Hơn Cả Hôn Nhân
Chương 52
Hạ Chân Ngọc liên tục kìm chế lửa giận trong người, nhiều lần tự nhủ, khoảng thời gian này đối với Chu Cẩn Vũ không dễ dàng gì nhưng anh vẫn chăm sóc cô như vậy, cô cũng không thể nổi cáu với anh được. Sau đó, cô liếc mắt nhìn tứ phía, thò tay túm lấy gối ôm kéo lại bên người, nghĩ đến việc nếu cứ ở lại đây sẽ tự tức mà chết mất, liền ôm gối trút giận, coi như không phụ lòng Chu Cẩn Vũ.
Lúc Chu Cẩn Vũ nhìn thấy Hạ Chân Ngọc thò tay lấy gối ôm, thiếu chút nữa thì bổ nhào tới ngăn cản, xong lại nhìn thấy Hạ Chân Ngọc chỉ đem gối ôm ở trên người chứ không có ý định động thủ với mình mới hơi an tâm chút ít.
Hạ Chân Ngọc nói “Anh nói một chút lí do tại sao anh lại giúp em từ chức đi."
Chu Cẩn Vũ chăm chú nhìn vào đôi tay của Hạ Chân Ngọc trả lời “Anh nói đúng sự thật trong người em không được khỏe, cần tĩnh dưỡng, e rằng sẽ làm chậm trễ công việc nên không làm nữa."
Hạ Chân Ngọc phát cáu “Ai nói với anh như thế! Em hỏi anh là hỏi tại sao em phải từ chức? Hỏi anh đang nghĩ cái gì, hay là ở ngân hàng đấy có biến cố gì phải không? Hôm nay anh phải nói cho rõ ràng, nếu không chuyện em đồng ý với anh vừa rồi coi như vô hiệu!"
Chu Cẩn Vũ gấp gáp nói “Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, sao có thể đánh đồng thế được? Em đã đồng ý chuyển về đây rồi, sao lại có thể đổi ý như thế?
Hạ Chân Ngọc hừ một tiếng mới lên tiếng “Với em mà nói chỉ là một chuyện, nếu không anh nói cho em biết lý do hợp tình hợp lý, em sẽ không truy cứu nữa."
Chu Cẩn Vũ khó xử nói “Nào có lí do gì quan trọng đâu, chẳng qua là em đi làm chưa được bao lâu đã bị bệnh thành ra bộ dạng này, chắc là công việc không được vừa ý lắm nên anh mới muốn em từ chức thôi. Có điều, em cứ yên tâm đi, công việc của em anh đã sắp xếp đâu vào đấy rồi, hay là đi Cục bất động sản nhé, chỉ cần không liên quan đến ngành thực hiện chính sách thực tế là cực kỳ nhàn hạ rồi."
Hạ Chân Ngọc nâng thanh âm lên cao một chút, nói “Lúc trước đi ngân hàng làm anh cũng nói thế, còn nói bất động sản là ngành tương quan, làm chẳng hay ho gì, bây giờ anh lại lật lọng, em còn có thể tin anh chắc? Đừng nhiều lời, em cần anh nói rõ ràng lý do thật sự tại sao anh lại không cho em đi làm ở ngân hàng?"
Hạ Chân Ngọc càng nghĩ càng thấy không đúng, cô mới làm việc ở ngân hàng có vài ngày, tuy là lần này bệnh tình có nghiêm trọng thật, xin nghỉ phép thời gian cũng hơi dài, nhưng Chu Cẩn Vũ cũng tận tâm tận lực đưa cô vào đó làm việc, không có lí gì trong thời gian ngắn như vậy lại tự làm xấu mặt mình, nhất định phải có nguyên nhân đặc biệt nào đó!
Hạ Chân Ngọc cứ thắc mắc trong lòng, phải là nguyên nhân như thế nào mới có thể làm cho Chu Cẩn Vũ không thể không bắt cô từ chức ở ngân hàng. Chẳng lẽ trong ngân hàng còn có cô gái nào có quan hệ lằng nhằng với Chu Cẩn Vũ? Khả năng này là lớn nhất rồi, rất có thể Chu Cẩn Vũ sợ hai người gặp nhau nên mới phải vội vã điều cô đi cũng nên.
Nghĩ đến đấy, Hạ Chân Ngọc bình tĩnh, dịu giọng nói “Có phải là có chỗ nào khó xử không? Nếu có anh cứ nói thật với em. Anh nói ra em còn có thể hiểu được, nếu anh không nói mà để em tự điều tra ra được, anh sẽ không còn mặt mũi nào với tất cả mọi người đâu!
Chu Cẩn Vũ nghe cô nói xong, bộ dạng đúng là có một chút kinh hãi, vội vàng cười nói “Vợ à, em đừng nghĩ lung tung nữa, thật sự là không có nguyên nhân đặc biệt gì cả. Để anh lấy gối ôm ra trước đã nhé, thuốc này vừa mới bôi xong em đừng có cọ lên." Nói xong Chu Cẩn Vũ thò tay vào định lấy gối ôm trong tay Hạ Chân Ngọc.
Hạ Chân Ngọc đẩy tay Chu Cẩn Vũ nói “Em lấy gối ôm anh sợ cái gì chứ?"
Chu Cẩn Vũ cười nói “Anh đây không phải bị em làm cho sợ sao? Chân Ngọc à, động thủ đánh người dẫn sẽ thành thói quen đấy, em làm náo loạn ở đây, anh còn nhường cho em. Nếu ở bên ngoài em động thủ với người khác, em nhất định không được chịu thiệt đâu đấy nhé!"
Hạ Chân Ngọc cũng biết điều này có lý, cũng cảm giác mình không thể cứ cầm đồ đạc đánh người thành thói quen được, nhưng vẫn phải xả giận, vì vậy dùng sức ném gối ôm lên trên nệm ghế sô pha, coi như xả giận.
Chu Cẩn Vũ vui mừng nói “Nhìn xem bảo bối nhà ta hiểu lí lẽ chưa kìa, phải nghe lời như vậy chứ!"
Hạ Chân Ngọc nói “Đừng có lảng sang chuyện khác, em không động chân động tay với anh nữa. Bây giờ anh nói đi, cuối cùng là vì cái gì?"
Chu Cẩn Vũ biết Hạ Chân Ngọc hôm nay quyết tâm không buông tha cái đề tài này, cũng không dễ dàng tin tưởng mấy cái lí do mình nói bừa ra, đành phải nghĩ xem nên mở miệng như thế nào.
Lẳng lặng ngồi trong chốc lát, Chu Cẩn Vũ mới gượng gạo nói “Kỳ thực không có nguyên nhân quan trọng gì cả, ừm…anh sẽ nói cho em biết, cũng chẳng sợ em chê cười gì."
Nghe Chu Cẩn Vũ nói vậy, Hạ Chân Ngọc càng hiếu kì muốn chết đi được, rốt cục có chuyện gì mà làm Chu Cẩn Vũ có vẻ mặt này, vì vậy nói “Anh nói đi, em hứa sẽ xử sự đúng mực."
Chu Cẩn Vũ tự giễu, cười cười nói “Em có nhớ lúc chúng ta đi tắm suối nước nóng không? Em nói với anh có một người họ hàng ở Lý gia cũng làm việc trong ngân hàng đó còn gì."
Hạ Chân Ngọc nghĩ một lúc, gật đầu, chính cô đã từng nói như vậy, chẳng lẽ chuyện này còn liên quan đến Cao San San sao? Cô không nói chen vào, chỉ chờ Chu Cẩn Vũ nói tiếp.
Chu Cẩn Vũ hắng giọng nói “Thì anh sợ em lại dây dưa với gia đình bọn họ nên khi nghe họ hàng nhà hắn cũng làm việc ở đó thì có chút không yên tâm, anh cảm thấy vẫn cứ là tránh xa ra thì tốt hơn. Vừa vặn đúng lúc em bị bệnh, anh liền cho người giúp em từ chức luôn."
Hạ Chân Ngọc mở trừng hai mắt, bắt Chu Cẩn Vũ nói lại lần nữa mới hiểu được, hóa ra Chu Cẩn Vũ sợ cô cùng gia đình Lý Nguy vẫn còn liên hệ nên mới giả thần giả quỷ như vậy, không để cô từ chức là không xong!
Cô quả thật không thấy buồn cười, chỉ là có chút không hiểu nổi, cô đã ầm ĩ với Lý gia đến mức này, chẳng nhẽ lại còn có thể nối lại tình xưa hay sao?
Chu Cẩn Vũ nhìn biểu cảm của Hạ Chân Ngọc, có chút dè chừng hỏi “Em không phải đang giận chứ?"
Hạ Chân Ngọc thở dài nói “Em không nghĩ anh còn suy nghĩ cả những chuyện này. Em ngoại trừ việc nói chuyện qua loa một lần, bình thường cũng chẳng liên hệ gì, cũng không làm việc chung một tầng, em cũng không biết sao anh lại nghĩ như thế. Là anh nhạy cảm quá, hay là anh không tin tưởng em, hay là em làm gì để anh nghi ngờ em như vậy?"
Chu Cẩn Vũ cũng biết những việc mình làm cũng có chút quá đáng, nhưng anh thật sự không yên tâm, sau khi nghe Hạ Chân Ngọc cùng người nhà Lý gia làm việc chung một cơ quan, trong lòng anh cũng có chút phiền não. Tuy Hạ Chân Ngọc đã trở mặt với Lý gia, hơn nữa Lý nguy trong người còn có bệnh, nhưng dù sao họ cũng từng là vợ chồng, ngộ nhỡ Hạ Chân Ngọc suốt ngày bị quấy nhiễu rồi sinh động lòng trắc ẩn thì anh cũng chẳng vui chút nào.
Vì vậy Chu Cẩn Vũ tranh thủ thời gian vỗ về Hạ Chân Ngọc, nói “ơ kìa, nhân phẩm của vợ anh đi cả ngàn dặm mới tìm được một người đấy! Là do anh nhạy cảm quá, nghĩ lung tung thôi. Chẳng qua vợ này, em cũng hiểu anh mà, anh không phải sợ em mềm lòng rồi lại bị cuốn vào thôi sao? Hơn nữa, khó khăn lắm anh mới theo đuổi được em, không giám sát chặt chẽ chút làm sao được?"
Hạ Chân Ngọc có chút dở khóc dở cười, cô không nghĩ rằng Chu Cẩn Vũ lại đề phòng mình như thế. Cô nhìn anh không rời, vậy mà anh trái lại còn nhìn cô chằm chằm. Trong lòng của Chu Cẩn Vũ đang nghĩ cái gì, anh không biết anh mới dễ phát sinh chuyện với người đó sao?
Nhìn thuốc bôi trên người không bị ảnh hưởng gì lắm, Hạ Chân Ngọc mặc áo ngủ vào nói “Nếu anh thật sự vì lí do đó, em cũng chẳng nói thêm gì được. Có điều, anh không nghĩ đến nhân phẩm của mình thì có tư cách gì lo lắng cho em? Hơn nữa, anh tưởng em là thánh chắc mà ai cũng muốn đoạt lấy!
Chu Cẩn Vũ cười giúp Hạ Chân Ngọc nằm xuống, nhỏ giọng nói “Không còn sớm nữa, chúng ta ngủ đi. Thế nào là không ai muốn đoạt lấy em? Đó là họ không phát hiện em là người quá hiếm có. Cục cưng, có chồng em ở đây, bất cứ ai cũng không thể cướp em đi được!"
Nói xong, Chu Cẩn Vũ cũng nằm xuống, thò tay vào trong chăn, ôm lấy eo Hạ Chân Ngọc, sau đó liền đi xuống bụng dưới. Hạ Chân Ngọc vội vàng nắm chặt cổ tay anh nói “Anh đừng làm loạn, em còn chưa tắm rửa, nhanh ngủ đi!"
Chu Cẩn Vũ hít hà lưng Hạ Chân Ngọc, vừa cười vừa nói “Ở đây đâu có bẩn. Anh ngược lại không sao, anh chỉ sợ em muốn thôi."
Hạ Chân Ngọc khinh bỉ nói “Em đâu có, bỏ tay ra đi, em muốn đi ngủ."
Chu Cẩn Vũ lại đang nhẹ nhàng thổi vào tai Hạ Chân Ngọc nói “Phải rồi, vợ anh không muốn, là anh muốn cũng không được sao? Anh biết rõ cơ thể em bây giờ có làm cũng không được, để anh sờ một chút cũng không được à?"
Sau đó Chu Cẩn Vũ khẽ gỡ tay Hạ Chân Ngọc ra, tiến vào giữa hai chân, trước tiên lần mò vân vê ngoài quần lót cô đùa nghịch một lúc lâu, cảm thấy có chút ẩm ướt mới cho một ngón tay vào dò xét rút ra rồi đâm vào, đồng thời ngón cái cũng dùng kỹ xảo, ma sát lên hạt ngọc của cô, đè xuống một lát rồi đưa thêm một ngón tay nữa vào, lực đạo cũng mạnh dần.
Không lâu sau, Hạ Chân Ngọc đã bị Chu Cẩn Vũ làm cho vô lực, toàn thân mềm nhũn, cô có chút không nhịn được đưa tay bám lấy cánh tay Chu Cẩn Vũ, eo cũng đung đưa theo tiết tấu của anh.
Chu Cẩn Vũ thấp giọng cười nói “Bảo bối ngoan có phải đã muốn chú rồi không? Em có nghe thấy tiếng gì không? Em thật tham lam!"
Hạ Chân Ngọc thoáng chút đỏ mặt xấu hổ, may mà cô đưa lưng về phía Chu Cẩn Vũ nên anh không nhìn thấy. Nhưng cô không bám lấy cánh tay Chu Cẩn Vũ nữa, kéo chăn lên trùm cả lên mặt, để anh tự làm loạn là được rồi!
Chu Cẩn Vũ vội vàng ngăn lại, chống người dậy, đưa đầu tới ha ha cười nói “Đừng đắp lên nha, nếu không phải sợ em cảm lạnh, anh còn thấy cái chăn này hơi bị vướng víu đấy. Tiếc là trên ngực em cũng có thuốc, nếu không thì anh cũng đã có chút lộc ăn rồi, ngậm, nút, cả hai cái anh đều biết làm, anh thấy hình như chúng lớn hơn rồi thì phải, vợ, em nói xem?"
Cái tật này đến chết cũng không sửa được, miệng cứ phải nói cái gì đó. Hạ Chân Ngọc hô hấp dồn dập, nhắm mắt lại không trả lời Chu Cẩn Vũ. Ai ngờ Chu Cẩn Vũ càng hưng phấn, nửa người nằm trên người Hạ Chân Ngọc, ngón tay thỉnh thoảng thay đổi tốc độ và góc độ, có chút kiềm chế nói “Sao còn thẹn thùng như vậy? Vợ, em cũng phải học cách thả lỏng một chút. Cục cưng của anh, cho chồng em hôn cái nào!"
Nói xong, Chu Cẩn Vũ phủ lên môi Hạ Chân Ngọc, hơi dùng lực tách môi cô, há miệng, đầu lưỡi gấp gáp mút mát, mơn trớn.
Hôn một lúc lâu, mãi cho đến khi Hạ Chân Ngọc không thở nổi đến mức ứa cả mồ hôi, Chu Cẩn Vũ mới ngẩng đầu, thè lưỡi liếm sạch nước trên môi Hạ Chân Ngọc nói “Bảo bối ngoan, bên dưới có dễ chịu không? Chồng em sắp nghẹn chết rồi, anh thật sự không chịu nổi, em cứ ngoan ngoãn là được."
Sau đó, Chu Cẩn Vũ rút tay ra, cởi quần ngủ của mình, lách vào giữa khe hở ở mông Hạ Chân Ngọc luật động, tay lại vội vàng trở lại chỗ cũ.
Hạ Chân Ngọc không nghĩ đến Chu Cẩn Vũ có thể giải quyết vấn đề như vậy, chỉ thầm nghĩ cái người này thủ đoạn cũng thật nhiều, đến cả cách này cũng nghĩ ra.
Chu Cẩn Vũ lại hôn Hạ Chân Ngọc, lực đạo ở tay và động tác luật động càng lúc càng mạnh, cũng càng lúc càng nhanh. Tim Hạ Chân Ngọc cũng đập nhanh hơn, từng hồi từng hồi mê muội khiến cô có cảm giác như mình đang bay, tiếp tục một hồi cảm giác tê dại mãnh liệt khiến cô không kìm chế được co rút lên đỉnh.
Chu Cẩn Vũ lợi dụng bàn tay đang ẩm ướt bôi lên bên ngoài vật nam tính có chút khô khốc, như vậy sẽ càng thêm thông thuận ở giữa hai bên đùi của Hạ Chân Ngọc, rồi lại tiếp tục luật động trở lại.
Tuy cách này không thể làm cho Chu Cẩn Vũ thỏa mãn nhưng Chu Cẩn Vũ cũng không đụng chạm quá mạnh, anh cũng sợ Hạ Chân Ngọc bị mệt, dùng tay ôm lấy eo Hạ Chân Ngọc, động tác trở nên gấp rút một lúc rồi liền thu binh.
Chu Cẩn Vũ đứng dậy cầm giấy lau qua cho cả hai, lại nằm xuống lần nữa, mặt đối mặt với Hạ Chân Ngọc, cười nói “Thật sự không thỏa mãn, song cảm giác cũng không tệ. Lại đây để chú xem vừa rồi có làm hỏng không nào?" Nói xong lại dịch người xuống phía dưới của Hạ Chân Ngọc.
Hạ Chân Ngọc có chút mệt mỏi, mơ hồ dùng ngữ khí bất mãn nói “Là tại anh háo sắc nên thế đấy! Anh đừng nói vớ vẩn nữa, em không sao, anh đừng có lại đây."
Chu Cẩn Vũ không đứng đắn nói “Anh đói bụng thời gian dài bao lâu như thế, em cũng yên lòng được à?"
Hạ Chân Ngọc nhắm mắt lại nói “Không ai ngăn anh đâu, yêu ai thì đi mà tìm đi!"
Chu Cẩn Vũ hôn vào hai má Hạ Chân Ngọc nói “Tìm được rồi mà còn bị em quyến rũ à? Nghe lời, đừng nhúc nhích nữa, anh hiếm lắm mới không sờ soạng đấy."
Hạ Chân Ngọc chịu hết nổi. Đêm nay Chu Cẩn Vũ ngoài miệng không dứt đùa nghịch lưu manh, lại không để ý hôm nay anh đã ngủ rồi.
Chu Cẩn Vũ nhìn Hạ Chân Ngọc đỏ bừng mặt, cảm giác mình giống như không có tự trọng. Hạ Chân Ngọc từ đầu đến giờ đúng là có không chào đón anh vài lần, nhưng anh liền cam tâm tình nguyện coi như cô đang đùa nghịch với mình, bất kể cô tức thật hay tức giả, anh nhất định có thể vỗ về cô thật tốt, đơn giản chỉ là vứt đi chút ít mặt mũi thôi, cái loại tư vị thích thú này không phải ai cũng có thể tìm được.
Chỉ có điều, từ sau khi Chu Cẩn Vũ nghe Hạ Chân Ngọc nói người nhà Lý gia cũng làm việc ở ngân hàng đó, anh bắt đầu không được tự nhiên rồi, anh không muốn Hạ Chân Ngọc và Lý gia có bất cứ tiếp xúc nào.
Chu Cẩn Vũ đã giành được Hạ Chân Ngọc từ tay Lý gia, điều anh kị nhất đương nhiên là người nhà Lý gia lại xuất hiện trước mặt Hạ Chân Ngọc, nên ngày hôm đó anh đã bắt đầu muốn kiếm cớ không cho Hạ Chân Ngọc tiếp tục làm việc ở ngân hàng, lại không ngờ Hạ Chân Ngọc lại đột nhiên bệnh nặng như vậy, Chu Cẩn Vũ tuy đau lòng nhưng vẫn hiểu rằng thời cơ vừa vặn đã tới.
Chu Cẩn Vũ lại nhớ anh và Hà Chân Ngọc cũng đã trải qua mấy lần tan tan hợp hợp, tự thấy cũng có chút buồn cười, từng ấy tuổi rồi còn giống như thanh niên bày đặt nói yêu thương, nhưng thật sự rất thú vị, cảm giác thật kì diệu. Anh chưa từng phải che dấu những hỉ nộ ái ố của mình trước mặt Hạ Chân Ngọc, bởi vì căn bản cô không hề lưu tâm.
Bất luận anh có thân phận gì, Hạ Chân Ngọc thực sự không hề quan tâm đến địa vị của người mang tên Chu Cẩn Vũ, cho nên anh không cần cố ý biểu hiện một bộ mặt khác anh không muốn ai biết trước mặt Hạ Chân Ngọc, giống như những người bình thường thoải mái cãi nhau ầm ĩ. Chuyện chính trị vốn là một việc hao tâm tổn trí, bất luận Chu Cẩn Vũ anh vừa có bối cảnh, vừa có năng lực, cũng không thể coi thường, cũng không thể không có những bộ mặt khác nhau để ứng phó trong giao tiếp.
Thế nhưng không giống khi ở trước mặt Hạ Chân Ngọc, cô không để ý đến anh, thậm chí lúc đầu vẫn luôn chán ghét anh, Chu Cẩn Vũ không phủ nhận điều đó kích thích tính háo thắng của anh. Trước kia cũng không phải không có cô gái nào từng dùng thủ đoạn này trước mặt anh nhưng sau khi anh hơi biểu hiện ra một chút cảm tình, liền đều lập tức thay đổi hình dáng, hơn nữa họ toan tính gì anh cũng vô cùng rõ ràng, cho nên anh đều luôn cùng người khác không ngừng diễn kịch.
Mà Hạ Chân Ngọc lại hoàn toàn ngược lại khiến anh không thể ngừng quấn lấy cô, dần dần trở thành thói quen, trở thành sở thích của anh, trở thành một sự lo lắng trong lòng anh. Chu Cẩn Vũ biết rõ sở dĩ anh không buông tha Hạ Chân Ngọc, ngoại trừ những nguyên nhân bên ngoài, càng làm cho anh không thể từ bỏ chính là Hạ Chân Ngọc chưa bao giờ ngưỡng mộ anh, vì cô vứt bỏ những băn khoăn về thân phận của anh, đối xử với anh như người bình thường, điều đó khiến anh vô cùng uất ức.
Thầm thở dài trong lòng, Chu Cẩn Vũ cũng muốn mình suy nghĩ thật cẩn thận cảm giác của anh đối với Hạ Chân Ngọc, đã như vậy thì hai người trước hết cứ tiếp tục thế này đi. Tuy nhiên, Hạ Chân Ngọc vẫn còn cảnh giác với anh, nhưng chỉ cần anh cứng rắn với cô, cô chắc chắn chạy không thoát, đánh hai cái, mắng hai câu đều không thấm tháp vào đâu, phải chăng đàn ông còn có thể như thế?
Chu Cẩn Vũ cười một tiếng, tính cách của mình như thế nào chính anh hiểu nhất, ngày đó bị Hạ Chân Ngọc làm cho không còn mặt mũi nào, chẳng những không tức giận, không có cảm giác, rõ ràng còn nhẹ nhàng thở ra, còn con mẹ nó đắc chí cho rằng cuối cùng cũng có thể dỗ dành Hạ Chân Ngọc ở lại, vậy cũng đã là có triển vọng rồi! Àiii, không nghĩ nữa, ngủ!
Trở mình đắp chăn cho Hạ Chân Ngọc, Chu Cẩn Vũ và Hạ Chân Ngọc dựa đầu vào nhau ngủ.
Đợi đến khi khỏe hẳn, Hạ Chân Ngọc liền đến ngân hàng một chuyến để thu dọn đồ đạc của mình, lên trên lầu còn có chút mắc cỡ trình bày hoàn cảnh với Dư Chủ nhiệm. Dư chủ nhiệm cười ha ha, còn nói Hạ Chân Ngọc nhất định phải giữ gìn sức khỏe thật tốt.
Sau đó, Dư chủ nhiệm cùng Hạ Chân Ngọc đến văn phòng thu dọn đồ đạc, mặt Ngô Ngọc Vinh cùng ba người khác đều có vẻ vô cùng tiếc nuối, nói thẳng là đáng tiếc, không có duyên phận, lại bảo Hạ Chân Ngọc khi nào rảnh rỗi lại đến chơi. Hạ Chân Ngọc khách khí gật đầu, sau đó bảo mọi người dừng bước, một mình ôm đồ đạc đi xuống lầu.
Ai ngờ vừa đi qua đại sảnh thì nghe thấy bên kia có một người đàn ông lớn tiếng kêu to “Đây là thái độ phục vụ của ngân hàng các cô phải không? Trình độ chuyên môn của nhân viên các cô chỉ đến thế thôi à? Nói cho các cô biết, lập tức tìm giám đốc của các cô xuống ngay đây cho tôi, đừng có nói mấy cái lời vô dụng ấy với tôi!"
Hạ Chân Ngọc nhìn thấy vây quanh người đàn ông kia còn có nhiều nhân viên ngân hàng, cũng không thiếu những người xử lý nghiệp vụ đang xem náo nhiệt ở đó. Hạ Chân Ngọc bản thân không thích tham gia náo nhiệt, nhưng lại liếc thấy đối tượng bị người đàn ông kia công kích là Cao San San. Cô đối với Cao San San luôn có cảm giác đáng thương, cho rằng cô ấy so với mình lại càng khó khăn.
Vì vậy cô đổi ý, đi về phía Cao San San, còn chưa đi đến trước mặt đã nghe thấy tiếng người đàn ông kia quát tháo “Cô còn ngây ngốc đứng đó làm gì? Tôi bảo cô đi tìm giám độc cơ mà, điếc à?"
Mặt Cao San San trắng bệch, tức tới mức run rẩy, đồng nghiệp bên cạnh vẫn kéo cô, không cho cô tức giận, cô không thể chịu nổi nhục nhã hết lần này đến lần khác từ người đàn ông đó, dù cô có là nhân viên quèn đi nữa, cũng không thể không có nhân cách, không có tôn nghiêm của mình chứ!
Đúng lúc đó, chợt nghe có người hỏi “San San, có chuyện gì vậy?"
Cao San San lần theo tiếng nói nhìn thấy Hạ Chân Ngọc, cô với Hạ Chân Ngọc thật sự chẳng có gì bất mãn, chuyện đến nước này tất cả cũng do sự vô tình của Lý Nguy, còn cả nhà chồng trọng nam khinh nữ đến cực độ mà ra. Hơn nữa cô cũng đã từng kết hôn, cũng biết phụ nữ gặp rất nhiều khó khăn, cho nên lúc Hạ Chân Ngọc hỏi, cô cũng chẳng ngại gì cả.
Thở ra một hơi, Cao San San nói “Vị tiên sinh đây cầm theo một số giấy tờ em thấy không rõ ràng, không đúng với quy định, nên đành phải để ông ấy đi một chuyến vô ích, em đã nói xin lỗi, còn chấp nhận đưa cho ông ấy tiền xe đến đây, nhưng vị tiên sinh này nhất quyết không đồng ý, nhất định đòi gặp giám đốc, nhưng lại không dứt lời mắng chửi người khác."
Người đàn ông kia nghe xong lập tức chửi bậy “Tao chửi mày cái gì? Mày chửi tao là thiếu nợ, mày làm lỡ bao nhiêu việc của ông đây mày có biết không? Ông đây phí hơn hai tiếng đồng hồ ở cái ngân hàng của chúng mày rồi, mày còn làm ra vẻ vô tội, tao cho mày thất nghiệp luôn bây giờ, mày có tin không? Mày cút nhanh sang một bên đi, quản lý đâu, đi tìm ngay giám đốc xuống đây gặp tao!"
Những người khác nghe xong cũng đều rất tức giận, dù quy định cũng ở ngay đằng kia, hơn nữa cũng đã xác thực lúc trước San San đúng là có sơ xuất, dù người đàn ông này thật sự rất đáng ăn đòn, cũng chỉ có thể mỉm cười khuyên giải.
Hạ Chân Ngọc đảo mắt một vòng, nghĩ thầm dù gì mình cũng không làm ở đây nữa, chi bằng làm việc tốt giúp San San một lần.
Cô đi làm ở cơ quan nhiều năm như vậy mồm mép cũng kha khá đấy, chẳng qua là bình thường không cần dùng đến mà thôi.
Hạ Chân Ngọc cười với người đàn ông kia rồi nói “Vị đại ca này, ông chuyện bé xé ra to vậy thật không đáng chút nào, các cô ấy sai phải xin lỗi là đúng rồi, ông nói rất đúng!"
Người đàn ông kia sững sờ, nhìn Hạ Chân Ngọc nói “Cô làm việc ở đâu, nói được những lời này chứng tỏ còn hiểu rõ một chút đạo lý đấy"
Hạ Chân Ngọc nói “À, tôi cũng chỉ là nhân viên trong ngân hàng này thôi."
Người đàn ông kia lập tức trở mặt, gào lên “Mày đang nghĩ cái quái gì vậy, có phải là giám đốc không? Nếu không thì đi chỗ khác chơi, đừng có ở đây giả vờ làm người tốt!"
Hạ Chân Ngọc nghe xong lời này cũng không tươi cười nữa, nói “Tôi nhìn không thuận mắt nên đành phải nói một câu, họ đều nói xin lỗi rồi, còn đồng ý hoàn trả tiền xe cho ông, lái xe báo cáo tiền xăng, ông còn muốn gì nữa, lợi cho ông rồi còn gì!"
Người đàn ông kia lập tức quát “Mày biết cái gì! Ông đã phí hơn hai giờ rồi, lỡ bao nhiêu thời gian, tao đã kiếm được khối tiền rồi. Tao hỏi mày, hai giờ đấy biết đâu tao ra đường lại nhặt được 10 vạn tệ thì sao? Tổn thất này ai đền bù?"
Lời vừa nói ra ngay những người đứng vây xung quanh cũng phải trừng mắt nhìn người đàn ông đó, thật là không biết xấu hổ! Đây chẳng phải là lừa bịp tống tiền à, nói thế mà cũng nói được! Bên này nhân viên trong ngân hàng cũng cũng tức không thể nói gì nữa.
Hạ Chân Ngọc nghe xong lại cười cười, nói “Theo như logic ông vừa nói ra, biết đâu trong hai tiếng đấy ông gặp phải tai nạn trên đường thì sao? Cô ấy không phải đã cứu được một mạng người rồi sao?"
Lúc này tất cả mọi người đều bật cười, nói hay lắm! Cao San San cũng bật cười, sao cô không biết Hạ Chân Ngọc còn có thể nói như thế nhỉ, xem ra bình thường không thích nói chuyện chỉ là ngụy trang thôi!
Người đàn ông kia giận điên người, bộ dạng như muốn xông lên đánh Hạ Chân Ngọc, bảo an vội vàng ngăn lại, Hạ Chân Ngọc nói “Ông còn muốn đánh người à? Tôi nói cho ông biết, ông chỉ cần động vào tôi một chút thôi, ông cứ dùng nửa đời còn lại mà đưa tiền chữa trị cho tôi đi nhé!"
Người đàn ông kia tức giận đến điên cuồng hét lên, không rõ nói cái gì. Lúc này chuyện đã kinh động đến cả lãnh đạo bên trong ngân hàng. Trưởng phòng chủ quản và chủ nhiệm Dư đều đi ra, chủ nhiệm Dư nhìn thấy Hạ Chân Ngọc liền có chút sững sờ, không rõ chuyện này liên quan gì đến cô.
Người đàn ông kia thấy lãnh đạo đến rồi, lập tức chỉ vào Hạ Chân Ngọc nói “Các người hôm nay không cho tôi câu trả lời thỏa đáng, tôi chắc chắn sẽ không để yên chuyện này đâu, loại người như cô ta mà cũng được làm việc ở đây, các người có phải bị mù hết rồi không!"
Hạ Chân Ngọc còn nói thêm “Dù thế nào thì tôi cũng nhịn ông lắm rồi, không phải ông muốn nói lý lẽ sao? Được rồi, ông cứ chờ đấy!"
Nói xong liền xoay người nói với Chủ nhiệm Dư “Chủ nhiệm, tôi lại làm các ông thêm phiền toái rồi, tôi đã sai, tôi xin chủ động từ chức!"
Chủ nhiệm Dư phản ứng cực nhanh, lập tức nói “Tiểu Hạ, lời nói và việc làm vừa rồi của cô thật sự hơi quá đáng, dù cô không tự động từ chức thì tôi cũng sa thải cô thôi, cô đi trước đi, ngày mai đến thu dọn đồ đạc, tổng kết tiền lương, làm thủ tục nghỉ việc."
Sau đó Chủ nhiệm Dư nói với người đàn ông kia “Vị tiên sinh này, nhân viên của tôi cư xử với ông không lễ độ, chúng tôi sẽ xử lý nghiêm túc, nếu ông vẫn cứ tiếp tục náo loạn ở đây, nếu không buộc chúng tôi phải gọi bảo an."
Hạ Chân Ngọc chào tạm biệt Chủ nhiệm Dư một lần nữa, sau đó cùng Cao San San ra cửa lớn, Cao San San nhìn xung quanh một lượt, không thấy người đàn ông kia mới thực sự yên tâm nói “Ông ta đi thật rồi, lần này cảm ơn chị đã giải vây giùm em, tại sao chị phải từ chức, không muốn nhìn thấy em hay sao?"
Hạ Chân Ngọc cười nói “Đâu có, chị tìm được việc tốt hơn, chị không thích công việc này lắm nên muốn đổi công việc khác xem sao"
Cao San San cũng cười nói “Tuy chị cũng không phải quá thuận lợi, nhưng có người đối xử tốt với chị, quan tâm chị như thế cũng xem như tốt quá rồi!"
Hạ Chân Ngọc không nói gì, Cao San San nói thêm “Nếu em đồng ý thì lưu số di động của em, chúng ta coi như kết giao bằng hữu, nếu chị không muốn thì thôi."
Hạ Chân Ngọc nói “Cái này có gì đâu, nhưng số di động của chị em phải giữ bí mật được, em nhớ kỹ nhé."
Sau khi hai người trao đổi số điện thoại, Hạ Chân Ngọc liền chuẩn bị bắt xe về nhà, cô sẽ nói với cha mẹ chuyện mình chuẩn bị chuyển ra ngoài.
Vừa xuống bậc thang, Cao San San liền gọi cô, Hạ Chân Ngọc dừng lại, khó hiểu xoay người nhìn Cao San San.
Cao San San do dự mãi mới lên tiếng “Chân Ngọc, anh của em, nhà anh em thời gian này không được ổn cho lắm!"
Lúc Chu Cẩn Vũ nhìn thấy Hạ Chân Ngọc thò tay lấy gối ôm, thiếu chút nữa thì bổ nhào tới ngăn cản, xong lại nhìn thấy Hạ Chân Ngọc chỉ đem gối ôm ở trên người chứ không có ý định động thủ với mình mới hơi an tâm chút ít.
Hạ Chân Ngọc nói “Anh nói một chút lí do tại sao anh lại giúp em từ chức đi."
Chu Cẩn Vũ chăm chú nhìn vào đôi tay của Hạ Chân Ngọc trả lời “Anh nói đúng sự thật trong người em không được khỏe, cần tĩnh dưỡng, e rằng sẽ làm chậm trễ công việc nên không làm nữa."
Hạ Chân Ngọc phát cáu “Ai nói với anh như thế! Em hỏi anh là hỏi tại sao em phải từ chức? Hỏi anh đang nghĩ cái gì, hay là ở ngân hàng đấy có biến cố gì phải không? Hôm nay anh phải nói cho rõ ràng, nếu không chuyện em đồng ý với anh vừa rồi coi như vô hiệu!"
Chu Cẩn Vũ gấp gáp nói “Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, sao có thể đánh đồng thế được? Em đã đồng ý chuyển về đây rồi, sao lại có thể đổi ý như thế?
Hạ Chân Ngọc hừ một tiếng mới lên tiếng “Với em mà nói chỉ là một chuyện, nếu không anh nói cho em biết lý do hợp tình hợp lý, em sẽ không truy cứu nữa."
Chu Cẩn Vũ khó xử nói “Nào có lí do gì quan trọng đâu, chẳng qua là em đi làm chưa được bao lâu đã bị bệnh thành ra bộ dạng này, chắc là công việc không được vừa ý lắm nên anh mới muốn em từ chức thôi. Có điều, em cứ yên tâm đi, công việc của em anh đã sắp xếp đâu vào đấy rồi, hay là đi Cục bất động sản nhé, chỉ cần không liên quan đến ngành thực hiện chính sách thực tế là cực kỳ nhàn hạ rồi."
Hạ Chân Ngọc nâng thanh âm lên cao một chút, nói “Lúc trước đi ngân hàng làm anh cũng nói thế, còn nói bất động sản là ngành tương quan, làm chẳng hay ho gì, bây giờ anh lại lật lọng, em còn có thể tin anh chắc? Đừng nhiều lời, em cần anh nói rõ ràng lý do thật sự tại sao anh lại không cho em đi làm ở ngân hàng?"
Hạ Chân Ngọc càng nghĩ càng thấy không đúng, cô mới làm việc ở ngân hàng có vài ngày, tuy là lần này bệnh tình có nghiêm trọng thật, xin nghỉ phép thời gian cũng hơi dài, nhưng Chu Cẩn Vũ cũng tận tâm tận lực đưa cô vào đó làm việc, không có lí gì trong thời gian ngắn như vậy lại tự làm xấu mặt mình, nhất định phải có nguyên nhân đặc biệt nào đó!
Hạ Chân Ngọc cứ thắc mắc trong lòng, phải là nguyên nhân như thế nào mới có thể làm cho Chu Cẩn Vũ không thể không bắt cô từ chức ở ngân hàng. Chẳng lẽ trong ngân hàng còn có cô gái nào có quan hệ lằng nhằng với Chu Cẩn Vũ? Khả năng này là lớn nhất rồi, rất có thể Chu Cẩn Vũ sợ hai người gặp nhau nên mới phải vội vã điều cô đi cũng nên.
Nghĩ đến đấy, Hạ Chân Ngọc bình tĩnh, dịu giọng nói “Có phải là có chỗ nào khó xử không? Nếu có anh cứ nói thật với em. Anh nói ra em còn có thể hiểu được, nếu anh không nói mà để em tự điều tra ra được, anh sẽ không còn mặt mũi nào với tất cả mọi người đâu!
Chu Cẩn Vũ nghe cô nói xong, bộ dạng đúng là có một chút kinh hãi, vội vàng cười nói “Vợ à, em đừng nghĩ lung tung nữa, thật sự là không có nguyên nhân đặc biệt gì cả. Để anh lấy gối ôm ra trước đã nhé, thuốc này vừa mới bôi xong em đừng có cọ lên." Nói xong Chu Cẩn Vũ thò tay vào định lấy gối ôm trong tay Hạ Chân Ngọc.
Hạ Chân Ngọc đẩy tay Chu Cẩn Vũ nói “Em lấy gối ôm anh sợ cái gì chứ?"
Chu Cẩn Vũ cười nói “Anh đây không phải bị em làm cho sợ sao? Chân Ngọc à, động thủ đánh người dẫn sẽ thành thói quen đấy, em làm náo loạn ở đây, anh còn nhường cho em. Nếu ở bên ngoài em động thủ với người khác, em nhất định không được chịu thiệt đâu đấy nhé!"
Hạ Chân Ngọc cũng biết điều này có lý, cũng cảm giác mình không thể cứ cầm đồ đạc đánh người thành thói quen được, nhưng vẫn phải xả giận, vì vậy dùng sức ném gối ôm lên trên nệm ghế sô pha, coi như xả giận.
Chu Cẩn Vũ vui mừng nói “Nhìn xem bảo bối nhà ta hiểu lí lẽ chưa kìa, phải nghe lời như vậy chứ!"
Hạ Chân Ngọc nói “Đừng có lảng sang chuyện khác, em không động chân động tay với anh nữa. Bây giờ anh nói đi, cuối cùng là vì cái gì?"
Chu Cẩn Vũ biết Hạ Chân Ngọc hôm nay quyết tâm không buông tha cái đề tài này, cũng không dễ dàng tin tưởng mấy cái lí do mình nói bừa ra, đành phải nghĩ xem nên mở miệng như thế nào.
Lẳng lặng ngồi trong chốc lát, Chu Cẩn Vũ mới gượng gạo nói “Kỳ thực không có nguyên nhân quan trọng gì cả, ừm…anh sẽ nói cho em biết, cũng chẳng sợ em chê cười gì."
Nghe Chu Cẩn Vũ nói vậy, Hạ Chân Ngọc càng hiếu kì muốn chết đi được, rốt cục có chuyện gì mà làm Chu Cẩn Vũ có vẻ mặt này, vì vậy nói “Anh nói đi, em hứa sẽ xử sự đúng mực."
Chu Cẩn Vũ tự giễu, cười cười nói “Em có nhớ lúc chúng ta đi tắm suối nước nóng không? Em nói với anh có một người họ hàng ở Lý gia cũng làm việc trong ngân hàng đó còn gì."
Hạ Chân Ngọc nghĩ một lúc, gật đầu, chính cô đã từng nói như vậy, chẳng lẽ chuyện này còn liên quan đến Cao San San sao? Cô không nói chen vào, chỉ chờ Chu Cẩn Vũ nói tiếp.
Chu Cẩn Vũ hắng giọng nói “Thì anh sợ em lại dây dưa với gia đình bọn họ nên khi nghe họ hàng nhà hắn cũng làm việc ở đó thì có chút không yên tâm, anh cảm thấy vẫn cứ là tránh xa ra thì tốt hơn. Vừa vặn đúng lúc em bị bệnh, anh liền cho người giúp em từ chức luôn."
Hạ Chân Ngọc mở trừng hai mắt, bắt Chu Cẩn Vũ nói lại lần nữa mới hiểu được, hóa ra Chu Cẩn Vũ sợ cô cùng gia đình Lý Nguy vẫn còn liên hệ nên mới giả thần giả quỷ như vậy, không để cô từ chức là không xong!
Cô quả thật không thấy buồn cười, chỉ là có chút không hiểu nổi, cô đã ầm ĩ với Lý gia đến mức này, chẳng nhẽ lại còn có thể nối lại tình xưa hay sao?
Chu Cẩn Vũ nhìn biểu cảm của Hạ Chân Ngọc, có chút dè chừng hỏi “Em không phải đang giận chứ?"
Hạ Chân Ngọc thở dài nói “Em không nghĩ anh còn suy nghĩ cả những chuyện này. Em ngoại trừ việc nói chuyện qua loa một lần, bình thường cũng chẳng liên hệ gì, cũng không làm việc chung một tầng, em cũng không biết sao anh lại nghĩ như thế. Là anh nhạy cảm quá, hay là anh không tin tưởng em, hay là em làm gì để anh nghi ngờ em như vậy?"
Chu Cẩn Vũ cũng biết những việc mình làm cũng có chút quá đáng, nhưng anh thật sự không yên tâm, sau khi nghe Hạ Chân Ngọc cùng người nhà Lý gia làm việc chung một cơ quan, trong lòng anh cũng có chút phiền não. Tuy Hạ Chân Ngọc đã trở mặt với Lý gia, hơn nữa Lý nguy trong người còn có bệnh, nhưng dù sao họ cũng từng là vợ chồng, ngộ nhỡ Hạ Chân Ngọc suốt ngày bị quấy nhiễu rồi sinh động lòng trắc ẩn thì anh cũng chẳng vui chút nào.
Vì vậy Chu Cẩn Vũ tranh thủ thời gian vỗ về Hạ Chân Ngọc, nói “ơ kìa, nhân phẩm của vợ anh đi cả ngàn dặm mới tìm được một người đấy! Là do anh nhạy cảm quá, nghĩ lung tung thôi. Chẳng qua vợ này, em cũng hiểu anh mà, anh không phải sợ em mềm lòng rồi lại bị cuốn vào thôi sao? Hơn nữa, khó khăn lắm anh mới theo đuổi được em, không giám sát chặt chẽ chút làm sao được?"
Hạ Chân Ngọc có chút dở khóc dở cười, cô không nghĩ rằng Chu Cẩn Vũ lại đề phòng mình như thế. Cô nhìn anh không rời, vậy mà anh trái lại còn nhìn cô chằm chằm. Trong lòng của Chu Cẩn Vũ đang nghĩ cái gì, anh không biết anh mới dễ phát sinh chuyện với người đó sao?
Nhìn thuốc bôi trên người không bị ảnh hưởng gì lắm, Hạ Chân Ngọc mặc áo ngủ vào nói “Nếu anh thật sự vì lí do đó, em cũng chẳng nói thêm gì được. Có điều, anh không nghĩ đến nhân phẩm của mình thì có tư cách gì lo lắng cho em? Hơn nữa, anh tưởng em là thánh chắc mà ai cũng muốn đoạt lấy!
Chu Cẩn Vũ cười giúp Hạ Chân Ngọc nằm xuống, nhỏ giọng nói “Không còn sớm nữa, chúng ta ngủ đi. Thế nào là không ai muốn đoạt lấy em? Đó là họ không phát hiện em là người quá hiếm có. Cục cưng, có chồng em ở đây, bất cứ ai cũng không thể cướp em đi được!"
Nói xong, Chu Cẩn Vũ cũng nằm xuống, thò tay vào trong chăn, ôm lấy eo Hạ Chân Ngọc, sau đó liền đi xuống bụng dưới. Hạ Chân Ngọc vội vàng nắm chặt cổ tay anh nói “Anh đừng làm loạn, em còn chưa tắm rửa, nhanh ngủ đi!"
Chu Cẩn Vũ hít hà lưng Hạ Chân Ngọc, vừa cười vừa nói “Ở đây đâu có bẩn. Anh ngược lại không sao, anh chỉ sợ em muốn thôi."
Hạ Chân Ngọc khinh bỉ nói “Em đâu có, bỏ tay ra đi, em muốn đi ngủ."
Chu Cẩn Vũ lại đang nhẹ nhàng thổi vào tai Hạ Chân Ngọc nói “Phải rồi, vợ anh không muốn, là anh muốn cũng không được sao? Anh biết rõ cơ thể em bây giờ có làm cũng không được, để anh sờ một chút cũng không được à?"
Sau đó Chu Cẩn Vũ khẽ gỡ tay Hạ Chân Ngọc ra, tiến vào giữa hai chân, trước tiên lần mò vân vê ngoài quần lót cô đùa nghịch một lúc lâu, cảm thấy có chút ẩm ướt mới cho một ngón tay vào dò xét rút ra rồi đâm vào, đồng thời ngón cái cũng dùng kỹ xảo, ma sát lên hạt ngọc của cô, đè xuống một lát rồi đưa thêm một ngón tay nữa vào, lực đạo cũng mạnh dần.
Không lâu sau, Hạ Chân Ngọc đã bị Chu Cẩn Vũ làm cho vô lực, toàn thân mềm nhũn, cô có chút không nhịn được đưa tay bám lấy cánh tay Chu Cẩn Vũ, eo cũng đung đưa theo tiết tấu của anh.
Chu Cẩn Vũ thấp giọng cười nói “Bảo bối ngoan có phải đã muốn chú rồi không? Em có nghe thấy tiếng gì không? Em thật tham lam!"
Hạ Chân Ngọc thoáng chút đỏ mặt xấu hổ, may mà cô đưa lưng về phía Chu Cẩn Vũ nên anh không nhìn thấy. Nhưng cô không bám lấy cánh tay Chu Cẩn Vũ nữa, kéo chăn lên trùm cả lên mặt, để anh tự làm loạn là được rồi!
Chu Cẩn Vũ vội vàng ngăn lại, chống người dậy, đưa đầu tới ha ha cười nói “Đừng đắp lên nha, nếu không phải sợ em cảm lạnh, anh còn thấy cái chăn này hơi bị vướng víu đấy. Tiếc là trên ngực em cũng có thuốc, nếu không thì anh cũng đã có chút lộc ăn rồi, ngậm, nút, cả hai cái anh đều biết làm, anh thấy hình như chúng lớn hơn rồi thì phải, vợ, em nói xem?"
Cái tật này đến chết cũng không sửa được, miệng cứ phải nói cái gì đó. Hạ Chân Ngọc hô hấp dồn dập, nhắm mắt lại không trả lời Chu Cẩn Vũ. Ai ngờ Chu Cẩn Vũ càng hưng phấn, nửa người nằm trên người Hạ Chân Ngọc, ngón tay thỉnh thoảng thay đổi tốc độ và góc độ, có chút kiềm chế nói “Sao còn thẹn thùng như vậy? Vợ, em cũng phải học cách thả lỏng một chút. Cục cưng của anh, cho chồng em hôn cái nào!"
Nói xong, Chu Cẩn Vũ phủ lên môi Hạ Chân Ngọc, hơi dùng lực tách môi cô, há miệng, đầu lưỡi gấp gáp mút mát, mơn trớn.
Hôn một lúc lâu, mãi cho đến khi Hạ Chân Ngọc không thở nổi đến mức ứa cả mồ hôi, Chu Cẩn Vũ mới ngẩng đầu, thè lưỡi liếm sạch nước trên môi Hạ Chân Ngọc nói “Bảo bối ngoan, bên dưới có dễ chịu không? Chồng em sắp nghẹn chết rồi, anh thật sự không chịu nổi, em cứ ngoan ngoãn là được."
Sau đó, Chu Cẩn Vũ rút tay ra, cởi quần ngủ của mình, lách vào giữa khe hở ở mông Hạ Chân Ngọc luật động, tay lại vội vàng trở lại chỗ cũ.
Hạ Chân Ngọc không nghĩ đến Chu Cẩn Vũ có thể giải quyết vấn đề như vậy, chỉ thầm nghĩ cái người này thủ đoạn cũng thật nhiều, đến cả cách này cũng nghĩ ra.
Chu Cẩn Vũ lại hôn Hạ Chân Ngọc, lực đạo ở tay và động tác luật động càng lúc càng mạnh, cũng càng lúc càng nhanh. Tim Hạ Chân Ngọc cũng đập nhanh hơn, từng hồi từng hồi mê muội khiến cô có cảm giác như mình đang bay, tiếp tục một hồi cảm giác tê dại mãnh liệt khiến cô không kìm chế được co rút lên đỉnh.
Chu Cẩn Vũ lợi dụng bàn tay đang ẩm ướt bôi lên bên ngoài vật nam tính có chút khô khốc, như vậy sẽ càng thêm thông thuận ở giữa hai bên đùi của Hạ Chân Ngọc, rồi lại tiếp tục luật động trở lại.
Tuy cách này không thể làm cho Chu Cẩn Vũ thỏa mãn nhưng Chu Cẩn Vũ cũng không đụng chạm quá mạnh, anh cũng sợ Hạ Chân Ngọc bị mệt, dùng tay ôm lấy eo Hạ Chân Ngọc, động tác trở nên gấp rút một lúc rồi liền thu binh.
Chu Cẩn Vũ đứng dậy cầm giấy lau qua cho cả hai, lại nằm xuống lần nữa, mặt đối mặt với Hạ Chân Ngọc, cười nói “Thật sự không thỏa mãn, song cảm giác cũng không tệ. Lại đây để chú xem vừa rồi có làm hỏng không nào?" Nói xong lại dịch người xuống phía dưới của Hạ Chân Ngọc.
Hạ Chân Ngọc có chút mệt mỏi, mơ hồ dùng ngữ khí bất mãn nói “Là tại anh háo sắc nên thế đấy! Anh đừng nói vớ vẩn nữa, em không sao, anh đừng có lại đây."
Chu Cẩn Vũ không đứng đắn nói “Anh đói bụng thời gian dài bao lâu như thế, em cũng yên lòng được à?"
Hạ Chân Ngọc nhắm mắt lại nói “Không ai ngăn anh đâu, yêu ai thì đi mà tìm đi!"
Chu Cẩn Vũ hôn vào hai má Hạ Chân Ngọc nói “Tìm được rồi mà còn bị em quyến rũ à? Nghe lời, đừng nhúc nhích nữa, anh hiếm lắm mới không sờ soạng đấy."
Hạ Chân Ngọc chịu hết nổi. Đêm nay Chu Cẩn Vũ ngoài miệng không dứt đùa nghịch lưu manh, lại không để ý hôm nay anh đã ngủ rồi.
Chu Cẩn Vũ nhìn Hạ Chân Ngọc đỏ bừng mặt, cảm giác mình giống như không có tự trọng. Hạ Chân Ngọc từ đầu đến giờ đúng là có không chào đón anh vài lần, nhưng anh liền cam tâm tình nguyện coi như cô đang đùa nghịch với mình, bất kể cô tức thật hay tức giả, anh nhất định có thể vỗ về cô thật tốt, đơn giản chỉ là vứt đi chút ít mặt mũi thôi, cái loại tư vị thích thú này không phải ai cũng có thể tìm được.
Chỉ có điều, từ sau khi Chu Cẩn Vũ nghe Hạ Chân Ngọc nói người nhà Lý gia cũng làm việc ở ngân hàng đó, anh bắt đầu không được tự nhiên rồi, anh không muốn Hạ Chân Ngọc và Lý gia có bất cứ tiếp xúc nào.
Chu Cẩn Vũ đã giành được Hạ Chân Ngọc từ tay Lý gia, điều anh kị nhất đương nhiên là người nhà Lý gia lại xuất hiện trước mặt Hạ Chân Ngọc, nên ngày hôm đó anh đã bắt đầu muốn kiếm cớ không cho Hạ Chân Ngọc tiếp tục làm việc ở ngân hàng, lại không ngờ Hạ Chân Ngọc lại đột nhiên bệnh nặng như vậy, Chu Cẩn Vũ tuy đau lòng nhưng vẫn hiểu rằng thời cơ vừa vặn đã tới.
Chu Cẩn Vũ lại nhớ anh và Hà Chân Ngọc cũng đã trải qua mấy lần tan tan hợp hợp, tự thấy cũng có chút buồn cười, từng ấy tuổi rồi còn giống như thanh niên bày đặt nói yêu thương, nhưng thật sự rất thú vị, cảm giác thật kì diệu. Anh chưa từng phải che dấu những hỉ nộ ái ố của mình trước mặt Hạ Chân Ngọc, bởi vì căn bản cô không hề lưu tâm.
Bất luận anh có thân phận gì, Hạ Chân Ngọc thực sự không hề quan tâm đến địa vị của người mang tên Chu Cẩn Vũ, cho nên anh không cần cố ý biểu hiện một bộ mặt khác anh không muốn ai biết trước mặt Hạ Chân Ngọc, giống như những người bình thường thoải mái cãi nhau ầm ĩ. Chuyện chính trị vốn là một việc hao tâm tổn trí, bất luận Chu Cẩn Vũ anh vừa có bối cảnh, vừa có năng lực, cũng không thể coi thường, cũng không thể không có những bộ mặt khác nhau để ứng phó trong giao tiếp.
Thế nhưng không giống khi ở trước mặt Hạ Chân Ngọc, cô không để ý đến anh, thậm chí lúc đầu vẫn luôn chán ghét anh, Chu Cẩn Vũ không phủ nhận điều đó kích thích tính háo thắng của anh. Trước kia cũng không phải không có cô gái nào từng dùng thủ đoạn này trước mặt anh nhưng sau khi anh hơi biểu hiện ra một chút cảm tình, liền đều lập tức thay đổi hình dáng, hơn nữa họ toan tính gì anh cũng vô cùng rõ ràng, cho nên anh đều luôn cùng người khác không ngừng diễn kịch.
Mà Hạ Chân Ngọc lại hoàn toàn ngược lại khiến anh không thể ngừng quấn lấy cô, dần dần trở thành thói quen, trở thành sở thích của anh, trở thành một sự lo lắng trong lòng anh. Chu Cẩn Vũ biết rõ sở dĩ anh không buông tha Hạ Chân Ngọc, ngoại trừ những nguyên nhân bên ngoài, càng làm cho anh không thể từ bỏ chính là Hạ Chân Ngọc chưa bao giờ ngưỡng mộ anh, vì cô vứt bỏ những băn khoăn về thân phận của anh, đối xử với anh như người bình thường, điều đó khiến anh vô cùng uất ức.
Thầm thở dài trong lòng, Chu Cẩn Vũ cũng muốn mình suy nghĩ thật cẩn thận cảm giác của anh đối với Hạ Chân Ngọc, đã như vậy thì hai người trước hết cứ tiếp tục thế này đi. Tuy nhiên, Hạ Chân Ngọc vẫn còn cảnh giác với anh, nhưng chỉ cần anh cứng rắn với cô, cô chắc chắn chạy không thoát, đánh hai cái, mắng hai câu đều không thấm tháp vào đâu, phải chăng đàn ông còn có thể như thế?
Chu Cẩn Vũ cười một tiếng, tính cách của mình như thế nào chính anh hiểu nhất, ngày đó bị Hạ Chân Ngọc làm cho không còn mặt mũi nào, chẳng những không tức giận, không có cảm giác, rõ ràng còn nhẹ nhàng thở ra, còn con mẹ nó đắc chí cho rằng cuối cùng cũng có thể dỗ dành Hạ Chân Ngọc ở lại, vậy cũng đã là có triển vọng rồi! Àiii, không nghĩ nữa, ngủ!
Trở mình đắp chăn cho Hạ Chân Ngọc, Chu Cẩn Vũ và Hạ Chân Ngọc dựa đầu vào nhau ngủ.
Đợi đến khi khỏe hẳn, Hạ Chân Ngọc liền đến ngân hàng một chuyến để thu dọn đồ đạc của mình, lên trên lầu còn có chút mắc cỡ trình bày hoàn cảnh với Dư Chủ nhiệm. Dư chủ nhiệm cười ha ha, còn nói Hạ Chân Ngọc nhất định phải giữ gìn sức khỏe thật tốt.
Sau đó, Dư chủ nhiệm cùng Hạ Chân Ngọc đến văn phòng thu dọn đồ đạc, mặt Ngô Ngọc Vinh cùng ba người khác đều có vẻ vô cùng tiếc nuối, nói thẳng là đáng tiếc, không có duyên phận, lại bảo Hạ Chân Ngọc khi nào rảnh rỗi lại đến chơi. Hạ Chân Ngọc khách khí gật đầu, sau đó bảo mọi người dừng bước, một mình ôm đồ đạc đi xuống lầu.
Ai ngờ vừa đi qua đại sảnh thì nghe thấy bên kia có một người đàn ông lớn tiếng kêu to “Đây là thái độ phục vụ của ngân hàng các cô phải không? Trình độ chuyên môn của nhân viên các cô chỉ đến thế thôi à? Nói cho các cô biết, lập tức tìm giám đốc của các cô xuống ngay đây cho tôi, đừng có nói mấy cái lời vô dụng ấy với tôi!"
Hạ Chân Ngọc nhìn thấy vây quanh người đàn ông kia còn có nhiều nhân viên ngân hàng, cũng không thiếu những người xử lý nghiệp vụ đang xem náo nhiệt ở đó. Hạ Chân Ngọc bản thân không thích tham gia náo nhiệt, nhưng lại liếc thấy đối tượng bị người đàn ông kia công kích là Cao San San. Cô đối với Cao San San luôn có cảm giác đáng thương, cho rằng cô ấy so với mình lại càng khó khăn.
Vì vậy cô đổi ý, đi về phía Cao San San, còn chưa đi đến trước mặt đã nghe thấy tiếng người đàn ông kia quát tháo “Cô còn ngây ngốc đứng đó làm gì? Tôi bảo cô đi tìm giám độc cơ mà, điếc à?"
Mặt Cao San San trắng bệch, tức tới mức run rẩy, đồng nghiệp bên cạnh vẫn kéo cô, không cho cô tức giận, cô không thể chịu nổi nhục nhã hết lần này đến lần khác từ người đàn ông đó, dù cô có là nhân viên quèn đi nữa, cũng không thể không có nhân cách, không có tôn nghiêm của mình chứ!
Đúng lúc đó, chợt nghe có người hỏi “San San, có chuyện gì vậy?"
Cao San San lần theo tiếng nói nhìn thấy Hạ Chân Ngọc, cô với Hạ Chân Ngọc thật sự chẳng có gì bất mãn, chuyện đến nước này tất cả cũng do sự vô tình của Lý Nguy, còn cả nhà chồng trọng nam khinh nữ đến cực độ mà ra. Hơn nữa cô cũng đã từng kết hôn, cũng biết phụ nữ gặp rất nhiều khó khăn, cho nên lúc Hạ Chân Ngọc hỏi, cô cũng chẳng ngại gì cả.
Thở ra một hơi, Cao San San nói “Vị tiên sinh đây cầm theo một số giấy tờ em thấy không rõ ràng, không đúng với quy định, nên đành phải để ông ấy đi một chuyến vô ích, em đã nói xin lỗi, còn chấp nhận đưa cho ông ấy tiền xe đến đây, nhưng vị tiên sinh này nhất quyết không đồng ý, nhất định đòi gặp giám đốc, nhưng lại không dứt lời mắng chửi người khác."
Người đàn ông kia nghe xong lập tức chửi bậy “Tao chửi mày cái gì? Mày chửi tao là thiếu nợ, mày làm lỡ bao nhiêu việc của ông đây mày có biết không? Ông đây phí hơn hai tiếng đồng hồ ở cái ngân hàng của chúng mày rồi, mày còn làm ra vẻ vô tội, tao cho mày thất nghiệp luôn bây giờ, mày có tin không? Mày cút nhanh sang một bên đi, quản lý đâu, đi tìm ngay giám đốc xuống đây gặp tao!"
Những người khác nghe xong cũng đều rất tức giận, dù quy định cũng ở ngay đằng kia, hơn nữa cũng đã xác thực lúc trước San San đúng là có sơ xuất, dù người đàn ông này thật sự rất đáng ăn đòn, cũng chỉ có thể mỉm cười khuyên giải.
Hạ Chân Ngọc đảo mắt một vòng, nghĩ thầm dù gì mình cũng không làm ở đây nữa, chi bằng làm việc tốt giúp San San một lần.
Cô đi làm ở cơ quan nhiều năm như vậy mồm mép cũng kha khá đấy, chẳng qua là bình thường không cần dùng đến mà thôi.
Hạ Chân Ngọc cười với người đàn ông kia rồi nói “Vị đại ca này, ông chuyện bé xé ra to vậy thật không đáng chút nào, các cô ấy sai phải xin lỗi là đúng rồi, ông nói rất đúng!"
Người đàn ông kia sững sờ, nhìn Hạ Chân Ngọc nói “Cô làm việc ở đâu, nói được những lời này chứng tỏ còn hiểu rõ một chút đạo lý đấy"
Hạ Chân Ngọc nói “À, tôi cũng chỉ là nhân viên trong ngân hàng này thôi."
Người đàn ông kia lập tức trở mặt, gào lên “Mày đang nghĩ cái quái gì vậy, có phải là giám đốc không? Nếu không thì đi chỗ khác chơi, đừng có ở đây giả vờ làm người tốt!"
Hạ Chân Ngọc nghe xong lời này cũng không tươi cười nữa, nói “Tôi nhìn không thuận mắt nên đành phải nói một câu, họ đều nói xin lỗi rồi, còn đồng ý hoàn trả tiền xe cho ông, lái xe báo cáo tiền xăng, ông còn muốn gì nữa, lợi cho ông rồi còn gì!"
Người đàn ông kia lập tức quát “Mày biết cái gì! Ông đã phí hơn hai giờ rồi, lỡ bao nhiêu thời gian, tao đã kiếm được khối tiền rồi. Tao hỏi mày, hai giờ đấy biết đâu tao ra đường lại nhặt được 10 vạn tệ thì sao? Tổn thất này ai đền bù?"
Lời vừa nói ra ngay những người đứng vây xung quanh cũng phải trừng mắt nhìn người đàn ông đó, thật là không biết xấu hổ! Đây chẳng phải là lừa bịp tống tiền à, nói thế mà cũng nói được! Bên này nhân viên trong ngân hàng cũng cũng tức không thể nói gì nữa.
Hạ Chân Ngọc nghe xong lại cười cười, nói “Theo như logic ông vừa nói ra, biết đâu trong hai tiếng đấy ông gặp phải tai nạn trên đường thì sao? Cô ấy không phải đã cứu được một mạng người rồi sao?"
Lúc này tất cả mọi người đều bật cười, nói hay lắm! Cao San San cũng bật cười, sao cô không biết Hạ Chân Ngọc còn có thể nói như thế nhỉ, xem ra bình thường không thích nói chuyện chỉ là ngụy trang thôi!
Người đàn ông kia giận điên người, bộ dạng như muốn xông lên đánh Hạ Chân Ngọc, bảo an vội vàng ngăn lại, Hạ Chân Ngọc nói “Ông còn muốn đánh người à? Tôi nói cho ông biết, ông chỉ cần động vào tôi một chút thôi, ông cứ dùng nửa đời còn lại mà đưa tiền chữa trị cho tôi đi nhé!"
Người đàn ông kia tức giận đến điên cuồng hét lên, không rõ nói cái gì. Lúc này chuyện đã kinh động đến cả lãnh đạo bên trong ngân hàng. Trưởng phòng chủ quản và chủ nhiệm Dư đều đi ra, chủ nhiệm Dư nhìn thấy Hạ Chân Ngọc liền có chút sững sờ, không rõ chuyện này liên quan gì đến cô.
Người đàn ông kia thấy lãnh đạo đến rồi, lập tức chỉ vào Hạ Chân Ngọc nói “Các người hôm nay không cho tôi câu trả lời thỏa đáng, tôi chắc chắn sẽ không để yên chuyện này đâu, loại người như cô ta mà cũng được làm việc ở đây, các người có phải bị mù hết rồi không!"
Hạ Chân Ngọc còn nói thêm “Dù thế nào thì tôi cũng nhịn ông lắm rồi, không phải ông muốn nói lý lẽ sao? Được rồi, ông cứ chờ đấy!"
Nói xong liền xoay người nói với Chủ nhiệm Dư “Chủ nhiệm, tôi lại làm các ông thêm phiền toái rồi, tôi đã sai, tôi xin chủ động từ chức!"
Chủ nhiệm Dư phản ứng cực nhanh, lập tức nói “Tiểu Hạ, lời nói và việc làm vừa rồi của cô thật sự hơi quá đáng, dù cô không tự động từ chức thì tôi cũng sa thải cô thôi, cô đi trước đi, ngày mai đến thu dọn đồ đạc, tổng kết tiền lương, làm thủ tục nghỉ việc."
Sau đó Chủ nhiệm Dư nói với người đàn ông kia “Vị tiên sinh này, nhân viên của tôi cư xử với ông không lễ độ, chúng tôi sẽ xử lý nghiêm túc, nếu ông vẫn cứ tiếp tục náo loạn ở đây, nếu không buộc chúng tôi phải gọi bảo an."
Hạ Chân Ngọc chào tạm biệt Chủ nhiệm Dư một lần nữa, sau đó cùng Cao San San ra cửa lớn, Cao San San nhìn xung quanh một lượt, không thấy người đàn ông kia mới thực sự yên tâm nói “Ông ta đi thật rồi, lần này cảm ơn chị đã giải vây giùm em, tại sao chị phải từ chức, không muốn nhìn thấy em hay sao?"
Hạ Chân Ngọc cười nói “Đâu có, chị tìm được việc tốt hơn, chị không thích công việc này lắm nên muốn đổi công việc khác xem sao"
Cao San San cũng cười nói “Tuy chị cũng không phải quá thuận lợi, nhưng có người đối xử tốt với chị, quan tâm chị như thế cũng xem như tốt quá rồi!"
Hạ Chân Ngọc không nói gì, Cao San San nói thêm “Nếu em đồng ý thì lưu số di động của em, chúng ta coi như kết giao bằng hữu, nếu chị không muốn thì thôi."
Hạ Chân Ngọc nói “Cái này có gì đâu, nhưng số di động của chị em phải giữ bí mật được, em nhớ kỹ nhé."
Sau khi hai người trao đổi số điện thoại, Hạ Chân Ngọc liền chuẩn bị bắt xe về nhà, cô sẽ nói với cha mẹ chuyện mình chuẩn bị chuyển ra ngoài.
Vừa xuống bậc thang, Cao San San liền gọi cô, Hạ Chân Ngọc dừng lại, khó hiểu xoay người nhìn Cao San San.
Cao San San do dự mãi mới lên tiếng “Chân Ngọc, anh của em, nhà anh em thời gian này không được ổn cho lắm!"
Tác giả :
Thần Vụ Quang