Hôn Nhân Đỉnh Cấp
Chương 39: ĐỪNG CÓ LẠI GẦN ĐÂY NỮA.
Hứa Như không trả lời, nhưng một lát sau Trần Minh Thành lại hỏi: “Như, em sẽ đến chứ?"
“Không." Hứa Như trả lời.
Sau đó, không còn thấy tin nhắn từ Trần Minh Thành nữa.
Người đàn ông này đang muốn làm cho cô chán ghét hay sao?
Hứa Như bực bội khó chịu, thế là cô liền ném điện thoại qua một bên rồi đi tắm.
Lúc Lý Thế Nhiên tiến vào thì điện thoại của Hứa Như đang vang lên um sùm, nhưng không có hiện thị tên của người gọi.
Anh ngưng lại một chút rồi cầm điện thoại lên nhấc máy.
“Như."
“Tôi là Lý Thế Nhiên." Thanh âm người đàn ông lạnh lẽo tựa băng sương.
Trần Minh Thành thật sự không ngờ đến cho nên nhất thời anh cũng không nói được gì.
“Tôi là bạn học của Như."
“Anh là bạn trai cũ của cô ấy, từ nay về sau đừng gọi điện thoại cho cô ấy nữa, bây giờ cô ấy đang rất hạnh phúc."
Vừa dứt lời, Lý Thế Nhiên liền dứt khoác cúp ngang điện thoại một cách nhanh gọn lẹ.
Trần Minh Thành sững sờ, lời nói của Lý Thế Nhiên cứ ám ảnh mãi bên tai anh, một hồi lâu mà cũng chưa tan được.
Cô ấy bây giờ rất hạnh phúc.
Sắc mặt anh ta trở nên tái nhợt, dưới đáy mắt thì hiện lên vô số cảm xúc, mất mát có, không cam lòng có, thương tâm có, và cả hối hận cũng có.
Mỗi lần nhìn thấy Hứa Như, anh phải kiềm chế đến nhường nào mới có thể nhẫn nhịn không đến gần cô ấy.
Đột nhiên thanh âm của Tần Nhi truyền đến từ phía sau, nhưng Trần Minh Thành vẫn đang xuất thần như cũ, cho đến khi điện thoại trong tay anh bị giật lấy.
“Anh gọi điện thoại cho Hứa Như sao?" Tần Nhi chất vấn, cô ta tức giận hất văng điện thoại đi.
Trần Minh Thành lập tức nhíu mày: “Em làm gì vậy!"
“Em hỏi anh đang làm gì mới đúng! Đừng tưởng em không biết gì, gần đây anh có nhắn tin Messenger cho cô ta rồi còn đi gặp cô ta nữa." Thanh âm Tần Nhi chất chứa đầy khí phách.
“Anh chỉ lấy thân phận bạn học đơn thuần để quan tâm cô ấy mà thôi." Trần Minh Thành lên tiếng giải thích.
Tần Nhi cười khẩy, rõ ràng là cô không tin: “Xung quanh nhiều bạn học như vậy sao anh không quan tâm mà cứ lần lần lượt lượt là Hứa Như? Trần Minh Thành, nếu anh còn chưa quên tình cũ với cô ta thì không cần kết hôn với em nữa!"
Nghe thấy vậy, đáy lòng Trần Minh Thành lập tức dấy lên một sự hoảng loạn, anh ta ôm chặt lấy Tần Nhi: “Nhi, anh không có, anh hứa với em, anh sẽ không tìm gặp cô ấy nữa."
Tần Nhi đưa mắt nhìn anh, sắc mặt cô lạnh lùng cực kỳ, nhưng một hồi lâu sau, cô ta vẫn đưa tay đáp lại cái ôm của Trần Minh Thành.
“Trần Minh Thành, đừng để em thất vọng nữa có được không?" Tuy tính cách của Tần Nhi vô cùng kiên cường khi đứng trước mặt người khác, nhưng ở trước mặt Trần Minh Thành, cô ta cũng chỉ là một cô gái nhỏ mong muốn được yêu mà thôi.
“Được."
Sau khi Hứa Như tắm rửa xong xuôi, cô vừa bước ra thì nhìn thấy Lý Thế Nhiên đang ngồi trên ghế sofa, cô có chút sững sờ.
Bình thường anh ấy phải rất rất là muộn mới về phòng ngủ mà, sao hôm nay lại…
Lý Thế Nhiên ngước mắt lên, anh nhìn Hứa Như với vẻ mặt cô cảm, tầm mắt anh rơi vào bộ đồ ngủ hoạt hình màu xanh nhạt của cô, hai con mắt to to trên áo thì vừa hay ở ngay ngực của Hứa Như.
Anh nhìn chăm chăm vào đó cả một hồi lâu.
Hứa Như cau mày, cô men theo tầm mắt của anh mà cúi đầu xuống, sau đó lập tức chạy vào trong chăn: “Nhìn gì mà nhìn!"
“Nhìn vợ của tôi thì có gì sao?" Lý Thế Nhiên sáp tới, hai tay anh chống ở hai bên người Hứa Như, đôi con ngươi đen láy mang đầy sự trêu chọc.
Trái tim Hứa Như giờ đây đang đập lên loạn xạ.
“…Đừng có lại gần đây."Ánh mắt của Lý Thế Nhiên quá là nóng bỏng, khiến cô khó xử cô cùng.
“Đây là chỗ của tôi." Lý Thế Nhiên vừa nói vừa đưa ngón tay thon dài nâng cằm của Hứa Như lên.
Ngay lúc này đây cô không thể không ngước mắt lên mà đáp lại ánh mắt của anh được.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì bờ môi mỏng nóng bỏng của người đàn ông đã giáng xuống. Hứa Như kinh ngạc mở to mắt, thanh âm trầm thấp của người đàn ông chợt vang lên bên tai cô: “Nhắm mắt lại."
Hứa Như rất nghe lời, mãi cho đến khi mùi hương của người đàn ông rời khỏi, cô mới mở mắt ra lại.
Mặt cô nóng quá, cả cơ thể cũng nóng bừng lên, giống như là sắp cháy đến nơi rồi vậy.
Cô dựa lên ngực của người đàn ông, thanh âm cô mang máng chút mơ hồ: “Sao cứ chiếm tiện nghi của tôi hoài vậy!"
Nghe thấy vậy, người đàn ông liền khẽ mỉm cười, anh lại giáng đôi môi của mình chặn lấy môi của cô.
Lần này, cô thậm chí còn bị áp xuống giường, toàn thân bị cơ thể to lớn của người đàn ông giam cầm vững chắc.
“Không." Hứa Như trả lời.
Sau đó, không còn thấy tin nhắn từ Trần Minh Thành nữa.
Người đàn ông này đang muốn làm cho cô chán ghét hay sao?
Hứa Như bực bội khó chịu, thế là cô liền ném điện thoại qua một bên rồi đi tắm.
Lúc Lý Thế Nhiên tiến vào thì điện thoại của Hứa Như đang vang lên um sùm, nhưng không có hiện thị tên của người gọi.
Anh ngưng lại một chút rồi cầm điện thoại lên nhấc máy.
“Như."
“Tôi là Lý Thế Nhiên." Thanh âm người đàn ông lạnh lẽo tựa băng sương.
Trần Minh Thành thật sự không ngờ đến cho nên nhất thời anh cũng không nói được gì.
“Tôi là bạn học của Như."
“Anh là bạn trai cũ của cô ấy, từ nay về sau đừng gọi điện thoại cho cô ấy nữa, bây giờ cô ấy đang rất hạnh phúc."
Vừa dứt lời, Lý Thế Nhiên liền dứt khoác cúp ngang điện thoại một cách nhanh gọn lẹ.
Trần Minh Thành sững sờ, lời nói của Lý Thế Nhiên cứ ám ảnh mãi bên tai anh, một hồi lâu mà cũng chưa tan được.
Cô ấy bây giờ rất hạnh phúc.
Sắc mặt anh ta trở nên tái nhợt, dưới đáy mắt thì hiện lên vô số cảm xúc, mất mát có, không cam lòng có, thương tâm có, và cả hối hận cũng có.
Mỗi lần nhìn thấy Hứa Như, anh phải kiềm chế đến nhường nào mới có thể nhẫn nhịn không đến gần cô ấy.
Đột nhiên thanh âm của Tần Nhi truyền đến từ phía sau, nhưng Trần Minh Thành vẫn đang xuất thần như cũ, cho đến khi điện thoại trong tay anh bị giật lấy.
“Anh gọi điện thoại cho Hứa Như sao?" Tần Nhi chất vấn, cô ta tức giận hất văng điện thoại đi.
Trần Minh Thành lập tức nhíu mày: “Em làm gì vậy!"
“Em hỏi anh đang làm gì mới đúng! Đừng tưởng em không biết gì, gần đây anh có nhắn tin Messenger cho cô ta rồi còn đi gặp cô ta nữa." Thanh âm Tần Nhi chất chứa đầy khí phách.
“Anh chỉ lấy thân phận bạn học đơn thuần để quan tâm cô ấy mà thôi." Trần Minh Thành lên tiếng giải thích.
Tần Nhi cười khẩy, rõ ràng là cô không tin: “Xung quanh nhiều bạn học như vậy sao anh không quan tâm mà cứ lần lần lượt lượt là Hứa Như? Trần Minh Thành, nếu anh còn chưa quên tình cũ với cô ta thì không cần kết hôn với em nữa!"
Nghe thấy vậy, đáy lòng Trần Minh Thành lập tức dấy lên một sự hoảng loạn, anh ta ôm chặt lấy Tần Nhi: “Nhi, anh không có, anh hứa với em, anh sẽ không tìm gặp cô ấy nữa."
Tần Nhi đưa mắt nhìn anh, sắc mặt cô lạnh lùng cực kỳ, nhưng một hồi lâu sau, cô ta vẫn đưa tay đáp lại cái ôm của Trần Minh Thành.
“Trần Minh Thành, đừng để em thất vọng nữa có được không?" Tuy tính cách của Tần Nhi vô cùng kiên cường khi đứng trước mặt người khác, nhưng ở trước mặt Trần Minh Thành, cô ta cũng chỉ là một cô gái nhỏ mong muốn được yêu mà thôi.
“Được."
Sau khi Hứa Như tắm rửa xong xuôi, cô vừa bước ra thì nhìn thấy Lý Thế Nhiên đang ngồi trên ghế sofa, cô có chút sững sờ.
Bình thường anh ấy phải rất rất là muộn mới về phòng ngủ mà, sao hôm nay lại…
Lý Thế Nhiên ngước mắt lên, anh nhìn Hứa Như với vẻ mặt cô cảm, tầm mắt anh rơi vào bộ đồ ngủ hoạt hình màu xanh nhạt của cô, hai con mắt to to trên áo thì vừa hay ở ngay ngực của Hứa Như.
Anh nhìn chăm chăm vào đó cả một hồi lâu.
Hứa Như cau mày, cô men theo tầm mắt của anh mà cúi đầu xuống, sau đó lập tức chạy vào trong chăn: “Nhìn gì mà nhìn!"
“Nhìn vợ của tôi thì có gì sao?" Lý Thế Nhiên sáp tới, hai tay anh chống ở hai bên người Hứa Như, đôi con ngươi đen láy mang đầy sự trêu chọc.
Trái tim Hứa Như giờ đây đang đập lên loạn xạ.
“…Đừng có lại gần đây."Ánh mắt của Lý Thế Nhiên quá là nóng bỏng, khiến cô khó xử cô cùng.
“Đây là chỗ của tôi." Lý Thế Nhiên vừa nói vừa đưa ngón tay thon dài nâng cằm của Hứa Như lên.
Ngay lúc này đây cô không thể không ngước mắt lên mà đáp lại ánh mắt của anh được.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì bờ môi mỏng nóng bỏng của người đàn ông đã giáng xuống. Hứa Như kinh ngạc mở to mắt, thanh âm trầm thấp của người đàn ông chợt vang lên bên tai cô: “Nhắm mắt lại."
Hứa Như rất nghe lời, mãi cho đến khi mùi hương của người đàn ông rời khỏi, cô mới mở mắt ra lại.
Mặt cô nóng quá, cả cơ thể cũng nóng bừng lên, giống như là sắp cháy đến nơi rồi vậy.
Cô dựa lên ngực của người đàn ông, thanh âm cô mang máng chút mơ hồ: “Sao cứ chiếm tiện nghi của tôi hoài vậy!"
Nghe thấy vậy, người đàn ông liền khẽ mỉm cười, anh lại giáng đôi môi của mình chặn lấy môi của cô.
Lần này, cô thậm chí còn bị áp xuống giường, toàn thân bị cơ thể to lớn của người đàn ông giam cầm vững chắc.
Tác giả :
Thanh Thu