Hồn Anh Nơi Đâu

Chương 30: Cấm thuật sinh mệnh . .

Vì ngăn cản bản thân suy nghĩ lung tung, tôi đem lực chú ý tập trung đến tên bảo vệ và nữ quỷ.

“Cô đã làm gì tôi?" Tôi vô cùng có khí thế đi đến bên cạnh nữ quỷ, bùa của bà nội đối với người sống vô dụng, nhưng đối với người chết là vũ khí có lực sát thương lớn.

“Xin lỗi cô tôi chỉ có thể mượn lực lượng của cô thì mới nói chuyện được." Khuôn mặt đầy nước mắt của nữ quỷ nhìn tôi, rồi lại nhìn về phía tên bảo vệ: “Em thật sự rất thống khổ, Thế Hiền, anh để em đi đi."

Tên bảo vệ vẻ mặt không thể tin, nói: “Em đang nói cái gì thế, tôi sắp có thể cho em sống lại rồi."

Tôi không biết hai người họ có khúc mắc gì, nhưng tôi đã từng nghe nói khi ở Cao gia, quấy nhiễu luân hồi là chuyện nghịch thiên, phải trả giá gấp trăm lần ngàn lần, hơn nữa để linh hồn về lại thân thể một lần nữa cần có một lực lượng vô cùng lớn, mà con người không thể có được. Tôi biết tên bảo vệ muốn dựa vào việc hấp thu hồn phách sống để tích lũy lực lượng, nhưng ông tôi không biết, lực lượng dị dạng thì cho dù quỷ hồn sống lại cũng chỉ là một quái vật.

“Tiểu thư, tôi có quen người am hiểu đạo thuật, nếu cô nguyện ý, tôi có thể giúp cô siêu độ." Tôi nói với nữ quỷ, cô ấy cũng rất đáng thương, ngay cả chết cũng không an ổn.

“Tôi sẽ giết cô trước." Tên bảo vệ nói.

Tôi vội lui về phía sau, quên mất là vẫn còn nhân vật nguy hiểm như vậy, đắc ý vênh váo. Tên bảo vệ vốn đang quỳ trên mặt đất, định đứng dậy, thì tay chân đều bị xúc tua màu đen cuốn lấy, không thể động đậy.

“Thế Hiền, mỗi đêm em đều du đãng trong phòng này mà không mục tiêu gì, nhìn thấy tay mình dính đầy máu tươi mà không thể làm gì được, em tình nguyện biến mất trên thế giới này cũng không muốn làm một cô hồn dã quỷ nữa!" Nữ quỷ nói xong, khóc càng to.

Tên bảo vệ hiển nhiên không biết làm gì: “Làm sao có thể chứ, tôi kiên trì nhiều năm như vậy, chỉ thiếu chút nữa có thể để em vĩnh viễn tồn tại trên thế giới này."

“Rồi sau này? Chờ anh trăm tuổi, một mình em sống có ý nghĩa gì?"

Tên bảo vệ mù không còn gì để nói, nữ quỷ cứ cầu xin tôi siêu độ cho cô ấy, tôi nhìn về phía Tiểu Hắc, ánh mắt Tiểu Hắc thật đạm mạc, khiến tôi an tâm.

“Kia… Cô đợi một chút, tôi gọi điện thoại cho chị họ tôi tới đây." Tôi trấn an nữ quỷ.

“Không cần đâu, tự tôi sẽ đưa tiểu thư đi." Tên bảo vệ nói.

“Ông đừng muốn ra vẻ, tôi sẽ điều tra những án mạng trước kia xảy ra ở đây, rồi đưa ông đến cục cảnh sát." Tôi trừng mắt nhìn tên bảo vệ không có khả năng nhúc nhích, theo những gì tôi mới nghe được, ông ta muốn cho nữ quỷ này sống lâu mà không biết đã có bao nhiêu nữ sinh chết oan ở chỗ này.

“Ha ha ha, đưa lão phu đến cục cảnh sát? Cô muốn lấy tội danh gì để bắt lão phu?" Bảo vệ mù nhìn tôi, trong ánh mắt mang theo sự khinh miệt.

“Giết ông ở đây cũng sẽ không có người biết." Giọng Tiểu Hắc vang lên, nghe thấy giọng nói của nó, trong đầu tôi lại hiện lên khuôn mặt kia, trong long thấy là lạ.

“Thế Hiền, em đi rồi anh phải chuộc tội thay em." Giọng nói của nữ quỷ đã bắt đầu yếu ớt, đầu tôi cũng mơ hồ, tôi hai chúng tôi đều không kiên trì được bao lâu.

Chờ lúc nữ quỷ hoàn toàn nói không ra lời, tầm mắt tôi đã tối đen lại, rất lạnh a, phiêu đãng xung quanh không có mục đích, không thấy ánh sáng cũng không thấy nóng, vì sao tôi còn tồn tại, đây là cảm giác của quỷ sao, rất lạnh a.

Khi mở mắt, là do ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, tôi đang nằm ở trên giường Lí Nghi, chẳng lẽ những gì xảy ra tối hôm qua đều là mơ sao? Tôi từ trên giường đứng dậy, lại thấy trên đầu giường có một ánh mắt trừng lớn như chuông đồng của Tiểu Hắc đang nhìn tôi.

“Hô." Tôi hoảng sợ, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.

Lí Nghi bị tôi đánh thức, mơ mơ màng màng ngồi dậy hỏi: “Sao thế?"

“Không có gì, không có gì." Tôi ấn nó nằm xuống giường lần nữa, còn mình thì nhảy xuống giường. Phòng này là phòng của vị tiểu thư kia, ông bảo vệ trông cửa luôn không cho tôi vào, chẳng lẽ tối hôm qua không là mơ?

“Miêu ca… Hôm qua có phải chúng ta đã đánh bảo vệ trông cửa không?" Tôi không chắc chắn lắm hỏi Tiểu Hắc.

“Đi theo anh, nữ quỷ kia vẫn luôn muốn cảm ơn em." Tiểu Hắc nói xong lại linh hoạt nhảy ra khỏi cửa, tôi xỏ dép lung tung rồi cũng chạy theo.

Đi theo Tiểu Hắc ra đến một góc hẻo lánh của Lâm viên, ông bảo vệ mù chờ ở đây, dưới ánh mặt trời càng có thể thấy rõ làn da ông ta bị cháy đen, loại đạo này nọ, không chỉ có thể đánh được quỷ, mà còn có thể làm bị thương người nha.

Trong tay ông ta là một cái bình màu đen, đây, đây không phải là hũ đựng tro cốt chứ.

“Tiểu thư bảo tiếc là cô ấy không thể tự mình cảm ơn cô, cô ấy xin lỗi vì hại cô bị ngất, hi vọng cô tha thứ cho cô ấy sau đó đem cô ấy hạ táng." Ông bảo vệ ôm chặt hũ tro đem như là bên trong đựng một đống kim cương chứ không phải tro cốt.

Tuổi của nữ quỷ kia không quá 25, nhìn mấy nếp nhăn thật sâu trên mặt ông bảo vệ, nhất định là ông ta yêu vị tiểu thư kia rất sâu mới có thể đợi lâu như vậy, nhưng mà vẫn không thể tha thứ cho ông ta đã lôi nhiều sinh mệnh vô tội làm đệm lưng như vậy.

“Lão phu sẽ thay những người đã chết lập mộ bia, siêu độ cho bọn họ, cục cảnh sát sẽ không quản đâu, nếu bây giờ cô muốn giết lão phu cũng được."

Giết ông ta? Tôi chưa từng nghĩ như vậy, đúng vậy, tôi có thể làm gì ông ta bây giờ, nếu tôi báo cảnh sát, họ sẽ cho tôi vào bệnh viện tâm thần.

“Ha ha ha, giống với suy nghĩ của lão phu, tiểu nha đầu, cô mềm lòng, sớm muộn cũng sẽ chịu thiệt." Thái độ của ông bảo vệ mù đột nhiên thay đổi thành trưởng bối nói lời khuyên cho vãn bối, khiến tôi không thích ứng được.

“Đi thôi, gọi bạn học của em đi, hôm nay chúng ta đi về." Cái đuôi Tiểu Hắc quấn lấy chân tôi, kéo một chút, ý bảo tôi đi với nó.

Tôi đi theo nó, phía sau lại truyền đến giọng nói của ông bảo vệ: “Tiểu tử, thấy kết cục của lão phu cậu còn không buông tay sao."

Gọi ai là tiểu tử chứ, không phải ông ta vẫn cho rằng tôi là con trai chứ, tôi đang muốn xoay người thì Tiểu Hắc nói.

“Làm càn, chuyện của tôi không cần người khác xen mồm vào, luận bối phận tôi còn là tiền bối của ông đấy."

Tôi phân tích những lời này, kết luận duy nhất là: Mỹ nhân a… Anh bao nhiêu tuổi rồi?

Trở về phòng, gọi ba con heo kia dậy, giục bọn họ thu dọn hành lý chạy trối chết theo tôi, tình huống kỹ càng thì phải chờ lên xe rồi nói, tôi và Tiểu Hắc cũng về sương phòng thu thập hành lý.

Bây giờ tôi không dám nhìn Tiểu Hắc, trước kia chỉ thấy nó là một con mèo biết nhiều tri thức cổ quái, tối hôm qua nhìn thấy thủ đoạn đánh nhau của nó và ông bảo vệ, lại nhìn thấy gương mặt người kia, tôi đột nhiên cảm thấy xa lạ.

“Bà xã, em làm sao vậy?" Thấy tôi không yên lòng, Tiểu Hắc hỏi.

Trước kia Tiểu Hắc cũng gọi tôi là bà xã, tôi chưa bao giờ cảm thấy có điều gì không ổn, ai sẽ để ý lời nói của một con Tiểu Miêu chứ, bây giờ tôi mới ý thức được nó là người, hơn nữa còn là đàn ông, một người đnà ông chưa được cho phép đã gọi một cô gái thuần khiết chưa kết hôn là bà xã, hành vi này được gọi là lưu manh đùa giỡn rồi.

“Miêu ca, cái kia, tôi cảm thấy vẫn nên sửa lại cách xưng hô đi, tôi còn trẻ, tương lai không gả đi được thì làm sao bây giờ." Tôi uyển chuyển khuyên bảo nó.

“Bà xã, em muốn tái giá?" Tiểu Hắc ngoái đầu nhìn, tôi vẫn cảm thấy nó không phải thật tâm hỏi tôi.

“Không phải tái giá, tôi…" Tôi vốn định thanh minh là tôi còn chưa kết hôn, còn chưa kịp nói xong đã bị nó đánh gãy.

“Bà xã, tuy anh sống không phải người của em, nhưng anh chết là quỷ của em, sao em có thể làm mà không chịu trách nhiệm."

Điên mất, tôi làm cái gì chứ! Đừng cố ý nói mấy lời ái muội như thế!

“Miêu ca, tôi thật sự không nhớ rõ khi nào thì lấy anh, nếu tôi bất hạnh khiến anh có thai thì tôi xin lỗi."

“Em không nhớ rõ là chuyện bình thường, người không nhìn thấy quỷ, chỉ có quỷ có thể thấy người thôi."

Tôi trầm mặc, cảm giác giống hệt như tối qua, bị người khác bỏ qua, lại vẫn có tư duy, đây là quỷ a, không thể trách nó được, quên đi, lời Tiểu Hắc nói là thật sao, người sống, ai lại đi tin lời người chết chứ.

“Bà xã, " Tiểu Hắc thình lình nhảy lên vai tôi, miệng ngậm bài vị của mình: “Sáng nay còn chưa thắp hương cho anh."

Theo bản năng muốn sờ đầu nó, tay nâng lên lại dừng ở giữa không trung, vẫn có cảm giác sờ vào là đầu người chết, quẫn, di chứng rất nghiêm trọng.

Thắp hương theo lời nó xong, Tiểu Hắc cao hứng phấn chấn ngậm bài vị của mình bỏ vào rương hành lý.

“Miêu ca, anh… Còn nhớ rõ chuyện lúc sống không?" Hỏi vấn đề này là vì tôi muốn xác minh nó có phải là quỷ không, rất khó tưởng tượng một con mèo đen nho nhỏ đã từng sống cùng tôi lại là người, càng khó tưởng tượng hơn là nó đã chết một lần.

“Không nhớ rõ, cái anh có thể nhớ là anh đã mất đi hình thể lâu rồi."

“Vì sao lại chọn đi theo tôi?"

“Trong lễ đường có một tân nương bái đường mà không có tân lang, đây gọi là mời minh hôn, anh nghĩ là em nhìn thấy anh, muốn cùng anh tạo thành một gia đình, thì ra cái gì em cũng không biết."

Biểu tình và ngữ khí như oán phụ này, chẳng lẽ thật sự là tôi bội tình bạc nghĩa sao, chẳng lẽ một người nhiệt tình dũng cảm cần cù như tôi mà lại sa đọa đến nỗi lừa hôn một con quỷ? Ánh mắt màu hổ phách kia rõ rang đang lên án tôi đùa bỡn tình cảm nó như vậy bảo nó từ nay về sau ở quỷ giới làm quỷ như thế nào.

“Bà xã lần đầu tiên em quan tâm tôi như vậy, đầu óc bị sốt nên hồ đồ?" Tiểu Hắc giơ móng vuốt quơ quơ, thử có phải bị ngốc không.

Được rồi, tôi thu hồi sự đồng tình của tôi, người bị lừa hôn kỳ thực là tôi đi, tôi mới là người yếu thế trong cuộc hôn nhân này!

Đây đúng là kỳ nghỉ thất bại, vì còn chưa hết ngày nghỉ nên chúng tôi xám xịt về trường, ba con heo kia thấy còn mấy ngày nghỉ, mặt dày về nhà, lần trước tôi bị lão gia đuổi đi, lại ngại quay về, cô đơn ở lại trường học, phòng ngủ mấy ngày không có người, thật là tịch mịch a.

Tiểu Hắc lại rất cao hứng: “Bà xã, đây là tuần trăng mật đúng không."

Nếu là trước kia, tôi sẽ coi như không nghe thấy, bây giờ tôi không thể không sửa lại: “Huynh đài, hai chúng ta không có giấy đăng ký kết hôn."

“Bà xã, anh không để ý."

Tôi để ý! Nổi điên xong trong lòng thoải mái hơn, tôi phá lệ đem quyển sách của Mạnh Kiều và quyển hậu thần quái giống như bách khoa toàn thư ôm lên giường xem, đêm đó suýt chút nữa bị kiếm đâm thủng bây giờ trong long tôi vẫn còn sợ hãi, tôi nghĩ tôi nên vì an toàn của bản thân mà nỗ lực một chút đúng không?

Đối với hành động của ông bảo vệ mù khiến tôi rất hoang mang, thật sự có biện pháp làm người chết sống lại sao? Nếu là thật , vậy… Miêu ca cũng có thể sống lại sao? Trong sách có nhắc tới việc linh hồn chết rồi phục sinh, về chú thuật sinh mệnh vẫn luôn là điều cấm kị, mặc kệ là giết linh hồn sống hay là làm linh hồn chết sống lại (nguyên văn: tử sinh linh hay sinh tử linh) đều phải trả giá đại giới, từng có một người tên là Cao Ngạn Quân đặc biệt thích nghiên cứu cấm thuật này, tôi mặt dày cảm thấy ông ấy là tổ tiên nhà tôi, cuối cùng kết cục của ông ấy thật bi thảm, nhưng mà đã truyền lại rất nhiều tư liệu có ích. Ông cho rằng linh hồn chết thì không còn thuộc thế giới này, nếu là muốn quay về thế giới này một lần nữa thì phải cùng thế giới này tạo ra mối lien hệ, mối liên hệ này có thể là quan hệ huyết thống, cũng có thể là quan hệ vợ chồng minh hôn.

Tôi đem này đoạn này đọc đi đọc lại, có thể là quan hệ huyết thống, cũng có thể là quan hệ minh hôn.

“Miêu ca, anh… Có phải anh muốn sống lại không?"
Tác giả : Tiểu Cô Tử
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại