Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm
Chương 91-2: Kiều Trác Phàm, anh thật đáng thương! (2)
Editor: Táo đỏ phố núi
“Thiếu nữ xinh đẹp siêu cấp vũ trụ đã tắm rửa xong, xuất hiện với mùi thơm ngào ngạt!" Chờ lúc Kiều Trác Phàm trở lại phòng ngủ, thì bên trong vang lên một tiếng hét to như vậy.
Nhìn thấy Tiếu Bảo Bối đã tắm rửa xong, lại mặc một bộ quần áo ngủ màu hồng phấn, từ trong phòng tắm giật nảy mình bước ra, tâm tình của Kiều Trác Phàm cũng không nhịn được mà trở nên tốt hơn.
Cô nhóc này, ưu điểm lớn nhất chính là không ghi thù.
Chỉ mới xoay người một cái thôi, cô đã đem tất cả những chuyện không vui quên sạch.
Mà lúc cô vừa mới tắm rửa xong, cả người đều mang theo mùi sữa tắm và một hơi thở sạch sẽ. Da thịt vốn đã trơn mềm lại càng trở nên trắng nõn mê người. di@en*dyan(lee^qu.donnn). Chỉ cần nhìn một chút thôi đã khiến cho người ta không nhịn được mà muốn tới gần cô hơn nữa.
Vừa nhìn thấy như vậy, Kiều Trác Phàm cũng trực tiếp đi tới, kéo cô nhóc đang nhảy nhót kia vào trong lòng mình, không chút do dự cúi đầu hôn một cái.
Dường như kể từ sau khi thân mật với cô xong, anh chỉ cần ngửi thấy mùi trên người của cô, thì đã có chút không nhịn được.
Đem cô ôm vào trong lòng, Kiều Trác Phàm cảm thấy thật tốt.
Lại cúi đầu một lần nữa, anh lại hôn lên cái miệng nhỏ của cô nhóc này một cách chuẩn xác không chút sai lệch nào.
“Ưm... Đáng ghét!" Tiếu Bảo Bối cảm nhận được sự cường thế của Kiều Trác Phàm, vội vàng đưa tay đẩy anh ra.
Nhưng mà Kiều Trác Phàm vất vả lắm mới bắt được người, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cô như vậy được?
Ngay vào lúc cô định giãy giụa, nhân lúc Kiều Trác Phàm không chú ý muốn chạy trốn, thì Kiều Trác Phàm trực tiếp kéo quần ngủ của cô.
“Làm gì đó!" di@en*dyan(lee^qu.donnn). Cô túm lấy quần ngủ của mình, có chút không tự nhiên nhìn anh.
Lúc này đôi mắt của Tiếu Bảo Bối hiện ra một tầng hơi nước mê người.
Bởi vì tức giận nên đôi môi khẽ vểnh lên.
“Khụ khụ, cũng không có làm gì! Chẳng qua chỉ cảm thấy em vừa mới sốt, tại sao bây giờ lại đi tắm rửa rồi?" Kiều Trác Phàm vừa nói như vậy, ngược lại giống như là đang thật sự suy nghĩ vì Tiếu Bảo Bối. Nhưng mà lúc này, tay của anh vẫn liên tục vòng qua eo thon của Tiếu Bảo Bối.
Mỗi lần nhìn cái eo nhỏ này của cô, Kiều Trác Phàm sẽ liên tưởng tới một từ đó là ‘Không đầy nắm tay’.
Nhân cơ hội này, anh còn lặng lẽ dùng tay đo một chút. Bàn tay sờ sờ ướm thử một chút, Kiều Trác Phàm phát hiện ra eo của cô nhóc này thật sự không xê xích bao nhiêu so với bàn tay của anh...
Không trách được lúc cô mặc váy liền thân, những người đàn ông ở trong công ty vẫn liên tục nhìn chằm chằm vào eo thon của cô.
Xem ra, anh cần phải thay đổi tỷ lệ giới tính nam và nữ ở trong công ty một chút mới được.
Mà trong lúc anh đang suy nghĩ điều này, thì Tiếu Bảo Bối ở trong lòng của anh cũng giãy giụa nói: “Kiều Trác Phàm, người ta bị sốt nên cả người đều là mồ hôi, dính dấp rất là khó chịu."
Lúc cô nói những lời này, bàn tay nhỏ bé của cô lặng lẽ cạy ngón tay của Kiều Trác Phàm ra. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.
Mỗi một ngón tay được cạy ra, trong lòng của cô vui vẻ như một con chim sẻ đang nhảy nhót.
Nhưng mà không ngờ, đợi tới lúc cô cạy được ba, bốn ngón tay của Kiều Trác Phàm ra rồi, lúc cô sắp thoát ra thành công thì những ngón tay kia lại nhanh chóng bám dính vào thắt lưng của cô.
Loay hoay một hồi, Tiếu Bảo Bối mới phát hiện những việc cô làm nãy giờ không có chút hiệu quả nào cả. Thậm chí lúc này bàn tay của Kiều Trác Phàm còn dính chặt hơn. Nhiệt độ như thiêu đốt người khác ở trên tay của anh, cũng đã truyền qua chiếc áo ngủ mày hồng của cô, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đột nhiên đỏ bừng lên.
“Mới hạ sốt lập tức đi tắm, đó không phải là thói quen tốt đâu! Nếu như không khéo, lại bị sốt lại thì phải làm sao?" Lúc nói những lời này, cái cằm của Kiều Trác Phàm lại một lần nữa dán lên trán của Tiếu Bảo Bối.
Trên cằm của anh, còn có cả râu nữa.
Khi tì lên trên trán của cô, có cảm giác ngưa ngứa.
Cũng không biết vì sao, cảm giác khó chịu này lại khiến cho trong lòng của cô xẹt qua một cảm giác khác thường...
“May mắn là em không bị sốt lại! Nếu như em tắm rửa mà bị sốt lại, để xem anh sẽ xử lý em như thế nào!" Xác định được là Tiếu Bảo Bối không bị sốt lại, lúc này mới yên tâm.
Nhưng mà bởi vì như vậy nên tay vốn đang đặt ở trên thắt lưng của Tiếu Bảo Bối, lại có chút không muốn buông ra.
“Kiều Trác Phàm, anh chưa từng nghe người ta nói sao, tắm một cái thì sẽ khỏe lên!" Tiếu Bảo Bối sợ nhất là bị nhột. Mà lúc bàn tay của Kiều Trác Phàm đang mò mò kia, vừa đúng lúc đụng vào chỗ nhột trên người của cô.
Bị Kiều Trác Phàm đụng vào một cái, lúc bấy giờ cô bị nhột cười lên như người điên.
Mà nụ cười này của cô, khiến cho những lời nói mà cô nói ra cũng trở nên lộn xộn. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn. Giống như lúc bình thường cô vẫn hay kiếm cớ vậy.
Tắm một cái thì sẽ khỏe lên?
Kiều Trác Phàm lặp lại mấy chữ này ở trong đầu, có cảm giác như đã nghe được ở đâu đó rồi.
Đợi tới lúc anh nhớ được câu nói kia rồi, thì khóe môi của anh đột nhiên cong lên.
“Thực sự tắm sạch sẽ rồi?"
Phản ứng của Kiều Trác Phàm khiến cho Tiếu Bảo Bối cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Một giây trước người đàn ông này còn càm ràm cô về vấn đề bị sốt thì không thể tắm rửa. Một giây sau thì người đàn ông này giống như đã quên mất vấn đề này mà lại chú ý tới một vấn đề khác.
“Vâng!" Sợ người đàn ông này sẽ làm ra chuyện gì đó, nên Tiếu Bảo Bối vội vàng gật đầu.
Quả thực là cô đã tắm sạch sẽ rồi. Cô còn lấy bông tắm, kỳ cọ từ trên xuống dưới lại từ dưới lên trên một lượt!
Bây giờ cả người cô vẫn còn mùi thơm của sữa tắm!
“Nếu đã như vậy, anh cũng muốn kiểm tra một chút!" Lúc nói tới đây, người đàn ông đột nhiên nhào về phía Tiếu Bảo Bối.
“A...Cứu mạng! Kiều Trác Phàm, anh là tên lừa gạt..."
Cô vốn đang thắc mắc Kiều Trác Phàm hỏi cô câu kia là có ý gì, không ngờ anh lại muốn nhào lên người của cô.
Không phải là lừa gạt thì là cái gì?
“Anh lừa em cái gì?" Kiều đại gia bày tỏ mình hết sức vô tội.
Lúc anh đang xoay người lại, định đè Tiếu Bảo Bối ở dưới người mình, thì lại cảm giác được cô gái ở trong lòng đang giãy giụa.
“Anh chính là một tên lừa gạt. Lừa gạt đem người ta đi kết hôn cùng với anh, bây giờ lại muốn lừa gạt..."
Mấy chữ cuối cùng Tiếu Bảo Bối không mở miệng nói ra được, vẫn còn có chút xấu hổ, nên giọng nói của Tiếu Bảo Bối càng lúc càng thấp. Đến cuối cùng, Kiều Trác Phàm cũng không nghe thấy cô nói gì nữa.
“Còn lừa gạt cái gì nữa?" Dường như Kiều Trác Phàm rất hứng thú với chuyện này, nên tiếp tục truy hỏi. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.
Mà lúc này Tiếu Bảo Bối đã vùi đầu vào trong chăn rồi. Cô sẽ không nói cho Kiều Trác Phàm những chuyện kia đâu!
Nếu không, người đàn ông này lại muốn lấy tội danh ‘quyến rũ’ ra để xử lý cô.
“Không có gì..."
Kiều Trác Phàm liên tục ghé vào bên người của cô, còn cô thì dứt khoát đắp chăn lên vút đầu, không thèm để ý tới người đàn ông này.
Ai ngờ, Kiều Trác Phàm lại còn không biết xấu hổ vén chăn của cô lên, sau đó kéo đầu của cô ra khỏi chăn.
“Nếu như không có gì, tại sao mặt của em lại đỏ ửng lên như vậy?"
Lần này đem Tiếu Bảo Bối kéo ra khỏi chăn, Kiều Trác Phàm cũng không buông tay ra. Anh kéo cô nhóc này vào trong lòng của mình, tay kia thì nhéo lên gò má mềm mại của cô.
Cho đến giờ phút này, anh vẫn có chút không thể tin được, anh lại có thể ôm cô ngồi ở trên giường như thế này. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.
Nếu đây là giấc mơ, Kiều Trác Phàm đột nhiên có một yêu cầu xa vời đó là anh sẽ không bao giờ tỉnh lại từ trong giấc mơ đẹp này nữa.
“Thiếu nữ xinh đẹp siêu cấp vũ trụ đã tắm rửa xong, xuất hiện với mùi thơm ngào ngạt!" Chờ lúc Kiều Trác Phàm trở lại phòng ngủ, thì bên trong vang lên một tiếng hét to như vậy.
Nhìn thấy Tiếu Bảo Bối đã tắm rửa xong, lại mặc một bộ quần áo ngủ màu hồng phấn, từ trong phòng tắm giật nảy mình bước ra, tâm tình của Kiều Trác Phàm cũng không nhịn được mà trở nên tốt hơn.
Cô nhóc này, ưu điểm lớn nhất chính là không ghi thù.
Chỉ mới xoay người một cái thôi, cô đã đem tất cả những chuyện không vui quên sạch.
Mà lúc cô vừa mới tắm rửa xong, cả người đều mang theo mùi sữa tắm và một hơi thở sạch sẽ. Da thịt vốn đã trơn mềm lại càng trở nên trắng nõn mê người. di@en*dyan(lee^qu.donnn). Chỉ cần nhìn một chút thôi đã khiến cho người ta không nhịn được mà muốn tới gần cô hơn nữa.
Vừa nhìn thấy như vậy, Kiều Trác Phàm cũng trực tiếp đi tới, kéo cô nhóc đang nhảy nhót kia vào trong lòng mình, không chút do dự cúi đầu hôn một cái.
Dường như kể từ sau khi thân mật với cô xong, anh chỉ cần ngửi thấy mùi trên người của cô, thì đã có chút không nhịn được.
Đem cô ôm vào trong lòng, Kiều Trác Phàm cảm thấy thật tốt.
Lại cúi đầu một lần nữa, anh lại hôn lên cái miệng nhỏ của cô nhóc này một cách chuẩn xác không chút sai lệch nào.
“Ưm... Đáng ghét!" Tiếu Bảo Bối cảm nhận được sự cường thế của Kiều Trác Phàm, vội vàng đưa tay đẩy anh ra.
Nhưng mà Kiều Trác Phàm vất vả lắm mới bắt được người, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cô như vậy được?
Ngay vào lúc cô định giãy giụa, nhân lúc Kiều Trác Phàm không chú ý muốn chạy trốn, thì Kiều Trác Phàm trực tiếp kéo quần ngủ của cô.
“Làm gì đó!" di@en*dyan(lee^qu.donnn). Cô túm lấy quần ngủ của mình, có chút không tự nhiên nhìn anh.
Lúc này đôi mắt của Tiếu Bảo Bối hiện ra một tầng hơi nước mê người.
Bởi vì tức giận nên đôi môi khẽ vểnh lên.
“Khụ khụ, cũng không có làm gì! Chẳng qua chỉ cảm thấy em vừa mới sốt, tại sao bây giờ lại đi tắm rửa rồi?" Kiều Trác Phàm vừa nói như vậy, ngược lại giống như là đang thật sự suy nghĩ vì Tiếu Bảo Bối. Nhưng mà lúc này, tay của anh vẫn liên tục vòng qua eo thon của Tiếu Bảo Bối.
Mỗi lần nhìn cái eo nhỏ này của cô, Kiều Trác Phàm sẽ liên tưởng tới một từ đó là ‘Không đầy nắm tay’.
Nhân cơ hội này, anh còn lặng lẽ dùng tay đo một chút. Bàn tay sờ sờ ướm thử một chút, Kiều Trác Phàm phát hiện ra eo của cô nhóc này thật sự không xê xích bao nhiêu so với bàn tay của anh...
Không trách được lúc cô mặc váy liền thân, những người đàn ông ở trong công ty vẫn liên tục nhìn chằm chằm vào eo thon của cô.
Xem ra, anh cần phải thay đổi tỷ lệ giới tính nam và nữ ở trong công ty một chút mới được.
Mà trong lúc anh đang suy nghĩ điều này, thì Tiếu Bảo Bối ở trong lòng của anh cũng giãy giụa nói: “Kiều Trác Phàm, người ta bị sốt nên cả người đều là mồ hôi, dính dấp rất là khó chịu."
Lúc cô nói những lời này, bàn tay nhỏ bé của cô lặng lẽ cạy ngón tay của Kiều Trác Phàm ra. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.
Mỗi một ngón tay được cạy ra, trong lòng của cô vui vẻ như một con chim sẻ đang nhảy nhót.
Nhưng mà không ngờ, đợi tới lúc cô cạy được ba, bốn ngón tay của Kiều Trác Phàm ra rồi, lúc cô sắp thoát ra thành công thì những ngón tay kia lại nhanh chóng bám dính vào thắt lưng của cô.
Loay hoay một hồi, Tiếu Bảo Bối mới phát hiện những việc cô làm nãy giờ không có chút hiệu quả nào cả. Thậm chí lúc này bàn tay của Kiều Trác Phàm còn dính chặt hơn. Nhiệt độ như thiêu đốt người khác ở trên tay của anh, cũng đã truyền qua chiếc áo ngủ mày hồng của cô, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đột nhiên đỏ bừng lên.
“Mới hạ sốt lập tức đi tắm, đó không phải là thói quen tốt đâu! Nếu như không khéo, lại bị sốt lại thì phải làm sao?" Lúc nói những lời này, cái cằm của Kiều Trác Phàm lại một lần nữa dán lên trán của Tiếu Bảo Bối.
Trên cằm của anh, còn có cả râu nữa.
Khi tì lên trên trán của cô, có cảm giác ngưa ngứa.
Cũng không biết vì sao, cảm giác khó chịu này lại khiến cho trong lòng của cô xẹt qua một cảm giác khác thường...
“May mắn là em không bị sốt lại! Nếu như em tắm rửa mà bị sốt lại, để xem anh sẽ xử lý em như thế nào!" Xác định được là Tiếu Bảo Bối không bị sốt lại, lúc này mới yên tâm.
Nhưng mà bởi vì như vậy nên tay vốn đang đặt ở trên thắt lưng của Tiếu Bảo Bối, lại có chút không muốn buông ra.
“Kiều Trác Phàm, anh chưa từng nghe người ta nói sao, tắm một cái thì sẽ khỏe lên!" Tiếu Bảo Bối sợ nhất là bị nhột. Mà lúc bàn tay của Kiều Trác Phàm đang mò mò kia, vừa đúng lúc đụng vào chỗ nhột trên người của cô.
Bị Kiều Trác Phàm đụng vào một cái, lúc bấy giờ cô bị nhột cười lên như người điên.
Mà nụ cười này của cô, khiến cho những lời nói mà cô nói ra cũng trở nên lộn xộn. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn. Giống như lúc bình thường cô vẫn hay kiếm cớ vậy.
Tắm một cái thì sẽ khỏe lên?
Kiều Trác Phàm lặp lại mấy chữ này ở trong đầu, có cảm giác như đã nghe được ở đâu đó rồi.
Đợi tới lúc anh nhớ được câu nói kia rồi, thì khóe môi của anh đột nhiên cong lên.
“Thực sự tắm sạch sẽ rồi?"
Phản ứng của Kiều Trác Phàm khiến cho Tiếu Bảo Bối cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Một giây trước người đàn ông này còn càm ràm cô về vấn đề bị sốt thì không thể tắm rửa. Một giây sau thì người đàn ông này giống như đã quên mất vấn đề này mà lại chú ý tới một vấn đề khác.
“Vâng!" Sợ người đàn ông này sẽ làm ra chuyện gì đó, nên Tiếu Bảo Bối vội vàng gật đầu.
Quả thực là cô đã tắm sạch sẽ rồi. Cô còn lấy bông tắm, kỳ cọ từ trên xuống dưới lại từ dưới lên trên một lượt!
Bây giờ cả người cô vẫn còn mùi thơm của sữa tắm!
“Nếu đã như vậy, anh cũng muốn kiểm tra một chút!" Lúc nói tới đây, người đàn ông đột nhiên nhào về phía Tiếu Bảo Bối.
“A...Cứu mạng! Kiều Trác Phàm, anh là tên lừa gạt..."
Cô vốn đang thắc mắc Kiều Trác Phàm hỏi cô câu kia là có ý gì, không ngờ anh lại muốn nhào lên người của cô.
Không phải là lừa gạt thì là cái gì?
“Anh lừa em cái gì?" Kiều đại gia bày tỏ mình hết sức vô tội.
Lúc anh đang xoay người lại, định đè Tiếu Bảo Bối ở dưới người mình, thì lại cảm giác được cô gái ở trong lòng đang giãy giụa.
“Anh chính là một tên lừa gạt. Lừa gạt đem người ta đi kết hôn cùng với anh, bây giờ lại muốn lừa gạt..."
Mấy chữ cuối cùng Tiếu Bảo Bối không mở miệng nói ra được, vẫn còn có chút xấu hổ, nên giọng nói của Tiếu Bảo Bối càng lúc càng thấp. Đến cuối cùng, Kiều Trác Phàm cũng không nghe thấy cô nói gì nữa.
“Còn lừa gạt cái gì nữa?" Dường như Kiều Trác Phàm rất hứng thú với chuyện này, nên tiếp tục truy hỏi. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.
Mà lúc này Tiếu Bảo Bối đã vùi đầu vào trong chăn rồi. Cô sẽ không nói cho Kiều Trác Phàm những chuyện kia đâu!
Nếu không, người đàn ông này lại muốn lấy tội danh ‘quyến rũ’ ra để xử lý cô.
“Không có gì..."
Kiều Trác Phàm liên tục ghé vào bên người của cô, còn cô thì dứt khoát đắp chăn lên vút đầu, không thèm để ý tới người đàn ông này.
Ai ngờ, Kiều Trác Phàm lại còn không biết xấu hổ vén chăn của cô lên, sau đó kéo đầu của cô ra khỏi chăn.
“Nếu như không có gì, tại sao mặt của em lại đỏ ửng lên như vậy?"
Lần này đem Tiếu Bảo Bối kéo ra khỏi chăn, Kiều Trác Phàm cũng không buông tay ra. Anh kéo cô nhóc này vào trong lòng của mình, tay kia thì nhéo lên gò má mềm mại của cô.
Cho đến giờ phút này, anh vẫn có chút không thể tin được, anh lại có thể ôm cô ngồi ở trên giường như thế này. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.
Nếu đây là giấc mơ, Kiều Trác Phàm đột nhiên có một yêu cầu xa vời đó là anh sẽ không bao giờ tỉnh lại từ trong giấc mơ đẹp này nữa.
Tác giả :
Luật Nhi