Hồi Ức Của Một Linh Hồn
Chương 22
Chap 22 : Và rồi ngày mai khi thức dậy, anh sẽ lại bắt đầu một cuộc sống mới....
- Tibu hả, anh khoẻ không? Em nhớ anh nhiều lắm, cuộc sống ở đây làm em mệt mỏi quá. Em nghe nói anh không còn lên lớp nữa. Anh sao vậy? Như thế em đau lòng lắm…
- Anh… Anh…
- Sao anh không nói gì hết vậy? Anh không còn muốn nói chuyện với em nữa sao?
- Nhưng em.. em là sunny hả?
- Anh quên em thật rồi sao?
- Anh.. anh mệt quá anh không nói chuyện được…
- Thật sự em rất nhớ anh, ở đây em chỉ có một mình không bạn bè, không có anh bên cạnh em buồn lắm. Em thấy nhớ Đà Lạt, nhớ những lúc trời lạnh được ngồi đằng sau ôm anh thật chặt, thật ấm áp.
- Anh… anh cũng… nhưng mà anh…
.. tít…tít….tít……….
Sau một thời gian dài không gặp nhau, rồi tibu cũng nghe điện thoại của sunny, giọng sunny vẫn thế, nhẹ nhàng và vô cùng đang yêu. Chỉ có điều tibu không thể nào đủ tỉnh táo để nói chuyện với sunny, đâu là thực và đâu là hư vô.. tibu cứ nghĩ đó là một giấc mơ… Chì biết rằng, cuộc sống đó đang giết chết tibu từng ngày, từng giờ và từng phút…
Tik… tik…tok…
Đã mấy giờ rồi nhỉ, thời gian trôi qua nhanh quá, chẳng thể phân biệt được đâu là ngày và đâu là đêm nữa…
Tibu ngồi đó, ngay góc nhà, nơi tibu vẫn ngồi và lén nhìn sunny ngủ mỗi khi xuống nhà tibu. Hôm nay tibu không chơi bời gì cả, vì hôm nay là ngày 3-10 ngày mà lần đầu tiên tibu được hôn sunny, tibu muốn mình thật tỉnh táo…
Trời cũng đã tối rồi, nhà tibu không một ngọn đèn không một chút ánh sáng tibu không muốn thắp sáng cái nơi này, tibu sợ ánh sáng, sợ phải đối diện với hiện tại. Mọi vật tối đen như mực, nơi này không có một chút sinh khí cũng như chẳng có sự hiện diện của một con người.
Không biết từ lúc nào tibu trở thành một thằng vô dụng, một con người dư thừa của cái xã hội này. Tibu ngồi co ro trong một góc nhà run rẩy chẳng khác gì một con thú, một con thú đã từ rất lâu sống tách biệt khỏi với cộng đồng con người.
Trời lạnh, tibu cầm trên tay đôi găng tay màu trắng xanh mà sunny đã từng tặng, đặt nó lên má của mình. Ừ tibu có lẽ đã trở thành một người điên, không còn làm chủ được tâm trí của mình nữa. Tất cả dường như chỉ là một hành động trong vô thức, tibu thấy nhớ sunny vô cùng. Tự nhiên nước mắt cứ chảy dài ra như thấm ướt cả đôi găng tay, người tibu run rẩy một cách vô vọng, không biết phải do thời tiết hay là vì tibu đang bật khóc..
Đâu tibu nhức như từng nhát búa đập dồn dập vào, từng nhát búa như xoá tan cái hình ảnh của sunny, xoá tan mọi kí ức của tibu về sunny. Hình như quãng thời gian quá dài sống trong thế giới của những ảo giác đã ăn dần ăn mòn từng tế bào trong tibu, mọi thứ tibu không còn nhớ được rõ như trước.
Thịch.. bịch….
Tibu tự tay đánh vào ngực mình, đánh vào đầu mình !!!
Bịch… bịch….
