Hội Chứng Peter Pan
Chương 26: Bộ phim chết chóc (1)
Trên vô lăng là mười mấy tờ giấy A4 được trải dài, bên trên là những ký tự chi chít khiến người ta hoa cả mắt. Một bàn tay lộ rõ khớp xương cầm tờ giấy, đợi sau xem xong thì nhanh chóng lật sang trang.
Chu Sa ngồi trên ghế phụ uống sữa đậu nành. Tối qua cậu mới trở về từ thành phố Phuợng Hoàng kế bên, về nhà ngủ chưa được ba tiếng đã phải đến hiện trường tiếp theo, bây giờ cả người cậu như đang trên mây.
Trong xe nhất thời không có ai nói chuyện, chỉ có tiếng ừng ực của sữa đậu nành trôi xuống cổ họng.
Một lát sau, có người mở cửa sau xe ra, Trần Giai Kỳ ngồi vào xe rồi đưa hai túi giấy màu nâu vẫn còn nóng hổi, bên trên in hình một ông già mà ai cũng biết là ai.
“Cảm ơn." Túc Hải cầm lấy, tạm thời đặt sang một bên.
“Cảm ơn nhé." Chu Sa không hề khách khí thò tay vào lấy hamburger ra, xé bao bì đóng gói rồi bỏ vào miệng, còn lẩm bẩm, “Bây giờ mấy cái hamburger đều nhỏ như vậy sao, biết vậy tôi đã mua hai cái rồi……."
Trần Giai Kỳ chỉ túi nilon trước mặt anh, bên trong là bịch sữa đậu nành đã uống hết, một túi giấy đựng bánh kẹp và một túi cơm nắm tiện lợi, “Anh ăn cũng nhiều quá rồi đấy."
“Bổ sung năng lượng ấy mà." Chu Sa không cho là đúng.
Túc Hải đọc mười mấy tờ tài liệu một lần, sau đó lấy cái kẹp nhỏ trong ngăn chứa đồ ghim lại rồi đặt sang một bên, kế đó anh mới lấy cà phê trong túi giấy ra. Nhiệt độ nóng bỏng xuyên qua các nếp gấp của ly truyền tới lòng bàn tay, nhanh chóng san bằng tinh thần mệt mỏi suốt cả đêm.
Anh nhấp một hớp nhỏ, để mặc độ nóng khuấy đảo bừa bãi trong miệng, “Nhân thời gian này, Chu Sa tổng kết về kết quả thăm viếng hai ngày nay của cậu đi."
“Vâng." Chu Sa nuốt miếng hamburger cuối cùng xuống, vo bao bì lại rồi ném vào túi nilon, “Người chết tên là Dư Phượng San, quê ở tỉnh Y, năm nay 30 tuổi. Sau khi tốt nghiệp Đại học vào năm 22 tuổi thì ở lại thành phố Phượng Hoàng, bây giờ đang làm nhân viên thu ngân tại một công ty trang trí. Người chết và bạn trai tên là Trịnh Vĩ có tình cảm ổn định, là một kỹ sư phần mềm.
Hai người mới quen nhau hồi đầu năm nay, sau đó nhanh chóng yêu đương. Nhưng bởi vì công ty của Trịnh Vĩ nằm trong khu phát triển nên cách xa thành phố, hơn nữa công ty cũng có ký túc xá cho nhân viên, vì vậy hai người họ không ở chung với nhau. Theo hàng xóm thì quan hệ của hai người rất tốt, ngày thường cũng chưa từng thấy hai người cãi nhau lần nào, tuy rằng mới yêu nhau chưa lâu nhưng đã gặp mặt bố mẹ hai bên gia đình rồi, cũng quyết định tổ chức đám cưới vào cuối năm. Nhìn chung hai người là một cặp khá khiến người ta hâm mộ."
Cậu nói xong thì hơi khát, bèn lấy cà phê ra nhấp một hớp, sau đó bị nóng đến hít hà, “Đội Phó, sao anh uống được vậy, độ nóng này quả thật là cực hình."
“Để nó nguội một lát, cậu nói tiếp đi."
Chu Sa đành phải mở nắp ra, mong nó có thể nhanh nguội, “Buổi tối trước ngày xảy ra vụ việc đúng lúc là cuối tuần, nạn nhân hẹn hò với Trịnh Vĩ về, em sẽ không kể quá trình cụ thể, dù sao cũng không phải là thứ mấy chó độc thân như tụi mình nên nghe. Tóm lại, theo Trịnh Vĩ nói thì hai người đã hẹn tối thứ tư tuần sau đi xem phòng, lúc đó nạn nhân nghe xong thì cực kỳ vui vẻ, không hề có bất kỳ biểu hiện gì lạ thường, sau đó anh ta đưa nạn nhân về nhà, còn mình thì quay lại ký túc xá của công ty.
Bởi vì hai người ít có thời gian bên nhau nên họ thường gọi video vào buổi tối. Vào tối thứ Hai, Trịnh Vĩ phát hiện điện thoại của nạn nhân không ai bắt máy, lúc đó anh ta tưởng nạn nhân bận rộn nên cũng không quan tâm lắm. Ai ngờ đến thứ Ba, điện thoại của nạn nhân vẫn trong tình trạng không thể liên lạc được, lúc này Trịnh Vĩ không nhịn nổi nữa, quyết định sau khi tan làm sẽ đến nhà nạn nhân, sau đó thì anh ta phát hiện nạn nhân đã bị sát hại."
“Tương tự với vụ án trước đó chúng ta điều tra, trên người nạn nhân có sáu nhát dao, cánh tay trái hai nhát, trên ngực một nhát, bụng một nhát và trên chân trái hai nhát, tất cả đều là vết thương do lưỡi dao tạo thành, miệng vết thương rất sâu khiến máu chảy đầy đất. Nhưng mà nguyên nhân tử vong cuối cùng của cô ấy lại là thắt cổ —- nạn nhân đã dùng thắt lưng treo cổ mình lên đèn chùm ở phòng khách."
Cậu nói xong, khẽ thở phào một hơi, mệt mỏi xoa ấn đường, “Theo đồng nghiệp và hàng xóm nói thì tính cách nạn nhân hiền lành, là cô gái thấy một bà già té ngã cũng sẽ chạy đến đỡ, vì vậy trước giờ chưa từng gây thù oán với ai. Cô ấy cũng không có lý do gì để tự tử cả — cơ thể khoẻ mạnh, công việc thuận lợi, tình yêu mỹ mãn."
Trần Giai Kỳ cắn môi, cô nghĩ đến tình trạng chết của nạn nhân thì không ăn nổi nữa, thế là đặt nửa chiếc bánh hamburger còn lại vào trong túi, “Sao tự dưng lại tự tử chứ, cho dù thật sự………Ai lại tra tấn bản thân mình trước khi tự tử đâu chứ."
“Đúng vậy, thảm quá." Trong đầu Chu Sa vẫn còn hiện lên hình ảnh của hiện trường vụ án, máu me be bét, bởi vì tiếp xúc lâu với không khí nên đã bị oxy hoá thành màu đen sền sệt, lại còn toả ra mùi máu tanh khiến người ta khó chịu. Thi thể được treo trên vết máu, giống như bị thẩm phán vậy, miệng vết thương khắp cơ thể đều đã khô cứng lại, biến thành từng vết nứt ghê rợn.
“Đến giờ rồi, đi thôi." Túc Hải bỏ ly cà phê xuống, mở cửa xe ra, “Còn có chuyện cần chúng ta giải quyết nữa."
**
Hôm nay là đám tang của Lữ Tâm Huệ.
Khi còn sống, Lữ Tâm Huệ là một thực tập sinh của công ty giải trí Tẫn Hoan, thông qua cuộc thi thử giọng trực tuyến “Thần tượng Quốc dân" vào hai tháng trước rồi ký hợp đồng với công ty cùng mười hai cô gái khác.
Theo kế hoạch của công ty, trước khi kết thúc mùa hè sẽ cho ra mắt công chúng một nhóm nhạc mười ba cô gái. Thế nhưng, cô gái mười chín tuổi này vẫn chưa chờ đợi ước mơ của mình thành hiện thực, chưa kịp bước lên sân khấu trải đầy hoa và những tiếng vỗ tay thì đã nằm trong chiếc quan tài lạnh lẽo.
Bởi vì vẻ ngoài ngọt ngào xinh xắn, Lữ Tâm Huệ cũng trở nên khá nổi tiếng và thu hút rất nhiều fans trong cuộc thi thử giọng, vì vậy đám tang lần này cũng tổ chức rất long trọng. Bên ngoài có mấy phóng viên khiêng thiết bị camera và giơ micro dựng đứng trước bàn đăng ký thông tin. Hầu hết fans đến tham dự đều là con trai, ai nấy đều ôm bó hoa và đứng khá xa. Họ mặc vội chiếc áo cổ vũ màu đen gấp gáp chạy nhanh khỏi chỗ làm, bên trên in hình chibi nhỏ của Lữ Tâm Huệ, cô đang nhắm mắt nằm trên đám mây trắng mềm mại, sau lưng cô là một đôi cánh đang dần hiện ra.
“Nhóm nhạc của Lữ Tâm Huệ chủ yếu hướng đến phái nam, ba người xếp hạng trong nhóm chờ lên sân khấu." Trần Giai Kỳ nói, “Khá giống cách thức hoạt động của nhóm nhạc AKB48 của Nhật Bản, cũng đi theo con đường đào tạo thần tượng. Cô ấy cũng được xem như có thành tích tầm trung trong nhóm thực tập sinh, đứng hạng năm trong cuộc bầu chọn trực tuyến, cô ấy cũng xếp hạng năm, sáu trong đợt bình chọn hai lần hàng tháng."
“Bình chọn sao?" Chu Sa khó hiểu, “Không phải đã ra mắt rồi sao, sao còn bình chọn gì nữa?"
“Mỗi tháng công ty sẽ công bố video của thực tập sinh, sau đó để fans chọn ra ba người nổi tiếng nhất trong tháng, cuối cùng tổng hợp vài cuộc bình chọn để quyết định vị trí trong nhóm của các cô gái này, đây cũng là một cách tăng độ hot trá hình trước khi ra mắt."
Chu Sa cảm thấy sợ hãi trước sự cạnh tranh khốc liệt của ngành giải trí hiện giờ, “Ngay cả dự bị cũng vất vả vậy sao?"
“Ừm, vì vậy áp lực của họ rất lớn…." Trần Giai Kỳ nói xong, bỗng nhiên trong mắt loé sáng, “Khoan đã, có thể nào là như này…….Bởi vì Lữ Tâm Huệ ở trong môi trường áp lực một thời gian dài nên tâm lý xuất hiện vấn đề, vì vậy xuất hiện hành vi tự hành hạ bản thân. Nhưng bởi vì e dè mình là người của công chúng nên không chữa trị kịp thời, thế nên bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng biến thành tự sát?"
Chu Sa nhìn cô như kẻ khờ, “Cô không có mặt vào hôm khám nghiệm tử thi hả? Có cô gái nào tự dùng dao rạch mặt của mình không hả? Huống chi cô ấy còn là một thần tượng nữa."
“Cũng không có cách nào giải thích tại sao cách chết này bỗng dưng trở nên phổ biến," Túc Hải nói, “Cho đến giờ, cô ấy là nạn nhân thứ ba được phát hiện có cùng một cách chết như này, đây tuyệt đối không phải là trùng hợp."
Chẳng mấy chốc đã đến lượt họ, có lẽ cô gái phụ trách ghi tên khách viếng là người thân của Lữ Tâm Huệ, biểu cảm của cô ta khá tệ, đưa bút máy qua một cách cứng ngắc. Túc Hải từ chối, sau đó rút thẻ cảnh sát trong túi áo sơ mi ra đưa đến trước mặt cô ta, “Ngại quá, là công vụ."
Trên mặt cô gái hiện lên biểu cảm muốn ngăn cản, mở miệng ra nhưng sau đó lại nuốt lời nói lạnh lùng xuống. Cô ta nói gì đó với người bên cạnh rồi ném bút xuống, nói với họ: “Mọi người đi theo tôi, đi từ bên này."
Cô gái dẫn họ đi đường vòng, đi từ cửa hông vào trong nhà cúng tế. Cô ta vừa dẫn họ đi vừa nói: “Trước tiên mấy người đừng hỏi gì cả, đợi sau khi đám tang kết thúc thì tôi sẽ dẫn mấy người đến tìm dượng. Hai ngày nay dượng quá đau khổ nhưng vẫn phải xốc lại tinh thần thu xếp những chuyện này, tốt nhất mấy người đừng nên làm phiền dượng ấy lâu, cơ thể dượng ấy không chịu nổi đâu."
“Ừm." Túc Hải đáp.
Chu Sa bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Tụi mình làm vậy không phải vì cho nạn nhân một câu trả lời hay sao? Bây giờ lại còn bị ghét như vậy?"
Trần Giai Kỳ huých cậu một cái, ý bảo cậu đừng nói nữa.
Nhà cúng tế được bố trí rất trang nghiêm, một tấm lụa trắng như ngăn cách thế giới đầy màu sắc bên ngoài, chỉ còn lại nỗi bi thương hiu quạnh lơ lửng trong không gian khoảng chừng mấy chục mét vuông. Lữ Tâm Huệ nằm trong chiếc quan tài thuỷ tinh đặt ở giữa nhà cúng tế, cô mặc chiếc váy cưới trắng tinh, dài che phủ bàn chân, trên mũi giày màu bạc của đôi giày cao gót được điểm xuyến một viên ngọc trai nho nhỏ, đang phát ra ánh sáng ấm áp dưới ánh đèn chùm. Đôi găng tay lụa màu trắng cũng kéo cao đến khuỷu tay, hai tay nắm lại đặt ngang bụng, chỗ đó còn đặt một bó hoa lily màu xanh đang nở rộ.
Dựa theo miêu tả của vụ án, lúc Lữ Tâm Huệ còn sống thì bị chém tám nhát, trong đó có một nhát chém ngang mặt. Cô gái nhỏ vốn xinh xắn hay cười, bây giờ bỗng có một vết dao dữ tợn trên mặt khiến người ta không kìm được cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Mẹ của Lữ Tâm Huệ không biết đã khóc bao lâu, bây giờ đã không thành tiếng nữa, chỉ yên lặng nức nở. Bố cô đứng đờ đẫn ở bên, dường như đã cách biệt với thế giới này, ngay cả cái chớp mắt cũng chậm chạp. Tuy rằng ông đã chải chuốt vẻ bề ngoài để hôm nay đưa tiễn con gái, nhưng vẫn không thể che giấu hơi thở tuyệt vọng đau khổ được.
“Aiz……." Trần Giai Kỳ là con gái nên càng dễ bị xúc động khi thấy cảnh này, chỉ nhìn chốc lát rồi quay đầu đi, “Ủa?" Cô hơi bước về trước, người đưa tang cũng đã đến đông đủ, kề vai sát cánh đứng trong nhà cúng tế không lớn lắm này, tầm mắt bị người đứng trước chặn một nửa lại.
Cô kéo tay áo của Chu Sa, để cậu tới gần một chút, sau đó thì thầm, “Đó là cô Thẩm hả?"
“Hả?"
“Là người kia kìa," cô lén lút chỉ tay, “Người mặc váy đen đứng hàng đầu đó." Chu Sa còn chưa thấy mà Túc Hải đã nghiêng đầu sang theo phản xạ rồi khoá chặt bóng dáng ấy trong đám người.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền màu đen được cắt may khéo léo, viền ren bao phủ lấy chiếc cổ thon dài trắng ngần của cô. Thắt lưng cũng là màu tối, hai sợ dây rũ xuống đung đưa theo bước chân cô. Làn váy hơi dài, xoã xuống như một bông hoa nở ngược, mềm mại và yên tĩnh.
Cô búi hết tóc lên, ngoài viên ngọc trai trên cổ ra thì cô không đeo món trang sức nào khác trên người. Dường như cô nhận ra có ai đang nhìn mình, bỗng ngẩng đầu nhìn về phía bên này.
