Hồi Ức Của Một Linh Hồn
Chương 69
Chap 69
Linh mở cửa bước ra, rồi chạy về phía ngoài. Thấy Linh khóc, Nhân linh cảm có chuyện chẳng lành nên liền vô phòng của tibu. Lần đầu tiên nhìn thấy tibu khóc, tự Nhân biết rằng có chuyện lớn đã xảy ra, một lúc sau thì tibu bình tâm trở lại.
…
- Mọi chuyện là vậy đó. Sự lạnh lùng và hờ hững bấy lâu nay của sunny đã có lời giải đáp. Tibu lý nhí trong miệng bằng thái độ cực kì đau khổ
- Nhưng cái thai đó là của ai ? Mày đừng tự trách mình nữa. Nhân gặng hỏi bằng vẻ nghi ngờ.
- Linh không nói gì, có lẽ không biết. Cái thai của ai không quan trong nữa rồi, điều ngu ngốc nhất là gì biết không Nhân?
- Gì vậy mày, mày biết được điều gì sao?
- Là tao, tất cả đều do tao. Cái nghiệp này do tao tạo ra. Nghĩ lại khoảng thời gian đó trùng hợp với lúc sunny vừa xuống Sài gòn, tao yếu đuối và sa ngã, quá mệt mỏi với tình yêu đó nên tỏ vẻ lạnh lùng và tuyệt tình với sunny. Có một đêm, sunny đã lên đà lạt để gặp tao nói có chuyện gì đó, nhưng tao đã không đến và để cô ấy chờ suốt đêm trên đồi thông tin. Mày biết mà, sức khỏe sunny xưa giờ vốn yếu.
- Lẽ nào…
- Ừ, là tao đã giết chết sinh linh bé bỏng đó. Điều tồi tệ nhất, đó chính là con tao… nó là con tao đó người anh em à…!
Nói tới đây thì đôi mắt tibu lại ướt đẫm, người run lên bần bật, cái cảm giác hối hận bao trùm lấy cả lý trí và cơ thể tibu, nỗi đau bắt đầu trỗi dậy, len lỏi qua từng ngóc ngách trong tibu, giằng xé và đập tan mọi tế bào.
Rồi tibu lại nói tiếp
- Vậy mà mày xem, sunny không nói gì, cứ im lặng và chịu đựng cái nỗi đau do chính tao gây ra, sự hy sinh đó còn điều gì có thể lớn hơn, nỗi mất mát đó cũng chỉ mình cô ấy chịu đựng. Giờ thì mọi chuyện đã quá muộn rồi.
Nhân ngồi bệt xuống đất dựa vào tường, thở dài. Căn phòng vốn ngột ngạt, nay trở nên càng ảm đạm hơn. Không khí nặng nề đến mức không tưởng, tibu và Nhân chẳng ai nói với ai lời nào. Nhân thì thấy thương và đồng cảm với tibu, nhưng có lẽ không bao giờ hiểu được cảm giác của tibu lúc này.
Cái cảm giác đau đớn đến tột cùng, biết nói gì hơn về điều đó, một người đã hủy hoại cuộc sống của người con gái mình thương yêu. Tước đi cái quyền làm mẹ linh thiêng và cao cả của một người phụ nữ, và hơn thế nữa… lại chẳng thể bù đắp lại được gì… mù quáng trước những gì người con gái đó đã âm thầm chịu đựng. Tận sau trong thâm tâm tibu, tibu quá hối hận, quá đau đớn. Đã có lúc tibu tưởng chừng như muốn bỏ cuộc, muốn từ bỏ tình yêu đó… Nhưng rồi cũng chẳng thể làm được, ngày qua ngày vẫn cứ nhớ nhung một hình bóng, tình yêu vẫn cứ lớn dần theo năm tháng…
- Giờ mày tính sao tibu?
Tibu im lặng, suy nghĩ một hồi rồi nói với Nhân
- Tính gì, tao cũng chẳng biết sao nữa, người thì cũng đi rồi, thôi thì để cô ấy sống bình yêu đi vậy. Tibu khẽ thở dài.
Một vài tiếng sau đó thì tibu được xuất viện, việc đầu tiên là trở về nhà, ba tibu đi làm cả tháng nay vẩn chưa về, nghe đâu là vì chạy xe cho công trình ở vùng xa xôi nên vài tháng nữa mới về nhà. Căn nhà lạnh lẽo và hiu quạnh quá, chẳng có một chút hơi người nào cả, nhà không có phụ nữ nên mọi thứ cứ lộn xộn và bừa bộn hết cả lên. Tibu nhìn ngán ngẩm chẳng buồn động tay động chân mà dọn nó.
Trở về phòng mình, tibu thấy mọi thứ vẫn quen thuộc như ngày nào. Bốn bức tường vẫn treo đầy ảnh của sunny, nó vẫn luôn ở đó, đưa tay lên vuốt khuôn mặt đó, tibu thấy tim mình thắt lại. Tibu quá nhớ sunny rồi, liệu một ngày nào đó, tibu còn được gặp sunny nữa không? Có lẽ không… Trong đầu tibu chợt nghĩ về Việt, không viết chuyện tibu nhờ Việt làm giùm tới đâu rồi, vì thật sự nó rất quan trọng đối với tibu, mà có thể nói nó sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời của tibu.
Thời tiết lạnh thật, tự nhiên lại mưa. Bầu trời u ám lại còn se se lạnh, tibu nằm trên giường và suy nghĩ mãi. Chẳng mấy chốc mà chìm sâu và giấc ngủ.
…
Mọi thứ rất thân quen, nơi tibu cùng mấy thằng hay chơi lúc nhỏ, đó là một khoảng thời gian tuyệt vời, mọi thứ lúc nào cũng ngây ngô và ngờ nghệch. Làng S.O.S là nơi nuôi nấng và dạy dỗ những đứa trẻ mồ côi, thường thì chúng được đưa vào đây từ lúc rất nhỏ, đứa thì bị bỏ rơi, đứa thì cha mẹ mất.
Nơi đây rất rộng lớn, những ngôi nhà được xây dựng tựa như một ngôi biệt thự mini, tọa lạc trên những con đồi gập nghềnh, cỏ mọc xanh rì và mượt mà. Thường thì mấy thằng hay ngồi trên đó, trược xuống lăn lộn, hoặc đuổi bắt nhau. Chán thì lại chơi xích đu cầu tuột, tuổi thơ luôn tuyệt nhất, lúc nào cũng hồn nhiên vui tươi…
Tibu bước mãi, cứ bước mãi. Xung quanh những đứa trẻ vẫn chạy nhảy nô đùa, chợt tibu nhận ra phía đằng xa là thằng Trung, nó đang ngồi một mình trên xích đu. Quái lạ, nó vẫn còn nhỏ xíu à. Tibu bước đến gần nó rồi lên tiếng hỏi :
- Hey Trung, mày làm gì ở đây vậy ?
- Tao buồn quá tibu ơi, tao chẳng có bạn bè gì hết
- Nói bậy gì vậy, mày luôn có tao, thằng Beo, thằng Long…
Nó cúi gầm mặt xuống, giọng hạ thấp rồi hỏi tibu
- Sao tao không có cha mẹ ?
- Tao… tao… mày đừng buồn mà, mày có gia đình, là tụi tao đây
- Gia đình ? Mày ? Vậy sao mày lại để tao chết hả tibu
- Tao xin lỗi, tao đã không bảo vệ được mày.
Nó ngẩng đầu lên, khuôn mặt thằng Trung bắt đầu thay đổi và trở nên đáng sợ, những gân máu đỏ rực hằn lên khuôn mặt, đôi mặt dần trắng dã. Nó đứng dậy nhìn tibu lồng lộn rồi la hét :
- Vậy sao ngày đó mày không chết mà lại là tao hả ?????????? Ai cướp đi bao nhiêu cái xuân xanh của tao, lấy đi tuổi trẻ của tao.
- Tao… tao….. xin lỗi Trung à
- Giờ tao đòi lại thứ mày nợ tao !!!!!!!!!!
Trong khoảng khắc ngắn ngủi, thằng Trung lấy đâu ra con dao, đâm tibu một cách mạnh mẽ và dứt khoát, ngay vị trí và 6 năm trước đây đã lấy đi sinh mạng của thằng Trung. Tibu chẳng kịp ú ở tiếng nào. Nó là một giấc mơ thôi mà, nhưng sao lại quá đau vậy. Ê buốt khắp cả vùng bụng, như là hàng triệu mũi kim đâm vào… bắt đầu không thở được vì ê ẩm….
….
Tibu ngồi bật dậy, thoát khỏi giấc mơ kinh khủng, tay vẫn còn đặt trên bụng, nhưng mọi thứ dần dần trở nên tồi tệ khi bụng tibu vẫn còn đau dữ dội, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm khắp người tibu. Cái cảm giác đau vẫn còn nguyên vẹn, chỉ cần thở nhẹ một cái cũng khiến sự đau đớn lan tỏa khắp cơ thể. Tibu la hét trong căn phòng của mình, tay trái nắm chặt cái gối, quá đau đớn, chân tibu bắt đầu đạp loạn xạ cả lên. Mùng mền chăn gối rớt hết xuống đất, cứ thế, lăn qua rồi lăn lại. Có lẽ vì quá mệt mỏi và đau, tibu lại thiếp đi…
…
Trời về chiều rồi, tibu tỉnh dậy, chẳng còn cảm giác đau nào nữa. Tự hỏi lòng mình rằng đó là giấc mơ hay là sự thật, cái quái gì đang xảy ra vậy. Té từng dòng nước lạnh vào mặt mình, lấy lại sự tỉnh tảo. Tibu vẫn cảm nhận được môi vẫn đang run bần bật. Người lả đi vì mệt và ra nhiều mồ hôi. Nhìn mình trong gương, tibu chợt thở dài rồi cười nhạt “ mày sắp bị điên rồi chắc…"
…
Thời tiết lạnh cộng với sự u ám của nơi này khiến tibu chợt rùng mình. Đã rất lâu rồi không thăm Trung, phần mộ nó cỏ mọc che phủ hết. Tibu chậm rãi nhổ từng cọng cỏ một, làm vệ sinh sạch sẽ, cũng phải mất cả tiếng đồng hồ. Thắp nén nhang rồi ngồi bệt xuống, dựa ngay bên cạnh Trung. Tibu thở dài…
“ Ừ, nếu ngày đó người chết là tao, thì giờ mọi chuyện đã khác rồi phải không mày…"
“ Nếu vậy thì giờ tao cũng chẳng phải chịu nhiều đau đớn, nếu vậy thì cuộc đời của sunny cũng không bị tao hủy hoại như thế này…"
“ Mày nói đi Trung, tao phải làm sao? Thật sự tao rất bế tắc và quá mệt mỏi rồi Trung à."
“ Người chết thì dễ, người sống mới khó. Đôi lúc tao muốn được như mày, chẳng phải bận tâm suy nghĩ, chẳng còn cảm giác đau đớn khi làm tổn thương một ai đó. Chết tiệt, sau ngày đó mày lại đỡ nhát dao đó vì tao…?? "
Tibu lại khóc, trong lòng dâng lên một cảm xúc đau đớn và cắt rứt, lý trí cảm thấy hối hận vô cùng. Nhưng nào có thay đổi được gì, chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, thời gian là thứ chẳng bao giờ có thể quay trở lại và thay đổi được…
Ừ, thời gian nào có thể quay lại…
Linh mở cửa bước ra, rồi chạy về phía ngoài. Thấy Linh khóc, Nhân linh cảm có chuyện chẳng lành nên liền vô phòng của tibu. Lần đầu tiên nhìn thấy tibu khóc, tự Nhân biết rằng có chuyện lớn đã xảy ra, một lúc sau thì tibu bình tâm trở lại.
…
- Mọi chuyện là vậy đó. Sự lạnh lùng và hờ hững bấy lâu nay của sunny đã có lời giải đáp. Tibu lý nhí trong miệng bằng thái độ cực kì đau khổ
- Nhưng cái thai đó là của ai ? Mày đừng tự trách mình nữa. Nhân gặng hỏi bằng vẻ nghi ngờ.
- Linh không nói gì, có lẽ không biết. Cái thai của ai không quan trong nữa rồi, điều ngu ngốc nhất là gì biết không Nhân?
- Gì vậy mày, mày biết được điều gì sao?
- Là tao, tất cả đều do tao. Cái nghiệp này do tao tạo ra. Nghĩ lại khoảng thời gian đó trùng hợp với lúc sunny vừa xuống Sài gòn, tao yếu đuối và sa ngã, quá mệt mỏi với tình yêu đó nên tỏ vẻ lạnh lùng và tuyệt tình với sunny. Có một đêm, sunny đã lên đà lạt để gặp tao nói có chuyện gì đó, nhưng tao đã không đến và để cô ấy chờ suốt đêm trên đồi thông tin. Mày biết mà, sức khỏe sunny xưa giờ vốn yếu.
- Lẽ nào…
- Ừ, là tao đã giết chết sinh linh bé bỏng đó. Điều tồi tệ nhất, đó chính là con tao… nó là con tao đó người anh em à…!
Nói tới đây thì đôi mắt tibu lại ướt đẫm, người run lên bần bật, cái cảm giác hối hận bao trùm lấy cả lý trí và cơ thể tibu, nỗi đau bắt đầu trỗi dậy, len lỏi qua từng ngóc ngách trong tibu, giằng xé và đập tan mọi tế bào.
Rồi tibu lại nói tiếp
- Vậy mà mày xem, sunny không nói gì, cứ im lặng và chịu đựng cái nỗi đau do chính tao gây ra, sự hy sinh đó còn điều gì có thể lớn hơn, nỗi mất mát đó cũng chỉ mình cô ấy chịu đựng. Giờ thì mọi chuyện đã quá muộn rồi.
Nhân ngồi bệt xuống đất dựa vào tường, thở dài. Căn phòng vốn ngột ngạt, nay trở nên càng ảm đạm hơn. Không khí nặng nề đến mức không tưởng, tibu và Nhân chẳng ai nói với ai lời nào. Nhân thì thấy thương và đồng cảm với tibu, nhưng có lẽ không bao giờ hiểu được cảm giác của tibu lúc này.
Cái cảm giác đau đớn đến tột cùng, biết nói gì hơn về điều đó, một người đã hủy hoại cuộc sống của người con gái mình thương yêu. Tước đi cái quyền làm mẹ linh thiêng và cao cả của một người phụ nữ, và hơn thế nữa… lại chẳng thể bù đắp lại được gì… mù quáng trước những gì người con gái đó đã âm thầm chịu đựng. Tận sau trong thâm tâm tibu, tibu quá hối hận, quá đau đớn. Đã có lúc tibu tưởng chừng như muốn bỏ cuộc, muốn từ bỏ tình yêu đó… Nhưng rồi cũng chẳng thể làm được, ngày qua ngày vẫn cứ nhớ nhung một hình bóng, tình yêu vẫn cứ lớn dần theo năm tháng…
- Giờ mày tính sao tibu?
Tibu im lặng, suy nghĩ một hồi rồi nói với Nhân
- Tính gì, tao cũng chẳng biết sao nữa, người thì cũng đi rồi, thôi thì để cô ấy sống bình yêu đi vậy. Tibu khẽ thở dài.
Một vài tiếng sau đó thì tibu được xuất viện, việc đầu tiên là trở về nhà, ba tibu đi làm cả tháng nay vẩn chưa về, nghe đâu là vì chạy xe cho công trình ở vùng xa xôi nên vài tháng nữa mới về nhà. Căn nhà lạnh lẽo và hiu quạnh quá, chẳng có một chút hơi người nào cả, nhà không có phụ nữ nên mọi thứ cứ lộn xộn và bừa bộn hết cả lên. Tibu nhìn ngán ngẩm chẳng buồn động tay động chân mà dọn nó.
Trở về phòng mình, tibu thấy mọi thứ vẫn quen thuộc như ngày nào. Bốn bức tường vẫn treo đầy ảnh của sunny, nó vẫn luôn ở đó, đưa tay lên vuốt khuôn mặt đó, tibu thấy tim mình thắt lại. Tibu quá nhớ sunny rồi, liệu một ngày nào đó, tibu còn được gặp sunny nữa không? Có lẽ không… Trong đầu tibu chợt nghĩ về Việt, không viết chuyện tibu nhờ Việt làm giùm tới đâu rồi, vì thật sự nó rất quan trọng đối với tibu, mà có thể nói nó sẽ ảnh hưởng đến cuộc đời của tibu.
Thời tiết lạnh thật, tự nhiên lại mưa. Bầu trời u ám lại còn se se lạnh, tibu nằm trên giường và suy nghĩ mãi. Chẳng mấy chốc mà chìm sâu và giấc ngủ.
…
Mọi thứ rất thân quen, nơi tibu cùng mấy thằng hay chơi lúc nhỏ, đó là một khoảng thời gian tuyệt vời, mọi thứ lúc nào cũng ngây ngô và ngờ nghệch. Làng S.O.S là nơi nuôi nấng và dạy dỗ những đứa trẻ mồ côi, thường thì chúng được đưa vào đây từ lúc rất nhỏ, đứa thì bị bỏ rơi, đứa thì cha mẹ mất.
Nơi đây rất rộng lớn, những ngôi nhà được xây dựng tựa như một ngôi biệt thự mini, tọa lạc trên những con đồi gập nghềnh, cỏ mọc xanh rì và mượt mà. Thường thì mấy thằng hay ngồi trên đó, trược xuống lăn lộn, hoặc đuổi bắt nhau. Chán thì lại chơi xích đu cầu tuột, tuổi thơ luôn tuyệt nhất, lúc nào cũng hồn nhiên vui tươi…
Tibu bước mãi, cứ bước mãi. Xung quanh những đứa trẻ vẫn chạy nhảy nô đùa, chợt tibu nhận ra phía đằng xa là thằng Trung, nó đang ngồi một mình trên xích đu. Quái lạ, nó vẫn còn nhỏ xíu à. Tibu bước đến gần nó rồi lên tiếng hỏi :
- Hey Trung, mày làm gì ở đây vậy ?
- Tao buồn quá tibu ơi, tao chẳng có bạn bè gì hết
- Nói bậy gì vậy, mày luôn có tao, thằng Beo, thằng Long…
Nó cúi gầm mặt xuống, giọng hạ thấp rồi hỏi tibu
- Sao tao không có cha mẹ ?
- Tao… tao… mày đừng buồn mà, mày có gia đình, là tụi tao đây
- Gia đình ? Mày ? Vậy sao mày lại để tao chết hả tibu
- Tao xin lỗi, tao đã không bảo vệ được mày.
Nó ngẩng đầu lên, khuôn mặt thằng Trung bắt đầu thay đổi và trở nên đáng sợ, những gân máu đỏ rực hằn lên khuôn mặt, đôi mặt dần trắng dã. Nó đứng dậy nhìn tibu lồng lộn rồi la hét :
- Vậy sao ngày đó mày không chết mà lại là tao hả ?????????? Ai cướp đi bao nhiêu cái xuân xanh của tao, lấy đi tuổi trẻ của tao.
- Tao… tao….. xin lỗi Trung à
- Giờ tao đòi lại thứ mày nợ tao !!!!!!!!!!
Trong khoảng khắc ngắn ngủi, thằng Trung lấy đâu ra con dao, đâm tibu một cách mạnh mẽ và dứt khoát, ngay vị trí và 6 năm trước đây đã lấy đi sinh mạng của thằng Trung. Tibu chẳng kịp ú ở tiếng nào. Nó là một giấc mơ thôi mà, nhưng sao lại quá đau vậy. Ê buốt khắp cả vùng bụng, như là hàng triệu mũi kim đâm vào… bắt đầu không thở được vì ê ẩm….
….
Tibu ngồi bật dậy, thoát khỏi giấc mơ kinh khủng, tay vẫn còn đặt trên bụng, nhưng mọi thứ dần dần trở nên tồi tệ khi bụng tibu vẫn còn đau dữ dội, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm khắp người tibu. Cái cảm giác đau vẫn còn nguyên vẹn, chỉ cần thở nhẹ một cái cũng khiến sự đau đớn lan tỏa khắp cơ thể. Tibu la hét trong căn phòng của mình, tay trái nắm chặt cái gối, quá đau đớn, chân tibu bắt đầu đạp loạn xạ cả lên. Mùng mền chăn gối rớt hết xuống đất, cứ thế, lăn qua rồi lăn lại. Có lẽ vì quá mệt mỏi và đau, tibu lại thiếp đi…
…
Trời về chiều rồi, tibu tỉnh dậy, chẳng còn cảm giác đau nào nữa. Tự hỏi lòng mình rằng đó là giấc mơ hay là sự thật, cái quái gì đang xảy ra vậy. Té từng dòng nước lạnh vào mặt mình, lấy lại sự tỉnh tảo. Tibu vẫn cảm nhận được môi vẫn đang run bần bật. Người lả đi vì mệt và ra nhiều mồ hôi. Nhìn mình trong gương, tibu chợt thở dài rồi cười nhạt “ mày sắp bị điên rồi chắc…"
…
Thời tiết lạnh cộng với sự u ám của nơi này khiến tibu chợt rùng mình. Đã rất lâu rồi không thăm Trung, phần mộ nó cỏ mọc che phủ hết. Tibu chậm rãi nhổ từng cọng cỏ một, làm vệ sinh sạch sẽ, cũng phải mất cả tiếng đồng hồ. Thắp nén nhang rồi ngồi bệt xuống, dựa ngay bên cạnh Trung. Tibu thở dài…
“ Ừ, nếu ngày đó người chết là tao, thì giờ mọi chuyện đã khác rồi phải không mày…"
“ Nếu vậy thì giờ tao cũng chẳng phải chịu nhiều đau đớn, nếu vậy thì cuộc đời của sunny cũng không bị tao hủy hoại như thế này…"
“ Mày nói đi Trung, tao phải làm sao? Thật sự tao rất bế tắc và quá mệt mỏi rồi Trung à."
“ Người chết thì dễ, người sống mới khó. Đôi lúc tao muốn được như mày, chẳng phải bận tâm suy nghĩ, chẳng còn cảm giác đau đớn khi làm tổn thương một ai đó. Chết tiệt, sau ngày đó mày lại đỡ nhát dao đó vì tao…?? "
Tibu lại khóc, trong lòng dâng lên một cảm xúc đau đớn và cắt rứt, lý trí cảm thấy hối hận vô cùng. Nhưng nào có thay đổi được gì, chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, thời gian là thứ chẳng bao giờ có thể quay trở lại và thay đổi được…
Ừ, thời gian nào có thể quay lại…
Tác giả :
Tibu