Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 219

Trước giờ cô không bao giờ cười, lúc nào cũng là vẻ mặt lạnh lùng khó gần kia.


Thế nên cô vừa cười, không khí như vừa3 có gió đông lướt qua, nước biếc dập dờn.


Nữ sinh bên cạnh đều không khỏi sững sờ.


Kể cả Chung Tri Vãn và Do1anh Nguyệt Huyên được học sinh Thanh Trí tôn làm nữ thần nhưng so với cô gái trước
mặt, hai người họ kém hơn không chỉ là mộ9t bậc.


Nhưng trong mắt cậu nam sinh kia, nụ cười ấy chính là lá bùa đòi mạng.


Doanh Tử Khâm chỉ tiện miệng n3ói mấy câu hững hờ thế thôi nhưng cậu ta nghe lại mang một ý nghĩa khác.


Cậu ta tin tưởng một cách khó hiểu, nếu cậu8 ta thực sự dám giấu giếm, cô sẽ dám làm vậy thật!


Trong phút chốc, cơn hoảng sợ mà nam sinh đã cố kìm nén bỗng chốc phun trào, cậu ta gần như sụp đổ: “Tôi nói!


Tôi sẽ nói hết!" Cậu ta cuống quýt đến độ ứa cả nước mắt: “Tôi cũng không cố ý, tôi chỉ giúp bọn họ hẹn em trai cậu
ra ngoài, còn sau đó xảy ra chuyện gì, tôi thực sự không biết." “Lúc tôi đi, bọn họ vẫn ở trong phòng bao KTV của
câu lạc bộ King, phòng 607! Chính là số phòng này, cầu xin cậu, cậu thả tôi ra đi, tôi thật sự không biết gì hết."


“Rầm!"


Doanh Tử Khâm nới lỏng tay.


Nam sinh kia ngã dúi dụi trên mặt đất, cậu ta thở hổn hà hổn hển, vẻ mặt vẫn chưa hết kinh hoàng.


Cậu ta hoàn toàn không thể hiểu tại sao Doanh Tử Khâm lại trực tiếp tới tìm cậu ta.


Cậu ta nhờ một học sinh khác chuyển lời cho Ôn Thính Lan chứ không hề tới nhà của bọn họ. Doanh Tử Khâm lấy
giấy ra khẽ lau tay, cô cất giọng lạnh nhạt: “Tốt nhất cậu nên cầu nguyện nó sẽ không gặp chuyện gì."


“Không, không thể nào đâu." Nam sinh khó khăn lắm mới ổn định được nhịp thở, giờ nghe cô nói vậy lại thều thào
sợ hãi: “Chỉ là uống rượu hát hò một chút thôi mà? Có thể có chuyện gì cơ chứ?"


Những câu này cậu ta cũng chỉ dám nói lí nhí như không còn sức.


Doanh Tử Khâm không nhìn cậu ta nữa, cô xoay người bỏ đi.


Các học sinh bên cạnh vô thức nhường cho cô một lối đi.


Cũng đúng lúc này, Doanh Nguyệt Huyền dẫn giáo viên trở về.


Hôm nay cô Từ không có ở trường, giáo viên trực là cô Đặng.


Sau khi Doanh Tử Khâm chuyển tới lớp A19, cô Đặng cũng mấy lần nhờ cô dịch một ít tài liệu tiếng Anh, hai người
coi như thân quen.


Bây giờ thấy vẻ mặt này của cô, cô Đặng không khỏi ngạc nhiên: “Tử Khâm, em làm sao vậy?"


“Nói ra dài lắm ạ." Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: “Cô Đặng, em đi tìm em trai em trước, tìm được em sẽ quay về
gặp cô."


Cô Đặng biết em trai cô là Ôn Thính Lan, người mà cả Đại học Để đô cũng muốn bảo vệ, cô Đặng liền thúc giục cô:


“Vậy em mau đi đi."


“Ấy, khoan đã." Doanh Nguyệt Huyên vội vàng lên tiếng: “Em gái, em chờ chút đã, chị có chuyện muốn nói với
em. Em…" Cô gái bỗng quay đầu lại. Cặp mắt phượng lóe lên ánh sáng sắc lạnh như tuyết,


“Tôi không tới tìm cô, cô cũng đừng làm phiền tôi." Ánh mắt cô lạnh tanh: “Có một số việc, trong lòng cô biết rõ."


“Cô yên tâm, những thứ cô muốn, tôi chẳng cần gì hết."


Doanh Nguyệt Huyên còn chưa nói được câu tiếp theo, Doanh Tử Khâm đã ra khỏi lớp học. “Các em làm đề tiếp
đi." Cô Đặng đẩy gọng kính, không nói gì đến chuyện ban nãy: “Lớp phó học tập, cả em nữa, ra đây một chút."


Cả lớp lần lượt quay về chỗ ngồi.


Nam sinh kia run rẩy đứng lên, đi theo lớp phó học tập ra ngoài.


Nữ sinh ngồi cùng bàn khẽ kéo áo Doanh Nguyệt Huyên, thì thầm hỏi: “Nguyệt Huyên, cậu ta nói vậy là có ý gì?


Sao tớ nghe không hiểu?"


“Không có gì đâu." Doanh Nguyệt Huyên giấu nỗi hoài nghi đang dâng lên trong lòng xuống, chậm rãi đáp: “Chắc
là có hiểu lầm gì đó."


***


Mười lăm phút sau.


Câu lạc bộ King. Doanh Tử Khâm vừa đặt chân đến câu lạc bộ lớn nhất thành phố Hộ thì nghe thấy có người gọi cô:


“Cô Doanh!" Cô quay đầu, nhìn thấy bốn thanh niên mặc thường phục đang chờ bên ngoài.


Đây là bốn đội viên của đội Nhất Tự.


Thân thủ của vệ sĩ có tốt đến đâu cũng không thể so sánh với đội viên của đội Nhất Tự. Nhiếp Diệc điều động cho
cô một tiểu đội, một đội có mười hai người.


Sáu người phụ trách bảo vệ Ôn Thính Lan và Ôn Phong Miên, sáu người còn lại phụ trách những việc khác.


Bởi vì không phải việc công nên bọn họ không mặc đồng phục. “Cô Doanh, cậu Thính Lan ở bên trên, còn có hai
anh em khác ngoài cửa." Một thanh niên trong số đó nói: “Chúng tôi vẫn luôn theo sát, cô yên tâm, sẽ không có ai
dám làm gì đâu." Doanh Tử Khâm hơi híp mắt lại, hai giây sau, cô chậm rãi mở ra: “Không, nó không có ở đây."


Bốn đội viên đều sững sờ.


Không đợi bọn họ kịp phản ứng, cô gái đã bước vào bên trong.


Bọn họ cũng chẳng kịp hỏi, vội vàng chạy theo cô.


Thang máy đi thẳng đến tầng sáu, mấy người đi tới trước cửa phòng bao 607, tập hợp với hai đội viên còn lại của
đội Nhất Tự.


“Cô Doanh." Hai thanh niên đang dựa người vào tường, sau khi trông thấy cô đến, họ vội đứng thẳng dậy: “Buổi
gặp gỡ bên trong vẫn chưa kết thúc."


“Chờ chút." Doanh Tử Khâm đè tay lên cửa rồi định đi vào.


Mấy người phục vụ bên cạnh thấy tình hình không ổn lập tức tiến lại ngăn cản: “Thưa cô, đây là phòng bao đặt
riêng, cô không được đi vào." Sau đó còn cảnh cáo một câu: “Nếu cô khăng khăng đòi vào, chúng tôi sẽ báo cảnh
sát đấy."


Doanh Tử Khâm không phản ứng gì, cô siết chặt bàn tay đặt trên tay nắm cửa.


Một tiếng “rắc" vang lên, khóa điện tử trực tiếp bị nội kình phá hủy. Cô giơ chân, đá văng cánh cửa.


Bên trong phòng bao, mấy cậu ẩm đang ôm ấp bạn gái, vừa uống rượu vừa hát hò.


Tự nhiên bị cắt ngang, bọn họ đều tỏ vẻ khó chịu.


Thế nhưng sau khi ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt mấy cậu ẩm đều sảng rỡ.


“Ái chà." Một người trong số đó đứng lên, loạng choạng bước tới, giơ tay định sờ mặt Doanh Tử Khâm: “Câu lạc bộ
King có người đẹp thế này… A…!"


Cậu ta ré lên một tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, bàn tay vừa vươn ra của cậu ta đã trực tiếp bị bẻ gãy.


Người thanh niên đứng phía sau lấy ra một tấm thẻ chứng nhận, cất giọng lạnh lùng: “Tránh ra, đội Nhất Tự làm
việc."


Mấy cậu ấm ăn chơi lập tức tỉnh hẳn rượu, sợ đến mức mồ hôi túa ra như tắm.


Bọn họ cũng chỉ xuất thân từ gia tộc tầm nhỏ và vừa của thành phố Hộ, kém xa bốn gia tộc lớn nên đương nhiên
chưa từng nghe nói đến đội Nhất Tự.


Nhưng ít nhất bọn họ cũng nhận ra con dấu trên tấm thẻ chứng nhận này.


Trực thuộc Để đó!


Mấy tay công tử còn chưa kịp hoàn hồn khỏi cú sốc này đã thấy cô gái tiến lên, dường như đã biết được gì đó, cô
trực tiếp ấn xuống một vị trí nhô ra trên ghế sô pha.


Bức tường phía sau phát ra một tiếng “két", chậm rãi mở ra, để lộ một lối đi.


Tất cả sáu đội viên của đội Nhất Tự đều giật mình, đến bây giờ họ mới ý thức được thật sự đã xảy ra chuyện lớn.


Doanh Tử Khâm không để ý đến mấy tên công tử đang vô cùng khiếp sợ, cô hỏi: “Cô gái đi ra từ đây là ai?"


“Là… Là là con gái nhà họ Phương, Phương Nhược Đồng." Một tay công tử khẽ nuốt nước bọt, khó khăn nhả ra
từng chữ “Bọn, bọn tôi chỉ nhận sự chỉ đạo của người khác, những… những chuyện khác, bọn tôi không biết gì hết."


Vấn đề là tại sao cô gái này lại biết?!


“Đã đi bốn tiếng rồi." Doanh Tử Khâm lạnh lùng nói: “Các anh tới đây lúc một giờ trưa, xem ra Tiểu Lan vừa vào,
bọn họ đã rời đi."


Cô hơi cúi người, chỉ xuống lối đi kia: “Đi từ nơi này sẽ không ra đằng cửa trước, cũng sẽ không ra cửa sau." Sáu
đội viên đội Nhất Tự lập tức hiểu ra.


Bọn họ canh giữ cửa trước, cửa sau câu lạc bộ King và cả cửa phòng bao nhưng lúc đổi phương ra tay lại hoàn toàn
tránh ba nơi này.


Một câu lạc bộ bình thường lại có cơ quan ngầm thế này ư? Điều ấy hoàn toàn bị cấm.


“Xin lỗi, cô Doanh." Sáu đội viên đều rất xấu hổ: “Bọn tôi tình nguyện chịu phạt, chúng tôi cũng sẽ lập tức báo
chuyện này lên trụ sở chính."


“Không trách các anh, các anh mới đến thành phố Hộ không lâu, không biết trong này còn có cơ quan ngầm kiểu
đó." Doanh Tử Khâm xoay người: “Điều một chiếc trực thăng, bây giờ lập tức đến Ninh Xuyên."


***


Ninh Xuyên.


Nhà họ Phương.


Ninh Xuyên là một thành phố nằm giữa thành phố Hồ và Đế đô, tuy không phải một đô thị lớn được quốc tế hóa
nhưng đây cũng là một thành phố hạng nhất.


Mà nhà họ Phương chính là gia tộc đứng đầu Ninh Xuyên,


Bàn về tổng lực, nhà họ Phương không thua gì nhà họ Chung và nhà họ Doanh


“Bà Viên, tôi và phu nhân đều phải cảm ơn bà." Phương Chí Thành rót một ly trà: “Nếu không có bà giúp đỡ,
chúng tôi không thể đưa người tới đây nhanh như vậy được."


Chung phu nhân vốn họ Viên.


“Phương gia chủ, ông khách sáo quá." Chung phu nhân nhấp một ngụm trà, khẽ mỉm cười: “Có thể giúp các ông
làm việc mới là vinh hạnh của tôi."


Nghe vậy, Phương Chỉ Thành cũng bật cười: “Nghe nói bà Viên đã rời khỏi nhà họ Chung, tôi nói thật, nhà họ
Chung đúng là không có mắt nhìn. Hay là từ nay về sau, bà Viên cứ ở lại nhà họ Phương đi?"


Chung phu nhân vốn là người giỏi giang, cũng rất quyết đoán, L


Nhà họ Phương bọn họ cần một người như vậy.


“Chuyện này thì không cần đâu." Chung phu nhân không nhận lấy cành ô liu này, bà ta thận trọng nói: “Lúc đầu chúng ta đã nói nõ, tôi giúp các ông hẹn cậu ta, các ông giúp tôi đối phó với nhà họ Chung."


Bà ta thực sự không ngờ Chung Hải Nham có thể tuyệt tình như vậy, ông ta không đếm xỉa đến tình cảm vợ chồng suốt hai mươi năm, nhất quyết muốn ly hôn với bà ta.


Bởi vì bà ta là người có lỗi nên bà ta phải ra đi tay trắng.


Nhà mẹ đẻ bà ta cũng không phải gia tộc lớn gì, bà ta sống sung sướng đã quen, không thể thích nghi được với cuộc sống khác. “Tất nhiên tất nhiên." Phương Chí Thành cười như một con cáo già:" Có điều không biết là Viên có biết Ôn Phòng Miên là ai không?"

Tác giả : Khanh Thiển
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại