Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ
Chương 127: Liều mạng
Editor: Xám
Đừng nói tỷ thí, cho dù là leo lên tháp trúc đó, cũng cần người có khinh công tuyệt đỉnh, nàng tự phụ khinh công cũng không tệ, muốn leo lên phía trên cũng có thể. Chỉ là, nếu như nói là tỷ thí, ở trên cái tháp đó, nàng không biết mình có thể thắng được Nhan Túc hay không.
Trong phút giây này, Tần Cửu có chút do dự.
Bởi vì người nàng đối mặt là Nhan Túc, rốt cuộc võ công của hắn cao đến đâu, lần trước nàng đã lĩnh hội rồi. Nàng hiện giờ, đã sớm không còn là nàng của trước đây. Lần này về kinh, rất nhiều chuyện, nếu như không nắm chắc vẹn toàn, nàng sẽ không tùy tiện đi làm. Nhưng tòa tháp trúc này thật sự rất cao, không hề giống như tỉ võ trên đất bằng, nếu như thua ở phía trên rồi rơi xuống, nàng không chết thì cũng bị thương.
Sự im lặng của Tần Cửu khiến Nhan Duật có chút bất ngờ, không nhịn được nhìn nàng một cái, thấy nàng đang mím môi cười, nhưng đôi mắt phượng kia lại sâu thẳm đến mức không nhìn thấy đáy, không nhìn ra hỉ nộ của nàng. Nhan Duật nhíu mày nói: "Cửu gia, ngươi cảm thấy có thể không?"
Tần Cửu hiểu rõ, vừa rồi Ngô Câu thắng Tạ Địch Trần, Chu Thắng thua Tạ Trạc Trần, hai bên có thể tính là hòa nhau. Thắng bại hoàn toàn nằm ở ván của nàng và Nhan Túc, nếu như nàng nhận thua, vậy thì, Nhan Duật có thể chủ trì hội Thu Mộ hay không sẽ rất khó nói. Suy cho cùng, có lão hồ ly Tô Thanh đó nhìn chằm chằm. Mà nàng, cũng muốn lợi dụng Nhan Duật chủ trì hội Thu Mộ, tiếp tục đưa người của mình thâm nhập vào trong quân đội bảo vệ kinh kỳ. Cho nên, Nhan Duật nhất định phải chủ trì hội Thu Mộ, điểm này nàng nhất định phải làm được.
Tần Cửu suy nghĩ một lát, đã hạ quyết tâm. Mấy ngày nay nàng vẫn luôn tập luyện Bổ Thiên Tâm Kinh, nội lực sớm đã cao hơn lúc mới vào kinh rất nhiều, nếu nàng không chiến mà nhận thua với Nhan Túc, thật sự không cam tâm. Nàng lại ngẩng đầu nhìn tháp trúc một cái, chỉ thấy trên đỉnh tháp mơ hồ lộ ra sắc đỏ, có lẽ là hồng tú cầu kia. Lòng nàng đã ra quyết định, nghiêng đầu gật gật với Nhan Duật, nở cụ cười thản nhiên: “Ta có thể!"
Ánh mắt Nhan Duật dạo một vòng trên mặt Tần Cửu, muốn nhìn rõ thần sắc trong mắt Tần Cửu, không biết vì sao, hắn lại muốn biết nàng nghĩ thế nào? Rốt cuộc nắm chắc mấy phần thành công, mãi đến khi nhìn thấy ánh mắt thâm trầm và vẻ kiên định nơi đáy mắt nàng, trong lòng cũng lập tức bình tĩnh, hắn cười lười biếng nói: "Bản vương cũng tin Cửu gia có thể." Hắn biết Tần Cửu đang giúp hắn, nhưng cũng biết, hẳn là Tần Cửu sẽ không dùng tính mạng mình để đặt cược. Nàng cảm thấy có thể, vậy nhất định là nắm chắc.
Trong lòng Tỳ Ba lại lo lắng, hắn nói khẽ ở phía sau Tần Cửu: "Cửu gia, để nô tài đi đi!"
Tần Cửu cười nhạt nói: "E rằng ngươi đi không được." Người Nhan Túc chọn là nàng, đương nhiên sẽ không cho nàng đổi người.
"Cửu gia, ngươi đã nghĩ xong chưa?" Nhan Túc xoay người lại hoàn mỹ mà tao nhã, bóng người thon dài giữa trời chiều hiện ra sự tiêu sái không nói nên lời. Hắn ngước mắt liếc nhìn Tần Cửu, đáy mắt sâu thăm thẳm.
"Nghĩ xong rồi." Tần Cửu nhướng mày cười lạnh.
Hai người cùng đến trước tháp trúc.
Phần dưới của tháp trúc này là vài cây cọc gỗ thô to cắm trên mặt đất, lại thêm mấy cây cọc gỗ dựng thành, càng hướng lên trên càng hẹp, mãi cho đến nơi cao, đã đổi thành dựng bằng cành trúc nhỏ nhẹ.
Mắt phượng của Nhan Túc híp lại, nói với giọng lạnh lùng: "Mời Cửu gia!"
Tần Cửu cười sáng ngời: “Mời!" Tiếng nói vừa dứt, chân nàng vừa nhảy, người đã bay vọt lên trên tầng cọc gỗ đầu tiên.
Góc áo đỏ tươi phất qua trước người Nhan Túc, tà dương của trời chiều đã mạ thêm một lớp ánh sáng như ẩn như hiện lên trên hồng y.
Nhan Túc híp tròng mắt lạnh lẽo lại, lạnh lùng tung người lên, áo trắng lẫm liệt căng phồng gió mà bay múa, người vọt lên như rồng bay, đáp xuống xà gỗ cao hơn Tần Cửu một tầng. Người hắn vừa ổn định trên xà gỗ, chân đã không khách sáo đá về phía Tần Cửu.
Kiểu tỷ thí này, chiếm được nơi cao, chính là chiếm được địa lợi.
Tục ngữ nói đúng, một người ở cửa, vạn người chớ mở.
Tần Cửu một lần không cẩn thận đã rơi xuống hạ phong, nhưng nàng không hề nóng vội, hai tay di chuyển tránh công kích của Nhan Túc, đồng thời chân dài móc lên phía trên, dùng mũi chân móc lấy xà gỗ bên cạnh, cả người đầu dưới chân trên mà treo ở trên tháp trúc. Hôm nay nàng không định tự mình ra tay, cho nên không hề mặc trang phục gọn gàng, mà mặc một chiếc váy màu đỏ, tà váy cực rộng, treo ngược như vậy, váy đỏ tươi xòe ra như cánh hoa nở rộ bay xuống dưới, quần lụa màu trắng mặc bên trong đã lộ ra.
Khoảnh khắc đó, Nhan Túc đã sửng sốt.
Nhưng cũng chính là giây phút thần trí dao động đó, vòng eo nhỏ mảnh mềm dẻo của Tần Cửu ưỡn lên, cả người đã lật trở lại. Đợi đến khi Nhan Túc khôi phục thần trí, sắc đỏ phô trương kia đã sớm lướt qua hắn, chiếm giữ xà gỗ trên đỉnh đầu hắn.
Trong mắt Nhan Túc hiện lên vẻ buồn bực, hắn lại một lần nữa nhắc nhở bản thân, nữ nhân này là yêu nữ không biết liêm sỉ, không giống với nữ nhân bình thường, dù cho nàng cởi đai thoát áo trước mặt hắn, hắn cũng không nên cảm thấy kinh ngạc. Càng không thể vì kinh ngạc trong chớp mắt đó mà để nàng chui qua khoảng trống.
Rất nhanh hắn nhún người nhảy lên, đuổi sát Tần Cửu.
Ở trên tháp trúc, hai bóng người một đỏ một trắng, đánh xoay vòng ở rìa để lên trên.
Nhan Duật ngồi trên ghế dựa có dựng mái che nắng ngẩng đầu, ánh mắt hắn di chuyển theo bóng dáng hai người, trong lồng ngực, dường như trái tim đập nhanh hơn bình thường, mà trong lòng bàn tay hắn, vào lúc hắn không biết, đã bị mồ hôi dính ướt.
Tháp trúc kia có tổng cộng mười tám tầng, đến tầng thứ mười, mặt trên đã đổi thành sào trúc thô to, khi hai người đến tầng thứ mười, ở đó có một nền phẳng nhỏ, hai người triển khai quyết đấu.
Bởi tháp trúc dựng từ cọc gỗ và sào trúc, Nhan Túc không dùng kiếm, vì sợ không cẩn thận chém đứt thân trúc, tháp trúc sập rồi, hai người đều sẽ rơi xuống dưới. Vậy nên Nhan Túc chỉ dùng một thanh đoản kiếm ngắn nhỏ, ứng phó với kim thêu hoa của Tần Cửu.
Nhưng đối với hắn mà nói, đã dư dả rồi. Dường như thanh đoản kiếm này chuyên để đối phó với giao tơ của Tần Cửu, có thể chém đứt. Tần Cửu bèn không dùng giao tơ trân quý đó nữa, đổi thành dùng sợi tơ thông thường. Tần Cửu đấu với Nhan Túc vài chiêu, bị Nhan Túc ép cho lùi lại từng bước, một chiêu sơ xuất, đoản kiếm của Nhan Túc đâm vào bả vai Tần Cửu, Tần Cửu bị đau kêu khẽ một tiếng, tay buông ra, cả người đã rơi xuống dưới. Chỉ màu trong tay nàng bắn vèo ra ngoài, quấy lấy sào trúc gần nhất mới ổn định được thân thể, nàng vội ngắm chuẩn cơ hội, với cánh tay bám vào.
Mặc dù như thế, vẫn là nguy hiểm vạn phần.
Nhan Duật ở bên dưới nhìn mà kinh tâm động phách, thấy Tần Cửu rơi từ phía trên xuống, trái tim đã ngừng đập trong nháy mắt, hắn đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, bước nhanh về phía tháp trúc. May mà Tần Cửu bám được vào sào trúc, dường như lúc này trái tim ngừng đập của hắn mới sống lại, bắt đầu chậm rãi đập lên.
Từng nhịp, từng nhịp, đập cực kỳ nặng nề, giống như trĩu xuống bởi sức mạnh ngàn cân.
Vai phải của Tần Cửu bị thương, vừa dùng sức đã có máu tươi trào ra. Mà Nhan Túc không hề tiếp tục leo lên trên, lại đứng trên xà gỗ ở đỉnh đầu nàng nhìn từ trên cao xuống. Tà dương của tây thiên ở ngay trên đầu hắn, mái tóc dài đen như mực bay múa theo gió, bốn phía của thân hình cao thẳng được tà dương mạ lên một lớp viền vàng, ngẩng đầu nhìn đi, kiêu ngạo như thần. Hắn bình tĩnh nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Tần Cửu, chỉ cần có ta ở đây, cho dù Thiên Thần tông các ngươi có tâm tư gì, tuyệt đối sẽ không đạt được!"
Khung trời phía xa đỏ rực như lửa, bầu trời giống như bị châm lửa. Màu đỏ giống như ngọn lửa đó làm trái tim nàng nóng đến run rẩy. Khoảnh khắc này, Tần Cửu cảm giác như đã quay về buổi tối ba năm trước.
Lông mi đen dày của nàng từ từ cụp xuống, che giấu sóng cả mãnh liệt sục sôi nơi đáy mắt đến mức một giọt nước cũng không lọt ra, một lát sau, nở nụ cười xinh đẹp với hắn: “Nhan Túc, Thiên Thần tông sẽ không đạt được, vậy tâm tư của ta với điện hạ, ta có thể đạt được không?"
Tâm tư của nàng?
"Tâm tư của ta chính là phá hỏng chuyện chung thân của điện hạ và Tô tiểu thư, đồng thời có được điện hạ!" Tần Cửu vô lại cười quyến rũ.
Sắc mặt Nhan Túc trầm xuống, không ngờ đến lúc này rồi, nữ tử này còn có tâm trạng trêu ghẹo hắn.
Hắn cười lạnh lùng nói: "Ngươi cũng sẽ không thể đạt được!"
Tần Cửu cười ha ha, gió thổi tay áo, bay lượn như hoa.
"Các ngươi muốn hoàng thúc chủ trì hội Thu Mộ, tính toán chuyện gì, thật sự cho rằng ta không biết sao? Ta sẽ không nhường lại quyền lợi của hội Thu Mộ cho ngươi!" Nhan Túc chậm rãi nói từng chữ từng câu.
Tần Cửu bám lấy xà gỗ, nét cười nơi khóe môi nở rộ xinh đẹp như hoa, nàng khoan thai nói: "Vậy điện hạ hãy giành tú cầu đi, nếu như ngài có thể giành được, thất thúc của ngài cũng sẽ không chủ trì được hội Thu Mộ. Hay là, bây giờ điện hạ cứ một đao giết chết ta, vậy thì ta cũng sẽ không giành được tú cầu."
Nhan Túc cười lạnh lùng, quay người lập tức nhảy lên đỉnh tháp.
Ánh mắt Tần Cửu lạnh lẽo, với tình huống trước mắt, Nhan Túc muốn giết nàng, tuyệt đối là cơ hội tuyệt hảo, nhưng hắn không làm. Vậy thì nàng sẽ không khách sáo nữa. Tần Cửu đột nhiên dùng sức, hai chân đặt lên xà gỗ, vừa dùng sức, đã đuổi theo Nhan Túc.
Tình huống này, Tần Cửu đã thua chắc rồi. Nàng cách Nhan Túc, ít nhất là hai tầng.
Chẳng mấy chốc Nhan Túc đã đến tầng mười bảy, mà Tần Cửu mới đuổi đến tầng mười lăm. Mắt thấy Nhan Túc đưa tay cầm lấy tú cầu treo ở đỉnh. Mắt phượng của Tần Cửu híp lại, tơ trong tay áo bện thành một sợi, bắn vèo ra ngoài, quấn quanh tú cầu mấy vòng. Lại đột ngột dùng sức, kéo tú cầu xuống.
Mắt thấy tú cầu có thể đụng tay đến, lại bị Tần Cửu cướp đi rồi.
Ánh mắt Nhan Túc lạnh lùng, bước chân nhanh chóng dời xuống. Cho dù là Tần Cửu đã lấy được tú cầu, trong quá trình xuống tháp, hắn cũng có thể cướp về.
Thế nhưng hắn vừa cúi đầu, bước chân ngừng lại, cả người đờ ra.
Ở nơi ngược sáng, nàng bám lên sào trúc, cười quỷ dị với hắn.
Chẳng biết từ lúc nào mái tóc đen đã tản mát, không vén không buộc, tung bay trong gió giống như thác nước.
Ánh chiều tà chiếu vào tròng mắt sáng ngời của nàng, dường như ánh sáng khắp trời đất đã tụ lại trong đôi mắt phượng xinh đẹp ấy, xoay chuyển theo sóng mắt của nàng, tỏa sáng rực rỡ, dường như ngay cả rực rỡ của ánh mặt trời cũng bị nàng áp chế.
Khi đánh nhau với hắn, bộ y phục đỏ tươi đã rách tan, vết máu bầm trên bả vai tạo thành một đóa hoa. Thế nhưng, mặc dù cả người nhếch nhác, song phong thái tuyệt trần và sự tươi đẹp giống như nắng gắt đó lại khiến trái tim hắn nghẹn lại.
Mà điều khiến trái tim hắn nghẹn lại hơn là, bóng hình nàng cách hắn càng ngày càng xa.
Bởi vì nàng, sau khi cười với hắn, hai tay đã buông sào trúc ra, cả người rơi xuống dưới.
Bóng hình đó giống như ráng mây sáng lạn, thế nhưng, trong khoảnh khắc nàng buông sào trúc ra, nỗi thống khổ trong đôi mắt kia lại rơi vào trong mắt hắn, làm trái tim hắn đau nhói như kim châm.
Không biết vì sao, Nhan Túc cảm thấy trái tim mình chợt trống rỗng, giống như bị người ta móc mất thứ gì đó.
Vì sao nàng, liều mạng như vậy chứ?
Đừng nói tỷ thí, cho dù là leo lên tháp trúc đó, cũng cần người có khinh công tuyệt đỉnh, nàng tự phụ khinh công cũng không tệ, muốn leo lên phía trên cũng có thể. Chỉ là, nếu như nói là tỷ thí, ở trên cái tháp đó, nàng không biết mình có thể thắng được Nhan Túc hay không.
Trong phút giây này, Tần Cửu có chút do dự.
Bởi vì người nàng đối mặt là Nhan Túc, rốt cuộc võ công của hắn cao đến đâu, lần trước nàng đã lĩnh hội rồi. Nàng hiện giờ, đã sớm không còn là nàng của trước đây. Lần này về kinh, rất nhiều chuyện, nếu như không nắm chắc vẹn toàn, nàng sẽ không tùy tiện đi làm. Nhưng tòa tháp trúc này thật sự rất cao, không hề giống như tỉ võ trên đất bằng, nếu như thua ở phía trên rồi rơi xuống, nàng không chết thì cũng bị thương.
Sự im lặng của Tần Cửu khiến Nhan Duật có chút bất ngờ, không nhịn được nhìn nàng một cái, thấy nàng đang mím môi cười, nhưng đôi mắt phượng kia lại sâu thẳm đến mức không nhìn thấy đáy, không nhìn ra hỉ nộ của nàng. Nhan Duật nhíu mày nói: "Cửu gia, ngươi cảm thấy có thể không?"
Tần Cửu hiểu rõ, vừa rồi Ngô Câu thắng Tạ Địch Trần, Chu Thắng thua Tạ Trạc Trần, hai bên có thể tính là hòa nhau. Thắng bại hoàn toàn nằm ở ván của nàng và Nhan Túc, nếu như nàng nhận thua, vậy thì, Nhan Duật có thể chủ trì hội Thu Mộ hay không sẽ rất khó nói. Suy cho cùng, có lão hồ ly Tô Thanh đó nhìn chằm chằm. Mà nàng, cũng muốn lợi dụng Nhan Duật chủ trì hội Thu Mộ, tiếp tục đưa người của mình thâm nhập vào trong quân đội bảo vệ kinh kỳ. Cho nên, Nhan Duật nhất định phải chủ trì hội Thu Mộ, điểm này nàng nhất định phải làm được.
Tần Cửu suy nghĩ một lát, đã hạ quyết tâm. Mấy ngày nay nàng vẫn luôn tập luyện Bổ Thiên Tâm Kinh, nội lực sớm đã cao hơn lúc mới vào kinh rất nhiều, nếu nàng không chiến mà nhận thua với Nhan Túc, thật sự không cam tâm. Nàng lại ngẩng đầu nhìn tháp trúc một cái, chỉ thấy trên đỉnh tháp mơ hồ lộ ra sắc đỏ, có lẽ là hồng tú cầu kia. Lòng nàng đã ra quyết định, nghiêng đầu gật gật với Nhan Duật, nở cụ cười thản nhiên: “Ta có thể!"
Ánh mắt Nhan Duật dạo một vòng trên mặt Tần Cửu, muốn nhìn rõ thần sắc trong mắt Tần Cửu, không biết vì sao, hắn lại muốn biết nàng nghĩ thế nào? Rốt cuộc nắm chắc mấy phần thành công, mãi đến khi nhìn thấy ánh mắt thâm trầm và vẻ kiên định nơi đáy mắt nàng, trong lòng cũng lập tức bình tĩnh, hắn cười lười biếng nói: "Bản vương cũng tin Cửu gia có thể." Hắn biết Tần Cửu đang giúp hắn, nhưng cũng biết, hẳn là Tần Cửu sẽ không dùng tính mạng mình để đặt cược. Nàng cảm thấy có thể, vậy nhất định là nắm chắc.
Trong lòng Tỳ Ba lại lo lắng, hắn nói khẽ ở phía sau Tần Cửu: "Cửu gia, để nô tài đi đi!"
Tần Cửu cười nhạt nói: "E rằng ngươi đi không được." Người Nhan Túc chọn là nàng, đương nhiên sẽ không cho nàng đổi người.
"Cửu gia, ngươi đã nghĩ xong chưa?" Nhan Túc xoay người lại hoàn mỹ mà tao nhã, bóng người thon dài giữa trời chiều hiện ra sự tiêu sái không nói nên lời. Hắn ngước mắt liếc nhìn Tần Cửu, đáy mắt sâu thăm thẳm.
"Nghĩ xong rồi." Tần Cửu nhướng mày cười lạnh.
Hai người cùng đến trước tháp trúc.
Phần dưới của tháp trúc này là vài cây cọc gỗ thô to cắm trên mặt đất, lại thêm mấy cây cọc gỗ dựng thành, càng hướng lên trên càng hẹp, mãi cho đến nơi cao, đã đổi thành dựng bằng cành trúc nhỏ nhẹ.
Mắt phượng của Nhan Túc híp lại, nói với giọng lạnh lùng: "Mời Cửu gia!"
Tần Cửu cười sáng ngời: “Mời!" Tiếng nói vừa dứt, chân nàng vừa nhảy, người đã bay vọt lên trên tầng cọc gỗ đầu tiên.
Góc áo đỏ tươi phất qua trước người Nhan Túc, tà dương của trời chiều đã mạ thêm một lớp ánh sáng như ẩn như hiện lên trên hồng y.
Nhan Túc híp tròng mắt lạnh lẽo lại, lạnh lùng tung người lên, áo trắng lẫm liệt căng phồng gió mà bay múa, người vọt lên như rồng bay, đáp xuống xà gỗ cao hơn Tần Cửu một tầng. Người hắn vừa ổn định trên xà gỗ, chân đã không khách sáo đá về phía Tần Cửu.
Kiểu tỷ thí này, chiếm được nơi cao, chính là chiếm được địa lợi.
Tục ngữ nói đúng, một người ở cửa, vạn người chớ mở.
Tần Cửu một lần không cẩn thận đã rơi xuống hạ phong, nhưng nàng không hề nóng vội, hai tay di chuyển tránh công kích của Nhan Túc, đồng thời chân dài móc lên phía trên, dùng mũi chân móc lấy xà gỗ bên cạnh, cả người đầu dưới chân trên mà treo ở trên tháp trúc. Hôm nay nàng không định tự mình ra tay, cho nên không hề mặc trang phục gọn gàng, mà mặc một chiếc váy màu đỏ, tà váy cực rộng, treo ngược như vậy, váy đỏ tươi xòe ra như cánh hoa nở rộ bay xuống dưới, quần lụa màu trắng mặc bên trong đã lộ ra.
Khoảnh khắc đó, Nhan Túc đã sửng sốt.
Nhưng cũng chính là giây phút thần trí dao động đó, vòng eo nhỏ mảnh mềm dẻo của Tần Cửu ưỡn lên, cả người đã lật trở lại. Đợi đến khi Nhan Túc khôi phục thần trí, sắc đỏ phô trương kia đã sớm lướt qua hắn, chiếm giữ xà gỗ trên đỉnh đầu hắn.
Trong mắt Nhan Túc hiện lên vẻ buồn bực, hắn lại một lần nữa nhắc nhở bản thân, nữ nhân này là yêu nữ không biết liêm sỉ, không giống với nữ nhân bình thường, dù cho nàng cởi đai thoát áo trước mặt hắn, hắn cũng không nên cảm thấy kinh ngạc. Càng không thể vì kinh ngạc trong chớp mắt đó mà để nàng chui qua khoảng trống.
Rất nhanh hắn nhún người nhảy lên, đuổi sát Tần Cửu.
Ở trên tháp trúc, hai bóng người một đỏ một trắng, đánh xoay vòng ở rìa để lên trên.
Nhan Duật ngồi trên ghế dựa có dựng mái che nắng ngẩng đầu, ánh mắt hắn di chuyển theo bóng dáng hai người, trong lồng ngực, dường như trái tim đập nhanh hơn bình thường, mà trong lòng bàn tay hắn, vào lúc hắn không biết, đã bị mồ hôi dính ướt.
Tháp trúc kia có tổng cộng mười tám tầng, đến tầng thứ mười, mặt trên đã đổi thành sào trúc thô to, khi hai người đến tầng thứ mười, ở đó có một nền phẳng nhỏ, hai người triển khai quyết đấu.
Bởi tháp trúc dựng từ cọc gỗ và sào trúc, Nhan Túc không dùng kiếm, vì sợ không cẩn thận chém đứt thân trúc, tháp trúc sập rồi, hai người đều sẽ rơi xuống dưới. Vậy nên Nhan Túc chỉ dùng một thanh đoản kiếm ngắn nhỏ, ứng phó với kim thêu hoa của Tần Cửu.
Nhưng đối với hắn mà nói, đã dư dả rồi. Dường như thanh đoản kiếm này chuyên để đối phó với giao tơ của Tần Cửu, có thể chém đứt. Tần Cửu bèn không dùng giao tơ trân quý đó nữa, đổi thành dùng sợi tơ thông thường. Tần Cửu đấu với Nhan Túc vài chiêu, bị Nhan Túc ép cho lùi lại từng bước, một chiêu sơ xuất, đoản kiếm của Nhan Túc đâm vào bả vai Tần Cửu, Tần Cửu bị đau kêu khẽ một tiếng, tay buông ra, cả người đã rơi xuống dưới. Chỉ màu trong tay nàng bắn vèo ra ngoài, quấy lấy sào trúc gần nhất mới ổn định được thân thể, nàng vội ngắm chuẩn cơ hội, với cánh tay bám vào.
Mặc dù như thế, vẫn là nguy hiểm vạn phần.
Nhan Duật ở bên dưới nhìn mà kinh tâm động phách, thấy Tần Cửu rơi từ phía trên xuống, trái tim đã ngừng đập trong nháy mắt, hắn đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, bước nhanh về phía tháp trúc. May mà Tần Cửu bám được vào sào trúc, dường như lúc này trái tim ngừng đập của hắn mới sống lại, bắt đầu chậm rãi đập lên.
Từng nhịp, từng nhịp, đập cực kỳ nặng nề, giống như trĩu xuống bởi sức mạnh ngàn cân.
Vai phải của Tần Cửu bị thương, vừa dùng sức đã có máu tươi trào ra. Mà Nhan Túc không hề tiếp tục leo lên trên, lại đứng trên xà gỗ ở đỉnh đầu nàng nhìn từ trên cao xuống. Tà dương của tây thiên ở ngay trên đầu hắn, mái tóc dài đen như mực bay múa theo gió, bốn phía của thân hình cao thẳng được tà dương mạ lên một lớp viền vàng, ngẩng đầu nhìn đi, kiêu ngạo như thần. Hắn bình tĩnh nhìn nàng, lạnh lùng nói: "Tần Cửu, chỉ cần có ta ở đây, cho dù Thiên Thần tông các ngươi có tâm tư gì, tuyệt đối sẽ không đạt được!"
Khung trời phía xa đỏ rực như lửa, bầu trời giống như bị châm lửa. Màu đỏ giống như ngọn lửa đó làm trái tim nàng nóng đến run rẩy. Khoảnh khắc này, Tần Cửu cảm giác như đã quay về buổi tối ba năm trước.
Lông mi đen dày của nàng từ từ cụp xuống, che giấu sóng cả mãnh liệt sục sôi nơi đáy mắt đến mức một giọt nước cũng không lọt ra, một lát sau, nở nụ cười xinh đẹp với hắn: “Nhan Túc, Thiên Thần tông sẽ không đạt được, vậy tâm tư của ta với điện hạ, ta có thể đạt được không?"
Tâm tư của nàng?
"Tâm tư của ta chính là phá hỏng chuyện chung thân của điện hạ và Tô tiểu thư, đồng thời có được điện hạ!" Tần Cửu vô lại cười quyến rũ.
Sắc mặt Nhan Túc trầm xuống, không ngờ đến lúc này rồi, nữ tử này còn có tâm trạng trêu ghẹo hắn.
Hắn cười lạnh lùng nói: "Ngươi cũng sẽ không thể đạt được!"
Tần Cửu cười ha ha, gió thổi tay áo, bay lượn như hoa.
"Các ngươi muốn hoàng thúc chủ trì hội Thu Mộ, tính toán chuyện gì, thật sự cho rằng ta không biết sao? Ta sẽ không nhường lại quyền lợi của hội Thu Mộ cho ngươi!" Nhan Túc chậm rãi nói từng chữ từng câu.
Tần Cửu bám lấy xà gỗ, nét cười nơi khóe môi nở rộ xinh đẹp như hoa, nàng khoan thai nói: "Vậy điện hạ hãy giành tú cầu đi, nếu như ngài có thể giành được, thất thúc của ngài cũng sẽ không chủ trì được hội Thu Mộ. Hay là, bây giờ điện hạ cứ một đao giết chết ta, vậy thì ta cũng sẽ không giành được tú cầu."
Nhan Túc cười lạnh lùng, quay người lập tức nhảy lên đỉnh tháp.
Ánh mắt Tần Cửu lạnh lẽo, với tình huống trước mắt, Nhan Túc muốn giết nàng, tuyệt đối là cơ hội tuyệt hảo, nhưng hắn không làm. Vậy thì nàng sẽ không khách sáo nữa. Tần Cửu đột nhiên dùng sức, hai chân đặt lên xà gỗ, vừa dùng sức, đã đuổi theo Nhan Túc.
Tình huống này, Tần Cửu đã thua chắc rồi. Nàng cách Nhan Túc, ít nhất là hai tầng.
Chẳng mấy chốc Nhan Túc đã đến tầng mười bảy, mà Tần Cửu mới đuổi đến tầng mười lăm. Mắt thấy Nhan Túc đưa tay cầm lấy tú cầu treo ở đỉnh. Mắt phượng của Tần Cửu híp lại, tơ trong tay áo bện thành một sợi, bắn vèo ra ngoài, quấn quanh tú cầu mấy vòng. Lại đột ngột dùng sức, kéo tú cầu xuống.
Mắt thấy tú cầu có thể đụng tay đến, lại bị Tần Cửu cướp đi rồi.
Ánh mắt Nhan Túc lạnh lùng, bước chân nhanh chóng dời xuống. Cho dù là Tần Cửu đã lấy được tú cầu, trong quá trình xuống tháp, hắn cũng có thể cướp về.
Thế nhưng hắn vừa cúi đầu, bước chân ngừng lại, cả người đờ ra.
Ở nơi ngược sáng, nàng bám lên sào trúc, cười quỷ dị với hắn.
Chẳng biết từ lúc nào mái tóc đen đã tản mát, không vén không buộc, tung bay trong gió giống như thác nước.
Ánh chiều tà chiếu vào tròng mắt sáng ngời của nàng, dường như ánh sáng khắp trời đất đã tụ lại trong đôi mắt phượng xinh đẹp ấy, xoay chuyển theo sóng mắt của nàng, tỏa sáng rực rỡ, dường như ngay cả rực rỡ của ánh mặt trời cũng bị nàng áp chế.
Khi đánh nhau với hắn, bộ y phục đỏ tươi đã rách tan, vết máu bầm trên bả vai tạo thành một đóa hoa. Thế nhưng, mặc dù cả người nhếch nhác, song phong thái tuyệt trần và sự tươi đẹp giống như nắng gắt đó lại khiến trái tim hắn nghẹn lại.
Mà điều khiến trái tim hắn nghẹn lại hơn là, bóng hình nàng cách hắn càng ngày càng xa.
Bởi vì nàng, sau khi cười với hắn, hai tay đã buông sào trúc ra, cả người rơi xuống dưới.
Bóng hình đó giống như ráng mây sáng lạn, thế nhưng, trong khoảnh khắc nàng buông sào trúc ra, nỗi thống khổ trong đôi mắt kia lại rơi vào trong mắt hắn, làm trái tim hắn đau nhói như kim châm.
Không biết vì sao, Nhan Túc cảm thấy trái tim mình chợt trống rỗng, giống như bị người ta móc mất thứ gì đó.
Vì sao nàng, liều mạng như vậy chứ?
Tác giả :
Nguyệt Xuất Vân