Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn
Chương 105: Tiếng Mưa Gió

Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 105: Tiếng Mưa Gió

“Vậy anh còn không nhanh lên?" Đông Phương Vũ lập tức gầm lên sau khi nghe thấy lời của chú Liễu: “Còn chờ gì nữa? Chờ dầu từ trêи trời rơi xuống à?"

Chú Liễu và A Hào bị tiếng gầm của Đông Phương Vũ làm cho sửng sốt ngay tại chỗ, sau đó nhanh chóng đáp: “Đi ngay!". Sau đó nhanh chóng mặc áo phao vào lấy phao cứu sinh rồi chạy lên boong tàu nhảy xuống biển đen rồi mất hút.

Đông Phương Vũ sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng xoay người, bước nhanh xuống dưới cabin, suy nghĩ xem người phụ nữ đó đã thay quần áo chưa.

Tuy nhiên, khi vào đến cabin, những gì anh nhìn thấy là người phụ nữ vẫn chưa rút cánh tay kia ra được, lông mày trêи khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô đều nhăn lại một chỗ, giống như đang vô cùng đau đớn.

Mộ Như quả thực rất đau, dường như có người châm lửa vào trong cơ thể cô, ngọn lửa không ngừng bùng cháy, cơ thể như có hàng vạn con kiến ​​đang gặm nhấm, như có nước sôi nóng dội lên người cô. Khiến cô cảm thấy lúc này mình đang chìm trong biển lửa, rất khó chịu nhưng không biết làm cách nào để thoát ra ngoài, tìm nước biển dập lửa cũng không được.

Cho nên, cô chỉ có thể dùng tay kéo quần áo đang buộc trêи người ra, như vậy có thể hạ nhiệt một chút.

Tiếc là cô càng lúc càng gặp khó khăn và lo lắng, không thể cởi ra được, bộ quần áo chết tiệt này nhìn như da trêи người, nó nhất quyết không chịu xuống.

Vừa kéo mạnh quần áo, vừa không ngừng vặn vẹo người, giọng thút thít trong miệng cũng dần trở nên khàn khàn.

Quần áo của Đông Phương Vũ vốn dĩ đã bị nước biển thấm ướt, anh bắt đầu ôm Mộ Như leo lên boong du thuyền thì liền cảm thấy hơi lạnh.

Vào lúc này, nhìn người phụ nữ mặc chiếc sườn xám đã vơi đi một phần ba, một ngọn lửa nào đó ẩn trong cơ thể anh gần như bốc cháy ngay lập tức!

Mộ Như lúc này mới dùng sức rút cánh tay còn lại của cô ra, cô thở ra một hơi dài cảm thấy khá hơn rất nhiều, vì vậy cô tiếp tục dùng hai tay kéo sườn xám xuống, chỉ nghĩ đến miếng da này nên lột ra càng sớm càng tốt.

“Được rồi! Đừng cởi nữa!" Đông Phương Vũ không khỏi rêи rỉ, trái tim bị kϊƈɦ thích đột ngột như có vô số con cua hoành hành.

“Nóng quá … tôi nóng quá …" Mộ Như dường như không nghe thấy lời của Đông Phương Vũ, tiếp tục dùng tay kéo sườn xám trêи eo.

Bởi vì khóa kéo bên hông không thể kéo xuống, sườn xám bị chặn không cởi ra được, cô bị đốt nóng đến rối rắm, dùng tay quên kéo khóa xuống, chỉ là thân thể không thoải mái, cô ra sức vặn vẹo, mong sớm thoát khỏi mọi sự kìm hãm của anh.

Tuy nhiên, Mộ Như càng lo lắng, cô càng không thể kéo chiếc sườn xám ra khỏi người được, cô chỉ biết rất nóng, ngọn lửa trong người cô như chứa đầy dầu, nếu ngọn lửa không được dập tắt, cô sẽ bị lửa thiêu sống mà chết cháy.

Đông Phương Vũ nhìn cơ thể không ngừng vặn vẹo, xương bướm hồng và khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ ửng hồng trêи chiếc cổ thanh tú——

Mọi sự tỉnh táo của anh hoàn toàn sụp đổ trong tích tắc, một tiếng gầm gừ trầm thấp, anh từng bước đến gần Tịch Mộ Như …

Áp chế Tịch Mộ Như còn đang vặn vẹo ở trêи sô pha, lòng bàn tay to nhanh chóng ôm lấy gáy cô, cúi đầu môi mỏng áp lên đôi môi nhỏ đang hé mở không chút do dự.

Cái miệng nhỏ nhắn của cô như muốn bốc cháy, đôi môi mềm mại có chút khô khốc, anh dùng miệng giữ lấy môi cô, chiếc lưỡi thô ráp của anh thè ra, ɭϊếʍ nhẹ, từ từ cọ qua lai, từng chút một, cẩn thận, cho đến khi lớp vỏ mềm lại. Môi cô trở nên mềm mại hơn, anh liền dùng chiếc lưỡi thô ráp của mình cạy mở răng cô.

Hàm răng không cắn chặt, bởi vì khó chịu mà hơi mở ra, chiếc lưỡi thô ráp của anh thuận lợi trượt vào, nhanh chóng cuốn lấy lưỡi của cô, lôi kéo thật chặt, cuốn lấy quấn quít, dịch thể trong khoang miệng thơm tho ngọt ngào. Mùi rượu khiến anh trở nên tham lam sau khi nếm thử. Bàn tay siết chặt đầu cô hơn, nụ hôn càng trở nên háo hức và nồng nhiệt hơn.

Nụ hôn của Đông Phương Vũ chắc chắn là để dập tắt ngọn lửa cuồng nộ trêи cơ thể Mộ Như, khiến cô ngay lập tức cảm thấy sảng kɧօáϊ hơn rất nhiều.

Gió biển thổi ngoài cabin, tiếng sóng vỗ bên tai, vầng trăng không biết tự lúc nào đã ra khỏi mây, lặng lẽ nhìn mọi vật trêи biển, ánh trăng trắng thanh mát …

Bên trong cabin là một bức tranh khác về mùa xuân, chiếc sườn xám màu đỏ được nhấn dưới bộ vest đen, tấm vải màu xanh để lộ một vết ren trắng từ váy sườn xám, không hề mơ hồ.

Nguồn:https://webtruyen.com/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/

MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC VUI LÒNG GHI RÕ NGUỒN WEBTRUYEN.COM

Tác giả : kiều mạch
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Tran 2 năm trước
đã có chap mới nhất rồi nha anh em. link đây nha: bit.ly/mga899

Truyện cùng thể loại