Hỗn Đản! Cậu Không Được Đụng Vào Tôi!
Chương 43
“Grrừừ…." Tiếng hổ gầm vang lên liên tiếp, bụi cỏ cách đó không xa khẽ lay động, một con hổ trắng rất lớn nhảy ra, sau đó, con thứ hai, con thứ ba…. Miệng mở lớn nhìn cảnh này, má ơi, nếu như con thứ nhất là hổ lớn, thì con thứ hai hay thứ ba phải là hổ khổng lồ a!!! Mấy con đằng sau, không thể dùng từ ngữ thông thường để hình dung, bóng của nó che hết mặt trời rồi, tôi muốn choáng luôn…
“Đây chính là bảo bối của tôi, bảy Tiểu Miêu!" Thanh âm đắc ý vang lên bên tai, tôi choáng váng được Jung Yunho nâng lên, mấy cái miệng to đùng đỏ lòm kia hướng về phía tôi, thỉnh thoảng phun nước bọt dường như mang theo H2SO4 đậm đặc, giật mình một cái nhảy vào trong ngực Jung Yunho. Thượng đế ah, lần này nếu có thể thoát khỏi miệng hổ, con tình nguyện quyên tặng cho Jung Yunho toàn bộ tài sản của mình, Amen….
“Sao nào? ~ Thấy rõ chưa? Có muốn để bảo bối của tôi tới gần thêm chút nữa không?!" Rõ ràng đã chứng kiến bộ dạng thất kinh của tôi, còn giả bộ người vô tội, hừ! Sao có thể tùy tiện thả thú dữ ra như vậy!!! Rốt cuộc vừa rồi anh ta thổi cái bài chết tiệt gì!!!
Hữu khí vô lực gật đầu, kỳ thật nội tâm tôi đã phát điên rồi! Nếu có thể hẳn Kim Hee Chul đã chết vô số lần dưới lưỡi đao trong lòng tôi!!!!!
“Hừ ~ Như vậy chuyện thuần thú sư ~"
Gật đầu, chỉ cần không để tôi bị thú thuần, cái gì cũng đáp ứng! Dùng sức ôm lấy Jung Yunho, cậu đừng mơ tưởng trốn!
“Rất tốt ~ Vậy hiện tại chúng ta chính thức bắt đầu học, tới, ngồi đây ~" Biểu lộ ôn nhu, động tác ôn nhu, nhưng! Vì cái gì muốn tôi ngồi vào chính giữa bầy hổ!!!!!
Nhìn chằm chằm Jung Yunho: “Ha ha, Hee Chul đại nhân à, thời tiết nóng như vậy, mọi người chen chúc một chỗ thì khó chịu lắm ah." Mấy con hổ siêu bự thở ra nhiệt khí thế kia, muốn tôi bình tĩnh ngồi vào bên trong? Sao cảm thấy như đang ăn thịt nướng vậy? Hơn nữa tôi lại là kẻ bị ăn?...
“Ai nha, cậu không biết rồi, đám Tiểu Miêu bọn chúng da lông mềm mại, hơn nữa thân thể cao lớn che nắng rất thoải mái, nằm bên trên, chậc chậc, mấy cái giường cao cấp đều không bằng a ~…." Kim Hee Chul càng nói càng hăng, mông vểnh lên, thật sự ngồi xuống người một con hổ, thân ảnh màu đỏ nổi bật trên màu lông trắng, cái này… Đừng nói với tôi là mỗi ngày anh ta đều trực tiếp nằm trên chúng mà ngủ a….
“Thật là thoải mái ah ~ Còn không mau tới!"
“Grrừừ!...." Mấy con “Tiểu Miêu" kia tựa hồ phát hiện giọng Kim Hee Chul không vui, nhao nhao gầm lên…. Xin nhờ, anh coi đây là nhà tắm hơi ah….
Ôm cổ và tay Jung Yunho, cẩn thận bước về phía trước, cảm giác giống như đang bị tra tấn ah, tiếng thở càng lúc càng lớn, trên mũi ngứa ngứa, mở to mắt, một con hổ liền thỉnh lình phía trước, râu bạc trắng rung rung không ngừng quấy rối hai má tôi, tôi thật sự sợ tới mức ngay cả kêu lên cũng không được, một lần nữa quay đầu lại, không thấy thân ảnh Jung Yunho, cúi đầu, má ơi! Tôi đang nằm trên người một con hổ, hơn nữa còn thấy Jung Yunho đang bị một con hổ khác ngậm cổ áo kéo lên trên lưng, ô ô…. Ba đừng lo lắng ah, con đã mua bảo hiểm rồi, nếu như còn chết ngoài ý muốn, ba cũng có được số tiền bảo hiểm, coi như là con…. Tận hiếu ah…
“Kim Jaejoong! Đơ người cái gì, đón lấy ah!" Thanh âm thật đáng ghét!...
Anh muốn tôi đỡ thế nào a?! Một miệng lớn đỏ lòm ở ngay trước mắt tôi, tỏa ra mùi khó chịu khiến tôi choáng váng một hồi, hết lần này tới lần khác răng nanh của hổ cứ nhe ra là sao? Mắc kẹt vào răng rồi à? Có chiếc lá vừa bay qua?
“Nấc ~!"
“…." Quả nhiên là người uống nước lạnh đều tê răng, vốn tiếng nước bọt liên tục đã kinh khủng rồi, đáng sợ hơn là từ cổ họng con hổ kia truyền đến một tiếng nấc đinh tai! Được rồi, tóc tôi có loạn hay không tôi cũng không quan tâm, trên người có bao nhiêu nước bọt cũng không so đo! Nhưng! Mong mày tránh xa tao! Cút ngay đi…!!
“Ọe…" Hổ à, tao thật xin lỗi, chỉ có thể trách mồm mày rất hôi ah….
“Jaejoong, cậu sao không…." Jung Yunho đối diện nhăn mặt lại nhìn tôi.
Tôi lắc đầu, tận lực kéo khóe miệng, lấy một vật thể không rõ trên tóc xuống.
“Ọe!...." Hổ ah, đừng run rẩy như vậy, mày cứ lắc lư làm tao chóng mặt hết rồi….
“Chậc chậc, Kim Jaejoong, tôi thật sự phục cậu rồi, không phải bảo cậu đón cái lá cây sao?" Ô ô… Tự tôi nhổ một cái không được sao? Với độ cao hiện giờ, tôi vươn tay là có thể vặt được mà.
“Chuẩn bị xong chưa?" Lại là ngữ khí ôn nhu khiến người ta hận không thể đạp anh ta hai cái, nhìn mảnh lá trong tay, cười với tôi và Jung Yunho.
U oán nhìn trời, kỳ thật tôi rất muốn tắm rửa trước, ruồi muỗi chung quanh bay tới bay lui thật sự khó chịu…
“Hôm nay, chúng ta học bài gọi côn trùng ah, hơn nữa sau khi gọi nó ra thì phải khiến chúng phục tùng mệnh lệnh."
Kim Hee Chul ra dáng giáo viên, tôi cũng tận lực cọ vào chỗ lông sạch sẽ của con hổ dưới thân, tôi biết Kim Hee Chul hẳn đã ra lệnh cho nó không được hành động thiếu suy nghĩ, cho nên tôi cũng dần dần lớn gan, toàn thân dính dính khó chịu không phải do mày ban tặng sao? Nhăn nhó cái gì…
“@# [$]%... &*(!!"
Hmm… Bài lần này quả thật không giống, bất quá…. Hình như có thanh âm gì?
“Ông ông ông ông…."
Oa! Cực kỳ khủng khiếp ah, một bầy ong đông nghịt bay tới chỗ chúng tôi, không! Là chỗ tôi!!!!!!!
“Đây chính là bảo bối của tôi, bảy Tiểu Miêu!" Thanh âm đắc ý vang lên bên tai, tôi choáng váng được Jung Yunho nâng lên, mấy cái miệng to đùng đỏ lòm kia hướng về phía tôi, thỉnh thoảng phun nước bọt dường như mang theo H2SO4 đậm đặc, giật mình một cái nhảy vào trong ngực Jung Yunho. Thượng đế ah, lần này nếu có thể thoát khỏi miệng hổ, con tình nguyện quyên tặng cho Jung Yunho toàn bộ tài sản của mình, Amen….
“Sao nào? ~ Thấy rõ chưa? Có muốn để bảo bối của tôi tới gần thêm chút nữa không?!" Rõ ràng đã chứng kiến bộ dạng thất kinh của tôi, còn giả bộ người vô tội, hừ! Sao có thể tùy tiện thả thú dữ ra như vậy!!! Rốt cuộc vừa rồi anh ta thổi cái bài chết tiệt gì!!!
Hữu khí vô lực gật đầu, kỳ thật nội tâm tôi đã phát điên rồi! Nếu có thể hẳn Kim Hee Chul đã chết vô số lần dưới lưỡi đao trong lòng tôi!!!!!
“Hừ ~ Như vậy chuyện thuần thú sư ~"
Gật đầu, chỉ cần không để tôi bị thú thuần, cái gì cũng đáp ứng! Dùng sức ôm lấy Jung Yunho, cậu đừng mơ tưởng trốn!
“Rất tốt ~ Vậy hiện tại chúng ta chính thức bắt đầu học, tới, ngồi đây ~" Biểu lộ ôn nhu, động tác ôn nhu, nhưng! Vì cái gì muốn tôi ngồi vào chính giữa bầy hổ!!!!!
Nhìn chằm chằm Jung Yunho: “Ha ha, Hee Chul đại nhân à, thời tiết nóng như vậy, mọi người chen chúc một chỗ thì khó chịu lắm ah." Mấy con hổ siêu bự thở ra nhiệt khí thế kia, muốn tôi bình tĩnh ngồi vào bên trong? Sao cảm thấy như đang ăn thịt nướng vậy? Hơn nữa tôi lại là kẻ bị ăn?...
“Ai nha, cậu không biết rồi, đám Tiểu Miêu bọn chúng da lông mềm mại, hơn nữa thân thể cao lớn che nắng rất thoải mái, nằm bên trên, chậc chậc, mấy cái giường cao cấp đều không bằng a ~…." Kim Hee Chul càng nói càng hăng, mông vểnh lên, thật sự ngồi xuống người một con hổ, thân ảnh màu đỏ nổi bật trên màu lông trắng, cái này… Đừng nói với tôi là mỗi ngày anh ta đều trực tiếp nằm trên chúng mà ngủ a….
“Thật là thoải mái ah ~ Còn không mau tới!"
“Grrừừ!...." Mấy con “Tiểu Miêu" kia tựa hồ phát hiện giọng Kim Hee Chul không vui, nhao nhao gầm lên…. Xin nhờ, anh coi đây là nhà tắm hơi ah….
Ôm cổ và tay Jung Yunho, cẩn thận bước về phía trước, cảm giác giống như đang bị tra tấn ah, tiếng thở càng lúc càng lớn, trên mũi ngứa ngứa, mở to mắt, một con hổ liền thỉnh lình phía trước, râu bạc trắng rung rung không ngừng quấy rối hai má tôi, tôi thật sự sợ tới mức ngay cả kêu lên cũng không được, một lần nữa quay đầu lại, không thấy thân ảnh Jung Yunho, cúi đầu, má ơi! Tôi đang nằm trên người một con hổ, hơn nữa còn thấy Jung Yunho đang bị một con hổ khác ngậm cổ áo kéo lên trên lưng, ô ô…. Ba đừng lo lắng ah, con đã mua bảo hiểm rồi, nếu như còn chết ngoài ý muốn, ba cũng có được số tiền bảo hiểm, coi như là con…. Tận hiếu ah…
“Kim Jaejoong! Đơ người cái gì, đón lấy ah!" Thanh âm thật đáng ghét!...
Anh muốn tôi đỡ thế nào a?! Một miệng lớn đỏ lòm ở ngay trước mắt tôi, tỏa ra mùi khó chịu khiến tôi choáng váng một hồi, hết lần này tới lần khác răng nanh của hổ cứ nhe ra là sao? Mắc kẹt vào răng rồi à? Có chiếc lá vừa bay qua?
“Nấc ~!"
“…." Quả nhiên là người uống nước lạnh đều tê răng, vốn tiếng nước bọt liên tục đã kinh khủng rồi, đáng sợ hơn là từ cổ họng con hổ kia truyền đến một tiếng nấc đinh tai! Được rồi, tóc tôi có loạn hay không tôi cũng không quan tâm, trên người có bao nhiêu nước bọt cũng không so đo! Nhưng! Mong mày tránh xa tao! Cút ngay đi…!!
“Ọe…" Hổ à, tao thật xin lỗi, chỉ có thể trách mồm mày rất hôi ah….
“Jaejoong, cậu sao không…." Jung Yunho đối diện nhăn mặt lại nhìn tôi.
Tôi lắc đầu, tận lực kéo khóe miệng, lấy một vật thể không rõ trên tóc xuống.
“Ọe!...." Hổ ah, đừng run rẩy như vậy, mày cứ lắc lư làm tao chóng mặt hết rồi….
“Chậc chậc, Kim Jaejoong, tôi thật sự phục cậu rồi, không phải bảo cậu đón cái lá cây sao?" Ô ô… Tự tôi nhổ một cái không được sao? Với độ cao hiện giờ, tôi vươn tay là có thể vặt được mà.
“Chuẩn bị xong chưa?" Lại là ngữ khí ôn nhu khiến người ta hận không thể đạp anh ta hai cái, nhìn mảnh lá trong tay, cười với tôi và Jung Yunho.
U oán nhìn trời, kỳ thật tôi rất muốn tắm rửa trước, ruồi muỗi chung quanh bay tới bay lui thật sự khó chịu…
“Hôm nay, chúng ta học bài gọi côn trùng ah, hơn nữa sau khi gọi nó ra thì phải khiến chúng phục tùng mệnh lệnh."
Kim Hee Chul ra dáng giáo viên, tôi cũng tận lực cọ vào chỗ lông sạch sẽ của con hổ dưới thân, tôi biết Kim Hee Chul hẳn đã ra lệnh cho nó không được hành động thiếu suy nghĩ, cho nên tôi cũng dần dần lớn gan, toàn thân dính dính khó chịu không phải do mày ban tặng sao? Nhăn nhó cái gì…
“@# [$]%... &*(!!"
Hmm… Bài lần này quả thật không giống, bất quá…. Hình như có thanh âm gì?
“Ông ông ông ông…."
Oa! Cực kỳ khủng khiếp ah, một bầy ong đông nghịt bay tới chỗ chúng tôi, không! Là chỗ tôi!!!!!!!
Tác giả :
Đẳng Trứ Ngã