Hồi Ức Của Một Linh Hồn

Chương 71

Chap 71

Biết bao nhiêu ngày tháng bên cạnh jenny cố gắng giữ một cái đầu trong sáng, vậy mà giờ đây tibu lại lấy đi thứ quý giá nhất của jenny. Trong lòng bỗng thấy cắn rứt vô cùng, có lẽ vì jenny không phải là người tibu yêu thương nhất nên tibu chưa bao giờ dám làm điều gì tổn hại đến jenny, nếu có thì ắt hẳn trong lòng cảm thấy tự có lỗi rất nhiều.

Tibu đứng đó, ôm jenny từ đằng sau, trong lòng cảm thấy đau đớn vô cùng, cái linh cảm một ngày nào đó không còn tồn tại trên thế giới này nữa ngày một lớn dần, vậy mà giờ đây lại để mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát, rồi sau này ai sẽ chăm sóc cho jenny…Một người đàn ông không nên tổn hại đến một người phụ nữ khi không chắc có thể chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm.

Sau một hồi im lặng thì jenny cũng mở miệng

- Tibu, anh đang giấu em chuyện gì đúng không, dạo này em thấy anh có vẻ không bình thường. Mặt mũi anh hốc hác thấy rõ, sức khỏe anh có vấn đề gì không vậy?

Tibu trầm ngâm một hồi rồi trả lời

- Không có gì đâu em, đừng lo lắng quá

- Em không biết anh đang nghĩ gì trong đầu nhưng làm ơn, nếu có chuyện gì thì đừng giấu em được không?

- Ừ anh biết rồi, jenny nè…

- Sao anh?

- Anh… anh xin lỗi vì chuyện tối qua, anh đã không làm chủ được mình. Mà sao em lại lên đây đột ngột vậy, chẳng báo gì anh cả.

- Hừ, em nào có trách anh. Chỉ là cảm thấy hơi kì lạ vì dường như tối qua chẳng phải là anh. Mà em cũng chẳng biết sao nữa, khó nói lắm. Còn chuyện lên đây, em chỉ muốn cho anh bất ngờ thôi, em cũng nhớ Đà Lạt.

- Em đừng để có thai với anh jenny à.

- Gì nữa đây anh yêu, muốn vắt chanh bỏ vỏ sao?

- Không, em đừng nghĩ vậy…. chỉ là… chỉ là anh không thể chăm sóc cho em được mà thôi!

Nói tới đây thì jenny tháo bỏ đôi găng tay rửa chén ra, quay người lại phía tibu, nhìn một thoáng rồi lên tiếng :

- Em làm chuyện đó với anh đơn giản là vì em yêu anh chứ không phải là để xiềng xích anh lại. Anh hiểu em hơn ai hết mà, em độc lập và vô cùng mạnh mẽ. Thậm chí em có thể sinh con mà không cần anh chăm sóc hay bên cạnh em.

- Em ngốc quá, như thế là tự hủy hoại cuộc đời của em

- Như thế nào là hủy hoại hả tibu? Em làm những gì mình thích và cảm thấy hạnh phúc là được. Còn chuyện để có con với anh thì anh đừng lo, em không ngốc đâu, anh bị lừa rồi nhé. Hehe

Miệng jenny nở một nụ cười lém lỉnh, còn riêng tibu khẽ thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông nào mà chẳng thể, không phải chỉ là muốn chiếm hữu một người phụ nữ, mà điều hơn cả là làm sao để có thể chịu trách nhiệm với cái hậu quả mà mình gây ra, liệu nó có quá lớn vượt mọi khỏi sự kiểm soát hay không.

Và liệu người đàn ông có thể đương đầu với những chuyện xảy ra trong tương lai hay không… Một khi không chắc chắn về những điều đó thì hãy nên dừng lại khi còn kịp… Riêng tibu, có lẽ mọi chuyện đã quá muộn rồi, liệu sau này, vết thương tibu để lại cho jenny, nó có lành được không…

Một người đàn ông thậm chí chẳng thể đem lại hạnh phúc cho người mình yêu thương, điều đó thật nực cười. Cuộc sống bây giờ thay đổi nhiều quá, phụ nữ họ cần gì? Tiền bạc, nhà cao cửa rộng, một cuộc sống giàu sang và sung túc… Tibu tự cảm thấy mình may mắn, tìm được một người phụ nữ không ham danh lợi, yêu thương từ chính trái tim chân thành của mình, chỉ tiếc một điều là hình như quá trễ rồi…

- Jenny à, anh thôi ôm em nhé, vì anh nghĩ sẽ làm em nghẹt thở đấy. Tibu nhìn jenny bằng một ánh mắt trìu mến và đầy thương yêu

- Hì hì, anh này, em lại thích anh cứ ôm em mãi như thế này thôi đó

- Không hiểu dạo này sao anh cứ có cảm giác là sắp có những chuyện không may xảy đến, nhưng anh muốn em biết một điều rằng, nếu anh vượt qua được tất cả, anh sẽ ở bên em đến hết cuộc đời này!

- Tibu, thật không? Hứa nhé

- Ừ, anh hứa!

- Anh đừng suy nghĩ nhiều nữa, chắc do dạo này anh không ngủ được nên người mệt mỏi thôi. Để em mua ít đồ về tẩm bộ cho anh nhé.



Hơn một tuần không có được giấc ngủ bình yên, chẳng mấy chốc tibu nhìn chẳng khác nào một con người không có sức sống, hai đôi mắt thâm quầng, mặt mũi gầy đi trông thấy. Jenny thì lo sốt vó cả lên, mua đủ thứ thuốc, nấu đủ các loại thức ăn, nhưng dường như chẳng công hiệu là mấy.

Lý do thì cũng chỉ mình tibu hiểu, lúc này đây tibu thật sự cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức, những giấc mơ dường như nó chính là những nỗi lo lắng, nỗi sợ hãi từ sâu bên trong tibu, là những điều mà cả cuộc đời tibu cảm thấy hối hận. Đôi khi nó lại là những mất mát mà chẳng bao giờ lấy lại được. Nói cách khác, những giấc mơ chẳng khác nào là “ tâm đen" trong lòng tibu từ trước đến giờ…

Mỗi khi hoàng hôn đến, tibu lại bước vô định trên những con đường, nơi mà bản thân cảm thấy rất đỗi thân quen và đầy ắp những cảm xúc, là quá khứ hay là hiện tại… nó vẫn là những nổi niềm cứ mãi canh cánh trong lòng tibu. Chúa tạo ra con người, mà mỗi người trong họ khi chào đời đều có một ý nghĩa riêng đối với cuộc sống…

Tibu mỉm cười, một nụ cười nhạt nhưng đầy mãn nguyện, bởi đơn giản… tibu đã tìm thấy được lý do tại sao mình được tồn tại. Cuối cùng thì chính bản thân tibu cũng phải tin thứ gọi là định mệnh, cái thứ đưa con người ta đến với nhau, biết bao nhiều biến cố xảy ra, dù lớn hay nhỏ thì nó cũng là một mắt xích trong câu chuyện đó. Để rồi khi nghĩ lại, con người ta không khỏi ngậm ngùi.

Em nói mình sẽ không bao giờ xa rời nhau

Rồi mình cũng phải rời xa nhau

Anh nói mình sinh ra để dành cho nhau

Nhưng rồi điều đó cũng không khiến mình được ở bên cạnh nhau

Cứ yêu nhau mãi thôi, anh và em

Cứ nghĩ về nhau hoài thôi, em và anh

Bây giờ và mai sau

Mãi mãi và chỉ một…



Lang thang mãi thì tibu cũng đến chợ đồ cũ, Đà Lạt nhỏ bé đi hoài thì cũng chỉ chừng đó con đường, cũng chỉ tới lui khu trung tâm, con người ta chẳng dám bước đi xa hơn nữa, bỏi vì nó vắng vẻ và hiu quạnh, trong thâm tâm không khỏi chạnh lòng, thôi thì cứ bước chốn đông người, tự lừa dối lòng mình nhìn người người qua lại cho khỏi thấy cô đơn. Dẫu nó chẳng có tác dụng, ngược lại chỉ khiến thêm đơn côi, từng cặp qua lại tay trong tay họ ấm áp và tràn đầy yêu thương…

Tibu chợt bật cười khi nghe thấy tiếng thằng Beo đang hô to để bán đống khăn cũ, mà phải nói cái chợ đồ của Đà Lạt vô cùng đặc biệt, mỗi người một phong cách, mệnh ai người đó hô, giọng điệu thì khác nhau, âm trầm âm bổng, trai có gái có… riêng cái giọng của Beo thì chẳng lầm lẫn vào đâu được, ồm ồm và vang thỉnh thoảng lại hô như một bài ca trù.

- Hey Beo, tối nay bán được không mày? Chẳng mấy chốc, tibu đã tới nơi Beo đang bán hàng

- Cũng tàm tạm, được hơn 40 cái rồi. Nói rồi Beo quay vô trong, kéo thùng bia ra

- Làm lon cho ấm lòng chứ hả . Haha

- M, bán không được bao nhiêu mà toàn thấy ăn nhậu. Ừ làm ít cho ấm vậy. Lạnh quá

- Ủa, bông hồng của mày đâu mà đi một mình hả?

- Jenny hả, nó đi shopping với người yêu thằng Sói rồi.

- Tính khi nào cưới đây, mày là nhất rồi nhe tibu. M cái thằng mày, thằng thì ăn hoài không hết, thằng thì không có mà ăn.

Tibu thở dài, trầm ngâm một lúc rồi nhìn Beo nói

- Chắc tao tự tử quá Beo, tao rất mệt, rất mệt. Mày hiểu không

- Đm, giỡn khùng hả mày. Beo cười

Tibu nhìn Beo, qua ánh mắt có thể nhìn thấy rõ sự nghiêm túc trong đó, đôi mắt chứa đựng đầy mệt mỏi nhưng vẫn không kém phần cương quyết

- Tao không đùa đâu Beo

Beo đặt lon bia xuống dưới đất, rồi tiến sát lại tibu

- Đ m, mày đang nói cái đ gì vậy hả thằng kia?

- Còn nhớ chuyến đi tìm thầy Chàm lần trước của mình chứ hả? Từ lần đó tao dính ngải rồi.

- Cái đ gì dậy, mày nói gì vậy tibu? Tao vẫn chưa hiểu

- Là tao đã tự giao kèo với ông thầy Chàm đó để kéo sunny ra khỏi cái hố sâu này.

- Mày lo xa quá rồi tibu, mấy cái thứ này mà mày cũng tin hả?

- Beo, nhìn tao nè. Mày có thấy tao giống đang giỡn không. Nó đang xảy ra Beo à, có nhiều chuyện không bình thường đang xảy ra. Từng ngày một, hành hạ tâm trí và cà thể xác của tao. Dường như tao sắp không thể chịu được nữa, cũng gần hai năm rồi. Kể từ cái ngày đó.

- Để tao xếp hàng vào kho, rồi giờ tao với mày đi xuống đó tìm ổng luôn. Thằng khốn, sao giờ mày mới nói hả.

- Muộn rồi Beo, ngay cái khoảnh khắc tao gật đầu đồng ý, tất cả mọi chuyện dường như không thể quay đầu được nữa.

- M mày tibu, tao nói là giờ tao với mày đi luôn, tao không quan tâm đến chuyện khác.Chắc chắn là sẽ có cách.

- Đúng, nhưng ai sẽ nhận những điều tồi tệ đó thay tao? Tao biết là có người sẽ sẵn sàng làm điều đó, mày nghĩ tao bằng lòng nhìn những người tao yêu thương hằng ngày chịu đựng đau đớn thay tao sao? Tao không thể.

Vốn nóng tính, Beo chẳng thèm quan tâm đến những lời đó, đá bay lon bia ra phía ngoài đường, bia văng tung tóe, thằng nào nhìn nó chửi đổng lên cả. Rồi quay lại gầm gừ với tibu.

- Mặc kệ, mày đ đi thì tao đi một mình. Tao không bao giờ để mày chết thằng khốn ạ.

Đang tới lúc cao trào thì jenny cùng Thảo đến, thấy không khí ở đây khá căng thẳng, khuôn mặt Beo thì có vẻ giận dữ. Jenny bèn lên tiếng

- Tibu, có chuyện gì vậy anh ?

- À, ừ… không có gì đâu em. Tibu nói

- Mày nha tibu, bình thường mày luôn là người mạnh mẽ và cứng rắn, vậy nên mày làm gì thì làm, suy nghĩ mọi chuyện thấu đáo một tí. Đứng để những người xung quanh mày tổn thương.

Tibu chợt nắm tay jenny rồi kéo cô ấy quay lại, rời khỏi nơi đó. Jenny thì mặt ngơ ngác không gì điều gì.

- Anh! Anh, có chuyện gì vậy

- Anh đã nói là không có gì mà

- Anh đừng xạo em nữa, em chưa bao giờ thấy anh và anh Beo cãi nhau cả

- Ừ, có chút mâu thuẫn thôi. Mai là lại đâu vào đó, em đừng suy nghĩ nhiều.
Tác giả : Tibu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại