Hôn Nhân Giấy
Chương 6: Không có tốt nhất, chỉ có thích hợpnhất

Hôn Nhân Giấy

Chương 6: Không có tốt nhất, chỉ có thích hợpnhất

Cuối cùng bạn chọn cách cùng nhau đi tiếp, và hai người sẽ cùng chia sẻ,trợ giúp lẫn nhau một cách thực sự, để cùng nhau sống đến đầu bạc răng long.Trong quãng thời gian đồng hành đó, chưa chắc họ là người tốt nhất, giỏi giangnhất, nhưng chắc chắn sẽ là người thích hợp nhất với mình. Trong hôn nhân, luônluôn không có gì là tốt nhất, mà

(1) Một mình nơi đấtkhách quê người, Quản Đồng cũng rất nhớ vợ, nhất là vào những lúc anh rảnh rỗi.

Tuy thế, những lúcanh rảnh rỗi thực sự lại quá ít.

Ban ngày, hết hội nghịnày đến hội nghị khác, thực hiện lệnh của cấp trên, truyền đạt tinh thần của cấptrên… Vẫn chẳng có gì mới, nhưng trước đây anh là người chuẩn bị cho hội nghị,còn bây giờ là người ngồi ở ghế chủ tịch; đương nhiên cũng thường xuyên anh phảiđi lại, quan sát các đơn vị cấp dưới, chỉ đạo cấp dưới làm việc… Trước đây anhlà người đi sau lãnh đạo, còn bây giờ là người đi trước tất cả mọi người, cũngphải phê chuẩn các văn bản gửi cho cấp dưới, đánh giá kiến nghị của cấp dưới…Trước đây anh là chân loong toong, còn bây giờ là người ký tên phê chuẩn trênvăn bản.

Trước sự thay đổinày, không phải Quản Đồng không bỡ ngỡ, nhưng được cái bao nhiêu năm nay anh cũngđược chứng kiến nhiều nên bắt kịp rất nhanh. Có lẽ do anh đã quen làm chânloong toong cho người ta rồi, lại còn trẻ, vì vậy khi nói chuyện hay làm việc đềurất nghiêm túc, lại thường xuyên nhắc đến hai từ “học tập" nên cũng rất đượclòng các bậc tiền bối. Thực ra chẳng có ai ngốc cả, mà cũng chẳng có gì là tốtnếu lại đắc tội với một thành viên trong ban lãnh đạo, bởi mọi người từ Tỉnh ủyxuống, ai không biết cách hòa hợp, cũng có nghĩa là tự tạo mệt mỏi cho mình.Hơn nữa, mọi người cũng đều biết rõ: loại người này xuống đây là để luyện kimloại, đã sớm muộn gì rồi cũng đi, thì chi bằng để lại ấn tượng tốt trong lòngnhau. Vì thế, sự ra mắt của Quản Đồng cũng có thể coi là thuận lợi.

Anh chỉ rất khôngthích các cuộc chiêu đãi vào buổi tối. Từ ngày đến đây, huyện ủy, chính quyềnhuyện đều tiếp đón, các đơn vị nhỏ liên lạc mời riêng, thỉnh thoảng còn có mấymối quan hệ cũ, nhất định phải đi uống rượu để hồi tưởng lại chuyện xưa.

“Họp + uống rượu" dầnnhư đã trở thành hai nhiệm vụ chính trong thời gian Quản Đồng nhậm chức.

Quản Đồng trước đâylà một thư ký Tỉnh ủy, hơn một nửa thời gian của anh đều là ở trong văn phòng,bữa tối phần nhiều là ăn trong phòng ăn tự chọn của Trung tâm đào tạo Văn phòngTỉnh ủy, không phải không có lúc tiệc tùng, nhưng cũng không đến mức “mỗi ngàymột bữa rượu"; nhưng lần này xuống dưới cơ s, Quản Đồng đã thực sự được mở mắt.

Với lại, Quản Đồng cóthể coi là lớn lên ở vùng biển phía bắc, tửu lượng cũng tương đối, khoảng bảy lạngrượu trắng 38 độ hay nửa cân rượu trắng 52 độ, thỉnh thoảng lại thêm chút rượucốt sáu bảy mươi độ, uống khoảng hai lạng xong mới rời khỏi bàn tiệc. Tuy thế,dù tửu lượng có khá, thì vẫn làm sao chịu nổi tối nào cũng uống, mà độ rượu thìcàng ngày càng cao! Có lúc Quản Đồng quay về nhà khách chính quyền huyện đang tạmở, không kịp thay đồ đã gục đầu ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy mới vội vã tắm rửa,gột bỏ hơi rượu trên người.

Giờ đây, Quản Đồng đãhơi hiểu ra, cái kiểu làm việc ngày nào cũng làm thêm ở Tỉnh ủy vẫn còn là lànhmạnh.

Đồng thời với việcđó, những người nông dân vùng này cũng để lại trong lòng Quản Đồng những ấn tượngsâu sắc.

Vì thường xuyên xuốngkiểm tra chỉ đạo công tác, Quản Đồng càng có thêm cơ hội được đi sâu đi sát thựctế. Thực ra cơ hội kiểu này hoàn toàn không xa lạ với anh, vì năm nào về quê ăntết, anh chẳng đứng bên bờ ruộng trò chuyện với hàng xóm. Nhưng giờ thì khônggiống. Những cán bộ thôn xã, thư ký thôn, thậm chí có cả các phóng viên đàitruyền hình Huyện tiền hô hậu ủng quanh anh. Mỗi nụ cười của anh, mỗi cái bắttay của anh đều có ý nghĩ chính trị sâu sắc. Trong sự bao vây đó, thỉnh thoảng,anh thấy những người nông dân thu mình lại chẳng dám đứng lên trên, trong lònganh lại thấy xót xa.

Bất giác anh nghĩ,anh cũng xuất thân từ những mảnh đất như thế này. Nếu thi đại học không đỗ, thìbây giờ anh cũng đang đứng trong số họ, với nụ cười đôn hậu, rụt rè chờ đợi đượcbắt tay một nhân vật mà với họ là rất quan trọng. Thậm chí anh còn nghĩ, baonhiêu năm nay mình chỉ dành thời gian để đọc sách, không thể là một người nôngdân tốt.

Đối với anh và rấtnhiều con em nhà nông ở bên cạnh anh, dù đã thi đỗ đại học hay ra làm thêm, đồngruộng cũng đã rất xa lạ.

Anh chỉ thân quen vớinhững khuôn mặt đầy nếp hằn gió sương, những bàn tay thô ráp của họ đã nuôi sốngcả một đất nước rộng lớn và đông dân, tuy thế, họ lại bị xa lánh bởi thành phốđầy đủ các dịch vụ công cộng.

Anh thực sự muốn làmchút gì đó cho họ, nhưng, một phó chủ tịch huyện mới đến, chưa quen hết mặt cácnhân viên trong ủy ban, muốn thực sự đích thân làm, cũng rất khó.

Anh thừa nhận, anh chỉlà người tầm thường, và cũng có tư tưởng sáng suốt giữ lấy thân. Anh muốn quansát xem tình hình thế nào, tìm một vị trí an toàn cho mình, rồi mới tính tiếp.

Nội tâm anh cũng đấutranh dữ dội.

Anh biết, nếu chỉ dựavào mỗi sức của mình, thì chẳng thể thay đổi được điều gì.

Vì thế, trong nhữngngày lạ lẫm và tràn đầy áp lực này, Cố Tiểu Ảnh gần như là toàn bộ niềm hi vọngcủa anh.

Trong hai tháng, họ gặpnhau được ba lần. Tuy lần nào cũng vội vã chỉ có hai ngày, nhưng anh nhìn điệubộ nói chuyện hào hứng của cô mà cảm thấy thật ấm áp. Anh mỉm cười nhìn cô nhănmày nhíu trán để minh họa cho các câu chuyện cười xảy ra trong Học viện, chuyệncon gái Đoàn Phỉ đã biết bò, còn Hứa Tân thì được giới thiệu cho một anh chànglàm bên pháp y… Anh cảm thấy như ngày tháng trở nên êm đềm.

Nhìn nụ cười của cô,anh không muốn kể cho cô nghe những áp lực và cay đắng mà mình đang phải chịu.

Anh chẳng thể nào nóira, tuy những năm qua, anh luôn có ý chí phấn đấu, nhưng thực tế trong lòng anhluôn có một sự tự ti mà anh không muốn phải thừa nhận. Nhìn những người bạnkhông hề học giỏi bằng mình, cũng không có tố chất cao như mình lần lượt đượclàm ở những nơi rất tốt, lương cao, được phân nhà rộng, hơi tý là có thể kể rabố mình thân thiết với lãnh đạo nào đó, còn mình là bạn cũ cùng lớn lên từ nhỏvới con gái của một ai đó trong một cơ quan hay viện gì đó rất lớn. Họ thuộc tầnglớp con ông cháu cha, họ thể hiện thái độ khách khí và t trọng với Quản Đồng,nhưng chắc chắn không bao giờ coi anh là cùng hội cùng thuyền.

Anh cũng chẳng thểnào nói ra: mỗi lần nhìn thấy những cảnh bần cùng khốn khó của bà con nông dân,anh đều rất bực bội, nghĩ bụng: một thôn lớn như vậy tại sao lại không có thêmvài đứa trẻ được ăn học, thi đại học, ở lại thành phố, để thay đổi cuộc đời củachính nó và gia đình bố mẹ nó? Thế hệ nào không có học hành thì thế hệ đó sẽ sốngnghèo khổ, nên lại càng không đủ sức mà coi trọng việc học hành, vì thế mà đờiđời kiếp kiếp cứ nghèo mãi… Đây là một cái vòng luẩn quẩn quái ác, cũng giốngnhư một lời nguyền đen tối khiến người ta “thương người khác bất hạnh, nhưng lạibực vì họ không biết đấu tranh".

Thậm chí anh sẽ khôngthể nào quên ánh mắt thương hại và khinh bỉ của mẹ Tưởng Mạn Ngọc. Ánh mắt đónhư một cái đinh, đóng chặt anh vào một cây cột sỉ nhục vô hình, khiến anh nhớrằng, mình cần phải tiến lên, từng bước thật vững, dù mất bao nhiêu thời gianvà sức lực, cũng phải càng bước càng vững!

Một miếng giữa làng bằngmột sàng xó bếp. Đây cũng là một trong những động lực mà anh không muốn thừa nhận.

Đương nhiên, là mộtngười đàn ông, anh cũng còn phải mang đến một cuộc sống tốt hơn cho vợ và conmình.

Vì thế, ở Bồ Âm, anhcàng không thể thua.

Anh phải tổ chứcthành công mỗi cuộc họp bình cũ rượu mới, anh phải uống tàn mỗii cuộc rượu cháyruột cháy gan, phải xử lý ổn thỏa quan hệ của từng cấp, và phải dốc sức làm tốtmọi công việc trong phận sự của mình… Tất nhiên, nếu may mắn, những thành tíchcủa anh sẽ được cấp trên nhìn ra, sự nghiệp của anh sẽ thuận lợi hơn. Từ khianh lựa chọn bước đi này, nếu nói anh không để ý đến tấm thảm đỏ trải đườngtrong tương lai, th́ rơ ràng là giả tạo.

Điều anh muốn, chỉ làcố hết sức bước từng bước thực tế, chắc chắn, bằng chính năng lực của mình, vớinhững điều kiện không hổ thẹn với lương tâm.

Những điều này, vợanh có hiểu được không?

Anh đoán, không đợianh nói hết, cô sẽ ngáp ngắn ngáp dài.

Không sai. Anh yêucô. Vì thế, tốt hơn là không nói cho cô biết.

Anh nghĩ rằng, Tiểu Ảnhcủa anh cần được sống dưới ánh mặt trời. Cuộc sống của cô không cần đến loại áplực này, anh càng không cần tự tạo thêm ra những áp lực như thế.

Vì thế, sau này chúngta mới biết, nếu nói Quản Đồng có chỗ nào sai, thì cái sai của anh là ở chỗ:anh luôn cố gắng giương ra cho vợ một chiếc ô che mưa che gió, mà không biết,chính vì anh không giỏi dự báo thời tiết, nên ngay từ đầu vợ anh cứ tưởng anhchỉ là một cây nấm nhỏ.

(2) Ở cửa rạp chiếu phimtrên phố đi bộ, Cố Tiểu Ảnh đang kể cho Trần Diệp ngồi bên vệ đường câu chuyệncười: “Anh có phải là cây nấm nhỏ không?".

Cố Tiểu Ảnh cúi lưng,vẻ rất nghiêm nghị: “Chuyện kể rằng, trong một bệnh viện tâm thần nọ có một bàgià, ngày nào cũng mặc đồ đen, cầm một chiếc ô màu đen, ngồi ở cổng bệnh việntâm thần".

Trần Diệp gật đầu hưởngứng.

“Có một vị bác sỹ mớinghĩ rằng: muốn chữa bệnh cho bà, thì nhất định phải hiểu bà. Thế là vị bác sỹđó cũng mặc áo đen, tay cầm chiếc ô đen, đứng ở cổng cùng với bà".

Trần Diệp cúi đầunhìn dáng mình đang ngồi, lại nhấc nhấc cái áo phông đen đang mặc, nghĩ ngợi,không biết có nên tiếp tục ngồi thế này không.

Cố Tiểu Ảnh không nénnổi định cười, nhưng ghìm lại được, tiếp tục kể: “Thế là, hai người này cứ đứngim lặng như thế trong một tháng. Đến ngày cuối cùng, bà già đã mở miệng nói vớibác sỹ. Bà nói: Xin hỏi… a một cây nấm nhỏ phải không?"

“Hả…" – Trần Diệp vừauống một ngụm nước khoáng, liền phun ra, Cố Tiểu Ảnh nhìn bộ dạng của Trần Diệp,mà cười ha ha.

Trần Diệp bực bội: “CốTiểu Ảnh, mấy tháng rồi không gặp, cứ gặp anh là em lại đả kích anh".

“Anh cũng hay thật đấy!"– Cố Tiểu Ảnh trề môi, “Dù gì thì anh cũng là một giáo viên nhân dân, ngồi bênvệ đường thế này thì ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố quá! Đây là phố đi bộ đấynhé, anh không sợ có ai đi qua đường lại ném cho anh một đồng xu hay sao?"

“Đây là tai họa do nhữngcô gái không đúng giờ như bọn em gây ra đấy!" – Trần Diệp ấm ức, “Đã nói là hẹngặp lúc ba giờ, rồi đến ba giờ lại bảo sẽ muộn 20 phút. Anh đợi đúng 40 phút mớinói sẽ lại muộn thêm 15 phút nữa. Anh lại đợi, đợi đến mức chân sắp rời ra rồiđây, lại nói đang có việc gấp tạm thời chưa đến được… anh nợ con gái các em cáigì mà phải khổ sở thế chứ!"

“Đúng là mới ở nướcngoài về". Cố Tiểu Ảnh trợn mắt, “Anh học ở trường em đến bốn năm mà không biếtphàm cứ là gái đẹp đều có thói quen đến trễ sao? Đáng đời anh, thôi mặc kệ anh,em đi xem phim đây."

“Này, chờ đã!" – TrầnDiệp chống tay vào đầu gối đứng dậy, nhìn Cố Tiểu Ảnh hỏi, “Sao em lại đi xemphim một mình vậy?"

“Chồng em đi công tácrồi!" – Cố Tiểu Ảnh cầm cốc trà sữa nhún nhún vai, “Một người thì cũng cần phảixem phim chứ, nếu không thì cuộc sống khô khan quá."

“Thế thì anh không đợinữa, anh đi xem phim với em", Trần Diệp sải bước đi vào rạp.

Cố Tiểu Ảnh ngạcnhiên: “Không phải anh còn phải đợi ai nữa sao? Em không quấy rầy anh nữa đâu,em xem một mình được rồi".

“Không có gì cả", TrầnDiệp nhíu mày, “Tại mẹ anh bắt anh đi xem mặt, cái kiểu thời gian này đã khiếnngười ta mất hết cả hứng th".

“Xem mặt?" – Cố Tiểu Ảnhkinh ngạc há mồm, “Anh cũng phải đi xem mặt?"

“Việc đó thì có gì lạđâu?" – Trần Diệp vừa nói vừa bước vào rạp, vừa nhìn bảng giờ chiếu rồi nhìn CốTiểu Ảnh, “Sao anh lại không thể đi xem mặt nhỉ?"

“Xem ra những ngườicòn lại đều là sản phẩm chất lượng cao", Cố Tiểu Ảnh thở dài, “Hứa Tân, GiangNhạc Dương, cả anh nữa… Mấy người thế mà đều phải đi xem mặt, thời thế đảo điênquá!"

“Em xem phim gì vậy?"– Trần Diệp bỏ ngoài tai lời than vãn của Cố Tiểu Ảnh, chỉ nhìn bảng giờ chiếuphim đang liên tục thay đổi.

“Nhẫn giả thần quy!"– Cố Tiểu Ảnh mắt sáng lên.

Trần Diệp gật đầu,móc tiền đi mua vé: “Anh mời em xem nhé!"

“Không cần đâu, em cóthẻ hội viên, em quẹt thẻ, mỗi người trả một nửa", Cố Tiểu Ảnh vừa nói vừa giơthẻ ra.

“Cố Tiểu Ảnh, kháchsáo quá không hay đâu!" – Trần Diệp xịu mặt, giơ tay nhận lấy vé, chặn tay CốTiểu Ảnh lại, rồi trừng mắt nhìn cô.

Cố Tiểu Ảnh thấy thế,lập tức nhoẻn ra một nụ cười: “OK, xem như em nợ anh, khi nào có thời gian em mờianh ăn cơm".

“Không vấn đề gì, emnhớ thực hiện giao kèo đấy!", Trần Diệp lại thở dài, “Cố Tiểu Ảnh, em đúng làchẳng thay đổi gì cả".

“Tất nhiên rồi", CốTiểu Ảnh gật gật đầu, vẻ rất chân thành, “Lúc nào em cũng rất hoàn hảo, và cũngchẳng có cơ hội nào để phát triển".

Trần Diệp cười “khì",quay người đi về phía phòng chiếu, không để ý đến cô gái không cần ánh mặt trờimà vẫn rạng rỡ này

Cố Tiểu Ảnh theo sauTrần Diệp, thu lại vẻ mặt ranh mãnh, lòng buồn bã nghĩ thầm: Gần đây làm sao màđi đâu mình cũng đụng phải anh ta thế nhỉ?

Thực ra Trần Diệp rấtngây thơ. Lần này anh về nước chỉ là để làm thủ tục gia hạn visa, rồi bị mẹ đẩyvào một cuộc hẹn hò xem mặt mà bản thân anh thấy quả là không thực tế. May mà đốiphương không đúng giờ, giúp anh tránh được một cuộc gặp mặt, mà chắc chắn sẽ rấtbối rối, rồi vừa may lại gặp Cố Tiểu Ảnh.

Sự tình cờ hết lầnnày sang lần khác, nếu nói nó không có duyên phận, anh thấy khó tin quá.

Chỉ có điều, ông trờithật khéo trêu ngươi, duyên phận này có hoa mà không có quả.

Trong bóng tối, anhquay đầu nhìn Cố Tiểu Ảnh, thấy cô đang mở to mắt tập trung nhìn vào màn hình lớn,trên mặt cô lướt qua những hình bóng hắt ra từ màn hình khi cảnh tượng thay đổi,mắt cô sáng long lanh, sinh động vô cùng.

Trần Diệp khẽ thởdài.

Cố Tiểu Ảnh nghe thấytiếng thở dài của Trần Diệp, nhưng vờ như không biết.

Cô tập trung sự chú ývào màn hình, tay bốc bắp rang bơ, tay còn lại đặt hờ trên bụng, lòng thầm nghĩ:Con yêu của mẹ, con nhìn thấy chưa, đây chính là: “Nhẫn giả thần quy" mà mẹthích nhất. De Vinci, Raphael, Michelangelo và Donatello, toàn là những nhân vậtđáng yêu và mạnh mẽ! Chỉ ghét bố con, cái con người chả có chút kiến thức vănhóa nào, lại còn hỏi mẹ trong điện thoại là: Nhẫn giả thần quy có phải là rùaBrazil không, mẹ đúng là phát ngượng vì quen biết bố con…! Đợi con lớn lên, mẹsẽ đưa con đi xem thật nhiều phim hoạt hình, đưa cả bố con đi xem nữa, dù gìthì bố con là người không có tuổi thơ, đến nhân vật Bambi còn không biết, hai mẹcon mình cùng bổ sung kiến thức cho bố…

Thật là kỳ lạ, trong ánh đèn lờ mờ của rạp chiếu phim, Cố Tiểu Ảnh lần đầutiên nhận ra cái cảm giác nhẹ nhàng này. Dường như đây là lần đầu tiên cô cảmthấy, trên đời này có một sinh mệnh bé nhỏ, tuy bất ngờ xuất hiện, nhưng hoàntoàn phụ thuộc vào cô… Đó chính là con của cô, một điều kỳ diệu bé nhỏ mà cô vàngười cô yêu cùng tạo ra.

Thật là đẹp biết bao…

Kết quả là buổi tốikhi Quản Đồng gọi điện thoại, tâm trạng Cố Tiểu Ảnh rất tốt.

Cô nũng nịu rồi bày tỏhết sự nhớ thương của mình với Quản Đồng, khiến anh không chỉ muốn về nhà ngaylập tức, mà trong lòng còn trào lên cảm giác tội lỗi.

Đây quả là một buổi tốituyệt vời, cho đến khi Cố Tiểu Ảnh kể về chuyện mình tình cờ gặp Trần Diệp.

Quản Đồng có phầnkhông vui: “Bà xã, lần sau em đừng xem phim cùng anh ta nữa, như thế không hayđâu".

“Có gì mà không haychứ?" – Cố Tiểu Ảnh vừa ăn bắp rang bơ vừa hỏi.

“Em đã lấy chồng rồi,em đã là người có gia đình, làm sao mà đi xem phim riêng với một người đàn ôngkhác được", Quản Đồng thấy buồn quá, tại sao Cố Tiểu Ảnh lại có thể cho rằngnhư thế không sao cả nhỉ?

“Nhưng mà, trước đâyanh đã chẳng nói: “Con chó cắn người thì không sủa, con chó biết sủa thì khôngcắn người" hay sao?" – Cố Tiểu Ảnh trợn mắt.

Quản Đồng thở dài: “Đừngcó tự dẫm vào chân mình, lần sau em chú ý hơn một chút là được rồi".

“Chú ý cái gì cơ?" –Cố Tiểu Ảnh hơi khó chịu, “Mấy ngày nữa là anh ta đi rồi, lần này đi chắc cũngphải vài năm không quay lại. Chẳng phải chỉ là tình cờ gặp mới đi xem phim cùngnhau sao? Chẳng có gì to tát cả".

“Đúng, anh biết haingười tình cờ gặp. Tuy thế, nhỡ có người bắt gặp, sẽ có ảnh hưởng không tốt." –Hình như Quản Đồng hơi bực mình.

“Chú ý? Nếu em chú ýsớm một chút, thì sẽ không để anh đến cái nơi xa lắc xa lơ như vậy đâu!" Cố TiểuẢnh cười nhạt.

“Chúng mình đang chuyệnnọ xọ chuyện kia đấy…". Quản Đồng chưa nói xong đã bị Cố Tiểu Ảnh cướp lời.

“Chuyện nọ xọ chuyệnkia em cũng chẳng quan tâm! Chẳng phải chỉ là gặp rồi xem phim thôi sao? Em thấychẳng có gì phải hổ thẹn với lương tâm cả! Em vốn đã định đi xem: “Nhẫn giả thầnquy", dù có không gặp Trần Diệp trước cửa, thì anh có thể chắc chắn, sau khi emđi vào, người ngồi bên em không phải là anh ta không? Quản Đồng anh thật là buồncười, sao lại cứ lôi những chuyện không dính dáng gì đến nhau vào vậy?" – Cố TiểuẢnh tức đến nỗi chỉ muốn ném ngay túi bắp rang bơ vào cái tivi.

“Bây giờ người thíchlôi những chuyện không dính dáng gì đến nhau vào rõ ràng là em đấy. Anh nói embình tĩnh một chút, anh cũng không có ý gì khác…" – kết quả là câu này cũngchưa nói xong đã bị chen ngang.

“Không có ý gì thì đừngnói nữa!" – Cố Tiểu Ảnh hét một tiếng rồi dập điện thoại.

Ở phía kia, Quản Đồngbuồn rầu nhìn ống nghe, nghĩ thầm: lúc đầu đang vui vẻ, rồi sao lại thành cãinhau thế này?

Nghĩ đi nghĩ lại, QuảnĐồng không thể không thừa nhận là mình đã hơi có ý ghen tuông. Thực ra anh cũngkhông muốn thế, cũng không phải anh chưa từng gặp Trần Diệp, tất nhiên anh cũngrất tin tưởng vợ mình. Tuy thế, tại sao lại có thể cãi nhau được nhỉ? Trước đâykhi ở thành phố G, anh cũng tự phục mình vì sự khoan dung, cũng phục mình là từtrước đến nay chưa bao giờ ghen bóng ghen gió. Thế mà, sao bây giờ lại như vậy?Có phải lượng đổi thì chất đổi, hay là vì cách xa nhau quá nên dễ dẫn đến suynghĩ lung tung?

Quản Đồng buồn rầu thởdài, nghĩ bụng, hóa ra: “Không gặp nhau thì lòng không thấy chán" không khoa họcchút nào, mà phải nói là: “Gặp được nhau thì không buồn chán, không gặp đượcnhau thì chán chết người" mới đúng.

Đầu bên này, Cố Tiểu Ảnhtức tốin mắt vào điện thoại, ăn đầy mồm bắp rang, xoa bụng tự nói với mình:“Con yêu của mẹ, con thấy chưa, bố con dám mắng mẹ đấy. Mẹ đưa con đi xem phim,thế mà bố còn mắng mẹ?"

Đúng lúc đang cơn tứcgiận, chuông điện thoại lại vang lên, Cố Tiểu Ảnh đùng đùng tức giận nhấc ốngnghe hét: “Quản Đồng, anh cút đến nơi nào thật xa cho em, đừng có làm phiền emnữa! Em không quen biết người như anh!"

“Cố Tiểu Ảnh, đầu cậulại có vấn đề gì hả!" – Không ngờ đầu dây bên kia lại có tiếng hét to hơn, “Tochuyện rồi, cậu cút nhanh đến đây cho mình nhờ!"

“Hứa Tân?" – Cố Tiểu Ảnhcứng họng, lại càng điên tiết, “Cậu định làm gì hả? Mình là bà bầu đấy nhé, cậukhông ăn nói tử tế với mình được à?"

“Tử tế cái con khỉ!",tiếng hét của Hứa Tân có pha cả tiếng khóc, “Anh rể tớ đổ đốn, chị tớ sắp phátđiên rồi, Quả Quả khóc ngằn ngặt, mình đang bấn loạn lên đây, cậu nhanh đếngiúp mình…"

“Gì cơ?" – Cố Tiểu Ảnhtưởng tai mình có vấn đề. Hứa Tân nói gì? Mạnh Húc đổ đốn? Đoàn Phỉ sắp phátđiên?

Trời đất ơi! Chẳng hiểuchuyện gì với chuyện gì nữa?!

(3) Cố Tiểu Ảnh suốt trênđường đi suy nghĩ, chắc chắn là mình đã nghe nhầm!

Mạnh Húc… là Mạnh Húckhông phải như người ta, mà là một người đàn ông có tư tưởng mới rất tốt bụngsao! Mạnh Húc đáng mang ra làm tấm gương cho không ít đàn ông đó sao? Anh ấy vàĐoàn Phỉ đến với nhau từ tình yêu, giờ họ còn có thêm cô con gái đáng yêu như thế!Làm sao anh ấy lại đổ đốn được?

Tuy thế, cô bất giácnghĩ đến cô gái ngồi cùng Mạnh Húc trong quán Pizza Hut, trẻ trung, xinh đẹp, nụcười rạng ngời, cô gái đó liệu có phải là người thứ ba

Nếu nguyên nhân khiếnMạnh Húc đổ đốn chính là cô gái mà cô đã bắt gặp này, thì sự im lặng của mìnhlúc đó là thận trọng, hay là sự dung túng đây?

Tuy thế, dù là cô gáinào thì Cố Tiểu Ảnh cũng không thể mở miệng, vì chỉ cần cô mở miệng, thì dù làthận trọng hay dung túng, cũng chỉ là thêm dầu vào lửa cho cái bi kịch tuyệt vọngvà mâu thuẫn này; bởi vì dù một cô gái có thể chịu đựng sự trách móc giận hờnsau khi thú nhận sự việc, thì cũng không thể chịu đựng nổi sự thật trần trụikéo dài mãi mãi…

Cố Tiểu Ảnh đi rấtnhanh, nhưng những suy nghĩ trong đầu cô còn biến chuyển nhanh hơn. Đến cửa saucủa Học viện nghệ thuật, cô vội vã xuống taxi, chạy nhanh lên nhà Đoàn Phỉ. Tuythế, vừa đến cửa nhà Đoàn Phỉ, cô đã nghe thấy tiếng khóc của Quả Quả vọng ra.Cố Tiểu Ảnh lặng người: Chẳng nhẽ có chuyện thật sao?

Cố Tiểu Ảnh chẳng kịpnghĩ nhiều, vội vã gõ cửa. Vừa gõ mấy tiếng cửa đã mở, rồi thấy ngay đôi mắt đỏmọng của Hứa Tân. Lòng Cố Tiểu Ảnh trầm xuống, cô hối hả đi vào phòng.

Căn phòng đang rất lộnxộn.

Nói một cách nghiêmtúc, những thứ đáng lẽ ở trên bàn, như cốc, đĩa, bình hoa, thì đều đang ở dướiđất, còn những thứ đáng ra phải ở dưới đất, như dép lê, chổi, rổ, thì lại đang ởtrên ghế sofa hay trên bàn. Phòng trong, Quả Quả đang khóc ngằn ngặt, Hứa Tân vộivã lao vào đó, nhưng không có kết quả. Ở phòng ngoài, Đoàn Phỉ nằm bò ra trênbàn ăn, không động đậy, như không nghe thấy gì. Mạnh Húc thì đang ngồi trên nềnnhà, tựa vào góc tường, cúi đầu rít từng hơi thuốc!

Cố Tiểu Ảnh trợn trònmắt: Hình như đây là lần đầu tiên cô thấy Mạnh Húc hút thuốc! Hóa ra, Mạnh Húccũng biết hút thuốc sao?!

Có lẽ nghe thấy tiếngngười đến, Đoàn Phỉ ngẩng đầu lên, Cố Tiểu Ảnh nhìn thấy đôi mắt khóc sưng mọngcủa Đoàn Phỉ thì sững người. Rốt cục là sự tủi thân lớn đến mức nào mới khiến mộtngười phụ nữa khóc đến mức như vậy?

Thấy ước mắt Đoàn Phỉvừa ngưng lại trào ra. Cố Tiểu Ảnh vội vã đi lên mấy bước: “Sư tỷ, chị khôngsao chứ…"

“Em ơi, để em phảixem trò cười rồi", Đoàn Phỉ cố gắng bình tĩnh lại, nhưng rất khó, nước mắt cô vẫngiàn giụa – “Đáng ra Tân Tân không nên gọi em đến, em đang có bầu mà".

Cố Tiểu Ảnh nhìn màthấy lòng đau nhói, vội đến bên rồi ngồi xuống: “Chắc có hiểu lầm gì thôi, sư tỷ,nói rõ ra là ổn mà, chị phải cho anh rể cơ hội giải thích chứ…"

“Hiểu lầm?" – Không đợiCố Tiểu Ảnh nói hết, Đoàn Phỉ cười lạnh nhạt, “Em thử hỏi anh ta xem có phải làhiểu lầm không?"

Cố Tiểu Ảnh ngẩng đầunhìn Mạnh Húc, chỉ thấy Mạnh Húc vẫn cúi đầu hút thuốc, không nói một lời.

“Đầu óc chị đang rốibời, Tiểu Ảnh ạ!" – Nhìn thấy điệu bộ đó của Mạnh Húc, Đoàn Phỉ cuối cùng khôngcòn một chút hi vọng nên gục đầu xuống, giọng mệt mỏi và thê lương: “Mọi ngườivề đi, để tôi nghĩ một chút, nghĩ xem nên làm thế nào…"

Cố Tiểu Ảnh và HứaTân bị Đoàn Phỉ đuổi về.

Quả Quả vẫn đangkhóc, mà xem ra cũng khóc lạc cả tiếng rồi. Cố Tiểu Ảnh lòng đau như cắt, HứaTân chỉ muốn bế Quả Quả đi cùng, nhưng Đoàn Phỉ vẫn lạnh lùng đẩy hai người rakhỏi cửa.

Hứa Tân đứng ngoài cửanhà Đoàn Phỉ, nhìn cảnh cửa đã khép lại, nghe tiếng khóc của Quả Quả, thẫn thờngồi xuống, ôm lấy đầu, tuyệt vọng thấp giọng nói: “Ruồi nhép ơi, làm thế nàobây giờ, đến một người đàn ông như anh rể mà còn đổ đốn, thì chúng mình còn làmgì được…"

Cố Tiểu Ảnh nhìn cảnhcủa nhà Đoàn Phỉ, lại nhìn Hứa Tân đang co rúm lại, không biết phải nói gì.

Đêm nay có nhiềuthông tin quá, lần đầu tiên cô cảm thấy, với chỉ số IQ này, dường như cô khôngtiêu hóa nổi.

Theo lời Hứa Tân tườngthuật lại sau đó, thì sự tình là thế này:

Vì trường đại họcBách Khoa của Đoàn Phỉ thay công tơ điện cho các căn hộ tập thể của giáo viêntrong trường, cũng đúng vào lúc Đoàn Phỉ đang nghỉ sinh nên định đến kiểm tracăn nhà mình cho thuê, để trao đổi vấn đề làm thẻ thanh toán tiền điện vớikhách thuê nhà. Trước đó, do khách thuê là học trò của Mạnh Húc nên mọi liên lạcđều do Mạnh Húc đảm nhận, nhưng lần này, không biết tại sao, Đoàn Phỉ đột nhiênlại muốn đến xem nhà mình có bị khách thuê làm rối tung lên không, vì dù gì thìcũng phải thực hiện chút ít quyền của chủ nhà chứ, nên cô không thông báo trước,mà cầm chìa khóa dự trữ đến căn phòng nằm trong khu tập thể giáo viên trường đạihọc Bách Khoa.

Cũng chính tại đây,trong cái nóng như thiêu như đốt của tháng bảy, khi Đoàn Phỉ gõ cửa nhiều lầnmà không có ai mở cửa, cô đành lấy chìa khóa dự phòng tự mở khóa, thì… thì nhìnthấy hai tấm thân đang cuốn lấy nhau trên giường, một là người chồng thân yêu củacô, và một là cô gái kém anh ta ít nhất mười tuổi!

Đoàn Phỉ rụng rờichân tay!

Cũng vào lúc đó, cô mớibiết, hóa ra, người thuê phòng không phải là hai cô sinh viên, mà chỉ có mộtthôi. Đúng vậy, Đoàn Phỉ biết cô ta, cô ta tên là Ngũ Băng, 22 tuổi, sinh viênngành Lịch sử mỹ thuật, năm nay sẽ lên năm thứ tư. Thậm chí cô còn nhớ chính MạnhHúc từng nói: Ngũ Tiểu Băng tư chất thông minh, đang chuẩn bị thi vào làmnghiên cứu sinh của Mạnh Húc!

Vào giây phút đó,nhìn ánh mắt sợ hãi của đôi trai gái trên giường, Đoàn Phỉ chỉ hận không thểmóc đi hai con mắt mình, hận không thể coi tất cả cảnh tượng mà mình nhìn thấychỉ là ảo giác!

Hai kẻ ở trên giườngđã quay đầu lại khi Đoàn Phỉ đẩy cửa đi vào, nhìn rõ khuôn mặt của người mới đến,theo bản năng, người con gái vừa hét lên vừa sợ hãi chộp lấy tấm chăn mỏng, đểche thân. Nhưng không đợi cô ta kịp quấn chăn vào người, Đoàn Phỉ đã nhanh taygiật mạnh tấm chăn vứt xuống dưới nền nhà.

Trong giây lát, cơ thểngười đàn ông, cơ thể của người đàn ông mà cô thân thuộc nhất, cùng là trắng muốtcủa cô gái đập vào mắt Đoàn Phỉ, một cơ thể sao mà trẻ trung, bộ ngực nảy nởgiương ra kiêu ngạo, cái bụng phẳng lỳ, cái eo mảnh mai, đôi chân thon dài,sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời!

Thế mà, thật kỳ lạ,vào lúc đó, điều Đoàn Phỉ nghĩ đến không phải là những lời giận dữ, mà lại làcuộc đối thoại giữa cô và Mạnh Húc rất lâu trước đó.

Cô từng hỏi anh: “Anhcảm thấy cô gái như thế nào là đẹp nhất?"

Mạnh Húc dường như chẳngcần suy nghĩ đáp luôn: “Trẻ trung, trẻ trung chính là sắc đẹp".

Đoàn Phỉ cười: “Rồicó một ngày em sẽ già đi".

Anh nhẹ nhàng hôn lêntrán cô, thầm thì vào tai cô: “Không thể nào? Trong trái tim anh, em mãi mãi làngười đẹp nhất".



Đoàn Phỉ chỉ muốn ngẩngmặt lên trời mà khóc to. Sự lừa dối sao mà trơ tráo, lời nói dối sao mà bóng bẩy.Nhưng tại sao, cô lại từng cảm thấy ngọt ngào như vậy, hạnh phúc như vậy, thậmchí cô còn muốn khoe với cả thế giới về sự viên mãn của mình!

Đúng vậy, cuộc sống củacô viên mãn đến thế: mới chưa đến 30 tuổi, tìm được công việc tốt, đã thi đỗnghiên cứu sinh, được phân nhà rồi, lấy chồng rồi, sinh con rồi, thì chồng lạiphản bội…

Những gì nhà ngườikhác có, cô cũng có, những gì nhà người khác không có, thì cô cũng có!

Tuy thế, còn những hiệnthực thê lương và tuyệt vọng đó – trong buổi chiều tháng bảy nóng nực đó, dướiánh mặt trời rực rỡ nhất; trời ơi, tại sao trời lại bắt con phải chứng kiến cáimàn kịch bẩn thỉu này?!

Đoàn Phỉ cuối cùng ômchặt lấy đầu, hét lên: “A a a a a!Hứa Tân nói đúng, Đoàn Phỉ sắp phát điên rồi.

Ở cái ranh giới đó,cô chỉ cần nhắm mắt là tưởng tượng ra ngay cơ thể đẹp đẽ của Ngũ Tiểu Băng, tưởngtượng ra cảnh họ đang cuốn vào nhau rồi, cũng vào giây phút cô đẩy cửa phòng ngủ,cái cách họ hốt hoảng đẩy nhau ra, sợ hãi, phẫn nộ, căm tức…

Cái thái độ hốt hoảngnày, tại sao lại là ở trên mặt người chồng ôn hòa văn chương nho nhã của cô chứ?

Không thể nào!

Đoàn Phỉ kiệt quệ… Côkhông biết, bây giờ, cô phải làm thế nào đây?

Bốn mươi tám tiếng đồnghồ sau đó là 48 tiếng đồng hồ khó khăn nhất trong cuộc đời của Đoàn Phỉ.

Cố Tiểu Ảnh và HứaTân đều đã bị cô đuổi ra ngoài, bà bảo mẫu thuê đến cũng được thông báo cho nghỉ.Nhà cô giống như một không gian đóng kín, cách biệt hoàn toàn với thế giới bênngoài. Ngoài tiếng khóc của Quả Quả, không có một âm thanh nào khác. Cô khôngăn không uống; ngoài việc cho Quả Quả uống sữa, thay bỉm, cô không làm một việcgì. Cô cứ im lặng như thế, thi gan với Mạnh Húc 48 tiếng đồng hồ.

Tuy thế, đã 48 tiếngđồng hồ cũng trôi qua rồi, Mạnh Húc vẫn không nói một câu nào.

Không giải thích,không xin lỗi, lại càng không tranh cãi.

Dường như anh đã hóađá, ngồi im lặng trong góc phòng, xung quanh mù mịt khói thuốc.

Sau 48 tiếng, đây làcuộc đối thoại mà Đoàn Phỉ đời này kiếp này không thể nào quên.

Đoàn Phỉ mở lời trước.

Cô nói: “Mạnh Húc,chúng ta không thể ly hôn".

Mạnh Húc hơi choángváng, ngẩng đầu nhìn Đoàn Phỉ. Hai ngày không chải đầu, đầu tóc anh rối tung,râu mọc lởm chởm. Mắt anh đỏ ngầu, điếu thuốc vẫn còn kẹp giữa hai ngón tay,làn khói thuốc phất phơ bay lên.

Đoàn Phỉ thở một hơithật dài: “Quả Quả còn nhỏ, chúng ta không thể ly hôn, không thể để cho Quả Quảtừ khi hiểu chuyện đã không còn bố. Tất cả mọi chuyện trước đây, chúng ta sẽquên hết".

Cô nói một cách khókhăn, nhưng nhìn thần thái có thể thấy là rất kiên quyết.

Đây là tất cả nhữnggì cô có thể làm được.

Đây là tất cả nhữnggì cô có thể làm cho con gái.

Cho dù, cứ nhìn thấyMạnh Húc là cô lại buồn nôn; cho dù từ nay về sau, cô không thể có quan hệ vợchồng bình thường với người đàn ông này, cô vẫn kiên quyết vì con mà nuốt hậnvào trong.

Vì thế, cô càng khôngthể ngờ rằng, Mạnh Húc lại trả lời cô như đinh đóng cột: “Không cần đâu, chúngta cứ ly hôn đi."

Khoảnh khắc đó, đấtnhư sụp đổ dưới chân cô!

Cô sẽ mãi mãi, mãimãi không bao giờ quên, Mạnh Húc, sau khi bị chính vợ mình bắt quả tang tại giường,mà vẫn có thể nói ra những lời trách móc này.

Anh nói: “Phỉ Phỉ,không phải em không tốt, mà vì em quá tốt, em tốt đến mức anh không thể theo kịp.Em mãi mãi đứng trước anh, anh thấy em đều có chủ kiến của mình trước, bất cứviệc gì, nên nếu không nghe ý kiến của em, anh sẽ lo mình làm sai. Nhưng có lẽlàm sai cũng không phải điều đáng sợ nhất, mà là sau khi em biết anh làm sai,là sẽ lại có một bài lên lớp về tư tưởng chính trị, em sẽ lên lớp từ nguyên lýcho đến phương pháp luận, từ đào xới nguyên nhân anh làm sai, cho đến cách xửlý những chuyện kiểu như vậy trong tương lai… Phỉ Phỉ, mấy năm chúng mình lấynhau, nói anh yêu em không đúng bằng nói anh sợ

Anh còn nói: “Ngũ TiểuBăng, cô ấy không thông minh bằng em, cũng không giỏi bằng em, thậm chí cũngkhông đẹp bằng em. Tuy thế, cô ấy toàn tâm toàn ý tin anh, cô ấy tin tất cả nhữngđiều anh nói là đúng, thậm chí còn tin chắc chắn rằng anh sẽ mang đến cho cô ấymột tương lai hạnh phúc… Phỉ Phỉ, sự tin tưởng đó, anh không thể từ chối được".

Cuối cùng, anh bình tĩnhvà kiên quyết nói: “Phỉ Phỉ, thực ra cả anh và em đều biết, nếu mình cứ cố ở vớinhau, thì cuộc sống sau này cũng nguội lạnh. Cuộc đời con người ta ngắn lắm, sosánh với cuộc sống ê chề và nhẫn nhịn, thì thà chia tay, tìm lại khoảng trờiriêng cho mình sẽ còn tốt hơn. Những năm vừa qua, anh rất cảm ơn những gì em đãgiúp đỡ anh. Nhưng, nói thực lòng, không ai có thể thay đổi người kia quá nhiều,không ai nên bắt ép người kia thay đổi quá nhiều".

Anh nói: “Phỉ Phỉ, embảo trọng nhé".

(4) Đoàn Phỉ đã ly hônnhư vậy.

Kể từ lúc Mạnh Húc bịphát hiện, cho đến khi Đoàn Phỉ tay trắng rời khỏi nhà, chỉ mất chưa đến một tuần.

Ngày ra đi, Đoàn Phỉđứng dưới khu tập thể của Học viện nghệ thuật, cúi đầu nhìn nhìn chiếc xe nôi,cố gắng lắm mới không trào nước mắt.

Cô đột nhiên nghĩ lại:năm 19 tuổi, khi cô bước vào Học viện nghệ thuật, chỉ mang theo có một valihành lý, còn bây giờ, vào năm 29 tuổi, cô rời khỏi đây, bên người cũng chỉ có mộtthứ hành lý, đó chính là Quả Quả.

Cô nhìn lại một lần nữakhu tập thể giáo viên mình đã sống ba năm, lại nhìn quanh khu ký túc xá sinhviên, nhà ăn, thư viện, sân bóng rổ… Cô không biết lần sau, lúc có dũng khí bướcvào sân trường này là khi nào.

Nhưng cô biết, đây lànơi bắt đầu tuổi xuân của cô, và cũng kết thúc tuổi xuân của cô.

Mười năm, cô đã chônvùi tất cả mọi hi vọng và tương lai tại đây.

Ngày hôm đó thật lànóng nực, nhưng Đoàn Phỉ chưa bao giờ thấy lạnh như cái ngày hôm đó.

Cô không quay về cănphòng ở trường Bách Khoa nữa. Chỉ cần đẩy cửa là cô lại nhớ đến đôi trai gáiđang cuốn lấy nhau, rồi khoảnh khắc chiếc chăn bị giật ra, hai cơ thể lõa lồkia nữa.

Cô không biết mìnhnên làm gì với căn phòng mà vĩnh viễn cô không bao giờ muốn bước chân vào đó nữa.Vì thế, căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách mà Hứa Tân thuê đã trở thành nơilánh nạn của mẹ con Đoàn Phỉ và Quả Quả.

Hứa Tân thu dọn ổn thỏaphòng khách trong thời gian nhanh nhất có thể, rồi xếp đặt các thứ đồ của QuảQuả lấy từ nhà Đoàn Phỉ về từ hôm trước. Cô hỏi xem cách phải pha sữa, thay bỉm,tắm rửa cho em bé thế nào, nhưng còn những chuyện về cuộc hôn nhân này thì, côkhông hề nhắc đến.

Cố Tiểu Ảnh không đếngiúp thu dọn đồ đạc, bởi sáng sớm ngày hôm đó, cô đã bị nôn một trận trời longđất lở. Cuối cng thì cô cũng bắt đầu hiểu nỗi khổ của ốm nghén, nằm co ro ở nhàmột mình.

Giữa lúc đó Hứa Tân gọiđiện thoại đến, nghe thấy tiếng Cố Tiểu Ảnh nói không ra hơi, cô rất lo lắng.Tuy thế, khi quay đầu nhìn người phụ nữa lúc nào cũng ngẩn ngơ cùng đứa trẻkhóc lóc trong nhà, cô không biết nếu mình đi ra thì có thể xảy ra chuyện gìkhông hay không?

Cân nhắc rất lâu, cuốicùng Hứa Tân vẫn gọi điện thoại cho Cố Tiểu Ảnh: “Con ruồi nhép, thu dọn đồ đạcnhanh lên, sang nhà mình".

“Hả? Tại sao?" – CốTiểu Ảnh vừa nôn xong, đầu óc quay cuồng, “Không phải chị cậu đang ở nhà cậuhay sao?"

“Cả hai người đều khiếnmình không yên tâm", Hứa Tân cầm di động, lo lắng đi đi lại lại ở ban công, “Cậunhanh tay nhanh chân lên, đến ở chung với mình, giúp mình trông nom chị mình.thế nào thì cậu cũng đang mang thai, chị ấy sẽ để ý đến tâm trạng của cậu màkhông có phản ứng gì bất thường. Hơn nữa tay nghề nấu ăn của chị mình, vừa haycó thể bồi dưỡng cho cậu…"

“Ối giời chị tha choem", Cố Tiểu Ảnh than thở, “Mình đang chẳng muốn đi bất cứ đâu cả. Mình đang hốihận quá, thật là hối hận vì giữ nó lại! Mình đang khốn khổ vì đau ốm đây! HứaTân cậu không biết đấy, nhà mình lạnh lẽo tối tăm lắm, nhưng mình chẳng còn hơisức đâu mà ngồi dậy ấy chứ…"

“Nhà mình thì đèn đuốcsáng trưng, mùi thức ăn ngào ngạt", Hứa Tân cố tình trêu ngươi, “Bây giờ mà cậuvẫn mệt đến mức không ra khỏi nhà được sao?"

“Ừ". Cố Tiểu Ảnh thềuthào.

“Vậy được rồi, cậu đợimình, một lát nữa mình qua chỗ cậu." – Hứa Tân tắt máy, quay người nhìn Đoàn Phỉđang thẫn thờ bế Quả Quả, đến gần hỏi: “Chị à, con ruồi nhép nôn kinh khủng lắm,chị có kinh nghiệm, thì đi cùng em đến xem nó thế nào được không?"

Đoàn Phỉ đang chìm đắmtrong suy tư bừng tỉnh lại, cố gắng lấy lại ý thức rồi trả lời: “Được".

Hứa Tân thở phào, đưatay đón lấy Quả Quả: “Chị thay quần áo đi, rồi chị em mình đi".

Hai người đi ra khỏinhà thì trời đã nhá nhem tối, hơi nóng đã giảm, nhưng nhiệt độ vẫn còn rất cao.Hứa Tân và Đoàn Phỉ ôm Quả Quả đi thẳng đến nhà Cố Tiểu Ảnh, vừa mở cửa, đã thấyhơi lạnh phả ra. Hứa Tân phát cáu: “Cố Tiểu Ảnh, cậu đang mang thai đấy, sao đểnhiệt độ điều hòa thấp thế, cậu muốn bị cảm hả?"

Đoàn Phỉ cũng nhíumày: “Sư muội à, hay em nói cho chồng em biết chuyện mang thai đi?"

Cố Tiểu Ảnh bò lên ghếsofa, thở dài: “Em chẳng muốn nói cho anh ấy."

“Em không thể tùy tiệnđược, đứa bé này cũng có phải là con của riêng em đâu!" – Đoàn Phỉ nói câu nàymà lòng cũng đau xót, cô đónQuả Quả ngồi xuống bên cạnh Cố Tiểu Ảnh: “Hay em cứđến ở với bọn chị trước vậy".

“Không cần đâu, sư tỷ!"– Cố Tiểu Ảnh cố cười, “Từ ngày mai là em lại bận đánh giá giảng dạy rồi, nên địnhở lại luôn phân viện mới. Nếu ở chỗ hai người, đi lại không thuận tiện lắm".

“Cậu lại cái kiểu đórồi, còn bận cái gì mà đánh giá giảng dạy nữa?" – Hứa Tân rất phẫn nộ, “Cậukhông xin nghỉ được hay sao?"

“Tuy thế, mình cũngphải có thứ gì đó để chuyển hướng quan tâm", Cố Tiểu Ảnh cuối cùng không nén nổi,cô bíu lấy cánh tay Hứa Tân, nước mắt giàn giụa, “Mình không cầm cự nổi nữa rồi,mình ăn gì là nôn đấy, liên tục từ sáng sớm tới bây giờ. Mấy ngày hôm trước chỉăn không ngon miệng, mình cứ tưởng là may mắn không bị nghén, nhưng giờ thìkhông chịu nổi nữa rồi, mình hối hận quá…"

“Vì thế cậu lại càngcần có người bên cạnh chăm sóc!" Hứa Tân mắt đỏ hoe, “Ít nhất cũng cần có ngườinấu cơm cho ăn, chứ cậu nôn đến mức này, không đủ dinh dưỡng, đứa bé sẽ thế nàođây?"

“Ngày mai mình sẽ gọiđiện cho Quản Đồng!" – Cố Tiểu Ảnh nghẹn ngào, đưa tay lau nước mắt, cố gắng điềuchỉnh giọng nói có vẻ thoải mái, “Hai người về trước đi, mình ngủ một chút".

Không thể thuyết phụcđược, Hứa Tân thở dài: “Con ruồi nhép, cậu cứ thế này, chúng mình làm sao màyên tâm được?"

“Gạo để đâu, mình nấucho cậu bát cháo".

“Trong cái tủ gần tủlạnh ấy!" – Cố Tiểu Ảnh dựa vào ghế sofa, mệt mỏi nắm lấy tay Hứa Tân, “Cảm ơnhai người".

Hứa Tân thấy mũi caycay, không trả lời.

Cố Tiểu Ảnh cuối cùngcũng không theo Hứa Tân về nhà.

Không chỉ như vậy sáng sớm ngày hôm sau, cô còn nôn một trận kinh thiên độngđịa nhưng vẫn không quên ra bắt xe đưa đón của trường.

Trước khi lên xe cònbắt gặp Mạnh Húc, Cố Tiểu Ảnh chẳng buồn nhìn anh ta, cứ thế lách người đi qua,lên phía trước tìm chỗ ngồi. Mạnh Húc thấy phản ứng của Cố Tiểu Ảnh thì hơi bấtngờ, anh không ngờ cô lại có thể bình thản bỏ qua anh như vậy. Anh cứ tưởng CốTiểu Ảnh sẽ rất tức tối mà chửi anh một trận như tát nước vào mặt. Nhưng cuốicùng, nhìn dáng Cố Tiểu Ảnh tựa vào lưng ghế lơ mơ ngủ, dù Mạnh Húc là một ngườikhông quen biết đi qua, anh cũng có thể đoán ra: có lẽ không phải cô không muốnchửi, mà là không còn sức để chửi.

Mạnh Húc khẽ thởphào.

Nói thật tâm, MạnhHúc cũng cảm thấy hoang mang. Dù cuối cùng anh đã bước ra khỏi cuộc hôn nhân,nhưng thực sự việc này không hề nằm trong kế hoạch. Vì thế, bản thân anh có phầnchưa thể tĩnh trí lại.

Đêm qua, khi tỉnh mộng,thậm chí anh còn hơi buồn rầu: Đoàn Phỉ đang ở đâu? Nửa đêm rồi mà cô ấy khôngvề nhà, còn đi đâu nữa?

Phải một lúc lâu anhmới nhớ ra, họ đã ly hôn.

Có lẽ, đó chính là dichứng do việc ly hôn quá chóng vánh mang lại, cả hai bọn họ đều chưa thể thích ứng,thậm chí từ trước đến nay chưa bao giờ từng nghĩ cái ngày chia tay sẽ có hươngvị gì.

Anh cũng không yêu NgũTiểu Băng đến thế, nhưng anh cần cái cảm giác tự hài lòng.

Những năm qua, ở bêncạnh Đoàn Phỉ, có lẽ tự nhiên anh đã mất đi cái quyền phát ngôn của đàn ông từlúc nào.

Đoàn Phỉ quá tháovát, đối nội đối ngoại đâu ra đấy. Ban đầu anh còn đắc ý với cái vẻ chẳng phảilo lắng đến chuyện gì của mình. Nhưng, thời gian lâu dần, thậm chí anh hơi nghingờ, công hiệu của anh đối với cái gia đình này chỉ đơn giản là một căn hộ và mộtđứa bé hay sao?

Ngũ Tiểu Băng xuất hiệnvào thời điểm đó. Cô có sự trẻ trung phơi phới, xinh đẹp, dựa dẫm hoàn toàn,tin tưởng vô điều kiện… Mạnh Húc không thể cưỡng lại những thứ đó.

Thực ra, những ngàylén lút sao mà mệt mỏi, phải giấu giấu giếm giếm, phải giả bộ đóng kịch. Nhưngsự mê hoặc đó vẫn khiến anh chìm đắm, không thể thoát ra được.

Biết là thuốc độc, màvẫn uống cho qua cơn khát. Cũng không phải anh không nghĩ đến ngày bị bắt quảtang, nhưng chính mình còn không ngờ, khi ngày đó đến thật, anh lại dứt khoáthơn cả mình tưởng.



Trên chiếc xe lắc lư,Mạnh Húc mệt mỏi nhắm mắt, nghĩ: “Thôi vậy, cứ thế đi, dù sao thì cũng đã dámly hôn, cũng chẳng sợ người ngoài biết nữa. Dù là Cố Tiểu Ảnh hay Hứa Tân, hoặcngười nào khác… có muốn thêm mắm thêm muối thế nào thì cũng mặc kệ họ".

Buổi sáng tháng bảy,nắng bắt đầu gay gắt, nhưng cả Cố Tiểu Ảnh lẫn Mạnh Húc đều chẳng hề cảm nhận lấyđược một tia ấm áp.

(5) Buổi sáng, Cố Tiểu Ảnhlại nôn hai lần.

Lần đầu tiên là vàolúc hơn chín giờ, mọi người đang cộng điểm bài thi, Cố Tiểu Ảnh đột nhiên laora ngoài, chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Giang Nhạc Dương nhìn thấy, lo lắng chạytheo, nghe thấy tiếng nôn ọe trong nhà vệ sinh mà hoảng hồn.

Tuy thế, anh không tiệnđến giúp, chỉ đành đi qua đi lại bên ngoài, đợi lúc hành lang không có người lạithò đầu vào hỏi: “Cố Tiểu Ảnh, cô không sao chứ?"

Tuy thế, trả lời anhchỉ là tiếng nôn khan càng lúc càng dữ dội. Cố Tiểu Ảnh quả thực không trả lờinổi nữa.

Cô gần như cúi đầuvào trong bồn rửa, hai tay bám chặt thành bồn. Cô cảmnhư có một luồng khí xôngra từ dạ dày nhưng lại không thể nôn ra, cổ họng đau rát, đầu óc căng ra, mắtnhư sắp nổ tung, chân cô mềm nhũn, toàn thân từ trên xuống dưới cứ run lên từngđợt, nước mắt cứ thế chảy giàn giụa, dường như đến lúc đó cô mới biết, nôn đếnmức phát khóc là thế nào…

Đợi đến khi lấy lạiđược chút sức lực, Cố Tiểu Ảnh cố gắng rửa mặt, từ từ đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Vừa ra khỏi cửa cô đãnhìn thấy Giang Nhạc Dương, anh cẩn thận đỡ Cố Tiểu Ảnh vừa rụt rè hỏi: “Cô… cóbầu phải không?"

“Anh nói gì vậy!" – CốTiểu Ảnh trợn mắt, cố gắng tươi cười, “Đừng có lo, em bị viêm đại tràng mãntính".

Giang Nhạc Dương nhìnnụ cười đau khổ hơn cả khóc của Cố Tiểu Ảnh nghi ngờ nhìn cô: “Thật không đấy?"– “Thật mà!" – Cố Tiểu Ảnh gật gật đầu, thấy mình khỏe lên thêm một chút, “Emphải đi mua ít đồ ăn sáng, thầy về trước đi".

“Đang nghỉ hè, cácsiêu thị trong trường đều đóng cửa", Giang Nhạc Dương chán nản nhìn Cố Tiểu Ảnh,“Chỉ cần cô biết giữ gìn cái mồm mình thì trời yên bể lặng ngay thôi".

“Vâng", Cố Tiểu Ảnhngoan ngoãn gật đầu, “Thế thì em về văn phòng uống ít nước nóng."

“Cố Tiểu Ảnh, cô thậtkhiến người khác không yên tâm!" – Giang Nhạc Dương thở dài, “Thực không biết tạisao sư huynh tôi lại yên tâm để cô lại một mình".

Cố Tiểu Ảnh nghe thấycâu này, mắt cay cay, nhưng nước mắt bị ghìm lại, không trào ra.

Cô nghĩ thầm: Từ lúcmang thai, hình như mình hay khóc hơn thì phải.

Dường như, từ trước đếnnay chưa bao giờ như thế này, nên cô mới cảm thấy tủi thân.

Đến lần nôn thứ hai,Giang Nhạc Dương bắt đầu sợ: “Cố Tiểu Ảnh, đi bệnh viện đi, tiêm hai phát là ổn".

“Em không đi đâu", CốTiểu Ảnh thều thào nằm gục xuống bàn làm việc, “Nôn ra là ổn thôi".

“Cô làm tôi sợ chết mất!"– Giang Nhạc Dương nhìn vẻ khổ sở của Cố Tiểu Ảnh cũng lo cuống cả lên, “Côkhông nên coi thường bệnh tật như thế".

“Em về ký túc ngủ mộtgiấc", Cố Tiểu Ảnh gắng gượng xua xua tay, “Ngủ dậy rồi làm việc tiếp."

“Cô đừng làm việc nữa,cứ ngủ thoải mái đi rồi tính tiếp", Giang Nhạc Dương đi phía sau nói thêm “Cóchuyện gì thì gọi điện cho tôi".

“Vâng", Cố Tiểu Ảnhnói ngắn gọn, rồi quay người đi ra khỏi cửa văn phòng.

Cố Tiểu Ảnh cứ đitrong tình trạng loạng choạng như vậy về tập thể giáo viên. Vì quá yếu nên côquên mất, cái hành lang hình chữ Z từ khu giảng đường thông sang tập thể giáoviên còn có hai bậc lên xuống.

Mọi việc xảy ra quánhanh, khi trời đất quay cuồng, Cố Tiểu Ảnh ngã rầm xuống bậc tam cấp!

Khoảng khắc đó, phản ứngđầu tiên của Cố Tiểu Ảnh là ôm lấy bụng, nhưng không kịp rồi, cả tay lẫn cơ thểcô đều ngã xuống chỉ trong khoảng thời gian chưa đến một giây, Cố Tiểu Ảnhkhông kịp hét lên vì đau.

Mấy giây sau, Cố TiểuẢnh dần dần lấy lại cảm giác, vội vã ngồi lên nhìn vào bụng mình, ơn trời phật,cô không thấy có vết máu nào…

Tim Cố Tiểu Ảnh giờ mớibắt đầu đập lại.

Cũng đến lúc này, cômới thấy những vết xước trên lòng bàn tay và cánh tay mình rất nặng và bắt đầurỉ máu, nhưng so với kết quả tồi tệ nhất mà vừa nãy nghĩ đến, thì vết thươngqua loa này có thể coi là quá may mắn

Cổ Tiểu Ảnh thở phàomột hơi, chầm chậm đứng lên, từng bước quay về tập thể giáo viên, thay áo ngủ rồingủ luôn.

Trước khi chìm vào giấcngủ, cô nhè nhẹ xoa bụng mình, khẽ nói: Bảo bối, mẹ xin lỗi, vì đã làm con sợ.Con cho mẹ ngủ một giấc, ngủ dậy rồi mẹ sẽ gọi điện cho bố con. Lần này, dù làbà con lên, hay chính bố con quay về, mẹ cũng không giấu giếm họ đâu. Mẹ mệtquá, không cầm cự được nữa rồi. Mẹ đúng là đồ vô dụng, con đừng cười mẹ nhé… Giờmẹ mới biết, những người vợ lính trong phim vất vả như thế nào, một mình nuôicon, vào những lúc khó khăn nhất, phải có niềm tin mãnh liệt đến mức nào mớikhông để mình cảm thấy cô độc?

Cố Tiểu Ảnh mê manchìm vào giấc ngủ với những suy nghĩ như thế.

Cố Tiểu Ảnh ngủ một mạchđến tận tối.

Lúc tỉnh dậy, một cơnđau ghê gớm từ dưới lên trên, cứ từng cơn khiến cô đang ngủ say phải tỉnh dậy,và khi đó, cô mới phát hiện ra mình đang nằm cuộn tròn, chiếc chăn trong tayđang chặn vào bụng dưới, rồi có chất gì đó trơn nhầy dính dính, chảy ra từ cơthể cô.

Cố Tiểu Ảnh tỉnh ngaydậy, hoảng hốt đưa tay xuống sờ, run run bật đèn ngủ, vào khoảnh khắc cái màu đỏtươi đó hiện ra dưới ánh đèn, đầu Cố Tiểu Ảnh như nổ tung!

Đầu tiên Cố Tiểu Ảnhgọi 120 là số điện thoại cấp cứu, số thứ hai là của Quản Đồng, nhưng thật đángtiếc, không gọi được.

Trong đêm khuya, khiCố Tiểu Ảnh được đưa lên xe cấp cứu, cô biết, nước mắt mình đã đầm đìa.

Những chuyện tiếp diễnsau đó, Cố Tiểu Ảnh không nhớ nổi.

Cô chỉ nhớ đến cơnđau ghê gớm nuốt chửng lấy mình, người bác sỹ mặc áo blouse trắng vội vã hỏicô: “Người nhà chị đâu?"

Cô không sức để lắc đầunữa.

Cô đã mất đi đứa conđầu lòng của mình như vậy. Khi cô ý thức được điều này, cô đã được đưa về phòngbệnh. Cô đờ đẫn nằm trên giường, cảm nhận rõ bụng dưới đang đau nhói từng cơn,ngực hơi tức, toàn thân lạnh buốt…

Cô cố nén khóc, bấm lạisố của Quản Đồng hết lần này đến lần khác, nhưng không có ai nghe máy.

Cơn tuyệt vọng trongtim Cố Tiểu Ảnh ngày càng lớn, cô cứ nhấn nút gọi lại theo quán tính, trong đầucô như có một giọng nói tuyệt vọng gào thét: Quản Đồng, anh nhấc máy đi, nhấcmáy đi… Quản Đồng, anh nhấc máy đi…

Cô không thể thấy bộdạng mình lúc đó: trong bóng tối, khuôn mặt trắng bệch của cô dưới ánh đèn di độngchiếu vào lại càng thêm thê lương. Trên gương mặt cô có sự phẫn nộ và cố chấp,mà cô không thể tự nhìn thấy. Sự cố chấp đó nâng cô dậy, khiến cô không ngủ nổi,mà cũng không thể gục xuống.

Cô thực sự không thểnào ngủ nổi, bởi chỉ cần nhắm mắt lại là cô lại nhìn thấy đứa trẻ vẫn chưathành hình, mới chỉ là một khối yếu ớt và mềm nhũn, vừa khóc vừa nói với cô: “Mẹơi, mẹ không cần con nữa à? Mẹ chưa bao giờ muốn có con đúng không?..."

Nước mắt cô lã chãrơi, hai tay bắt đầu run lên, nhưng cô vẫn cố gắng cầm cái di động, cố gắng gọiđiện, liên tục, lấy hết sức bình sinh bấm vào bàn phím, trong lòng như đang gọi:Quản Đồng, em xin anh, nhận điện đi! Con của chúng ta, em đã làm mất rồi…

Anh vẫn không nghemáy, cô liền nhắn tin.

“Anh đang làm gì, tạisao không nhận điện thoại của em?"

Em có việc cần tìmanh, gọi lại cho em."

“Một tiếng đồng hồ rồi,em xin anh đấy, gọi điện cho em đi."

“Quản Đồng, anh mà vẫnkhông nghe máy thì sẽ ly hôn!"

“Quản Đồng, rốt cuộclà anh đang làm gì vậy? Em nói lại lần cuối, em có việc gấp tìm anh, anh gọi lạicho em ngay đi!"

“…"

Cố Tiểu Ảnh chưa baogiờ bấn loạn như đêm hôm đó.

Dù là cãi cọ, dù là độngtay động chân, cô cũng chưa bao giờ tuyệt vọng như thế này!

Cuối cùng, đến bốn giờsáng, máy Quản Đồng có giọng nữ tổng đài tự động trả lời: “Số điện thoại này hiệnnay không tiện nghe máy", Cố Tiểu Ảnh thấy choáng váng, như thế có nghĩa làkhông phải Quản Đồng không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, mà là anh từ chốikhông nghe?

Cố Tiểu Ảnh lúc đó đãkhông kịp suy nghĩ xem tại sao Quản Đồng từ chối nhận cuộc gọi, mà cô chỉ cố gắnggượng cái cơ thể cả buổi tối không được nghỉ ngơi dậy, trong sự đau đớn vôcùng, liên tục bấm điện thoại!

Cô không còn nhớ nổiđêm hôm đó mình gọi điện cho Quản Đồng mấy trăm hay mấy nghìn lần, mà chỉ cầnchắc chắn di động của Quản Đồng vẫn còn pin, chỉ cần còn một vạch pin, cô cũngcố gắng gọi cho bằng được!

Cô muốn nói với anh,trong đêm vừa rồi, cô đã mất đi cái gì, họ đã mất đi cái gì… Cô cần anh, chưabao giờ cô cần anh như lúc này…

Với tâm trạng như thế,cuối cùng Cố Tiểu Ảnh cũng gọi được cho Quản Đồng vào lúc năm giờ rưỡi sáng.

Tuy thế, cô sẽ khôngbao giờ có thể quên tiếng quát của Quản Đồng chặn họng cô khi cô chưa kịp nóigì: “Cố Tiểu Ảnh, em thôi đi được không? Hôm nay anh bận lắm, không có thờigian gọi điện thoại cho em, em đừng có quấy rầy công việc của anh!"

Cố Tiểu Ảnh chết lặng

Cảm giác thất vọng điếngngười tuy khiến Cố Tiểu Ảnh cố gắng mở miệng, nhưng nói không ra tiếng.

Rồi sau đó cô nghe thấytiếng tút tút khô khốc của điện thoại, nước mắt cô giàn giụa rơi xuống chiếcchăn đầy mùi thuốc tẩy.

Trái tim cô như tanra thành trăm mảnh.

(6) Bảy rưỡi sáng ngày thứbảy, chuông cửa nhà Hứa Tân vang lên, Hứa Tân muốn phát điên!

Đêm qua cô làm thêmgiờ đến hai giờ sáng, vừa nằm xuống c
Tác giả : Diệp Tuyên
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại