Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn
Chương 71: Muốn Cắm Sừng Anh Trai Tôi
“Để tôi đi." Mộ Như thấy Đông Phương Tuấn vẫn ngồi yên một chỗnên tự nhiên đứng dậy đi lên lầu. Vừa đến cửa, cô đã giơ tay định gõ nhưng cửa đã bật mở từ bên trong, Tịch Mộ Tuyết đã thay váy cưới và mặc một chiếc váy màu hồng bó sát càng khiến cô ta trông xinh đẹp và quyến rũ hơn.
Nhìn thấy Mộ Như cô ta hơi sửng sốt nhưng trên miệng vẫn mang theo nụ cười ngọt ngào, sau đó khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt, trầm thấp cười nói: "Đây là - chị dâu, đúng không?"
Mộ Như sửng sốt một chút, sau đó mới nhàn nhạt buông xuống một câu: "Xuống ăn cơm."
Lời nói vừa dứt, cô lập tức xoay người bước xuống lầu, giọng nói nhẹ nhàng của Tịch Mộ Tuyết từ phía sau truyền đến: "A Như, chồng cô có ở dưới ăn tối không? Tôi nhìn thấy anh ta là rất sợ hãi, tôi..."
"Không sao đâu. Tối nay anh ấy hình như không có ở đây. Nghe nói buổi chiều anh ấy đến công ty giờ vẫn chưa về. "Giọng nói của Đông Phương Vũ rất yếu, nghe không ra cảm xúc gì.
Đông Phương Mặc không có mặt trong bữa tối, nhưng Đông Phương Vũ đã đến, nhìn sắc mặt của Tịch Mộ Tuyết đã thay bằng vẻ mặt hiền từ, cô ta rất lễ phép giải thích rằng hôn lễ có chút vội vàng, chuẩn bị không chu đáo nên cô ta hy vọng, cô có thể thứ lỗi cho cô ta hay đại loại giống như vậy.
Tịch Mộ Tuyết vốn dĩ rất không hài lòng với cách đối xử của Đông Phương gia với cô ta, có thể thấy Đông Phương Mai đối xử với cô ta bằng khuôn mặt tươi cười, Đông Phương Vũ nhàn nhạt nhắc nhở cô ta rằng đây là một thời kỳ phi thường, nhưng cuối cùng Mộ Tuyết đã không nhịn được bực bội.
Đối với cảnh tượng như vậy chắc chắn Mộ Như không nên ở lại lâu, ăn tối xong cô bước ra khỏi bàn ăn, đêm nay trên trời có trăng, cô muốn đi dạo trong vườn.
Đông Phương Tuấn đuổi theo cô ra ngoài, rồi đưa cho cô một cây bút ghi âm trong khi cô còn chưa chuẩn bị gì: "Mộ Như, Trình Phi Nhi nhờ tôi đưa cho cô. Gần đây, cô ấy đã ghi lại tất cả những bài đã nghe giảng. Cô đỡ phải mất thời gian để ôn tập lại từ đầu. Đừng từ bỏ việc học."
“Cảm ơn!" Mộ Như cầm lấy máy ghi âm, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn rồi thì thào: “A Tuấn, cậu thật là tốt.
Đông Phương Tuấn sửng sốt trong giây lát, sau đó cười khổ nói: "Tốt thì có ích lợi gì? Mẹ tôi luôn không thích tôi không có năng lực. Bà ấy hy vọng rằng tôi có thể bước vào tập đoàn Đông Phương càng sớm càng tốt, nhưng tôi.... "
“A Tuấn, em đang nói gì với chị dâu vậy?" Giọng nói của Đông Phương Vũ từ phía sau truyền đến, Mộ Như kinh ngạc quay đầu lại, liền nhìn thấy Đông Phương Vũ đang đứng trước mặt cô lại chỉ cách một bước.
Trời ơi, Đông Phương Vũ là người hay ma vậy? Tại sao cô không thể nghe thấy tiếng bước chân của anh ta? Cô nghe nói ma không đi bằng đôi chân.
Nghĩ đến đây, Mộ Như theo bản năng cúi đầu nhìn về phía chân Đông Phương Vũ, còn chưa kịp nhìn rõ thì đã nghe thấy giọng nói giễu cợt của Đông Phương Vũ: "Ồ, hôm nay anh phu quân của người ta. Đêm xuân đáng giá ngàn vàng. Còn không mau về phòng tân hôn, anh còn rảnh rổi ngắm trăng trong vườn sao? Chẳng lẽ chị dâu thứ hai cũng giống như chị dâu phòng không gối chiếc sao? "
Đông Phương Vũ sắc mặt tối sầm lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Đông Phương Tuấn, đồng thời lạnh lùng nói: "Đáng lẽ cậu biết tình hình của anh cả, thì nên giữ khoảng cách với chị dâu. Bây giờ là buổi tối em chồng và chị dâu đi dạo ngoài vườn ngắm trăng với nhau, có phải là đang thừa nước đục thả câu hay không? Hai chị em không quan tâm đến danh tiếng, nhưng tôi e rằng anh cả không đủ khả năng để đội một chiếc mũ xanh lớn như vậy."
Nhìn thấy Mộ Như cô ta hơi sửng sốt nhưng trên miệng vẫn mang theo nụ cười ngọt ngào, sau đó khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt, trầm thấp cười nói: "Đây là - chị dâu, đúng không?"
Mộ Như sửng sốt một chút, sau đó mới nhàn nhạt buông xuống một câu: "Xuống ăn cơm."
Lời nói vừa dứt, cô lập tức xoay người bước xuống lầu, giọng nói nhẹ nhàng của Tịch Mộ Tuyết từ phía sau truyền đến: "A Như, chồng cô có ở dưới ăn tối không? Tôi nhìn thấy anh ta là rất sợ hãi, tôi..."
"Không sao đâu. Tối nay anh ấy hình như không có ở đây. Nghe nói buổi chiều anh ấy đến công ty giờ vẫn chưa về. "Giọng nói của Đông Phương Vũ rất yếu, nghe không ra cảm xúc gì.
Đông Phương Mặc không có mặt trong bữa tối, nhưng Đông Phương Vũ đã đến, nhìn sắc mặt của Tịch Mộ Tuyết đã thay bằng vẻ mặt hiền từ, cô ta rất lễ phép giải thích rằng hôn lễ có chút vội vàng, chuẩn bị không chu đáo nên cô ta hy vọng, cô có thể thứ lỗi cho cô ta hay đại loại giống như vậy.
Tịch Mộ Tuyết vốn dĩ rất không hài lòng với cách đối xử của Đông Phương gia với cô ta, có thể thấy Đông Phương Mai đối xử với cô ta bằng khuôn mặt tươi cười, Đông Phương Vũ nhàn nhạt nhắc nhở cô ta rằng đây là một thời kỳ phi thường, nhưng cuối cùng Mộ Tuyết đã không nhịn được bực bội.
Đối với cảnh tượng như vậy chắc chắn Mộ Như không nên ở lại lâu, ăn tối xong cô bước ra khỏi bàn ăn, đêm nay trên trời có trăng, cô muốn đi dạo trong vườn.
Đông Phương Tuấn đuổi theo cô ra ngoài, rồi đưa cho cô một cây bút ghi âm trong khi cô còn chưa chuẩn bị gì: "Mộ Như, Trình Phi Nhi nhờ tôi đưa cho cô. Gần đây, cô ấy đã ghi lại tất cả những bài đã nghe giảng. Cô đỡ phải mất thời gian để ôn tập lại từ đầu. Đừng từ bỏ việc học."
“Cảm ơn!" Mộ Như cầm lấy máy ghi âm, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn rồi thì thào: “A Tuấn, cậu thật là tốt.
Đông Phương Tuấn sửng sốt trong giây lát, sau đó cười khổ nói: "Tốt thì có ích lợi gì? Mẹ tôi luôn không thích tôi không có năng lực. Bà ấy hy vọng rằng tôi có thể bước vào tập đoàn Đông Phương càng sớm càng tốt, nhưng tôi.... "
“A Tuấn, em đang nói gì với chị dâu vậy?" Giọng nói của Đông Phương Vũ từ phía sau truyền đến, Mộ Như kinh ngạc quay đầu lại, liền nhìn thấy Đông Phương Vũ đang đứng trước mặt cô lại chỉ cách một bước.
Trời ơi, Đông Phương Vũ là người hay ma vậy? Tại sao cô không thể nghe thấy tiếng bước chân của anh ta? Cô nghe nói ma không đi bằng đôi chân.
Nghĩ đến đây, Mộ Như theo bản năng cúi đầu nhìn về phía chân Đông Phương Vũ, còn chưa kịp nhìn rõ thì đã nghe thấy giọng nói giễu cợt của Đông Phương Vũ: "Ồ, hôm nay anh phu quân của người ta. Đêm xuân đáng giá ngàn vàng. Còn không mau về phòng tân hôn, anh còn rảnh rổi ngắm trăng trong vườn sao? Chẳng lẽ chị dâu thứ hai cũng giống như chị dâu phòng không gối chiếc sao? "
Đông Phương Vũ sắc mặt tối sầm lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Đông Phương Tuấn, đồng thời lạnh lùng nói: "Đáng lẽ cậu biết tình hình của anh cả, thì nên giữ khoảng cách với chị dâu. Bây giờ là buổi tối em chồng và chị dâu đi dạo ngoài vườn ngắm trăng với nhau, có phải là đang thừa nước đục thả câu hay không? Hai chị em không quan tâm đến danh tiếng, nhưng tôi e rằng anh cả không đủ khả năng để đội một chiếc mũ xanh lớn như vậy."
Tác giả :
kiều mạch