Mày tự tỉnh dậy đi tibu, tại sao mày có thể quên mọi thứ liên quan đến sunny được…
Bịch… Hãy nhớ lại đi…
Nhưng tao.. tao… tao giờ thành một con người vô dụng rồi, mày thấy chân tay tao run rẩy không?... Mày thấy tao còn không cầm nổi một ly nước để uống không? Thậm chí tao còn không nhớ mình đã làm gì và sẽ làm gì..
Tao đánh để cho mày tỉnh.. đánh để cho mày thức giấc
Cứ thế tibu cứ nói chuyện với bản thân mình, chẳng biết vì bị điên hay vì thần kinh đã không còn ổn định như trước nữa… Bỗng chốc chỉ trong một thời gian ngắn, từ một người luôn tự tin, lúc nào cũng ấp ủ hy vọng và được mọi người kính trọng giờ chỉ còn một con số không tròn trĩnh, tibu tự nhốt mình trong cái thế giới biệt lấp, không ánh sáng không hy vọng. Tibu thấy mình yếu đuối vô cùng, không thể gượng dậy… không thể tự đứng dậy sau một cú vấp gã quá lớn…
Tibu nhìn sang bên cạnh, tấm hình sunny dựng trên cái tủ… Rỗi bỗng nhiên…
Xoảng!!! Tibu đứng dậy, đập phá tất cả… tất cả những gì trước mặt tibu, tất cả những gì vướng bận trước đôi chân của tibu… Rầm !!!! tibu đạp bay cái ghế… Tibu nhấc từng thứ một lên tay và ném đi tất cả.. mọi thứ sao trở nên ngột ngạt và nặng nè quá, ném đi hết, ném đi hết để cho không gian trở nên rộng lớn hơn, ném đi hết để tìm kiếm một chút không khí trong lành, ném đi hết để ánh sáng có thể lọt vào căn phòng tối tăm…
Xoảng…xoảng.gg..gg.. tay tibu, máu bắt đầu chảy dài xuống dưới đất, tibu hành động như một con thú dữ, một thằng điên loạn mất đi linh hồn.. mọi sự giận dữ đột nhiên bộc phát như một ngòi nổ được hẹn trước.. từng khung cửa sổ trong phòng đã tan tành…
Chân tibu rỉ máu vì những mãnh vỡ của thuỷ tinh… Cảm giác nhức nhối và đau buốt như ăn sâu vào tận xương tủy. Nhưng dường như tibu chẳng cảm nhận được gì cả, chỉ có điều trái tim tibu bây giờ sao trở nên trống rỗng quá, hụt hẫng và dường như không còn chút cảm giác.
Tibu ôm chặt hình sunny vào trong lòng mình, từng giọt máu bắt đầu làm lem luốc cái tấm hình của sunny, có phải nó đang làm phai mờ dần hình ảnh của sunny? Có phải nó là hồi chuông cảnh tỉnh tibu chấm dứt tất cả mọi thứ? Tibu đưa đôi tay gầy guộc, đen sạm và run rẩy của mình lên lau mọi thứ làm mờ hình ảnh của sunny… rồi từ từ, khuôn mặt sunny hiện ra, mái tóc dài đen óng, đôi mắt to tròn long lanh.. bỗng tibu khựng lại… tibu như chết lặng khi nụ cười đó xuất hiện trước mắt mình.
Một phút… hai phút trôi qua.. rồi cứ thế tibu không cử động mà chỉ nhìn chằm chằm vào bức hình…
Tibu bật khóc!!! Bật khóc khi nhìn thấy nụ cười đó của sunny, nó rạng rỡ như cái nắng ấm áp của mặt trời. Mỗi ngày thức dậy, nhìn thấy nụ cười đó như bắt đầu một ngày mới tràn đầy sinh khí và nhiệt huyết.. Cái nụ cười đã xóa tan cái thế giới cô độc và lạnh lẽo của tibu trước đây.
Nó ý nghĩa và kì diệu đối với cuộc sống của tibu. Đã bao nhiêu tháng trôi qua, đây là lúc tibu cảm thấy tỉnh táo hơn bao giờ hết. Tibu không còn cảm thấy đau đớn gì nữa, mặc kệ cho cái cảm giác nhức nhối đang hành hạ cái đầu, mặc kệ cho cảm giác đau buốt trên các vết thương đang rỉ máu, mặc kệ cho cho từng cơn đau thắt trong dạ dày vì những ngày tháng bỏ ăn bỏ uống…..
Tibu đứng dậy, tay nắm chặt bức hình, lên từng bước chân nặng nề ra trước sân nhà… Phịch..h…hhh tibu ngồi xuống, dường như đôi chân không còn đỡ được cái cơ thể nặng nề và mệt mỏi thêm một giây phút nào nữa.
Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi nhỉ? Đêm nay trăng sáng quá, hàng vạn ngôi sao vẫn cứ lấp lánh, lúc ẩn rồi lúc hiện….
Tibu khẽ bật cười, tibu thấy trong lòng mình thật vô cùng nhẹ nhõm và thanh thản, những ngày đã trôi qua thật vô nghĩa, tibu cảm thấy vô cùng hối hận vì những gì mình đã làm, chính tay tibu đã giết chết của sống của mình trong những ngày tháng vô nghĩa đó.
Mình đang làm gì?
Và mình đã làm gì?
Tibu cố gắng suy nghĩ tất cả mọi chuyện đã qua… Có lẽ mình cần bắt đầu lại một cuộc sống mới, mọi thứ nên chấm dứt tại đây và ngay hôm nay.
“ Mỗi tối anh đều ngước lên trời sunny à, anh nhìn những ngôi sao sáng trên đó, em đối với anh cũng như là một ngôi sao vậy. Cứ mãi tỏa sáng và chẳng bao giờ chịu dừng lại. Anh biết em cũng đang ở một nơi nào đó ngoài kia mà thôi, một nơi rất xa xôi… Anh muốn em quay về… Em là tất cả những gì mà anh có. Anh lại ngồi xuống và nhìn lên trời mỗi khi các ngôi sao chiếu sáng xuống nơi anh đang đứng, anh nói chuyện với những ngôi sao như cố với lấy tới em, và ước rằng em cũng đang như thế, đang nói chuyện với anh… Anh như một người điên vậy sunny à "
Không biết từ lúc nào, những người xung quanh bắt đầu bàn tán về tibu, nói rằng tibu như một người điên, không nói không cười suốt ngày chỉ quanh quẩn ở trong nhà, và dường như không bao giờ thấy được tibu. Lâu lâu lại nghe tiếng tibu gào thét, ừ thì là… thì là những lúc đó vì quá nhớ sunny, tibu lại gào lên trong vô vọng…
Đã khuya lắm rồi thì phải, từng làn sương mù bắt đầu buông xuống trước mặt tibu. Sương lạnh nhưng thật đẹp, mọi thứ trở nên ảm đạm và buồn nhưng bình yên quá. Tibu hít một hơi thật dài, hưởng thụ cái không khí trong lành mà từ rất lâu rồi không cảm nhận được.
Trở về phòng mình, tibu khẽ thở dài vì mình đã tàn phá mọi thứ, từng cơn gió lạnh lùa vào phòng, nhưng như thế lại hay, cửa sổ vỡ hết rồi thì mặt trăng và các ngôi sao có thể chiếu sáng vào căn phòng của tibu, đáng lẽ tibu phải làm điều này từ lâu lắm rồi. Tibu nhắm mắt lại và mỉm cười, bỏ mặc mọi thứ, ngủ một giấc thật ngon, một giấc ngủ bình yên… và rồi ngày mai khi thức dậy, tibu lại bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc sống sunny sẽ không còn phải lo lắng và buồn vì tibu nữa...
Ừ lại là em, lại là nụ cười của em sunny, một lần nữa lại thức tỉnh anh dậy sau những cơn ác mộng quá dài…
Anh nhớ em Ny à !!!
- Tibu hả, anh khoẻ không? Em nhớ anh nhiều lắm, cuộc sống ở đây làm em mệt mỏi quá. Em nghe nói anh không còn lên lớp nữa. Anh sao vậy? Như thế em đau lòng lắm…
- Anh… Anh…
- Sao anh không nói gì hết vậy? Anh không còn muốn nói chuyện với em nữa sao?
- Nhưng em.. em là sunny hả?
- Anh quên em thật rồi sao?
- Anh.. anh mệt quá anh không nói chuyện được…
- Thật sự em rất nhớ anh, ở đây em chỉ có một mình không bạn bè, không có anh bên cạnh em buồn lắm. Em thấy nhớ Đà Lạt, nhớ những lúc trời lạnh được ngồi đằng sau ôm anh thật chặt, thật ấm áp.
- Anh… anh cũng… nhưng mà anh…
.. tít…tít….tít……….
Sau một thời gian dài không gặp nhau, rồi tibu cũng nghe điện thoại của sunny, giọng sunny vẫn thế, nhẹ nhàng và vô cùng đang yêu. Chỉ có điều tibu không thể nào đủ tỉnh táo để nói chuyện với sunny, đâu là thực và đâu là hư vô.. tibu cứ nghĩ đó là một giấc mơ… Chì biết rằng, cuộc sống đó đang giết chết tibu từng ngày, từng giờ và từng phút…
Tik… tik…tok…
Đã mấy giờ rồi nhỉ, thời gian trôi qua nhanh quá, chẳng thể phân biệt được đâu là ngày và đâu là đêm nữa…
Tibu ngồi đó, ngay góc nhà, nơi tibu vẫn ngồi và lén nhìn sunny ngủ mỗi khi xuống nhà tibu. Hôm nay tibu không chơi bời gì cả, vì hôm nay là ngày 3-10 ngày mà lần đầu tiên tibu được hôn sunny, tibu muốn mình thật tỉnh táo…
Trời cũng đã tối rồi, nhà tibu không một ngọn đèn không một chút ánh sáng tibu không muốn thắp sáng cái nơi này, tibu sợ ánh sáng, sợ phải đối diện với hiện tại. Mọi vật tối đen như mực, nơi này không có một chút sinh khí cũng như chẳng có sự hiện diện của một con người.
Không biết từ lúc nào tibu trở thành một thằng vô dụng, một con người dư thừa của cái xã hội này. Tibu ngồi co ro trong một góc nhà run rẩy chẳng khác gì một con thú, một con thú đã từ rất lâu sống tách biệt khỏi với cộng đồng con người.
Trời lạnh, tibu cầm trên tay đôi găng tay màu trắng xanh mà sunny đã từng tặng, đặt nó lên má của mình. Ừ tibu có lẽ đã trở thành một người điên, không còn làm chủ được tâm trí của mình nữa. Tất cả dường như chỉ là một hành động trong vô thức, tibu thấy nhớ sunny vô cùng. Tự nhiên nước mắt cứ chảy dài ra như thấm ướt cả đôi găng tay, người tibu run rẩy một cách vô vọng, không biết phải do thời tiết hay là vì tibu đang bật khóc..
Đâu tibu nhức như từng nhát búa đập dồn dập vào, từng nhát búa như xoá tan cái hình ảnh của sunny, xoá tan mọi kí ức của tibu về sunny. Hình như quãng thời gian quá dài sống trong thế giới của những ảo giác đã ăn dần ăn mòn từng tế bào trong tibu, mọi thứ tibu không còn nhớ được rõ như trước.
Thịch.. bịch….
Tibu tự tay đánh vào ngực mình, đánh vào đầu mình !!!
Bịch… bịch….
Mày tự tỉnh dậy đi tibu, tại sao mày có thể quên mọi thứ liên quan đến sunny được…
Bịch… Hãy nhớ lại đi…
Nhưng tao.. tao… tao giờ thành một con người vô dụng rồi, mày thấy chân tay tao run rẩy không?... Mày thấy tao còn không cầm nổi một ly nước để uống không? Thậm chí tao còn không nhớ mình đã làm gì và sẽ làm gì..
Tao đánh để cho mày tỉnh.. đánh để cho mày thức giấc
Cứ thế tibu cứ nói chuyện với bản thân mình, chẳng biết vì bị điên hay vì thần kinh đã không còn ổn định như trước nữa… Bỗng chốc chỉ trong một thời gian ngắn, từ một người luôn tự tin, lúc nào cũng ấp ủ hy vọng và được mọi người kính trọng giờ chỉ còn một con số không tròn trĩnh, tibu tự nhốt mình trong cái thế giới biệt lấp, không ánh sáng không hy vọng. Tibu thấy mình yếu đuối vô cùng, không thể gượng dậy… không thể tự đứng dậy sau một cú vấp gã quá lớn…
Tibu nhìn sang bên cạnh, tấm hình sunny dựng trên cái tủ… Rỗi bỗng nhiên…
Xoảng!!! Tibu đứng dậy, đập phá tất cả… tất cả những gì trước mặt tibu, tất cả những gì vướng bận trước đôi chân của tibu… Rầm !!!! tibu đạp bay cái ghế… Tibu nhấc từng thứ một lên tay và ném đi tất cả.. mọi thứ sao trở nên ngột ngạt và nặng nè quá, ném đi hết, ném đi hết để cho không gian trở nên rộng lớn hơn, ném đi hết để tìm kiếm một chút không khí trong lành, ném đi hết để ánh sáng có thể lọt vào căn phòng tối tăm…
Xoảng…xoảng.gg..gg.. tay tibu, máu bắt đầu chảy dài xuống dưới đất, tibu hành động như một con thú dữ, một thằng điên loạn mất đi linh hồn.. mọi sự giận dữ đột nhiên bộc phát như một ngòi nổ được hẹn trước.. từng khung cửa sổ trong phòng đã tan tành…
Chân tibu rỉ máu vì những mãnh vỡ của thuỷ tinh… Cảm giác nhức nhối và đau buốt như ăn sâu vào tận xương tủy. Nhưng dường như tibu chẳng cảm nhận được gì cả, chỉ có điều trái tim tibu bây giờ sao trở nên trống rỗng quá, hụt hẫng và dường như không còn chút cảm giác.
Tibu ôm chặt hình sunny vào trong lòng mình, từng giọt máu bắt đầu làm lem luốc cái tấm hình của sunny, có phải nó đang làm phai mờ dần hình ảnh của sunny? Có phải nó là hồi chuông cảnh tỉnh tibu chấm dứt tất cả mọi thứ? Tibu đưa đôi tay gầy guộc, đen sạm và run rẩy của mình lên lau mọi thứ làm mờ hình ảnh của sunny… rồi từ từ, khuôn mặt sunny hiện ra, mái tóc dài đen óng, đôi mắt to tròn long lanh.. bỗng tibu khựng lại… tibu như chết lặng khi nụ cười đó xuất hiện trước mắt mình.
Một phút… hai phút trôi qua.. rồi cứ thế tibu không cử động mà chỉ nhìn chằm chằm vào bức hình…
Tibu bật khóc!!! Bật khóc khi nhìn thấy nụ cười đó của sunny, nó rạng rỡ như cái nắng ấm áp của mặt trời. Mỗi ngày thức dậy, nhìn thấy nụ cười đó như bắt đầu một ngày mới tràn đầy sinh khí và nhiệt huyết.. Cái nụ cười đã xóa tan cái thế giới cô độc và lạnh lẽo của tibu trước đây.
Nó ý nghĩa và kì diệu đối với cuộc sống của tibu. Đã bao nhiêu tháng trôi qua, đây là lúc tibu cảm thấy tỉnh táo hơn bao giờ hết. Tibu không còn cảm thấy đau đớn gì nữa, mặc kệ cho cái cảm giác nhức nhối đang hành hạ cái đầu, mặc kệ cho cảm giác đau buốt trên các vết thương đang rỉ máu, mặc kệ cho cho từng cơn đau thắt trong dạ dày vì những ngày tháng bỏ ăn bỏ uống…..
Tibu đứng dậy, tay nắm chặt bức hình, lên từng bước chân nặng nề ra trước sân nhà… Phịch..h…hhh tibu ngồi xuống, dường như đôi chân không còn đỡ được cái cơ thể nặng nề và mệt mỏi thêm một giây phút nào nữa.
Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi nhỉ? Đêm nay trăng sáng quá, hàng vạn ngôi sao vẫn cứ lấp lánh, lúc ẩn rồi lúc hiện….
Tibu khẽ bật cười, tibu thấy trong lòng mình thật vô cùng nhẹ nhõm và thanh thản, những ngày đã trôi qua thật vô nghĩa, tibu cảm thấy vô cùng hối hận vì những gì mình đã làm, chính tay tibu đã giết chết của sống của mình trong những ngày tháng vô nghĩa đó.
Mình đang làm gì?
Và mình đã làm gì?
Tibu cố gắng suy nghĩ tất cả mọi chuyện đã qua… Có lẽ mình cần bắt đầu lại một cuộc sống mới, mọi thứ nên chấm dứt tại đây và ngay hôm nay.
“ Mỗi tối anh đều ngước lên trời sunny à, anh nhìn những ngôi sao sáng trên đó, em đối với anh cũng như là một ngôi sao vậy. Cứ mãi tỏa sáng và chẳng bao giờ chịu dừng lại. Anh biết em cũng đang ở một nơi nào đó ngoài kia mà thôi, một nơi rất xa xôi… Anh muốn em quay về… Em là tất cả những gì mà anh có. Anh lại ngồi xuống và nhìn lên trời mỗi khi các ngôi sao chiếu sáng xuống nơi anh đang đứng, anh nói chuyện với những ngôi sao như cố với lấy tới em, và ước rằng em cũng đang như thế, đang nói chuyện với anh… Anh như một người điên vậy sunny à "
Không biết từ lúc nào, những người xung quanh bắt đầu bàn tán về tibu, nói rằng tibu như một người điên, không nói không cười suốt ngày chỉ quanh quẩn ở trong nhà, và dường như không bao giờ thấy được tibu. Lâu lâu lại nghe tiếng tibu gào thét, ừ thì là… thì là những lúc đó vì quá nhớ sunny, tibu lại gào lên trong vô vọng…
Đã khuya lắm rồi thì phải, từng làn sương mù bắt đầu buông xuống trước mặt tibu. Sương lạnh nhưng thật đẹp, mọi thứ trở nên ảm đạm và buồn nhưng bình yên quá. Tibu hít một hơi thật dài, hưởng thụ cái không khí trong lành mà từ rất lâu rồi không cảm nhận được.
Trở về phòng mình, tibu khẽ thở dài vì mình đã tàn phá mọi thứ, từng cơn gió lạnh lùa vào phòng, nhưng như thế lại hay, cửa sổ vỡ hết rồi thì mặt trăng và các ngôi sao có thể chiếu sáng vào căn phòng của tibu, đáng lẽ tibu phải làm điều này từ lâu lắm rồi. Tibu nhắm mắt lại và mỉm cười, bỏ mặc mọi thứ, ngủ một giấc thật ngon, một giấc ngủ bình yên… và rồi ngày mai khi thức dậy, tibu lại bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc sống sunny sẽ không còn phải lo lắng và buồn vì tibu nữa...
Ừ lại là em, lại là nụ cười của em sunny, một lần nữa lại thức tỉnh anh dậy sau những cơn ác mộng quá dài…
Anh nhớ em Ny à !!!
Tác giả :
Tibu