Hơn Cả Hôn Nhân
Chương 58
Gần một tuần sau, Chu Cẩn Vũ mới nhận được điện thoại của cha Trịnh Việt – Trịnh Quốc Tuấn, hẹn thời gian và địa điểm xong, anh cùng Thư ký Đỗ đến quán trà gặp mặt.
Trên xe, Thư ký Đỗ nói với Chu Cẩn Vũ “Trịnh Quốc Tuấn này khá kiêu ngạo thể hiện ra mặt luôn, hẹn lâu như vậy mà ông ta mới trả lời."
Chu Cẩn Vũ cười nói “Biểu hiện tâm tư ra ngoài mới tốt, nếu không chúng ta cũng không thể nhìn ra suy nghĩ thật sự của ông ta."
Sau đó Chu Cẩn Vũ nghĩ một chút mới lên tiếng “Con trai Trịnh Quốc Tuấn vẫn quấn quýt lấy Hạ Chân Ngọc, cậu nhớ nói với Chí Cường, chiều mai cơ quan của Chân Ngọc tổ chức liên hoan, tan tầm sẽ tương đối sớm, nhớ nhắc hắn không được đến trễ."
Thư ký Đỗ đáp ứng, nói thêm “Nếu Trịnh Quốc Tuấn biết Hạ tiểu thư có quan hệ với ngài, tôi đoán ông ta có thể sẽ điều con hắn đi, cũng sẽ quản chặt hơn một chút."
Chu Cẩn Vũ lại nói “Cũng không chắc, người tên Trịnh Quốc Tuấn này, từng có người ở tỉnh ủy nói ông ta có chút bảo thủ, cản đường không ít người, cũng đắc tội với không ít người. Tâm tư của ông ta tôi cũng hiểu, đơn giản vì Phó thị trưởng Phùng Vĩ là đồng đội cũ của ông ta nên trong lòng không phục thôi."
Thư ký Đỗ nói “Phó thị trưởng Phùng căn bản cũng không thể đùa được, bất kể là cách đối nhân xử thế hay tuổi tác cũng đều không thích hợp. Hơn nữa Trịnh Quốc Tuấn cũng không đến mức gộp chuyện công với chuyện con trai ông ta làm một."
Chu Cẩn Vũ khẽ hừ một tiếng, nói “Ông ta tốt nhất đừng gộp! Chuyện công việc là trên hết, ông ta đừng có làm ảnh hưởng đến đại cục, nếu không thì người gặp điều không may chính là ông ta thôi. Nhưng nếu ông ta dung túng cho con trai hoặc làm gì nhằm vào tôi, thế thì hai cha con ông ta sẽ không yên đâu! Cậu xem lịch trình ngày mai, nếu có thể thì sau 3 giờ chiều tốt nhất để trống hết cho tôi, tôi đi đón Chân Ngọc."
Thư ký Đỗ bất ngờ, không phải Chu Cẩn Vũ vừa nói anh báo cho Chí Cường ngày mai đến sớm đón Chân Ngọc hay sao? Đùng cái lại thay đổi, Thị trưởng Chu cũng không biết mình trước sau mâu thuẫn hay sao? Được rồi, dựa theo chỉ thị cuối cùng mà làm vậy!
Vào đến phòng trà, Trịnh Quốc Tuấn còn chưa đến, Thư ký Đỗ chọn trà rồi ngồi xuống cùng Chu Cẩn Vũ đợi Trịnh Quốc Tuấn. Trịnh Quốc Tuấn đến muộn gần 20 phút, sau khi đi vào vừa cười vừa nói “Thị trưởng Chu, thật ngại quá, có một số giấy tờ cần giải quyết gấp, để ngài phải đợi lâu rồi."
Chu Cẩn Vũ đứng lên mời Trịnh Quốc Tuấn ngồi, cũng cười theo nói “Trưởng phòng Trịnh khách khí quá, công việc là trên hết."
Trịnh Quốc Tuấn sau khi ngồi xuống, cố ý nhìn Thư ký Đỗ, sau đó mới bắt đầu trò chuyện với Chu Cẩn Vũ “Thị trưởng Chu tìm tôi hôm nay có phải vì chuyện đề cử thị trưởng phải không? Chuyện này lãnh đạo tỉnh ủy đều nhận thức được, Thị trưởng Chu ngài không cần phải lo lắng thế đâu."
Chu Cẩn Vũ bật cười hai tiếng, nói “Tôi không lo lắng chuyện này, nhưng tôi cũng muốn cân nhắc cảm xúc đồng chí một chút, chi tiết, tỉ mỉ cũng rất quan trọng. Trưởng phòng Trịnh, hôm nay chúng ta sẽ nói chuyện cởi mở hơn một chút, trong lòng ông nghĩ thế nào tôi cũng hiểu chút ít, nhưng chuyện cấp trên đã quyết định, muốn dùng năng lực cá nhân để ngăn cơn sóng dữ có phải là không thực tế quá không? Tôi cũng không muốn liên quan gì, nhưng vẫn muốn Trưởng phòng Trịnh đứng ngoài quan sát cho thỏa đáng."
Trịnh Quốc Tuấn sau khi nghe Chu Cẩn Vũ nói hết, sắc mặt có chút không tốt lắm, nhưng không phục, nhấp một ngụm trà mới lên tiếng “Ý của Thị trưởng Chu tôi đã hiểu rõ rồi, nhưng giải quyết việc chung Trịnh Quốc Tuấn tôi tác phong trước sau như một, một trưởng phòng nho nhỏ như tôi đâu tài giỏi như thế, Thị trưởng Chu cũng hiểu mà."
Chu Cẩn Vũ cười lạnh một chút, đây là ý đối địch hay sao? Vì vậy xoay chuyển lời nói nói thêm “Kỳ thật, hôm nay tôi tìm Trưởng phòng Trịnh đến chủ yếu không phải vì việc công mà là việc tư, hi vọng Trưởng phòng Trịnh có thể xử lý thật tốt."
Trịnh Quốc Tuấn lập tức đưa ánh mắt về phía Thư ký Đỗ, sau đó nói với Thư ký Đỗ “Hôm nay thấy Thư ký Đỗ đi cùng, tôi đã nghĩ đến rồi, chuyện Thị trưởng Chu nói chỉ sợ tôi không giúp được gì, có phải chuyện con trai tôi và họ hàng Thư ký Đỗ phải không?"
Không đợi Chu Cẩn Vũ nói gì, Trịnh Quốc Tuấn nói thêm “Chuyện này tôi cũng nghe Chủ nhiệm Trương nói rồi, tuy nhiên tôi không thích chuyện nhà gái lớn tuổi hơn nhà trai, nhưng Trưởng thư ký Đỗ ngài cũng biết, con trai tôi bây giờ không thể quản nổi. Vì chuyện này tôi cũng đánh nó, mắng nó nhưng tiểu tử này vẫn không nghe. Theo tôi thấy không bằng thế này đi, trước hết cứ để cho chúng nó bên nhau, chuyện náo loạn của chúng nó, chờ khi chuyện này qua đi, đến lúc đó chúng ta nghĩ cách cũng không muộn, tôi biết ngài cũng không muốn thế, chúng ta đều có chung suy nghĩ, nhưng vẫn cứ không nên sốt ruột quá thì hơn."
Thư ký Đỗ liếc nhìn Chu Cẩn Vũ mới vừa cười vừa nói “Haizzz, Trưởng phòng Trịnh khách khí quá, nhưng tôi ở đây cũng có duyên cớ, Hạ tiểu thư chỉ là mượn cái hư danh của tôi mà thôi, thật ra không có quan hệ thân thích gì cả. Đây cũng coi như tin tưởng ngài nên hôm nay mới ở chỗ này cùng ngài nói chuyện, thực ra Hạ…" Nói đến đây liền nhìn về phía Chu Cẩn Vũ gật đầu.
Trịnh Quốc Tuấn nhìn ám hiểu của Thư ký Đỗ, trong đầu “Ầm" một tiếng, nghĩ thầm không phải đâu, cô gái họ Hạ kia là người phụ nữ của Chu Cẩn Vũ? Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng vẫn có chút không dám tin nhìn sang Chu Cẩn Vũ.
Chu Cẩn Vũ thản nhiên nhìn Trịnh Quốc Tuấn, cười nói “Trưởng phòng Trịnh, Hạ Chân Ngọc là vợ Chu Cẩn Vũ tôi, ông đừng làm khó tôi nữa, phải chăng ông nên quản giáo lời nói và việc làm của con trai ông hơn một chút?"
Thần sắc Trịnh Quốc Tuấn biến đổi liên tục, cuối cùng mới thấp giọng nói “Tôi hiểu rồi, chuyện này là do tôi dạy con không tốt, kính mong Thị trưởng Chu không nên chấp nhặt với tên tiểu tử như hắn làm gì."
Sắc mặt Chu Cẩn Vũ đột nhiên trầm xuống, nói “Tôi có chấp nhặt với cậu ta hay không, còn xem hành động của cha con ông, về việc công tôi không quan tâm Trịnh Quốc Tuấn ông là người như thế nào. Nhưng chuyện này, ông tốt nhất nên giữ chừng mực cho tốt, người phụ nữ của tôi bị quấy rối như vậy, nếu không phải nể mặt mũi cho Trưởng phòng Trịnh, thì hậu quả ông cũng biết rồi đấy!"
Trịnh Quốc Tuấn biết rõ Chu Cẩn Vũ không phải nói chơi, chức vụ của ông ta không cao, nhưng chuyện này ông ta cũng hiểu rất rõ, nhà họ Chu cả hai phương diện quân sự và chính trị đều có quan hệ rất chặt chẽ. Ông từng nghe nói sư trưởng nào đó của quân đội rất dễ khiến một người biến mất không lí do, tuy nhiên ông ta biết rõ Chu Cẩn Vũ sẽ không làm việc kích động như vậy, nhưng nếu con trai ông ta thiếu đầu hay thiếu tay chân, vậy cũng không thể được!
Trịnh Quốc Tuấn nghĩ vậy liền đứng lên, nói với Chu Cẩn Vũ “Thị trưởng Chu, ý của ngài tôi đã hiểu rồi, tôi sẽ nghĩ cách, nhưng con trai tôi tính tình bướng bỉnh, nếu có chỗ nào đắc tội, tôi ở đây xin được tạ lỗi trước với ngài, cũng xin ngài hạ thủ lưu tình, cho tôi một chút thời gian."
Chu Cẩn Vũ ngồi trên ghế, giống như cười mà không phải cười nói “Trưởng phòng Trịnh nói chuyện nghiêm trọng quá rồi, con trai ông còn trẻ, đây là thời điểm nhiệt tình nhất, nhưng mà mắt nhìn không tệ, nếu như đầu óc có thể hiểu biết một chút thì tốt rồi. Hôm nay tôi chỉ nói tới đây thôi, tôi cũng nói một câu cuối cùng, chuyện công, tôi không can thiệp, nhưng không có nghĩa người khác có thể tùy ý thao túng Chu Cẩn Vũ tôi, về tư, nếu ai có suy nghĩ không phải với vợ của Chu Cẩn Vũ tôi, sự lưu tình của tôi cũng có giới hạn thôi đấy!"
Nói xong Chu Cẩn Vũ đứng dậy trước bước nhanh ra khỏi phòng, Thư ký Đỗ trước khi đi ra, nói với Trịnh Quốc Tuấn “Trưởng phòng Trịnh, ông cố gắng giải quyết cho tốt nhé, người khác có mai mối cũng phải đánh giá xem được hay không được. Còn nữa, tôi cũng muốn được nhìn thấy con trai ông sớm sớm một chút, tôi đi theo Thị trưởng Chu nhiều năm như vậy, tôi hiểu rất rõ tính tình ngài ấy, Hạ Chân Ngọc này thật sự không thể động vào được, đó là người trong lòng Thị trưởng Chu đấy! Tôi nói đến đây thôi, tôi đi trước." Sau đó, Thư ký Đỗ liền nhanh chóng theo sát Chu Cẩn Vũ đi ra.
Sắc mặt Trịnh Quốc Tuấn tái nhợt vào nhà, thấy vợ mình đang ngồi đọc báo, liền hỏi “Trịnh Việt đâu?"
Vợ Trịnh Quốc Tuấn ngẩng đầu nói “Ở trong phòng nó, ông tìm nó làm gì?"
Ngữ khí Trịnh Quốc Tuấn vô cùng không tốt nói “Bà tranh thủ gọi nó xuống ngay cho tôi, sớm muộn gì tôi cũng bị nó làm cho tức chết mất!"
Vợ Trịnh Quốc Tuấn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể đi gọi Trịnh Việt.
Trịnh Việt thấy cha, tùy ý nói “Cha, cha tìm con ạ? Mẹ, ngày mai mẹ cho con mượn xe đi nhé, con đi xe kia xấu hổ chết đi được, ai cũng chê cười!"
Không đợi vợ nói gì, Trịnh Quốc Tuấn liền nhấc chân đạp Trịnh Việt một phát, tức giận “Mày còn cần lái xe xịn à? Có phải để theo đuổi phụ nữ hay không? Mày cũng không nhìn xem thân phận của mày là gì, chưa đủ lông đủ cánh mà đã đòi bày đặt như con nhà giàu, cha mày không dạy nổi mày nữa rồi! Còn nữa, mày cũng khỏi cần phải đi làm, tao sẽ điều mày đến chỗ khác, mày an phận chuẩn bị đi thi sát hạch cho tao, những chuyện khác vứt ngay khỏi đầu đi!"
Trịnh Việt bị Trịnh Quốc Tuấn đạp vào chân suýt thì ngã sấp xuống, lại nghe hết những gì cha nói liền lớn tiếng nói “Con theo đuổi phụ nữ thì đã sao? Cô ấy cũng chưa kết hôn, sao con không thể theo đuổi? Cha điều con đi con không thể đi tìm cô ấy hay sao? Buồn cười thật!"
Trịnh Quốc Tuấn phát cáu, cầm tờ báo bên cạnh đánh lên đầu Trịnh Việt, mắng “Mày nói chuyện với cha mày thế à? Mày ở bên ngoài làm ra vẻ cậu ấm đùa nghịch oai phong, mày cũng không mở mắt mà nhìn xem mày có thân phận gì mà đòi vượt mặt người ta!"
Vợ Trịnh Quốc Tuấn đứng ngoài nhìn thấy cảnh này, vội vàng chắn giữa hai người, nói “Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì, từ từ nói cho rõ, ông đánh con như vậy thì có thể giải quyết được vấn đề sao? Đừng đánh nữa, mau dừng tay lại!"
Trịnh Quốc Tuấn mệt mỏi thở dốc, ném tờ báo đi, chỉ vào Trịnh Việt nói “Bà đi mà hỏi đứa con quý hóa của bà xem nó gây ra chuyện gì bên ngoài, tôi vất vả cả đời tất cả đều bị hủy hoại trong tay thằng ranh con này rồi."
Trịnh Việt ôm lấy mặt bị đánh đau rát, bất mãn nói “Con làm cái gì? Chẳng qua chỉ là con thích một cô gái hơn con 5 tuổi thôi sao? Cha có cần phải nói khoa trương đến thế không?"
Vợ Trịnh Quốc Tuấn nghe xong cũng có chút tức giận “Trịnh Việt, con cũng vô nguyên tắc quá rồi, thân phận của con là gì, tại sao lại đi trêu chọc phụ nữ lớn tuổi như vậy? Hay là trong cục bất động sản ấy, cô ta chủ động bám lấy con phải không?"
Trịnh Quốc Tuấn ngắt lời vợ, nói “Bà im ngay đi! Còn không biết xấu hổ mà nói thân phận gì, thân phận của tôi là gì? Tôi chỉ là một trưởng phòng mà thôi, bà đi mà hỏi hắn chọc phải ai đi!"
Trịnh Việt thấy phụ thân nói như vậy, trong lòng có chút giật mình, nói “Cha, chẳng lẽ hoàn cảnh gia đình Hạ Chân Ngọc thực sự đặc biệt đến vậy sao? Vậy cũng không ảnh hưởng đến tình bạn của con và Hạ Chân Ngọc đâu!"
Trịnh Quốc Tuấn nghĩ nghĩ, đứa con trai này không đáng tin cậy không thể nói nhiều với nó, vì vậy nói ra “Những chuyện khác tao không muốn nói nhiều, tao chỉ muốn nói mày về sau cách người phụ kia xa xa một chút. Nếu không thằng cha mày mất việc chỉ là việc nhỏ, sợ mày đến lúc đó tàn tật lại hối hận cả đời!"
Vợ Trịnh Quốc Tuấn sốt ruột chảy nước mắt, hỏi “Trịnh Việt, rốt cuộc con đã chọc phải ai rồi hả? Con nghe lời cha con có được không, cha con đã nói như vậy rồi, đến lúc đó nếu chuyện này thật sự xảy ra, con muốn mẹ sống sao đây!"
Trịnh Việt nghĩ có phải cha mình khoa trương quá không, chẳng lẽ gia đình Hạ Chân Ngọc là xã hội đen sao? Hơn nữa xã hội bây giờ cũng không cho phép xã hội đen tồn tại.
Trịnh Quốc Tuấn nhìn Trịnh Việt đứng đó không nói gì, nghĩ thầm mình đúng là thất bại trong việc dạy con, quá nuông chiều nó, ông cũng không thể theo sát hắn 24 tiếng được, chắc chắn phải điều hắn đi nơi khác, nếu không sẽ hết hi vọng quay đầu, chỉ hi vọng Chu Cẩn Vũ có thể biết rằng mình đã giáo hắn, để cho hắn biết khó mà lui là tốt rồi."
Bên này, Chu Cẩn Vũ trở về nhà đã thấy Hạ Chân Ngọc đang ngồi xem ti vi, vì vậy thay quần áo rồi đến ngồi cạnh, nói “Ngày mai bao giờ tiệc liên hoan kết thúc, anh sẽ đón em."
Hạ Chân Ngọc thò tay vào lấy khoai tây chiên, nói “12 rưỡi bắt đầu, chắc khoảng 3h là xong, anh muốn đón em à?"
Chu Cẩn Vũ nói “Ừ, anh đã bảo Thư ký Đỗ hủy hết lịch trình từ 2h trở đi, em xem em muốn đi đâu anh sẽ đưa em đi."
Hạ Chân Ngọc quay đầu lại xem ti vi, tùy ý nói “Đi siêu thị, lúc đó anh ở trong xe chờ em, em đi nhanh thôi rồi sẽ ra."
Chu Cẩn Vũ quay đầu Hạ Chân Ngọc về phía mình, cười nói “Em không thể đổi chỗ khác à? Hay đi cửa hàng bách hóa, anh mang theo kính râm, người khác không nhận ra đâu."
Hạ Chân Ngọc nói “Có ai vào cửa hàng bách hóa đeo kính râm bao giờ không, người khác khó mà không chú ý đến anh được. Em chỉ đi siêu thị thôi, không đi chỗ nào khác đâu, quần áo cũng nhiều rồi không cần mua thêm nữa."
Chu Cẩn Vũ bắt đầu ôm lấy Hạ Chân Ngọc, nâng cô ngồi lên đùi anh, thấp giọng cười nói “Ngoan vậy sao, chú ôm em xem ti vi nhé!"
Hạ Chân Ngọc không phản ứng, thoải mái dựa vào ngực Chu Cẩn Vũ tiếp tục xem ti vi, nhưng chưa được một lúc sau, tay Chu Cẩn Vũ đã luồn từ dưới áo ngủ cô vuốt ve bộ ngực đầy đặn, còn bất chợt dùng bàn tay ma sát đỉnh nụ hoa.
Hạ Chân Ngọc không có tâm trạng đâu xem ti vi nữa, tóm lấy cánh tay Chu Cần Vũ đang tham lam tiến vào trong quần mình, nói “Anh không thể trung thực một chút à? Còn nữa, thuốc kia ngày nào anh mới mang về?"
Chu Cẩn Vũ thăm dò phía dưới Hạ Chân Ngọc, để cô ngồi trên đùi mình, một tay tiếp tục vân vê chỗ ướt át giữa hai chân Hạ Chân Ngọc, tay kia cởi áo ngủ của cô, sau đó ôm nửa vòng sau lưng cô, nói “Ngày mai anh sẽ mang về, cưng cứ để chú thưởng thức một lát." Nói xong, Chu Cẩn Vũ cúi đầu há miệng ngậm lấy nơi mềm mại trong miệng khẽ mút vào.
Hạ Chân Ngọc bị Chu Cẩn Vũ xoa nắn một hồi, cuối cùng run rẩy mềm nhũn trong tay Chu Cẩn Vũ, Chu Cẩn Vũ vẫn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Hạ Chân Ngọc giúp anh tự giải phóng, sau đó ôm Hạ Chân Ngọc về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, lúc Hạ Chân Ngọc liên hoan, nhìn thấy gần đến giờ hẹn liền gọi điện cho Chu Cẩn Vũ để anh tới đón cô. Đợi Chu Cẩn Vũ đến ngã rẽ, cô nói với đồng nghiệp một tiếng rồi đi ra.
Ngồi vào trong xe, Chu Cẩn Vũ đưa cho Hạ Chân Ngọc một cái lọ nhỏ “Đây là thuốc, em cất kỹ nhé."
Hạ Chân Ngọc nhận thuốc cất vào trong túi xách, sau đó nói “Đi siêu thị gia đình ở phố Quảng Hưng nhé, em còn muốn mua ít đồ đưa qua bố mẹ."
Chu Cẩn Vũ cười nói “Được.", khởi động xe đi đến siêu thị.
Đến đó, Chu Cẩn Vũ dừng xe, Hạ Chân Ngọc nói “Anh tìm chỗ nào vắng vắng người không ai thấy mà ngồi chờ em tý nhé, trong xe cũng rất khó chịu."
Chu Cẩn Vũ cười nói “Không sao, em đi đi. Anh vừa vặn muốn gọi điện thoại cho vài người, thời gian chắc cũng không ít, anh ở đây nhìn, chờ lúc em đi ra xách đồ giúp em."
Hạ Chân Ngọc cười cười tiến về phía cửa lớn siêu thị, ai ngờ vừa mới đi được nửa đường đã bị người nào đó phía sau ôm lấy hai vai, dọa cô vội vàng quay người lùi về phía sau.
Trịnh Việt nhìn thấy Hạ Chân Ngọc xoay người, hai tay vẫn khoác trên vai cô, cúi đầu cười nói “Chân Ngọc, cô cũng về giữa chừng à, thật trùng hợp, tôi đến đây đón mẹ tôi, cô còn chưa mua gì à? Tôi đi cùng cô, mẹ tôi đang đứng trò chuyện với mấy người bạn ."
Hạ Chân Ngọc đẩy tay Trịnh Việt ra, nói “Cậu đừng có động chân động tay, tôi và cậu chưa thân thiết đến mức đó, có người đón tôi rồi, cậu cứ bận việc của cậu đi."
Trịnh Việt nhíu mày, hỏi “Chân Ngọc, rốt cuộc cô đang nghĩ gì vậy, là cô cho người đến tìm cha tôi phải không? Còn muốn điều tôi đi nữa, cô thật sự không thích tôi đến thế hay sao? Còn cha tôi nữa, ông ấy…"
Hạ Chân Ngọc có chút tức giận, Trịnh Việt như vậy khiến cô không kiên nhẫn nổi nữa, nhưng không đợi cô nói gì, đã có người vừa cười vừa nói “Cô ấy không thích cậu không phải rõ ràng quá rồi sao?"
Chu Cẩn Vũ tuy cười, nhưng trong mắt một chút vui vẻ cũng không có, kéo Hạ Chân Ngọc ôm lấy trước người mình, bình tĩnh nhìn Trịnh Việt.
Trịnh Việt lập tức kinh ngạc nhìn hai người trước mặt, phải nói là nhìn Chu Cẩn Vũ, mãi mới lắp bắp nói “Chu, Thị trưởng Chu."
Chu Cẩn Vũ dãn lông mày, nói “Tôi tưởng sau khi làm nhiều chuyện như vậy, cậu có thể hiểu ra chút lý lẽ, không nhờ Trưởng phòng Trịnh đúng là không biết dạy con! Cậu ỷ vào thế lực của cha mình, vẫn cảm thấy chỉ bằng nhiệt huyết thanh xuân có thể đào góc tường của tôi sao, bám riết người phụ nữ của tôi sao?"
Mặt Trịnh Việt trong thoáng chốc đỏ bừng lên, mắt nhìn thẳng về phía trước một câu cũng không nói nên lời.
Hạ Chân Ngọc sợ xảy ra chuyện gì, có chút lo lắng túm lấy Chu Cẩn Vũ, Chu Cẩn Vũ vỗ vỗ cô ra hiệu không việc gì phải lo cả, sau đó tiếp tục nói “Cha cậu đã nói với cậu chưa? Xem ra không có hiệu quả gì, tôi chỉ cho cậu cơ hội cuối cùng, hoặc là cậu nghe theo sắp xếp của cha cậu, hoặc là cậu cứ tiếp tục ngây thơ thế đi, đến lúc đó, không chỉ nói cơ hội làm cậu ấm của cậu cũng không có, e rằng nghĩ đến bán sức kiếm tiền cậu cũng không có đủ tư cách!"
Chu Cẩn Vũ nhìn Hạ Chân Ngọc nói “Bà xã, hôm nay chúng ta không mua nữa." Nói xong, anh liền ôm cô đi khỏi.
Trịnh Việt ngây ngốc nhìn hai người rời đi, hóa ra cha hắn thật sự nói đúng, hắn cơ bản không có tư cách theo đuổi Hạ Chân Ngọc, hắn còn tự cho là đúng, cho là mình có ưu thế cực lớn trước mặt Hạ Chân Ngọc. Hóa ra không chỉ có mình, e rằng cha hắn tùy thời chọn sai phía đấu tranh chính trị, hai ngày này phụ thân hắn mặt ủ mày chau, có phải cha hắn phải hứng những chuyện liên quan đến hắn hay không?
Hạ Chân Ngọc đúng là người phụ nữ của Chu Cẩn Vũ, khó trách có cả xe riêng đưa đón, khó trách bình thường cô ăn hay mặc cũng đều là hàng cao cấp, khó trách cô nhìn ai cũng chướng mắt! Trịnh Việt cười chính mình đã quá ngu ngốc, hắn vừa rồi muốn hỏi Hạ Chân Ngọc cha hắn năm sau sẽ bị đổi công tác có liên quan gì đến chuyện này không, bây giờ xem ra không cần hỏi gì nữa, cha hắn đứng sai phía, mà hắn thì không thể giúp gì cho cha mình.
Trịnh Việt hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt quyết định, vẫn cứ là ra nước ngoài thôi. Lần này hắn đã gây ra phiền toái quá lớn, cha hắn cũng không nở mày nở mặt như trước kia, hắn có lẽ cũng nên cân nhắc con đường tương lai của mình rồi!
Hạ Chân Ngọc nhìn trộm Chu Cẩn Vũ, thấy anh không có biểu lộ gì, trong lòng cũng không để tâm nữa. Chuyện hôm nay cũng không thể trách cô, cô làm sao biết được Trịnh Việt đột nhiên lao tới ôm cô, đúng là xui xẻo!
Hai người quay trở về căn hộ ở Nhã Phong, Chu Cẩn Vũ ngồi thẳng lên ghế salon, nhìn ra rõ ràng là bộ dạng hờn dỗi. Hạ Chân Ngọc cũng thay quần áo, đi từ trong phòng ngủ ra ngồi bên cạnh Chu Cẩn Vũ, nhỏ giọng nói “Anh giận à?"
Chu Cẩn Vũ nhìn Hạ Chân Ngọc không lên tiếng, Hạ Chân Ngọc nói thêm “Chuyện kia, em thật sự không biết cậu ta cũng đến siêu thị, anh tức cái gì chứ? Hơn nữa, chuyện này anh cũng biết mà!"
Biết là một chuyện, nhưng biết và chứng kiến lại là một hay sao? Chu Cẩn Vũ thực sự đã tức giận, ngồi trong xe nhìn thấy tiểu tử kia ôm lấy Hạ Chân Ngọc, anh thật sự muốn cho người chặt luôn cả đôi tay kia đi! Sau đó anh lại tưởng tượng lúc Hạ Chân Ngọc ở cơ quan, lúc mà anh không nhìn thấy, không biết tiểu tử này còn làm những gì nữa, nghĩ đến đây trong lòng Chu Cẩn Vũ không thể hạ hỏa được.
Hạ Chân Ngọc ôm lấy cánh tay Chu Cẩn Vũ lắc lắc nói “Đừng giận nữa mà…coi như em sai rồi, vậy cũng không được sao?"
Chu Cẩn Vũ tức giận nói “Em nhận sai thay hắn làm gì? Đúng là không khỏi khiến người ta nghi ngờ!"
Hạ Chân Ngọc bị chặn họng không thể phản đối được, chỉ có thể buông tay anh ra ngồi bên cạnh chẳng thèm nói gì.
Chu Cẩn Vũ cũng không quan tâm đến thái độ của Hạ Chân Ngọc, đi thẳng vào phòng ngủ nghỉ ngơi.
Hạ Chân Ngọc có chút ấm ức, cô biết rất rõ Chu Cẩn Vũ đang giận, nhưng cô không biết rốt cuộc anh đang giận cái gì, cũng đã nói một câu xin lỗi hết nước hết cái như vậy rồi. Haizzz, thật là hao tâm tổn trí, cô cũng chưa từng đi dỗ dành đàn ông bao giờ.
Hạ Chân Ngọc ngồi một mình trên ghế salon xem ti vi, mãi đến tận khi trời tối vẫn không thấy Chu Cẩn Vũ đi ra, xem ra đúng là giận thật rồi.
Hạ Chân Ngọc nhẹ nhàng rón rén mở cửa phòng ngủ, nhìn thấy Chu Cẩn Vũ vẫn nằm ở trên giường, cảm giác như ngủ rất bình thường, vì vậy liền đi tới, kết quả vừa đi đến bên giường, Chu Cẩn Vũ đã “Vụt" một cái ngồi bật dậy, dọa cô thiếu chút nữa là hét lên.
Chu Cẩn Vũ nhìn Hạ Chân Ngọc nói “Sao phải lén lén lút lút như vậy?"
Hạ Chân Ngọc xoa ngực nói “Anh định dọa chết em à? Em chỉ muốn vào xem, cứ tưởng anh ngủ rồi."
Chu Cẩn Vũ khó chịu nói “Chuyện của em như vậy, anh có thể ngủ được sao? Em nói anh làm sao yên tâm được, làm sao anh trông chừng được em đây?"
Hạ Chân Ngọc cảm giác Chu Cẩn Vũ bây giờ thực sự đang tức giận không hề nhẹ, vì vậy ôn nhu nói “Em thề sau này sẽ không nói chuyện nhiều với người đàn ông khác nữa, nhưng lần này thực sự không thể trách em! Em viết giấy cam đoan được không? Nếu không thì em viết bản kiểm điểm, có được không?"
Chu Cẩn Vũ nghe xong những lời này cũng không có dấu hiệu mềm lòng, chỉ quay lại nằm trên giường, kéo thẳng chăn bông trùm kín từ đầu đến chân.
Hạ Chân Ngọc nhìn hành động ngây thơ của Chu Cẩn Vũ vừa thấy bất đắc dĩ vừa buồn cười, vừa rồi trước mặt Trịnh Việt còn tỏ ra rất đàn ông, chả hiểu sao về nhà tính tình lại cứ như trẻ con thế này chứ.
Hạ Chân Ngọc nghĩ đến cơm tối cũng chưa ăn, vì thế cô đi vào bếp xem có thể làm gì đó ăn được không, cô chỉ có thể nấu đơn giản cho xong, lấy một đĩa chân giò hun khói trong tủ lạnh ra thái thành miếng.
Đúng lúc đó Chu Cẩn Vũ đi vào, động tác linh hoạt cầm dao thái thịt chân giò, sau đó bắt đầu bật bếp nấu mỳ, đợi đến khi xong xuôi hết liền bưng thẳng đến trước mặt Hạ Chân Ngọc nói “Em biết dùng dao chắc? Đừng có cắt vào tay rồi đòi anh đưa em đi bệnh viện!" Nói xong quay ngoắt về phòng ngủ.
Hạ Chân Ngọc nhìn bát mỳ trước mặt, san ra một bát nữa bưng đến phòng ngủ, đặt ở trên mặt bàn, vén chăn lên nói “Anh cũng ăn chút gì đi nhé."
Chu Cẩn Vũ không nhìn Hạ Chân Ngọc, chỉ nói “Không ăn, em tự ăn đi."
Hạ Chân Ngọc có chút sốt ruột nói “Rốt cuộc thì anh làm sao vậy? Anh nói với em đi, nếu không em cũng bốc hỏa theo anh luôn mất."
Chu Cẩn Vũ quay đầu nhìn Hạ Chân Ngọc, thở dài nói “Anh thật không sao mà, chỉ là tưởng tượng tình cảnh lúc hắn ôm em hôm nay nên nghĩ linh tinh thôi. Em ăn trước đi, hai ngày nữa anh sẽ ổn thôi."
Còn cần hai ngày nữa mới ổn? Hạ Chân Ngọc bất lực nghĩ, tình tình Chu Cẩn Vũ thật khó chiều, nhưng lại bướng bỉnh như vậy, anh bận thế lại vì một chuyện nhỏ không đâu mà hao tổn tâm trí cũng không hay cho lắm.
Vì vậy Hạ Chân Ngọc dỗ dành nói “Đều tại em không tránh kịp, anh đừng giận nữa, ăn chút gì đi. Nếu không thì anh phạt em đi, anh nói gì em cũng nghe hết, thế còn không được sao?"
Chu Cẩn Vũ liếc mắt nhìn Hạ Chân Ngọc, thuận miệng nói “Nếu anh bảo em hôn anh thì sao? Hôn chỗ ấy, em cũng làm chắc?"
Hạ Chân Ngọc nghe xong cắn môi nghĩ một lát, mới dùng thanh âm nhỏ như tiếng muỗi nói “Anh ăn đi, chỉ cần anh rửa sạch sẽ là được."
Chu Cẩn Vũ có chút không tin nổi những gì mình vừa nghe, hai mắt cứ như sói đói nhìn thấy thịt chằm chằm nhìn Hạ Chân Ngọc, dùng thanh âm kích động run run nói “Bà xã, vừa rồi anh không nghe lầm đấy chứ? Hả?"
Hạ Chân Ngọc nhắm mắt lại nhẹ gật đầu, Chu Cẩn Vũ chẳng khác gì sói tru lên, xoay người rời giường, cũng không sợ bị bỏng bê bát nhanh chóng ăn hết sạch, sau đó cởi sạch quần áo chạy thẳng vào nhà tắm.
Hạ Chân Ngọc có chút há hốc mồm nhìn những hành động liên tiếp của Chu Cẩn Vũ, lại nghe thấy Chu Cẩn Vũ vui sướng ngâm nga hát gì đó, cô có chút hoài nghi không biết có phải mình lại bị Chu Cẩn Vũ lừa rồi không.
Nhưng đồng ý thì cũng đồng ý rồi, Hạ Chân Ngọc ngồi ở thành giường, vừa nghĩ đến việc lát nữa phải làm liền không căng thẳng không được.
Tắm rửa kỹ càng một lúc, Chu Cẩn Vũ liền đi ra, ngồi luôn lên giường mập mờ nói “Bà xã, anh tắm sạch rồi, chỗ đó đã rửa vô cùng cẩn thận."
Mặt Hạ Chân Ngọc thoáng cái liền đỏ ửng, trèo lên trên giường ngồi giữa hai chân Chu Cẩn Vũ, đây là lần đầu tiên cô nhìn cái bộ phận đàn ông cẩn thận như vậy, hình dạng đúng là khó coi.
Chu Cẩn Vũ bị Hạ Chân Ngọc nhìn như vậy cũng hưng phấn không nổi, nhẹ duỗi tay vuốt lên mặt Hạ Chân Ngọc nói “Bảo bối ngoan, đừng sợ, em hôn nó trước đi."
Hạ Chân Ngọc đương nhiên biết rõ hôn nghĩa là thế nào, cô cũng từng xem qua loại phim đó, nhưng thao tác khi xem và thực tế có thể không giống nhau. Vì vậy, cô liền ổn định tâm lý trong chốc lát, một lúc sau mới cúi người xuống.
Cô dùng tay bám lấy chân Chu Cẩn Vũ, nhắm mắt lại hé miệng ngậm đỉnh bộ phận đó, Chu Cẩn Vũ hít một hơi xoa đầu Hạ Chân Ngọc, thở dốc nói “Bảo bối ngoan, em làm rất khá. Dùng đầu lưỡi, hizz-khà! Nghe lời tốt lắm! Cục cưng, chuyển động đi, tay cũng chuyển động theo!"
Hạ Chân Ngọc dùng cả tay lẫn miệng dựa theo chỉ thị của Chu Cẩn Vũ mà làm, đầu lưỡi trong lúc vô tình không ngừng động chạm vào đỉnh mẫn cảm nhất của Chu Cẩn Vũ. Chu Cẩn Vũ nhìn một màn nhiệt huyết sôi trào trước mắt, nhìn bộ dạng Hạ Chân Ngọc há miệng hết sức không ngừng ngậm chuyển động qua lại chỗ đó của mình, rốt cuộc không thể nhịn nổi.
Anh đột nhiên chồm dậy thẳng người quỳ trên giường, hai tay giữ lấy đầu Hạ Chân Ngọc bắt đầu chủ động tiến công. Hạ Chân Ngọc bị hành động đột ngột của Chu Cẩn Vũ khiến hô hấp cứng lại, sau đó chỉ có thể bị động tiếp nhận sức gấp rút của Chu Cẩn Vũ.
Hạ Chân Ngọc cảm giác Chu Cẩn Vũ đã đâm đến tận họng mình rồi, khiến cô muốn ọe ra, nhưng mặc cho cô đẩy thế nào đi nữa, Chu Cẩn Vũ cứ như phát điên không ngừng chuyển động eo, cô chỉ có thể khó chịu phát ra âm thanh “Ư… ư" kháng nghị.
Chu Cẩn Vũ đã thần hồn điên đảo, lúc cô phát ra những tiếng thân ngâm, anh căn bản không thể khống chế được mình, anh giữ chặt lấy gáy Hạ Chân Ngọc, gấp rút luật động vài chục cái, liền cảm thấy xương sống tê dại một hồi, cuối cùng không thể chống cự được cảm giác tê dại này, kìm nén gầm nhẹ một tiếng nhưng căn bản không kịp rút ra ngoài đã phóng ra.
Hạ Chân Ngọc bị ép nuốt một tý, nhanh chóng đẩy Chu Cẩn Vũ ra, sau đó cố nén nước mắt chờ cảm giác buồn nôn qua đi.
Chu Cẩn Vũ sau khi lên đỉnh, cúi đầu nhìn Hạ Chân Ngọc nước mắt lưng tròng ngồi ở đằng kia, không ngừng vuốt ngực, khóe miệng vẫn còn dính dấu vết của mình, trên người cũng vương vãi không ít. Lòng lập tức mềm nhũn, anh chưa từng cảm thấy có một người phụ nữ nào có thể làm anh phải quan tâm như vậy, có thể làm anh đau lòng đến vậy.
Chu Cẩn Vũ cầm khăn tay lau sạch sẽ cho Hạ Chân Ngọc, ôm cô nằm xuống, dỗ dành nói “Bảo bối đã phải chịu ấm ức rồi, là do anh không tốt, lần sau chắc chắn anh sẽ khống chế được mình."
Còn có lần sau? Hạ Chân Ngọc nhắm mắt lại không nói gì, sau đó để Chu Cẩn Vũ đưa cô vào giấc mơ màng.
Lúc này, Chu Cẩn Vũ nở nụ cười, tay xoa xoa ngực Hạ Chân Ngọc, nói “Cục cưng, chú nói sẽ cho em ăn ngon mà, chú cho em ăn hết rồi còn gì. Em nói xem sao em lại là một người hiếm có như thế chứ."
Hạ Chân Ngọc một câu cũng không muốn nói, mặc kệ Chu Cẩn Vũ ăn đậu hũ của mình, sau đó có chút mệt mỏi ngủ mất.
Chu Cẩn Vũ cười nhìn khuôn mặt Hạ Chân Ngọc mới đó đã ngủ say, hôn rồi lại hôn, tay cũng không rời khỏi cứ thế ôm Hạ Chân Ngọc ngủ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, còn có hơn mười ngày nữa là đến Tết Âm lịch, Chu Cẩn Vũ cho Hạ Chân Ngọc một đống thẻ mua sắm. Hạ Chân Ngọc nhìn thấy thẻ mua sắm liền cười tít mắt, Chu Cẩn Vũ cũng cười đi theo, nói “Bảo bối à, em thân thiết với siêu thị đến thế sao? Em đưa mấy cái qua cho bố mẹ đi."
Khó mà làm thế được, Hạ Chân Ngọc nhìn đống thẻ mua sắm giá trị không hề nhỏ nghẫm nghĩ, hay là cô cứ mua nhiều đồ đến còn hơn, nếu không họ sẽ nghi ngờ.
Hạ Chân Ngọc nói “Hay là thôi đi, những thẻ này giá trị quá lớn, hay em mua đồ mang sang đó nhé."
Chu Cẩn Vũ gật đầu nói “Tùy em, mình em xách không hết, anh sẽ cho Chí Cường đi theo em, để cậu ta đưa em về đến cửa nhà."
Sau đó Chu Cẩn Vũ dừng lại một chút mới nói “Còn chuyện anh muốn nói với em, tuần tới anh phải về nhà, chắc phải mồng 6 mới về đây được."
Hạ Chân Ngọc nghe xong, chỉ “À"một tiếng coi như đã biết rồi, sau đó nghĩ mình tự về nhà mừng năm mới, thì càng cần mua nhiều đồ mang về chút, tốt nhất là gọi Cao Mai Lệ đi mua sắm cùng, nhiều thẻ như vậy đến lúc đó cô sẽ cho bạn mấy cái, đảm bảo nó sẽ cười tươi như hoa!
Chu Cẩn Vũ đưa tay gõ lên đầu Hạ Chân Ngọc, nói “Em đúng là vô lương tâm, anh nói anh phải về nhà hơn 10 ngày, sao em không có phản ứng gì hết thế, em không cần anh nữa phải không? Anh đi em không luyến tiếc gì sao?"
Hạ Chân Ngọc sờ lên đầu, nói “Cũng không phải không quay lại mà, về nhà mừng năm mới không phải rất bình thường sao?"
Chu Cẩn Vũ ôm Hạ Chân Ngọc, nói “Nhưng anh sẽ nhớ em lắm, anh còn chưa đi đã thấy nhớ em rồi, hay là em đi cùng anh nhé!"
Trên xe, Thư ký Đỗ nói với Chu Cẩn Vũ “Trịnh Quốc Tuấn này khá kiêu ngạo thể hiện ra mặt luôn, hẹn lâu như vậy mà ông ta mới trả lời."
Chu Cẩn Vũ cười nói “Biểu hiện tâm tư ra ngoài mới tốt, nếu không chúng ta cũng không thể nhìn ra suy nghĩ thật sự của ông ta."
Sau đó Chu Cẩn Vũ nghĩ một chút mới lên tiếng “Con trai Trịnh Quốc Tuấn vẫn quấn quýt lấy Hạ Chân Ngọc, cậu nhớ nói với Chí Cường, chiều mai cơ quan của Chân Ngọc tổ chức liên hoan, tan tầm sẽ tương đối sớm, nhớ nhắc hắn không được đến trễ."
Thư ký Đỗ đáp ứng, nói thêm “Nếu Trịnh Quốc Tuấn biết Hạ tiểu thư có quan hệ với ngài, tôi đoán ông ta có thể sẽ điều con hắn đi, cũng sẽ quản chặt hơn một chút."
Chu Cẩn Vũ lại nói “Cũng không chắc, người tên Trịnh Quốc Tuấn này, từng có người ở tỉnh ủy nói ông ta có chút bảo thủ, cản đường không ít người, cũng đắc tội với không ít người. Tâm tư của ông ta tôi cũng hiểu, đơn giản vì Phó thị trưởng Phùng Vĩ là đồng đội cũ của ông ta nên trong lòng không phục thôi."
Thư ký Đỗ nói “Phó thị trưởng Phùng căn bản cũng không thể đùa được, bất kể là cách đối nhân xử thế hay tuổi tác cũng đều không thích hợp. Hơn nữa Trịnh Quốc Tuấn cũng không đến mức gộp chuyện công với chuyện con trai ông ta làm một."
Chu Cẩn Vũ khẽ hừ một tiếng, nói “Ông ta tốt nhất đừng gộp! Chuyện công việc là trên hết, ông ta đừng có làm ảnh hưởng đến đại cục, nếu không thì người gặp điều không may chính là ông ta thôi. Nhưng nếu ông ta dung túng cho con trai hoặc làm gì nhằm vào tôi, thế thì hai cha con ông ta sẽ không yên đâu! Cậu xem lịch trình ngày mai, nếu có thể thì sau 3 giờ chiều tốt nhất để trống hết cho tôi, tôi đi đón Chân Ngọc."
Thư ký Đỗ bất ngờ, không phải Chu Cẩn Vũ vừa nói anh báo cho Chí Cường ngày mai đến sớm đón Chân Ngọc hay sao? Đùng cái lại thay đổi, Thị trưởng Chu cũng không biết mình trước sau mâu thuẫn hay sao? Được rồi, dựa theo chỉ thị cuối cùng mà làm vậy!
Vào đến phòng trà, Trịnh Quốc Tuấn còn chưa đến, Thư ký Đỗ chọn trà rồi ngồi xuống cùng Chu Cẩn Vũ đợi Trịnh Quốc Tuấn. Trịnh Quốc Tuấn đến muộn gần 20 phút, sau khi đi vào vừa cười vừa nói “Thị trưởng Chu, thật ngại quá, có một số giấy tờ cần giải quyết gấp, để ngài phải đợi lâu rồi."
Chu Cẩn Vũ đứng lên mời Trịnh Quốc Tuấn ngồi, cũng cười theo nói “Trưởng phòng Trịnh khách khí quá, công việc là trên hết."
Trịnh Quốc Tuấn sau khi ngồi xuống, cố ý nhìn Thư ký Đỗ, sau đó mới bắt đầu trò chuyện với Chu Cẩn Vũ “Thị trưởng Chu tìm tôi hôm nay có phải vì chuyện đề cử thị trưởng phải không? Chuyện này lãnh đạo tỉnh ủy đều nhận thức được, Thị trưởng Chu ngài không cần phải lo lắng thế đâu."
Chu Cẩn Vũ bật cười hai tiếng, nói “Tôi không lo lắng chuyện này, nhưng tôi cũng muốn cân nhắc cảm xúc đồng chí một chút, chi tiết, tỉ mỉ cũng rất quan trọng. Trưởng phòng Trịnh, hôm nay chúng ta sẽ nói chuyện cởi mở hơn một chút, trong lòng ông nghĩ thế nào tôi cũng hiểu chút ít, nhưng chuyện cấp trên đã quyết định, muốn dùng năng lực cá nhân để ngăn cơn sóng dữ có phải là không thực tế quá không? Tôi cũng không muốn liên quan gì, nhưng vẫn muốn Trưởng phòng Trịnh đứng ngoài quan sát cho thỏa đáng."
Trịnh Quốc Tuấn sau khi nghe Chu Cẩn Vũ nói hết, sắc mặt có chút không tốt lắm, nhưng không phục, nhấp một ngụm trà mới lên tiếng “Ý của Thị trưởng Chu tôi đã hiểu rõ rồi, nhưng giải quyết việc chung Trịnh Quốc Tuấn tôi tác phong trước sau như một, một trưởng phòng nho nhỏ như tôi đâu tài giỏi như thế, Thị trưởng Chu cũng hiểu mà."
Chu Cẩn Vũ cười lạnh một chút, đây là ý đối địch hay sao? Vì vậy xoay chuyển lời nói nói thêm “Kỳ thật, hôm nay tôi tìm Trưởng phòng Trịnh đến chủ yếu không phải vì việc công mà là việc tư, hi vọng Trưởng phòng Trịnh có thể xử lý thật tốt."
Trịnh Quốc Tuấn lập tức đưa ánh mắt về phía Thư ký Đỗ, sau đó nói với Thư ký Đỗ “Hôm nay thấy Thư ký Đỗ đi cùng, tôi đã nghĩ đến rồi, chuyện Thị trưởng Chu nói chỉ sợ tôi không giúp được gì, có phải chuyện con trai tôi và họ hàng Thư ký Đỗ phải không?"
Không đợi Chu Cẩn Vũ nói gì, Trịnh Quốc Tuấn nói thêm “Chuyện này tôi cũng nghe Chủ nhiệm Trương nói rồi, tuy nhiên tôi không thích chuyện nhà gái lớn tuổi hơn nhà trai, nhưng Trưởng thư ký Đỗ ngài cũng biết, con trai tôi bây giờ không thể quản nổi. Vì chuyện này tôi cũng đánh nó, mắng nó nhưng tiểu tử này vẫn không nghe. Theo tôi thấy không bằng thế này đi, trước hết cứ để cho chúng nó bên nhau, chuyện náo loạn của chúng nó, chờ khi chuyện này qua đi, đến lúc đó chúng ta nghĩ cách cũng không muộn, tôi biết ngài cũng không muốn thế, chúng ta đều có chung suy nghĩ, nhưng vẫn cứ không nên sốt ruột quá thì hơn."
Thư ký Đỗ liếc nhìn Chu Cẩn Vũ mới vừa cười vừa nói “Haizzz, Trưởng phòng Trịnh khách khí quá, nhưng tôi ở đây cũng có duyên cớ, Hạ tiểu thư chỉ là mượn cái hư danh của tôi mà thôi, thật ra không có quan hệ thân thích gì cả. Đây cũng coi như tin tưởng ngài nên hôm nay mới ở chỗ này cùng ngài nói chuyện, thực ra Hạ…" Nói đến đây liền nhìn về phía Chu Cẩn Vũ gật đầu.
Trịnh Quốc Tuấn nhìn ám hiểu của Thư ký Đỗ, trong đầu “Ầm" một tiếng, nghĩ thầm không phải đâu, cô gái họ Hạ kia là người phụ nữ của Chu Cẩn Vũ? Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng vẫn có chút không dám tin nhìn sang Chu Cẩn Vũ.
Chu Cẩn Vũ thản nhiên nhìn Trịnh Quốc Tuấn, cười nói “Trưởng phòng Trịnh, Hạ Chân Ngọc là vợ Chu Cẩn Vũ tôi, ông đừng làm khó tôi nữa, phải chăng ông nên quản giáo lời nói và việc làm của con trai ông hơn một chút?"
Thần sắc Trịnh Quốc Tuấn biến đổi liên tục, cuối cùng mới thấp giọng nói “Tôi hiểu rồi, chuyện này là do tôi dạy con không tốt, kính mong Thị trưởng Chu không nên chấp nhặt với tên tiểu tử như hắn làm gì."
Sắc mặt Chu Cẩn Vũ đột nhiên trầm xuống, nói “Tôi có chấp nhặt với cậu ta hay không, còn xem hành động của cha con ông, về việc công tôi không quan tâm Trịnh Quốc Tuấn ông là người như thế nào. Nhưng chuyện này, ông tốt nhất nên giữ chừng mực cho tốt, người phụ nữ của tôi bị quấy rối như vậy, nếu không phải nể mặt mũi cho Trưởng phòng Trịnh, thì hậu quả ông cũng biết rồi đấy!"
Trịnh Quốc Tuấn biết rõ Chu Cẩn Vũ không phải nói chơi, chức vụ của ông ta không cao, nhưng chuyện này ông ta cũng hiểu rất rõ, nhà họ Chu cả hai phương diện quân sự và chính trị đều có quan hệ rất chặt chẽ. Ông từng nghe nói sư trưởng nào đó của quân đội rất dễ khiến một người biến mất không lí do, tuy nhiên ông ta biết rõ Chu Cẩn Vũ sẽ không làm việc kích động như vậy, nhưng nếu con trai ông ta thiếu đầu hay thiếu tay chân, vậy cũng không thể được!
Trịnh Quốc Tuấn nghĩ vậy liền đứng lên, nói với Chu Cẩn Vũ “Thị trưởng Chu, ý của ngài tôi đã hiểu rồi, tôi sẽ nghĩ cách, nhưng con trai tôi tính tình bướng bỉnh, nếu có chỗ nào đắc tội, tôi ở đây xin được tạ lỗi trước với ngài, cũng xin ngài hạ thủ lưu tình, cho tôi một chút thời gian."
Chu Cẩn Vũ ngồi trên ghế, giống như cười mà không phải cười nói “Trưởng phòng Trịnh nói chuyện nghiêm trọng quá rồi, con trai ông còn trẻ, đây là thời điểm nhiệt tình nhất, nhưng mà mắt nhìn không tệ, nếu như đầu óc có thể hiểu biết một chút thì tốt rồi. Hôm nay tôi chỉ nói tới đây thôi, tôi cũng nói một câu cuối cùng, chuyện công, tôi không can thiệp, nhưng không có nghĩa người khác có thể tùy ý thao túng Chu Cẩn Vũ tôi, về tư, nếu ai có suy nghĩ không phải với vợ của Chu Cẩn Vũ tôi, sự lưu tình của tôi cũng có giới hạn thôi đấy!"
Nói xong Chu Cẩn Vũ đứng dậy trước bước nhanh ra khỏi phòng, Thư ký Đỗ trước khi đi ra, nói với Trịnh Quốc Tuấn “Trưởng phòng Trịnh, ông cố gắng giải quyết cho tốt nhé, người khác có mai mối cũng phải đánh giá xem được hay không được. Còn nữa, tôi cũng muốn được nhìn thấy con trai ông sớm sớm một chút, tôi đi theo Thị trưởng Chu nhiều năm như vậy, tôi hiểu rất rõ tính tình ngài ấy, Hạ Chân Ngọc này thật sự không thể động vào được, đó là người trong lòng Thị trưởng Chu đấy! Tôi nói đến đây thôi, tôi đi trước." Sau đó, Thư ký Đỗ liền nhanh chóng theo sát Chu Cẩn Vũ đi ra.
Sắc mặt Trịnh Quốc Tuấn tái nhợt vào nhà, thấy vợ mình đang ngồi đọc báo, liền hỏi “Trịnh Việt đâu?"
Vợ Trịnh Quốc Tuấn ngẩng đầu nói “Ở trong phòng nó, ông tìm nó làm gì?"
Ngữ khí Trịnh Quốc Tuấn vô cùng không tốt nói “Bà tranh thủ gọi nó xuống ngay cho tôi, sớm muộn gì tôi cũng bị nó làm cho tức chết mất!"
Vợ Trịnh Quốc Tuấn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể đi gọi Trịnh Việt.
Trịnh Việt thấy cha, tùy ý nói “Cha, cha tìm con ạ? Mẹ, ngày mai mẹ cho con mượn xe đi nhé, con đi xe kia xấu hổ chết đi được, ai cũng chê cười!"
Không đợi vợ nói gì, Trịnh Quốc Tuấn liền nhấc chân đạp Trịnh Việt một phát, tức giận “Mày còn cần lái xe xịn à? Có phải để theo đuổi phụ nữ hay không? Mày cũng không nhìn xem thân phận của mày là gì, chưa đủ lông đủ cánh mà đã đòi bày đặt như con nhà giàu, cha mày không dạy nổi mày nữa rồi! Còn nữa, mày cũng khỏi cần phải đi làm, tao sẽ điều mày đến chỗ khác, mày an phận chuẩn bị đi thi sát hạch cho tao, những chuyện khác vứt ngay khỏi đầu đi!"
Trịnh Việt bị Trịnh Quốc Tuấn đạp vào chân suýt thì ngã sấp xuống, lại nghe hết những gì cha nói liền lớn tiếng nói “Con theo đuổi phụ nữ thì đã sao? Cô ấy cũng chưa kết hôn, sao con không thể theo đuổi? Cha điều con đi con không thể đi tìm cô ấy hay sao? Buồn cười thật!"
Trịnh Quốc Tuấn phát cáu, cầm tờ báo bên cạnh đánh lên đầu Trịnh Việt, mắng “Mày nói chuyện với cha mày thế à? Mày ở bên ngoài làm ra vẻ cậu ấm đùa nghịch oai phong, mày cũng không mở mắt mà nhìn xem mày có thân phận gì mà đòi vượt mặt người ta!"
Vợ Trịnh Quốc Tuấn đứng ngoài nhìn thấy cảnh này, vội vàng chắn giữa hai người, nói “Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì, từ từ nói cho rõ, ông đánh con như vậy thì có thể giải quyết được vấn đề sao? Đừng đánh nữa, mau dừng tay lại!"
Trịnh Quốc Tuấn mệt mỏi thở dốc, ném tờ báo đi, chỉ vào Trịnh Việt nói “Bà đi mà hỏi đứa con quý hóa của bà xem nó gây ra chuyện gì bên ngoài, tôi vất vả cả đời tất cả đều bị hủy hoại trong tay thằng ranh con này rồi."
Trịnh Việt ôm lấy mặt bị đánh đau rát, bất mãn nói “Con làm cái gì? Chẳng qua chỉ là con thích một cô gái hơn con 5 tuổi thôi sao? Cha có cần phải nói khoa trương đến thế không?"
Vợ Trịnh Quốc Tuấn nghe xong cũng có chút tức giận “Trịnh Việt, con cũng vô nguyên tắc quá rồi, thân phận của con là gì, tại sao lại đi trêu chọc phụ nữ lớn tuổi như vậy? Hay là trong cục bất động sản ấy, cô ta chủ động bám lấy con phải không?"
Trịnh Quốc Tuấn ngắt lời vợ, nói “Bà im ngay đi! Còn không biết xấu hổ mà nói thân phận gì, thân phận của tôi là gì? Tôi chỉ là một trưởng phòng mà thôi, bà đi mà hỏi hắn chọc phải ai đi!"
Trịnh Việt thấy phụ thân nói như vậy, trong lòng có chút giật mình, nói “Cha, chẳng lẽ hoàn cảnh gia đình Hạ Chân Ngọc thực sự đặc biệt đến vậy sao? Vậy cũng không ảnh hưởng đến tình bạn của con và Hạ Chân Ngọc đâu!"
Trịnh Quốc Tuấn nghĩ nghĩ, đứa con trai này không đáng tin cậy không thể nói nhiều với nó, vì vậy nói ra “Những chuyện khác tao không muốn nói nhiều, tao chỉ muốn nói mày về sau cách người phụ kia xa xa một chút. Nếu không thằng cha mày mất việc chỉ là việc nhỏ, sợ mày đến lúc đó tàn tật lại hối hận cả đời!"
Vợ Trịnh Quốc Tuấn sốt ruột chảy nước mắt, hỏi “Trịnh Việt, rốt cuộc con đã chọc phải ai rồi hả? Con nghe lời cha con có được không, cha con đã nói như vậy rồi, đến lúc đó nếu chuyện này thật sự xảy ra, con muốn mẹ sống sao đây!"
Trịnh Việt nghĩ có phải cha mình khoa trương quá không, chẳng lẽ gia đình Hạ Chân Ngọc là xã hội đen sao? Hơn nữa xã hội bây giờ cũng không cho phép xã hội đen tồn tại.
Trịnh Quốc Tuấn nhìn Trịnh Việt đứng đó không nói gì, nghĩ thầm mình đúng là thất bại trong việc dạy con, quá nuông chiều nó, ông cũng không thể theo sát hắn 24 tiếng được, chắc chắn phải điều hắn đi nơi khác, nếu không sẽ hết hi vọng quay đầu, chỉ hi vọng Chu Cẩn Vũ có thể biết rằng mình đã giáo hắn, để cho hắn biết khó mà lui là tốt rồi."
Bên này, Chu Cẩn Vũ trở về nhà đã thấy Hạ Chân Ngọc đang ngồi xem ti vi, vì vậy thay quần áo rồi đến ngồi cạnh, nói “Ngày mai bao giờ tiệc liên hoan kết thúc, anh sẽ đón em."
Hạ Chân Ngọc thò tay vào lấy khoai tây chiên, nói “12 rưỡi bắt đầu, chắc khoảng 3h là xong, anh muốn đón em à?"
Chu Cẩn Vũ nói “Ừ, anh đã bảo Thư ký Đỗ hủy hết lịch trình từ 2h trở đi, em xem em muốn đi đâu anh sẽ đưa em đi."
Hạ Chân Ngọc quay đầu lại xem ti vi, tùy ý nói “Đi siêu thị, lúc đó anh ở trong xe chờ em, em đi nhanh thôi rồi sẽ ra."
Chu Cẩn Vũ quay đầu Hạ Chân Ngọc về phía mình, cười nói “Em không thể đổi chỗ khác à? Hay đi cửa hàng bách hóa, anh mang theo kính râm, người khác không nhận ra đâu."
Hạ Chân Ngọc nói “Có ai vào cửa hàng bách hóa đeo kính râm bao giờ không, người khác khó mà không chú ý đến anh được. Em chỉ đi siêu thị thôi, không đi chỗ nào khác đâu, quần áo cũng nhiều rồi không cần mua thêm nữa."
Chu Cẩn Vũ bắt đầu ôm lấy Hạ Chân Ngọc, nâng cô ngồi lên đùi anh, thấp giọng cười nói “Ngoan vậy sao, chú ôm em xem ti vi nhé!"
Hạ Chân Ngọc không phản ứng, thoải mái dựa vào ngực Chu Cẩn Vũ tiếp tục xem ti vi, nhưng chưa được một lúc sau, tay Chu Cẩn Vũ đã luồn từ dưới áo ngủ cô vuốt ve bộ ngực đầy đặn, còn bất chợt dùng bàn tay ma sát đỉnh nụ hoa.
Hạ Chân Ngọc không có tâm trạng đâu xem ti vi nữa, tóm lấy cánh tay Chu Cần Vũ đang tham lam tiến vào trong quần mình, nói “Anh không thể trung thực một chút à? Còn nữa, thuốc kia ngày nào anh mới mang về?"
Chu Cẩn Vũ thăm dò phía dưới Hạ Chân Ngọc, để cô ngồi trên đùi mình, một tay tiếp tục vân vê chỗ ướt át giữa hai chân Hạ Chân Ngọc, tay kia cởi áo ngủ của cô, sau đó ôm nửa vòng sau lưng cô, nói “Ngày mai anh sẽ mang về, cưng cứ để chú thưởng thức một lát." Nói xong, Chu Cẩn Vũ cúi đầu há miệng ngậm lấy nơi mềm mại trong miệng khẽ mút vào.
Hạ Chân Ngọc bị Chu Cẩn Vũ xoa nắn một hồi, cuối cùng run rẩy mềm nhũn trong tay Chu Cẩn Vũ, Chu Cẩn Vũ vẫn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Hạ Chân Ngọc giúp anh tự giải phóng, sau đó ôm Hạ Chân Ngọc về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, lúc Hạ Chân Ngọc liên hoan, nhìn thấy gần đến giờ hẹn liền gọi điện cho Chu Cẩn Vũ để anh tới đón cô. Đợi Chu Cẩn Vũ đến ngã rẽ, cô nói với đồng nghiệp một tiếng rồi đi ra.
Ngồi vào trong xe, Chu Cẩn Vũ đưa cho Hạ Chân Ngọc một cái lọ nhỏ “Đây là thuốc, em cất kỹ nhé."
Hạ Chân Ngọc nhận thuốc cất vào trong túi xách, sau đó nói “Đi siêu thị gia đình ở phố Quảng Hưng nhé, em còn muốn mua ít đồ đưa qua bố mẹ."
Chu Cẩn Vũ cười nói “Được.", khởi động xe đi đến siêu thị.
Đến đó, Chu Cẩn Vũ dừng xe, Hạ Chân Ngọc nói “Anh tìm chỗ nào vắng vắng người không ai thấy mà ngồi chờ em tý nhé, trong xe cũng rất khó chịu."
Chu Cẩn Vũ cười nói “Không sao, em đi đi. Anh vừa vặn muốn gọi điện thoại cho vài người, thời gian chắc cũng không ít, anh ở đây nhìn, chờ lúc em đi ra xách đồ giúp em."
Hạ Chân Ngọc cười cười tiến về phía cửa lớn siêu thị, ai ngờ vừa mới đi được nửa đường đã bị người nào đó phía sau ôm lấy hai vai, dọa cô vội vàng quay người lùi về phía sau.
Trịnh Việt nhìn thấy Hạ Chân Ngọc xoay người, hai tay vẫn khoác trên vai cô, cúi đầu cười nói “Chân Ngọc, cô cũng về giữa chừng à, thật trùng hợp, tôi đến đây đón mẹ tôi, cô còn chưa mua gì à? Tôi đi cùng cô, mẹ tôi đang đứng trò chuyện với mấy người bạn ."
Hạ Chân Ngọc đẩy tay Trịnh Việt ra, nói “Cậu đừng có động chân động tay, tôi và cậu chưa thân thiết đến mức đó, có người đón tôi rồi, cậu cứ bận việc của cậu đi."
Trịnh Việt nhíu mày, hỏi “Chân Ngọc, rốt cuộc cô đang nghĩ gì vậy, là cô cho người đến tìm cha tôi phải không? Còn muốn điều tôi đi nữa, cô thật sự không thích tôi đến thế hay sao? Còn cha tôi nữa, ông ấy…"
Hạ Chân Ngọc có chút tức giận, Trịnh Việt như vậy khiến cô không kiên nhẫn nổi nữa, nhưng không đợi cô nói gì, đã có người vừa cười vừa nói “Cô ấy không thích cậu không phải rõ ràng quá rồi sao?"
Chu Cẩn Vũ tuy cười, nhưng trong mắt một chút vui vẻ cũng không có, kéo Hạ Chân Ngọc ôm lấy trước người mình, bình tĩnh nhìn Trịnh Việt.
Trịnh Việt lập tức kinh ngạc nhìn hai người trước mặt, phải nói là nhìn Chu Cẩn Vũ, mãi mới lắp bắp nói “Chu, Thị trưởng Chu."
Chu Cẩn Vũ dãn lông mày, nói “Tôi tưởng sau khi làm nhiều chuyện như vậy, cậu có thể hiểu ra chút lý lẽ, không nhờ Trưởng phòng Trịnh đúng là không biết dạy con! Cậu ỷ vào thế lực của cha mình, vẫn cảm thấy chỉ bằng nhiệt huyết thanh xuân có thể đào góc tường của tôi sao, bám riết người phụ nữ của tôi sao?"
Mặt Trịnh Việt trong thoáng chốc đỏ bừng lên, mắt nhìn thẳng về phía trước một câu cũng không nói nên lời.
Hạ Chân Ngọc sợ xảy ra chuyện gì, có chút lo lắng túm lấy Chu Cẩn Vũ, Chu Cẩn Vũ vỗ vỗ cô ra hiệu không việc gì phải lo cả, sau đó tiếp tục nói “Cha cậu đã nói với cậu chưa? Xem ra không có hiệu quả gì, tôi chỉ cho cậu cơ hội cuối cùng, hoặc là cậu nghe theo sắp xếp của cha cậu, hoặc là cậu cứ tiếp tục ngây thơ thế đi, đến lúc đó, không chỉ nói cơ hội làm cậu ấm của cậu cũng không có, e rằng nghĩ đến bán sức kiếm tiền cậu cũng không có đủ tư cách!"
Chu Cẩn Vũ nhìn Hạ Chân Ngọc nói “Bà xã, hôm nay chúng ta không mua nữa." Nói xong, anh liền ôm cô đi khỏi.
Trịnh Việt ngây ngốc nhìn hai người rời đi, hóa ra cha hắn thật sự nói đúng, hắn cơ bản không có tư cách theo đuổi Hạ Chân Ngọc, hắn còn tự cho là đúng, cho là mình có ưu thế cực lớn trước mặt Hạ Chân Ngọc. Hóa ra không chỉ có mình, e rằng cha hắn tùy thời chọn sai phía đấu tranh chính trị, hai ngày này phụ thân hắn mặt ủ mày chau, có phải cha hắn phải hứng những chuyện liên quan đến hắn hay không?
Hạ Chân Ngọc đúng là người phụ nữ của Chu Cẩn Vũ, khó trách có cả xe riêng đưa đón, khó trách bình thường cô ăn hay mặc cũng đều là hàng cao cấp, khó trách cô nhìn ai cũng chướng mắt! Trịnh Việt cười chính mình đã quá ngu ngốc, hắn vừa rồi muốn hỏi Hạ Chân Ngọc cha hắn năm sau sẽ bị đổi công tác có liên quan gì đến chuyện này không, bây giờ xem ra không cần hỏi gì nữa, cha hắn đứng sai phía, mà hắn thì không thể giúp gì cho cha mình.
Trịnh Việt hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt quyết định, vẫn cứ là ra nước ngoài thôi. Lần này hắn đã gây ra phiền toái quá lớn, cha hắn cũng không nở mày nở mặt như trước kia, hắn có lẽ cũng nên cân nhắc con đường tương lai của mình rồi!
Hạ Chân Ngọc nhìn trộm Chu Cẩn Vũ, thấy anh không có biểu lộ gì, trong lòng cũng không để tâm nữa. Chuyện hôm nay cũng không thể trách cô, cô làm sao biết được Trịnh Việt đột nhiên lao tới ôm cô, đúng là xui xẻo!
Hai người quay trở về căn hộ ở Nhã Phong, Chu Cẩn Vũ ngồi thẳng lên ghế salon, nhìn ra rõ ràng là bộ dạng hờn dỗi. Hạ Chân Ngọc cũng thay quần áo, đi từ trong phòng ngủ ra ngồi bên cạnh Chu Cẩn Vũ, nhỏ giọng nói “Anh giận à?"
Chu Cẩn Vũ nhìn Hạ Chân Ngọc không lên tiếng, Hạ Chân Ngọc nói thêm “Chuyện kia, em thật sự không biết cậu ta cũng đến siêu thị, anh tức cái gì chứ? Hơn nữa, chuyện này anh cũng biết mà!"
Biết là một chuyện, nhưng biết và chứng kiến lại là một hay sao? Chu Cẩn Vũ thực sự đã tức giận, ngồi trong xe nhìn thấy tiểu tử kia ôm lấy Hạ Chân Ngọc, anh thật sự muốn cho người chặt luôn cả đôi tay kia đi! Sau đó anh lại tưởng tượng lúc Hạ Chân Ngọc ở cơ quan, lúc mà anh không nhìn thấy, không biết tiểu tử này còn làm những gì nữa, nghĩ đến đây trong lòng Chu Cẩn Vũ không thể hạ hỏa được.
Hạ Chân Ngọc ôm lấy cánh tay Chu Cẩn Vũ lắc lắc nói “Đừng giận nữa mà…coi như em sai rồi, vậy cũng không được sao?"
Chu Cẩn Vũ tức giận nói “Em nhận sai thay hắn làm gì? Đúng là không khỏi khiến người ta nghi ngờ!"
Hạ Chân Ngọc bị chặn họng không thể phản đối được, chỉ có thể buông tay anh ra ngồi bên cạnh chẳng thèm nói gì.
Chu Cẩn Vũ cũng không quan tâm đến thái độ của Hạ Chân Ngọc, đi thẳng vào phòng ngủ nghỉ ngơi.
Hạ Chân Ngọc có chút ấm ức, cô biết rất rõ Chu Cẩn Vũ đang giận, nhưng cô không biết rốt cuộc anh đang giận cái gì, cũng đã nói một câu xin lỗi hết nước hết cái như vậy rồi. Haizzz, thật là hao tâm tổn trí, cô cũng chưa từng đi dỗ dành đàn ông bao giờ.
Hạ Chân Ngọc ngồi một mình trên ghế salon xem ti vi, mãi đến tận khi trời tối vẫn không thấy Chu Cẩn Vũ đi ra, xem ra đúng là giận thật rồi.
Hạ Chân Ngọc nhẹ nhàng rón rén mở cửa phòng ngủ, nhìn thấy Chu Cẩn Vũ vẫn nằm ở trên giường, cảm giác như ngủ rất bình thường, vì vậy liền đi tới, kết quả vừa đi đến bên giường, Chu Cẩn Vũ đã “Vụt" một cái ngồi bật dậy, dọa cô thiếu chút nữa là hét lên.
Chu Cẩn Vũ nhìn Hạ Chân Ngọc nói “Sao phải lén lén lút lút như vậy?"
Hạ Chân Ngọc xoa ngực nói “Anh định dọa chết em à? Em chỉ muốn vào xem, cứ tưởng anh ngủ rồi."
Chu Cẩn Vũ khó chịu nói “Chuyện của em như vậy, anh có thể ngủ được sao? Em nói anh làm sao yên tâm được, làm sao anh trông chừng được em đây?"
Hạ Chân Ngọc cảm giác Chu Cẩn Vũ bây giờ thực sự đang tức giận không hề nhẹ, vì vậy ôn nhu nói “Em thề sau này sẽ không nói chuyện nhiều với người đàn ông khác nữa, nhưng lần này thực sự không thể trách em! Em viết giấy cam đoan được không? Nếu không thì em viết bản kiểm điểm, có được không?"
Chu Cẩn Vũ nghe xong những lời này cũng không có dấu hiệu mềm lòng, chỉ quay lại nằm trên giường, kéo thẳng chăn bông trùm kín từ đầu đến chân.
Hạ Chân Ngọc nhìn hành động ngây thơ của Chu Cẩn Vũ vừa thấy bất đắc dĩ vừa buồn cười, vừa rồi trước mặt Trịnh Việt còn tỏ ra rất đàn ông, chả hiểu sao về nhà tính tình lại cứ như trẻ con thế này chứ.
Hạ Chân Ngọc nghĩ đến cơm tối cũng chưa ăn, vì thế cô đi vào bếp xem có thể làm gì đó ăn được không, cô chỉ có thể nấu đơn giản cho xong, lấy một đĩa chân giò hun khói trong tủ lạnh ra thái thành miếng.
Đúng lúc đó Chu Cẩn Vũ đi vào, động tác linh hoạt cầm dao thái thịt chân giò, sau đó bắt đầu bật bếp nấu mỳ, đợi đến khi xong xuôi hết liền bưng thẳng đến trước mặt Hạ Chân Ngọc nói “Em biết dùng dao chắc? Đừng có cắt vào tay rồi đòi anh đưa em đi bệnh viện!" Nói xong quay ngoắt về phòng ngủ.
Hạ Chân Ngọc nhìn bát mỳ trước mặt, san ra một bát nữa bưng đến phòng ngủ, đặt ở trên mặt bàn, vén chăn lên nói “Anh cũng ăn chút gì đi nhé."
Chu Cẩn Vũ không nhìn Hạ Chân Ngọc, chỉ nói “Không ăn, em tự ăn đi."
Hạ Chân Ngọc có chút sốt ruột nói “Rốt cuộc thì anh làm sao vậy? Anh nói với em đi, nếu không em cũng bốc hỏa theo anh luôn mất."
Chu Cẩn Vũ quay đầu nhìn Hạ Chân Ngọc, thở dài nói “Anh thật không sao mà, chỉ là tưởng tượng tình cảnh lúc hắn ôm em hôm nay nên nghĩ linh tinh thôi. Em ăn trước đi, hai ngày nữa anh sẽ ổn thôi."
Còn cần hai ngày nữa mới ổn? Hạ Chân Ngọc bất lực nghĩ, tình tình Chu Cẩn Vũ thật khó chiều, nhưng lại bướng bỉnh như vậy, anh bận thế lại vì một chuyện nhỏ không đâu mà hao tổn tâm trí cũng không hay cho lắm.
Vì vậy Hạ Chân Ngọc dỗ dành nói “Đều tại em không tránh kịp, anh đừng giận nữa, ăn chút gì đi. Nếu không thì anh phạt em đi, anh nói gì em cũng nghe hết, thế còn không được sao?"
Chu Cẩn Vũ liếc mắt nhìn Hạ Chân Ngọc, thuận miệng nói “Nếu anh bảo em hôn anh thì sao? Hôn chỗ ấy, em cũng làm chắc?"
Hạ Chân Ngọc nghe xong cắn môi nghĩ một lát, mới dùng thanh âm nhỏ như tiếng muỗi nói “Anh ăn đi, chỉ cần anh rửa sạch sẽ là được."
Chu Cẩn Vũ có chút không tin nổi những gì mình vừa nghe, hai mắt cứ như sói đói nhìn thấy thịt chằm chằm nhìn Hạ Chân Ngọc, dùng thanh âm kích động run run nói “Bà xã, vừa rồi anh không nghe lầm đấy chứ? Hả?"
Hạ Chân Ngọc nhắm mắt lại nhẹ gật đầu, Chu Cẩn Vũ chẳng khác gì sói tru lên, xoay người rời giường, cũng không sợ bị bỏng bê bát nhanh chóng ăn hết sạch, sau đó cởi sạch quần áo chạy thẳng vào nhà tắm.
Hạ Chân Ngọc có chút há hốc mồm nhìn những hành động liên tiếp của Chu Cẩn Vũ, lại nghe thấy Chu Cẩn Vũ vui sướng ngâm nga hát gì đó, cô có chút hoài nghi không biết có phải mình lại bị Chu Cẩn Vũ lừa rồi không.
Nhưng đồng ý thì cũng đồng ý rồi, Hạ Chân Ngọc ngồi ở thành giường, vừa nghĩ đến việc lát nữa phải làm liền không căng thẳng không được.
Tắm rửa kỹ càng một lúc, Chu Cẩn Vũ liền đi ra, ngồi luôn lên giường mập mờ nói “Bà xã, anh tắm sạch rồi, chỗ đó đã rửa vô cùng cẩn thận."
Mặt Hạ Chân Ngọc thoáng cái liền đỏ ửng, trèo lên trên giường ngồi giữa hai chân Chu Cẩn Vũ, đây là lần đầu tiên cô nhìn cái bộ phận đàn ông cẩn thận như vậy, hình dạng đúng là khó coi.
Chu Cẩn Vũ bị Hạ Chân Ngọc nhìn như vậy cũng hưng phấn không nổi, nhẹ duỗi tay vuốt lên mặt Hạ Chân Ngọc nói “Bảo bối ngoan, đừng sợ, em hôn nó trước đi."
Hạ Chân Ngọc đương nhiên biết rõ hôn nghĩa là thế nào, cô cũng từng xem qua loại phim đó, nhưng thao tác khi xem và thực tế có thể không giống nhau. Vì vậy, cô liền ổn định tâm lý trong chốc lát, một lúc sau mới cúi người xuống.
Cô dùng tay bám lấy chân Chu Cẩn Vũ, nhắm mắt lại hé miệng ngậm đỉnh bộ phận đó, Chu Cẩn Vũ hít một hơi xoa đầu Hạ Chân Ngọc, thở dốc nói “Bảo bối ngoan, em làm rất khá. Dùng đầu lưỡi, hizz-khà! Nghe lời tốt lắm! Cục cưng, chuyển động đi, tay cũng chuyển động theo!"
Hạ Chân Ngọc dùng cả tay lẫn miệng dựa theo chỉ thị của Chu Cẩn Vũ mà làm, đầu lưỡi trong lúc vô tình không ngừng động chạm vào đỉnh mẫn cảm nhất của Chu Cẩn Vũ. Chu Cẩn Vũ nhìn một màn nhiệt huyết sôi trào trước mắt, nhìn bộ dạng Hạ Chân Ngọc há miệng hết sức không ngừng ngậm chuyển động qua lại chỗ đó của mình, rốt cuộc không thể nhịn nổi.
Anh đột nhiên chồm dậy thẳng người quỳ trên giường, hai tay giữ lấy đầu Hạ Chân Ngọc bắt đầu chủ động tiến công. Hạ Chân Ngọc bị hành động đột ngột của Chu Cẩn Vũ khiến hô hấp cứng lại, sau đó chỉ có thể bị động tiếp nhận sức gấp rút của Chu Cẩn Vũ.
Hạ Chân Ngọc cảm giác Chu Cẩn Vũ đã đâm đến tận họng mình rồi, khiến cô muốn ọe ra, nhưng mặc cho cô đẩy thế nào đi nữa, Chu Cẩn Vũ cứ như phát điên không ngừng chuyển động eo, cô chỉ có thể khó chịu phát ra âm thanh “Ư… ư" kháng nghị.
Chu Cẩn Vũ đã thần hồn điên đảo, lúc cô phát ra những tiếng thân ngâm, anh căn bản không thể khống chế được mình, anh giữ chặt lấy gáy Hạ Chân Ngọc, gấp rút luật động vài chục cái, liền cảm thấy xương sống tê dại một hồi, cuối cùng không thể chống cự được cảm giác tê dại này, kìm nén gầm nhẹ một tiếng nhưng căn bản không kịp rút ra ngoài đã phóng ra.
Hạ Chân Ngọc bị ép nuốt một tý, nhanh chóng đẩy Chu Cẩn Vũ ra, sau đó cố nén nước mắt chờ cảm giác buồn nôn qua đi.
Chu Cẩn Vũ sau khi lên đỉnh, cúi đầu nhìn Hạ Chân Ngọc nước mắt lưng tròng ngồi ở đằng kia, không ngừng vuốt ngực, khóe miệng vẫn còn dính dấu vết của mình, trên người cũng vương vãi không ít. Lòng lập tức mềm nhũn, anh chưa từng cảm thấy có một người phụ nữ nào có thể làm anh phải quan tâm như vậy, có thể làm anh đau lòng đến vậy.
Chu Cẩn Vũ cầm khăn tay lau sạch sẽ cho Hạ Chân Ngọc, ôm cô nằm xuống, dỗ dành nói “Bảo bối đã phải chịu ấm ức rồi, là do anh không tốt, lần sau chắc chắn anh sẽ khống chế được mình."
Còn có lần sau? Hạ Chân Ngọc nhắm mắt lại không nói gì, sau đó để Chu Cẩn Vũ đưa cô vào giấc mơ màng.
Lúc này, Chu Cẩn Vũ nở nụ cười, tay xoa xoa ngực Hạ Chân Ngọc, nói “Cục cưng, chú nói sẽ cho em ăn ngon mà, chú cho em ăn hết rồi còn gì. Em nói xem sao em lại là một người hiếm có như thế chứ."
Hạ Chân Ngọc một câu cũng không muốn nói, mặc kệ Chu Cẩn Vũ ăn đậu hũ của mình, sau đó có chút mệt mỏi ngủ mất.
Chu Cẩn Vũ cười nhìn khuôn mặt Hạ Chân Ngọc mới đó đã ngủ say, hôn rồi lại hôn, tay cũng không rời khỏi cứ thế ôm Hạ Chân Ngọc ngủ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, còn có hơn mười ngày nữa là đến Tết Âm lịch, Chu Cẩn Vũ cho Hạ Chân Ngọc một đống thẻ mua sắm. Hạ Chân Ngọc nhìn thấy thẻ mua sắm liền cười tít mắt, Chu Cẩn Vũ cũng cười đi theo, nói “Bảo bối à, em thân thiết với siêu thị đến thế sao? Em đưa mấy cái qua cho bố mẹ đi."
Khó mà làm thế được, Hạ Chân Ngọc nhìn đống thẻ mua sắm giá trị không hề nhỏ nghẫm nghĩ, hay là cô cứ mua nhiều đồ đến còn hơn, nếu không họ sẽ nghi ngờ.
Hạ Chân Ngọc nói “Hay là thôi đi, những thẻ này giá trị quá lớn, hay em mua đồ mang sang đó nhé."
Chu Cẩn Vũ gật đầu nói “Tùy em, mình em xách không hết, anh sẽ cho Chí Cường đi theo em, để cậu ta đưa em về đến cửa nhà."
Sau đó Chu Cẩn Vũ dừng lại một chút mới nói “Còn chuyện anh muốn nói với em, tuần tới anh phải về nhà, chắc phải mồng 6 mới về đây được."
Hạ Chân Ngọc nghe xong, chỉ “À"một tiếng coi như đã biết rồi, sau đó nghĩ mình tự về nhà mừng năm mới, thì càng cần mua nhiều đồ mang về chút, tốt nhất là gọi Cao Mai Lệ đi mua sắm cùng, nhiều thẻ như vậy đến lúc đó cô sẽ cho bạn mấy cái, đảm bảo nó sẽ cười tươi như hoa!
Chu Cẩn Vũ đưa tay gõ lên đầu Hạ Chân Ngọc, nói “Em đúng là vô lương tâm, anh nói anh phải về nhà hơn 10 ngày, sao em không có phản ứng gì hết thế, em không cần anh nữa phải không? Anh đi em không luyến tiếc gì sao?"
Hạ Chân Ngọc sờ lên đầu, nói “Cũng không phải không quay lại mà, về nhà mừng năm mới không phải rất bình thường sao?"
Chu Cẩn Vũ ôm Hạ Chân Ngọc, nói “Nhưng anh sẽ nhớ em lắm, anh còn chưa đi đã thấy nhớ em rồi, hay là em đi cùng anh nhé!"
Tác giả :
Thần Vụ Quang