Hơi Ấm
Chương 51
Lúc Hạ Miên ở bệnh viện tiếp nhận kiểm tra đầu óc còn đang ngơ ngẩn, bên tai giống như vẫn luôn phát ra tiếng ù ù, mỗi câu nói mỗi ánh mắt của Bạc Cận Yến đều quanh quẩn ở trong đầu cô.
Mỗi lần cô nghĩ lại, rốt cuộc anh đã như vậy bao lâu rồi? Tại sao cho tới bây giờ mình chưa phát hiện ra?
Đúng như Mạc Bắc nói, là cô bị hạnh phúc che mắt.
Cô sống ở trong mộng cảnh tươi đẹp Bạc Cận Yến dệt lên cho cô, không nhìn thấy một chút gợn sóng ẩn núp dưới hình tượng tốt đẹp này. Ở trước mặt cô anh ngụy trang quá mức trấn tĩnh, thế cho nên cô hoàn toàn không phát hiện ra một dấu vết cỏn con nào. Chờ đến lúc phát hiện, vậy mà cũng chưa hề nghiên cứu qua.
Trong lòng Hạ Miên rất khó chịu, nhớ tới ánh mắt anh vừa tự trách vừa ưu thương lúc nãy, trái tim đang sống sờ sờ như bị khoét ra thành hai nửa.
Nhận được kết quả kiểm tra, Hạ Miên thở phào nhẹ nhõm. Thai nhi không có bất kỳ vấn đề gì, tỷ lệ sống của thai nhi bảy tháng cao vô cùng. Từ lúc đi ra khỏi phòng, cô quan sát chỉ thấy Bạc Cận Yến và Mạc Bắc đang ngồi theo dõi bên ngoài. Thấy Mạc Bắc đến cô thật bất ngờ, thế mà Bạc Cận Yến lại thông báo cho anh.
Mạc Bắc đi đến đón trước, liếc mắt nhìn vết đỏ trên cần cổ cô, khẽ biến sắc: "Có khỏe không?"
Hạ Miên gật đầu, rất nhanh ánh mắt lại rơi trên người Bạc Cận Yến.
Anh ngồi trên ghế dài ở hành lang, xa xa cùng cô nhìn nhau, rõ ràng khẩn trương lo âu, nhưng do dự không dám đi tới. Sợi tóc đen nhánh khiến khuôn mặt anh càng thêm nổi bật lên vẻ tái nhợt không có chút máu. Trong lòng Hạ Miên thắt chặt từng cơn, nắm chặt tay chuẩn bị đi qua.
Bạc Cận Yến lại đứng lên, anh nhìn cô sâu lắng vài giây mới cất bước tới đây, hai người nhìn nhau nhưng không biết phải hỏi điều gì.
Vẫn là Hạ Miên mở miệng trước: "Em không sao"
Bạc Cận Yến giơ tay lên muốn chạm vào cô, cuối cùng lại dừng ở giữa không trung rồi từ từ hạ xuống,. Tiếng nói của anh khẽ khàng, cụp lông mi xuống: "Không có việc gì là tốt rồi."
Lại rơi vào im lặng lúng túng, Mạc Bắc nhìn không khí kì lạ, chủ động đề nghị: "Về nhà trước rồi hẳn nói."
Bạc Cận Yến khăng khăng giữ cô ở viện quan sát mấy ngày nữa. Hạ Miên biết anh sợ hai người ở cùng nhau, có lẽ anh sợ mình mất khống chế một lần nữa. Thời điểm Mạc Bắc ở đó, tuy anh vẫn không nói gì, nhưng ít nhất sẽ ở nơi cách cô rất gần. Nhưng mà Mạc Bắc rời đi thì anh kiếm đủ loại lý do cách xa cô.
Trong lòng Hạ Miên khó chịu cực kỳ, giống như vẫn bị bàn tay bóp ở cần cổ chặn họng khiến cô không thở nổi. Mấy lần hỏi rốt cuộc Bạc Cận Yến xảy ra chuyện gì, Bạc Cận Yến vẫn im lặng chống đỡ. Cuối cùng Hạ Miên ép bức, trong cơn tức giận đi chân trần xuống giường: "Bạc Cận Yến, anh muốn ép em điên sao?"
