Hơn Cả Hôn Nhân

Chương 47

Trưởng phòng Trương nghe thư ký Đỗ nói xong lại càng cảm thấy không hiểu gì, liền hỏi: “Những lời này có nghĩa là như thế nào? Có phải Chu thị trưởng đã nói điều gì đó rồi hay không?"

Thư ký Đỗ buồn cười nói: “Anh thật là hồ đồ, Chu thị trưởng có thể nói cái gì chứ! Chỉ là tôi có cảm giác hình như Chu thị trưởng có chút không nỡ buông tay mà thôi. Không nói nhiều nữa, nói tóm lại là anh nhất định phải đem chuyện Hạ Chân Ngọc từ chức nói cho Chu thị trưởng biết, nghe tôi đi không sai được đâu."

Trưởng phòng Trương gật gật đầu đồng ý, trong lòng thầm nghĩ, nếu Hạ Chân Ngọc đã tách khỏi Chu Cẩn Vũ, tạm thời chuyện này cũng không nhất thiết phải làm ngay, cũng không cần coi chuyện đó quá mức nghiêm trọng để mà báo cáo, chờ có cơ hội rồi nói sau.

Ngày hôm sau Hạ Chân Ngọc vẫn ra khỏi nhà như thời gian đi làm bình thường. Buổi tối ngày hôm qua cô đã suy nghĩ kỹ rồi, cô sẽ đi đến hiệu sách, sau đó lại đi siêu thị mua một ít đồ, như thế thời gian một ngày cũng trôi qua rất nhanh.

Dành một nửa ngày ở hiệu sách, đến buổi chiều Hạ Chân Ngọc bắt xe đi đến một siêu thị lớn, vừa mới đến gần cửa bỗng nhiên cô nhìn thấy mẹ của Lý Nguy từ bên trong đi ra, cô nhất thời không biết làm như thế nào cho phải, chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ.

Lúc này mẹ của Lý Nguy là Tống Quyên cũng đã nhìn thấy Hạ Chân Ngọc, hiển nhiên là cũng sửng sốt, sau đó giống như là muốn tiến lên phía trước nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là không đi tới, bà ta chỉ nhìn lướt qua Hạ Chân Ngọc rồi xách đồ đi về một hướng khác.

Hạ Chân Ngọc nhìn bóng lưng Tống Quyên rời đi, có chút cảm khái, rõ ràng so với lúc gặp nhau trên tòa Tống Quyên nhìn có vẻ già đi không chỉ mười tuổi, chắc là bệnh tình của Lý Nguy đã gây cho bà ta đả kích quá lớn rồi, cũng không biết cha của Lý Nguy như thế nào, từ đầu đến cuối khi chuyện này xảy ra cô cũng chưa từng thấy cha của Lý Nguy ra mặt, chắc là ông ta không biết, nhưng cho dù lúc trước có thể giấu diếm thì hiện tại đoán chừng cũng không thể giấu diếm được nữa chứ.

Lắc đầu để cho mình không suy nghĩ thêm nữa về chuyện của Lý gia, cô liền tiếp tục bước đi, vào siêu thị cô đi loanh quanh chọn đồ đến gần 6 giờ mới chuẩn bị tính tiền, nhìn đống đồ trong xe chở hàng có chút chán nản, cô mua quá nhiều rồi. Đứng ở quầy thu ngân xếp hàng chờ thanh toán, Hạ Chân Ngọc lấy ví ra tìm thẻ ngân hàng, vừa rút ra một tấm thẻ tín dụng, đột nhiên phát hiện ra một vấn đề: thẻ tiền lương của cô không thấy đâu nữa!

Hạ Chân Ngọc vội vàng kiểm tra lại ví tiền một lần nữa, không có! Tiếp theo đó cô mở túi xách của mình ra lục lọi ở bên trong, cũng không có! Vì vậy cô đứng lui ra đằng kia cẩn thận suy nghĩ xem mình đã để tấm thẻ đó ở chỗ nào rồi, cuối cùng Hạ Chân Ngọc rất không tình nguyện mà thừa nhận sự thật, tấm thẻ kia cô để trong ngăn kéo đầu giường ở Nhã Phong, còn có cả chứng minh thư của cô ở đó, lần trước khi đi lên tòa làm thủ tục ly hôn, cô đổi túi xách nhưng đã quên bỏ vào.

Chờ đến lúc nhớ lại xong mọi thứ, Hạ Chân Ngọc lại cảm thấy vướng mắc một chuyện, đó là cô không muốn quay trở lại Nhã Phong, ít nhất là không phải vào lúc này, khi mà cô vừa mới rời khỏi đó hai ngày đã quay trở lại. Nhưng ngay cả khi cô báo mất thẻ tiền lương thì vẫn phải nộp kèm cả chứng minh thư, như vậy cũng rất phiền toái, hơn nữa nghe nói địa điểm để đăng ký mở lại tài khoản thẻ tiền lương cực kỳ xa.

Sau đó cô lại nghĩ, dù sao thì cô cũng không phải cần dùng ngay, chờ mấy ngày nữa cô sẽ đi lấy về. Hạ Chân Ngọc trở về nhà, mất rất nhiều sức lực mới đem được hết đống đồ đạc xách lên lầu, bà Hạ vừa nhìn thấy con gái mua nhiều đồ như vậy, liền có chút phàn nàn, bà nói: “Con bé này, sao con không mua ít thôi, ăn hết lại mua mới tốt."

Hạ Chân Ngọc giúp đỡ mẹ cất dọn đồ vật mới mua, nhìn lướt qua phòng khách cô hỏi: “Cha con đâu rồi ạ?"

Giọng nói của bà Hạ lập tức trầm xuống: “Hôm nay ông ấy bị mợ của con làm cho tức giận, giờ đang nằm ở trên giường đấy, con đừng lo, không có chuyện gì đâu, một lát sau là ổn rồi."

Hạ Chân Ngọc nhỏ giọng nói: “Đều là do con không tốt, làm cho cha mẹ bị mất mặt rồi."

Bà Hạ vội vàng chấm dứt đề tài này, bà nói: “Không liên quan gì đến con, Lý Nguy nó có bệnh, chẳng nhẽ chúng ta có thể để cho con sống cả đời với một người có khuyết tật về sinh lý như nó sao? Con đó, sau này con phải để tâm một chút đối với chuyện đại sự của cuộc đời mình, không thể lại tiếp tục qua loa đại khái như vậy đâu."

Hạ Chân Ngọc ‘vâng’ một tiếng, một lát sau ông Hạ cũng đi ra, nhìn sắc mặt ông mặc dù vẫn là có phần không tốt lắm, nhưng tâm trạng cũng đã dịu đi một chút rồi, ông dặn dò Hạ Chân Ngọc vài ba câu liền ngồi xuống ghế sô pha xem tivi.

Cửa ải những người họ hàng thân thích rốt cuộc cũng đã qua rồi, nhưng mà ở chỗ đơn vị thì vẫn chưa có kết quả, Hạ Chân Ngọc có chút lo lắng, nếu bọn họ không đồng ý cho cô từ chức thì thật đúng là khó khăn để xử lý rồi. Sau đó cô cũng không tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này nữa, chỉ nghĩ đến ngày mai phải đi mua mấy tờ báo, tìm xem có thông báo tuyển dụng nào không, dù sao cô cũng phải vì tương lai của mình mà chuẩn bị cho thật tốt.

Gần hai tuần lễ trưởng phòng Trương không gặp Chu Cẩn Vũ, bởi vì trong khoảng thời gian này Chu Cẩn Vũ quá bận rộn, trước tiên không đề cập tới cuối năm có đủ loại hoạt động như bình xét, biểu dương, tọa đàm, thăm hỏi cùng bao nhiêu chương trình liên hoan nữa. Quan trọng hơn là Triệu thị trưởng sẽ nghỉ hưu, Chu Cẩn Vũ chắc chắn là sẽ được đề cử làm quyền thị trưởng, Vụ Tổ chức và bên phía Chu Cẩn Vũ cũng đã bắt đầu triển khai hoạt động, ước chừng năm sau sẽ được bổ nhiệm, hiện tại muốn gặp mặt Chu Cẩn Vũ một lần cũng thực sự vô cùng khó khăn.

Vất vả lắm đợi đến lúc Chu Cẩn Vũ quay về đơn vị nghị nghe báo cáo tổng kết, trưởng phòng Trương liền định bụng đi tới văn phòng Chu Cẩn Vũ để nói về chuyện của Hạ Chân Ngọc. Ông ta đi tới chỗ của thư ký Đỗ trước để xem xét tình hình, liền thấy một mớ hỗn độn và bận rộn, ai cũng cắm cúi làm việc không nâng đầu lên nổi.

Trưởng phòng Trương cười nói: “Ông em, dạo này bận sắp chết rồi nhỉ?"

Thư ký Đỗ ngẩng đầu lên nhìn thấy đó là trưởng phòng Trương, cũng cười nói: “Có thể không bận được sao? Chủ yếu là việc bổ nhiệm quyền thị trưởng, những việc khác cũng không có gì, đều là việc theo thông lệ hàng năm."

Trưởng phòng Trương nói: “Bận nhưng cũng vui mà, chờ đến lúc nếu Chu thị trưởng được bổ nhiệm, chú không phải cũng giống như thế, được cân nhắc đề bạt lên trên sao? Anh trước tiên ở chỗ này chúc chú được thăng chức, đến lúc đó ông anh mời khách, địa điểm tùy chú chọn."

Thư ký Đỗ cười nói cảm ơn, cũng không nói mấy lời khách sáo với ông ta nữa, lại hỏi trưởng phòng Trương có chuyện gì.

Trưởng phòng Trương nói: “Còn có thể có chuyện gì được, không phải là chuyện Hạ Chân Ngọc từ chức sao, chuyện này cũng đã được một thời gian dài rồi."

Lúc này thư ký Đỗ mới hiểu được, lại có chút do dự nói: “Trưởng phòng Trương, Lưu Tân Kiệt lại được gọi về chỗ tôi, anh không biết sao, hiện tại cô ta đang ở bên trong giúp Chu thị trưởng chuẩn bị tài liệu đó."

“A! Như vậy tôi cũng không cần phải nói ra rồi hả?" Trưởng phòng Trương đối với việc Lưu Tân Kiệt được gọi về đây thật đúng là có không biết bao nhiêu ngạc nhiên, cái cũ không đi, cái mới làm sao đến, hơn nữa dáng vẻ của Lưu Tân Kiệt lại đẹp, năng lực cũng khá, ở cạnh Chu Cẩn Vũ đó cũng là chuyện rất bình thường.

Thư ký Đỗ suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Có lẽ anh vẫn nên đi vào nói một chút đi, nửa giờ sau Chu thị trưởng lại có một cuộc họp rồi."

Trưởng phòng Trương gõ cửa đi vào thì nhìn thấy Lưu Tân Kiệt đang đứng cạnh bên người Chu Cẩn Vũ nói điều gì đó, nhưng mà nếu chỉ là bàn công việc thì khoảng cách kia thực sự là quá gần rồi.

Chu Cẩn Vũ thấy trưởng phòng Trương tiến vào liền hỏi có chuyện gì, trưởng phòng Trương liếc mắt nhìn Lưu Tân Kiệt một cái. Lưu Tân Kiệt cũng rất thức thời, cô ta cười nói: “Tôi đi ra ngoài trước." Sau đó liền rời khỏi văn phòng của Chu Cẩn Vũ.

Trưởng phòng Trương thấy Chu Cẩn Vũ vẫn còn đang xem văn kiện, thầm nghĩ rằng có lẽ vẫn nên nói ra, nếu không có chuyện gì thì tốt, còn nếu thật sự Chu thị trưởng vẫn chưa hết hy vọng thì coi như là bản thân mình lấy lòng Chu thị trưởng.

Vì thế hắng giọng một cái nói: “Chu thị trưởng, có chút chuyện tôi cũng không biết là có nên nói với ngài hay không, tôi cũng đã suy nghĩ gần hai tuần nay rồi, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại vẫn là nên nói với ngài một tiếng thì tốt hơn."

Chu Cẩn Vũ nghe xong những lời này thì ngẩng đầu lên vừa cười vừa nói: “Trưởng phòng Trương, đây là lúc nào rồi mà anh còn học cách nói chuyện quanh co như vậy hả? Nói đi, có chuyện gì?"

Trưởng phòng Trương vội vàng cười nói: “Tôi vẫn còn có chút thiếu sót làm sao giấu diếm được ngài chứ! Chu thị trưởng, ngài còn nhớ Hạ Chân Ngọc không?"

Chu Cẩn Vũ lặng đi một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, nói: “Cô ấy làm sao vậy?"

Trưởng phòng Trương có chút cẩn thận nói: “Cô ấy muốn từ chức, Quách chủ nhiệm ở Trung tâm thông tin nói cho tôi biết. Bởi vì không biết nên giải quyết như thế nào mới là tốt nhất nên ông ta đã gọi điện thoại cho tôi, nhưng mà mấy ngày hôm nay ngài bận rộn quá. Hôm nay xem như là tôi tìm được cơ hội nói chuyện với ngài, ngài xem bây giờ nên làm thế nào? Hiện tại bên phía Quách chủ nhiệm vẫn còn đang cố gắng kéo dài thời gian, nhưng tôi nghe nói hình như Hạ Chân Ngọc cũng không đi làm, thái độ có vẻ như rất kiên quyết, nếu không vướng hợp đồng lao động, đoán chừng là cô ấy đã sớm nghỉ việc rồi."

Chu Cẩn Vũ nghe xong khuôn mặt cũng không có biểu cảm gì, anh trầm mặc một hồi mới nói: “Ừm, tôi biết rồi, anh cứ đi làm việc của mình đi."

Biết rồi? Đây được xem là câu trả lời thuyết phục sao? Trưởng phòng Trương cảm thấy vẫn mờ mịt như cũ, bất quá ngẫm lại, mình cũng đã nói ra rồi, sau này có xảy ra chuyện gì hay không cũng không thể trách cứ trên đầu mình, vì thế ‘vâng’ một tiếng rồi đi ra ngoài.

Chu Cẩn Vũ tựa người vào thành ghế, lấy một điếu thuốc ra châm rồi đưa lên miệng. Vừa rồi khi anh nghe thấy trưởng phòng Trương nhắc tới cái tên Hạ Chân Ngọc thì anh có cảm giác dường như đã mấy đời. Nghĩ lại thì cũng mới chỉ có nửa tháng không gặp mặt, vậy mà anh cư nhiên lại có cảm giác giống như đã chia tay lâu lắm rồi. Từ chức phải không? Nguyên nhân là do những người trong đơn vị đã gây áp lực quá lớn cho cô ư? Mà Chân Ngọc nhất định là sẽ không tìm đến anh, thôi để chờ thêm một một gian nữa khi công việc đỡ bận rộn hơn anh sẽ lại gọi điện thoại cho cô vậy, nhưng trước tiên anh phải bảo Quách chủ nhiệm cứ tiếp tục kéo dài như thế mới được.

Sau khi hội nghị tổng kết kết thúc, Chu Cẩn Vũ cúi đầu nhìn đồng hồ thấy đã gần ba giờ rồi, ngày mai anh còn phải đi lên Tỉnh ủy họp, hôm nay khó có dịp anh không bận việc gì, giao công việc lại cho thư ký Đỗ, anh liền lái xe rời khỏi Tòa thị chính.

Chu Cẩn Vũ ngồi ở trong xe nghĩ ngợi trong chốc lát, cuối cùng quyết định đi về Nhã Phong nghỉ ngơi, hôm nay trưởng phòng Trương nhắc tới Hạ Chân Ngọc, anh mới phát hiện ra bản thân anh vẫn là có chút nhớ nhung hoài niệm cô.

Đến Nhã Phong, Chu Cẩn Vũ tắt điện thoại công đi, nếu có việc gì quan trọng, thư ký Đỗ sẽ gọi vào số máy cá nhân cho anh. Đứng ở giữa phòng khách lại nhìn hết thảy xung quanh, Chu Cẩn Vũ lập tức muốn gọi điện thoại cho Hạ Chân Ngọc, nhưng mà rốt cục không muốn làm cho cô ấy cảm thấy khó xử nên anh lại thôi.

Cởi áo khoác ngoài đặt xuống bên cạnh anh đi về phía phòng ngủ, đột nhiên nghe thấy ở cửa có động tĩnh, hình như là có người đang dùng chìa khóa để mở cửa. Chu Cẩn Vũ quay đầu lại chăm chú nhìn vào cửa chính, mặc dù vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng anh cũng không thể không thừa nhận, trái tim anh như vừa dừng lại một nhịp, còn hiện tại lại bắt đầu tăng tốc đập thình thịch thình thịch.

Hạ Chân Ngọc mở cửa, cô thay giầy dự định đi vào phòng ngủ, vừa ngước mắt lên liền ngây ngốc đứng ở chỗ đó. Đồng thời trong lòng thầm nghĩ: cô đã cẩn thận lựa chọn ngày và thời điểm để đến đây rồi vậy mà không ngờ một chút cũng không có tác dụng. Cô đã cho rằng cuối năm chắc chắn là Chu Cẩn Vũ rất bận rộn, hơn nữa dựa theo tính toán về thời gian nghỉ ngơi của Chu Cẩn Vũ, lúc này Chu Cẩn Vũ không thể quay về Nhã Phong, bây giờ đang là giờ đi làm, nếu Chu Cẩn Vũ muốn quay về Nhã Phong ở qua đêm cũng không có khả năng trở về vào thời điểm này.

Hiện tại kết quả là sao chứ? Có phải Chu Cẩn Vũ cho là cô vẫn thường xuyên quay về đây hay không, hay là cho rằng cô cố ý trở về vào lúc này nhỉ? Hạ Chân Ngọc thực sự cảm thấy xấu hổ, làm sao lại trùng hợp như vậy chứ!

Chu Cẩn Vũ mỉm cười đi tới, anh nói: “Sao lại trở về vậy?"

Khuôn mặt Hạ Chân Ngọc có chút hồng hồng, cô vội vàng nói: “Anh đừng hiểu lầm, em để quên thẻ tiền lương và chứng minh thư ở trong ngăn kéo đầu giường, em tưởng là không có ai ở đây."

Chu Cẩn Vũ cười nói: “Được rồi, chúng ta cũng mới không gặp mặt nhau chưa lâu mà em đã câu nệ với anh như vậy sao? Đúng lúc anh cũng có chuyện muốn nói với em, lại đây."

Hạ Chân Ngọc thực sự rất ngạc nhiên khi thấy Chu Cẩn Vũ nói có chuyện muốn tìm cô, cô liền đi đến ghế sô pha bên kia và ngồi xuống.

Chu Cẩn Vũ cũng đi về phía sô pha, chỉ có điều là anh đi có phần chậm rãi từ tốn, đối với những suy nghĩ trong lòng mình anh cảm giác có chút buồn cười, thế nhưng đúng là anh có chút không thể tin được hiện tại anh và Hạ Chân Ngọc thực sự đã gặp lại nhau rồi.

Ngồi ở bên cạnh Hạ Chân Ngọc, Chu Cẩn Vũ chăm chú nhìn cô, anh hỏi: “Em muốn từ chức?"

Hóa ra là chuyện này, xem ra lại là Quách chủ nhiệm đã lén báo cáo rồi, Hạ Chân Ngọc cũng không phủ nhận chỉ gật gật đầu coi như thừa nhận.

Chu Cẩn Vũ nói: “Là do phải chịu áp lực sao? Chân Ngọc, anh đã nói rồi, có chuyện gì nhất định phải tìm anh, làm sao em lại không nghe lời như vậy hả?"

Hạ Chân Ngọc không trả lời chỉ cúi đầu, cũng không thể nhìn thấy nét mặt của cô.

Chu Cẩn Vũ còn nói thêm: “Muốn từ chức liền từ chức đi, anh sẽ sắp xếp công việc ở đơn vị mới cho em."

Suy nghĩ một chút anh còn nói thêm: “Em xem như vậy có được hay không, Cục bất động sản và ngân hàng em chọn một cái đi. Ừm, Cục bất động sản cũng không tốt lắm, vẫn không thể thoát ly khỏi cái vòng luẩn quẩn kia. Thôi, ngân hàng đi, coi như là một môi trường hoàn toàn mới, cũng thích hợp với con gái."

Hạ Chân Ngọc ngẩng đầu lên nhìn Chu Cẩn Vũ nói: “Không cần, chính em sẽ đi tìm việc, đến đó làm không đúng chuyên môn của em, có thể sẽ lại bị đàm tiếu như vậy cũng không tốt. Anh đừng lo lắng, tự em sẽ nghĩ biện pháp."

Chu Cẩn Vũ có chút mất hứng nói: “Em có thể tìm được công việc gì, có thể tốt hơn so với công việc anh sắp xếp cho em sao? Hiện tại một đơn vị muốn tuyển người, không phải yêu cầu về chuyên môn nghiệp vụ mà chính là muốn trẻ tuổi và xinh đẹp, ngay cả khi có cả hai điểm này cũng vẫn cần phải tìm quan hệ đó. Chân Ngọc, em nghe lời anh được không, không cần mỗi lần đều luôn quật cường như vậy.

Hạ Chân Ngọc biết những điều Chu Cẩn Vũ nói đều là tình hình thực tế, qua năm nay cô cũng đã 29 tuổi rồi, còn có thể tìm được một công việc gì tốt đây, cô lại không có kỹ năng gì nổi trội. Hơn nữa cô làm tại một đơn vị nhiều năm như vậy, đã có chút không ăn nhập với sự phát triển của xã hội.

Trong lúc nhất thời cô đã phần nào do dự, cô cũng không phải là kẻ đạo đức giả đi cự tuyệt một cơ hội công tác tốt như vậy mà Chu Cẩn Vũ sắp xếp cho cô, chỉ là cô thật sự sợ lại bị mọi người đàm tiếu.

Chu Cẩn Vũ thấy Hạ Chân Ngọc không nói gì nữa, liền nhẹ nhàng tiếp tục nói: “Chân Ngọc, anh sẽ an bài cho em thật tốt, em không phải sợ, cho dù là đi làm ở ngân hàng cũng sẽ không để cho em phải làm công việc về nghiệp vụ."

Hạ Chân Ngọc trải qua một hồi cân nhắc ở trong lòng, cuối cùng quyết định chấp nhận đề nghị của Chu Cẩn Vũ, bằng không chính cô thật sự không có chỗ nào để đi, vì thế thấp giọng nói: “Vâng, được rồi, em sẽ đi."

Chu Cẩn Vũ lại càng cười tươi hơn, anh nói: “Cô bé ngoan, bây giờ cũng đã gần cuối năm rồi, em chỉ cần đi đến đó báo danh trước là được, sau tết Nguyên đán hãy đi làm."

Hạ Chân Ngọc lại gật gật đầu, sau đó liền đứng dậy đi vào trong phòng ngủ tìm thẻ tiền lương và chứng minh thư. Quả nhiên là ở trong ngăn kéo tủ đầu giường, đem hai thứ này cất vào trong túi, vừa đừng dậy liền thấy Chu Cẩn Vũ đứng ở ngay phía sau mình, tâm lý liền có chút bất an, nói: “Em đã tìm được đồ rồi, em đi về trước."

Chu Cẩn Vũ không nói gì, Hạ Chân Ngọc thấy thế trực tiếp vòng qua người anh đi về phía cửa phòng ngủ. Đột nhiên giọng nói của Chu Cẩn Vũ vang lên: “Chân Ngọc, em thật sự một chút cũng không nhớ anh sao?

Hạ Chân Ngọc dừng bước, đưa lưng về phía Chu Cẩn Vũ không biết nói điều gì cho phải, lúc này Chu Cẩn Vũ đã đi tới, anh đưa tay xoay người Hạ Chân Ngọc để cô đối diện với anh, áp trán mình lên trán Hạ Chân Ngọc, anh nói: “Còn anh, anh rất nhớ em, làm sao bây giờ?"

Hạ Chân Ngọc thực sự khẩn trương, cơ thể có chút run rẩy, Chu Cẩn Vũ nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Thẹn thùng sao? Chân Ngọc, nếu như anh nói bây giờ anh muốn ở cùng một chỗ với em, em sẽ không cho rằng anh là vì sắp xếp công việc cho em mà lấy đó làm điều kiện để trao đổi cái gì đó chứ, phải không em?"

Nói xong anh liền nhẹ nhàng hôn lên môi Hạ Chân Ngọc, anh nói: ‘Anh tin rằng em sẽ không nghĩ vậy, bởi vì như thế là chúng ta đã coi thường lẫn nhau."

Chu Cẩn Vũ cẩn thận và dịu dàng thăm dò môi của Hạ Chân Ngọc, thỉnh thoảng anh còn khẽ cắn một cái. Hạ Chân Ngọc bị đau, theo bản năng liền khẽ hé mở đôi môi, kết quả là lưỡi của Chu Cẩn Vũ lập tức dò xét vào bên trong, dây dưa quấn quýt lấy lưỡi cô, nụ hôn này dần dần biến hóa, từ ôn nhu triền miên thành lửa nóng kịch liệt.

Chu Cẩn Vũ gần như là không còn kiên nhẫn gì nữa, anh cởi bỏ toàn bộ quần áo của Hạ Chân Ngọc, một bàn tay nhanh chóng phủ lên bầu ngực mềm mại của Hạ Chân Ngọc, vội vàng xoa nắn, một bàn tay kia cũng không hề nghỉ ngơi vươn xuống phía dưới thăm dò vào khu rừng ấm áp rồi nhẹ nhàng vỗ về.

Hô hấp của Hạ Chân Ngọc dưới sự nhiệt tình và mãnh liệt của Chu Cẩn Vũ đã trở nên dồn dập, hơn nữa môi cô lại bị anh trằn trọc hôn đến mức sắc mặt đỏ bừng. Nhưng mà rất nhanh Chu Cẩn Vũ liền rời khỏi môi cô, thần tốc đánh úp về phía bầu ngực mềm mại bên kia, không ngừng cắn mút, khiến cho đầu ngực cô kiên đỉnh đứng lên.

Chu Cẩn Vũ thật sự không còn kiên nhẫn đợi thêm chút nào nữa, anh nhanh chóng cởi quần của mình tụt xuống đến mắt cá chân, rồi dùng bàn chân hất ra. Cảm thấy Hạ Chân Ngọc đã chuẩn bị tốt rồi, anh liền gần như đem cả người cô nhấc lên, sau đó nâng một chân của cô lên, hơi chút thấp người thuận tiện chen lách đi vào.

Thực ra Hạ Chân Ngọc hiểu được bản thân cô không phải là không có một chút cảm giác nào với Chu Cẩn Vũ, bất luận là tình cảm hay là sinh lý đều khó có khả năng không có cảm giác, cho dù không muốn cùng anh dây dưa, nhưng thấy anh vẫn luôn quan tâm đến mọi chuyện của cô như cũ, vẫn luôn lo lắng cho cô, khiến cho trái tim cô mềm mại xuống, đồng thời cũng thuận theo khát vọng của thân thể mình.

Chu Cẩn Vũ đem hai chân của Hạ Chân Ngọc quấn quanh ngang hông anh, ôm lấy cô rồi lại bắt đầu hôn nông nhiệt, thừa dịp lúc dừng lại giữa những nụ hôn, anh thở hổn hển nói: “Chân Ngọc, bé cưng ngoan, có muốn hay không? Hửm? Có muốn hay không?"

Nói xong cũng không cho Hạ Chân Ngọc có thời gian thở dốc, anh trực tiếp ôm lấy cô đi về phía chiếc giường, khi anh bước đi vật nam tính của anh không ngừng ma sát bên trong tiểu huyệt non mềm của cô. Đến bên giường anh trực tiếp để hai người ngã vào trên giường lớn, toàn thân anh gắt gao đè chặt lên người Hạ Chân Ngọc. Sau đó bắt đầu mạnh mẽ dốc sức ra vào bên trong cô, một lát sau có lẽ cảm thấy không đã nghiền, anh dứt khoát đứng dậy cởi áo của mình ra, hai tay nắm chặt lấy thắt lưng của Hạ Chân Ngọc không ngừng rong ruổi.

Hạ Chân Ngọc càng ngày càng chịu đựng không nổi cái cảm giác bứt rứt trong cơ thể, đó là loại cảm giác vừa tê dại lại vừa căng trướng. Khi Chu Cẩn Vũ lại một lần nữa đâm sâu vào bên trong cô, Hạ Chân Ngọc lấy tay đẩy người anh ra, rồi dùng thanh âm giống như nức nở nói: “Anh bỏ qua cho em đi, em không chịu được nữa rồi."

Chu Cẩn Vũ cắn răng nở nụ cười, giọng nói khàn khàn: “Bảo bối, anh yêu em như vậy, làm sao có thể buông tha cho em được chứ! Ngoan, thả lỏng một chút, bằng không làm một lát nữa là sẽ đau đó."

Lại gần nửa giờ nữa trôi qua, Hạ Chân Ngọc chỉ cảm thấy xương cốt như tê dại rã rời, cô khóc nức nở, thân mình mềm nhũn, rốt cuộc không còn một chút sức lực nào cả.

Chu Cẩn Vũ vẫn không ngừng động tác lại, anh vừa cười vừa nói: “Bảo bối ngoan của anh, vẫn mẫn cảm như vậy! Trước tiên chúng ta nghỉ một lát được không?"

Nói xong anh xoay người đổi vị trí với Hạ Chân Ngọc, để cho Hạ Chân Ngọc nằm ở trên người anh. Sau đó anh nâng thắt lưng Hạ Chân Ngọc lên chậm rãi chuyển động. Hạ Chân Ngọc thấy Chu Cẩn Vũ vẫn còn không có ý định dừng lại, chỉ có thể điều chỉnh vị trí thân thể của mình cho thoải mái, cô có phần vô lực nói: “Anh nhanh lên chút đi, em còn phải về nhà đó."

Chu Cẩn Vũ hôn cô một cái, nói: “Muốn nhanh lên để về nhà cũng được, vậy em phải nghe theo lời của anh."

Hạ Chân Ngọc đỏ mặt nói: “Em sẽ không nghe theo lời của anh đâu, anh đừng nghĩ ra cái chủ ý ôi thiu gì đó."

Chu Cẩn Vũ cười nói: “Xem ra em đã nghỉ ngơi tốt rồi, nhưng mà anh ngay cả một lần cũng còn chưa đạt đến đâu nha."

Hạ Chân Ngọc nhắm mắt lại không thèm nói chuyện với anh, Chu Cẩn Vũ thấp giọng cười nói: ‘Chúng ta lại đổi vị trí nhé."

Nói xong anh liền rút ra, rồi lại rất nhanh lật úp người Hạ Chân Ngọc xuống, để cho cô nằm sấp ở trên giường, còn anh thì đè lên trên người cô, từ phía sau lại vọt vào bên trong.

Chu Cẩn Vũ cúi đầu nhìn người Hạ Chân Ngọc có những chỗ xanh tím do mới vừa rồi bị anh nắm bóp, anh vừa cảm thấy có chút đau lòng lại vừa có chút hưng phấn khó hiểu. Anh nắm lấy thắt lưng Hạ Chân Ngọc, lại bắt đầu một vòng ra vào từ phía sau đầy mạnh mẽ và kịch liệt. Anh thật vất vả mới làm cho Hạ Chân Ngọc trở lại trong vòng tay anh, nói cái gì cũng không thể dễ dàng buông tha cho cô, dễ dàng thu binh như vậy được.

Hạ Chân Ngọc lên lên xuống xuống vài lần thì đạt tới cao triều, nhưng mà Chu Cẩn Vũ thì vẫn không ngừng giày vò cô. Trong lòng cô có chút sốt ruột, sao người đàn ông háo sắc này lại giống như mấy trăm năm chưa từng thấy qua phụ nữ như vậy chứ, mãi mà không kết thúc, chẳng nhẽ hơn nửa tháng nay anh cũng không hề đi tìm người phụ nữ khác?

Hạ Chân Ngọc lại một lần nữa bị Chu Cẩn Vũ xoay người trở lại, anh ôm lấy cô mạnh mẽ đâm vào. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Hạ Chân Ngọc, cô cúi đầu vào ngực Chu Cẩn Vũ khẽ liếm hạt đậu đỏ trên ngực anh một chút, sau đó cũng học theo động tác mà Chu Cẩn Vũ vẫn hay làm với cô, cô cắn cắn mút mút ngực anh.

Cơ thể Chu Cẩn Vũ đột nhiên căng thẳng, anh vươn tay kéo Hạ Chân Ngọc lên, không ngừng hút không khí nói: “Bé cưng xấu tính, thực muốn giết chú của cưng có phải hay không?" Sau đó hung hăng hôn lên môi Hạ Chân Ngọc, liều mạng nắm chặt lấy hông của cô mãnh liệt đâm vào hơn mười lần, rốt cuộc mới bằng lòng để cho mình phóng thích ra ngoài, anh ôm Hạ Chân Ngọc không ngừng thở gấp.

Chu Cẩn Vũ nghiêng người nằm ở bên cạnh Hạ Chân Ngọc, nhìn thấy khuôn mặt cô đỏ bừng kiều mị anh lại tiến sát tới hôn lên đôi môi cô một lúc, lát sau sau mới nói: “Chân Ngọc, em thực sự không muốn ở cùng một chỗ với anh sao?"

Hạ Chân Ngọc nghe xong không biết phải trả lời như thế nào, mặc dù cô cũng thực thích cảm giác ở cùng một chỗ với Chu Cẩn Vũ, nhưng mà bản thân cô quyết không thể trở thành tình nhân của anh.

Chu Cẩn Vũ lại hôn lên môi Hạ Chân Ngọc, vừa hôn vừa nói: “Em đừng hiểu sai, giữa hai chúng ta chính là quan hệ nam nữ bình thường. Ừm, giống như quan hệ yêu đương mà người ta thường hay nói, có được không em?

Lời đề nghị này thật sự là động lòng người mà, thế nhưng cô và Chu Cẩn Vũ làm sao có thế chứ? Hạ Chân Ngọc mặc cho Chu Cẩn Vũ hôn mình, cô vẫn im lặng như cũ không trả lời.

Chu Cẩn Vũ không ngừng cố gắng động viên cô, anh nói: “Em xem, hiện tại chúng ta đều độc thân, ở cùng một chỗ cũng không có cái gì sai. Em không thể bởi vì thân phận của anh liền tự động đem mối quan hệ giữa hai chúng ta định nghĩa thành loại quan hệ không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Chúng ta cứ như vậy ở cùng một chỗ, chỉ là vì có cảm giác thích nhau, không liên quan đến lợi ích. Nếu về sau cảm giác này phai nhạt, chúng ta cũng sẽ không ai thầm oán ai, được không?"

Nói xong Chu Cẩn Vũ nâng khuôn mặt của Hạ Chân Ngọc lên, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt của cô, anh dịu dàng nói: “Đồng ý với anh đi, Chân Ngọc. Ở cùng một chỗ với anh có được không? Nếu không anh thực sự bị em hành hạ đến chết đó, đồng ý đi em!"

Hạ Chân Ngọc bị những lời nói đầy nhu tình mật ý của Chu Cẩn Vũ làm cho xúc động, thật sự cô cũng rất cần có một người có thể để cho cô dựa vào người. Lại suy nghĩ hồi lâu, cô mới đưa ra một quyết định ở trong lòng.

Được rồi, vậy thì không liên quan đến thân phận, không liên quan đến địa vị, bởi vì hai người có cảm giác thích ở cùng một chỗ với nhau thì trước tiên hãy sống chung với nhau đi, thẳng cho đến khi hai bên mất cảm giác với nhau, lúc đó hoặc là chia tay hoặc là làm bạn bè.

Hạ Chân Ngọc gật đầu đồng ý với Chu Cẩn Vũ, đồng thời cô yên lặng ở trong lòng tăng thêm một câu: đương nhiên cũng không liên quan đến tình yêu!

Nhận được cái gật đầu đồng ý của Hạ Chân Ngọc, nét mặt Chu Cẩn Vũ không bộc lộ ra điều gì, nhưng trong lòng thì vô cùng mừng rỡ, so với việc sắp được bổ nhiệm làm quyền thị trưởng thì anh còn cao hứng hơn gấp trăm lần. Anh nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt Hạ Chân Ngọc và dỗ dành cô đi ngủ trước, sau đó lập tức đi gọi điện thoại an bài chuyện công việc của Hạ Chân Ngọc.

Anh bảo thư ký Đỗ liên hệ trước với ngân hàng, sau đó anh tự mình nói chuyện điện thoại với Giám đốc bên đó. Đối phương liên tiếp đưa ra vài chức vụ nhưng mà anh cũng không quá hài lòng, không phải anh sợ cô mệt mỏi mà chính là anh sợ cô phải xuất đầu lộ diện nhiều.

Chức vụ nào anh cũng không vừa ý, khiến cho Giám đốc ngân hàng ở đầu dây điện thoại bên kia chỉ có thể không ngừng đổ mồ hôi lạnh, ông ta đành phải hỏi Chu thị trưởng có ý định muốn một chức vụ như thế nào, trong lòng ông ta thầm nghĩ, nếu không có cũng phải tạo ra cho có một chức vụ.

Rốt cục Chu Cẩn Vũ cũng vừa lòng đặt điện thoại xuống, anh hoan hỉ phấn chấn vọt vào trong nhà tắm. Hơn một giờ sau anh mới đánh thức Hạ Chân Ngọc dậy.

Hạ Chân Ngọc nhìn thấy thời gian đã rất muộn rồi, vội vàng tỉnh táo lại và lao vào trong nhà tắm làm vệ sinh cá nhân, sau đó nhanh chóng mặc quần áo vào.

Chu Cẩn Vũ nhìn dáng vẻ bận rộn của Hạ Chân Ngọc, anh mỉm cười và nói: Vợ yêu, chuyện công việc của em anh đã sắp xếp xong rồi, trong tuần này em hãy bớt chút thời gian đi đến ngân hàng báo danh nhé, chờ đến hết Tết Nguyên đán thì hãy bắt đầu đi làm. Tết Nguyên đán em đã có dự định gì chưa, nếu không em đi theo anh tăng ca nhé?"

Nghe Chu Cẩn Vũ nói tên ngân hàng, Hạ Chân Ngọc một lần nữa cảm thấy có quyền thế thật sự là rất tốt, ngân hàng kia nổi tiếng là có đãi ngộ cao, Chu Cẩn Vũ mới nói một câu mà đã sắp xếp được rồi. Do đó cô cũng không nói thêm điều gì nữa, chỉ đồng ý sẽ đi báo danh trước, còn những việc khác thì nói sau. Sau đó sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề, cầm chiếc túi lên cô đi ra phía cửa chính.

Chu Cẩn Vũ lập tức đi theo, giành lấy chiếc túi rồi ôm Hạ Chân Ngọc nói: “Vừa tắm rửa xong, sao em không chờ một lát rồi hãy đi về, bên ngoài trời thực sự rất lạnh, mà tóc đã khô chưa? Em hãy đội chiếc mũ này đi, đợi đến lúc vào trong xe thì lại bỏ ra."

Hạ Chân Ngọc cảm thấy Chu Cẩn Vũ thật sự là cẩn thận quá mức, có lẽ nguyên nhân là do lớn tuổi rồi, nhưng cô cũng không phải là đứa trẻ nhỏ không nóng – lạnh mà. Tuy vậy, không thích cùng Chu Cẩn Vũ so đo những việc nhỏ như thế này, cô liền nghe theo lời anh nói, hai người đi xuống dưới lầu lấy xe.

Khi đưa Hạ Chân Ngọc về đến cửa nhà, Chu Cẩn Vũ còn nói thêm: “Bảo bối ngoan, chúng ta không thể mãi lén lút như vậy được, em hãy tìm cơ hội nói chuyện với cha mẹ em một chút, hai chúng còn phải sống cùng nhau đó."

Hạ Chân Ngọc càng ngày càng cảm thấy Chu Cẩn Vũ không biết xấu hổ, cô mới đồng ý ở chung với anh, anh liền xem như trước kia không có chuyện gì xảy ra, cấp bách bảo cô chuyển về. Đối với yêu cầu như thế của anh, cô chỉ thản nhiên nói: “Chờ thêm một thời gian nữa rồi nói sau."

Chu Cẩn Vũ vừa cười vừa nói: “Vậy em cũng phải nhanh lên một chút đó, Tết Nguyên đán này chúng ta ở cùng nhau nhé. Khi nào em đi tới ngân hàng báo danh thì hãy nói cho anh biết, để anh gọi điện thoại nói một tiếng với người ta thêm lần nữa, đừng để đến lúc đó lại bị ức hiếp. Nếu không em nói cho anh biết trước em dự định đi vào ngày nào để anh――."

Hạ Chân Ngọc trực tiếp ngăn lời anh nói lại, cô bảo: “Khi nào em đi em sẽ gọi điện thoại cho anh, anh hãy bảo Quách chủ nhiệm chấm dứt hợp đồng trước, lúc đó em mới có thể đi đến đơn vị mới báo danh.

Chu Cẩn Vũ nói: “Chấm dứt hợp đồng hả? Em đi là việc của em, trông nom ông ta làm cái gì, cái hợp đồng kia cũng không cần phải quan tâm đến.

Lúc này Hạ Chân Ngọc mới vừa lòng, sau đó cô nói; “Được rồi, trước hết cứ như vậy đi, em xuống xe đây, anh lái xe chậm một chút."

Chu Cẩn Vũ lại đem chiếc mũ đội lên trên đầu Hạ Chân Ngọc, khiến cho Hạ Chân Ngọc bực mình không thôi, khoảng cách từ chỗ đỗ xe đến nhà ngắn như vậy đội mũ làm cái gì chứ!

Chu Cẩn Vũ hôn Hạ Chân Ngọc một lúc mới chịu để cho cô xuống xe. Nhìn Hạ Chân Ngọc đi vào tiểu khu, Chu Cẩn Vũ lại đợi trong chốc lát rồi gọi điện thoại xác nhận Hạ Chân Ngọc đã vào nhà, lúc này anh mới lái xe rời đi, tâm trạng vô cùng tốt, anh quyết định quay về Nhã Phong.

Mấy ngày hôm sau Trưởng phòng Trương gặp thư ký Đỗ ở ngay cửa của Tòa thị chính, ông ta lên tiếng chào hỏi liền thấy thư ký Đỗ cười nói: “Trưởng phòng Trương, anh thật đúng là có vận khí tốt nha!"

Trưởng phòng Trương vội vàng hỏi: “Làm sao vậy, có phải có chuyện gì tốt hay không?"

Thư ký Đỗ nói: “Cũng không biết chuyện đó có được xem là chuyện tốt hay không, nhưng mà ngày đó sau khi anh nói với Chu thị trưởng về chuyện của Hạ Chân Ngọc xong, tôi thấy mấy ngày nay Chu thị trưởng mặt mày rạng rỡ, nếu có thể công trạng của anh lại được tăng thêm một chút rồi. Sau này nếu Chu thị trưởng được bổ nhiệm làm quyền thị trưởng, nói không chừng anh sẽ được đề bạt hoặc điều đến một đơn vị nào đó, đây cũng không phải là chuyện không có khả năng."

Trưởng phòng Trương kích động: “Nói như vậy Chu thị trưởng đối với Tiểu Hạ vẫn là rất yêu thích?"

Thư ký Đỗ vỗ vỗ bả vai trưởng phòng Trương, nói: “Đâu chỉ là coi trọng, ngay hôm đó Chu thị trưởng liền sắp xếp công việc cho cô ấy. Khi giám đốc Tôn nói chuyện với tôi, tôi còn suýt nữa bị hù chết. Ông ta đã nói ra rất nhiều chức vụ mà Chu thị trưởng cũng còn chưa có vừa lòng đó. Anh nói xem đây có gọi là cực kỳ yêu thích không?"

Trưởng phòng Trương đã sáng tỏ gật gật đầu, nói: “Việc này không phải là do có sự giúp đỡ của anh sao, nếu không tôi làm sao có thể biết được điều gì."

Nói xong ông ta và thư ký Đỗ cùng nhau cười ha hả, rồi sóng vai đi vào trong Tòa thị chính. Trưởng phòng Trương chợt nhớ tới một chuyện, lại nói với thư ký Đỗ: “Này, nếu Chu thị trưởng và Tiểu Hạ lại tiếp tục ở bên nhau, vậy thì chỗ Lưu Tân Kiệt phải tính toán thế nào?"

Thư ký Đỗ hạ giọng nói: “Lưu Tân Kiệt tự mình tìm quan hệ để được gọi trở lại đây, Chu thị trưởng cũng không quan tâm đến cô ta, nhưng nếu Hạ Chân Ngọc đã quay trở lại thì có lẽ tôi thật sự phải ngầm ám chỉ với Chu thị trưởng rồi, không thể để lại bị rắc rối giống như lần trước. Tôi thấy Lưu Tân Kiệt này cũng thật đúng là không có mắt nhìn, nếu Chu thị trưởng thực sự có ý đồ, cũng không có khả năng ở trong cùng một đơn vị với cô ta mà làm ra điều gì đó đâu."

Tạm dừng một lát ông ta còn nói thêm: “Nhưng mà, tôi đoán cô ta không đùa giỡn đâu, nếu Hạ Chân Ngọc biết được rất có thể sẽ náo loạn, phỏng chừng Chu thị trưởng cũng không có cách nào, anh xem lần trước sẽ biết, Chu thị trưởng biến thành mặt xám mày tro."

Trưởng phòng Trương cười cười không hề đáp lời, chuyện này nghe một chút liền thôi, có ai muốn chết đâu mà còn đi nghị luận.

Thư ký Đỗ cũng cười và không nói lời nào nữa, ông ta đi lên lầu, vào văn phòng liền nhìn thấy Lưu Tân Kiệt đã pha xong trà rồi, xem ra cô ta đang chờ Chu Cẩn Vũ đến đây liền bưng đi vào mà.

Thư ký Đỗ suy nghĩ một chút, Lưu Tân Kiệt có thể một lần nữa quay trở lại nơi này chứng tỏ không thể đánh giá thấp cô ta được, chỉ có điều thư ký Đỗ cũng không sợ đắc tội với cô ta. Vì thế liền đi tới, cười nói: “Tiểu Lưu à, tôi có chuyện muốn nói với cô, chúng ta ngồi xuống nói chuyện chút đi."
Tác giả : Thần Vụ Quang
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại