Hồn Ma Che Dù
Chương 116 - tu hành bi thảm
“Xin chào, có ai ở đây không?"
Tôi định bụng sẽ dưỡng thương ở đây, tôi với Vũ Bân đến nhà của Trần Mặc Thu và bấm chuông cửa, chờ chủ nhà mở cửa.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, và trước mắt chúng tôi là một cô gái mặc chiếc váy ngắn, màu trắng tráng men và một chiếc túi dệt lớn ở tay.
Đó là Trần Mặc Thu. Mặc dù cô ấy tính khí thất thường, nhưng phải thừa nhận rằng dáng người của cô ấy thật đẹp.
Thế mà, Vũ Bân căn bản lại không thèm để ý đến cô ấy. Vốn dĩ Vũ Bân rất có hứng thú với mấy mỹ nữ nhưng không hiểu sao lại không hứng thú với Trần Mặc Thu. Dù sao tôi cũng thấy khá vui.
“Sao thế, nhìn không lọt mắt ư?" Tôi quay lưng lại để Trần Mặc Thu không thể nghe thấy những gì tôi đang nói.
Vũ Bân châm điếu thuốc và hút một hơi dài: “Hở, người phụ nữ này mạnh mẽ, tốt bụng nhưng không dễ cười. Nói hoa mỹ thì là băng sơn mỹ nhân, nói khó nghe thì nhìn như mẹ chồng khó tính. Xin lỗi, phụ nữ kiểu như vậy không phải mẫu người của tôi."
Tuy hơi khó nghe nhưng có một điều mà anh ấy đúng, Trần Mặc Thu thực sự là một cường nữ.
Giọng nói của Vũ Bân vẫn tương đối lớn. Tôi lo lắng rằng Trần Mặc Thu tức giận khi nghe thấy nó. Liếc nhìn cô ấy “cẩn thận" và thấy rằng cô ấy rất thờ ơ.
Tôi nhanh chóng chuyển chủ đề đề và cười haha: “Hai người chúng tôi cũng đã đến rồi. Cô cũng nên cho chúng tôi biết hôm nay chúng ta sẽ đi đâu, làm gì chứ?"
“Không vội, trước tiên hai anh đi thay bộ quần áo này ra đã." Rồi cô ấy đưa cho chúng tôi hai cái túi dệt.
Yo, không nhìn ra nha. Con người này ngoài lạnh trong nóng. Cũng biết chuẩn bị quần áo cho chúng tôi. Với sự biết ơn, tôi cầm lấy cái túi dệt.
Kết quả khi tôi cầm vào chiếc túi, cảm giác trong tôi miêu tả bằng một từ: Nặng!
Sau khi Trần Mặc Thu buông tay, tôi không biết bên trong sẽ rất nặng nên bị khuỵu xuống đất ngay lập tức. “Đó là quần áo hay mấy cục tạ vậy?" Tôi đờ đẫn hỏi.
Trần Mặc Thu vỗ bụi trên tay và nói trống: “Mở ra mà xem."
Vũ Bân và tôi liếc nhìn nhau, và cảm thấy hơi khó chịu, những gì bên trong chắc chắn không tốt đẹp gì.
Mở túi dệt, quả nhiên, có hai bao cát bên trong, một chiếc áo vest dày với những tấm sắt nhỏ dày đặc được khảm trên đó!
Đây là bộ giáp gì vậy? Nhưng dù nặng đến đâu, cũng không chứa đầy sắt chứ a? Bộ giáp này ở đâu ra hay nó chỉ đơn giản là một tấm sắt lớn.
“Cô chắc chắn muốn chúng tôi mặc cái này?" Tôi biết đây là câu hỏi vô nghĩa, nhưng tôi vẫn không thể không hỏi.
Trần Mặc Thu trợn mắt nhìn tôi: “Anh nói xem? Hai anh tự nhìn lại bản thân đi, gầy trơ xương, rồi khi gặp một con ma mạnh thì các anh chỉ có thể bất lực. Từ giờ trở đi, bất kể ăn ngủ hoặc đi vệ sinh, hai anh đều phải mặc nó, sẽ giúp rèn luyện cơ bắp và tăng tốc độ phát triển của nội tại. Khi hai anh gặp phải con ma như lưỡi dài của Hồng Oa, chiếc áo này giống như một chiếc áo chống đạn, căn bản đâm không thấu, có thể bảo vệ hai người. “
Tôi nghe xong liền giả ngu. Cái này, 24 giờ/ngày, ngoại trừ tắm, tôi có hay không nên mặc nó? Có khi tôi chưa kịp bắt ma thì đã kiệt sức rồi?
Tôi nhanh chóng từ chối: “Cô bảo nó rất tốt, nhưng mặc nó cả ngày, sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất, làm sao có thể bắt ma được?"
“Im đi!" Trần Mặc Thu đến, ra oai phủ đầu tôi: “Hai người có biết hai khuyết điểm lớn nhất của mình là gì không?"
Tôi nhìn Vũ Bân, Vũ Bân cũng nhìn tôi.
“Hắn cực mê sắc!"
“Hắn bị não tàn!"
Vũ Bân và tôi hét lên gần như đồng thời.
Tôi đã thấy những mạch máu màu xanh trên trán Trần Mặc Thu đập mạnh. Cô ấy siết chặt nắm đấm và hét vào mặt chúng tôi: “Các người còn nói thêm một điều vô nghĩa nữa thì tôi sẽ khâu mồm hai người lại ngay lập tức."
Hahaa ~ ~ Hahaa ~ ~
Cô ấy nói tiếp: “Tam Hỏa, vấn đề lớn nhất của anh là sợ mọi thứ, gặp chuyện liền trốn, anh sẽ không đối mặt với vấn đề mà không đẩy anh đến cùng. Ngoài ra, mắt quỷ trên cơ thể anh đang hấp thụ năng lượng của anh. Vì vậy, tốc độ luyện tập của anh cũng sẽ giảm đi rất nhiều. “
Không có gì ngạc nhiên khi tôi đã làm việc chăm chỉ trong nhiều năm, không nói đến chú hai, ngay cả bố mình, tôi cũng không thể bì được, là do con mắt quỷ đó.
“Đối với Vũ Bân, anh là người phù phiếm, làm chuyện gì cũng không chuyên tâm. Những người như anh sẽ bị giết bởi sự bất cẩn dù sớm hay muộn."Chà, đúng vậy, cả Vũ Bân và tôi đều phải ngưỡng mộ cô ấy khi về cách nhìn người.
Nhưng tôi tin được. Cô ấy biết chúng tôi được bao lâu? Cô ấy lại có thể hiểu rõ chúng tôi vậy?
Hãy nhìn quả cầu pha lê cô ấy mang theo bên mình. Tôi cả người thấy hơi sợ hãi, người phụ nữ này, thực sự có khả năng là một nhà tiên tri?
Trần Mặc Thu đi về phía một chiếc xe mui trần màu đỏ, mở cửa, ngồi vào ghế lái và đóng cửa lại. Quay đầu lại và nói với chúng tôi: “Xét tới cùng thì vấn đề của cả hai anh có thể được tóm tắt trong một câu. Đó là, không có ý chí. Từ hôm nay, tôi sẽ rèn luyện cho hai người."
“Rèn Luyện? Làm thế nào để rèn luyện?" Cảm giác bất an trong lòng tôi ngày càng mạnh mẽ.
Trần Mặc Thu chỉ vào chiếc túi dệt và ở phía trước xe và nói: “Hai người mặc hai bộ quần áo đó vào, buộc túi cát vào chân, rồi chạy phía trước xe. Tôi sẽ lái xe phía sau, nếu hai anh dám chạy chậm lại, tôi bảo đảm sẽ rồ ga mà phi qua."
“Mẹ nó chứ, cái này được gọi là rèn luyện? Cái này là hành hạ thì đúng hơn?" Vũ Bân ném chiếc túi dệt sang một bên, tức giận. Dễ hiểu thôi, làm sao mà một ông chủ của một công ty lớn lại bị đối đãi như thế chứ.
