nói khuyên bảo: “Lan Na, hãy tha cho bản thân cô và bắt đầu lại từ đầu đi."
“Tiêu Nhiên, anh thực sự tuyệt tình như vậy sao?" ánh mắt thê lương của cô ta ngay lập tức hóa thành sự thù hận, nhìn chằm chằm vào lưng Tiêu Nhiên.
“Đúng, tôi sẽ không giúp cô thêm nữa đâu." Tiêu Nhiên trả lời cô ta dứt khoát.
Châu Lan Na quay người khóa cửa văn phòng làm việc lại, từng bước từng bước đi tới trước mặt Tiêu Nhiên, hạ thấp giọng xuống uy hiếp anh: “Tiêu Nhiên, anh đừng quên bây giờ chúng ta là những người trên cùng một con thuyền, anh không giúp tôi thì không sợ tôi nói với Hàm Dịch những chuyện tốt mà anh đã làm à?"
“Cô đang uy hiếp tôi?" con tim Tiêu Nhiên đột nhiên giá lạnh, anh làm những việc phản bội lại tổng tài, có việc nào không phải vì người phụ nữ này, tới cuối cùng thì lại trở thành thứ để cô ta uy hiếp anh.
“Đúng, tôi đang uy hiếp anh đấy, thế nhưng đó là vì anh ép tôi." Châu Lan Na không quên đem trách nhiệm đẩy cho Tiêu Nhiên.
“Tôi ép cô?" Tiêu Nhiên nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt nhưng trái tim cô ta đã bị bóp méo, anh càng hối hận vì những hành động mình đã làm.
“Chỉ cần anh chịu giúp tôi thì anh ấy sẽ không vì Diệp Dĩ Muội mà đuổi tôi đi nữa." Châu Lan Na đã nhận định chắc chắn, là do sự tồn tại của Diệp Dĩ Muội nên cô ta mới mất đi tất cả.
“Cô muốn tôi giúp cô thế nào? Lẽ nào giúp cô giết đi Diệp Dĩ Muội sao?" Tiêu Nhiên lồng ngực phập phồng vì tức giận, một câu nói không phải giả thiết buột ra khỏi miệng anh.
Đôi mắt ọng nước của Châu Lan Na đột nhiên sáng lên, lập tức hỏi: “Anh thực sự chịu giúp tôi?"
Chỉ là, anh đã thích người phụ nữ này nhiều năm quá rồi, hi sinh vì cô ta dường như đã trở thành một phần cuộc sống của anh.
“Lan Na, lần này, tôi thực sự không giúp nổi cô." Tiêu Nhiên rút tay mình ra khỏi tay Châu Lan Na, thở dài bất lực.
Anh có thể giúp cô ta làm rất nhiều việc, cho dù là đi ngược lại với lương tâm của bản thân.
Nhưng, điều duy nhát anh không thể giúp được cô ta chính là thay đổi quyết định của Tần Hàm Dịch.
Ngay từ đầu, bọn họ đều hiểu, Tần Hàm Dịch không hề yêu Châu Lan Na.
Tình cảm mà không có tình yêu thì sao có thể dài lâu được?
Châu Lan Na luôn cho rằng, Tần Hàm Dịch không gặp Diệp Dĩ Muội thì sẽ cưới cô ta.
Thế nhưng có thật là cưới cô ta không?
Vấn đề này nếu chất vấn cô ta ngay đến cả bản thân cô ta cũng nhất định nói không rõ được.
Đừng nói Tần gia như vậy là chấp nhận xuất thân của cô ta, kể cả có chấp nhận thì Tần Hàm Dịch cũng không thể nào cưới một người phụ nữ mà anh không hề yêu.
Nói cho cùng, giữa hai người chỉ là mua vui cho nhau, ai cũng đạt được mục đích của riêng mình mà thôi.
“Tiêu Nhiên, tại sao ngay đến cả anh cũng không chịu giúp tôi?" Châu Lan Na vừa khóc vừa chỉ trích.
“Lan Na, tôi chỉ hi vọng cô không tiếp tục lún sâu vào thôi." Tiêu Nhiên gằn giọng nói, cũng không biết làm thế nào để thể hiện sự phẫn nộ của bản thân.
Rõ ràng biết là không thể, tội gì vẫn còn mù quáng không biết sửa chữa?
“Hàm Dịch vốn dĩ đã là của tôi, tôi chỉ muốn lấy lại thứ đã thuộc về tôi mà thôi!" Châu Lan Na vẫn không biết ăn năn mà gầm lên.
“Anh ấy là người, không phải bất kì thứ gì cả." Tiêu Nhiên lại thở dài một tiếng rồi anh quay người đi, không thể chịu đựng được những giọt nước mắt và sự cố chấp của Châu Lan Na nữa: “Thôi bỏ đi, Lan Na, cô ra ngoài tự mình bình tĩnh lại một chút đi."
Anh thực sự sai rồi, anh cứ tưởng rằng giúp cô ta là đối tốt với cô ta.
Thế nhưng hôm nay, anh mới nhận ra rằng, những sự việc mà anh đã từng làm đó, đều chỉ là đã hại cô ta, làm co cô ta càng ngày càng lún sâu vào.
“Không, Tiêu Nhiên, giúp tôi lần này nữa đi." Châu Lan Na tiến lên phía trước một bước, từ phía sau lưng ôm lấy eo Tiêu Nhiên.
“Ha ha...." Tiêu Nhiên cười thành tiếng đau khổ.
Thế này là thế nào? Biết anh thích cô ta vì vậy muốn dùng mỹ nhân kế à?
Anh nhẫn tâm gỡ tay cô ta ra, không chịu quay người lại mà liếc nhìn cô ta mà chỉ nói khuyên bảo: “Lan Na, hãy tha cho bản thân cô và bắt đầu lại từ đầu đi."
“Tiêu Nhiên, anh thực sự tuyệt tình như vậy sao?" ánh mắt thê lương của cô ta ngay lập tức hóa thành sự thù hận, nhìn chằm chằm vào lưng Tiêu Nhiên.
“Đúng, tôi sẽ không giúp cô thêm nữa đâu." Tiêu Nhiên trả lời cô ta dứt khoát.
Châu Lan Na quay người khóa cửa văn phòng làm việc lại, từng bước từng bước đi tới trước mặt Tiêu Nhiên, hạ thấp giọng xuống uy hiếp anh: “Tiêu Nhiên, anh đừng quên bây giờ chúng ta là những người trên cùng một con thuyền, anh không giúp tôi thì không sợ tôi nói với Hàm Dịch những chuyện tốt mà anh đã làm à?"
“Cô đang uy hiếp tôi?" con tim Tiêu Nhiên đột nhiên giá lạnh, anh làm những việc phản bội lại tổng tài, có việc nào không phải vì người phụ nữ này, tới cuối cùng thì lại trở thành thứ để cô ta uy hiếp anh.
“Đúng, tôi đang uy hiếp anh đấy, thế nhưng đó là vì anh ép tôi." Châu Lan Na không quên đem trách nhiệm đẩy cho Tiêu Nhiên.
“Tôi ép cô?" Tiêu Nhiên nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt nhưng trái tim cô ta đã bị bóp méo, anh càng hối hận vì những hành động mình đã làm.
“Chỉ cần anh chịu giúp tôi thì anh ấy sẽ không vì Diệp Dĩ Muội mà đuổi tôi đi nữa." Châu Lan Na đã nhận định chắc chắn, là do sự tồn tại của Diệp Dĩ Muội nên cô ta mới mất đi tất cả.
“Cô muốn tôi giúp cô thế nào? Lẽ nào giúp cô giết đi Diệp Dĩ Muội sao?" Tiêu Nhiên lồng ngực phập phồng vì tức giận, một câu nói không phải giả thiết buột ra khỏi miệng anh.
Đôi mắt ọng nước của Châu Lan Na đột nhiên sáng lên, lập tức hỏi: “Anh thực sự chịu giúp tôi?"
Tác giả :
Khuyết Danh