Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín
Quyển 1 - Chương 49: Em tìm người ư?
Chử Đồng duy trì tư thế đứng im bất động. Cô không dám vào trong, một Giản Trì Hoài như vậy khiến cô sợ hãi.
Giản Lệ Đề nằm trên giường bất ngờ tỉnh dậy, bật khóc hét vang bằng chất giọng lảnh lót: “Anh... Anh... Cứu em!"
Giản Trì Hoài ấn chặt hai tay lên bả vai nó, ngữ khí gấp gáp: “Lệ Đề, đừng sợ, anh ở đây."
Một cái bóng khác từ trong nhà vệ sinh đi ra, lọt vào tầm mắt Chử Đồng. Giang Ý Duy tay cầm một chiếc khăn mặt ướt. Cô ấy cúi xuống ghé sát trước mặt Giản Lệ Đề, lau trán cho nó: “Lệ Đề, đừng sợ, chỉ là một cơn ác mộng thôi."
Giản Lệ Đề nhanh chóng bình tĩnh lại, do tác dụng của thuốc, nó lại nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Giang Ý Duy bứt rứt đứng bên cạnh giường. Giản Trì Hoài ngước đôi mắt lạnh lẽo lên: “Cô còn chưa đi sao?"
“Lệ Đề xảy ra chuyện này, em..."
Giản Trì Hoài nhắm mắt lại, dường như đang cố gắng đè nén điều gì đó. Bàn tay anh chống lên đầu gối, anh nói: “Nói đi, chuyện tối qua, kể rành mạch từng chữ một cho tôi!"
Giang Ý Duy cắn chặt răng. Chử Đồng đứng bên ngoài cũng có thể cảm nhận được sự kinh hãi toát lên từ tứ chi của cô ấy. Cô ấy khẽ hít một hơi, có những chuyện không thể không đối mặt: “Tối qua, đạo diễn nói phía đầu tư muốn mời bọn em ăn cơm. Em vốn dĩ định để Lệ Đề về trước nhưng con bé khăng khăng muốn đi cùng em, em cũng không ngờ sau đó lại xảy ra chuyện."
Giản Trì Hoài ngồi đó như một bức tượng rắn chắc mà giá lạnh. Giang Ý Duy để khăn mặt lên tủ đầu giường: “Sau khi Lệ Đề bị đưa đi, em... em không dám báo cho anh ngay, em đã nói với Chử Đồng. Cô ấy tới, Ân Thiếu Trình đưa cô ấy đi tìm Lệ Đề. Em nghĩ vẫn thấy không được nên đã gọi điện thoại cho anh."
Sắc mặt Giản Trì Hoài cuối cùng cũng có chút thay đổi. Anh nhướng mày, nhìn chằm chằm Giang Ý Duy. Cả người cô ấy như tảng băng chìm, bất giác lùi về sau. Bỗng nhiên cô ấy thấy Giản Trì Hoài đứng bật dậy. Anh vớ lấy chiếc khăn mặt trên bàn ném về phía Giang Ý Duy, ngay sau đó bàn tay lớn lập tức bóp cổ Giang Ý Duy, ấn chặt cô ấy vào tường!
Giang Ý Duy không nhìn được gương mặt trước mắt, hơi thở bị tước đoạt, hai mắt lại bị che chặt. Một cảm giác hoảng sợ chưa từng có khiến cô ấy giãy giụa. Bàn tay Giản Trì Hoài thu lại, sống lưng lọt vào mắt Chử Đồng vì dùng sức mà căng chặt. Giang Ý Duy kiễng chân lên, vẽ vẽ mấy đường lên mặt đất. Giản Lệ Đề nằm ngủ trên giường hoàn toàn không biết gì hết.
“Tứ ca..."
Giản Trì Hoài kéo cô ấy lại gần thêm một chút: “Tôi đã từng nói nếu Lệ Đề gặp chuyện, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!"
Cánh tay anh một lần nữa vươn thẳng, gáy của Giang Ý Duy đập thẳng vào vách tường, phát ra một tiếng rầm. Cô ấy cắn chặt môi dưới, biết cơn tức giận của anh đang bốc cao, nếu không để anh giải tỏa, một khi anh điên lên, người chịu khổ vẫn là cô ấy mà thôi.
Nhưng Giản Trì Hoài rõ ràng hơi mất kiểm soát, những ngón tay bóp cổ cô ấy càng lúc càng mạnh. Chử Đồng vội vàng đẩy cửa đi vào. Cô sải bước chạy tới bên cạnh anh, kéo cánh tay anh: “Giản Trì Hoài!"
“Anh..."
Một thanh âm yếu ớt từ trên giường vọng vào tai Giản Trì Hoài. Anh quay đầu lại, làm như vốn dĩ không nhìn thấy Chử Đồng, bỏ lại Giang Ý Duy, ngồi xuống mép giường: “Lệ Đề, sao rồi?"
Giản Lệ Đề mấp máy môi, đôi mắt sưng đỏ, cất lời một cách khó khăn: “Em khát."
“Được, anh rót nước cho em."
Chử Đồng vội vàng đưa cho anh cốc nước trên tủ đầu giường nhưng Giản Trì Hoài vẫn không nhìn cô. Anh đứng dậy, đi tới trước bàn, rót một cốc nước khác. Anh quay về giường, cúi xuống đỡ Giản Lệ Đề ngồi dậy: “Nào, uống đi!"
Giản Lệ Đề chỉ uống một hớp, sau khi nhìn thấy bóng người co quắp trên mặt đất, hốc mắt nó lại một lần nữa ửng đỏ: “Anh, anh đừng trách chị Ý Duy, chị ấy muốn cứu em thôi..."
“Được rồi, đừng nghĩ tới chuyện tối qua nữa, ngủ thêm lát đi."
“Anh, em sợ lắm, nhưng tối qua ở bên cạnh em chỉ có chị Ý Duy, không có ai khác."
Giản Trì Hoài nghe xong, hai mắt vô thức liếc về phía Chử Đồng, con ngươi đen láy như đá ngay lập tức khóa chặt lấy cô, không rời một khắc, chất chứa nhiều suy nghĩ. Giang Ý Duy chống tay lên tường, đứng dậy, hạ mình: “Lệ Đề, Tứ ca, xin lỗi, đều là lỗi của em."
“Anh, vì tìm kiếm và chăm sóc em, chị Ý Duy cũng cả đêm không chợp mắt, để chị ấy về đi."
“Không, chị ở đây với em..."
“Ra ngoài!" Giản Trì Hoài quát to.
Giản Lệ Đề sợ đến run cầm cập, sắc mặt tái nhợt. Giản Trì Hoài cố gắng giữ bình tĩnh, đau lòng đỡ con bé nằm xuống giường: “Ngủ đi nhé, ngoan."
Giang Ý Duy đi ra ngoài. Chử Đồng đứng đực đó như không khí. Giản Trì Hoài dỗ dành em gái xong, sau khi nó đã say ngủ, lúc này anh mới đứng dậy.
“Giản Trì Hoài." Chử Đồng sốt ruột muốn biết rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì nhưng lại sợ động chạm phải điều cấm kỵ gì đó. Thái độ ban nãy của Giản Trì Hoài đối với Giang Ý Duy thật sự không khác gì giết người, Chử Đồng nhìn thấy quả thực sợ hãi.
Giản Trì Hoài đi ra ngoài ban công độc lập, Chử Đồng cũng theo ra.
Di động trong túi vang lên. Anh châm một điếu thuốc lên trước rồi mới rút ra. Giản Trì Hoài nhìn số máy hiển thị, bật loa lên rồi nhận máy.
“Alô, anh Giản, điều tra ra rồi ạ."
“Nói."
“Chị Chử tối qua vẫn luôn ở trong khách sạn Toàn Quý, ở cả một đêm với Ân Thiếu Trình, cho tới tận sáng nay mới rời đi. Họ ở trong căn phòng được Ân Thiếu Trình đặt dài kỳ tại Toàn Quý."
Giản Trì Hoài cười khẩy, một nụ cười lập lờ, tàn của điếu thuốc trong tay cũng theo đó rơi xuống. Khi anh lên tiếng, ngữ khí đã chuyển lạnh: “Người đã về đây rồi, cậu mới cho tôi một chút thông tin như vậy! Tôi nuôi cậu có ích gì hả?"
Đối phương nói dứt khoát: “Em xin lỗi."
Giản Trì Hoài cúp máy, ngước nhìn bằng ánh mắt băng giá, cứ thế trân trân hướng về phía Chử Đồng.
Cô vội vàng xua tay, muốn giải thích nhưng càng nói càng rối: “Không phải vậy đâu, không có, em và Ân Thiếu Trình ở cùng nhau, nhưng em..."
“Chử Đồng." Giản Trì Hoài nhấc cánh tay mảnh khảnh lên, vì không chuẩn bị gạt tàn nên tàn thuốc rơi thẳng xuống lan can: “Tôi sai người đi tìm em, là vì Lệ Đề biến mất, tôi lại không liên lạc được với em, tôi sợ em cũng bị người ta bắt cóc rồi ngược đãi. Giang Ý Duy nói em đang giúp đỡ tìm người, vậy thì tôi thực sự phải hỏi lại cho rõ, em đã tìm ở những đâu rồi?"
~
Giản Lệ Đề nằm trên giường bất ngờ tỉnh dậy, bật khóc hét vang bằng chất giọng lảnh lót: “Anh... Anh... Cứu em!"
Giản Trì Hoài ấn chặt hai tay lên bả vai nó, ngữ khí gấp gáp: “Lệ Đề, đừng sợ, anh ở đây."
Một cái bóng khác từ trong nhà vệ sinh đi ra, lọt vào tầm mắt Chử Đồng. Giang Ý Duy tay cầm một chiếc khăn mặt ướt. Cô ấy cúi xuống ghé sát trước mặt Giản Lệ Đề, lau trán cho nó: “Lệ Đề, đừng sợ, chỉ là một cơn ác mộng thôi."
Giản Lệ Đề nhanh chóng bình tĩnh lại, do tác dụng của thuốc, nó lại nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Giang Ý Duy bứt rứt đứng bên cạnh giường. Giản Trì Hoài ngước đôi mắt lạnh lẽo lên: “Cô còn chưa đi sao?"
“Lệ Đề xảy ra chuyện này, em..."
Giản Trì Hoài nhắm mắt lại, dường như đang cố gắng đè nén điều gì đó. Bàn tay anh chống lên đầu gối, anh nói: “Nói đi, chuyện tối qua, kể rành mạch từng chữ một cho tôi!"
Giang Ý Duy cắn chặt răng. Chử Đồng đứng bên ngoài cũng có thể cảm nhận được sự kinh hãi toát lên từ tứ chi của cô ấy. Cô ấy khẽ hít một hơi, có những chuyện không thể không đối mặt: “Tối qua, đạo diễn nói phía đầu tư muốn mời bọn em ăn cơm. Em vốn dĩ định để Lệ Đề về trước nhưng con bé khăng khăng muốn đi cùng em, em cũng không ngờ sau đó lại xảy ra chuyện."
Giản Trì Hoài ngồi đó như một bức tượng rắn chắc mà giá lạnh. Giang Ý Duy để khăn mặt lên tủ đầu giường: “Sau khi Lệ Đề bị đưa đi, em... em không dám báo cho anh ngay, em đã nói với Chử Đồng. Cô ấy tới, Ân Thiếu Trình đưa cô ấy đi tìm Lệ Đề. Em nghĩ vẫn thấy không được nên đã gọi điện thoại cho anh."
Sắc mặt Giản Trì Hoài cuối cùng cũng có chút thay đổi. Anh nhướng mày, nhìn chằm chằm Giang Ý Duy. Cả người cô ấy như tảng băng chìm, bất giác lùi về sau. Bỗng nhiên cô ấy thấy Giản Trì Hoài đứng bật dậy. Anh vớ lấy chiếc khăn mặt trên bàn ném về phía Giang Ý Duy, ngay sau đó bàn tay lớn lập tức bóp cổ Giang Ý Duy, ấn chặt cô ấy vào tường!
Giang Ý Duy không nhìn được gương mặt trước mắt, hơi thở bị tước đoạt, hai mắt lại bị che chặt. Một cảm giác hoảng sợ chưa từng có khiến cô ấy giãy giụa. Bàn tay Giản Trì Hoài thu lại, sống lưng lọt vào mắt Chử Đồng vì dùng sức mà căng chặt. Giang Ý Duy kiễng chân lên, vẽ vẽ mấy đường lên mặt đất. Giản Lệ Đề nằm ngủ trên giường hoàn toàn không biết gì hết.
“Tứ ca..."
Giản Trì Hoài kéo cô ấy lại gần thêm một chút: “Tôi đã từng nói nếu Lệ Đề gặp chuyện, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!"
Cánh tay anh một lần nữa vươn thẳng, gáy của Giang Ý Duy đập thẳng vào vách tường, phát ra một tiếng rầm. Cô ấy cắn chặt môi dưới, biết cơn tức giận của anh đang bốc cao, nếu không để anh giải tỏa, một khi anh điên lên, người chịu khổ vẫn là cô ấy mà thôi.
Nhưng Giản Trì Hoài rõ ràng hơi mất kiểm soát, những ngón tay bóp cổ cô ấy càng lúc càng mạnh. Chử Đồng vội vàng đẩy cửa đi vào. Cô sải bước chạy tới bên cạnh anh, kéo cánh tay anh: “Giản Trì Hoài!"
“Anh..."
Một thanh âm yếu ớt từ trên giường vọng vào tai Giản Trì Hoài. Anh quay đầu lại, làm như vốn dĩ không nhìn thấy Chử Đồng, bỏ lại Giang Ý Duy, ngồi xuống mép giường: “Lệ Đề, sao rồi?"
Giản Lệ Đề mấp máy môi, đôi mắt sưng đỏ, cất lời một cách khó khăn: “Em khát."
“Được, anh rót nước cho em."
Chử Đồng vội vàng đưa cho anh cốc nước trên tủ đầu giường nhưng Giản Trì Hoài vẫn không nhìn cô. Anh đứng dậy, đi tới trước bàn, rót một cốc nước khác. Anh quay về giường, cúi xuống đỡ Giản Lệ Đề ngồi dậy: “Nào, uống đi!"
Giản Lệ Đề chỉ uống một hớp, sau khi nhìn thấy bóng người co quắp trên mặt đất, hốc mắt nó lại một lần nữa ửng đỏ: “Anh, anh đừng trách chị Ý Duy, chị ấy muốn cứu em thôi..."
“Được rồi, đừng nghĩ tới chuyện tối qua nữa, ngủ thêm lát đi."
“Anh, em sợ lắm, nhưng tối qua ở bên cạnh em chỉ có chị Ý Duy, không có ai khác."
Giản Trì Hoài nghe xong, hai mắt vô thức liếc về phía Chử Đồng, con ngươi đen láy như đá ngay lập tức khóa chặt lấy cô, không rời một khắc, chất chứa nhiều suy nghĩ. Giang Ý Duy chống tay lên tường, đứng dậy, hạ mình: “Lệ Đề, Tứ ca, xin lỗi, đều là lỗi của em."
“Anh, vì tìm kiếm và chăm sóc em, chị Ý Duy cũng cả đêm không chợp mắt, để chị ấy về đi."
“Không, chị ở đây với em..."
“Ra ngoài!" Giản Trì Hoài quát to.
Giản Lệ Đề sợ đến run cầm cập, sắc mặt tái nhợt. Giản Trì Hoài cố gắng giữ bình tĩnh, đau lòng đỡ con bé nằm xuống giường: “Ngủ đi nhé, ngoan."
Giang Ý Duy đi ra ngoài. Chử Đồng đứng đực đó như không khí. Giản Trì Hoài dỗ dành em gái xong, sau khi nó đã say ngủ, lúc này anh mới đứng dậy.
“Giản Trì Hoài." Chử Đồng sốt ruột muốn biết rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì nhưng lại sợ động chạm phải điều cấm kỵ gì đó. Thái độ ban nãy của Giản Trì Hoài đối với Giang Ý Duy thật sự không khác gì giết người, Chử Đồng nhìn thấy quả thực sợ hãi.
Giản Trì Hoài đi ra ngoài ban công độc lập, Chử Đồng cũng theo ra.
Di động trong túi vang lên. Anh châm một điếu thuốc lên trước rồi mới rút ra. Giản Trì Hoài nhìn số máy hiển thị, bật loa lên rồi nhận máy.
“Alô, anh Giản, điều tra ra rồi ạ."
“Nói."
“Chị Chử tối qua vẫn luôn ở trong khách sạn Toàn Quý, ở cả một đêm với Ân Thiếu Trình, cho tới tận sáng nay mới rời đi. Họ ở trong căn phòng được Ân Thiếu Trình đặt dài kỳ tại Toàn Quý."
Giản Trì Hoài cười khẩy, một nụ cười lập lờ, tàn của điếu thuốc trong tay cũng theo đó rơi xuống. Khi anh lên tiếng, ngữ khí đã chuyển lạnh: “Người đã về đây rồi, cậu mới cho tôi một chút thông tin như vậy! Tôi nuôi cậu có ích gì hả?"
Đối phương nói dứt khoát: “Em xin lỗi."
Giản Trì Hoài cúp máy, ngước nhìn bằng ánh mắt băng giá, cứ thế trân trân hướng về phía Chử Đồng.
Cô vội vàng xua tay, muốn giải thích nhưng càng nói càng rối: “Không phải vậy đâu, không có, em và Ân Thiếu Trình ở cùng nhau, nhưng em..."
“Chử Đồng." Giản Trì Hoài nhấc cánh tay mảnh khảnh lên, vì không chuẩn bị gạt tàn nên tàn thuốc rơi thẳng xuống lan can: “Tôi sai người đi tìm em, là vì Lệ Đề biến mất, tôi lại không liên lạc được với em, tôi sợ em cũng bị người ta bắt cóc rồi ngược đãi. Giang Ý Duy nói em đang giúp đỡ tìm người, vậy thì tôi thực sự phải hỏi lại cho rõ, em đã tìm ở những đâu rồi?"
~
Tác giả :
Thánh Yêu