Hôn Nhân Cao Một Trượng
Chương 37
Một lúc sau, cô mới nghe thấy anh hỏi, “Em cảm thấy như thế nào? Chuyện này cũng đâu có một mình anh tham gia trong đó."
Câu nói đó đối với cô mà nói như chậu nước lạnh đổ từ trên đầu xuống, quả nhiên tâm lý may mắn của cô đã bị bóp chết từ trong trứng nước. “Anh…sao anh có thể đối với em như vậy, mỗi lần đều thừa dịp em uống say rồi chiếm tiện nghi của em!" Thật sự là oan không sao kể hết, Trình Cốc Tâm đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên đầu anh, cô bốc đồng chất vấn anh.diễn.đàn.lê.quý.đôn@á.bì
“Chiếm tiện nghi của em? Từ ngữ đó chẳng lẽ thích hợp để dùng trong tình trạng của người yêu sao?" Cũng không thèm để ý tới sự nháo loạn của cô, chỉ một câu nói Đồng Hàn Thành đã đâm vào điểm yếu của cô.
Trình Cốc Tâm bị anh nói đến mức nói không nên lời, một lúc sau mới vội vã nói, “Nhưng mà chúng ta cũng mới vừa xác định quan hệ người yêu mà thôi, làm sao lại có thể tiến triển nhanh như vậy?"diễn.đàn.lê.quý.đôn@á.bì
Thì ra là như vậy, Đồng Hàn Thành lập tức hiểu được tâm tư của cô. Xem ra tư tưởng của cô bạn gái nhỏ của anh cũng rất là bảo thủ, mặc dù anh cũng không được tính là thanh niên gì, nhưng đối với chuyện này năng lực chấp nhận của anh cũng rất lớn. Huống chi đây chính là điều kiện để cho đuổi theo vợ mình, cho nên những chuyện như lên giường hay là sau đó anh đều cho đó là chuyện hợp lý. “Ừ…nhưng mà tiến triển như vậy không phải đã xảy ra trước khi chúng ta xác định quan hệ rồi hay sao?"á.bì@diễn.đàn.lê.quý.đôn
Cô vừa nghe liền hiểu được anh đang nhắc tới chuyện lên giường phát sinh lần đầu tiên, đó chính là sai lầm sau khi cô uống say, cô thật sự không muốn nhớ tới nó, nhưng vì sao anh cứ cố tình nhắc đi nhắc lại thế. Nghĩ tới đây cô quyết định nghiêm túc muốn làm rõ với anh một lần, “Đồng Hàn Thành, bây giờ chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không? Chuyện trước đó anh cứ quên hết đi được không?"
“Tại sao muốn anh quên?"
“Bởi vì…bởi vì…" Cô không biết phải nói thế nào với anh, “Dù sao anh cứ coi như chưa từng xảy ra những chuyện đó có được không? Còn có chuyện xảy ra ngày hôm nay nữa." Cô hồn nhiên cho rằng cứ xóa hết những sai lầm này đi là được.
“Cái này là sự thật đã được định sẵn, làm sao có thể nói không xảy ra là được?" Anh bắt đầu có chút không hiểu lối suy nghĩ của cô.
“Sao lại không được? Anh phải đồng ý, bằng không…bằng không em không chấp nhận chuyện chúng ta!" Trình Cốc Tâm nói hết sức vô lý.
“Không chấp nhận? Chẳng lẽ ý em là những lời trước đó cũng có thể phủ nhận sao?" Đây chẳng phải là cô đang uy hiếp anh sao? Đồng Hàn Thành suy đoán lời nói của cô.
Cô dùng sức gật đầu, và không cẩn thận cọ xát ngực anh, dùng giọng nói hơi làm nũng hỏi, “Cho nên cuối cùng anh có đáp ứng em không?"
Vài lọn tóc của cô làm cho tâm anh ngứa ngáy, ở trước mặt cô luôn luôn nghiêm túc, chỉ cần cô như vậy anh liền không thể tức giận với cô. Không biết rốt cuộc cô nghĩ như thế nào, cho dù lời nói cô nói với anh có rất nhiều chỗ khó hiểu, nhưng giờ cô là bạn gái anh, cộng thêm việc trên luật pháp cô là vợ anh, anh sẽ thỏa mãn ước nguyện đó của cô. Vì thế anh trầm giọng ừ một tiếng, coi như là đồng ý.
Lấy được phản ứng của anh, Trình Cốc Tâm rốt cuộc cảm thấy thỏa mãn. Mặc dù hành động mới vừa rồi có chút lừa mình dối người, nhưng cô vẫn ngu ngốc tin rằng, cứ cố gắng che dấu đi sai lầm cô không muốn nghĩ là được.
Nhìn khuôn nhắm mắt đầy thỏa mãn của cô, Đồng Hàn Thành cảm thấy mới vừa rồi dung túng cho cô là chuyện sáng suốt, nhưng cô vừa mới tỉnh, giờ lại muốn ngủ nữa sao? Giờ này đã qua giờ cơm tối, cô không thấy đói bụng sao? “Em còn muốn ngủ nữa sao? Không đói bụng à?"
Giọng nói lại vang lên lần nữa ở trên đỉnh đầu cô, hình như cái bụng trống rỗng của cô cũng nghe thấy lời nói của anh, hết sức phối hợp kêu lên vài tiếng. Hai người nằm gần nhau như vậy, cô tin rằng anh cũng nghe rõ được. Cô xấu hổ sờ bụng mình, “Ha ha, đói chứ." Trước đó khi cô tan tầm còn chưa có về nhà, đã bị Khưu Nhĩ đưa đến quân khu, rồi sau đó uống rượu với anh, nhiều nhất cũng chỉ được ăn mấy hạt đậu phộng. Sau đó thì cùng lăn lăn lộn lộn với anh, sau đó nữa chính là ngủ tới tận bây giờ. Cô chưa nhìn thì chưa biết nhưng liếc mắt nhìn lên đồng hồ treo trên tường thì mới biết giờ đã hơn 10 giờ. Đầu óc của cô đã mãnh liệt tố cáo cái dạ dày, cô thật sự đã đối xử tệ với nó rồi.
“Được rồi, để anh đi chuẩn bị cho em chút đồ ăn, em nghỉ ngơi trước đi."
Đồng Hàn Thành rút cánh tay dưới người cô ra, xoay người xuống giường.
Trình Cốc Tâm ngượng ngùng gật đầu, vùi mặt vào chăn, chỉ chừa cặp mắt to đen láy. Đối với bóng lưng mở cửa rời đi của anh, cô đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, “Đồng Hàn Thành, hôm nay là ngày mấy vậy?"
“Ừ…3, sao vậy?" Anh bị cô gọi lại, liền nghe thấy cô hỏi một câu không đầu không đuôi.
Cô ở trong chăn đếm mấy đầu ngón tay, đột nhiên biết hôm nay không phải là kỳ an toàn của cô, mà cô biết Đồng Hàn Thành nhất định không có đeo bao. Cho nên cô cắn môi hỏi, “Thuốc tránh thai lần trước còn không?"
Những lời này ù ở bên lỗ tai của Đồng Hàn Thành trong chốc lát, nói thật anh có chút không muốn nghe cô nói mấy lời này. Về chuyện có con, anh vẫn luôn có thái độ là thuận theo tự nhiên. Lần trước đồng ý đi mua cho cô là vì cô còn chưa tiếp nhận anh, nhưng lần này thì khác, “Anh ném rồi." Anh lạnh lùng trả lời.
“Cái gì? Anh ném rồi, sao anh có thể tùy tiện ném nó đi như vậy, thuốc lần trước em mới uống có một viên." Trình Cốc Tâm tỏ ra hết sức kích động.
“Giữ lại cũng vô dụng, em muốn nó làm gì?"
“Nhưng anh cũng không được ném nó đi, vậy em phải làm sao bây giờ?" Cô lo lắng nắm chặt chăn, quả nhiên phạm phải sai lầm thì phải bị trừng phạt, cô cảm thấy đau đầu với vấn đề này.
Anh thấy cô như vậy, những cảm xúc vui sướng trước đó đều bay mất, mang thai con anh chẳng lẽ không tốt sao? Kết quả anh ma xui quỷ khiến nói ra câu này, “Em yên tâm đi, anh không có bắn vào trong."
“Thật…thật sao?"
“Em không tin lời nói của anh thì có thể sờ khăn trải giường mà." Đồng Hàn Thành cố ý nói như vậy, thật ra mặc kệ thật hay là giả, nếu Trình Cốc Tâm có sờ thật thì chỗ đó nó cũng rất ẩm ướt, đạo lí này rất đơn giản. Nhưng đối với người đang vui vẻ tới mức hôn mê đầu óc như Trình Cốc Tâm mà nói, không cần nghi ngờ đây chính là bằng chứng thật sự.
Sau khi ăn cơm xong, Trình Cốc Tâm ngủ lại ở trong quân khu, dù sao giờ này mà còn chạy về nội thành thì có chút không tự tế. Theo lý thuyết, Trình Cốc Tâm không hi vọng Đồng Hàn Thành ngủ cùng cô, bởi vì khoảng thời gian trước khi cô còn sống trong quân khu, thì chính là cô ngủ phòng anh, anh ngủ ở ngoài. Nhưng hôm nay Đồng Hàn Thành cự tuyệt ý muốn của cô, nguyên nhân rất đơn giản, giường lò xo kia đã bị chuyển đi rồi, anh không có chỗ để ngủ. Cho nên Trình Cốc Tâm chỉ có thể chu miệng, im lặng đồng ý để anh ngủ cùng một giường với cô.
Sáng sớm hôm sau, Đồng Hàn Thành tự mình đưa cô về trường học. Khi tới nơi thì nửa tiết đầu đã trôi qua, may mắn là cô không có tiết đầu.
Vì có biển số xe đặc biệt nên xe chạy thẳng vào trường không có gì trở ngại, xe dừng lại trước tòa nhà làm việc của Trình Cốc Tâm. Cho dù sáng sớm không có lớp, cô vẫn gấp gáp xuống xe, dù sao thì cô cũng đã đến muộn mà không có lý do.
Khi tay cô vừa tháo dây an toàn ra chuẩn bị mở cửa xuống xe, Đồng Hàn Thành đã gọi cô lại, “Chờ một chút."
“Sao vậy?" Trình Cốc Tâm không hiểu quay đầu lại nhìn anh.
Anh không nói gì, chỉ nghiêng người nhướn lên, giơ tay lên trước ngực cô. Đối với hành động của anh, nhất thời lưng của Trình Cốc Tâm cứng lên, xấu hổ không biết làm sao cho tốt. Nhưng mà Đồng Hàn Thành không có làm ra chuyện thân mật gì quá đáng như cô nghĩ, mục đích của anh là chỉ muốn hạ cổ áo xuống cho cô. Sau khi sửa xong, anh vừa chưa rời khỏi mà dừng lại bên mặt cô, nhìn vào khuôn mặt hơi phiếm hồng của cô, không có ý tốt nói, “Em nghĩ đi đâu vậy?"
Ý tứ chế nhạo trong câu nói này lộ ra quá rõ, Trình Cốc Tam xấu hổ đẩy ngực anh ra, thở phì phò nói cho anh biết, “Em không có nghĩ gì hết! Cổ áo em thì để tự em sửa là được!" Nói xong còn giả vờ sửa lại cổ áo, che giấu đi chuyện mất mặt mới vừa rồi.
Đồng Hàn Thành cũng không có tiếp tục tranh cãi với cô, mà chỉ tính nói chuyện để xoa dịu chuyện ‘mang thai’ ngày hôm qua của hai người, “Khoảng thời gian trước mẹ hỏi chúng ta có rảnh về ăn cơm với bố mẹ hay không, lúc đó anh vẫn chưa nói thời gian cụ thể, cho nên anh muốn chúng ta về chủ nhật này, được chứ?"
Mặc dù chuyện trở về nhà họ Đồng ăn cơm cô có chút không tình nguyện, bởi vì vừa thấy mẹ Đồng thì sẽ nói tới chuyện sinh con này nọ, còn bản thân cô thì vẫn luôn cảm thấy áy náy khi đối mặt với bọn họ, nhưng mà mượn cớ không đi thì cũng không phải là biện pháp lâu dài, cho nên loại chuyện này cô cũng chỉ có thể chấp nhận, tốt xấu gì lần này cũng có Đồng Hàn Thành đi cùng. “Được."
Chuyện này đã định như vậy, nhưng mà Trình Cốc Tâm không hề biết rằng mẹ ở trong miệng của Đồng Hàn Thành không phải là mẹ Đồng mà là mẹ cô Hà Tố Mẫn, chỉ có điều đây là chuyện sau này.
Đồng Hàn Thành trở lại quân khu, liền xử lý hết tất cả những chuyện trước đó anh bỏ ngang. Thấy đống văn kiện chất đầy trên bàn làm việc, anh nặng nề hít sâu vào, Trình Cốc Tâm thật sự là nhược điểm của anh mà, bản thân anh từ trước tới giờ chưa bao giờ xảy ra chuyện luống cuống như vậy, vứt bỏ công việc, vứt bỏ lý trí, giống như những thằng nhóc choi choi không hiểu chuyện gì, thất tình mà tổn thương bản thân mình. Có lẽ đời này của anh sẽ thua ở trên tay cô, mà chuyện kết hôn của anh và cô chính là chuyện duyên phận đã định sẵn.
Hiệu suất làm việc của anh trước giờ vẫn luôn rất cao, mới mấy tiếng mà đã làm xong công việc của mấy ngày. Xoa mũi, tiếp tục lấy bản văn kiện tiếp theo, nhưng lại kinh ngạc phát hiện trong tay anh không phải là văn kiện bình thường mà chính là một chiếc túi hồ sơ được dán kỹ. Mở túi ra, ở bên trong chính là tài liệu từ nhỏ tới lớn của vợ anh --- Trình Cốc Tâm, anh nhất thời nhớ ra đây chính là văn kiện mà trước đó anh bảo Khưu Nhĩ đi điều tra. Nhìn tập hồ sơ dày ở trong tay, anh tin rằng Khưu Nhĩ đã tốn không biết bao nhiêu sức lực, anh cũng đoán được chắc cậu ta vừa thu hoạch được không lâu, sau đó liền giao bản hồ sơ này tới phòng làm việc của anh. Nhưng mà lúc đó anh chẳng thèm để ý tới ai, Khưu Nhĩ cũng không có cơ hội nói cho anh biết.
Sau khi biết rõ những thứ này, anh bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu phần hồ sơ ở trước mặt này. Đây cũng chỉ là một phần hồ sơ về một phần trong sự trưởng thành của Trình Cốc Tâm, từ lúc còn trong nhà trẻ, mãi đến khi cô tốt nghiệp rồi làm nghiên cứu sinh, hơn phân nửa thời gian của cô là ở trường học. So với anh nghĩ, Khưu Nhĩ tra thực sự rất rõ ràng, bao gồm tất cả những bản điểm mỗi học kỳ mỗi lớp của cô, cùng tất cả những giải thưởng bằng tốt nghiệp mà cô có.
Anh lật xem nửa ngày, phát hiện có vài điểm làm cho anh có chút nghi ngờ. Bắt đầu từ năm thứ ba ở tiểu học, trên phiếu điểm của cô luôn được thầy cô giáo viết là ‘thành tích rất nổi bật, nhưng cần giao lưu với bạn học nhiều hơn’, ‘bình thường luôn im lặng, không nói chuyện’, đề nghị tham gia nhiều hoạt động xã hội một chút, thúc đẩy phát triển toàn diện’, những điểm này không có chỗ nào không nói lên cô có tính cách rất lầm lì. Nhưng theo như anh tiếp xúc với cô, tích cách đó hoàn toàn không có xuất hiện trên người cô. Bất kể là khi tiếp xúc với Đồng Phi Phi hay là người đàn ông khác, anh hoàn toàn không nhìn thấy tính cách lầm lì này của cô.
Nhưng giờ trong tay anh lại có bằng chứng từ thầy cô của cô mỗi năm qua, điều này làm cho Đồng Hàn Thành lâm vào mê cung. Anh không thể tin được, trước đây cô là một người lầm lì như vậy, không biết giao lưu với người khác, mà điều gì làm cho cô có tính lầm lì như vậy? Và điều gì đã làm cho cô thoát được tính cách lầm lì? Bây giờ nghĩ lại, anh mới phát hiện mình chẳng hiểu gì về cô, cô chưa bao giờ đề cập qua chuyện quá khứ của cô, thậm chí những tài liệu này cũng là anh dùng thủ đoạn đặc biệt mà có được.
Anh muốn tìm những tài liệu này là do lần đấu vật lần đó, cô hoàn toàn có những chiêu thức rất kỳ lạ. Như vậy mặc kệ là nhìn tính cách của cô hay kỹ năng của cô, biểu hiện của cô cũng đều rất bất đồng với quá khứ, trong lúc đó giữa hai người chắc chắn có nguyên nhân và điểm giống nhau nào, kết luận như vậy làm cho anh rất tò mò mà muốn tìm hiểu nhiều hơn. Vừa lật tài liệu, anh nhất thời đã tìm được cách.
Câu nói đó đối với cô mà nói như chậu nước lạnh đổ từ trên đầu xuống, quả nhiên tâm lý may mắn của cô đã bị bóp chết từ trong trứng nước. “Anh…sao anh có thể đối với em như vậy, mỗi lần đều thừa dịp em uống say rồi chiếm tiện nghi của em!" Thật sự là oan không sao kể hết, Trình Cốc Tâm đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên đầu anh, cô bốc đồng chất vấn anh.diễn.đàn.lê.quý.đôn@á.bì
“Chiếm tiện nghi của em? Từ ngữ đó chẳng lẽ thích hợp để dùng trong tình trạng của người yêu sao?" Cũng không thèm để ý tới sự nháo loạn của cô, chỉ một câu nói Đồng Hàn Thành đã đâm vào điểm yếu của cô.
Trình Cốc Tâm bị anh nói đến mức nói không nên lời, một lúc sau mới vội vã nói, “Nhưng mà chúng ta cũng mới vừa xác định quan hệ người yêu mà thôi, làm sao lại có thể tiến triển nhanh như vậy?"diễn.đàn.lê.quý.đôn@á.bì
Thì ra là như vậy, Đồng Hàn Thành lập tức hiểu được tâm tư của cô. Xem ra tư tưởng của cô bạn gái nhỏ của anh cũng rất là bảo thủ, mặc dù anh cũng không được tính là thanh niên gì, nhưng đối với chuyện này năng lực chấp nhận của anh cũng rất lớn. Huống chi đây chính là điều kiện để cho đuổi theo vợ mình, cho nên những chuyện như lên giường hay là sau đó anh đều cho đó là chuyện hợp lý. “Ừ…nhưng mà tiến triển như vậy không phải đã xảy ra trước khi chúng ta xác định quan hệ rồi hay sao?"á.bì@diễn.đàn.lê.quý.đôn
Cô vừa nghe liền hiểu được anh đang nhắc tới chuyện lên giường phát sinh lần đầu tiên, đó chính là sai lầm sau khi cô uống say, cô thật sự không muốn nhớ tới nó, nhưng vì sao anh cứ cố tình nhắc đi nhắc lại thế. Nghĩ tới đây cô quyết định nghiêm túc muốn làm rõ với anh một lần, “Đồng Hàn Thành, bây giờ chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không? Chuyện trước đó anh cứ quên hết đi được không?"
“Tại sao muốn anh quên?"
“Bởi vì…bởi vì…" Cô không biết phải nói thế nào với anh, “Dù sao anh cứ coi như chưa từng xảy ra những chuyện đó có được không? Còn có chuyện xảy ra ngày hôm nay nữa." Cô hồn nhiên cho rằng cứ xóa hết những sai lầm này đi là được.
“Cái này là sự thật đã được định sẵn, làm sao có thể nói không xảy ra là được?" Anh bắt đầu có chút không hiểu lối suy nghĩ của cô.
“Sao lại không được? Anh phải đồng ý, bằng không…bằng không em không chấp nhận chuyện chúng ta!" Trình Cốc Tâm nói hết sức vô lý.
“Không chấp nhận? Chẳng lẽ ý em là những lời trước đó cũng có thể phủ nhận sao?" Đây chẳng phải là cô đang uy hiếp anh sao? Đồng Hàn Thành suy đoán lời nói của cô.
Cô dùng sức gật đầu, và không cẩn thận cọ xát ngực anh, dùng giọng nói hơi làm nũng hỏi, “Cho nên cuối cùng anh có đáp ứng em không?"
Vài lọn tóc của cô làm cho tâm anh ngứa ngáy, ở trước mặt cô luôn luôn nghiêm túc, chỉ cần cô như vậy anh liền không thể tức giận với cô. Không biết rốt cuộc cô nghĩ như thế nào, cho dù lời nói cô nói với anh có rất nhiều chỗ khó hiểu, nhưng giờ cô là bạn gái anh, cộng thêm việc trên luật pháp cô là vợ anh, anh sẽ thỏa mãn ước nguyện đó của cô. Vì thế anh trầm giọng ừ một tiếng, coi như là đồng ý.
Lấy được phản ứng của anh, Trình Cốc Tâm rốt cuộc cảm thấy thỏa mãn. Mặc dù hành động mới vừa rồi có chút lừa mình dối người, nhưng cô vẫn ngu ngốc tin rằng, cứ cố gắng che dấu đi sai lầm cô không muốn nghĩ là được.
Nhìn khuôn nhắm mắt đầy thỏa mãn của cô, Đồng Hàn Thành cảm thấy mới vừa rồi dung túng cho cô là chuyện sáng suốt, nhưng cô vừa mới tỉnh, giờ lại muốn ngủ nữa sao? Giờ này đã qua giờ cơm tối, cô không thấy đói bụng sao? “Em còn muốn ngủ nữa sao? Không đói bụng à?"
Giọng nói lại vang lên lần nữa ở trên đỉnh đầu cô, hình như cái bụng trống rỗng của cô cũng nghe thấy lời nói của anh, hết sức phối hợp kêu lên vài tiếng. Hai người nằm gần nhau như vậy, cô tin rằng anh cũng nghe rõ được. Cô xấu hổ sờ bụng mình, “Ha ha, đói chứ." Trước đó khi cô tan tầm còn chưa có về nhà, đã bị Khưu Nhĩ đưa đến quân khu, rồi sau đó uống rượu với anh, nhiều nhất cũng chỉ được ăn mấy hạt đậu phộng. Sau đó thì cùng lăn lăn lộn lộn với anh, sau đó nữa chính là ngủ tới tận bây giờ. Cô chưa nhìn thì chưa biết nhưng liếc mắt nhìn lên đồng hồ treo trên tường thì mới biết giờ đã hơn 10 giờ. Đầu óc của cô đã mãnh liệt tố cáo cái dạ dày, cô thật sự đã đối xử tệ với nó rồi.
“Được rồi, để anh đi chuẩn bị cho em chút đồ ăn, em nghỉ ngơi trước đi."
Đồng Hàn Thành rút cánh tay dưới người cô ra, xoay người xuống giường.
Trình Cốc Tâm ngượng ngùng gật đầu, vùi mặt vào chăn, chỉ chừa cặp mắt to đen láy. Đối với bóng lưng mở cửa rời đi của anh, cô đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, “Đồng Hàn Thành, hôm nay là ngày mấy vậy?"
“Ừ…3, sao vậy?" Anh bị cô gọi lại, liền nghe thấy cô hỏi một câu không đầu không đuôi.
Cô ở trong chăn đếm mấy đầu ngón tay, đột nhiên biết hôm nay không phải là kỳ an toàn của cô, mà cô biết Đồng Hàn Thành nhất định không có đeo bao. Cho nên cô cắn môi hỏi, “Thuốc tránh thai lần trước còn không?"
Những lời này ù ở bên lỗ tai của Đồng Hàn Thành trong chốc lát, nói thật anh có chút không muốn nghe cô nói mấy lời này. Về chuyện có con, anh vẫn luôn có thái độ là thuận theo tự nhiên. Lần trước đồng ý đi mua cho cô là vì cô còn chưa tiếp nhận anh, nhưng lần này thì khác, “Anh ném rồi." Anh lạnh lùng trả lời.
“Cái gì? Anh ném rồi, sao anh có thể tùy tiện ném nó đi như vậy, thuốc lần trước em mới uống có một viên." Trình Cốc Tâm tỏ ra hết sức kích động.
“Giữ lại cũng vô dụng, em muốn nó làm gì?"
“Nhưng anh cũng không được ném nó đi, vậy em phải làm sao bây giờ?" Cô lo lắng nắm chặt chăn, quả nhiên phạm phải sai lầm thì phải bị trừng phạt, cô cảm thấy đau đầu với vấn đề này.
Anh thấy cô như vậy, những cảm xúc vui sướng trước đó đều bay mất, mang thai con anh chẳng lẽ không tốt sao? Kết quả anh ma xui quỷ khiến nói ra câu này, “Em yên tâm đi, anh không có bắn vào trong."
“Thật…thật sao?"
“Em không tin lời nói của anh thì có thể sờ khăn trải giường mà." Đồng Hàn Thành cố ý nói như vậy, thật ra mặc kệ thật hay là giả, nếu Trình Cốc Tâm có sờ thật thì chỗ đó nó cũng rất ẩm ướt, đạo lí này rất đơn giản. Nhưng đối với người đang vui vẻ tới mức hôn mê đầu óc như Trình Cốc Tâm mà nói, không cần nghi ngờ đây chính là bằng chứng thật sự.
Sau khi ăn cơm xong, Trình Cốc Tâm ngủ lại ở trong quân khu, dù sao giờ này mà còn chạy về nội thành thì có chút không tự tế. Theo lý thuyết, Trình Cốc Tâm không hi vọng Đồng Hàn Thành ngủ cùng cô, bởi vì khoảng thời gian trước khi cô còn sống trong quân khu, thì chính là cô ngủ phòng anh, anh ngủ ở ngoài. Nhưng hôm nay Đồng Hàn Thành cự tuyệt ý muốn của cô, nguyên nhân rất đơn giản, giường lò xo kia đã bị chuyển đi rồi, anh không có chỗ để ngủ. Cho nên Trình Cốc Tâm chỉ có thể chu miệng, im lặng đồng ý để anh ngủ cùng một giường với cô.
Sáng sớm hôm sau, Đồng Hàn Thành tự mình đưa cô về trường học. Khi tới nơi thì nửa tiết đầu đã trôi qua, may mắn là cô không có tiết đầu.
Vì có biển số xe đặc biệt nên xe chạy thẳng vào trường không có gì trở ngại, xe dừng lại trước tòa nhà làm việc của Trình Cốc Tâm. Cho dù sáng sớm không có lớp, cô vẫn gấp gáp xuống xe, dù sao thì cô cũng đã đến muộn mà không có lý do.
Khi tay cô vừa tháo dây an toàn ra chuẩn bị mở cửa xuống xe, Đồng Hàn Thành đã gọi cô lại, “Chờ một chút."
“Sao vậy?" Trình Cốc Tâm không hiểu quay đầu lại nhìn anh.
Anh không nói gì, chỉ nghiêng người nhướn lên, giơ tay lên trước ngực cô. Đối với hành động của anh, nhất thời lưng của Trình Cốc Tâm cứng lên, xấu hổ không biết làm sao cho tốt. Nhưng mà Đồng Hàn Thành không có làm ra chuyện thân mật gì quá đáng như cô nghĩ, mục đích của anh là chỉ muốn hạ cổ áo xuống cho cô. Sau khi sửa xong, anh vừa chưa rời khỏi mà dừng lại bên mặt cô, nhìn vào khuôn mặt hơi phiếm hồng của cô, không có ý tốt nói, “Em nghĩ đi đâu vậy?"
Ý tứ chế nhạo trong câu nói này lộ ra quá rõ, Trình Cốc Tam xấu hổ đẩy ngực anh ra, thở phì phò nói cho anh biết, “Em không có nghĩ gì hết! Cổ áo em thì để tự em sửa là được!" Nói xong còn giả vờ sửa lại cổ áo, che giấu đi chuyện mất mặt mới vừa rồi.
Đồng Hàn Thành cũng không có tiếp tục tranh cãi với cô, mà chỉ tính nói chuyện để xoa dịu chuyện ‘mang thai’ ngày hôm qua của hai người, “Khoảng thời gian trước mẹ hỏi chúng ta có rảnh về ăn cơm với bố mẹ hay không, lúc đó anh vẫn chưa nói thời gian cụ thể, cho nên anh muốn chúng ta về chủ nhật này, được chứ?"
Mặc dù chuyện trở về nhà họ Đồng ăn cơm cô có chút không tình nguyện, bởi vì vừa thấy mẹ Đồng thì sẽ nói tới chuyện sinh con này nọ, còn bản thân cô thì vẫn luôn cảm thấy áy náy khi đối mặt với bọn họ, nhưng mà mượn cớ không đi thì cũng không phải là biện pháp lâu dài, cho nên loại chuyện này cô cũng chỉ có thể chấp nhận, tốt xấu gì lần này cũng có Đồng Hàn Thành đi cùng. “Được."
Chuyện này đã định như vậy, nhưng mà Trình Cốc Tâm không hề biết rằng mẹ ở trong miệng của Đồng Hàn Thành không phải là mẹ Đồng mà là mẹ cô Hà Tố Mẫn, chỉ có điều đây là chuyện sau này.
Đồng Hàn Thành trở lại quân khu, liền xử lý hết tất cả những chuyện trước đó anh bỏ ngang. Thấy đống văn kiện chất đầy trên bàn làm việc, anh nặng nề hít sâu vào, Trình Cốc Tâm thật sự là nhược điểm của anh mà, bản thân anh từ trước tới giờ chưa bao giờ xảy ra chuyện luống cuống như vậy, vứt bỏ công việc, vứt bỏ lý trí, giống như những thằng nhóc choi choi không hiểu chuyện gì, thất tình mà tổn thương bản thân mình. Có lẽ đời này của anh sẽ thua ở trên tay cô, mà chuyện kết hôn của anh và cô chính là chuyện duyên phận đã định sẵn.
Hiệu suất làm việc của anh trước giờ vẫn luôn rất cao, mới mấy tiếng mà đã làm xong công việc của mấy ngày. Xoa mũi, tiếp tục lấy bản văn kiện tiếp theo, nhưng lại kinh ngạc phát hiện trong tay anh không phải là văn kiện bình thường mà chính là một chiếc túi hồ sơ được dán kỹ. Mở túi ra, ở bên trong chính là tài liệu từ nhỏ tới lớn của vợ anh --- Trình Cốc Tâm, anh nhất thời nhớ ra đây chính là văn kiện mà trước đó anh bảo Khưu Nhĩ đi điều tra. Nhìn tập hồ sơ dày ở trong tay, anh tin rằng Khưu Nhĩ đã tốn không biết bao nhiêu sức lực, anh cũng đoán được chắc cậu ta vừa thu hoạch được không lâu, sau đó liền giao bản hồ sơ này tới phòng làm việc của anh. Nhưng mà lúc đó anh chẳng thèm để ý tới ai, Khưu Nhĩ cũng không có cơ hội nói cho anh biết.
Sau khi biết rõ những thứ này, anh bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu phần hồ sơ ở trước mặt này. Đây cũng chỉ là một phần hồ sơ về một phần trong sự trưởng thành của Trình Cốc Tâm, từ lúc còn trong nhà trẻ, mãi đến khi cô tốt nghiệp rồi làm nghiên cứu sinh, hơn phân nửa thời gian của cô là ở trường học. So với anh nghĩ, Khưu Nhĩ tra thực sự rất rõ ràng, bao gồm tất cả những bản điểm mỗi học kỳ mỗi lớp của cô, cùng tất cả những giải thưởng bằng tốt nghiệp mà cô có.
Anh lật xem nửa ngày, phát hiện có vài điểm làm cho anh có chút nghi ngờ. Bắt đầu từ năm thứ ba ở tiểu học, trên phiếu điểm của cô luôn được thầy cô giáo viết là ‘thành tích rất nổi bật, nhưng cần giao lưu với bạn học nhiều hơn’, ‘bình thường luôn im lặng, không nói chuyện’, đề nghị tham gia nhiều hoạt động xã hội một chút, thúc đẩy phát triển toàn diện’, những điểm này không có chỗ nào không nói lên cô có tính cách rất lầm lì. Nhưng theo như anh tiếp xúc với cô, tích cách đó hoàn toàn không có xuất hiện trên người cô. Bất kể là khi tiếp xúc với Đồng Phi Phi hay là người đàn ông khác, anh hoàn toàn không nhìn thấy tính cách lầm lì này của cô.
Nhưng giờ trong tay anh lại có bằng chứng từ thầy cô của cô mỗi năm qua, điều này làm cho Đồng Hàn Thành lâm vào mê cung. Anh không thể tin được, trước đây cô là một người lầm lì như vậy, không biết giao lưu với người khác, mà điều gì làm cho cô có tính lầm lì như vậy? Và điều gì đã làm cho cô thoát được tính cách lầm lì? Bây giờ nghĩ lại, anh mới phát hiện mình chẳng hiểu gì về cô, cô chưa bao giờ đề cập qua chuyện quá khứ của cô, thậm chí những tài liệu này cũng là anh dùng thủ đoạn đặc biệt mà có được.
Anh muốn tìm những tài liệu này là do lần đấu vật lần đó, cô hoàn toàn có những chiêu thức rất kỳ lạ. Như vậy mặc kệ là nhìn tính cách của cô hay kỹ năng của cô, biểu hiện của cô cũng đều rất bất đồng với quá khứ, trong lúc đó giữa hai người chắc chắn có nguyên nhân và điểm giống nhau nào, kết luận như vậy làm cho anh rất tò mò mà muốn tìm hiểu nhiều hơn. Vừa lật tài liệu, anh nhất thời đã tìm được cách.
Tác giả :
Không Có Mắt