Hội Trưởng, Anh Thích Tôi À?
Chương 11: Đính hôn?
Chiếc xe Lamborghini màu đen vừa dừng trước cổng, cánh cổng tự động mở ra. Nghe thấy tiếng xe Uyển Nhi chạy vội xuống nhà, cô biết anh trai mình đã về, đã rất lâu rồi không được gặp anh trai. Từ khi Uyển Nhi lên 10, tính đến nay đã là sáu năm, mỗi lần chỉ được nhìn anh hai qua bức ảnh mà anh chụp, nhìn khuôn mặt và nghe giọng nói của anh qua chiếc điện thoại hay các cuộc nói chuyện qua màn hình máy tính. Uyển Nhi cảm thấy rất buồn, rất nhiều kỷ niệm ngày xưa ùa về. Nhớ lúc trước, khi có thằng nhỏ tới nhà Uyển Nhi chơi, nhóc ấy giành cây kẹo bông trên tay Uyển Nhi, lúc đó cô đã khóc rất to, chẳng cần biết đang làm gì anh lập tức chạy tới giành lại cây kẹo bông cho cô. Nhìn bóng hình anh trai dần trở nên to lớn, hiện lên trước mắt bất giác không biết nước mắt Uyển Nhi đã rơi ra từ lúc nào, cô đưa tay xoa nhẹ lên khoé mắt cố gắng giữ cho nước mắt không rơi nữa. Nhìn cô em gái chạy vội vàng như vậy, như một thói quen Lâm Nhật Khải giang rộng vòng tay mình ra đón. Vừa gặp anh trai, Uyển Nhi hỏi:- Hai có Khỏe không? Mọi người đang đợi hai ở trong nhà đó!
Lâm Nhật Khải xoa đầu cô em gái, giơ trong tay hộp bánh vị mà Uyển Nhi yêu thích. Nhìn hộp bánh trong tay anh trai, Uyển Nhi không ngờ anh hai vaãn còn nhớ tới sở thích của mình. Cả hai anh em vừa bước vào nhà, trong nhà là không khí ấm áp, bà Lan vừa nhìn thấy con trai bước vào đã đánh tới tấp lên lưng Lâm Nhật Khải, giọng trách móc:
- Thằng quỷ sứ này! Tại sao lâu như vậy không chịu về thăm nhà lấy một lần hả?
- Thời gian qua con hơi bận, cần phải thu xếp một số chuyện cho nên hơi trễ mới có thể về thăm mọi người. Chẳng phải giờ con đã trở lại thăm gia đình rồi sao?_ Lâm Nhật Khải khoác tay lên vai mẹ mình, nhẹ giọng an ủi.
- Vậy con còn đi nữa không?
- Dạ, mọi việc đã thu xếp ổn thoả cả rồi con sẽ không đi nữa.
Nghe Lâm Nhật Khai khẳng định như vậy, Uyển Nhi hét lên.
- Year... vậy là từ giờ anh hai không rồi đi nữa rồi!
Nhìn vẻ mặt vui mừng của đứa con gái, bà Lan cảm thấy rất vui, lại nhìn vẻ mặt mệt mỏi của con trai, bà nhẹ giọng bảo:
- Sắp tới giờ cơm rồi, con lên phòng mình tắm rửa rồi xuống ăn cơm._ Bà Lan đẩy Lâm Nhật Khải lên tầng.
- Vậy con xin phép lên phòng trước.
Ông nội và ba Uyển Nhi gật nhẹ đầu, Lâm Nhật Khải quay người lên phòng, nhìn anh hai đi lên tầng Uyển Nhi cũng rón rén đi lên theo. Nhưng chân Uyển Nhi chưa kịp chạm tới cầu thang thì bà Lan đã gọi Uyển Nhi lại.
- Uyển Ngi vô bếp phụ mẹ chút việc, nhanh lên.
Nhẹ quay người lại, Uyển Nhi cố ra vẻ tự nhiên nhất cười, nói:
- Con cũng có chút việc, con lên phòng trước đây, có gì lát nói sau nha mẹ!
Chẳng đợi bà Lan trả lời Uyển Nhi chạy vọt lên phòng, bà Lan thầm nghĩ "con bé hôm nay có gì đó là lạ?" Bà Lan lắc đầu gạt suy nghĩ đó đi. Lên tới phòng Uyển Nhi thở ra, chắc giờ này anh hai đang bận mình vẫn không nên phiền anh ý thì hơn.
Sau bữa cơm tối, cả nhà Uyển Nhi tập chung ở phòng khách ăn hoa quả, nhìn ông nội như có điều gì thông báo. Mọi người nhìn ông, ông hắng giọng tuyên bố. Ông nọi nói một hồi, Uyển Nhi mới chỉ nghe được đoạn ông anh trai phải tiếp tục đi học đặc biệt là cùng trường với mình, Uyển Nhi rất vui. Không dừng ở đó ông lại dội một quả bom trước mặt Uyển Nhi.
"Vị hôn phu? Đính ước? Thời đại nào rồi còn như vậy chứ?"
Dường như không cần suy nghĩ Uyển Nhi ngay lập tức hét lên.
- PHẢN..ĐỐI.
- PHẢN ĐỐI..... VÔ...HIỆU LỰC. Ông nội Uyển Nhi gõ cây gậy xuống sàn nhà, nhìn thái độ cứng rắn của ông nội, Uyển Nhi chuyển sang năn nỉ, làm nũng.
- Ông à... bây giờ cháu vẫn còn nhỏ mà, với lại cháu đâu biết mặt anh ta đâu?
Đáp lại ánh mắt ấy bằng một câu nói thẳng thừng của ông.
- Không bàn bạc gì nữa, ông đã quyết định rồi. Hơn nữa ông cũng từng gặp cậu ta vài lần, cậu ta là một người tốt!
- Tốt thì mọi người đi mà lấy, hừm._Uyển Nhi ném cái gối mình đang ôm xuống ghế sofa, bản thân thì quay lại phòng mình.
"Rầm.."
Nhìn Uyển Nhi tức giận đi lên phòng như vậy, không khí trong nhà không khỏi yên ắng. Từng tiếng "bốp...rầm....choang...." vang lên rõ mồn một, Lâm Nhật Khải hơi nhíu mày, nghĩ thầm.
"Bao nhiêu năm không gặp mà tính tình con bé vẫn vậy! Haizz... chẳng biết phải tốn bao nhiêu tiền sửa lại căn phòng sao cơn giông bão đây?"
Trong đầu ông bây giờ là một đóng suy nghĩ ngổn ngang, một bên là đứa cháu gái ông yêu quý còn bên kia là ông bạn gái lâu năm, người đã từng giúp đỡ ông trong thời kỳ ông khó khăn nhất.
"Haiz.." Kết thúc mọi suy nghĩ bằng tiếng thở dài, ông nói với các con mình một tiếng rồi quay về phòng.
*lời t/g: sorry mọi người vì thời gian qua mình đã biệt tăm biệt tích, mình hứa từ giờ mình sẽ đăng truyện đều.
Lịch post: có thể 1- 2c / tuần (nếu rảnh) mình sẽ đăng vào chủ nhật mỗi tuần.
Lâm Nhật Khải xoa đầu cô em gái, giơ trong tay hộp bánh vị mà Uyển Nhi yêu thích. Nhìn hộp bánh trong tay anh trai, Uyển Nhi không ngờ anh hai vaãn còn nhớ tới sở thích của mình. Cả hai anh em vừa bước vào nhà, trong nhà là không khí ấm áp, bà Lan vừa nhìn thấy con trai bước vào đã đánh tới tấp lên lưng Lâm Nhật Khải, giọng trách móc:
- Thằng quỷ sứ này! Tại sao lâu như vậy không chịu về thăm nhà lấy một lần hả?
- Thời gian qua con hơi bận, cần phải thu xếp một số chuyện cho nên hơi trễ mới có thể về thăm mọi người. Chẳng phải giờ con đã trở lại thăm gia đình rồi sao?_ Lâm Nhật Khải khoác tay lên vai mẹ mình, nhẹ giọng an ủi.
- Vậy con còn đi nữa không?
- Dạ, mọi việc đã thu xếp ổn thoả cả rồi con sẽ không đi nữa.
Nghe Lâm Nhật Khai khẳng định như vậy, Uyển Nhi hét lên.
- Year... vậy là từ giờ anh hai không rồi đi nữa rồi!
Nhìn vẻ mặt vui mừng của đứa con gái, bà Lan cảm thấy rất vui, lại nhìn vẻ mặt mệt mỏi của con trai, bà nhẹ giọng bảo:
- Sắp tới giờ cơm rồi, con lên phòng mình tắm rửa rồi xuống ăn cơm._ Bà Lan đẩy Lâm Nhật Khải lên tầng.
- Vậy con xin phép lên phòng trước.
Ông nội và ba Uyển Nhi gật nhẹ đầu, Lâm Nhật Khải quay người lên phòng, nhìn anh hai đi lên tầng Uyển Nhi cũng rón rén đi lên theo. Nhưng chân Uyển Nhi chưa kịp chạm tới cầu thang thì bà Lan đã gọi Uyển Nhi lại.
- Uyển Ngi vô bếp phụ mẹ chút việc, nhanh lên.
Nhẹ quay người lại, Uyển Nhi cố ra vẻ tự nhiên nhất cười, nói:
- Con cũng có chút việc, con lên phòng trước đây, có gì lát nói sau nha mẹ!
Chẳng đợi bà Lan trả lời Uyển Nhi chạy vọt lên phòng, bà Lan thầm nghĩ "con bé hôm nay có gì đó là lạ?" Bà Lan lắc đầu gạt suy nghĩ đó đi. Lên tới phòng Uyển Nhi thở ra, chắc giờ này anh hai đang bận mình vẫn không nên phiền anh ý thì hơn.
Sau bữa cơm tối, cả nhà Uyển Nhi tập chung ở phòng khách ăn hoa quả, nhìn ông nội như có điều gì thông báo. Mọi người nhìn ông, ông hắng giọng tuyên bố. Ông nọi nói một hồi, Uyển Nhi mới chỉ nghe được đoạn ông anh trai phải tiếp tục đi học đặc biệt là cùng trường với mình, Uyển Nhi rất vui. Không dừng ở đó ông lại dội một quả bom trước mặt Uyển Nhi.
"Vị hôn phu? Đính ước? Thời đại nào rồi còn như vậy chứ?"
Dường như không cần suy nghĩ Uyển Nhi ngay lập tức hét lên.
- PHẢN..ĐỐI.
- PHẢN ĐỐI..... VÔ...HIỆU LỰC. Ông nội Uyển Nhi gõ cây gậy xuống sàn nhà, nhìn thái độ cứng rắn của ông nội, Uyển Nhi chuyển sang năn nỉ, làm nũng.
- Ông à... bây giờ cháu vẫn còn nhỏ mà, với lại cháu đâu biết mặt anh ta đâu?
Đáp lại ánh mắt ấy bằng một câu nói thẳng thừng của ông.
- Không bàn bạc gì nữa, ông đã quyết định rồi. Hơn nữa ông cũng từng gặp cậu ta vài lần, cậu ta là một người tốt!
- Tốt thì mọi người đi mà lấy, hừm._Uyển Nhi ném cái gối mình đang ôm xuống ghế sofa, bản thân thì quay lại phòng mình.
"Rầm.."
Nhìn Uyển Nhi tức giận đi lên phòng như vậy, không khí trong nhà không khỏi yên ắng. Từng tiếng "bốp...rầm....choang...." vang lên rõ mồn một, Lâm Nhật Khải hơi nhíu mày, nghĩ thầm.
"Bao nhiêu năm không gặp mà tính tình con bé vẫn vậy! Haizz... chẳng biết phải tốn bao nhiêu tiền sửa lại căn phòng sao cơn giông bão đây?"
Trong đầu ông bây giờ là một đóng suy nghĩ ngổn ngang, một bên là đứa cháu gái ông yêu quý còn bên kia là ông bạn gái lâu năm, người đã từng giúp đỡ ông trong thời kỳ ông khó khăn nhất.
"Haiz.." Kết thúc mọi suy nghĩ bằng tiếng thở dài, ông nói với các con mình một tiếng rồi quay về phòng.
*lời t/g: sorry mọi người vì thời gian qua mình đã biệt tăm biệt tích, mình hứa từ giờ mình sẽ đăng truyện đều.
Lịch post: có thể 1- 2c / tuần (nếu rảnh) mình sẽ đăng vào chủ nhật mỗi tuần.
Tác giả :
Sarah