Hôm Qua Vui Vẻ
Chương 38: Kế hoãn binh
Edit: Dương
***
Phương Trí Viễn vừa vào nhà, phát hiện ra trong nhà rất yên lặng, chỉ có người giúp việc ở trong phòng bếp làm bữa tối, còn hai người kia không biết đang làm gì.
"Tiên sinh đã về rồi." Người giúp việc đi ra, cười chào hỏi.
"Ừ, hai người bọn họ đâu?"
"Hai người họ ngủ ở trên tầng, có cần gọi bọn họ dậy không ạ?"
"Để tôi đi."
Phương Trí Viễn đi lên tầng, tiếng bước chân bước xuống thảm trải sàn mềm mại, lặng yên không một tiếng động.
Anh ta đẩy cửa phòng ra, bên trong phòng tối đen, chỉ có chút ánh sáng mờ mờ của đèn đường xuyên qua rèm cửa chưa kéo kín. Phương Hành tùy ý nằm ở trên giường, ngủ rất say, khóe miệng lấp lánh, giống như là nước bọt.
Phương Trí Viễn đi tới vỗ vỗ khuôn mặt của Phương Hành, "Con trai, tỉnh tỉnh, dì Tam Tam của con đâu?"
Phương Hành chớp mắt, tiện tay chỉ sang ghế sofa...
Trên ghế sofa màu nâu, Đinh Tam Tam cuộn mình lại, tấm thảm đắp trên người đã tuột xuống hơn nửa, cánh tay cũng vô thức rũ xuống dưới đất, xem ra ngủ cũng rất ngon.
"Tam Tam." Phương Trí Viễn ngồi xổm ở trước mặt cô, nhẹ giọng gọi cô.
Không có phản ứng.
Phương Hành từ trên giường ngồi dậy, gãi gãi mái tóc rối bời của mình, "Ba gọi nhỏ quá rồi, xem con này."
Không kịp đợi Phương Trí Viễn ngăn cản, cậu bé liền mở miệng kêu lên: "Dì Tam Tam, mau dậy đi, mau dậy đi!"
Đinh Tam Tam giật mình, thiếu chút nữa lăn từ trên ghế sofa xuống.
Phương Trí Viễn cười đỡ cô, nhìn dáng vẻ cô buồn ngủ mắt lim dim, vô cùng đáng yêu.
"Em ngủ bao lâu rồi?" Cô lắc lắc đầu, vén tấm thảm ngồi dậy.
Phương Trí Viễn nói: "Bây giờ là bảy rưỡi tối, hai người ngủ từ lúc mấy giờ?"
"Đại khái là..." Đôi mắt Đinh Tam Tam nhìn lên trên, giống như đang cố gắng nhớ lại.
"Hai giờ, cháu và dì bắt đầu ngủ từ hai giờ." Phương Hành ngồi ở trên giường nói.
"Không phải bốn giờ à?" Đinh Tam Tam chớp chớp mắt.
"Đương nhiên không phải, cháu nhớ rất rõ!" Đôi mắt quyến rũ khiến người ta đui mù, tiểu tử Phương Hành này hoàn toàn không hiểu ý của cô.
Đinh Tam Tam xấu hổ đứng dậy, "Cũng muộn rồi, em phải về đây."
"Ở lại ăn cơm đi, cơm đều nấu xong rồi." Phương Trí Viễn cười nói.
"Đúng vậy, cơm nước xong dì cháu ta lại đấu hai ván nữa." Phương Hành vén chăn lên, nhảy qua đây.
Phương Trí Viễn đỡ con trai què chân, nói: "Chân đều như vậy rồi còn muốn chơi, con cho là ai cũng không có lòng cầu tiến như con sao?"
"Dì Tam Tam có lòng cầu tiến, dì ấy đánh vương giả [1] còn mạnh hơn con!" Phương Hành nói.
[1] Vương giả hay Vương giả vinh diệu: là một game online trên điện thoại di động được phát triển và phát hành bởi Tencent Games cho các nền tảng di động iOS và Android, dành riêng cho thị trường Trung Quốc.
Đinh Tam Tam: "..."
Phương Trí Viễn yên lặng nhìn thoáng qua "người cầu tiến", thay cô giải thích, "Dì ấy có trí nhớ tốt, làm gì cũng được, dáng vẻ này của con ngay cả một bài tiếng Anh thi đều không đạt tiêu chuẩn."
Phương Hành bĩu môi, cười một tiếng, "Dì Tam Tam làm gì cũng tốt, con làm gì cũng không tốt, được chưa!"
"Ây da, đói qua, đi ăn cơm thôi." Đinh Tam Tam sờ sờ bụng, đi ra ngoài cửa trước.
Phương Trí Viễn vỗ nhẹ vào đầu con trai, "Không phải bảo con đừng nói lung tung rồi sao? Ba và dì ấy chia tay rồi."
"À, con quên mất, lần sau sẽ không thế nữa." Phương Hành sờ sờ đầu, phiền não nói.
Điện thoại bàn dưới tầng vang lên, người giúp việc nghe máy, sau khi nói đôi câu, kỳ quái nhìn về phía Đinh Tam Tam mới xuống dưới nhà.
"Bác sĩ Đinh, tìm cô này."
"Tìm tôi?" Đinh Tam Tam cũng bày tỏ kỳ quái.
"Vâng."
Đinh Tam Tam đi tới nhận điện thoại, "Alo?"
"Tam Tam."
"Đới Hiến?"
"Ừ, là anh, anh đang ở bên ngoài nhà Phương Trí Viễn."
Đinh Tam Tam: "Vậy em..."
"Tam Tam, có phải em hối hận rồi không?"
"Hối hận cái gì?" Đinh Tam Tam nghi hoặc.
"Bỏ đi, anh đi đây, hai người tiếp tục đi." Điện thoại bị cúp một cách thô lỗ, chỉ còn lại cô ở bên này không hiểu ra sao.
Anh sẽ không phải là... hiểu lầm cô và Phương Trí Viễn vương vấn chưa dứt chứ?
"Tam Tam, em đi đâu thế?" Phương Trí Viễn đang dìu Phương Hành xuống dưới tầng nhìn thấy cô chạy về phía ngoài cửa.
Đinh Tam Tam chạy ra khỏi biệt thự, đứng ở bên lề đường, nhìn đèn sau của ô tô lóe sáng dần dần biến mất ở cuối con đường tối đen như mực.
Cô sẵn lòng chạy từ Hồng Kông về nghe anh giải thích một lần, nhưng anh lại không sẵn lòng chờ cô hai phút.
"Tam Tam?" Phía sau là thanh âm lo lắng của Phương Trí Viễn.
"Ăn cơm đi." Cô lạnh lùng quay đầu lại, đi vào bên trong.
...
Chiều chủ nhật, Đinh Tam Tam trở lại Hồng Kông, bọn họ cũng chưa gặp mặt một lần.
Đinh Tam Tam có một triết lý làm người: Người không muốn nghe bạn giải thích, chứng tỏ trong lòng người đó có thành kiến.
Cô sẽ không chạy theo giải thích với Đới Hiến, đều là người trưởng thành rồi, bớt chút không gian để bản thân suy nghĩ.
La Sâm nhìn ra cô gần đây tâm tình không tốt lắm, cho nên sau khi tan làm cố ý kéo cô đến một cửa hàng bánh ngọt rất nổi tiếng, cửa hàng bánh ngọt này buôn bán rất tốt, bọn họ xếp hàng nửa tiếng mới có chỗ ngồi.
"Muốn ăn gì thì cứ gọi đi, hôm nay tôi mời khách." La Sâm nói.
Đinh Tam Tam cười một tiếng, cầm lấy menu nhìn lướt qua, nói: "Để tôi tìm một chút."
"Tìm cái gì?"
"Món đắt tiền."
La Sâm vui vẻ, "Người có tiền cũng không tránh khỏi dung tục."
"Ai nói với anh tôi là người có tiền? Tôi nghèo lắm." Đinh Tam Tam nói.
"Mặc dù quần áo của cô đều không có logo rõ ràng, nhưng với phán đoán của tôi, đều là nhãn hiệu lớn." La Sâm nêu ví dụ, "Cái váy cô mặc hôm nay, là Chanel [2] đúng chứ? Váy đen kinh điển, là kiểu mới trong bộ sưu tập xuân hè năm nay. Đôi giày đế bằng trên chân cô, là Jimmy Choo [3] đúng chứ, không có năm sáu nghìn làm sao có thể mua được?" (5000 – 6000NDT ~ 16 – 20 triệu VNĐ)
[2] Chanel: là tên thông dụng của một hãng thời trang Pháp, đóng tại thủ đô Paris được Coco Chanel (1883 – 1971) sáng lập. Chanel được biết đến như một nhãn hiệu thời trang cao cấp đáng tự hào nhất của ngành công nghiệp thời trang nước Pháp.
[3] Jimmy Choo: là một thương hiệu thời trang cao cấp chuyên về giày, túi xách, phụ kiện và nước hoa. Thương hiệu được thành lập vào năm 1996 bởi Jimmy Choo và Tamara Mellon.
Đinh Tam Tam vẫn là lần đầu tiên gặp được đàn ông biết hàng như vậy, cô nhìn anh ta từ trên xuống dưới một lần, hỏi: "Sao anh lại cảm thấy hứng thú với thời trang như vậy, chẳng lẽ là..."
"Gay? Tôi mới không phải." La Sâm cười một tiếng phủ nhận, "Tôi phiền nhất là những thẳng nữ như thế này, vừa đụng đến loại đàn ông chú ý đến chất lượng cuộc sống như bọn tôi liền hoài nghi có phải cong hay không, lẽ nào thẳng nam thì không thể theo đuổi cái đẹp và tinh tế sao?"
"Có thể có thể."
"Bây giờ những người đàn ông này, lấy quan điểm của những người đàn ông thô lỗ, quang minh chính đại phát tướng làm ông chú, mặt đầy dầu bụng phệ, mất mặt hay không?" La Sâm cười nhạt.
Đinh Tam Tam gật đầu đồng ý, "Bây giờ trên đường liếc mắt một cái, mười người đàn ông thì có tám người đều là bụng phệ, nhìn thấy thực sự là lo lắng cho sức khỏe của bọn họ." Càng lo lắng hơn cho vợ và bạn gái bọn họ.
"Cho rằng kết hôn rồi thì có thể thoải mái tăng bề ngang của mình, một chút yêu cầu cũng không có, tôi đây là người đứng xem cũng lo lắng thay bọn họ." La Sâm nói.
Đinh Tam Tam gật đầu, không thể đồng ý hơn.
"Đúng rồi, chồng của cô có phải cũng thuộc loại này không?" La Sâm thay đổi đề tài, trêu ghẹo hỏi.
"Loại nào cơ?"
"Bụng phệ, mặt đầy dầu." La Sâm sát lại gần một chút, nói, "Chồng cô có phải vô cùng có tiền không?"
Đinh Tam Tam: "..."
"Không trả lời chính là ngầm thừa nhận."
"Anh ấy có cơ bụng tám múi, có thể dễ dàng giết anh trong nháy mắt, yên tâm đi." Đinh Tam Tam múc một muỗng kem ly đưa vào miệng.
"Thật hay giả? Có ảnh chụp không?" La Sâm tò mò.
"Không có, có cũng không cho anh xem, bây giờ đôi mắt anh đang tỏa ra ánh sáng xanh, khiến tôi rất lo lắng." Đinh Tam Tam lui lại một bước.
"Cắt, tôi tốt xấu cũng đã gặp qua việc đời, sẽ không có tiền đồ như vậy sao?"
Đinh Tam Tam cười ăn phô mai nửa chín, không tiếp lời của anh ta.
"Lấy tới xem một chút, nếu không bữa này cô trả tiền."
"Trả thì trả."
"..."
Sân huấn luyện dã chiến nào đó của bộ đội, các binh lính lăn trong bùn khiêng gỗ, khẩu hiệu hô vang trời. Sĩ quan huấn luyện ở bên cạnh bê vòi nước phun về phía bọn họ, nước bùn lẫn lộn, toàn thân mọi người đều ướt đẫm.
"Đại tá, thủ trưởng đến rồi, muốn gặp anh." Binh lính truyền tin chạy tới báo cáo với người đứng ở sân huấn luyện.
Đới Hiến đi nhanh mấy bước, đi tới phòng họp.
"Báo cáo!"
"Vào đi."
Đới Hiến chào với người đang ngồi theo kiểu nhà binh, hô, "Chào thủ trưởng."
"Ngồi đi."
"Vâng!"
"Nghe nói con đã đồng ý đảm nhiệm chức vụ đại đội trưởng bộ đội đặc chủng rồi?" Người đàn ông ngồi trên ghế có khí tràng không giận tự uy [4], mày kiếm mắt sáng, dáng dấp của ông vô cùng giống Đới Hiến.
[4] Không giận tự uy: miêu tả một người mặc dù không tức giận, nhưng vẫn có khí chất uy nghiêm.
"Vâng."
"Xuất phát từ mục đích gì? Không muốn lại bị phái ra bên ngoài?"
"Không phải, là tôi muốn đem toàn bộ kinh nghiệm truyền lại cho binh lính cấp dưới, để bọn họ có thể bớt đổ máu trên chiến trường. Huống chi số tuổi của tôi cũng tăng lên, thể năng không còn ở thời kỳ đỉnh cao nhất nữa." (Đoạn này nói về công việc nên Đới Hiến xưng tôi nhé)
Thủ trưởng khẽ cười một tiếng, "Con đấy, quả nhiên giống như Tam Tam nói vậy, nói dối cũng không biết."
Tam Tam? Sắc mặt của anh hơi thay đổi.
"Được rồi, công việc chúng ta đừng nói nữa, nói chút vấn đề cá nhân của con đi." Thủ trưởng đứng dậy, hai người ngồi ở hai đầu của sofa.
"Nghe mẹ con nói con và Tam Tam hợp lại rồi?" Thủ trưởng hỏi.
Đới Hiến trầm mặc một chút, sắc mặt của thủ trưởng thay đổi, giọng nói nghiêm túc hơn vài phần: "Lại tách ra rồi?"
"Không có."
"Rốt cuộc là con làm sao đây, có lấy ra chút thủ đoạn hay không? Lúc nào ba mới được bế cháu trai đây hả!" Thủ trưởng tức giận nói.
Đới Hiến: "Chuyện tình cảm làm sao có thể dùng thủ đoạn chứ, ba là đứng nói không đau thắt lưng [5] sao."
[5] Đứng nói không đau thắt lưng: chỉ người khác không đặt mình vào hoàn cảnh của người ta để suy nghĩ lại còn bàn luận viển vông.
"Con..." Thủ trưởng bị nghẹn ở cổ họng, cười chỉ vào anh nói, "Ba mặc kệ con dùng chiến tranh chim sẻ [6] chiến tranh phục kích [7] hay là chiến tranh thông tin [8], dù sao cũng phải đánh thắng trận này cho ba! Mẹ con nói Tam Tam đã đồng ý làm thụ tinh trong ống nghiệm rồi, vấn đề kia chỉ còn ở trên người con nữa thôi. Con lấy ra chút khí phách cho ba, nếu không phải con bé không được thì phải cố gắng xông lên, là tốt hay xấu để ba ở phía sau gánh thay con!"
[6] Chiến tranh chim sẻ: là một hình thức tác chiến đánh du kích kháng Nhật, phỏng theo cách thức kiếm ăn của chim sẻ. Lúc chim sẻ bay kiếm ăn, chưa bao giờ kết bè kết đội, đa phần là một hai con, ba năm con, mười mấy con, lúc đông lúc tây, lúc tụ lúc tán, mục tiêu nhỏ, bay nhanh, hành động linh hoạt.
[7] Chiến tranh phục kích: là một chiến thuật quân sự che giấu lực lượng và tấn công bất ngờ quân đối phương. Các đơn vị phục kích chọn lựa địa điểm để đón đánh quân thù, bố trí lực lượng, che giấu các vị trí và sẵn sàng tấn công khi quân thù di chuyển đến.
[8] Chiến tranh thông tin: là việc áp dụng công nghệ thông tin ở mức độ cao trong các mặt hoạt động chỉ huy – quản lý, tình báo, điều khiển, chiến tranh điện tử, kinh tế, tâm lý, xã hội... Là một loại hình tác chiến phổ biến trong chiến tranh hiện đại.
"Ba chưa chắc đã gánh được."
"Nói cái gì đấy?"
"Con nói trong thời gian ngắn không muốn có con, ba đồng ý không?"
Thủ trưởng dừng một chút, "Thời gian ngắn?"
"Trong vòng ba đến năm năm, con không muốn cân nhắc đến chuyện này."
"Mẹ con nói thế nào?"
"Xem ba nói thế nào."
"Hai đứa tuổi tác cũng không nhỏ, sau ba đến năm năm, đứa bé sinh ra còn có thể khỏe mạnh sao?"
"Bây giờ bốn năm mươi tuổi sinh con còn có, đứa bé nhà người ta vẫn chạy nhạy như thường, không thấy có rắc rối gì cả." Đới Hiến nói.
"Đây là suy nghĩ của con hay của Tam Tam?"
"Cả hai bọn con. Bây giờ cô ấy ở Hồng Kông, hơn nữa sự nghiệp nằm ở thời kỳ lên cao, không thích hợp phân chia tinh thần và sức lực cho gia đình. Tính chất công việc của con lại đặc thù, càng không thể nào dành trọn thời gian chiếu cố gia đình."
"Nguyên nhân con nói cũng là một phương diện." Thủ trưởng lâm vào trầm tư.
"Cho nên con thỉnh cầu ba chấp thuận cho bọn con ba đến năm năm sau mới có con." Kế hoãn binh, Đới Hiến sử dụng hết sức quen thuộc.
"Con cho ba một con số chính xác đi, ba năm hay là năm năm?" Thủ trưởng không dễ dàng qua loa cho có lệ.
"... Ba năm đi."
Nói nhiều hơn nói không chừng cái gì cũng không có, vẫn là ổn định đạt mục đích đi.
"Được."
Nghe thấy ba mình nói ra, Đới Hiến thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại không vui nổi. Quan hệ của hai người xuống đến điểm đóng băng, bây giờ giải quyết vấn đề này rồi đối với sau này còn có ý nghĩa sao?
Anh không muốn buông tha Đinh Tam Tam, nhưng từ ví dụ ngày trước đến xem, cô lại luôn luôn buông tha anh.
Ứng phó xong với thủ trưởng, Đới Hiến xin nghỉ ba tiếng đi ra ngoài.
Doanh trại huấn luyện không quân, Tô Khả vô cùng vui vẻ chạy tới, "Sao anh nhớ đến tìm em rồi!"
Đới Hiến nói: "Bây giờ em có tiện không, anh có vài lời muốn nói với em."
"Nói cái gì?" Tô Khả nghiêng đầu cười một tiếng, chỉ chỉ bãi tập phía trước, nói, "Chúng ta qua bên kia đi."
Đây là lần đầu tiên Đới Hiến đến doanh trại tìm cô, cô có chút kích động lại có chút thấp thỏm.
"Anh đến tìm em, là vì chuyện gì?" Hai tay cô nắm ở trên xà đơn cười hỏi.
"Mara, em biết không?" Đới Hiến nói.
"Mara?"
"Đừng nói em không biết, chìa khóa nhà anh không phải em đưa cho cô ấy sao?" Đới Hiến cười lạnh.
"À, cô bé đó hả, là em đưa cho cô ấy." Tô Khả thẳng thắn gật đầu.
"Em có quyền gì mà tự mình tiến vào phòng nghỉ của anh lấy đồ của anh? Em có biết nghiêm túc mà nói hành vi này là vi phạm kỷ luật quân đội hay không!" Đới Hiến lớn tiếng mắng Tô Khả.
Tô Khả sững sờ, sau đó đỏ mặt, "Anh... đây là đang mắng em?"
"Mắng em? Nếu như em là đàn ông, anh đã sớm đánh em một trận rồi!"
"Vậy anh tới đi, em sợ anh sao!" Tô Khả buông tay, nhảy xuống khỏi xà đơn, cô đỏ mặt tía tai lao vào đánh nhau với Đới Hiến, giống như hơi có chút sơ sẩy sẽ bị anh ăn tươi nuốt sống vậy.
"Tô Khả, anh coi em là em gái cho nên không so đo với em, em nhớ kỹ, nếu như tái phạm lần nữa anh tuyệt đối không dễ dàng tha cho em đâu." Đới Hiến lạnh lùng nhìn Tô Khả, xoay người rời đi.
"Anh đứng lại!"
Dưới mặt trời chói chang nóng bỏng, cô một thân quân trang, vầng trán đổ từng giọt mồ hôi, cắn răng hỏi: "Đinh Tam Tam có thể, Mara có thể, vì sao em lại không thể!"
Cô so đo với những người phụ nữ qua lại với anh, vì sao chỉ riêng cô giống như ẩn hình trong mắt anh. Cô ghen tị, lại phẫn nộ, lại mệt mỏi.
Đới Hiến đưa lưng về phía Tô Khả dừng bước lại, tấm lưng của anh thẳng tắp giống như một gốc cây thanh tùng, bờ vai dày rộng mạnh mẽ, khiến người ta có cảm giác vô cùng an toàn.
"Sửa lại một chút, từ đầu đến cuối chỉ có Đinh Tam Tam có thể." Anh hơi nghiêng đầu ra phía sau một góc bốn lăm độ, giọng nói vững vàng trầm thấp.
Nói xong, anh không dừng lại sải bước rời đi.
Cả người Tô Khả chấn động, cả người như rơi vào hầm băng. Trời quang sáng sủa, cô lại giống như đứng ở cuối thu, bốn phương tám hướng đều là gió lạnh thổi đến.
Chỉ, chỉ có Đinh Tam Tam có thể... sao?
Lời tác giả: hai người đều là vì đối phương suy xét, vẫn là rất yêu nhau!
Hiến ca luôn là giơ tay chém xuống như vậy để giải quyết người phụ nữ thích mình, đối với Đinh Tam Tam mà nói quả thật quá đàn ông, đối với những người phụ nữ khác mà nói quả thật là ác mộng.
Đinh Tam Tam tự tin Đới Hiến sẽ không phản bội cô, bởi vì anh cho cô cảm giác vô cùng an toàn. Đới Hiến lại luôn lo được lo mất, bởi vì Đinh Tam Tam có tiền lệ vứt bỏ anh, anh không dám mạo hiểm.
***
Phương Trí Viễn vừa vào nhà, phát hiện ra trong nhà rất yên lặng, chỉ có người giúp việc ở trong phòng bếp làm bữa tối, còn hai người kia không biết đang làm gì.
"Tiên sinh đã về rồi." Người giúp việc đi ra, cười chào hỏi.
"Ừ, hai người bọn họ đâu?"
"Hai người họ ngủ ở trên tầng, có cần gọi bọn họ dậy không ạ?"
"Để tôi đi."
Phương Trí Viễn đi lên tầng, tiếng bước chân bước xuống thảm trải sàn mềm mại, lặng yên không một tiếng động.
Anh ta đẩy cửa phòng ra, bên trong phòng tối đen, chỉ có chút ánh sáng mờ mờ của đèn đường xuyên qua rèm cửa chưa kéo kín. Phương Hành tùy ý nằm ở trên giường, ngủ rất say, khóe miệng lấp lánh, giống như là nước bọt.
Phương Trí Viễn đi tới vỗ vỗ khuôn mặt của Phương Hành, "Con trai, tỉnh tỉnh, dì Tam Tam của con đâu?"
Phương Hành chớp mắt, tiện tay chỉ sang ghế sofa...
Trên ghế sofa màu nâu, Đinh Tam Tam cuộn mình lại, tấm thảm đắp trên người đã tuột xuống hơn nửa, cánh tay cũng vô thức rũ xuống dưới đất, xem ra ngủ cũng rất ngon.
"Tam Tam." Phương Trí Viễn ngồi xổm ở trước mặt cô, nhẹ giọng gọi cô.
Không có phản ứng.
Phương Hành từ trên giường ngồi dậy, gãi gãi mái tóc rối bời của mình, "Ba gọi nhỏ quá rồi, xem con này."
Không kịp đợi Phương Trí Viễn ngăn cản, cậu bé liền mở miệng kêu lên: "Dì Tam Tam, mau dậy đi, mau dậy đi!"
Đinh Tam Tam giật mình, thiếu chút nữa lăn từ trên ghế sofa xuống.
Phương Trí Viễn cười đỡ cô, nhìn dáng vẻ cô buồn ngủ mắt lim dim, vô cùng đáng yêu.
"Em ngủ bao lâu rồi?" Cô lắc lắc đầu, vén tấm thảm ngồi dậy.
Phương Trí Viễn nói: "Bây giờ là bảy rưỡi tối, hai người ngủ từ lúc mấy giờ?"
"Đại khái là..." Đôi mắt Đinh Tam Tam nhìn lên trên, giống như đang cố gắng nhớ lại.
"Hai giờ, cháu và dì bắt đầu ngủ từ hai giờ." Phương Hành ngồi ở trên giường nói.
"Không phải bốn giờ à?" Đinh Tam Tam chớp chớp mắt.
"Đương nhiên không phải, cháu nhớ rất rõ!" Đôi mắt quyến rũ khiến người ta đui mù, tiểu tử Phương Hành này hoàn toàn không hiểu ý của cô.
Đinh Tam Tam xấu hổ đứng dậy, "Cũng muộn rồi, em phải về đây."
"Ở lại ăn cơm đi, cơm đều nấu xong rồi." Phương Trí Viễn cười nói.
"Đúng vậy, cơm nước xong dì cháu ta lại đấu hai ván nữa." Phương Hành vén chăn lên, nhảy qua đây.
Phương Trí Viễn đỡ con trai què chân, nói: "Chân đều như vậy rồi còn muốn chơi, con cho là ai cũng không có lòng cầu tiến như con sao?"
"Dì Tam Tam có lòng cầu tiến, dì ấy đánh vương giả [1] còn mạnh hơn con!" Phương Hành nói.
[1] Vương giả hay Vương giả vinh diệu: là một game online trên điện thoại di động được phát triển và phát hành bởi Tencent Games cho các nền tảng di động iOS và Android, dành riêng cho thị trường Trung Quốc.
Đinh Tam Tam: "..."
Phương Trí Viễn yên lặng nhìn thoáng qua "người cầu tiến", thay cô giải thích, "Dì ấy có trí nhớ tốt, làm gì cũng được, dáng vẻ này của con ngay cả một bài tiếng Anh thi đều không đạt tiêu chuẩn."
Phương Hành bĩu môi, cười một tiếng, "Dì Tam Tam làm gì cũng tốt, con làm gì cũng không tốt, được chưa!"
"Ây da, đói qua, đi ăn cơm thôi." Đinh Tam Tam sờ sờ bụng, đi ra ngoài cửa trước.
Phương Trí Viễn vỗ nhẹ vào đầu con trai, "Không phải bảo con đừng nói lung tung rồi sao? Ba và dì ấy chia tay rồi."
"À, con quên mất, lần sau sẽ không thế nữa." Phương Hành sờ sờ đầu, phiền não nói.
Điện thoại bàn dưới tầng vang lên, người giúp việc nghe máy, sau khi nói đôi câu, kỳ quái nhìn về phía Đinh Tam Tam mới xuống dưới nhà.
"Bác sĩ Đinh, tìm cô này."
"Tìm tôi?" Đinh Tam Tam cũng bày tỏ kỳ quái.
"Vâng."
Đinh Tam Tam đi tới nhận điện thoại, "Alo?"
"Tam Tam."
"Đới Hiến?"
"Ừ, là anh, anh đang ở bên ngoài nhà Phương Trí Viễn."
Đinh Tam Tam: "Vậy em..."
"Tam Tam, có phải em hối hận rồi không?"
"Hối hận cái gì?" Đinh Tam Tam nghi hoặc.
"Bỏ đi, anh đi đây, hai người tiếp tục đi." Điện thoại bị cúp một cách thô lỗ, chỉ còn lại cô ở bên này không hiểu ra sao.
Anh sẽ không phải là... hiểu lầm cô và Phương Trí Viễn vương vấn chưa dứt chứ?
"Tam Tam, em đi đâu thế?" Phương Trí Viễn đang dìu Phương Hành xuống dưới tầng nhìn thấy cô chạy về phía ngoài cửa.
Đinh Tam Tam chạy ra khỏi biệt thự, đứng ở bên lề đường, nhìn đèn sau của ô tô lóe sáng dần dần biến mất ở cuối con đường tối đen như mực.
Cô sẵn lòng chạy từ Hồng Kông về nghe anh giải thích một lần, nhưng anh lại không sẵn lòng chờ cô hai phút.
"Tam Tam?" Phía sau là thanh âm lo lắng của Phương Trí Viễn.
"Ăn cơm đi." Cô lạnh lùng quay đầu lại, đi vào bên trong.
...
Chiều chủ nhật, Đinh Tam Tam trở lại Hồng Kông, bọn họ cũng chưa gặp mặt một lần.
Đinh Tam Tam có một triết lý làm người: Người không muốn nghe bạn giải thích, chứng tỏ trong lòng người đó có thành kiến.
Cô sẽ không chạy theo giải thích với Đới Hiến, đều là người trưởng thành rồi, bớt chút không gian để bản thân suy nghĩ.
La Sâm nhìn ra cô gần đây tâm tình không tốt lắm, cho nên sau khi tan làm cố ý kéo cô đến một cửa hàng bánh ngọt rất nổi tiếng, cửa hàng bánh ngọt này buôn bán rất tốt, bọn họ xếp hàng nửa tiếng mới có chỗ ngồi.
"Muốn ăn gì thì cứ gọi đi, hôm nay tôi mời khách." La Sâm nói.
Đinh Tam Tam cười một tiếng, cầm lấy menu nhìn lướt qua, nói: "Để tôi tìm một chút."
"Tìm cái gì?"
"Món đắt tiền."
La Sâm vui vẻ, "Người có tiền cũng không tránh khỏi dung tục."
"Ai nói với anh tôi là người có tiền? Tôi nghèo lắm." Đinh Tam Tam nói.
"Mặc dù quần áo của cô đều không có logo rõ ràng, nhưng với phán đoán của tôi, đều là nhãn hiệu lớn." La Sâm nêu ví dụ, "Cái váy cô mặc hôm nay, là Chanel [2] đúng chứ? Váy đen kinh điển, là kiểu mới trong bộ sưu tập xuân hè năm nay. Đôi giày đế bằng trên chân cô, là Jimmy Choo [3] đúng chứ, không có năm sáu nghìn làm sao có thể mua được?" (5000 – 6000NDT ~ 16 – 20 triệu VNĐ)
[2] Chanel: là tên thông dụng của một hãng thời trang Pháp, đóng tại thủ đô Paris được Coco Chanel (1883 – 1971) sáng lập. Chanel được biết đến như một nhãn hiệu thời trang cao cấp đáng tự hào nhất của ngành công nghiệp thời trang nước Pháp.
[3] Jimmy Choo: là một thương hiệu thời trang cao cấp chuyên về giày, túi xách, phụ kiện và nước hoa. Thương hiệu được thành lập vào năm 1996 bởi Jimmy Choo và Tamara Mellon.
Đinh Tam Tam vẫn là lần đầu tiên gặp được đàn ông biết hàng như vậy, cô nhìn anh ta từ trên xuống dưới một lần, hỏi: "Sao anh lại cảm thấy hứng thú với thời trang như vậy, chẳng lẽ là..."
"Gay? Tôi mới không phải." La Sâm cười một tiếng phủ nhận, "Tôi phiền nhất là những thẳng nữ như thế này, vừa đụng đến loại đàn ông chú ý đến chất lượng cuộc sống như bọn tôi liền hoài nghi có phải cong hay không, lẽ nào thẳng nam thì không thể theo đuổi cái đẹp và tinh tế sao?"
"Có thể có thể."
"Bây giờ những người đàn ông này, lấy quan điểm của những người đàn ông thô lỗ, quang minh chính đại phát tướng làm ông chú, mặt đầy dầu bụng phệ, mất mặt hay không?" La Sâm cười nhạt.
Đinh Tam Tam gật đầu đồng ý, "Bây giờ trên đường liếc mắt một cái, mười người đàn ông thì có tám người đều là bụng phệ, nhìn thấy thực sự là lo lắng cho sức khỏe của bọn họ." Càng lo lắng hơn cho vợ và bạn gái bọn họ.
"Cho rằng kết hôn rồi thì có thể thoải mái tăng bề ngang của mình, một chút yêu cầu cũng không có, tôi đây là người đứng xem cũng lo lắng thay bọn họ." La Sâm nói.
Đinh Tam Tam gật đầu, không thể đồng ý hơn.
"Đúng rồi, chồng của cô có phải cũng thuộc loại này không?" La Sâm thay đổi đề tài, trêu ghẹo hỏi.
"Loại nào cơ?"
"Bụng phệ, mặt đầy dầu." La Sâm sát lại gần một chút, nói, "Chồng cô có phải vô cùng có tiền không?"
Đinh Tam Tam: "..."
"Không trả lời chính là ngầm thừa nhận."
"Anh ấy có cơ bụng tám múi, có thể dễ dàng giết anh trong nháy mắt, yên tâm đi." Đinh Tam Tam múc một muỗng kem ly đưa vào miệng.
"Thật hay giả? Có ảnh chụp không?" La Sâm tò mò.
"Không có, có cũng không cho anh xem, bây giờ đôi mắt anh đang tỏa ra ánh sáng xanh, khiến tôi rất lo lắng." Đinh Tam Tam lui lại một bước.
"Cắt, tôi tốt xấu cũng đã gặp qua việc đời, sẽ không có tiền đồ như vậy sao?"
Đinh Tam Tam cười ăn phô mai nửa chín, không tiếp lời của anh ta.
"Lấy tới xem một chút, nếu không bữa này cô trả tiền."
"Trả thì trả."
"..."
Sân huấn luyện dã chiến nào đó của bộ đội, các binh lính lăn trong bùn khiêng gỗ, khẩu hiệu hô vang trời. Sĩ quan huấn luyện ở bên cạnh bê vòi nước phun về phía bọn họ, nước bùn lẫn lộn, toàn thân mọi người đều ướt đẫm.
"Đại tá, thủ trưởng đến rồi, muốn gặp anh." Binh lính truyền tin chạy tới báo cáo với người đứng ở sân huấn luyện.
Đới Hiến đi nhanh mấy bước, đi tới phòng họp.
"Báo cáo!"
"Vào đi."
Đới Hiến chào với người đang ngồi theo kiểu nhà binh, hô, "Chào thủ trưởng."
"Ngồi đi."
"Vâng!"
"Nghe nói con đã đồng ý đảm nhiệm chức vụ đại đội trưởng bộ đội đặc chủng rồi?" Người đàn ông ngồi trên ghế có khí tràng không giận tự uy [4], mày kiếm mắt sáng, dáng dấp của ông vô cùng giống Đới Hiến.
[4] Không giận tự uy: miêu tả một người mặc dù không tức giận, nhưng vẫn có khí chất uy nghiêm.
"Vâng."
"Xuất phát từ mục đích gì? Không muốn lại bị phái ra bên ngoài?"
"Không phải, là tôi muốn đem toàn bộ kinh nghiệm truyền lại cho binh lính cấp dưới, để bọn họ có thể bớt đổ máu trên chiến trường. Huống chi số tuổi của tôi cũng tăng lên, thể năng không còn ở thời kỳ đỉnh cao nhất nữa." (Đoạn này nói về công việc nên Đới Hiến xưng tôi nhé)
Thủ trưởng khẽ cười một tiếng, "Con đấy, quả nhiên giống như Tam Tam nói vậy, nói dối cũng không biết."
Tam Tam? Sắc mặt của anh hơi thay đổi.
"Được rồi, công việc chúng ta đừng nói nữa, nói chút vấn đề cá nhân của con đi." Thủ trưởng đứng dậy, hai người ngồi ở hai đầu của sofa.
"Nghe mẹ con nói con và Tam Tam hợp lại rồi?" Thủ trưởng hỏi.
Đới Hiến trầm mặc một chút, sắc mặt của thủ trưởng thay đổi, giọng nói nghiêm túc hơn vài phần: "Lại tách ra rồi?"
"Không có."
"Rốt cuộc là con làm sao đây, có lấy ra chút thủ đoạn hay không? Lúc nào ba mới được bế cháu trai đây hả!" Thủ trưởng tức giận nói.
Đới Hiến: "Chuyện tình cảm làm sao có thể dùng thủ đoạn chứ, ba là đứng nói không đau thắt lưng [5] sao."
[5] Đứng nói không đau thắt lưng: chỉ người khác không đặt mình vào hoàn cảnh của người ta để suy nghĩ lại còn bàn luận viển vông.
"Con..." Thủ trưởng bị nghẹn ở cổ họng, cười chỉ vào anh nói, "Ba mặc kệ con dùng chiến tranh chim sẻ [6] chiến tranh phục kích [7] hay là chiến tranh thông tin [8], dù sao cũng phải đánh thắng trận này cho ba! Mẹ con nói Tam Tam đã đồng ý làm thụ tinh trong ống nghiệm rồi, vấn đề kia chỉ còn ở trên người con nữa thôi. Con lấy ra chút khí phách cho ba, nếu không phải con bé không được thì phải cố gắng xông lên, là tốt hay xấu để ba ở phía sau gánh thay con!"
[6] Chiến tranh chim sẻ: là một hình thức tác chiến đánh du kích kháng Nhật, phỏng theo cách thức kiếm ăn của chim sẻ. Lúc chim sẻ bay kiếm ăn, chưa bao giờ kết bè kết đội, đa phần là một hai con, ba năm con, mười mấy con, lúc đông lúc tây, lúc tụ lúc tán, mục tiêu nhỏ, bay nhanh, hành động linh hoạt.
[7] Chiến tranh phục kích: là một chiến thuật quân sự che giấu lực lượng và tấn công bất ngờ quân đối phương. Các đơn vị phục kích chọn lựa địa điểm để đón đánh quân thù, bố trí lực lượng, che giấu các vị trí và sẵn sàng tấn công khi quân thù di chuyển đến.
[8] Chiến tranh thông tin: là việc áp dụng công nghệ thông tin ở mức độ cao trong các mặt hoạt động chỉ huy – quản lý, tình báo, điều khiển, chiến tranh điện tử, kinh tế, tâm lý, xã hội... Là một loại hình tác chiến phổ biến trong chiến tranh hiện đại.
"Ba chưa chắc đã gánh được."
"Nói cái gì đấy?"
"Con nói trong thời gian ngắn không muốn có con, ba đồng ý không?"
Thủ trưởng dừng một chút, "Thời gian ngắn?"
"Trong vòng ba đến năm năm, con không muốn cân nhắc đến chuyện này."
"Mẹ con nói thế nào?"
"Xem ba nói thế nào."
"Hai đứa tuổi tác cũng không nhỏ, sau ba đến năm năm, đứa bé sinh ra còn có thể khỏe mạnh sao?"
"Bây giờ bốn năm mươi tuổi sinh con còn có, đứa bé nhà người ta vẫn chạy nhạy như thường, không thấy có rắc rối gì cả." Đới Hiến nói.
"Đây là suy nghĩ của con hay của Tam Tam?"
"Cả hai bọn con. Bây giờ cô ấy ở Hồng Kông, hơn nữa sự nghiệp nằm ở thời kỳ lên cao, không thích hợp phân chia tinh thần và sức lực cho gia đình. Tính chất công việc của con lại đặc thù, càng không thể nào dành trọn thời gian chiếu cố gia đình."
"Nguyên nhân con nói cũng là một phương diện." Thủ trưởng lâm vào trầm tư.
"Cho nên con thỉnh cầu ba chấp thuận cho bọn con ba đến năm năm sau mới có con." Kế hoãn binh, Đới Hiến sử dụng hết sức quen thuộc.
"Con cho ba một con số chính xác đi, ba năm hay là năm năm?" Thủ trưởng không dễ dàng qua loa cho có lệ.
"... Ba năm đi."
Nói nhiều hơn nói không chừng cái gì cũng không có, vẫn là ổn định đạt mục đích đi.
"Được."
Nghe thấy ba mình nói ra, Đới Hiến thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại không vui nổi. Quan hệ của hai người xuống đến điểm đóng băng, bây giờ giải quyết vấn đề này rồi đối với sau này còn có ý nghĩa sao?
Anh không muốn buông tha Đinh Tam Tam, nhưng từ ví dụ ngày trước đến xem, cô lại luôn luôn buông tha anh.
Ứng phó xong với thủ trưởng, Đới Hiến xin nghỉ ba tiếng đi ra ngoài.
Doanh trại huấn luyện không quân, Tô Khả vô cùng vui vẻ chạy tới, "Sao anh nhớ đến tìm em rồi!"
Đới Hiến nói: "Bây giờ em có tiện không, anh có vài lời muốn nói với em."
"Nói cái gì?" Tô Khả nghiêng đầu cười một tiếng, chỉ chỉ bãi tập phía trước, nói, "Chúng ta qua bên kia đi."
Đây là lần đầu tiên Đới Hiến đến doanh trại tìm cô, cô có chút kích động lại có chút thấp thỏm.
"Anh đến tìm em, là vì chuyện gì?" Hai tay cô nắm ở trên xà đơn cười hỏi.
"Mara, em biết không?" Đới Hiến nói.
"Mara?"
"Đừng nói em không biết, chìa khóa nhà anh không phải em đưa cho cô ấy sao?" Đới Hiến cười lạnh.
"À, cô bé đó hả, là em đưa cho cô ấy." Tô Khả thẳng thắn gật đầu.
"Em có quyền gì mà tự mình tiến vào phòng nghỉ của anh lấy đồ của anh? Em có biết nghiêm túc mà nói hành vi này là vi phạm kỷ luật quân đội hay không!" Đới Hiến lớn tiếng mắng Tô Khả.
Tô Khả sững sờ, sau đó đỏ mặt, "Anh... đây là đang mắng em?"
"Mắng em? Nếu như em là đàn ông, anh đã sớm đánh em một trận rồi!"
"Vậy anh tới đi, em sợ anh sao!" Tô Khả buông tay, nhảy xuống khỏi xà đơn, cô đỏ mặt tía tai lao vào đánh nhau với Đới Hiến, giống như hơi có chút sơ sẩy sẽ bị anh ăn tươi nuốt sống vậy.
"Tô Khả, anh coi em là em gái cho nên không so đo với em, em nhớ kỹ, nếu như tái phạm lần nữa anh tuyệt đối không dễ dàng tha cho em đâu." Đới Hiến lạnh lùng nhìn Tô Khả, xoay người rời đi.
"Anh đứng lại!"
Dưới mặt trời chói chang nóng bỏng, cô một thân quân trang, vầng trán đổ từng giọt mồ hôi, cắn răng hỏi: "Đinh Tam Tam có thể, Mara có thể, vì sao em lại không thể!"
Cô so đo với những người phụ nữ qua lại với anh, vì sao chỉ riêng cô giống như ẩn hình trong mắt anh. Cô ghen tị, lại phẫn nộ, lại mệt mỏi.
Đới Hiến đưa lưng về phía Tô Khả dừng bước lại, tấm lưng của anh thẳng tắp giống như một gốc cây thanh tùng, bờ vai dày rộng mạnh mẽ, khiến người ta có cảm giác vô cùng an toàn.
"Sửa lại một chút, từ đầu đến cuối chỉ có Đinh Tam Tam có thể." Anh hơi nghiêng đầu ra phía sau một góc bốn lăm độ, giọng nói vững vàng trầm thấp.
Nói xong, anh không dừng lại sải bước rời đi.
Cả người Tô Khả chấn động, cả người như rơi vào hầm băng. Trời quang sáng sủa, cô lại giống như đứng ở cuối thu, bốn phương tám hướng đều là gió lạnh thổi đến.
Chỉ, chỉ có Đinh Tam Tam có thể... sao?
Lời tác giả: hai người đều là vì đối phương suy xét, vẫn là rất yêu nhau!
Hiến ca luôn là giơ tay chém xuống như vậy để giải quyết người phụ nữ thích mình, đối với Đinh Tam Tam mà nói quả thật quá đàn ông, đối với những người phụ nữ khác mà nói quả thật là ác mộng.
Đinh Tam Tam tự tin Đới Hiến sẽ không phản bội cô, bởi vì anh cho cô cảm giác vô cùng an toàn. Đới Hiến lại luôn lo được lo mất, bởi vì Đinh Tam Tam có tiền lệ vứt bỏ anh, anh không dám mạo hiểm.
Tác giả :
Hà Cam Lam