“Vậy sao? Nếu không thể làm điều đó, thì hai người có thể tự đi tìm 12 dấu ấn. Cùng lắm thifta dám khẳng định là các người không thể đối phó với những thứ bẩn thỉu trong vùng đất bị ma ám đó đâu. “
Aiii daaa, thật là làm gắt quá đi mà.
Tôi nhặt chiếc túi dệt lên và đặt nó vào tay Vũ Bân.
“Vũ Bân, nhịn một chút, mọi chuyện sẽ gió êm sóng lặng."
…
…
…
Tôi và Vũ Bân như người mất hồn chạy ở phía trước xe, trong khi Trần Mặc Thu nhàn hạ lái xe phía sau.
Tôi không biết mình đã chạy được bao lâu. Vũ Bân và tôi gần như ngã quỵ trước khi cô ấy dừng chúng tôi lại và lên xe.
Khi dừng lại, lúc ấy mới nhận ra chúng tôi đã ở ga tàu.
Tôi nhanh chóng hỏi cô ấy: “Này, cô đưa chúng tôi đến đây làm gì, chúng ta sẽ đi đâu?"
Trần Mặc Thu lấy hai vé tàu, một cho Vũ Bân và một cho tôi, nói: “Đi đâu? Tất nhiên là đi đến vùng đất bị ma ám, tìm kiếm những thứ không sạch sẽ rồi."“Nhưng không phải cô nói rằng sức mạnh của hai chúng tôi là không đủ sao?"
“Lần này, những con ma chủ yếu là để tôi đối phó. Hai anh chỉ cần đi theo và cố gắng học hỏi. Học khi trong thực tế là cách học hiệu quả nhất."
Là như thế sao?
Bất quá mà nói thì Trần Mặc Thu thành sư phụ của tôi và Vũ Bân sao? Quản được sao? Dù Vũ Bân có thừa nhận hay không thì tôi cũng không thừa nhận điều đó.
Tôi nhặt vé tàu và nhìn kỹ xem nơi ma ám mà chúng tôi sẽ đến.
Trên vé tàu ghi: Dương Châu.
Sao có thể là Dương Châu? Tôi có chút kinh ngạc.
Trong ấn tượng của tôi, Dương Châu là một thành phố rất đẹp.
Dương Châu vào tháng ba có pháo hoa rất đẹp.
Thiên hạ nói ba phần Minh Nguyệt Dạ, hai phần vô lại là Dương Châu.
Trong ấn tượng của tôi thì là như vậy. Vẫn có một số ấn tượng khác như tòa nhà “Lệ Xuân Viện".
Ở một thành phố xinh đẹp như vậy, cũng có chuyện ma quái xảy ra?
Dù nội tâm còn vạn điều không biết nhưng tôi vẫn rất tin tưởng vào Trần Mặc Thu. Sức mạnh của cô ấy đã thuyết phục tôi. Chưa kể, cô ấy còn có thể cầm một cái túi dệt bằng một tay mà không cảm thấy gì, đủ để tôi sùng bái cô ấy rồi.
Trên chuyến tàu đến Dương Châu, Trần Mặc Thu đã giới thiệu ngắn gọn về điểm đến của chuyến đi này.
Sau thất bại trước cuộc xâm lược của quân đội nhà Thanh của triều đại Nam Minh ở Dương Châu. Được được ghi lại trong sử sách rằng có hơn 80 vạn xác chết đã bị giam giữ, được gọi là “Mười ngày của Dương Châu".
Trong ngày thứ mười đó, một con hẻm cổ đã trở thành lò mổ lớn nhất. Những người chết nằm chồng lên nhau, cao lên tận mái nhà, được gọi là “Lũy Thi và Đỉnh".
Mà hai từ “xác chết" và “đỉnh" trong tiếng Dương Châu gọi là “Lũy Thi Kết Đỉnh" vì vậy con đường cổ này có tên mới: Lũy Thi Kết Đỉnh.
Có thể hình dung rằng rất nhiều người đã chết trong con hẻm này và rất nhiều xác chết đã được tích lũy, nên sẽ có nhiều âm khí bên trong. Thường có một sô chuyện kỳ lạ, những người đi bộ biến mất, hoặc một người phụ nữ được nghe thấy tiếng khóc trong ngõ vào ban đêm.
Dù sao thì mọi chuyện cũng rất quái dị.
Tiếp theo, chúng tôi sẽ đi đến Lũy Thi Kết Đỉnh để tìm kiếm dấu ấn đầu tin. Mặc dù rất sợ hãi nhưng phải nói thật chúng tôi càng phấn khích hơn. Cũng nói thêm, tôi không còn quá nhạy cảm với ma, mà muốn tìm hiểu nhiều hơn nữa.
Vũ Bân đang nằm trên ghế xe lửa, ngủ như một con lợn chết và đặt cái chân thối của anh ta lên đùi tôi.
Tôi cởi áo khoác ra và phủ lên người. Tôi dựa vào tấm đệm phía sau và khẽ nhắm mắt. Chuyến đi này là điểm khởi đầu của một hành trình dài, tôi hy vọng mọi chuyện sẽ suôn sẻ.
Ngủ thiếp đi, một người đàn ông mơ hồ xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Anh ta cười kỳ quái với tôi, như có âm mưu gì đó.
Anh ấy không ở xa nhưng khi tôi bước về phía anh ấy môt bước thì anh ta lùi lại một bước. Tôi lùi lại một bước thì anh ấy sẽ tiến một bước lại gần tôi. Chỉ cần giữ một khoảng cách cố định.
“Anh là ai?" Tôi không nhịn được mà hỏi.
Anh ta không nói, chỉ nhìn tôi và cười. Trong một trạng thái mơ hồ, tôi thấy rằng một tay áo của anh ta buông thõng, dường như là một tay.
Người đàn ông này, hình như tôi đã gặp ở đâu đó rồi.
Tôi định bụng sẽ dưỡng thương ở đây, tôi với Vũ Bân đến nhà của Trần Mặc Thu và bấm chuông cửa, chờ chủ nhà mở cửa.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, và trước mắt chúng tôi là một cô gái mặc chiếc váy ngắn, màu trắng tráng men và một chiếc túi dệt lớn ở tay.
Đó là Trần Mặc Thu. Mặc dù cô ấy tính khí thất thường, nhưng phải thừa nhận rằng dáng người của cô ấy thật đẹp.
Thế mà, Vũ Bân căn bản lại không thèm để ý đến cô ấy. Vốn dĩ Vũ Bân rất có hứng thú với mấy mỹ nữ nhưng không hiểu sao lại không hứng thú với Trần Mặc Thu. Dù sao tôi cũng thấy khá vui.
“Sao thế, nhìn không lọt mắt ư?" Tôi quay lưng lại để Trần Mặc Thu không thể nghe thấy những gì tôi đang nói.
Vũ Bân châm điếu thuốc và hút một hơi dài: “Hở, người phụ nữ này mạnh mẽ, tốt bụng nhưng không dễ cười. Nói hoa mỹ thì là băng sơn mỹ nhân, nói khó nghe thì nhìn như mẹ chồng khó tính. Xin lỗi, phụ nữ kiểu như vậy không phải mẫu người của tôi."
Tuy hơi khó nghe nhưng có một điều mà anh ấy đúng, Trần Mặc Thu thực sự là một cường nữ.
Giọng nói của Vũ Bân vẫn tương đối lớn. Tôi lo lắng rằng Trần Mặc Thu tức giận khi nghe thấy nó. Liếc nhìn cô ấy “cẩn thận" và thấy rằng cô ấy rất thờ ơ.
Tôi nhanh chóng chuyển chủ đề đề và cười haha: “Hai người chúng tôi cũng đã đến rồi. Cô cũng nên cho chúng tôi biết hôm nay chúng ta sẽ đi đâu, làm gì chứ?"
