Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ
Chương 70
Lưu Liên còn chưa phản ứng kịp, đã nhìn thấy thanh kiếm mình vừa muốn mua bị chặt đứt cả vỏ kiếm rồi.
Linh Nhi liếc Lưu Liên một cái một cái, giơ thanh kiếm trong tay mình cắm lại vào vỏ kiếm, cười hơi châm biếm, nói với chưởng quỹ: “Thì ra bảo kiếm của ông lợi hại như vậy à?"
Chưởng quỹ mở mắt trừng trừng nhìn kiếm của mình chưa bán đi đã bị chặt gãy, cười lạnh một tiếng, chỉ vào Linh Nhi nói: “Tiểu cô nương này từ đâu tới vậy, sao lại vô lễ như thế. Cô đền bảo kiếm của tôi đi."
Tỳ nữ Linh Nhi của Vân Thiều quốc nghe vậy, đôi mắt to xinh đẹp đột nhiên đảo đi, dường như ánh đèn khắp phố đã tụ lại trong mắt nàng, nàng nói không chút khách khí: “Với thanh kiếm gãy này của ông, đừng nói một trăm lượng bạc ròng, mười hai lượng cũng không đáng. Ông làm ăn buôn bán như vậy, đúng là không có chút lòng thành tâm nào cả."
Chưởng quỹ hừ một tiếng, nổi giận đùng đùng nói: “Cô quản nhiều như vậy làm gì, vị công tử này sẵn lòng mua, tôi đồng ý bán, sao lại ảnh hưởng đến cô chứ. Cô có nói nhiều hơn cũng vô dụng, bây giờ cô đã làm hỏng bảo kiếm của tôi rồi, mau mau bồi thường bạc đi. Tôi nói trị giá một trăm lượng thì chính là một trăm lượng, một văn tiền đồng cũng không thể thiếu." Dù sao cũng đã buôn bán nhiều năm trên con phố này, đâu chịu bỏ qua cho nàng chứ.
Linh Nhi lè lưỡi, chậm rãi nói: “Đáng tiếc là, ta không có bạc."
Chưởng quỹ nổi giận thật sự, ông ta không thể đánh nhau với một tiểu nha đầu được, lúc này nghe nàng nói không có bạc, liền chĩa mũi nhọn vào Lưu Liên, “Hai người các ngươi là một bọn, phải không? Là cố tình tới bới móc, đúng không?" Suy cho cùng vẫn là nam nhân, không thể lôi kéo tiểu cô nương người ta, bèn tiện thể tóm lấy cổ tay Lưu Liên, cười lạnh nói, “Vậy thì ngươi đền đi!"
Lưu Liên bất ngờ bị tóm cổ tay, cau mày nói: “Người này, sao lại không phân rõ phải trái như vậy, thanh kiếm đó đâu phải tôi làm hỏng." Nói xong liền vung tay ra.
Nhưng chưởng quỹ đã chắc chắn hắn và Linh Nhi là một bọn, nào chịu buông hắn ra.
Linh Nhi thấy Lưu Liên và chưởng quỹ kia lôi kéo nhau, đột nhiên hô lên với chưởng quỹ: “Ôi, ông mau nhìn quầy hàng của ông kìa, có người cướp mất binh khí của ông rồi."
Chưởng quỹ nghe vậy quay đầu lại nhìn, vào lúc đó sức lực trên tay cũng giảm bớt, bị Lưu Liên tùy tiện vung một cái đã buông ra.
Đúng lúc này, Linh Nhi bước lên trước một bước, bắt được cổ tay Lưu Liên, dắt hắn bỏ chạy. Thật ra Lưu Liên không định chạy, hắn còn nghĩ, nếu không thì bồi thường ngân lượng cho chưởng quỹ cũng được, cổ tay lại đột nhiên bị một đôi tay nhỏ nhắn mềm mại nắm lấy, bị nàng kéo chạy đi.
Sau lưng, tiếng hét phẫn nộ của chưởng quỹ từ xa truyền đến.
“Này, hai đứa tiểu quỷ các ngươi, đừng chạy, quay lại cho ta!"
Ông ta càng hét, hai người lại chạy càng nhanh, xuyên qua dòng người trên đường phố, liên tục chạy về phía trước.
Chạy trốn đột ngột như vậy, khiến Lưu Liên cảm thấy một luồng không khí đột nhiên xông vào cổ họng mình, dường như vô số đốm đèn trên đường đều đang lướt về phía sau. Hắn cảm thấy hình như từ trước đến giờ mình chưa bao giờ chạy nhanh như vậy, y phục trên người đều bay phần phật như sắp bị gió thổi bay.
Thật ra chưa từng tay trong tay chạy trốn với một tiểu cô nương như thế này, Lưu Liên cảm thấy thật sự có chút điên cuồng, nhưng chẳng biết tại sao cũng hơi vui sướng.
Cứ mặc sức chạy như vậy trong gió.
Thật ra đến cuối cùng, bọn họ đã sớm không phải đang chạy trốn nữa, mà đơn giản là chỉ đang chạy.
Lưu Liên bị tiểu cô nương này dẫn đi, chạy ra khỏi khu chợ phía Tây, chạy vào một khu phố, chạy ra khỏi một con ngõ, cuối cùng xuất hiện trước mặt là khung cảnh nước sáng lấp lánh.
Thì ra, vô tình đã chạy đến bên một hồ nước lớn.
“Chúng ta đã chạy đến đâu vậy? Sao ở đây lại có hồ nước?" Tiểu cô nương Vân Thiều quốc tên Linh Nhi buông tay Lưu Liên ra, hỏi.
Lưu Liên không lớn lên ở Lệ Kinh, nhưng lại nghe nói, vùng Tây Bắc Lệ Kinh có một hồ nước lớn, gọi là hồ Lệ Thủy. Có lẽ chính là nơi này rồi. Vì thế trả lời: “Nơi này hẳn là hồ Lệ Thủy rồi."
Linh Nhi mở to mắt nhìn, chạy đến bên hồ, đặt mông ngồi xuống thảm cỏ, cười tủm tỉm nói: “Nơi này rất đẹp, không ngờ trong kinh thành này còn có một hồ nước như vậy."
Lưu Liên cũng đã chạy rất mệt, chậm rãi bước tới bên hồ, ngồi cách thiếu nữ không xa.
Cỏ trên mặt đất mềm mại, nước chảy dưới chân hai người, trên đầu là nhành liễu mới đâm chồi rủ xuống, dường như có thể lướt qua mặt họ.
Ở trên có trăng, dưới nước cũng có trăng.
Ánh trăng lênh đênh trên mặt hồ, ánh sóng lăn tăn, nước màu ánh trăng, soi sáng lẫn nhau, tĩnh lặng mà mỹ lệ.
Từ sau khi Lưu Liên đến Lệ Kinh, đã rất lâu rồi không nhìn thấy cảnh đêm mỹ lệ như vậy. Hắn đang đắm chìm trong cảnh đẹp, vào lúc này, tiểu cô nương bên cạnh hỏi: “À, ngươi tên là gì?"
Lưu Liên ngẩn ra một lúc, suy tư giây lát, chậm rãi nói: “Cô cứ gọi ta là Tần Phi Phàm đi."
“Tần Phi Phàm? Người này sao ngay cả tên mình cũng phải nghĩ nửa ngày thế?" Tiểu cô nương dường như có chút không hài lòng với câu trả lời của hắn.
“Vậy cô tên gì?" Lưu Liên hỏi.
“Ta tên là..." Đôi mắt thiếu nữ Linh Nhi mau chóng trốn tránh, một lúc lâu sau mới nói, “Ta tên là Thượng Linh Nhi."
Lưu Liên âm thầm trợn trắng mắt, nghĩ thầm, chẳng phải cô cũng nghĩ nửa ngày đó sao.
Hắn ngồi trên thảm cỏ một lát, cảm thấy nghỉ ngơi đủ rồi, phủi bụi bặm trên người, đứng dậy nói: “Sắc trời không còn sớm nữa, tiếng trống báo canh trên đường sắp vang lên rồi, ta phải nhanh chóng đi về."
Thượng Linh Nhi túm chặt lấy y phục của Lưu Liên, nói: “Người này, nếu không phải thấy hôm nay ngươi đã giúp ta trên đường, vừa nãy ta chẳng thèm giúp ngươi đâu. Bây giờ ta giúp ngươi rồi, sao ngươi có thể bỏ đi chứ?"
Lưu Liên cảm thấy khó hiểu: “Ta không đi, chẳng lẽ còn phải ngủ qua đêm bên hồ sao?"
Thượng Linh Nhi hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu không phải vì cứu ngươi, ta có thể đến chỗ này sao? Bây giờ ta không biết về dịch quán thế nào nữa, ngươi cứ như vậy mà bỏ ta lại không quan tâm sao?"
Lúc này Lưu Liên mới biết, tiểu cô nương người ta đã lạc đường rồi. Mà lúc này, Lưu Liên mới chợt phát hiện ra, hắn cũng lạc đường rồi.
Vì thế, đêm nay, hai người dạo lòng vòng trên đường.
Phía sau bọn họ không xa, hai thị vệ của Vân Thiều quốc theo sát.
Một người trong số đó mặt ủ mày chau nói: “Có phải chúng ta nên đưa công chúa đi không?"
Người kia nói: “Muốn đi thì ngươi đi đi!"
Khuôn mặt người còn lại lập tức nhăn nhó thành trái mướp đắng.
Bọn họ thật sự không đoán ra được tính tình của công chúa, không biết công chúa có muốn được bọn họ đưa về hay không.
Trên nóc nhà đằng sau hai thị vệ không xa, Hoàng Mao đứng trên vai Tỳ Ba, nói: “A Xú qua đó rồi."
Tỳ Ba sờ đầu Hoàng Mao, lạnh nhạt nói: “Một lát nữa hắn vẫn sẽ về thôi."
Lưu Liên và Thượng Linh Nhi đã đi được mấy vòng ở nơi này rồi.
Mãi cho đến khi trời sáng, Lưu Liên và Thượng Linh Nhi sánh vai ngồi ở bên hồ, ngắm cảnh mặt trời mọc. Thật ra Lưu Liên vẫn là lần đầu tiên ngắm cảnh mặt trời mọc bên hồ.
Mặt trời nhô lên cao giữa không trung, bức hoành phi ban mai mở ra bên cạnh mặt trời, ánh sáng tỏa ra vạn dặm, quang cảnh huy hoàng.
Sau đó, hai thị vệ của Vân Thiều quốc đã đưa Thượng Linh Nhi đi.
Lưu Liên cũng được Tỳ Ba đưa đến viện Hàn lâm.
...
Trong Kiêm Gia viện yên tĩnh không một tiếng động, Tần Cửu lười biếng ngồi trước cửa sổ đối diện với cây đào kia đến ngẩn người, không chú tâm nghịch sợi tơ trên khung thêu hoa, vào lúc ống tay áo phất nhẹ, từng cánh hoa rơi, tơ liễu bay múa.
Ánh nắng ban mai xuyên qua lớp rèm cửa sổ chiếu vào, làm tỏa sáng cả khuôn mặt nàng.
Tỳ Ba đứng ở bên cạnh Tần Cửu, thuật lại tình hình hôm qua một lần.
Tần Cửu từ từ thở dài một tiếng, “Quả nhiên không hiểu biết tí nào!"
Từ một tháng trước, Tần Cửu đã phái người ở Vân Thiều quốc thăm dò sở thích, dung mạo và tính cách của tam công chúa. Nàng biết tiểu công chúa này thích binh khí, mỗi lần ra chợ, nhất định sẽ đến tiệm binh khí, cho nên mới sai Lưu Liên đến khu chợ phía Tây mua binh khí. Ngược lại cơ duyên xảo hợp, cuối cùng hai người đã chạm mặt nhau. Chỉ đáng tiếc, Lưu Liên không hiểu biết chút nào.
