Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ
Chương 24: Giết gà dọa khỉ
Tần Cửu chậm rãi xoay người, nhìn Nhan Duật dạo bước đến, cười tủm tỉm đi tới trước mặt hắn rồi dừng lại, “Ta đứng lại rồi, ngài muốn làm gì?"
Nhan Duật rũ mắt nhìn nữ tử trước mặt, nàng thấp hơn hắn nhiều, lúc này đang ngẩng đầu, ánh mắt trêu đùa chần chừ dừng trên mặt hắn một lát, đôi mắt đẹp cười thành mảnh trăng non, cho thấy tâm tình vô cùng tốt. Loại ánh mắt trêu đùa trắng trợn này, từ trước tới nay chỉ có hắn nhìn người khác, vẫn chưa từng bị người khác nhìn như vậy, hơn nữa còn là một nữ tử.
Tròng mắt hẹp dài của Nhan Duật híp lại, làn môi mỏng hiện lên một nụ cười mị hoặc, giọng nói như lời nguyền của ma quỷ, hỏi: “Ngươi muốn ta làm gì?"
Tần Cửu nghiêng đầu, chớp mắt giống như suy tư, đôi mi dày đen chớp nhẹ như cánh bướm trắng. Nàng chợt khoan thai mỉm cười, giơ ngón tay trắng nõn lên vươn về phía khuôn mặt Nhan Duật.
Nhan Duật đột nhiên cau mày, không nhìn rõ động tác ra sao, thân thể đã bình tĩnh lùi về sau một bước. Tần Cửu hài lòng híp mắt cười nói: “Ta muốn ngài... cứ như vậy, cách xa ta một chút, lại xa thêm chút nữa." Nói xong, nàng nhanh nhẹn xoay người rời đi, đi được vài bước, lại chợt quay người, giơ tay chỉ vào gò má trái của chính nàng, nói: “Vương gia, ở đây có một chút máu ngài còn chưa lau, nếu như để Tô Vãn Hương của ngài nhìn thấy, sẽ đau lòng chết mất."
Vẻ mặt Nhan Duật biến đổi trong nháy mắt, cầm khăn gấm trong tay lên ra sức lau gò má, lau mãi cho đến khi hai má đều đỏ bừng, vẫn không lau xuống chút màu máu nào.
Tây Thi nhỏ giọng nói: “Vương gia, mặt ngài sạch sẽ mà!"
Nhan Duật híp mắt dài lại, lạnh giọng quát lên: “Ngươi, yêu nữ này!" Chắc là quát quá gắng sức, dùng sức như vậy, làm cho máu mũi lại bắt đầu mạnh mẽ chảy ra, tứ đại mỹ nhân sợ đến mức lại lộn xộn một hồi.
Tần Cửu đứng lại ở cách đó không xa, khóe môi hiện lên ý cười lạnh lùng. Mới vừa rồi nàng nhắc tới Tô Vãn Hương, thực ra chỉ là cố ý thăm dò một chút, không ngờ sắc mặt Nhan Duật đột ngột biến đổi. Xem ra, có lẽ là Nhan Duật thật lòng với Tô Vãn Hương.
“Cửu gia!" Một chiếc xe ngựa màu xanh dừng ở chỗ cách nha môn phủ doãn không xa, Tỳ Ba và Lưu Liên đứng ở trước xe ngựa, người gọi là Tỳ Ba. Lưu Liên ôm Hoàng Mao cúi đầu đứng đó, ánh mắt nhìn Tần Cửu có vài phần mơ hồ.
Rõ ràng Tỳ Ba đợi ở đây đã lâu, thấy Tần Cửu đi ra, dường như cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hoàng Mao kêu lên một tiếng quái dị, vỗ cánh bay đến đậu ở trên vai Tần Cửu.
“Tỳ Ba, ngươi đi truyền lời bảo bốn thiếu niên kia tự động rời đi, khi quay lại, đưa Anh Đào tới đây." Tần Cửu thản nhiên phân phó xong, chậm rãi bước lên xe ngựa.
Nếu Tần Cửu vô tội, Anh Đào vẫn là thị nữ của nàng, ngay cả An Lăng Vương cũng không có cách nào thay đổi điều này.
Lưu Liên ở bên ngoài xe ngựa lề mề không chịu lên xe, cầu xin Tỳ Ba: “Tỳ Ba, huynh vào trong xe ngựa đi, tôi ở bên ngoài đánh xe."
Tần Cửu cười tủm tỉm nói: “Liên Nhi, vào trong xe." Âm thanh này mềm mại đẹp đẽ êm tai, nhưng nghe vào trong tai Lưu Liên, không thua gì tiếng đòi mạng của ma quỷ. Mồ hôi lạnh trên trán hắn không ngừng túa ra, được ánh nắng chiếu vào, lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt. Hắn run rẩy giơ tay lên, vén rèm xe chui vào trong xe ngựa, ngắm chính xác vị trí cách xa Tần Cửu nhất, kinh hoàng khiếp sợ ngồi xuống.
Một lát sau, rèm xe được vén lên, Tỳ Ba ở bên ngoài xin ý kiến: “Cửu gia, nô tài đã đưa Anh Đào tới rồi." “Đưa vào đây đi, ta muốn đích thân thẩm vấn." Tần Cửu thản nhiên nói.
Rèm xe được vén lên, Anh Đào bị Tỳ Ba xốc vào bên trong, ngay sau đó xe ngựa bắt đầu lộc cộc đi về phía trước.
Tần Cửu vén rèm xe lên, chỉ thấy Nhan Túc khoanh tay đứng bất động ở trước cửa nha môn, cả người lạnh lùng kiêu ngạo như sương, triều phục bằng gấm màu đen đỏ được ánh nắng chiếu vào, lóe lên tia sáng chói mắt. Nhưng dù tia sáng này chói mắt hơn nữa, cũng không thể hơn được mũi gai sắc nhọn mạnh như vũ bão trong đôi mắt hắn. Trong lòng Tần Cửu trào dâng cảm giác lạnh lẽo vô biên vô hạn. Nàng chậm rãi buông rèm xe xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Anh Đào.
Rõ ràng Anh Đào bị Tỳ Ba phong bế huyệt đạo, lúc này đang ngồi cứng ngắc bên trong xe, chỉ có con ngươi còn có thể chuyển động. Nàng ta gắt gao nhìn chằm chằm Tần Cửu, trong đôi mắt tối đen đầy màu máu.
Tần Cửu hơi híp mắt, hàn ý trong sóng mắt lạnh đến thấu xương, khiến khuôn mặt của Anh Đào tái nhợt trong nháy mắt. Tần Cửu phất tay giải khai huyệt đạo của nàng ta, lạnh lùng nói: “Anh Đào, thời gian ngươi đi theo ta không ngắn, ngươi thật sự nghĩ những việc ngươi làm ta không hề hay biết sao? Ngươi là người bên cạnh ta, nếu ta không hiểu rõ ngươi, vậy chẳng phải ta là tự tìm đường chết? Ngươi nói xem, dọc đường tiến kinh này, chủ tử của ngươi ám sát ta bao nhiêu lần? Thật sự cho là ta tưởng triều đình phái người đến ám sát sao? Hừ..."
Tần Cửu hừ lạnh một tiếng, chợt thấy trong mắt Anh Đào hiện lên một chút thống khổ. Trong lòng nàng cả kinh, đột nhiên ra tay, duỗi ngón tay bóp cằm của Anh Đào, hơi dùng lực một chút, liền gỡ được cằm nàng ta xuống.
Bên trong buồng xe yên lặng như tờ, một tiếng “Ọe" rất nhỏ này, dọa cho Lưu Liên sợ đến mức run cầm cập.
“Muốn chết ư?! Nào dễ dàng như vậy!" Tần Cửu lạnh lùng cười, vung tay lên đánh vào má trái Anh Đào, một quyền này cũng không nhẹ hơn quyền đánh lên mặt Nhan Túc chút nào, chỉ nghe thấy một tiếng kêu rên, Anh Đào bị đánh cho lệch mặt, theo đó trong miệng phun ra một ngụm máu tươi. Lẫn ở trong máu tươi, còn có mấy chiếc răng và một viên thuốc nhỏ bọc trong giấy. Máu tươi vừa vặn bắn tung tóe lên mặt Lưu Liên, thật là trùng hợp, viên thuốc kia rơi đúng vào cái miệng há to của Lưu Liên. dfienddn lieqiudoon
Lưu Liên đi theo Tần Cửu lâu như vậy, vẫn từ miệng người khác biết nàng tàn nhẫn cỡ nào, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy tận mắt. Bởi vì từ trước đến giờ, Tần Cửu đều đối xử với hắn ôn hòa đến cực điểm, lúc này đột nhiên thấy nàng tàn nhẫn như vậy, chỉ cảm thấy đầu ong một tiếng, cảm giác như nắm đấm kia đang nện trên người mình.
“Liên Nhi, nhổ ra! Ngươi muốn chết sao?" Tần Cửu quay đầu chậm rãi nói.
Ánh sáng bên trong xe ảm đạm, Lưu Liên nhìn chằm chằm đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Tần Cửu, chỉ cảm thấy từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều là cảm giác lạnh lẽo. Hắn hận mình không thể cắn viên thuốc này chết ngay lập tức, vậy thì không phải chịu đựng giày vò của yêu nữ nữa. Viên thuốc này từ trong miệng Anh Đào bị đánh bay ra ngoài, chắc chắn là thuốc độc. Nhưng hắn nào dám, tay run rẩy móc dược hoàn từ trong miệng ra, ném ở trong xe.
Tần Cửu nghiêng đầu, dung mạo như tranh vẽ dần dần chìm vào bóng tối trong xe, trong mắt lạnh lẽo nghiêm nghị, cả người giống như sứ giả Câu Hồn khiến người ta khiếp sợ. Nàng đưa tay, nâng cằm Anh Đào lên, lười biếng hỏi: “Anh Đào, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi biết được đêm qua ta đến Cửu Mạn sơn như thế nào, trên công đường ngươi nói là bám theo, người khác tin, nhưng Cửu gia ta không tin. Nói đi, là ai tiết lộ tin tức? Ngươi khai ra kẻ đó, ta sẽ tha cho ngươi."
Đêm qua nàng nói thân thể không khỏe, nghỉ ngơi sớm một chút. Nếu không người nào tiết lộ tin tức, Anh Đào không thể biết nàng sẽ đi ra ngoài, càng không thể theo dõi nàng đến Cửu Mạn sơn. Nếu như vậy, với công lực của nàng và Tỳ Ba, đã phát hiện từ lâu.
Tần Cửu nói xong, ung dung thản nhiên liếc nhìn Lưu Liên, quả nhiên mồ hôi lạnh trên trán Lưu Liên chảy ra nhanh hơn.
Tần Cửu vờ dịu dàng cười với hắn: “Liên Nhi, ngươi nóng lắm sao? Mồ hôi ra đầy đầu như thế?"
Lưu Liên nhanh chóng liếc nhìn Tần Cửu một cái, thấy nàng đang cười tủm tỉm nhìn mình, trên mặt không có chút hung ác nào, trong lòng càng sợ hãi, giơ tay áo lau trán, run rẩy nói: “Đúng ạ, nóng... Thật sự quá nóng!"
Tần Cửu lấy từ trong tay áo ra một tấm khăn gấm, đưa tới, nói: “Liên Nhi đừng dùng tay áo để lau." Lưu Liên nhắm mắt nhận lấy khăn gấm, chỉ cảm thấy như nhận một củ khoai lang nóng bỏng tay, vừa không dám lau, vừa không dám ném đi. dieendaanleequuydonn
“Ta sẽ không nói cho ngươi biết, muốn chém giết muốn lăng trì tùy ngươi!" Anh Đào khàn giọng nói.
“Tùy ta? Có thật là tùy vào ta?" Tần Cửu liếc mắt, mỉm cười nói: “Ta nghe nói có một cách thức giết người, là cách thú vị nhất. Nghe đâu, đào trên mặt đất một cái hố, cởi sạch áo quần trên mình người, sau đó trồng người giống như trồng cây vào trong đất, chỉ để lộ cái đầu, lại khoét một lỗ hình chữ thập trên đầu, đổ thủy ngân vào trong vết thương ở đỉnh đầu, sẽ lột toàn bộ da trên người kẻ đó ra. Nghe nói, người bị lột hết da sẽ không chết ngay lập tức, phải đau đớn liên tục ba ngày ba đêm. Hay là chúng ta thử một chút, thế nào? Liên Nhi, đến lúc đó để cho ngươi tự mình ra tay, thế nào?" Tần Cửu nói xong, đột nhiên quay đầu hỏi Lưu Liên.
Lưu Liên nghe đến sởn cả gai ốc, khăn gấm cầm trong tay rơi xuống không một tiếng động, hắn thở hổn hển một tiếng quỳ rạp xuống trước người Tần Cửu, nói: “Cửu gia, đừng giết nàng ta, cầu xin ngài đừng giết nàng ta, là..."
“Yêu nữ, Thiên Thần tông các ngươi không có một ai tốt đẹp, dù ta có làm quỷ cũng không tha cho các ngươi!"Anh Đào chợt khàn giọng quát lên.
Nhan Duật rũ mắt nhìn nữ tử trước mặt, nàng thấp hơn hắn nhiều, lúc này đang ngẩng đầu, ánh mắt trêu đùa chần chừ dừng trên mặt hắn một lát, đôi mắt đẹp cười thành mảnh trăng non, cho thấy tâm tình vô cùng tốt. Loại ánh mắt trêu đùa trắng trợn này, từ trước tới nay chỉ có hắn nhìn người khác, vẫn chưa từng bị người khác nhìn như vậy, hơn nữa còn là một nữ tử.
Tròng mắt hẹp dài của Nhan Duật híp lại, làn môi mỏng hiện lên một nụ cười mị hoặc, giọng nói như lời nguyền của ma quỷ, hỏi: “Ngươi muốn ta làm gì?"
Tần Cửu nghiêng đầu, chớp mắt giống như suy tư, đôi mi dày đen chớp nhẹ như cánh bướm trắng. Nàng chợt khoan thai mỉm cười, giơ ngón tay trắng nõn lên vươn về phía khuôn mặt Nhan Duật.
Nhan Duật đột nhiên cau mày, không nhìn rõ động tác ra sao, thân thể đã bình tĩnh lùi về sau một bước. Tần Cửu hài lòng híp mắt cười nói: “Ta muốn ngài... cứ như vậy, cách xa ta một chút, lại xa thêm chút nữa." Nói xong, nàng nhanh nhẹn xoay người rời đi, đi được vài bước, lại chợt quay người, giơ tay chỉ vào gò má trái của chính nàng, nói: “Vương gia, ở đây có một chút máu ngài còn chưa lau, nếu như để Tô Vãn Hương của ngài nhìn thấy, sẽ đau lòng chết mất."
Vẻ mặt Nhan Duật biến đổi trong nháy mắt, cầm khăn gấm trong tay lên ra sức lau gò má, lau mãi cho đến khi hai má đều đỏ bừng, vẫn không lau xuống chút màu máu nào.
Tây Thi nhỏ giọng nói: “Vương gia, mặt ngài sạch sẽ mà!"
Nhan Duật híp mắt dài lại, lạnh giọng quát lên: “Ngươi, yêu nữ này!" Chắc là quát quá gắng sức, dùng sức như vậy, làm cho máu mũi lại bắt đầu mạnh mẽ chảy ra, tứ đại mỹ nhân sợ đến mức lại lộn xộn một hồi.
Tần Cửu đứng lại ở cách đó không xa, khóe môi hiện lên ý cười lạnh lùng. Mới vừa rồi nàng nhắc tới Tô Vãn Hương, thực ra chỉ là cố ý thăm dò một chút, không ngờ sắc mặt Nhan Duật đột ngột biến đổi. Xem ra, có lẽ là Nhan Duật thật lòng với Tô Vãn Hương.
“Cửu gia!" Một chiếc xe ngựa màu xanh dừng ở chỗ cách nha môn phủ doãn không xa, Tỳ Ba và Lưu Liên đứng ở trước xe ngựa, người gọi là Tỳ Ba. Lưu Liên ôm Hoàng Mao cúi đầu đứng đó, ánh mắt nhìn Tần Cửu có vài phần mơ hồ.
Rõ ràng Tỳ Ba đợi ở đây đã lâu, thấy Tần Cửu đi ra, dường như cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hoàng Mao kêu lên một tiếng quái dị, vỗ cánh bay đến đậu ở trên vai Tần Cửu.
“Tỳ Ba, ngươi đi truyền lời bảo bốn thiếu niên kia tự động rời đi, khi quay lại, đưa Anh Đào tới đây." Tần Cửu thản nhiên phân phó xong, chậm rãi bước lên xe ngựa.
Nếu Tần Cửu vô tội, Anh Đào vẫn là thị nữ của nàng, ngay cả An Lăng Vương cũng không có cách nào thay đổi điều này.
Lưu Liên ở bên ngoài xe ngựa lề mề không chịu lên xe, cầu xin Tỳ Ba: “Tỳ Ba, huynh vào trong xe ngựa đi, tôi ở bên ngoài đánh xe."
Tần Cửu cười tủm tỉm nói: “Liên Nhi, vào trong xe." Âm thanh này mềm mại đẹp đẽ êm tai, nhưng nghe vào trong tai Lưu Liên, không thua gì tiếng đòi mạng của ma quỷ. Mồ hôi lạnh trên trán hắn không ngừng túa ra, được ánh nắng chiếu vào, lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt. Hắn run rẩy giơ tay lên, vén rèm xe chui vào trong xe ngựa, ngắm chính xác vị trí cách xa Tần Cửu nhất, kinh hoàng khiếp sợ ngồi xuống.
Một lát sau, rèm xe được vén lên, Tỳ Ba ở bên ngoài xin ý kiến: “Cửu gia, nô tài đã đưa Anh Đào tới rồi." “Đưa vào đây đi, ta muốn đích thân thẩm vấn." Tần Cửu thản nhiên nói.
Rèm xe được vén lên, Anh Đào bị Tỳ Ba xốc vào bên trong, ngay sau đó xe ngựa bắt đầu lộc cộc đi về phía trước.
Tần Cửu vén rèm xe lên, chỉ thấy Nhan Túc khoanh tay đứng bất động ở trước cửa nha môn, cả người lạnh lùng kiêu ngạo như sương, triều phục bằng gấm màu đen đỏ được ánh nắng chiếu vào, lóe lên tia sáng chói mắt. Nhưng dù tia sáng này chói mắt hơn nữa, cũng không thể hơn được mũi gai sắc nhọn mạnh như vũ bão trong đôi mắt hắn. Trong lòng Tần Cửu trào dâng cảm giác lạnh lẽo vô biên vô hạn. Nàng chậm rãi buông rèm xe xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Anh Đào.
Rõ ràng Anh Đào bị Tỳ Ba phong bế huyệt đạo, lúc này đang ngồi cứng ngắc bên trong xe, chỉ có con ngươi còn có thể chuyển động. Nàng ta gắt gao nhìn chằm chằm Tần Cửu, trong đôi mắt tối đen đầy màu máu.
Tần Cửu hơi híp mắt, hàn ý trong sóng mắt lạnh đến thấu xương, khiến khuôn mặt của Anh Đào tái nhợt trong nháy mắt. Tần Cửu phất tay giải khai huyệt đạo của nàng ta, lạnh lùng nói: “Anh Đào, thời gian ngươi đi theo ta không ngắn, ngươi thật sự nghĩ những việc ngươi làm ta không hề hay biết sao? Ngươi là người bên cạnh ta, nếu ta không hiểu rõ ngươi, vậy chẳng phải ta là tự tìm đường chết? Ngươi nói xem, dọc đường tiến kinh này, chủ tử của ngươi ám sát ta bao nhiêu lần? Thật sự cho là ta tưởng triều đình phái người đến ám sát sao? Hừ..."
Tần Cửu hừ lạnh một tiếng, chợt thấy trong mắt Anh Đào hiện lên một chút thống khổ. Trong lòng nàng cả kinh, đột nhiên ra tay, duỗi ngón tay bóp cằm của Anh Đào, hơi dùng lực một chút, liền gỡ được cằm nàng ta xuống.
Bên trong buồng xe yên lặng như tờ, một tiếng “Ọe" rất nhỏ này, dọa cho Lưu Liên sợ đến mức run cầm cập.
“Muốn chết ư?! Nào dễ dàng như vậy!" Tần Cửu lạnh lùng cười, vung tay lên đánh vào má trái Anh Đào, một quyền này cũng không nhẹ hơn quyền đánh lên mặt Nhan Túc chút nào, chỉ nghe thấy một tiếng kêu rên, Anh Đào bị đánh cho lệch mặt, theo đó trong miệng phun ra một ngụm máu tươi. Lẫn ở trong máu tươi, còn có mấy chiếc răng và một viên thuốc nhỏ bọc trong giấy. Máu tươi vừa vặn bắn tung tóe lên mặt Lưu Liên, thật là trùng hợp, viên thuốc kia rơi đúng vào cái miệng há to của Lưu Liên. dfienddn lieqiudoon
Lưu Liên đi theo Tần Cửu lâu như vậy, vẫn từ miệng người khác biết nàng tàn nhẫn cỡ nào, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy tận mắt. Bởi vì từ trước đến giờ, Tần Cửu đều đối xử với hắn ôn hòa đến cực điểm, lúc này đột nhiên thấy nàng tàn nhẫn như vậy, chỉ cảm thấy đầu ong một tiếng, cảm giác như nắm đấm kia đang nện trên người mình.
“Liên Nhi, nhổ ra! Ngươi muốn chết sao?" Tần Cửu quay đầu chậm rãi nói.
Ánh sáng bên trong xe ảm đạm, Lưu Liên nhìn chằm chằm đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Tần Cửu, chỉ cảm thấy từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều là cảm giác lạnh lẽo. Hắn hận mình không thể cắn viên thuốc này chết ngay lập tức, vậy thì không phải chịu đựng giày vò của yêu nữ nữa. Viên thuốc này từ trong miệng Anh Đào bị đánh bay ra ngoài, chắc chắn là thuốc độc. Nhưng hắn nào dám, tay run rẩy móc dược hoàn từ trong miệng ra, ném ở trong xe.
Tần Cửu nghiêng đầu, dung mạo như tranh vẽ dần dần chìm vào bóng tối trong xe, trong mắt lạnh lẽo nghiêm nghị, cả người giống như sứ giả Câu Hồn khiến người ta khiếp sợ. Nàng đưa tay, nâng cằm Anh Đào lên, lười biếng hỏi: “Anh Đào, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi biết được đêm qua ta đến Cửu Mạn sơn như thế nào, trên công đường ngươi nói là bám theo, người khác tin, nhưng Cửu gia ta không tin. Nói đi, là ai tiết lộ tin tức? Ngươi khai ra kẻ đó, ta sẽ tha cho ngươi."
Đêm qua nàng nói thân thể không khỏe, nghỉ ngơi sớm một chút. Nếu không người nào tiết lộ tin tức, Anh Đào không thể biết nàng sẽ đi ra ngoài, càng không thể theo dõi nàng đến Cửu Mạn sơn. Nếu như vậy, với công lực của nàng và Tỳ Ba, đã phát hiện từ lâu.
Tần Cửu nói xong, ung dung thản nhiên liếc nhìn Lưu Liên, quả nhiên mồ hôi lạnh trên trán Lưu Liên chảy ra nhanh hơn.
Tần Cửu vờ dịu dàng cười với hắn: “Liên Nhi, ngươi nóng lắm sao? Mồ hôi ra đầy đầu như thế?"
Lưu Liên nhanh chóng liếc nhìn Tần Cửu một cái, thấy nàng đang cười tủm tỉm nhìn mình, trên mặt không có chút hung ác nào, trong lòng càng sợ hãi, giơ tay áo lau trán, run rẩy nói: “Đúng ạ, nóng... Thật sự quá nóng!"
Tần Cửu lấy từ trong tay áo ra một tấm khăn gấm, đưa tới, nói: “Liên Nhi đừng dùng tay áo để lau." Lưu Liên nhắm mắt nhận lấy khăn gấm, chỉ cảm thấy như nhận một củ khoai lang nóng bỏng tay, vừa không dám lau, vừa không dám ném đi. dieendaanleequuydonn
“Ta sẽ không nói cho ngươi biết, muốn chém giết muốn lăng trì tùy ngươi!" Anh Đào khàn giọng nói.
“Tùy ta? Có thật là tùy vào ta?" Tần Cửu liếc mắt, mỉm cười nói: “Ta nghe nói có một cách thức giết người, là cách thú vị nhất. Nghe đâu, đào trên mặt đất một cái hố, cởi sạch áo quần trên mình người, sau đó trồng người giống như trồng cây vào trong đất, chỉ để lộ cái đầu, lại khoét một lỗ hình chữ thập trên đầu, đổ thủy ngân vào trong vết thương ở đỉnh đầu, sẽ lột toàn bộ da trên người kẻ đó ra. Nghe nói, người bị lột hết da sẽ không chết ngay lập tức, phải đau đớn liên tục ba ngày ba đêm. Hay là chúng ta thử một chút, thế nào? Liên Nhi, đến lúc đó để cho ngươi tự mình ra tay, thế nào?" Tần Cửu nói xong, đột nhiên quay đầu hỏi Lưu Liên.
Lưu Liên nghe đến sởn cả gai ốc, khăn gấm cầm trong tay rơi xuống không một tiếng động, hắn thở hổn hển một tiếng quỳ rạp xuống trước người Tần Cửu, nói: “Cửu gia, đừng giết nàng ta, cầu xin ngài đừng giết nàng ta, là..."
“Yêu nữ, Thiên Thần tông các ngươi không có một ai tốt đẹp, dù ta có làm quỷ cũng không tha cho các ngươi!"Anh Đào chợt khàn giọng quát lên.
Tác giả :
Nguyệt Xuất Vân