Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn
Chương 65: Mộ Tuyết Không Phải Thích Đông Phương Vũ Sao?
“Đủ rồi!" Tịch Viễn Trình hiển nhiên không thích nghe vợ mình phàn nàn nhiều như vậy, vì vậy không khỏi gầm gừ: “Mấy cái này bây giờ nói thì có ích lợi gì? Mọi chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ hối hận thì có ích gì. Điều nên làm bây giờ là làm thế nào để gom tiền để đưa cho Nam cung Tần nhằm xoa dịu tình hình hiện tại. "
“Nam Cung Tần quyết tâm định giá 300 triệu NDT?" Mộ Như nghi ngờ nhìn bba mẹ, “Không còn cách nào để thương lượng sao?
"Hôm qua ba đã cùng cậu ta nói chuyện ba tiếng đồng hồ, nói hết những gì tốt đẹp rồi. Vậy mà cậu ta nói ít nhất cũng phải 200 triệu tệ." Tịch Viễn Trình yếu ớt nhìn con gái, hồi hận vì những điều đã làm. "Thực ra, Nam Cung Tần nói cậu ta không phải muốn Hai trăm triệu, cậu ta vốn chỉ muốn con quay lại và kết hôn với cậu ta, hai trăm triệu chỉ là điều kiện để chúng ta thấy khó mà đồng ý mà thôi... "
“Ít nhất hai trăm triệu?" Mộ Như cau mày nhìn về phía ba mình “Nhà họ Tịch còn không có hai trăm triệu sao?
“Mộ Như, vì con nói tới chuyện này, bố cũng sẽ không nói dối con" Tịch Viễn Trình thở dài cười gượng, “Nhà họ Tịch bề ngoài thì lọng lẫy hào nhoáng, nhưng thực ra bên trong chỉ có một tấm da ngừa và một ổ bánh mì không mà thôi. 35% cổ phần của của tập đoàn Tịch Thị là thuộc sở hữu của Tập đoàn Đông Phương, 45% số cổ phần trong đó là cổ phiếu rải rác bên ngoài, nhưng cổ phần mà chúng ta sở hữu chỉ có 20%. Giá trị của Tịch thị là một tỷ nhân dân tệ, nhưng chúng ta thực sự chỉ trị giá hai trăm triệu, nhưng nếu tự mình bán cổ phần, e rằng sẽ sụt giảm mạnh. Vì vậy, dù phá sản, chúng ta cũng không thể bù lại đủ hai trăm triệu... "
Mộ Như biết rằng chắc chắn ba cô sẽ không nói cho cô biết 100%, vì cô biết tài sản của nhà họ Tịch ước tính hơn 200 triệu nhân dân tệ, tuy nhiên cô cũng biết rằng tài sản của nhà họ Tịch sẽ chỉ là 300 triệu nhân dân tệ.
Một kẻ ích kỷ như Tịch Viễn Trình sẽ không thực sự đẩy mình đến tình thế không có đừng lui, thế nên mới kêu mẹ gọi điện cho cô, kỳ thực là ông đang nhìn chằm chằm Đông Phương Mặc.
Tịch Viễn Trình cảm thấy rất xấu hổ khi hỏi Đông Phương Mặc vay tiền, bởi vì Tịch Viễn Trình đã hoàn toàn xúc phạm Đông Phương Mặc bằng việc bắt cô kết hôn với anh thay Tịch Mộ Tuyết.
Nhưng cô biết Đông Phương Mặc không thể dựa vào cô mà cho nhà họ Tịch vay tiền, hơn nữa cô cũng không có chút mặt mũi nào mà ở trước mặt Đông Phương Mặc hỏi mượn tiền.
Thấy Tịch Viễn Trình và Đỗ Tâm Duyệt không nói nữa, cô nghĩ ngợi một lúc rồi nhàn nhạt nói: "Mộ Tuyết không phải từng thích Đông Phương Vũ sao? Ba có thể cân nhắc gả chị ấy cho Đông Phương gia, xem có thể lấy được 200 triệu không?" Dù sao Mộ Tuyết xinh đẹp như vậy, không phải sẽ đáng giá hơn cô sao? "
Một lời nói đánh thức người đang mộng mị, Tịch Viễn Trình sửng sốt một chút, sau đó vỗ vỗ hai tay, rồi hướng Mộ Như giơ ngón tay cái lên, nói với ánh mắt ngưỡng mộ: "Cao tay, cao tay thật đấy. Hai tháng nay sao mình không nghĩ ra phương pháp này nhỉ? Mộ Như, con thật thông minh, con là người thông minh số một thành phố. "
Mộ Như còn chưa kịp nói, liền nghe thấy phía sau một tiếng hừ lạnh: "Cái gì thông minh, cô chỉ nghĩ ra được cách này, tôi đã nghĩ ra nó từ lâu rồi, còn..."
Khi Mộ Tuyết nói xong bắt đầu bán tín bán nghi, sau đó đắc thắng nhìn mọi người, cố ý nói móc người nào đó.
“Còn cái gì?" Tịch Viễn Trình rõ ràng là đang lo lắng, vì vậy ông ta nhìn con gái của mình một cách trống rỗng nói: “Mộ Tuyết, con nói mau đi, ba con sắp chết rồi."
“Nam Cung Tần quyết tâm định giá 300 triệu NDT?" Mộ Như nghi ngờ nhìn bba mẹ, “Không còn cách nào để thương lượng sao?
"Hôm qua ba đã cùng cậu ta nói chuyện ba tiếng đồng hồ, nói hết những gì tốt đẹp rồi. Vậy mà cậu ta nói ít nhất cũng phải 200 triệu tệ." Tịch Viễn Trình yếu ớt nhìn con gái, hồi hận vì những điều đã làm. "Thực ra, Nam Cung Tần nói cậu ta không phải muốn Hai trăm triệu, cậu ta vốn chỉ muốn con quay lại và kết hôn với cậu ta, hai trăm triệu chỉ là điều kiện để chúng ta thấy khó mà đồng ý mà thôi... "
“Ít nhất hai trăm triệu?" Mộ Như cau mày nhìn về phía ba mình “Nhà họ Tịch còn không có hai trăm triệu sao?
“Mộ Như, vì con nói tới chuyện này, bố cũng sẽ không nói dối con" Tịch Viễn Trình thở dài cười gượng, “Nhà họ Tịch bề ngoài thì lọng lẫy hào nhoáng, nhưng thực ra bên trong chỉ có một tấm da ngừa và một ổ bánh mì không mà thôi. 35% cổ phần của của tập đoàn Tịch Thị là thuộc sở hữu của Tập đoàn Đông Phương, 45% số cổ phần trong đó là cổ phiếu rải rác bên ngoài, nhưng cổ phần mà chúng ta sở hữu chỉ có 20%. Giá trị của Tịch thị là một tỷ nhân dân tệ, nhưng chúng ta thực sự chỉ trị giá hai trăm triệu, nhưng nếu tự mình bán cổ phần, e rằng sẽ sụt giảm mạnh. Vì vậy, dù phá sản, chúng ta cũng không thể bù lại đủ hai trăm triệu... "
Mộ Như biết rằng chắc chắn ba cô sẽ không nói cho cô biết 100%, vì cô biết tài sản của nhà họ Tịch ước tính hơn 200 triệu nhân dân tệ, tuy nhiên cô cũng biết rằng tài sản của nhà họ Tịch sẽ chỉ là 300 triệu nhân dân tệ.
Một kẻ ích kỷ như Tịch Viễn Trình sẽ không thực sự đẩy mình đến tình thế không có đừng lui, thế nên mới kêu mẹ gọi điện cho cô, kỳ thực là ông đang nhìn chằm chằm Đông Phương Mặc.
Tịch Viễn Trình cảm thấy rất xấu hổ khi hỏi Đông Phương Mặc vay tiền, bởi vì Tịch Viễn Trình đã hoàn toàn xúc phạm Đông Phương Mặc bằng việc bắt cô kết hôn với anh thay Tịch Mộ Tuyết.
Nhưng cô biết Đông Phương Mặc không thể dựa vào cô mà cho nhà họ Tịch vay tiền, hơn nữa cô cũng không có chút mặt mũi nào mà ở trước mặt Đông Phương Mặc hỏi mượn tiền.
Thấy Tịch Viễn Trình và Đỗ Tâm Duyệt không nói nữa, cô nghĩ ngợi một lúc rồi nhàn nhạt nói: "Mộ Tuyết không phải từng thích Đông Phương Vũ sao? Ba có thể cân nhắc gả chị ấy cho Đông Phương gia, xem có thể lấy được 200 triệu không?" Dù sao Mộ Tuyết xinh đẹp như vậy, không phải sẽ đáng giá hơn cô sao? "
Một lời nói đánh thức người đang mộng mị, Tịch Viễn Trình sửng sốt một chút, sau đó vỗ vỗ hai tay, rồi hướng Mộ Như giơ ngón tay cái lên, nói với ánh mắt ngưỡng mộ: "Cao tay, cao tay thật đấy. Hai tháng nay sao mình không nghĩ ra phương pháp này nhỉ? Mộ Như, con thật thông minh, con là người thông minh số một thành phố. "
Mộ Như còn chưa kịp nói, liền nghe thấy phía sau một tiếng hừ lạnh: "Cái gì thông minh, cô chỉ nghĩ ra được cách này, tôi đã nghĩ ra nó từ lâu rồi, còn..."
Khi Mộ Tuyết nói xong bắt đầu bán tín bán nghi, sau đó đắc thắng nhìn mọi người, cố ý nói móc người nào đó.
“Còn cái gì?" Tịch Viễn Trình rõ ràng là đang lo lắng, vì vậy ông ta nhìn con gái của mình một cách trống rỗng nói: “Mộ Tuyết, con nói mau đi, ba con sắp chết rồi."
Tác giả :
kiều mạch