Nếu là Nhan Duật, Tần Cửu nghĩ, có lẽ với thời gian một đêm đó, đã thu phục được tiểu cô nương rồi.
“Cửu gia, cái này cũng phải xem duyên phận của hai người. Có điều, đêm qua nô tài nghe trộm được cuộc đối thoại của hai thị vệ đi theo công chúa Vân Thiều quốc, phát hiện ra chúng ta đã bỏ sót một tin tức quan trọng." Tỳ Ba nhíu mày nói.
“Tin tức gì?" Tần Cửu chậm rãi ngẩng đầu, thản nhiên.
“Sở dĩ Vân Thiều quốc muốn liên hôn với Đại Dục quốc, thật ra nguyên nhân chính là vì, là vì tiểu công chúa kia ngưỡng mộ An Lăng Vương." Tỳ Ba nói.
“Cái gì?" Tần Cửu đột nhiên ngẩng đầu, sửng sốt nói.
Khi nàng nghe nói Vân Thiều quốc muốn liên hôn với Đại Dục quốc, trước tiên là nghĩ rằng làm thế nào để tiểu công chúa đó kết duyên với Lưu Liên, cho nên chỉ phái người thăm dò sở thích và tính tình của công chúa, dù thế nào cũng không ngờ, trong lòng tiểu công chúa này đã có Nhan Túc.
Nhan Túc!
Tần Cửu híp mắt, quả nhiên là danh tiếng đủ vang, không chỉ mê hoặc nữ tử của Đại Dục quốc, ngay cả công chúa Vân Thiều quốc cũng ngưỡng mộ hắn sao?
Tần Cửu bỗng nhớ tới y phục hoa mẫu đơn làm từ lụa Noãn mà Nhan Túc tặng cho Tô Vãn Hương.
Lụa Noãn đó được tạo ra từ Vân Thiều quốc, nói như vậy, có lẽ Nhan Túc đã từng đến Vân Thiều quốc, cho nên tiểu công chúa thể gặp được Nhan Túc.
Tần Cửu cúi đầu cười lạnh lùng, trên khuôn mặt tinh xảo như bạch ngọc, đôi mắt phượng quyến rũ kia dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi còn lóng lánh hơn cả hoa đào ngoài cửa sổ, chỉ là trong ánh sóng rực rỡ ấy lại lộ ra vẻ sắc bén lạnh lùng.
Nói như thế, việc này lại khó giải quyết rồi.
“Không sao, hiện giờ trong lòng Nhan Túc chỉ có Tô Vãn Hương. Cho dù tiểu công chúa kia thích hắn, e rằng hắn cũng sẽ không đồng ý. Cho nên, nhất định tiểu công chúa kia chỉ có thể là một bên tình nguyện. Nhưng mặc dù bản thân Nhan Túc không đồng ý, hắn nhất định sẽ sắp xếp tâm phúc của mình đi tranh giành công chúa Vân Thiều quốc. Nếu như hắn không muốn, lại sắp xếp người khác đi tranh giành, vậy chỉ sợ sẽ làm tổn thương trái tim công chúa. Bởi vậy..." Tần Cửu lạnh lùng cười.
Bởi vậy, có lẽ Lưu Liên có cơ hội rồi. Nhưng...
Tỳ Ba cũng hiểu ý gật gật đầu, nói khẽ: “Nói như vậy, chúng ta vẫn có cơ hội."
“Tỳ Ba, dựa theo kế hoạch ban đầu của chúng ta để hành sự đi!" Tần Cửu thản nhiên nói.
Tỳ Ba đáp lại một tiếng.
Nhưng trên mặt Tần Cửu không hề có vẻ vui mừng, nàng ngẩng đầu lên, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ tạo thành những đốm li ti trên khuôn mặt, nàng nhắm mắt lại, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên mặt, nhưng sâu trong đáy lòng lại hoàn toàn lạnh lẽo.
Cho dù có cơ hội, thì có công bằng với Lưu Liên không?
Thật ra nàng rất muốn hắn có được một tình cảm thuần túy!
Chẳng lẽ lại khó như vậy sao?
Linh Nhi liếc Lưu Liên một cái một cái, giơ thanh kiếm trong tay mình cắm lại vào vỏ kiếm, cười hơi châm biếm, nói với chưởng quỹ: “Thì ra bảo kiếm của ông lợi hại như vậy à?"
Chưởng quỹ mở mắt trừng trừng nhìn kiếm của mình chưa bán đi đã bị chặt gãy, cười lạnh một tiếng, chỉ vào Linh Nhi nói: “Tiểu cô nương này từ đâu tới vậy, sao lại vô lễ như thế. Cô đền bảo kiếm của tôi đi."
Tỳ nữ Linh Nhi của Vân Thiều quốc nghe vậy, đôi mắt to xinh đẹp đột nhiên đảo đi, dường như ánh đèn khắp phố đã tụ lại trong mắt nàng, nàng nói không chút khách khí: “Với thanh kiếm gãy này của ông, đừng nói một trăm lượng bạc ròng, mười hai lượng cũng không đáng. Ông làm ăn buôn bán như vậy, đúng là không có chút lòng thành tâm nào cả."
Chưởng quỹ hừ một tiếng, nổi giận đùng đùng nói: “Cô quản nhiều như vậy làm gì, vị công tử này sẵn lòng mua, tôi đồng ý bán, sao lại ảnh hưởng đến cô chứ. Cô có nói nhiều hơn cũng vô dụng, bây giờ cô đã làm hỏng bảo kiếm của tôi rồi, mau mau bồi thường bạc đi. Tôi nói trị giá một trăm lượng thì chính là một trăm lượng, một văn tiền đồng cũng không thể thiếu." Dù sao cũng đã buôn bán nhiều năm trên con phố này, đâu chịu bỏ qua cho nàng chứ.
Linh Nhi lè lưỡi, chậm rãi nói: “Đáng tiếc là, ta không có bạc."
Chưởng quỹ nổi giận thật sự, ông ta không thể đánh nhau với một tiểu nha đầu được, lúc này nghe nàng nói không có bạc, liền chĩa mũi nhọn vào Lưu Liên, “Hai người các ngươi là một bọn, phải không? Là cố tình tới bới móc, đúng không?" Suy cho cùng vẫn là nam nhân, không thể lôi kéo tiểu cô nương người ta, bèn tiện thể tóm lấy cổ tay Lưu Liên, cười lạnh nói, “Vậy thì ngươi đền đi!"
Lưu Liên bất ngờ bị tóm cổ tay, cau mày nói: “Người này, sao lại không phân rõ phải trái như vậy, thanh kiếm đó đâu phải tôi làm hỏng." Nói xong liền vung tay ra.
Nhưng chưởng quỹ đã chắc chắn hắn và Linh Nhi là một bọn, nào chịu buông hắn ra.
Linh Nhi thấy Lưu Liên và chưởng quỹ kia lôi kéo nhau, đột nhiên hô lên với chưởng quỹ: “Ôi, ông mau nhìn quầy hàng của ông kìa, có người cướp mất binh khí của ông rồi."
Chưởng quỹ nghe vậy quay đầu lại nhìn, vào lúc đó sức lực trên tay cũng giảm bớt, bị Lưu Liên tùy tiện vung một cái đã buông ra.
Đúng lúc này, Linh Nhi bước lên trước một bước, bắt được cổ tay Lưu Liên, dắt hắn bỏ chạy. Thật ra Lưu Liên không định chạy, hắn còn nghĩ, nếu không thì bồi thường ngân lượng cho chưởng quỹ cũng được, cổ tay lại đột nhiên bị một đôi tay nhỏ nhắn mềm mại nắm lấy, bị nàng kéo chạy đi.
Sau lưng, tiếng hét phẫn nộ của chưởng quỹ từ xa truyền đến.
“Này, hai đứa tiểu quỷ các ngươi, đừng chạy, quay lại cho ta!"
Ông ta càng hét, hai người lại chạy càng nhanh, xuyên qua dòng người trên đường phố, liên tục chạy về phía trước.
Chạy trốn đột ngột như vậy, khiến Lưu Liên cảm thấy một luồng không khí đột nhiên xông vào cổ họng mình, dường như vô số đốm đèn trên đường đều đang lướt về phía sau. Hắn cảm thấy hình như từ trước đến giờ mình chưa bao giờ chạy nhanh như vậy, y phục trên người đều bay phần phật như sắp bị gió thổi bay.
Thật ra chưa từng tay trong tay chạy trốn với một tiểu cô nương như thế này, Lưu Liên cảm thấy thật sự có chút điên cuồng, nhưng chẳng biết tại sao cũng hơi vui sướng.
Cứ mặc sức chạy như vậy trong gió.
Thật ra đến cuối cùng, bọn họ đã sớm không phải đang chạy trốn nữa, mà đơn giản là chỉ đang chạy.
Lưu Liên bị tiểu cô nương này dẫn đi, chạy ra khỏi khu chợ phía Tây, chạy vào một khu phố, chạy ra khỏi một con ngõ, cuối cùng xuất hiện trước mặt là khung cảnh nước sáng lấp lánh.
Thì ra, vô tình đã chạy đến bên một hồ nước lớn.
“Chúng ta đã chạy đến đâu vậy? Sao ở đây lại có hồ nước?" Tiểu cô nương Vân Thiều quốc tên Linh Nhi buông tay Lưu Liên ra, hỏi.
Lưu Liên không lớn lên ở Lệ Kinh, nhưng lại nghe nói, vùng Tây Bắc Lệ Kinh có một hồ nước lớn, gọi là hồ Lệ Thủy. Có lẽ chính là nơi này rồi. Vì thế trả lời: “Nơi này hẳn là hồ Lệ Thủy rồi."
Linh Nhi mở to mắt nhìn, chạy đến bên hồ, đặt mông ngồi xuống thảm cỏ, cười tủm tỉm nói: “Nơi này rất đẹp, không ngờ trong kinh thành này còn có một hồ nước như vậy."
Lưu Liên cũng đã chạy rất mệt, chậm rãi bước tới bên hồ, ngồi cách thiếu nữ không xa.
Cỏ trên mặt đất mềm mại, nước chảy dưới chân hai người, trên đầu là nhành liễu mới đâm chồi rủ xuống, dường như có thể lướt qua mặt họ.
Ở trên có trăng, dưới nước cũng có trăng.
Ánh trăng lênh đênh trên mặt hồ, ánh sóng lăn tăn, nước màu ánh trăng, soi sáng lẫn nhau, tĩnh lặng mà mỹ lệ.
Từ sau khi Lưu Liên đến Lệ Kinh, đã rất lâu rồi không nhìn thấy cảnh đêm mỹ lệ như vậy. Hắn đang đắm chìm trong cảnh đẹp, vào lúc này, tiểu cô nương bên cạnh hỏi: “À, ngươi tên là gì?"
Lưu Liên ngẩn ra một lúc, suy tư giây lát, chậm rãi nói: “Cô cứ gọi ta là Tần Phi Phàm đi."
“Tần Phi Phàm? Người này sao ngay cả tên mình cũng phải nghĩ nửa ngày thế?" Tiểu cô nương dường như có chút không hài lòng với câu trả lời của hắn.
“Vậy cô tên gì?" Lưu Liên hỏi.
“Ta tên là..." Đôi mắt thiếu nữ Linh Nhi mau chóng trốn tránh, một lúc lâu sau mới nói, “Ta tên là Thượng Linh Nhi."
Lưu Liên âm thầm trợn trắng mắt, nghĩ thầm, chẳng phải cô cũng nghĩ nửa ngày đó sao.
Hắn ngồi trên thảm cỏ một lát, cảm thấy nghỉ ngơi đủ rồi, phủi bụi bặm trên người, đứng dậy nói: “Sắc trời không còn sớm nữa, tiếng trống báo canh trên đường sắp vang lên rồi, ta phải nhanh chóng đi về."
Thượng Linh Nhi túm chặt lấy y phục của Lưu Liên, nói: “Người này, nếu không phải thấy hôm nay ngươi đã giúp ta trên đường, vừa nãy ta chẳng thèm giúp ngươi đâu. Bây giờ ta giúp ngươi rồi, sao ngươi có thể bỏ đi chứ?"
Lưu Liên cảm thấy khó hiểu: “Ta không đi, chẳng lẽ còn phải ngủ qua đêm bên hồ sao?"
Thượng Linh Nhi hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu không phải vì cứu ngươi, ta có thể đến chỗ này sao? Bây giờ ta không biết về dịch quán thế nào nữa, ngươi cứ như vậy mà bỏ ta lại không quan tâm sao?"
Lúc này Lưu Liên mới biết, tiểu cô nương người ta đã lạc đường rồi. Mà lúc này, Lưu Liên mới chợt phát hiện ra, hắn cũng lạc đường rồi.
Vì thế, đêm nay, hai người dạo lòng vòng trên đường.
Phía sau bọn họ không xa, hai thị vệ của Vân Thiều quốc theo sát.
Một người trong số đó mặt ủ mày chau nói: “Có phải chúng ta nên đưa công chúa đi không?"
Người kia nói: “Muốn đi thì ngươi đi đi!"
Khuôn mặt người còn lại lập tức nhăn nhó thành trái mướp đắng.
Bọn họ thật sự không đoán ra được tính tình của công chúa, không biết công chúa có muốn được bọn họ đưa về hay không.
Trên nóc nhà đằng sau hai thị vệ không xa, Hoàng Mao đứng trên vai Tỳ Ba, nói: “A Xú qua đó rồi."
Tỳ Ba sờ đầu Hoàng Mao, lạnh nhạt nói: “Một lát nữa hắn vẫn sẽ về thôi."
Lưu Liên và Thượng Linh Nhi đã đi được mấy vòng ở nơi này rồi.
Mãi cho đến khi trời sáng, Lưu Liên và Thượng Linh Nhi sánh vai ngồi ở bên hồ, ngắm cảnh mặt trời mọc. Thật ra Lưu Liên vẫn là lần đầu tiên ngắm cảnh mặt trời mọc bên hồ.
Mặt trời nhô lên cao giữa không trung, bức hoành phi ban mai mở ra bên cạnh mặt trời, ánh sáng tỏa ra vạn dặm, quang cảnh huy hoàng.
Sau đó, hai thị vệ của Vân Thiều quốc đã đưa Thượng Linh Nhi đi.
Lưu Liên cũng được Tỳ Ba đưa đến viện Hàn lâm.
...
Trong Kiêm Gia viện yên tĩnh không một tiếng động, Tần Cửu lười biếng ngồi trước cửa sổ đối diện với cây đào kia đến ngẩn người, không chú tâm nghịch sợi tơ trên khung thêu hoa, vào lúc ống tay áo phất nhẹ, từng cánh hoa rơi, tơ liễu bay múa.
Ánh nắng ban mai xuyên qua lớp rèm cửa sổ chiếu vào, làm tỏa sáng cả khuôn mặt nàng.
Tỳ Ba đứng ở bên cạnh Tần Cửu, thuật lại tình hình hôm qua một lần.
Tần Cửu từ từ thở dài một tiếng, “Quả nhiên không hiểu biết tí nào!"
Từ một tháng trước, Tần Cửu đã phái người ở Vân Thiều quốc thăm dò sở thích, dung mạo và tính cách của tam công chúa. Nàng biết tiểu công chúa này thích binh khí, mỗi lần ra chợ, nhất định sẽ đến tiệm binh khí, cho nên mới sai Lưu Liên đến khu chợ phía Tây mua binh khí. Ngược lại cơ duyên xảo hợp, cuối cùng hai người đã chạm mặt nhau. Chỉ đáng tiếc, Lưu Liên không hiểu biết chút nào.
Nếu là Nhan Duật, Tần Cửu nghĩ, có lẽ với thời gian một đêm đó, đã thu phục được tiểu cô nương rồi.
“Cửu gia, cái này cũng phải xem duyên phận của hai người. Có điều, đêm qua nô tài nghe trộm được cuộc đối thoại của hai thị vệ đi theo công chúa Vân Thiều quốc, phát hiện ra chúng ta đã bỏ sót một tin tức quan trọng." Tỳ Ba nhíu mày nói.
“Tin tức gì?" Tần Cửu chậm rãi ngẩng đầu, thản nhiên.
“Sở dĩ Vân Thiều quốc muốn liên hôn với Đại Dục quốc, thật ra nguyên nhân chính là vì, là vì tiểu công chúa kia ngưỡng mộ An Lăng Vương." Tỳ Ba nói.
“Cái gì?" Tần Cửu đột nhiên ngẩng đầu, sửng sốt nói.
Khi nàng nghe nói Vân Thiều quốc muốn liên hôn với Đại Dục quốc, trước tiên là nghĩ rằng làm thế nào để tiểu công chúa đó kết duyên với Lưu Liên, cho nên chỉ phái người thăm dò sở thích và tính tình của công chúa, dù thế nào cũng không ngờ, trong lòng tiểu công chúa này đã có Nhan Túc.
Nhan Túc!
Tần Cửu híp mắt, quả nhiên là danh tiếng đủ vang, không chỉ mê hoặc nữ tử của Đại Dục quốc, ngay cả công chúa Vân Thiều quốc cũng ngưỡng mộ hắn sao?
Tần Cửu bỗng nhớ tới y phục hoa mẫu đơn làm từ lụa Noãn mà Nhan Túc tặng cho Tô Vãn Hương.
Lụa Noãn đó được tạo ra từ Vân Thiều quốc, nói như vậy, có lẽ Nhan Túc đã từng đến Vân Thiều quốc, cho nên tiểu công chúa thể gặp được Nhan Túc.
Tần Cửu cúi đầu cười lạnh lùng, trên khuôn mặt tinh xảo như bạch ngọc, đôi mắt phượng quyến rũ kia dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi còn lóng lánh hơn cả hoa đào ngoài cửa sổ, chỉ là trong ánh sóng rực rỡ ấy lại lộ ra vẻ sắc bén lạnh lùng.
Nói như thế, việc này lại khó giải quyết rồi.
“Không sao, hiện giờ trong lòng Nhan Túc chỉ có Tô Vãn Hương. Cho dù tiểu công chúa kia thích hắn, e rằng hắn cũng sẽ không đồng ý. Cho nên, nhất định tiểu công chúa kia chỉ có thể là một bên tình nguyện. Nhưng mặc dù bản thân Nhan Túc không đồng ý, hắn nhất định sẽ sắp xếp tâm phúc của mình đi tranh giành công chúa Vân Thiều quốc. Nếu như hắn không muốn, lại sắp xếp người khác đi tranh giành, vậy chỉ sợ sẽ làm tổn thương trái tim công chúa. Bởi vậy..." Tần Cửu lạnh lùng cười.
Bởi vậy, có lẽ Lưu Liên có cơ hội rồi. Nhưng...
Tỳ Ba cũng hiểu ý gật gật đầu, nói khẽ: “Nói như vậy, chúng ta vẫn có cơ hội."
“Tỳ Ba, dựa theo kế hoạch ban đầu của chúng ta để hành sự đi!" Tần Cửu thản nhiên nói.
Tỳ Ba đáp lại một tiếng.
Nhưng trên mặt Tần Cửu không hề có vẻ vui mừng, nàng ngẩng đầu lên, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ tạo thành những đốm li ti trên khuôn mặt, nàng nhắm mắt lại, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên mặt, nhưng sâu trong đáy lòng lại hoàn toàn lạnh lẽo.
Cho dù có cơ hội, thì có công bằng với Lưu Liên không?
Thật ra nàng rất muốn hắn có được một tình cảm thuần túy!
Chẳng lẽ lại khó như vậy sao?
Tác giả :
Nguyệt Xuất Vân