Hôn Nhân Bắt Đầu Từ Bản Hợp Đồng

Chương 43-44

Chương 43: Giải Thích

“Nhưng mà, em thực sự thích anh mà! Thế Phong, anh sao có thể đối xử với em như vậy." Kim Dục Nhị nức nở nói. “Hơn nữa, em cũng đã trở thành người của anh rồi, anh không thể đối xử với em như vậy!"

Cận Thế Phong nhíu mày, khó chịu nói, “Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, có khả năng phân biệt tốt xấu. Việc này là tôi và cô cùng tự nguyện, cũng không phải tôi ép buộc cô. Hơn nữa, không cần tôi nói, trước tôi, cô cũng đã có người đàn ông khác, đã như vậy lại còn muốn đổ trách nhiệm cho tôi sao?"

“Thế Phong, anh sao có thể nói em như vậy, em không phải là loại phụ nữ lẳng lơ dễ dãi đó!" Kim Dục Nhi vẫn đang khóc nức nở.

“Kim Dục Nhi tiểu thư , cô là người thế nào trong lòng mỗi người chúng ta đều hiểu rõ. Đừng để tôi phải nói ra những lời tuyệt tình, trước đây tôi đã biết, sau lưng tấm màn che đậy cô đã qua lại với biết bao nhiêu là người! Chính vì vậy, đừng làm bộ làm tịch trước mặt tôi. Tôi muốn vui vẻ nói lời tạm biệt với cô, đừng chọc giận tôi! Bằng không, e là Kim gia các người cũng không thể gánh chịu nổi hậu quả đâu!" Sắc mặt Cận Thế Phong đã bắt đầu không thể nhẫn nại được nữa.

Kim Dục Nhi tự biết đã không có khả năng xoay chuyển trái tim Cận Thế Phong, vì vậy mà cũng sẽ không giả vờ nữa. Thu hồi vẻ mặt bi thương, nói “Được, Cận Thế Phong, anh cũng đã biết, em cũng không muốn giả vờ nữa. Nếu không phải cha em bảo em đến cầu xin anh, em thật sự không muốn đến. Nhưng dù sao em và anh cũng đã ở bên nhau lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, dù sao anh cũng nên có chút biểu hiện gì chứ không phải sao?"

“Cô muốn gì, mau nói đi?" Nói dứt lời, liền đi ra khỏi văn phòng, Cận Thế Phong không muốn cùng ả ta dây dưa thêm nữa, đã muốn đi tìm Yên Lam, suốt cả ngày đã không nhìn thấy nàng, trong lòng có chút nhung nhớ.

Cận Thế Phong bước vào thang máy, Kim Dục Nhi cũng lẽo đẽo theo sau. “Em muốn anh đừng đuổi tận diệt tuyệt gia đình em, để cho cha em giữ lại chút địa vị trong tập đoàn tài chính Kim Thị."

“Được, tôi đáp ứng cô." Cận Thế Phong nói. “Sau này, chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì nữa."

“Không thành vấn đề. Anh đã đáp ứng em rồi, sau này em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa." Kim Dục Nhi nói. “Thêm một cái goodbyekiss giữa chúng ta cũng không ngại chứ! Dù sao cũng đã ở bên nhau một thời gian dài như vậy rồi." Nói rồi, Kim Dục Nhi đặt tay lên vai Cận Thế Phong, áp môi tới gần, hôn lên môi Cận Thế Phong.

Cận Thế Phong thật không ngờ Kim Dục Nhi lại làm như vậy, nhất thời đứng sững người tại chỗ, không hề tạo ra bất kỳ phản ứng nào. Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, chờ đến lúc hắn phục hồi tinh thần lại thì, cửa thang máy đã sắp đóng lại, ngẩng đầu, nhìn thấy Yên Lam đang đứng trước cửa thang máy, vẻ mặt bi thương nhìn mình, lúc này mới ý thức được mình đang làm gì.

Hắn nhìn Kim Dục Nhi đang tựa trên người, có chút chán ghét đẩy ả ra, “Sau này, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa." Sau khi đẩy Kim Dục Nhi ra khỏi thang máy, Cận Thế Phong vội vàng bấm thang máy trở ngược lên, muốn đến giải thích với Yên Lam. Vì vậy mà bỏ qua một tia ghen ghét và nham hiểm ánh lên trong mắt Kim Dục Nhi.

“Bây giờ em đã biết toàn bộ sự việc, bỏ qua cho anh được không?" Cận Thế Phong ôn nhu nói.

Yên Lam ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Cận Thế Phong, “Anh thực sự không có gạt em?"

“Tuyệt đối không có, nếu như anh nói dối em, để cho anh không được…." Cận Thế Phong còn chưa nói dứt lời thì môi Yên Lam đã áp lên môi hắn.

“Em tin anh là được rồi, không cần phải thề độc như vậy." Nàng vội vàng nói.

=======

Chương 44: Yêu Thương

“Em tin tưởng anh là được rồi, không nên tự nguyền ruả bản thân như thế"Nàng vội vã nói.

Nhìn đôi mắt ôn nhu cuả Cận Thế Phong, gương mặt Yên Lam bất giác ửng đỏ, có chút thẹn thùng cúi đầu.

Đúng lúc naỳ, thang máy lại “Đinh" một tiếng, cánh cưả chậm rãi mở ra. Yên Lam nghĩ phải mau chóng rời khỏi cái không gian chật hẹp khiến người khác không thể thở được này, liền ngay lập tức cất bước đi ra. Có lẽ là do bước chân có phần nóng nảy, hơn nưã trước đó lại bị va chạm dẫn đến chân đau nhức, chân trái như không có một chút xíu sức lực nào khuỵu xuống dưới đất, cả người cũng thuận theo đà ngã xuống.

Ngay lúc nàng nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận cú va chạm xuống mặt đất như là cái số đã định, thì một đôi tay ôm lấy nàng, kéo về phiá mình, trong một lồng ngực ấm áp. Muì thuốc lá nhàn nhạt cùng với muì hương nam tính tự nhiên, vô thức chui vào muĩ Yên Lam, khiến gương mặt cuả nàng càng lúc càng đỏ, đỏ hồng như máu.

Nàng mở mắt ra, đối diện mình là một đôi mắt đầy vẻ lo lắng. “Cám ơn, cám ơn!" Nàng lúng ta lúng túng nói. Liền sau đó có chút hoảng loạn mà đẩy Cận Thế Phong ra, chớp mắt xoay người định rời khoỉ.

Nhìn dáng vẻ nàng chật vật bước đi, Cận Thế Phong khẽ nhiú mày, bước nhanh về phiá trước, một cú thốc nhẹ ôm lấy Yên Lam, mặc kệ tiếng la hét cuả nàng, đi thẳng về bãi đỗ xe.

“Để em xuống!" Yên Lam la lên.

“Im lặng đi, cô bé, không nên ồn ào nưã. Vì sao không nói cho anh biết là chân em bị thương! Rõ ràng là anh trong mắt em chả là gì cả? Bây giờ anh đưa em về nhà" Cận Thế Phong mang theo ánh nhìn giận dữ nói. Yêu thương nàng đến nỗi không màng quan tâm đến chính bản thân mình.

Đem Yên Lam đặt vào phiá sau xe, Cận Thế Phong cố giữ điềm tĩnh tự mình lái xe, mặt xám đen, không mở miệng ra nói lấy một lời.

“Anh giận ư?" Yên Lam dè dặt mở miệng nói. “Đừng tức giận có được không, em chỉ là không muốn cho anh lo lắng nên mới không nói cho anh. Cũng không có ý gì khác mà, không nên tức giận nha!"

“Anh không phải là tức giận, anh chỉ là không nỡ" Sắc mặt Cận Thế Phong dần dần tốt hơn, “Thế nào rồi, chân còn đau không? Có muốn đến bệnh viện không?"

“Không cần phải đến bệnh viện đâu, sau khi về nhà bóp chút thuốc là được rồi" Yên Lam trả lời. Khoé môi vì vui sướng mà khẽ cong lên. Hắn nói là hắn không nỡ sao, trong lòng thiệt là rất phấn khởi nha!

“Thuốc để ở đâu? Anh giúp em bóp thuốc" Cận Thế Phong vưà vào căn hộ cuả nàng, chuyện đầu tiên quan tâm chính là tìm thuốc.

“Trong phòng cuả em" Yên Lam trả lời.

Lời nói vưà dứt, Cận Thế Phong liền ôm lấy nàng đi về phiá phòng ngủ. Nhìn thấy Yên Lam xinh đẹp đang tưạ vào trong lòng, khóe miệng Cận Thế Phong lại cong lên thành ý cười. Đặt Yên Lam lên giường, Cận Thế Phong kéo lấy ngăn tủ đựng chai thuốc xoa bóp. Mở nắp chai, đổ một chút ra tay. Tiếp theo, phủ lên trên vết sưng tấy trên cổ chân nàng.

“A!" Đột ngột truyền đến cơn đau, khiến Yên Lam bất giác kêu lên thành tiếng, bản thân trong dung dịch thuốc có cồn, thoa lên miệng vết thức sẽ vưà rát vừa nhức, lại thêm Cận Thế Phong cố sức xoa bóp, làm cho toàn bộ mắt cá chân cuả Yên Lam vưà đau vưà nóng lại thêm bỏng rát.

Nghe thấy tiếng kêu cuả Yên Lam, Cận Thế Phong ngẩng đầu lên, yêu thương nói, “Nhất định phải dùng sức xoa bóp, bằng không sẽ không tốt, ngày mai nhất định sẽ thâm tím, em chiụ khó nhẫn nại một chút đi! Chút nưã thì tốt rồi"

Uh, Yên Lam gật đầu, nhìn biểu hiện yêu thương cuả Cận Thê Phong, trong lòng cảm thấy ngọt lịm, thiết nghĩ cho dù có đau đớn đến cỡ nào cũng đều có thể chịu đựng cho qua.

Tác giả : Tiểu Tịch
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại