Hồi Ức Của Một Linh Hồn
Chương 63
Chap 63
Sài gòn sáng sớm yên tĩnh đến lạ lùng, hàng ngày triệu người qua lại, tấp nập và ồn ào. Ấy thế mà mỗi sớm bình mình, đâu đó chỉ có những người người cha người mẹ, dậy từ rất sớm để bắt đầu một ngày làm việc vất vả khác.
Không khí trong lành đến mức vô cùng, hít một hơi thật sâu, cho mọi thứ tràn ngập và trải dài khắp cơ thể, cái cảm giác khoan khoái dễ chịu tràn đầy sức sống thứ mà bình thường giữa cái chốn đông đúc và nhốn nháo này khó có được.
Bến xe miền Đông 4h sáng vẫn đông vui như ban ngày, xe ra rồi lại vào,tiếng người bắt khách và dỡ hàng làm nhộn nhịp cả một không gian rộng lớn.Tibu dậy từ rất sớm, ra tới đây để chờ đợi những người bạn của mình. Cái số của tibu đúng là may mắn, tibu thiết nghĩ không có số tiền lớn của Long thì có lẽ mình đã chôn xác ở cái xứ này lâu rồi, nhưng mỗi lần đụng đến số tiền đó, tibu lại thấy trong lòng khó chịu đến vô cùng, có lẽ vì nó chính là sự tự do của Long, người còn thân thiết hơn anh em ruột của tibu…
Lúc mà thằng Đạt buông lời thách thức coi thường tibu, lúc mà nó nói rằng sunny là bạn gái của nó. Mặc dù biết đó không phải là sự thật, vì người như nó không bao giờ có thể lọt vào mắt của sunny được. Nhưng nó khiến tibu giác ngộ ra một điều rằng : cứ cố gắng thay đổi con người thật của mình để trở thành một người khác, điều đó chính là sống giả tạo, bởi vốn dĩ bản chất của con người không thể nào có thể thay đổi được. Thà chết với một tâm hồn thanh thản, cùng với sự tôn kính còn hơn là sống bằng cái bóng của người khác, và bị người đời khinh rẻ.
Phía đằng xa Beo, Nhân, Việt, Hải, cùng Huy vừa bước xuống xe. Nhận ra nhau, họ chỉ cười mỉm. Không nói với nhau một lời nào, nhưng không khí nó rạo rực một cách kì lạ. Đã lâu rồi, họ không sát cánh bên nhau như trước kia.
- Khỏe không tụi mày. Tibu hỏi
- Cũng bình thường thôi, lâu ngày rồi không nhảy múa gì hết đâm ra tay chân nó mềm như bún. Khà khà. Beo cười
- Không biết có chuyện gì lớn mà anh tibu thường ngày chỉ thích làm việc một mình, hôm nay lại tập trung anh em lại đông đủ vậy haha. Việt hỏi
- Một việc cỏn con mà thôi, nhảy múa tí đó mà. Xong thì chiều này mình đi Vũng Tàu chơi luôn. Lâu rồi anh em mình không vui chơi một bữa. Tibu trả lời
- Hôm nay mà không đánh đấm gì là tụi tao bỏ về đó nhà Hehehe. Cả bọn cười phá lên!
Việt có bằng lái nên tibu gởi tiền lên cho tụi nó thuê xe tự xuống, tiện cho việc đi lại. Sau khi gởi xe vào trong bãi thì cảm đám ngồi uống café đợi mấy thằng em của Long mang xe lên đón. Lúc này thì Nhân mới hỏi tibu :
- Tiền đâu mà mày gởi lên cho tao nhiều vậy tibu, tận 20 triệu
Tibu uống một ngụm café, thở dài rồi trả lời:
- Đó không phải là tiền, mà là sự tự do của thằng Long
Khuôn mặt Nhân hơi nhíu lại, có một chút bất ngờ, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói
- Không lẽ chuyện của thằng Long, là thật?
- Ừ là thật, mày biết nó đứa tao bao nhiêu không? Số tiền đó tao chưa bao giờ tưởng tượng là nhiều đến thế. Đến 9 con số, nó nói phần đó mới chỉ là một nửa.
- Thật…. thật hả?
- Ừ, một số tiền khổng lồ, nhưng để mua tự do thì không bao giờ có thể so sánh được. Haizzz
Tibu cười ngượng ngạo một chút rồi nói tiếp :
- Chuyện khó tin quá phải không mày, máu mủ ruột thịt còn tiếc nhau vài đồng bạc, vậy mà…
- Mày đừng có nói vậy tibu, tao mày hay Long và các anh em khác, trước giờ chưa bao giờ coi trọng đồng tiền hơn tình anh em. Và tao biết nếu là mày, mày cũng không tiếc rẻ gì với tụi tao.
- Ừ, mày nói cũng đúng. Thôi đừng nói đến chuyện đó nữa.
Nữa tiếng sau đó thì đám em của Long cũng đến
- Dạ chào mấy anh, chào anh tibu. Tụi em mang xe đến đón mấy anh ạ. Tiếng của Tuấn, người em thân thiết của Long dưới này
- Ừ, cám ơn mấy đứa nhiều nhe, hồi nữa anh em tới thì cứ làm như lời anh dặn tối qua, có nhớ không Tuấn. Tibu nói
- Em nhớ rồi, anh tibu cứ yên tâm.
- Ừ tốt lắm. Thôi mấy đứa đi đi. Nhớ đúng giờ
Uống cafe xong thì cả đám kéo nhau đi ăn sáng, nói chuyện trên trời dưới đất. Sau đó thì cũng nhau đi qua nhà của Văn Đạt.
Nhà Văn Đạt nằm trong quận 4 một khu khá là biệt lập so với thành phố, đa số đều là biệt thự. Vừa mới tới đầu hẻm thì các quán nước hai bên đã đông nghẹt thanh niên ngồi đó, ước chừng khoảng 40 đứa. Vẻ mặt của Việt cùng những đứa khác có vẻ khá lo lắng, lúc đó Nhân mới lên tiếng hỏi Tibu :
- Sao tibu, nhắm chơi nổi không? Đông quá mày ơi.
Tibu cười, nhìn mấy đứa kia rồi nói
- Sao? Chùn bước rồi à. Khí thế của năm xưa đâu hết rồi
Thấy thế, mọi người liền nói lại :
- Ai sợ ? Mày chỉ được cái nói tào lao. Nhớ lời thề năm xưa chứ ? Có phước cùng chia, có họa cùng gánh.
Tibu cười phá lên.
- Ha ha, vẫn còn nhớ hả? Ok, hôm nay đánh tới chết.
Từ xa Tibu đã nhận ra Văn Đạt ngồi cùng đám bạn khoảng 11 thằng ngay trước quán cafe Diễm Xưa. Vừa thấy tibu thì Văn Đạt đã hùng hổ đứng dậy cùng đám bạn.
Dừng xe ngay trước mặt tụi nó Tibu bước xuống, nhìn thẳng vào mặt Văn Đạt rồi nói :
- Wao, hơn 10 thằng luôn. Giờ tụi tao chỉ có 6 thằng thôi. Tao có ý kiến như thế này, hay là mày với tao bước ra bật co?
- Ha ha ha. Văn Đạt cười lớn rồi nói tiếp: Sao hả tibu, mày sợ rồi à? Tao không thích đó. Tao thích đánh hội đồng mày đó
- Thích kéo chài tao hả? Tao hỏi mày một lần nữa, có dám bước ra tay đôi với tao không hả Đạt? Tibu chậm rãi rút một điếu thuốc ra từ trong túi, mồi và hít một hơi thật sâu. Nhìn xung quanh rồi cười đầy khiêu khích.
- Mày khùng hả Tibu, đã bước tới đây thì đừng hòng ra được. Hôm nay tao bắt mày phải quỳ xuống xin tao tha mới được. Văn Đạt hùng hổ nói.
- Đúng rồi, đập chết m nó đi Đạt. Mấy thằng kia ăn theo
Tibu hơi nhăn mặt lại, có vẻ không vừa ý. Rồi nhìn Nhân
- Ê Nhân, ra chỗ xe máy bấm còi cho tao.
- Bấm làm gì vậy mày ? Nhân hỏi
- Thì mày cứ bấm cho tao, bấm liên tục nha.
- Ừ, rõ bực mình, đánh thì đánh m nó đi, lâu quá không động tay động chân làm mày bị thần kinh rồi hả tibu. Nhân lẩm bẩm
Tibu thì lại thấy buồn cười, nhìn cái dáng vẻ bực mình của nó đi ra phía xe máy miệng thì không ngừng lẩm bẩm không thể nào nín cười được. Tụi thằng Beo, Hải, Huy… cũng thế, đang thủ thế chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng nghe tibu nói thì mặt đần thối ra.
- Văn Đạt, là mày thích đánh hội đồng chứ không phải tao. Tibu cười nửa miệng, đầy thách thức và coi thường.
Bip…… bip ….. bip……
Ngay sau tiếng còi của Nhân, có thể dễ dàng nghe thấy tiếng của rất nhiều xe cùng nổ máy một lúc. Nó ở rất gần với tibu. Vẻ hoang moang bắt đầu lộ dần trên khuôn mặt của Văn Đạt và đám bạn nó. Mấy đứa phía tibu cũng sốt ruột không kém bèn lên tiếng nói :
- Tibu, đánh tụi nó một trận luôn đi, rồi về lẹ, không tụi kia vô là mệt đó. Để tao đánh vô cái mặt đáng ghét của thằng Đạt đi. Tao nhịn hết nổi rồi.
- Tụi mày cứ bình tĩnh, kịch hay còn chưa mở màn mà.
Chưa đây một phút sau thì rất đông người đến, trải dài cả con hẻm trong khu nhà của Văn Đạt. Cái không khí lúc đó rất khó tả, nó kích thích cái cảm giác của một người đàn ông rất nhiều, rạo rực, hứng thú và không ít sợ hãi.
Chiếc xe đi đầu vừa dừng, thằng Tuấn đã hùng hổ xuống xe, chạy về phía quán café miệng thì la lớn
- Đm! Thằng nào, thằng nào đòi chơi anh Tibu đâu? Bước ra mau
Cái khuôn mặt của Văn Đạt lúc này đúng là không thể nhịn cười, mặt thì không còn chút máu, không có đứa nào dám đưa mắt nhìn tibu. Đúng lúc đó thì Tuấn chạy về phía Đạt, tay cầm nón bảo hiểm, tính đánh nó thì tibu liền bước tới chặn lại, níu lấy áo Tuấn rồi nói:
- Được rồi Tuấn, cứ từ từ em. Anh đang nói chuyện mà.
Tibu tiến về phía thằng Văn Đạt rồi nói
- Sao thằng em, giờ thích bật co hay là kéo chài? Thích đánh hội động lắm phải không. 1, 2,3,4….. Haizzz, bây giờ bên tao có hơn 40 chục thằng thôi. Hay là đánh đại đi nha?
Văn Đạt như chết đứng, miệng không nói được tiếng nào
- Đm, mày bị câm hả đạt. Tao đang nói chuyện với mày.
- Tao… tao..
- Tao? Mày nhỏ tuổi hơn tao đó Đạt, ngay từ lúc đầu vào lớp, mày xưng hô như vậy đã khiến tao không ưa mày rồi. Tao đã nói lần sau tao sẽ giết mày, mà mày không nghe tao. Giờ mày thích sao hả ?????!!!!!!!
Đang nói chuyện bằng giọng điệu nhỏ nhẹ, đột nhiên tibu quát lớn lên. Văn Đạt đang đứng như trời trồng cũng phải giật bắn cả mình. Không dám nhìn vào đôi mắt đáng sợ đó, đôi mắt đằng đằng sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù, như muốn giết chết đối thủ. Rồi tibu nhìn về phía đám bạn của Văn Đạt rồi nói
- Thằng nào là bạn tốt của nó, bước ra tao coi không thì biến đi.
Cái đám đó ái ngại nhìn Văn Đạt rồi rón rén bước đi, bỏ lại thằng Đạt một mình!! Chỉ còn một mình nó đứng đó, thiết nghĩ lúc đó chắc nó sợ cũng gần vãi ra quần rồi.
- Tụi mày không biến lẹ đi, tao chặt xác hết cả lũ bây giờ. Tibu nạt nộ rồi lườm tụi nó.
Vứt điếu thuốc xuống đường, tibu đứng ngay trước mặt Văn Đạt rồi nói :
- Giờ chỉ còn mình mày, tao không muốn mang tiếng. Giờ tao với mày tay đôi. Sao? Chơi không hay là rút đầu
Tibu gọi Tuấn lại, rút trong bóp ra một ít tiền đưa nó rồi nói :
- Làm phiền anh em nhiều rồi, Tuấn cầm tiền này, đưa cho anh em đi uống một bữa.
Thấy thế, Tuấn liền từ chối, đám anh em cũng lắc đầu
- Anh tibu coi em là gì, làm vậy sao em dám nhận.
- M, sao tụi mày cứng đầu vậy hả. Tao bực mình rồi đó, em gì mà anh nói không nghe lời là sao hả?
- Em.. em xin lỗi, anh tibu bỏ qua cho tụi em.
- Ừ, đưa tụi nó rồi kêu tụi nó rút đi, ở lâu không tiện. Xong rồi mày chở anh Việt đi lấy xe ở bãi, chạy lại qua đây. Mày gọi luôn thằng Tí với thằng Năm. Mấy đứa đi Vũng tàu chơi với tụi anh luôn.
Nói rồi tibu quay sang gọi Việt
- Thằng em tao chở mày qua lấy xe lớn về lại đây, tao đưa mày số điện thoại của Jenny, ghé qua đón em nó đi chung luôn nha. Việc ở đây tao giải quyết được, đừng lo.
Xong hết rồi thì tibu đi về phía Văn Đạt
- Giờ chỉ còn tao với mày, nếu mày là một thằng đàn ông. Bước ra chơi với tao như một thằng đàn ông.
Văn Đạt giờ như kẻ mất hồn, cái khí phách lúc đầu đã tiêu tan mất rồi. Miệng chỉ ậm ừ được vài tiếng, chân tay thì đơ cứng, thiết nghĩ nó đang trong cái cảm giác sợ hãi đến tột cùng.
Bước chậm rãi về bãi đất trống, tibu kẻ lên đó một vòng tròn khoảng 1,5m. Vứt xuống đó hai con dao.
- Lúc nãy mày nói là tao sẽ phải quỳ xuống xin mày tha lỗi phải không? Yêu cầu của tao nhỏ bé thôi, tao với mày bước vào trong vòng tròn và nhảy múa một tí. Thằng nào lỡ bước ra ngoài sẽ bị chặt một ngón tay. Mày yên tâm, chỉ có tao và mày. Đám anh em của tao sẽ không làm gì mày cả. Tao hứa với danh dự của một người đàn ông.
Đến lúc này thì vẻ mặt của Văn Đạt hoàn toàn biến sắc, lúc này mặt nó không còn giọt máu thì bây giờ thay vào đó là ánh mắt lo lắng và sợ hãi. Dễ để nhận thấy người nó run bần bật, môi thì mím chặt. Mồ hôi bắt đầu chảy ra ướt hết cổ áo.
- Văn Đạt, mày có bị điếc không. Tao bực mình rồi nha, tao cho mày cơ hội công bằng rồi mà mày còn đứng đó làm gì. Bước vào đây!!!!
Lúc này thì… haizzz… Văn Đạt chạy tới tibu, quỳ xuống, bắt đầu khóc lóc như một đứa trẻ, tay thì níu lấy người tibu, miệng thì không ngừng van xin
- Anh tibu, em… em.. xin lỗi… Anh bỏ qua cho em được không, em thật sự xin lỗi…
- Bỏ qua? Phóng lao phải theo lao em ạ. Có gan chơi thì thằng em phải có gan chịu chứ
- Em.. em xin anh mà, sẽ không bao giờ em dám như thế nữa ạ.
- Tao sẽ không bao giờ tha thứ cho mày được, một lý do khác là vì mày đã từng xúc phạm đến sunny, đúng không anh bạn cùng lớp. Tibu cười mỉa mai
- Em… em ham chơi nên mới thế, mong anh tibu bỏ qua cho em…
- Được!!!! Tao sẽ bỏ qua cho mày, với điều kiện là mày phải đi Vũng Tàu với tụi tao.
Văn Đạt ngược mặt lên nhìn tibu, tỏ rõ vẻ khó hiểu
- Dạ, ý anh là sao? Em không hiểu
- Đm tao đã nói là mày đi Vũng Tàu với tao, tao nói bằng tiếng việt mà mày không hiểu hả?
- Nhưng… nhưng…
- Tao không làm gì mày đâu mà sợ, đứng dậy đi. Mày làm vậy nhìn khó coi qua. Đàn ông gì mà… haizzzzz
Mặt thằng Đạt thì ngu ra vì không hiểu tại sao tibu lại làm vậy, Beo liền chạy tới lượm con dao lên, định đâm thằng Đạt thì tibu liền ngăn lại
- Mày làm gì vậy Beo?
- Đm mày điên hả tibu, nó kêu người đâm mày mà mày bỏ qua cho nó dễ dàng vậy sao?
Lúc đó Văn Đạt liền la lớn:
- Anh …. Anh nói gì vậy, em không làm chuyện đó…
Chạch!!!!! Tibu đấm một cái ngay giữa mặt thằng Đạt, máu mũi nó liền chảy ra. Quá hoảng sợ, Đạt liền ôm đầu lại, miệng bắt đầu rên rỉ và khóc lóc.
- Haizzz cái đó coi như mày trả nợ cho tao vì thái độ của mày bữa giờ, ít nhất tao cũng thấy đỡ bực bội. Với tao, mày chỉ là một đứa trẻ con về tuổi đời lẫn thời gian lăn lộn trong cuộc sống. Giờ thì câm miệng lại đi, đừng khóc lóc nữa. Chán ghê
Lúc đó Beo nổi điên lên, tức lồng lộn rồi chửi bới om sòm
- Đm để tao đâm chết m nó cho rồi
Tibu đến gần Beo, tay quàng qua cổ, kéo nó về phía khác và chậm rãi về phía đường rồi nói khẽ vào tai Beo
- Thật ra người đâm tao, đứng đằng sau không phải là nó người anh em à…!
Sài gòn sáng sớm yên tĩnh đến lạ lùng, hàng ngày triệu người qua lại, tấp nập và ồn ào. Ấy thế mà mỗi sớm bình mình, đâu đó chỉ có những người người cha người mẹ, dậy từ rất sớm để bắt đầu một ngày làm việc vất vả khác.
Không khí trong lành đến mức vô cùng, hít một hơi thật sâu, cho mọi thứ tràn ngập và trải dài khắp cơ thể, cái cảm giác khoan khoái dễ chịu tràn đầy sức sống thứ mà bình thường giữa cái chốn đông đúc và nhốn nháo này khó có được.
Bến xe miền Đông 4h sáng vẫn đông vui như ban ngày, xe ra rồi lại vào,tiếng người bắt khách và dỡ hàng làm nhộn nhịp cả một không gian rộng lớn.Tibu dậy từ rất sớm, ra tới đây để chờ đợi những người bạn của mình. Cái số của tibu đúng là may mắn, tibu thiết nghĩ không có số tiền lớn của Long thì có lẽ mình đã chôn xác ở cái xứ này lâu rồi, nhưng mỗi lần đụng đến số tiền đó, tibu lại thấy trong lòng khó chịu đến vô cùng, có lẽ vì nó chính là sự tự do của Long, người còn thân thiết hơn anh em ruột của tibu…
Lúc mà thằng Đạt buông lời thách thức coi thường tibu, lúc mà nó nói rằng sunny là bạn gái của nó. Mặc dù biết đó không phải là sự thật, vì người như nó không bao giờ có thể lọt vào mắt của sunny được. Nhưng nó khiến tibu giác ngộ ra một điều rằng : cứ cố gắng thay đổi con người thật của mình để trở thành một người khác, điều đó chính là sống giả tạo, bởi vốn dĩ bản chất của con người không thể nào có thể thay đổi được. Thà chết với một tâm hồn thanh thản, cùng với sự tôn kính còn hơn là sống bằng cái bóng của người khác, và bị người đời khinh rẻ.
Phía đằng xa Beo, Nhân, Việt, Hải, cùng Huy vừa bước xuống xe. Nhận ra nhau, họ chỉ cười mỉm. Không nói với nhau một lời nào, nhưng không khí nó rạo rực một cách kì lạ. Đã lâu rồi, họ không sát cánh bên nhau như trước kia.
- Khỏe không tụi mày. Tibu hỏi
- Cũng bình thường thôi, lâu ngày rồi không nhảy múa gì hết đâm ra tay chân nó mềm như bún. Khà khà. Beo cười
- Không biết có chuyện gì lớn mà anh tibu thường ngày chỉ thích làm việc một mình, hôm nay lại tập trung anh em lại đông đủ vậy haha. Việt hỏi
- Một việc cỏn con mà thôi, nhảy múa tí đó mà. Xong thì chiều này mình đi Vũng Tàu chơi luôn. Lâu rồi anh em mình không vui chơi một bữa. Tibu trả lời
- Hôm nay mà không đánh đấm gì là tụi tao bỏ về đó nhà Hehehe. Cả bọn cười phá lên!
Việt có bằng lái nên tibu gởi tiền lên cho tụi nó thuê xe tự xuống, tiện cho việc đi lại. Sau khi gởi xe vào trong bãi thì cảm đám ngồi uống café đợi mấy thằng em của Long mang xe lên đón. Lúc này thì Nhân mới hỏi tibu :
- Tiền đâu mà mày gởi lên cho tao nhiều vậy tibu, tận 20 triệu
Tibu uống một ngụm café, thở dài rồi trả lời:
- Đó không phải là tiền, mà là sự tự do của thằng Long
Khuôn mặt Nhân hơi nhíu lại, có một chút bất ngờ, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói
- Không lẽ chuyện của thằng Long, là thật?
- Ừ là thật, mày biết nó đứa tao bao nhiêu không? Số tiền đó tao chưa bao giờ tưởng tượng là nhiều đến thế. Đến 9 con số, nó nói phần đó mới chỉ là một nửa.
- Thật…. thật hả?
- Ừ, một số tiền khổng lồ, nhưng để mua tự do thì không bao giờ có thể so sánh được. Haizzz
Tibu cười ngượng ngạo một chút rồi nói tiếp :
- Chuyện khó tin quá phải không mày, máu mủ ruột thịt còn tiếc nhau vài đồng bạc, vậy mà…
- Mày đừng có nói vậy tibu, tao mày hay Long và các anh em khác, trước giờ chưa bao giờ coi trọng đồng tiền hơn tình anh em. Và tao biết nếu là mày, mày cũng không tiếc rẻ gì với tụi tao.
- Ừ, mày nói cũng đúng. Thôi đừng nói đến chuyện đó nữa.
Nữa tiếng sau đó thì đám em của Long cũng đến
- Dạ chào mấy anh, chào anh tibu. Tụi em mang xe đến đón mấy anh ạ. Tiếng của Tuấn, người em thân thiết của Long dưới này
- Ừ, cám ơn mấy đứa nhiều nhe, hồi nữa anh em tới thì cứ làm như lời anh dặn tối qua, có nhớ không Tuấn. Tibu nói
- Em nhớ rồi, anh tibu cứ yên tâm.
- Ừ tốt lắm. Thôi mấy đứa đi đi. Nhớ đúng giờ
Uống cafe xong thì cả đám kéo nhau đi ăn sáng, nói chuyện trên trời dưới đất. Sau đó thì cũng nhau đi qua nhà của Văn Đạt.
Nhà Văn Đạt nằm trong quận 4 một khu khá là biệt lập so với thành phố, đa số đều là biệt thự. Vừa mới tới đầu hẻm thì các quán nước hai bên đã đông nghẹt thanh niên ngồi đó, ước chừng khoảng 40 đứa. Vẻ mặt của Việt cùng những đứa khác có vẻ khá lo lắng, lúc đó Nhân mới lên tiếng hỏi Tibu :
- Sao tibu, nhắm chơi nổi không? Đông quá mày ơi.
Tibu cười, nhìn mấy đứa kia rồi nói
- Sao? Chùn bước rồi à. Khí thế của năm xưa đâu hết rồi
Thấy thế, mọi người liền nói lại :
- Ai sợ ? Mày chỉ được cái nói tào lao. Nhớ lời thề năm xưa chứ ? Có phước cùng chia, có họa cùng gánh.
Tibu cười phá lên.
- Ha ha, vẫn còn nhớ hả? Ok, hôm nay đánh tới chết.
Từ xa Tibu đã nhận ra Văn Đạt ngồi cùng đám bạn khoảng 11 thằng ngay trước quán cafe Diễm Xưa. Vừa thấy tibu thì Văn Đạt đã hùng hổ đứng dậy cùng đám bạn.
Dừng xe ngay trước mặt tụi nó Tibu bước xuống, nhìn thẳng vào mặt Văn Đạt rồi nói :
- Wao, hơn 10 thằng luôn. Giờ tụi tao chỉ có 6 thằng thôi. Tao có ý kiến như thế này, hay là mày với tao bước ra bật co?
- Ha ha ha. Văn Đạt cười lớn rồi nói tiếp: Sao hả tibu, mày sợ rồi à? Tao không thích đó. Tao thích đánh hội đồng mày đó
- Thích kéo chài tao hả? Tao hỏi mày một lần nữa, có dám bước ra tay đôi với tao không hả Đạt? Tibu chậm rãi rút một điếu thuốc ra từ trong túi, mồi và hít một hơi thật sâu. Nhìn xung quanh rồi cười đầy khiêu khích.
- Mày khùng hả Tibu, đã bước tới đây thì đừng hòng ra được. Hôm nay tao bắt mày phải quỳ xuống xin tao tha mới được. Văn Đạt hùng hổ nói.
- Đúng rồi, đập chết m nó đi Đạt. Mấy thằng kia ăn theo
Tibu hơi nhăn mặt lại, có vẻ không vừa ý. Rồi nhìn Nhân
- Ê Nhân, ra chỗ xe máy bấm còi cho tao.
- Bấm làm gì vậy mày ? Nhân hỏi
- Thì mày cứ bấm cho tao, bấm liên tục nha.
- Ừ, rõ bực mình, đánh thì đánh m nó đi, lâu quá không động tay động chân làm mày bị thần kinh rồi hả tibu. Nhân lẩm bẩm
Tibu thì lại thấy buồn cười, nhìn cái dáng vẻ bực mình của nó đi ra phía xe máy miệng thì không ngừng lẩm bẩm không thể nào nín cười được. Tụi thằng Beo, Hải, Huy… cũng thế, đang thủ thế chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng nghe tibu nói thì mặt đần thối ra.
- Văn Đạt, là mày thích đánh hội đồng chứ không phải tao. Tibu cười nửa miệng, đầy thách thức và coi thường.
Bip…… bip ….. bip……
Ngay sau tiếng còi của Nhân, có thể dễ dàng nghe thấy tiếng của rất nhiều xe cùng nổ máy một lúc. Nó ở rất gần với tibu. Vẻ hoang moang bắt đầu lộ dần trên khuôn mặt của Văn Đạt và đám bạn nó. Mấy đứa phía tibu cũng sốt ruột không kém bèn lên tiếng nói :
- Tibu, đánh tụi nó một trận luôn đi, rồi về lẹ, không tụi kia vô là mệt đó. Để tao đánh vô cái mặt đáng ghét của thằng Đạt đi. Tao nhịn hết nổi rồi.
- Tụi mày cứ bình tĩnh, kịch hay còn chưa mở màn mà.
Chưa đây một phút sau thì rất đông người đến, trải dài cả con hẻm trong khu nhà của Văn Đạt. Cái không khí lúc đó rất khó tả, nó kích thích cái cảm giác của một người đàn ông rất nhiều, rạo rực, hứng thú và không ít sợ hãi.
Chiếc xe đi đầu vừa dừng, thằng Tuấn đã hùng hổ xuống xe, chạy về phía quán café miệng thì la lớn
- Đm! Thằng nào, thằng nào đòi chơi anh Tibu đâu? Bước ra mau
Cái khuôn mặt của Văn Đạt lúc này đúng là không thể nhịn cười, mặt thì không còn chút máu, không có đứa nào dám đưa mắt nhìn tibu. Đúng lúc đó thì Tuấn chạy về phía Đạt, tay cầm nón bảo hiểm, tính đánh nó thì tibu liền bước tới chặn lại, níu lấy áo Tuấn rồi nói:
- Được rồi Tuấn, cứ từ từ em. Anh đang nói chuyện mà.
Tibu tiến về phía thằng Văn Đạt rồi nói
- Sao thằng em, giờ thích bật co hay là kéo chài? Thích đánh hội động lắm phải không. 1, 2,3,4….. Haizzz, bây giờ bên tao có hơn 40 chục thằng thôi. Hay là đánh đại đi nha?
Văn Đạt như chết đứng, miệng không nói được tiếng nào
- Đm, mày bị câm hả đạt. Tao đang nói chuyện với mày.
- Tao… tao..
- Tao? Mày nhỏ tuổi hơn tao đó Đạt, ngay từ lúc đầu vào lớp, mày xưng hô như vậy đã khiến tao không ưa mày rồi. Tao đã nói lần sau tao sẽ giết mày, mà mày không nghe tao. Giờ mày thích sao hả ?????!!!!!!!
Đang nói chuyện bằng giọng điệu nhỏ nhẹ, đột nhiên tibu quát lớn lên. Văn Đạt đang đứng như trời trồng cũng phải giật bắn cả mình. Không dám nhìn vào đôi mắt đáng sợ đó, đôi mắt đằng đằng sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù, như muốn giết chết đối thủ. Rồi tibu nhìn về phía đám bạn của Văn Đạt rồi nói
- Thằng nào là bạn tốt của nó, bước ra tao coi không thì biến đi.
Cái đám đó ái ngại nhìn Văn Đạt rồi rón rén bước đi, bỏ lại thằng Đạt một mình!! Chỉ còn một mình nó đứng đó, thiết nghĩ lúc đó chắc nó sợ cũng gần vãi ra quần rồi.
- Tụi mày không biến lẹ đi, tao chặt xác hết cả lũ bây giờ. Tibu nạt nộ rồi lườm tụi nó.
Vứt điếu thuốc xuống đường, tibu đứng ngay trước mặt Văn Đạt rồi nói :
- Giờ chỉ còn mình mày, tao không muốn mang tiếng. Giờ tao với mày tay đôi. Sao? Chơi không hay là rút đầu
Tibu gọi Tuấn lại, rút trong bóp ra một ít tiền đưa nó rồi nói :
- Làm phiền anh em nhiều rồi, Tuấn cầm tiền này, đưa cho anh em đi uống một bữa.
Thấy thế, Tuấn liền từ chối, đám anh em cũng lắc đầu
- Anh tibu coi em là gì, làm vậy sao em dám nhận.
- M, sao tụi mày cứng đầu vậy hả. Tao bực mình rồi đó, em gì mà anh nói không nghe lời là sao hả?
- Em.. em xin lỗi, anh tibu bỏ qua cho tụi em.
- Ừ, đưa tụi nó rồi kêu tụi nó rút đi, ở lâu không tiện. Xong rồi mày chở anh Việt đi lấy xe ở bãi, chạy lại qua đây. Mày gọi luôn thằng Tí với thằng Năm. Mấy đứa đi Vũng tàu chơi với tụi anh luôn.
Nói rồi tibu quay sang gọi Việt
- Thằng em tao chở mày qua lấy xe lớn về lại đây, tao đưa mày số điện thoại của Jenny, ghé qua đón em nó đi chung luôn nha. Việc ở đây tao giải quyết được, đừng lo.
Xong hết rồi thì tibu đi về phía Văn Đạt
- Giờ chỉ còn tao với mày, nếu mày là một thằng đàn ông. Bước ra chơi với tao như một thằng đàn ông.
Văn Đạt giờ như kẻ mất hồn, cái khí phách lúc đầu đã tiêu tan mất rồi. Miệng chỉ ậm ừ được vài tiếng, chân tay thì đơ cứng, thiết nghĩ nó đang trong cái cảm giác sợ hãi đến tột cùng.
Bước chậm rãi về bãi đất trống, tibu kẻ lên đó một vòng tròn khoảng 1,5m. Vứt xuống đó hai con dao.
- Lúc nãy mày nói là tao sẽ phải quỳ xuống xin mày tha lỗi phải không? Yêu cầu của tao nhỏ bé thôi, tao với mày bước vào trong vòng tròn và nhảy múa một tí. Thằng nào lỡ bước ra ngoài sẽ bị chặt một ngón tay. Mày yên tâm, chỉ có tao và mày. Đám anh em của tao sẽ không làm gì mày cả. Tao hứa với danh dự của một người đàn ông.
Đến lúc này thì vẻ mặt của Văn Đạt hoàn toàn biến sắc, lúc này mặt nó không còn giọt máu thì bây giờ thay vào đó là ánh mắt lo lắng và sợ hãi. Dễ để nhận thấy người nó run bần bật, môi thì mím chặt. Mồ hôi bắt đầu chảy ra ướt hết cổ áo.
- Văn Đạt, mày có bị điếc không. Tao bực mình rồi nha, tao cho mày cơ hội công bằng rồi mà mày còn đứng đó làm gì. Bước vào đây!!!!
Lúc này thì… haizzz… Văn Đạt chạy tới tibu, quỳ xuống, bắt đầu khóc lóc như một đứa trẻ, tay thì níu lấy người tibu, miệng thì không ngừng van xin
- Anh tibu, em… em.. xin lỗi… Anh bỏ qua cho em được không, em thật sự xin lỗi…
- Bỏ qua? Phóng lao phải theo lao em ạ. Có gan chơi thì thằng em phải có gan chịu chứ
- Em.. em xin anh mà, sẽ không bao giờ em dám như thế nữa ạ.
- Tao sẽ không bao giờ tha thứ cho mày được, một lý do khác là vì mày đã từng xúc phạm đến sunny, đúng không anh bạn cùng lớp. Tibu cười mỉa mai
- Em… em ham chơi nên mới thế, mong anh tibu bỏ qua cho em…
- Được!!!! Tao sẽ bỏ qua cho mày, với điều kiện là mày phải đi Vũng Tàu với tụi tao.
Văn Đạt ngược mặt lên nhìn tibu, tỏ rõ vẻ khó hiểu
- Dạ, ý anh là sao? Em không hiểu
- Đm tao đã nói là mày đi Vũng Tàu với tao, tao nói bằng tiếng việt mà mày không hiểu hả?
- Nhưng… nhưng…
- Tao không làm gì mày đâu mà sợ, đứng dậy đi. Mày làm vậy nhìn khó coi qua. Đàn ông gì mà… haizzzzz
Mặt thằng Đạt thì ngu ra vì không hiểu tại sao tibu lại làm vậy, Beo liền chạy tới lượm con dao lên, định đâm thằng Đạt thì tibu liền ngăn lại
- Mày làm gì vậy Beo?
- Đm mày điên hả tibu, nó kêu người đâm mày mà mày bỏ qua cho nó dễ dàng vậy sao?
Lúc đó Văn Đạt liền la lớn:
- Anh …. Anh nói gì vậy, em không làm chuyện đó…
Chạch!!!!! Tibu đấm một cái ngay giữa mặt thằng Đạt, máu mũi nó liền chảy ra. Quá hoảng sợ, Đạt liền ôm đầu lại, miệng bắt đầu rên rỉ và khóc lóc.
- Haizzz cái đó coi như mày trả nợ cho tao vì thái độ của mày bữa giờ, ít nhất tao cũng thấy đỡ bực bội. Với tao, mày chỉ là một đứa trẻ con về tuổi đời lẫn thời gian lăn lộn trong cuộc sống. Giờ thì câm miệng lại đi, đừng khóc lóc nữa. Chán ghê
Lúc đó Beo nổi điên lên, tức lồng lộn rồi chửi bới om sòm
- Đm để tao đâm chết m nó cho rồi
Tibu đến gần Beo, tay quàng qua cổ, kéo nó về phía khác và chậm rãi về phía đường rồi nói khẽ vào tai Beo
- Thật ra người đâm tao, đứng đằng sau không phải là nó người anh em à…!
Tác giả :
Tibu