Hồi Đầu
Chương 3
Đến công ty, tôi thấy Diệp Du quay lưng về phía mình, bên cạnh có vài đồng nghiệp thiết kế. Tôi còn chưa đi qua thì người vừa gọi điện thoại cho tôi Tiểu Chu đã gân cổ gọi.
“Thiết kế Tần, nơi này!"
Tôi đi chầm chậm qua, càng đến gần thì thấy thân thể Diệp Du càng căng cứng.
“Diệp tiên sinh, có chỗ nào không hài lòng?" Tôi đến cạnh Diệp Du, lộ ra nụ cười khách khí.
Diệp Du nhìn tôi, xấu hổ cúi thấp đầu, ho một tiếng mới ngẩng lên, chẳng qua sắc mặt đã trở nên đỏ bừng. Tôi hơi cao hơn so với Diệp Du một chút, liếc mắt đã nhìn thấy một dấu vết nhàn nhạt ở cổ cậu, nét cười của tôi dần sâu sắc thêm, Diệp Du nhìn vào mắt tôi, mặt càng ửng đỏ.
“Diệp tiên sinh, anh không thoải mái sao?" Tiểu Chu đứng bên cạnh nghi hoặc nhìn Diệp Du, ân cần hỏi han.
“Không, chúng ta tiếp tục bàn chuyện vừa rồi đi." Diệp Du chậm rãi bình tĩnh trở lại, chỉ vào một chỗ trên bản vẽ rồi nói ra kiến nghị của cậu.
Tôi xem bản vẽ, cảm thấy kỳ thực Diệp Du có cái nhìn rất khá đối với bề mặt bản thiết kế này, bất quá tôi biết cậu là con trai độc nhất trong nhà, nhất định phải kế thừa phần gia nghiệp của dòng họ.
Đối với chuyện Diệp Du là thiếu gia nhà giàu, tôi đã biết rõ khi bắt đầu đến với nhau, cậu cũng không cố ý giấu diếm tôi.
Giải quyết xong vấn đề công việc, tất cả mọi người nói muốn đi ăn với nhau, tôi thấy Diệp Du có ý định từ chối, liền lên tiếng giải vây cho cậu bảo rằng còn chút chuyện cần thương lượng, đồng thời khi cậu còn chưa kịp phản bác tôi đã kéo cậu ra khỏi công ty.
Mãi đến tận lúc nhét người vào trong xe, đóng cửa lại, tôi mới thở phào nhẹ nhõm ngồi vào ghế lái.
“Tần Kỳ, anh có ý gì?"
“Đợi đến nơi anh sẽ nói cho em." Tôi nghiêng người qua trao cậu một nụ cười nhẹ, sau đó khởi động xe.
Đại khái khoảng mười phút sau, tôi dừng xe, Diệp Du ngồi bên trong dường như không có ý định bước xuống, tôi quay đầu nhìn cậu, “Xuống xe đi, em vẫn đang trốn tránh anh?"
Diệp Du nhìn tôi thật sâu một chút, sau đó đồng ý xuống xe.
“Tại sao phải đưa tôi đến trường học?"
“Đến trường cũ thì có gì không tốt?" Tôi kéo tay Diệp Du, chậm rãi bước đến gần nơi tràn ngập hết thảy hồi ức giữa chúng tôi.
Tay Diệp Du giật giật, rồi không còn giãy dụa nữa, ngoan ngoãn để mặc tôi lôi kéo, không nói gì.
Tôi đi phía trước cười cười, cảm thấy có lẽ tất cả vẫn còn kịp, còn có thể bù đắp, bất kể quãng thời gian xa cách bảy năm, nhưng việc Diệp Du trốn tránh vẫn làm tôi suy nghĩ không ra.
“Diệp Du, em còn nhớ nơi này không?" Tôi đứng ở cầu thang giữa tầng hai và tầng ba, xoay người cúi nhìn cậu.
“Nhớ rõ." Ánh mắt Diệp Du hơi mơ hồ, cúi đầu nhỏ giọng trả lời.
“Anh nghĩ hẳn là em cũng biết," Tôi cúi đầu nghiêm túc nhìn cậu, “Trước đây anh không có bất kỳ người bạn nào để trò chuyện, cũng chưa từng tiếp xúc thân mật quá mức với ai, mãi đến ngày đó em đã ngây ngốc lao ra thổ lộ tình cảm với anh."
“Anh vẫn luôn ghét phải liên lụy quá sâu với người khác, cũng không ưa giao thiệp giữa người với người, thế giới của anh xưa nay chỉ có một mình anh."
“Nhưng em đã xông vào thế giới của anh, vô cùng mạnh mẽ xé mở ra một phương diện khác bên trong con người anh."
“Lần đầu tiên anh thích một người, lần đầu tiên anh học được cách quan tâm, lần đầu tiên anh muốn một ai đó tiến vào thế giới của anh."
“Anh vẫn cảm thấy, không có chuyện một người không thể sống thiếu một người, thế nhưng anh nhận ra anh không thể rời xa em."
“Em tàn nhẫn bỏ đi như vậy, không để lại cho anh cái gì, đến bây giờ đã bảy năm."
“Anh vẫn muốn thật sự bên cạnh em cả đời, anh không lừa em."
“Diệp Du, em còn nguyện ý không?"
Tôi nói không ngừng, nói ra cho Diệp Du toàn bộ ý nghĩ chân thật nhất trong nội tâm không hề giữ lại điều gì.
Chỉ Diệp Du là có thể khiến tôi trở nên như vậy.
Như cậu từng nói lúc trước “Muốn chờ bên cạnh anh", tôi cảm thấy người đó, chỉ có thể là Diệp Du.
Diệp Du vẫn cúi đầu, nhưng thân thể không ngừng run rẩy và thanh âm nức nở đã nói lên cảm xúc chân thật nhất của cậu. Tôi chầm chậm cúi người ôm lấy cậu, tựa như ôm lấy khoảng cách bảy năm giữa chúng tôi.
Một lúc thật lâu sau, Diệp Du mới nâng hai tay lên, ôm siết lấy tôi.
“Tần Kỳ, tôi nguyện ý."
Tôi và Diệp Du đi dạo trong trường thật lâu, tận đến khi sắc trời đã tối đen, chúng tôi mới rời khỏi.
Vì tôi lái xe nên quyết định đưa Diệp Du về nhà cậu trước, còn chuyện quay lại yêu nhau, tôi cảm giác bây giờ nói ra hình như vẫn quá sớm.
Đến khi đưa Diệp Du về tới nhà, trời đã hoàn toàn đen kịt.
“Đi thôi, anh muốn xem nơi ở của em." Chờ Diệp Du xuống xe, tôi dắt tay cậu.
Diệp Du gật gật đầu, không từ chối tôi.
Còn chưa lên lầu, tôi và Diệp Du cùng phát hiện ra một người đang đứng bên ngoài, ánh đèn trên lầu rất sáng, nên chúng tôi có thể nhìn thấy rõ ràng người đang đứng ở kia, là một cô gái.
Thời khắc nhận ra cô gái đó, Diệp Du tựa hồ ngay lập tức giật tay ra khỏi tay tôi.
Lúc tôi còn chưa kịp nghi hoặc, cô gái đã bước lại gần, đồng thời kêu tên Diệp Du.
“A Du, sao bây giờ anh mới về?"
Hóa ra là người quen.
Tôi chuyển tầm mắt qua người Diệp Du, thấy cậu có chút rối loạn.
“Ồ, đây là bạn anh sao?" Người con gái kia có lẽ mới phát hiện sự tồn tại của tôi, tò mò nhìn tôi.
“Chào cô." Tôi gật đầu với cô gái, đành chấp nhận thân phận bạn bè.
“Hạ Nhu, sao em tới đây?" Diệp Du nãy giờ vẫn không nói gì rốt cục đã lên tiếng, có điều cậu cũng không có giải thích gì đối với sự cam chịu thừa nhận của tôi.
“Em có gọi di dộng cho anh đấy, nhưng điện thoại anh tắt máy." Hạ Nhu vừa nói vừa lấy một cái hộp ra từ trong túi ra, “Ầy, đây là mẫu nhẫn đính hôn cuối cùng đã xác định, trước khi đi anh có nói để em làm chủ, nhưng em vẫn cảm thấy muốn cho anh xem qua một chút. Giờ đến nhà anh cũng là vì chuyện này."
“Nhẫn đính hôn?" Tôi trố mắt nhìn Diệp Du, nhận ra ánh mắt của cậu đối với tôi có chút né tránh.
“Đúng vậy, tôi với A Du sắp đính hôn." Nói xong Hạ Nhu liền đi lên trước ôm lấy cánh tay Diệp Du, “Anh là bạn của A Du, cũng nên đến dự chứ?"
Tôi há miệng, phát hiện cái gì cũng không nói nên lời.
Thì ra không chỉ là người quen, còn là vợ chưa cưới.
Nên mới vội vàng bỏ tay tôi ra như vậy sao?
Hết chương 3.
“Thiết kế Tần, nơi này!"
Tôi đi chầm chậm qua, càng đến gần thì thấy thân thể Diệp Du càng căng cứng.
“Diệp tiên sinh, có chỗ nào không hài lòng?" Tôi đến cạnh Diệp Du, lộ ra nụ cười khách khí.
Diệp Du nhìn tôi, xấu hổ cúi thấp đầu, ho một tiếng mới ngẩng lên, chẳng qua sắc mặt đã trở nên đỏ bừng. Tôi hơi cao hơn so với Diệp Du một chút, liếc mắt đã nhìn thấy một dấu vết nhàn nhạt ở cổ cậu, nét cười của tôi dần sâu sắc thêm, Diệp Du nhìn vào mắt tôi, mặt càng ửng đỏ.
“Diệp tiên sinh, anh không thoải mái sao?" Tiểu Chu đứng bên cạnh nghi hoặc nhìn Diệp Du, ân cần hỏi han.
“Không, chúng ta tiếp tục bàn chuyện vừa rồi đi." Diệp Du chậm rãi bình tĩnh trở lại, chỉ vào một chỗ trên bản vẽ rồi nói ra kiến nghị của cậu.
Tôi xem bản vẽ, cảm thấy kỳ thực Diệp Du có cái nhìn rất khá đối với bề mặt bản thiết kế này, bất quá tôi biết cậu là con trai độc nhất trong nhà, nhất định phải kế thừa phần gia nghiệp của dòng họ.
Đối với chuyện Diệp Du là thiếu gia nhà giàu, tôi đã biết rõ khi bắt đầu đến với nhau, cậu cũng không cố ý giấu diếm tôi.
Giải quyết xong vấn đề công việc, tất cả mọi người nói muốn đi ăn với nhau, tôi thấy Diệp Du có ý định từ chối, liền lên tiếng giải vây cho cậu bảo rằng còn chút chuyện cần thương lượng, đồng thời khi cậu còn chưa kịp phản bác tôi đã kéo cậu ra khỏi công ty.
Mãi đến tận lúc nhét người vào trong xe, đóng cửa lại, tôi mới thở phào nhẹ nhõm ngồi vào ghế lái.
“Tần Kỳ, anh có ý gì?"
“Đợi đến nơi anh sẽ nói cho em." Tôi nghiêng người qua trao cậu một nụ cười nhẹ, sau đó khởi động xe.
Đại khái khoảng mười phút sau, tôi dừng xe, Diệp Du ngồi bên trong dường như không có ý định bước xuống, tôi quay đầu nhìn cậu, “Xuống xe đi, em vẫn đang trốn tránh anh?"
Diệp Du nhìn tôi thật sâu một chút, sau đó đồng ý xuống xe.
“Tại sao phải đưa tôi đến trường học?"
“Đến trường cũ thì có gì không tốt?" Tôi kéo tay Diệp Du, chậm rãi bước đến gần nơi tràn ngập hết thảy hồi ức giữa chúng tôi.
Tay Diệp Du giật giật, rồi không còn giãy dụa nữa, ngoan ngoãn để mặc tôi lôi kéo, không nói gì.
Tôi đi phía trước cười cười, cảm thấy có lẽ tất cả vẫn còn kịp, còn có thể bù đắp, bất kể quãng thời gian xa cách bảy năm, nhưng việc Diệp Du trốn tránh vẫn làm tôi suy nghĩ không ra.
“Diệp Du, em còn nhớ nơi này không?" Tôi đứng ở cầu thang giữa tầng hai và tầng ba, xoay người cúi nhìn cậu.
“Nhớ rõ." Ánh mắt Diệp Du hơi mơ hồ, cúi đầu nhỏ giọng trả lời.
“Anh nghĩ hẳn là em cũng biết," Tôi cúi đầu nghiêm túc nhìn cậu, “Trước đây anh không có bất kỳ người bạn nào để trò chuyện, cũng chưa từng tiếp xúc thân mật quá mức với ai, mãi đến ngày đó em đã ngây ngốc lao ra thổ lộ tình cảm với anh."
“Anh vẫn luôn ghét phải liên lụy quá sâu với người khác, cũng không ưa giao thiệp giữa người với người, thế giới của anh xưa nay chỉ có một mình anh."
“Nhưng em đã xông vào thế giới của anh, vô cùng mạnh mẽ xé mở ra một phương diện khác bên trong con người anh."
“Lần đầu tiên anh thích một người, lần đầu tiên anh học được cách quan tâm, lần đầu tiên anh muốn một ai đó tiến vào thế giới của anh."
“Anh vẫn cảm thấy, không có chuyện một người không thể sống thiếu một người, thế nhưng anh nhận ra anh không thể rời xa em."
“Em tàn nhẫn bỏ đi như vậy, không để lại cho anh cái gì, đến bây giờ đã bảy năm."
“Anh vẫn muốn thật sự bên cạnh em cả đời, anh không lừa em."
“Diệp Du, em còn nguyện ý không?"
Tôi nói không ngừng, nói ra cho Diệp Du toàn bộ ý nghĩ chân thật nhất trong nội tâm không hề giữ lại điều gì.
Chỉ Diệp Du là có thể khiến tôi trở nên như vậy.
Như cậu từng nói lúc trước “Muốn chờ bên cạnh anh", tôi cảm thấy người đó, chỉ có thể là Diệp Du.
Diệp Du vẫn cúi đầu, nhưng thân thể không ngừng run rẩy và thanh âm nức nở đã nói lên cảm xúc chân thật nhất của cậu. Tôi chầm chậm cúi người ôm lấy cậu, tựa như ôm lấy khoảng cách bảy năm giữa chúng tôi.
Một lúc thật lâu sau, Diệp Du mới nâng hai tay lên, ôm siết lấy tôi.
“Tần Kỳ, tôi nguyện ý."
Tôi và Diệp Du đi dạo trong trường thật lâu, tận đến khi sắc trời đã tối đen, chúng tôi mới rời khỏi.
Vì tôi lái xe nên quyết định đưa Diệp Du về nhà cậu trước, còn chuyện quay lại yêu nhau, tôi cảm giác bây giờ nói ra hình như vẫn quá sớm.
Đến khi đưa Diệp Du về tới nhà, trời đã hoàn toàn đen kịt.
“Đi thôi, anh muốn xem nơi ở của em." Chờ Diệp Du xuống xe, tôi dắt tay cậu.
Diệp Du gật gật đầu, không từ chối tôi.
Còn chưa lên lầu, tôi và Diệp Du cùng phát hiện ra một người đang đứng bên ngoài, ánh đèn trên lầu rất sáng, nên chúng tôi có thể nhìn thấy rõ ràng người đang đứng ở kia, là một cô gái.
Thời khắc nhận ra cô gái đó, Diệp Du tựa hồ ngay lập tức giật tay ra khỏi tay tôi.
Lúc tôi còn chưa kịp nghi hoặc, cô gái đã bước lại gần, đồng thời kêu tên Diệp Du.
“A Du, sao bây giờ anh mới về?"
Hóa ra là người quen.
Tôi chuyển tầm mắt qua người Diệp Du, thấy cậu có chút rối loạn.
“Ồ, đây là bạn anh sao?" Người con gái kia có lẽ mới phát hiện sự tồn tại của tôi, tò mò nhìn tôi.
“Chào cô." Tôi gật đầu với cô gái, đành chấp nhận thân phận bạn bè.
“Hạ Nhu, sao em tới đây?" Diệp Du nãy giờ vẫn không nói gì rốt cục đã lên tiếng, có điều cậu cũng không có giải thích gì đối với sự cam chịu thừa nhận của tôi.
“Em có gọi di dộng cho anh đấy, nhưng điện thoại anh tắt máy." Hạ Nhu vừa nói vừa lấy một cái hộp ra từ trong túi ra, “Ầy, đây là mẫu nhẫn đính hôn cuối cùng đã xác định, trước khi đi anh có nói để em làm chủ, nhưng em vẫn cảm thấy muốn cho anh xem qua một chút. Giờ đến nhà anh cũng là vì chuyện này."
“Nhẫn đính hôn?" Tôi trố mắt nhìn Diệp Du, nhận ra ánh mắt của cậu đối với tôi có chút né tránh.
“Đúng vậy, tôi với A Du sắp đính hôn." Nói xong Hạ Nhu liền đi lên trước ôm lấy cánh tay Diệp Du, “Anh là bạn của A Du, cũng nên đến dự chứ?"
Tôi há miệng, phát hiện cái gì cũng không nói nên lời.
Thì ra không chỉ là người quen, còn là vợ chưa cưới.
Nên mới vội vàng bỏ tay tôi ra như vậy sao?
Hết chương 3.
Tác giả :
Vô Huyền