Không biết vì sao, Túc Hải vội nhìn sang chỗ khác nên không nhìn thấy được độ cong nho nhỏ trên môi của cô.
“Hẹn gặp lại!"
Chu Sa ngồi trên ghế phụ uống sữa đậu nành. Tối qua cậu mới trở về từ thành phố Phuợng Hoàng kế bên, về nhà ngủ chưa được ba tiếng đã phải đến hiện trường tiếp theo, bây giờ cả người cậu như đang trên mây.
Trong xe nhất thời không có ai nói chuyện, chỉ có tiếng ừng ực của sữa đậu nành trôi xuống cổ họng.
Một lát sau, có người mở cửa sau xe ra, Trần Giai Kỳ ngồi vào xe rồi đưa hai túi giấy màu nâu vẫn còn nóng hổi, bên trên in hình một ông già mà ai cũng biết là ai.
“Cảm ơn." Túc Hải cầm lấy, tạm thời đặt sang một bên.
“Cảm ơn nhé." Chu Sa không hề khách khí thò tay vào lấy hamburger ra, xé bao bì đóng gói rồi bỏ vào miệng, còn lẩm bẩm, “Bây giờ mấy cái hamburger đều nhỏ như vậy sao, biết vậy tôi đã mua hai cái rồi……."
Trần Giai Kỳ chỉ túi nilon trước mặt anh, bên trong là bịch sữa đậu nành đã uống hết, một túi giấy đựng bánh kẹp và một túi cơm nắm tiện lợi, “Anh ăn cũng nhiều quá rồi đấy."
“Bổ sung năng lượng ấy mà." Chu Sa không cho là đúng.
Túc Hải đọc mười mấy tờ tài liệu một lần, sau đó lấy cái kẹp nhỏ trong ngăn chứa đồ ghim lại rồi đặt sang một bên, kế đó anh mới lấy cà phê trong túi giấy ra. Nhiệt độ nóng bỏng xuyên qua các nếp gấp của ly truyền tới lòng bàn tay, nhanh chóng san bằng tinh thần mệt mỏi suốt cả đêm.
Anh nhấp một hớp nhỏ, để mặc độ nóng khuấy đảo bừa bãi trong miệng, “Nhân thời gian này, Chu Sa tổng kết về kết quả thăm viếng hai ngày nay của cậu đi."
“Vâng." Chu Sa nuốt miếng hamburger cuối cùng xuống, vo bao bì lại rồi ném vào túi nilon, “Người chết tên là Dư Phượng San, quê ở tỉnh Y, năm nay 30 tuổi. Sau khi tốt nghiệp Đại học vào năm 22 tuổi thì ở lại thành phố Phượng Hoàng, bây giờ đang làm nhân viên thu ngân tại một công ty trang trí. Người chết và bạn trai tên là Trịnh Vĩ có tình cảm ổn định, là một kỹ sư phần mềm.
Hai người mới quen nhau hồi đầu năm nay, sau đó nhanh chóng yêu đương. Nhưng bởi vì công ty của Trịnh Vĩ nằm trong khu phát triển nên cách xa thành phố, hơn nữa công ty cũng có ký túc xá cho nhân viên, vì vậy hai người họ không ở chung với nhau. Theo hàng xóm thì quan hệ của hai người rất tốt, ngày thường cũng chưa từng thấy hai người cãi nhau lần nào, tuy rằng mới yêu nhau chưa lâu nhưng đã gặp mặt bố mẹ hai bên gia đình rồi, cũng quyết định tổ chức đám cưới vào cuối năm. Nhìn chung hai người là một cặp khá khiến người ta hâm mộ."
Cậu nói xong thì hơi khát, bèn lấy cà phê ra nhấp một hớp, sau đó bị nóng đến hít hà, “Đội Phó, sao anh uống được vậy, độ nóng này quả thật là cực hình."
“Để nó nguội một lát, cậu nói tiếp đi."
Chu Sa đành phải mở nắp ra, mong nó có thể nhanh nguội, “Buổi tối trước ngày xảy ra vụ việc đúng lúc là cuối tuần, nạn nhân hẹn hò với Trịnh Vĩ về, em sẽ không kể quá trình cụ thể, dù sao cũng không phải là thứ mấy chó độc thân như tụi mình nên nghe. Tóm lại, theo Trịnh Vĩ nói thì hai người đã hẹn tối thứ tư tuần sau đi xem phòng, lúc đó nạn nhân nghe xong thì cực kỳ vui vẻ, không hề có bất kỳ biểu hiện gì lạ thường, sau đó anh ta đưa nạn nhân về nhà, còn mình thì quay lại ký túc xá của công ty.
Bởi vì hai người ít có thời gian bên nhau nên họ thường gọi video vào buổi tối. Vào tối thứ Hai, Trịnh Vĩ phát hiện điện thoại của nạn nhân không ai bắt máy, lúc đó anh ta tưởng nạn nhân bận rộn nên cũng không quan tâm lắm. Ai ngờ đến thứ Ba, điện thoại của nạn nhân vẫn trong tình trạng không thể liên lạc được, lúc này Trịnh Vĩ không nhịn nổi nữa, quyết định sau khi tan làm sẽ đến nhà nạn nhân, sau đó thì anh ta phát hiện nạn nhân đã bị sát hại."
“Tương tự với vụ án trước đó chúng ta điều tra, trên người nạn nhân có sáu nhát dao, cánh tay trái hai nhát, trên ngực một nhát, bụng một nhát và trên chân trái hai nhát, tất cả đều là vết thương do lưỡi dao tạo thành, miệng vết thương rất sâu khiến máu chảy đầy đất. Nhưng mà nguyên nhân tử vong cuối cùng của cô ấy lại là thắt cổ —- nạn nhân đã dùng thắt lưng treo cổ mình lên đèn chùm ở phòng khách."
Cậu nói xong, khẽ thở phào một hơi, mệt mỏi xoa ấn đường, “Theo đồng nghiệp và hàng xóm nói thì tính cách nạn nhân hiền lành, là cô gái thấy một bà già té ngã cũng sẽ chạy đến đỡ, vì vậy trước giờ chưa từng gây thù oán với ai. Cô ấy cũng không có lý do gì để tự tử cả — cơ thể khoẻ mạnh, công việc thuận lợi, tình yêu mỹ mãn."
Trần Giai Kỳ cắn môi, cô nghĩ đến tình trạng chết của nạn nhân thì không ăn nổi nữa, thế là đặt nửa chiếc bánh hamburger còn lại vào trong túi, “Sao tự dưng lại tự tử chứ, cho dù thật sự………Ai lại tra tấn bản thân mình trước khi tự tử đâu chứ."
“Đúng vậy, thảm quá." Trong đầu Chu Sa vẫn còn hiện lên hình ảnh của hiện trường vụ án, máu me be bét, bởi vì tiếp xúc lâu với không khí nên đã bị oxy hoá thành màu đen sền sệt, lại còn toả ra mùi máu tanh khiến người ta khó chịu. Thi thể được treo trên vết máu, giống như bị thẩm phán vậy, miệng vết thương khắp cơ thể đều đã khô cứng lại, biến thành từng vết nứt ghê rợn.
“Đến giờ rồi, đi thôi." Túc Hải bỏ ly cà phê xuống, mở cửa xe ra, “Còn có chuyện cần chúng ta giải quyết nữa."
**
Hôm nay là đám tang của Lữ Tâm Huệ.
Khi còn sống, Lữ Tâm Huệ là một thực tập sinh của công ty giải trí Tẫn Hoan, thông qua cuộc thi thử giọng trực tuyến “Thần tượng Quốc dân" vào hai tháng trước rồi ký hợp đồng với công ty cùng mười hai cô gái khác.
Theo kế hoạch của công ty, trước khi kết thúc mùa hè sẽ cho ra mắt công chúng một nhóm nhạc mười ba cô gái. Thế nhưng, cô gái mười chín tuổi này vẫn chưa chờ đợi ước mơ của mình thành hiện thực, chưa kịp bước lên sân khấu trải đầy hoa và những tiếng vỗ tay thì đã nằm trong chiếc quan tài lạnh lẽo.
Bởi vì vẻ ngoài ngọt ngào xinh xắn, Lữ Tâm Huệ cũng trở nên khá nổi tiếng và thu hút rất nhiều fans trong cuộc thi thử giọng, vì vậy đám tang lần này cũng tổ chức rất long trọng. Bên ngoài có mấy phóng viên khiêng thiết bị camera và giơ micro dựng đứng trước bàn đăng ký thông tin. Hầu hết fans đến tham dự đều là con trai, ai nấy đều ôm bó hoa và đứng khá xa. Họ mặc vội chiếc áo cổ vũ màu đen gấp gáp chạy nhanh khỏi chỗ làm, bên trên in hình chibi nhỏ của Lữ Tâm Huệ, cô đang nhắm mắt nằm trên đám mây trắng mềm mại, sau lưng cô là một đôi cánh đang dần hiện ra.
“Nhóm nhạc của Lữ Tâm Huệ chủ yếu hướng đến phái nam, ba người xếp hạng trong nhóm chờ lên sân khấu." Trần Giai Kỳ nói, “Khá giống cách thức hoạt động của nhóm nhạc AKB48 của Nhật Bản, cũng đi theo con đường đào tạo thần tượng. Cô ấy cũng được xem như có thành tích tầm trung trong nhóm thực tập sinh, đứng hạng năm trong cuộc bầu chọn trực tuyến, cô ấy cũng xếp hạng năm, sáu trong đợt bình chọn hai lần hàng tháng."
“Bình chọn sao?" Chu Sa khó hiểu, “Không phải đã ra mắt rồi sao, sao còn bình chọn gì nữa?"
“Mỗi tháng công ty sẽ công bố video của thực tập sinh, sau đó để fans chọn ra ba người nổi tiếng nhất trong tháng, cuối cùng tổng hợp vài cuộc bình chọn để quyết định vị trí trong nhóm của các cô gái này, đây cũng là một cách tăng độ hot trá hình trước khi ra mắt."
Chu Sa cảm thấy sợ hãi trước sự cạnh tranh khốc liệt của ngành giải trí hiện giờ, “Ngay cả dự bị cũng vất vả vậy sao?"
“Ừm, vì vậy áp lực của họ rất lớn…." Trần Giai Kỳ nói xong, bỗng nhiên trong mắt loé sáng, “Khoan đã, có thể nào là như này…….Bởi vì Lữ Tâm Huệ ở trong môi trường áp lực một thời gian dài nên tâm lý xuất hiện vấn đề, vì vậy xuất hiện hành vi tự hành hạ bản thân. Nhưng bởi vì e dè mình là người của công chúng nên không chữa trị kịp thời, thế nên bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng biến thành tự sát?"
Chu Sa nhìn cô như kẻ khờ, “Cô không có mặt vào hôm khám nghiệm tử thi hả? Có cô gái nào tự dùng dao rạch mặt của mình không hả? Huống chi cô ấy còn là một thần tượng nữa."
“Cũng không có cách nào giải thích tại sao cách chết này bỗng dưng trở nên phổ biến," Túc Hải nói, “Cho đến giờ, cô ấy là nạn nhân thứ ba được phát hiện có cùng một cách chết như này, đây tuyệt đối không phải là trùng hợp."
Chẳng mấy chốc đã đến lượt họ, có lẽ cô gái phụ trách ghi tên khách viếng là người thân của Lữ Tâm Huệ, biểu cảm của cô ta khá tệ, đưa bút máy qua một cách cứng ngắc. Túc Hải từ chối, sau đó rút thẻ cảnh sát trong túi áo sơ mi ra đưa đến trước mặt cô ta, “Ngại quá, là công vụ."
Trên mặt cô gái hiện lên biểu cảm muốn ngăn cản, mở miệng ra nhưng sau đó lại nuốt lời nói lạnh lùng xuống. Cô ta nói gì đó với người bên cạnh rồi ném bút xuống, nói với họ: “Mọi người đi theo tôi, đi từ bên này."
Cô gái dẫn họ đi đường vòng, đi từ cửa hông vào trong nhà cúng tế. Cô ta vừa dẫn họ đi vừa nói: “Trước tiên mấy người đừng hỏi gì cả, đợi sau khi đám tang kết thúc thì tôi sẽ dẫn mấy người đến tìm dượng. Hai ngày nay dượng quá đau khổ nhưng vẫn phải xốc lại tinh thần thu xếp những chuyện này, tốt nhất mấy người đừng nên làm phiền dượng ấy lâu, cơ thể dượng ấy không chịu nổi đâu."
“Ừm." Túc Hải đáp.
Chu Sa bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Tụi mình làm vậy không phải vì cho nạn nhân một câu trả lời hay sao? Bây giờ lại còn bị ghét như vậy?"
Trần Giai Kỳ huých cậu một cái, ý bảo cậu đừng nói nữa.
Nhà cúng tế được bố trí rất trang nghiêm, một tấm lụa trắng như ngăn cách thế giới đầy màu sắc bên ngoài, chỉ còn lại nỗi bi thương hiu quạnh lơ lửng trong không gian khoảng chừng mấy chục mét vuông. Lữ Tâm Huệ nằm trong chiếc quan tài thuỷ tinh đặt ở giữa nhà cúng tế, cô mặc chiếc váy cưới trắng tinh, dài che phủ bàn chân, trên mũi giày màu bạc của đôi giày cao gót được điểm xuyến một viên ngọc trai nho nhỏ, đang phát ra ánh sáng ấm áp dưới ánh đèn chùm. Đôi găng tay lụa màu trắng cũng kéo cao đến khuỷu tay, hai tay nắm lại đặt ngang bụng, chỗ đó còn đặt một bó hoa lily màu xanh đang nở rộ.
Dựa theo miêu tả của vụ án, lúc Lữ Tâm Huệ còn sống thì bị chém tám nhát, trong đó có một nhát chém ngang mặt. Cô gái nhỏ vốn xinh xắn hay cười, bây giờ bỗng có một vết dao dữ tợn trên mặt khiến người ta không kìm được cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Mẹ của Lữ Tâm Huệ không biết đã khóc bao lâu, bây giờ đã không thành tiếng nữa, chỉ yên lặng nức nở. Bố cô đứng đờ đẫn ở bên, dường như đã cách biệt với thế giới này, ngay cả cái chớp mắt cũng chậm chạp. Tuy rằng ông đã chải chuốt vẻ bề ngoài để hôm nay đưa tiễn con gái, nhưng vẫn không thể che giấu hơi thở tuyệt vọng đau khổ được.
“Aiz……." Trần Giai Kỳ là con gái nên càng dễ bị xúc động khi thấy cảnh này, chỉ nhìn chốc lát rồi quay đầu đi, “Ủa?" Cô hơi bước về trước, người đưa tang cũng đã đến đông đủ, kề vai sát cánh đứng trong nhà cúng tế không lớn lắm này, tầm mắt bị người đứng trước chặn một nửa lại.
Cô kéo tay áo của Chu Sa, để cậu tới gần một chút, sau đó thì thầm, “Đó là cô Thẩm hả?"
“Hả?"
“Là người kia kìa," cô lén lút chỉ tay, “Người mặc váy đen đứng hàng đầu đó." Chu Sa còn chưa thấy mà Túc Hải đã nghiêng đầu sang theo phản xạ rồi khoá chặt bóng dáng ấy trong đám người.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền màu đen được cắt may khéo léo, viền ren bao phủ lấy chiếc cổ thon dài trắng ngần của cô. Thắt lưng cũng là màu tối, hai sợ dây rũ xuống đung đưa theo bước chân cô. Làn váy hơi dài, xoã xuống như một bông hoa nở ngược, mềm mại và yên tĩnh.
Cô búi hết tóc lên, ngoài viên ngọc trai trên cổ ra thì cô không đeo món trang sức nào khác trên người. Dường như cô nhận ra có ai đang nhìn mình, bỗng ngẩng đầu nhìn về phía bên này.
Không biết vì sao, Túc Hải vội nhìn sang chỗ khác nên không nhìn thấy được độ cong nho nhỏ trên môi của cô.
“Hẹn gặp lại!"
Tác giả :
Hải Lý