“Không vội, trước tiên hai anh đi thay bộ quần áo này ra đã." Rồi cô ấy đưa cho chúng tôi hai cái túi dệt.
Yo, không nhìn ra nha. Con người này ngoài lạnh trong nóng. Cũng biết chuẩn bị quần áo cho chúng tôi. Với sự biết ơn, tôi cầm lấy cái túi dệt.
Kết quả khi tôi cầm vào chiếc túi, cảm giác trong tôi miêu tả bằng một từ: Nặng!
Sau khi Trần Mặc Thu buông tay, tôi không biết bên trong sẽ rất nặng nên bị khuỵu xuống đất ngay lập tức. “Đó là quần áo hay mấy cục tạ vậy?" Tôi đờ đẫn hỏi.
Trần Mặc Thu vỗ bụi trên tay và nói trống: “Mở ra mà xem."
Vũ Bân và tôi liếc nhìn nhau, và cảm thấy hơi khó chịu, những gì bên trong chắc chắn không tốt đẹp gì.
Mở túi dệt, quả nhiên, có hai bao cát bên trong, một chiếc áo vest dày với những tấm sắt nhỏ dày đặc được khảm trên đó!
Đây là bộ giáp gì vậy? Nhưng dù nặng đến đâu, cũng không chứa đầy sắt chứ a? Bộ giáp này ở đâu ra hay nó chỉ đơn giản là một tấm sắt lớn.
“Cô chắc chắn muốn chúng tôi mặc cái này?" Tôi biết đây là câu hỏi vô nghĩa, nhưng tôi vẫn không thể không hỏi.
Trần Mặc Thu trợn mắt nhìn tôi: “Anh nói xem? Hai anh tự nhìn lại bản thân đi, gầy trơ xương, rồi khi gặp một con ma mạnh thì các anh chỉ có thể bất lực. Từ giờ trở đi, bất kể ăn ngủ hoặc đi vệ sinh, hai anh đều phải mặc nó, sẽ giúp rèn luyện cơ bắp và tăng tốc độ phát triển của nội tại. Khi hai anh gặp phải con ma như lưỡi dài của Hồng Oa, chiếc áo này giống như một chiếc áo chống đạn, căn bản đâm không thấu, có thể bảo vệ hai người. “
Tôi nghe xong liền giả ngu. Cái này, 24 giờ/ngày, ngoại trừ tắm, tôi có hay không nên mặc nó? Có khi tôi chưa kịp bắt ma thì đã kiệt sức rồi?
Tôi nhanh chóng từ chối: “Cô bảo nó rất tốt, nhưng mặc nó cả ngày, sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất, làm sao có thể bắt ma được?"
“Im đi!" Trần Mặc Thu đến, ra oai phủ đầu tôi: “Hai người có biết hai khuyết điểm lớn nhất của mình là gì không?"
Tôi nhìn Vũ Bân, Vũ Bân cũng nhìn tôi.
“Hắn cực mê sắc!"
“Hắn bị não tàn!"
Vũ Bân và tôi hét lên gần như đồng thời.
Tôi đã thấy những mạch máu màu xanh trên trán Trần Mặc Thu đập mạnh. Cô ấy siết chặt nắm đấm và hét vào mặt chúng tôi: “Các người còn nói thêm một điều vô nghĩa nữa thì tôi sẽ khâu mồm hai người lại ngay lập tức."
Hahaa ~ ~ Hahaa ~ ~
Cô ấy nói tiếp: “Tam Hỏa, vấn đề lớn nhất của anh là sợ mọi thứ, gặp chuyện liền trốn, anh sẽ không đối mặt với vấn đề mà không đẩy anh đến cùng. Ngoài ra, mắt quỷ trên cơ thể anh đang hấp thụ năng lượng của anh. Vì vậy, tốc độ luyện tập của anh cũng sẽ giảm đi rất nhiều. “
Không có gì ngạc nhiên khi tôi đã làm việc chăm chỉ trong nhiều năm, không nói đến chú hai, ngay cả bố mình, tôi cũng không thể bì được, là do con mắt quỷ đó.
