Hôn Hôn Đã Say
Chương 21
Editor: PNam Tiểu Thư
“Ba, sao chuyện gì ba cũng đều nói khoa trương như vậy. Cũng là bởi vì không có tình cảm làm trụ cột, cho nên mới không thể đùa giỡn qua lại như vậy được. Con cưới chui, con cũng rất là khó chịu, con cũng mới bắt đầu học cách làm thế nào để duy trì một cuộc hôn nhân. Ba mẹ đều nói con đến nhà chồng không thể khống chế được tính tình của mình, con cũng chưa có đi, sao ba mẹ lại có thể kết luận nhanh chóng thế được. Con cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, ai nói con không biết bao dung, mọi thứ ba mẹ nói con đều biết hết."
“Con cũng rất nhân nhượng anh ấy, nếu không làm sao lại có thể bỏ công việc ở đây chuyển đến thành phố B. Con đang cố gắng vì cuộc hôn nhân của con và anh ấy, ba chỉ lúc nào cũng không thấy được mặt tốt của con!" Hứa Mịch càng nói càng giận, cô đứng dậy, trực tiếp chạy lên phòng ngủ đóng cửa lại.
Nét mặt ba Hứa càng thêm âm trầm, “Bà xem, ở nhà nói mấy câu lập tức đã vung mặt chạy lấy người, đến nhà người khác thì biết làm sao đây. Tính tình như vậy lại không chịu thay đổi, sớm muộn gì cũng thành chuyện xấu!"
Mẹ Hứa thở dài, “Ông còn không biết tính tình con gái mình sao, ai bảo ông lại lải nhải nhiều như vậy mà không chịu bắt trọng điểm nói. Thôi quên đi, tính tình phụ nữ có thai đều không thể tốt được."
Ba Hứa: “Bình thường tính tình nó đã không tố rồi. Mẹ hiền là con hư!" Thật ra là ông vô cùng lo lắng cho tương lai của con gái mình, nhất là cái tính tình này.
Mẹ Hứa bất mãn nói: “Cha nghiêm thì như thế nào, ông cũng không thể dạy được con bé. Cha nghiêm cũng là con hư!"
Ba Hứa: "..."
.........
Hứa Mịch nổi giận đùng đùng trở lại phòng ngủ, cô nằm trên giường mà cơn giận vẫn chưa tiêu đi được. Tuy biết rằng lời ba mẹ nói luôn là đạo lý, nhưng đôi khi nói nhiều quá, lại khiến cô phát phiền. Nằm nghỉ một chút, cô vươn tay lấy điện thoại ở đầu giường kiểm tra.
Phát hiện lịch sử có mấy cuộc gọi nhở, tất cả đều là từ Du Ninh Trạch.
Đột nhiên Hứa Mịch có chút chột dạ. Vốn đây chỉ là chuyện nhỏ, hai người cũng còn đang thương lượng, mà cô lại đột ngột ngắt điện thoại, nhất định là Du Ninh Trạch cho rằng cô giận anh rồi. Thật sự là có cảm giác như hai người đang giận dỗi mà cãi nhau.
Hứa Mịch đứng dậy gãi gãi tóc, hừ, vẫn là độc thân tự do hơn rất nhiều. Cô ném điện thoại xuống giường, lục quần áo đi tắm.
Tắm rửa xong xuôi, trong lòng vẫn còn chút băn khoăn. Cân nhắc một chút, nếu như đêm nay không nói chuyện rõ ràng với Du Ninh Trạch, khẳng định là cô sẽ ngủ không được mất.
Cô cầm điện thoại lên, bấm số bắt đầu cuộc gọi.
Đầu dây bên kia rất nhanh đã có người hồi đáp, giọng nói trầm thấp của Du Ninh Trạch lập tức truyền đến, “A Mịch."
“Du Ninh Trạch, vừa rồi em..."
Du Ninh Trạch cắt ngang lời cô: “A Mịch, anh xin lỗi, vừa rồi là anh nói không rõ ràng. Ý của anh là bảo mẫu của ba mẹ anh đến chăm sóc em, không phải muốn đưa em đến nhà ba mẹ anh ở."
Nghe Du Ninh Trạch nói thế, trong lòng Hứa Mịch càng thêm áy náy. Là do cô không chịu hỏi rõ ràng, Hứa Mịch thở dài nói: “Vừa rồi em có chút việc, cho nên mới đột ngột cắt máy anh, không phải em cố ý." Hứa Mịch không biết cô nói như vậy Du Ninh Trạch lại càng không tin.
Hứa Mịch nói tiếp: “Cũng là em không tốt, anh muốn em đến nhà ba mẹ em cũng là vì muốn tốt cho em."
Du Ninh Trạch thở phào nhẹ nhõm, “Không sao, chỉ cần không hiểu lầm anh là được, em không giận anh là tốt rồi."
Hứa Mịch: “Em không có giận anh."
“Đột nhiên em tắt điện thoại, anh nghĩ em là giận anh rồi." Vừa rồi Du Ninh Trạch sốt ruột muốn chết. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy, nếu như không có điện thoại, anh và Hứa Mịch hai người sẽ triệt để mất liên lạc. Loại cảm giác lo lắng tột độ này luôn ngự trong lòng anh như vậy. Anh chưa từng cảm thấy chán nản bản thân mình như thế, thật sự là chỉ muốn lấy chìa khóa tìm đến cô mà thôi.
Hứa Mịch sầu bi khóc lóc kể lể, “Vừa rồi em bị ba kéo đi giáo huấn, rất thảm rất thảm rất thảm."
Du Ninh Trạch: “Em làm sai chuyện gì?"
Hứa Mịch: “Khi nãy em nói chuyện với anh bị ông nghe được, kết quả là ông thao thao bất tuyệt giáo dục em, phỏng chừng là ba cảm thấy em rất hung dữ với anh. Về sau chúng ta nhất định phải cẩn thận khi nói chuyện, nếu không sẽ bị giáo huấn mãi."
Du Ninh Trạch yên lặng một chút suy nghĩ, “Thật sự rất là hung dữ."
Hứa Mịch: “Thật sao, em cảm thấy em rất ôn nhu đối với anh mà."
Du Ninh Trạch: “Đại đa số đều là hung dữ thôi."
Hứa Mịch: “A, Du Ninh Trạch anh muốn ăn đòn có phải không!"
Du Ninh Trạch: “Em xem, em lại hung dữ với anh."
Hứa Mịch: "..."
.........
Hứa Mịch ngồi ở văn phòng tổng giám đốc, sau khi báo cáo xong công việc vừa hoàn thành, cô lập tức trình đơn xin từ chức.
Tiếu Hiếu nhìn đơn xin từ chức trên tay mà kinh hãi lắp bắp, “Em muốn từ chức?" Hứa Mịch được điều đến công ty phân nhánh ở thành phố B đã hơn một năm. Trong một năm nay, cô từ chức vị trưởng bộ phận thăng lên làm tổng giám sát. Làm việc quyết đoán, năng lực tổ chức, quản lý, lãnh đạo đều làm rất tốt, nếu như cô tiếp tục theo đà này, khẳng định vẫn có cơ hội thăng chức lên cao.
Hứa Mịch gật gật đầu, “Dạ."
Tiếu Hiếu trầm giọng hỏi: “Nguyên nhân là gì?"
Hứa Mịch ở phân nhánh công ty ở thành phố A được một năm rưỡi, Tiếu Hiếu cũng đã giúp đỡ cô không ít chuyện, hai người cũng có thể nói là thầy tốt bạn hiền. Nghĩ chút cô nói: “Em dự tính sẽ chuyển đến thành phố B."
Tiếu Hiếu hỏi: “Em muốn trở về phân nhánh công ty ở thành phố B? Như vậy cũng không cần phải từ chức." Trước đây Hứa Mịch là từ phân nhánh công ty ở thành phố B được điều đến thành phố A.
Hứa Mịch nói: “Không phải, em không muốn trở về phân nhánh công ty ở đấy." Lúc trước bởi vì lý do cá nhân cho nên cô vốn đã muốn từ chức. Sau một thời gian lại bị điều đến đến thành phố A làm việc.
Hứa Mịch là một nhân tài hiếm gặp, Tiếu Hiếu không nghĩ là sẽ dễ dàng thả cô ra như vậy, “Anh có thể biết nguyên nhân cụ thể em muốn từ chức là gì không?"
“Chồng em ở thành phố B, em dự tính sẽ chuyển đến thành phố B sống chung với anh ấy." Thời điểm nói ra những lời này Hứa Mịch cảm thấy là lạ. Chồng em... ôi thật sự là khó nói quá.
Tiếu Hiếu kinh ngạc trợn tròn mắt, tuy rằng cách đây không lâu trong công ty có nhiều người đồn đại nói Hứa Mịch đã kết hôn, nhưng anh ta cũng không tin mấy lời người khác nói bậy. Hiện giờ xem ra đây là sự thật rồi, nhưng mà anh ta vẫn tiếp tục kiên trì, “Vậy em cũng có thể xin trở lại công ty ở thành phố B mà."
Hứa Mịch rất bất đắc dĩ, “Tổng giám đốc Tiếu, anh đừng khuyên em nữa. Một năm qua cảm ơn anh đã chiếu cố em rất nhiều. Nhưng em không nghĩ mình muốn trở lại công ty ở thành phố B, nếu không lúc trước em đã không rời đó chuyển sang đây rồi. Cái này là lý do cá nhân của em, rất xin lỗi, em không thể nói rõ cho anh biết được."
Tiếu Hiểu gật đầu, một lúc sau mới nói: “Vậy được rồi, đơn từ chức được duyệt. Nhưng mà tháng sau em mới đi, tháng này em vẫn tiếp tục làm tiếp công việc dang dở đi, thời điểm nhậm chức tân tổng giám sát, có bao nhiêu văn kiện còn lại em làm cho tốt."
Hứa Mịch cầm lấy đơn từ chức đã được duyệt rồi, trong lòng thoải mái không ít, “Vậy em đi trước."
“Ừ."
Thời điểm Hứa Mịch đi đến cửa phòng, đột ngột nghe được Tiếu Hiếu hỏi: “Chuyện em kết hôn... Giang Tự có biết không?"
Đã lâu rồi Hứa Mịch không nghe đến cái tên Giang Tự này, cô im lặng một chút, “Không biết."
“Thật xin lỗi, là anh đường đột."
Hứa Mịch ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, nhìn các đồng nghiệp ở văn phòng ngoài thật sự là có chút luyến tiếc. Dù sao cô ở đây cũng đã hơn một năm, tính ra tình cảm cũng phải có.
Nghĩ một chút, thật ra thì cũng chỉ mới là hơn một năm thôi. Lúc trước cô ở thành phố B hơn ba năm, cuối cùng cũng phải rời khỏi nơi đó.
Tất cả đều có thể thay đổi, tâm tư con người cũng vậy. Nếu là có người đột nhiên trở thành người xa lạ hay là đột nhiên trở thành người thân bên cạnh, đó cũng là chuyện bình thường mà thôi, không có gì phải kinh ngạc hoảng sợ. Đây chính là đạo lý mà Hứa Mịch học được từ mấy năm nay.
“Ba, sao chuyện gì ba cũng đều nói khoa trương như vậy. Cũng là bởi vì không có tình cảm làm trụ cột, cho nên mới không thể đùa giỡn qua lại như vậy được. Con cưới chui, con cũng rất là khó chịu, con cũng mới bắt đầu học cách làm thế nào để duy trì một cuộc hôn nhân. Ba mẹ đều nói con đến nhà chồng không thể khống chế được tính tình của mình, con cũng chưa có đi, sao ba mẹ lại có thể kết luận nhanh chóng thế được. Con cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, ai nói con không biết bao dung, mọi thứ ba mẹ nói con đều biết hết."
“Con cũng rất nhân nhượng anh ấy, nếu không làm sao lại có thể bỏ công việc ở đây chuyển đến thành phố B. Con đang cố gắng vì cuộc hôn nhân của con và anh ấy, ba chỉ lúc nào cũng không thấy được mặt tốt của con!" Hứa Mịch càng nói càng giận, cô đứng dậy, trực tiếp chạy lên phòng ngủ đóng cửa lại.
Nét mặt ba Hứa càng thêm âm trầm, “Bà xem, ở nhà nói mấy câu lập tức đã vung mặt chạy lấy người, đến nhà người khác thì biết làm sao đây. Tính tình như vậy lại không chịu thay đổi, sớm muộn gì cũng thành chuyện xấu!"
Mẹ Hứa thở dài, “Ông còn không biết tính tình con gái mình sao, ai bảo ông lại lải nhải nhiều như vậy mà không chịu bắt trọng điểm nói. Thôi quên đi, tính tình phụ nữ có thai đều không thể tốt được."
Ba Hứa: “Bình thường tính tình nó đã không tố rồi. Mẹ hiền là con hư!" Thật ra là ông vô cùng lo lắng cho tương lai của con gái mình, nhất là cái tính tình này.
Mẹ Hứa bất mãn nói: “Cha nghiêm thì như thế nào, ông cũng không thể dạy được con bé. Cha nghiêm cũng là con hư!"
Ba Hứa: "..."
.........
Hứa Mịch nổi giận đùng đùng trở lại phòng ngủ, cô nằm trên giường mà cơn giận vẫn chưa tiêu đi được. Tuy biết rằng lời ba mẹ nói luôn là đạo lý, nhưng đôi khi nói nhiều quá, lại khiến cô phát phiền. Nằm nghỉ một chút, cô vươn tay lấy điện thoại ở đầu giường kiểm tra.
Phát hiện lịch sử có mấy cuộc gọi nhở, tất cả đều là từ Du Ninh Trạch.
Đột nhiên Hứa Mịch có chút chột dạ. Vốn đây chỉ là chuyện nhỏ, hai người cũng còn đang thương lượng, mà cô lại đột ngột ngắt điện thoại, nhất định là Du Ninh Trạch cho rằng cô giận anh rồi. Thật sự là có cảm giác như hai người đang giận dỗi mà cãi nhau.
Hứa Mịch đứng dậy gãi gãi tóc, hừ, vẫn là độc thân tự do hơn rất nhiều. Cô ném điện thoại xuống giường, lục quần áo đi tắm.
Tắm rửa xong xuôi, trong lòng vẫn còn chút băn khoăn. Cân nhắc một chút, nếu như đêm nay không nói chuyện rõ ràng với Du Ninh Trạch, khẳng định là cô sẽ ngủ không được mất.
Cô cầm điện thoại lên, bấm số bắt đầu cuộc gọi.
Đầu dây bên kia rất nhanh đã có người hồi đáp, giọng nói trầm thấp của Du Ninh Trạch lập tức truyền đến, “A Mịch."
“Du Ninh Trạch, vừa rồi em..."
Du Ninh Trạch cắt ngang lời cô: “A Mịch, anh xin lỗi, vừa rồi là anh nói không rõ ràng. Ý của anh là bảo mẫu của ba mẹ anh đến chăm sóc em, không phải muốn đưa em đến nhà ba mẹ anh ở."
Nghe Du Ninh Trạch nói thế, trong lòng Hứa Mịch càng thêm áy náy. Là do cô không chịu hỏi rõ ràng, Hứa Mịch thở dài nói: “Vừa rồi em có chút việc, cho nên mới đột ngột cắt máy anh, không phải em cố ý." Hứa Mịch không biết cô nói như vậy Du Ninh Trạch lại càng không tin.
Hứa Mịch nói tiếp: “Cũng là em không tốt, anh muốn em đến nhà ba mẹ em cũng là vì muốn tốt cho em."
Du Ninh Trạch thở phào nhẹ nhõm, “Không sao, chỉ cần không hiểu lầm anh là được, em không giận anh là tốt rồi."
Hứa Mịch: “Em không có giận anh."
“Đột nhiên em tắt điện thoại, anh nghĩ em là giận anh rồi." Vừa rồi Du Ninh Trạch sốt ruột muốn chết. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy, nếu như không có điện thoại, anh và Hứa Mịch hai người sẽ triệt để mất liên lạc. Loại cảm giác lo lắng tột độ này luôn ngự trong lòng anh như vậy. Anh chưa từng cảm thấy chán nản bản thân mình như thế, thật sự là chỉ muốn lấy chìa khóa tìm đến cô mà thôi.
Hứa Mịch sầu bi khóc lóc kể lể, “Vừa rồi em bị ba kéo đi giáo huấn, rất thảm rất thảm rất thảm."
Du Ninh Trạch: “Em làm sai chuyện gì?"
Hứa Mịch: “Khi nãy em nói chuyện với anh bị ông nghe được, kết quả là ông thao thao bất tuyệt giáo dục em, phỏng chừng là ba cảm thấy em rất hung dữ với anh. Về sau chúng ta nhất định phải cẩn thận khi nói chuyện, nếu không sẽ bị giáo huấn mãi."
Du Ninh Trạch yên lặng một chút suy nghĩ, “Thật sự rất là hung dữ."
Hứa Mịch: “Thật sao, em cảm thấy em rất ôn nhu đối với anh mà."
Du Ninh Trạch: “Đại đa số đều là hung dữ thôi."
Hứa Mịch: “A, Du Ninh Trạch anh muốn ăn đòn có phải không!"
Du Ninh Trạch: “Em xem, em lại hung dữ với anh."
Hứa Mịch: "..."
.........
Hứa Mịch ngồi ở văn phòng tổng giám đốc, sau khi báo cáo xong công việc vừa hoàn thành, cô lập tức trình đơn xin từ chức.
Tiếu Hiếu nhìn đơn xin từ chức trên tay mà kinh hãi lắp bắp, “Em muốn từ chức?" Hứa Mịch được điều đến công ty phân nhánh ở thành phố B đã hơn một năm. Trong một năm nay, cô từ chức vị trưởng bộ phận thăng lên làm tổng giám sát. Làm việc quyết đoán, năng lực tổ chức, quản lý, lãnh đạo đều làm rất tốt, nếu như cô tiếp tục theo đà này, khẳng định vẫn có cơ hội thăng chức lên cao.
Hứa Mịch gật gật đầu, “Dạ."
Tiếu Hiếu trầm giọng hỏi: “Nguyên nhân là gì?"
Hứa Mịch ở phân nhánh công ty ở thành phố A được một năm rưỡi, Tiếu Hiếu cũng đã giúp đỡ cô không ít chuyện, hai người cũng có thể nói là thầy tốt bạn hiền. Nghĩ chút cô nói: “Em dự tính sẽ chuyển đến thành phố B."
Tiếu Hiếu hỏi: “Em muốn trở về phân nhánh công ty ở thành phố B? Như vậy cũng không cần phải từ chức." Trước đây Hứa Mịch là từ phân nhánh công ty ở thành phố B được điều đến thành phố A.
Hứa Mịch nói: “Không phải, em không muốn trở về phân nhánh công ty ở đấy." Lúc trước bởi vì lý do cá nhân cho nên cô vốn đã muốn từ chức. Sau một thời gian lại bị điều đến đến thành phố A làm việc.
Hứa Mịch là một nhân tài hiếm gặp, Tiếu Hiếu không nghĩ là sẽ dễ dàng thả cô ra như vậy, “Anh có thể biết nguyên nhân cụ thể em muốn từ chức là gì không?"
“Chồng em ở thành phố B, em dự tính sẽ chuyển đến thành phố B sống chung với anh ấy." Thời điểm nói ra những lời này Hứa Mịch cảm thấy là lạ. Chồng em... ôi thật sự là khó nói quá.
Tiếu Hiếu kinh ngạc trợn tròn mắt, tuy rằng cách đây không lâu trong công ty có nhiều người đồn đại nói Hứa Mịch đã kết hôn, nhưng anh ta cũng không tin mấy lời người khác nói bậy. Hiện giờ xem ra đây là sự thật rồi, nhưng mà anh ta vẫn tiếp tục kiên trì, “Vậy em cũng có thể xin trở lại công ty ở thành phố B mà."
Hứa Mịch rất bất đắc dĩ, “Tổng giám đốc Tiếu, anh đừng khuyên em nữa. Một năm qua cảm ơn anh đã chiếu cố em rất nhiều. Nhưng em không nghĩ mình muốn trở lại công ty ở thành phố B, nếu không lúc trước em đã không rời đó chuyển sang đây rồi. Cái này là lý do cá nhân của em, rất xin lỗi, em không thể nói rõ cho anh biết được."
Tiếu Hiểu gật đầu, một lúc sau mới nói: “Vậy được rồi, đơn từ chức được duyệt. Nhưng mà tháng sau em mới đi, tháng này em vẫn tiếp tục làm tiếp công việc dang dở đi, thời điểm nhậm chức tân tổng giám sát, có bao nhiêu văn kiện còn lại em làm cho tốt."
Hứa Mịch cầm lấy đơn từ chức đã được duyệt rồi, trong lòng thoải mái không ít, “Vậy em đi trước."
“Ừ."
Thời điểm Hứa Mịch đi đến cửa phòng, đột ngột nghe được Tiếu Hiếu hỏi: “Chuyện em kết hôn... Giang Tự có biết không?"
Đã lâu rồi Hứa Mịch không nghe đến cái tên Giang Tự này, cô im lặng một chút, “Không biết."
“Thật xin lỗi, là anh đường đột."
Hứa Mịch ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, nhìn các đồng nghiệp ở văn phòng ngoài thật sự là có chút luyến tiếc. Dù sao cô ở đây cũng đã hơn một năm, tính ra tình cảm cũng phải có.
Nghĩ một chút, thật ra thì cũng chỉ mới là hơn một năm thôi. Lúc trước cô ở thành phố B hơn ba năm, cuối cùng cũng phải rời khỏi nơi đó.
Tất cả đều có thể thay đổi, tâm tư con người cũng vậy. Nếu là có người đột nhiên trở thành người xa lạ hay là đột nhiên trở thành người thân bên cạnh, đó cũng là chuyện bình thường mà thôi, không có gì phải kinh ngạc hoảng sợ. Đây chính là đạo lý mà Hứa Mịch học được từ mấy năm nay.
Tác giả :
Cận Lê Mộ