“Đối với Vũ Bân, anh là người phù phiếm, làm chuyện gì cũng không chuyên tâm. Những người như anh sẽ bị giết bởi sự bất cẩn dù sớm hay muộn."Chà, đúng vậy, cả Vũ Bân và tôi đều phải ngưỡng mộ cô ấy khi về cách nhìn người.
Nhưng tôi tin được. Cô ấy biết chúng tôi được bao lâu? Cô ấy lại có thể hiểu rõ chúng tôi vậy?
Hãy nhìn quả cầu pha lê cô ấy mang theo bên mình. Tôi cả người thấy hơi sợ hãi, người phụ nữ này, thực sự có khả năng là một nhà tiên tri?
Trần Mặc Thu đi về phía một chiếc xe mui trần màu đỏ, mở cửa, ngồi vào ghế lái và đóng cửa lại. Quay đầu lại và nói với chúng tôi: “Xét tới cùng thì vấn đề của cả hai anh có thể được tóm tắt trong một câu. Đó là, không có ý chí. Từ hôm nay, tôi sẽ rèn luyện cho hai người."
“Rèn Luyện? Làm thế nào để rèn luyện?" Cảm giác bất an trong lòng tôi ngày càng mạnh mẽ.
Trần Mặc Thu chỉ vào chiếc túi dệt và ở phía trước xe và nói: “Hai người mặc hai bộ quần áo đó vào, buộc túi cát vào chân, rồi chạy phía trước xe. Tôi sẽ lái xe phía sau, nếu hai anh dám chạy chậm lại, tôi bảo đảm sẽ rồ ga mà phi qua."
“Mẹ nó chứ, cái này được gọi là rèn luyện? Cái này là hành hạ thì đúng hơn?" Vũ Bân ném chiếc túi dệt sang một bên, tức giận. Dễ hiểu thôi, làm sao mà một ông chủ của một công ty lớn lại bị đối đãi như thế chứ.
“Vậy sao? Nếu không thể làm điều đó, thì hai người có thể tự đi tìm 12 dấu ấn. Cùng lắm thifta dám khẳng định là các người không thể đối phó với những thứ bẩn thỉu trong vùng đất bị ma ám đó đâu. “
Aiii daaa, thật là làm gắt quá đi mà.
Tôi nhặt chiếc túi dệt lên và đặt nó vào tay Vũ Bân.
“Vũ Bân, nhịn một chút, mọi chuyện sẽ gió êm sóng lặng."
…
…
…
Tôi và Vũ Bân như người mất hồn chạy ở phía trước xe, trong khi Trần Mặc Thu nhàn hạ lái xe phía sau.
Tôi không biết mình đã chạy được bao lâu. Vũ Bân và tôi gần như ngã quỵ trước khi cô ấy dừng chúng tôi lại và lên xe.
Khi dừng lại, lúc ấy mới nhận ra chúng tôi đã ở ga tàu.
Tôi nhanh chóng hỏi cô ấy: “Này, cô đưa chúng tôi đến đây làm gì, chúng ta sẽ đi đâu?"
Trần Mặc Thu lấy hai vé tàu, một cho Vũ Bân và một cho tôi, nói: “Đi đâu? Tất nhiên là đi đến vùng đất bị ma ám, tìm kiếm những thứ không sạch sẽ rồi."“Nhưng không phải cô nói rằng sức mạnh của hai chúng tôi là không đủ sao?"
“Lần này, những con ma chủ yếu là để tôi đối phó. Hai anh chỉ cần đi theo và cố gắng học hỏi. Học khi trong thực tế là cách học hiệu quả nhất."
Là như thế sao?
Bất quá mà nói thì Trần Mặc Thu thành sư phụ của tôi và Vũ Bân sao? Quản được sao? Dù Vũ Bân có thừa nhận hay không thì tôi cũng không thừa nhận điều đó.
Tôi nhặt vé tàu và nhìn kỹ xem nơi ma ám mà chúng tôi sẽ đến.
Trên vé tàu ghi: Dương Châu.
Sao có thể là Dương Châu? Tôi có chút kinh ngạc.
Trong ấn tượng của tôi, Dương Châu là một thành phố rất đẹp.
Dương Châu vào tháng ba có pháo hoa rất đẹp.
Thiên hạ nói ba phần Minh Nguyệt Dạ, hai phần vô lại là Dương Châu.
Trong ấn tượng của tôi thì là như vậy. Vẫn có một số ấn tượng khác như tòa nhà “Lệ Xuân Viện".
Ở một thành phố xinh đẹp như vậy, cũng có chuyện ma quái xảy ra?
Dù nội tâm còn vạn điều không biết nhưng tôi vẫn rất tin tưởng vào Trần Mặc Thu. Sức mạnh của cô ấy đã thuyết phục tôi. Chưa kể, cô ấy còn có thể cầm một cái túi dệt bằng một tay mà không cảm thấy gì, đủ để tôi sùng bái cô ấy rồi.
Trên chuyến tàu đến Dương Châu, Trần Mặc Thu đã giới thiệu ngắn gọn về điểm đến của chuyến đi này.
Sau thất bại trước cuộc xâm lược của quân đội nhà Thanh của triều đại Nam Minh ở Dương Châu. Được được ghi lại trong sử sách rằng có hơn 80 vạn xác chết đã bị giam giữ, được gọi là “Mười ngày của Dương Châu".
Trong ngày thứ mười đó, một con hẻm cổ đã trở thành lò mổ lớn nhất. Những người chết nằm chồng lên nhau, cao lên tận mái nhà, được gọi là “Lũy Thi và Đỉnh".
Mà hai từ “xác chết" và “đỉnh" trong tiếng Dương Châu gọi là “Lũy Thi Kết Đỉnh" vì vậy con đường cổ này có tên mới: Lũy Thi Kết Đỉnh.
Có thể hình dung rằng rất nhiều người đã chết trong con hẻm này và rất nhiều xác chết đã được tích lũy, nên sẽ có nhiều âm khí bên trong. Thường có một sô chuyện kỳ lạ, những người đi bộ biến mất, hoặc một người phụ nữ được nghe thấy tiếng khóc trong ngõ vào ban đêm.
Dù sao thì mọi chuyện cũng rất quái dị.
Tiếp theo, chúng tôi sẽ đi đến Lũy Thi Kết Đỉnh để tìm kiếm dấu ấn đầu tin. Mặc dù rất sợ hãi nhưng phải nói thật chúng tôi càng phấn khích hơn. Cũng nói thêm, tôi không còn quá nhạy cảm với ma, mà muốn tìm hiểu nhiều hơn nữa.
Vũ Bân đang nằm trên ghế xe lửa, ngủ như một con lợn chết và đặt cái chân thối của anh ta lên đùi tôi.
Tôi cởi áo khoác ra và phủ lên người. Tôi dựa vào tấm đệm phía sau và khẽ nhắm mắt. Chuyến đi này là điểm khởi đầu của một hành trình dài, tôi hy vọng mọi chuyện sẽ suôn sẻ.
Ngủ thiếp đi, một người đàn ông mơ hồ xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Anh ta cười kỳ quái với tôi, như có âm mưu gì đó.
Anh ấy không ở xa nhưng khi tôi bước về phía anh ấy môt bước thì anh ta lùi lại một bước. Tôi lùi lại một bước thì anh ấy sẽ tiến một bước lại gần tôi. Chỉ cần giữ một khoảng cách cố định.
“Anh là ai?" Tôi không nhịn được mà hỏi.
Anh ta không nói, chỉ nhìn tôi và cười. Trong một trạng thái mơ hồ, tôi thấy rằng một tay áo của anh ta buông thõng, dường như là một tay.
Người đàn ông này, hình như tôi đã gặp ở đâu đó rồi.
Tác giả :
Đoạn Tự Uy Ni Tư