Bạc Cận Yến nhíu mày, đi tới cương quyết ôm lấy cô đặt cô lên nệm.
Hạ Miên thở hổn hển trừng anh, thế nhưng anh lại trả lời không cảm xúc: "Trên mặt đất lạnh."
Hai người giằng co, thậm chí buổi tối Bạc Cận Yến tìm thím Ngô đến ngăn cách, mình anh ở trên ghế sa lon trôi qua một điêm.
Có lẽ thím Ngô cũng biết chuyện xảy ra từ đầu đến cuối, cũng không hề nhắc tới một chữ về tất cả xảy ra tối hôm qua, chỉ cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc Hạ Miên, thỉnh thoảng còn điều hòa không khí lúng túng giữa hai người.
Cả đêm Hạ Miên đều không tìm được cơ hội tiếp tục nói chuyện với Bạc Cận Yến.
Hạ Miên nằm ở trên giường nhìn người đàn ông mặc cả quần áo mà ngủ, anh nằm ngửa ở trên ghế sa lon nhỏ hẹp, cánh tay và chân dài cũng không có chỗ để. Rõ ràng ngủ cũng không yên ổn, lông mi không ngừng động đậy, tuy nhiên lại không phát ra một chút tiếng vang, giả vờ ngủ say.
Hạ Miên có thể tưởng tượng ra giờ phút này nội tâm anh có nhiều đấu tranh, chính cô còn khiếp sợ mãi huống chi là anh. Mỗi lần nhớ tới sau cùng anh luống cuống nói "Không khống chế được mình", ánh mắt đó tuyệt vọng bàng hoàng cũng khiến cô đau lòng khó chịu.
Anh phải chịu đựng bao nhiêu áp lực mới biến thành như vậy
Cả buổi tối Hạ Miên đều có thể nghe thấy được tiếng trằn trọc trở mình truyền đến từ trên ghế sa lon. Mặc dù anh có thể che giấu, nhưng cứ cách một khoảng thời gian vẫn sẽ nghe được tiếng vang anh điều chỉnh tư thế.
Thím Ngô đã lớn tuổi, ngủ rất say, thỉnh thoảng còn có thể nghe được mấy tiếng ngáy.
Hạ Miên không ngủ được, muốn đến nói chuyện cùng anh, nhưng lại sợ khiến anh càng thêm mâu thuẫn với mình. Ở bên này cô đang đấu tranh căng thẳng, bên kia ghế sa lon chợt truyền đến tiếng vải vóc ma sát sột soạt.
Hạ Miên nín thở chú ý động tĩnh của anh, rất nhanh liền thấy được một bóng dáng mơ hồ từ từ nhích lại gần mình.
Phút chốc đó, cô vẫn không thể tránh khỏi phản ứng sợ hãi của người bình thường, trái tim ngừng đập một nhịp. Cô cảm giác được hơi thở của anh càng lúc càng gần, ngón tay lạnh lẽo của anh từ từ chạm tới. Lạnh lẽo sờ trên chóp mũi, cánh môi, cằm... Anh dịu dàng vuốt ve mỗi tấc da thịt của cô, cuối cùng từ từ trượt lên trên gáy cô.
Hạ Miên khẽ run lên, tay nắm chặt lại.
Dường như Bạc Cận Yến đang miêu tả từng dấu vết anh để lại trên da thịt cô. Sau khi sờ xong, cuối cùng anh cúi người hôn xuống phía sau tai cô, giọng nói của anh nhẹ vô cùng, mang theo sự đau lòng khôn xiết: "Thật xin lỗi."
Hạ Miên từ từ mở mắt ra, trong bóng tối cũng không nhìn được rõ ràng lẫn nhau, nhưng Hạ Miên biết anh có thể cảm nhận được mình đã tỉnh.
Hạ Miên vươn tay vòng chặt lấy cổ anh, kéo thân thể cứng đờ của anh vào trong ngực: "Không sao cả, em chấp nhận lời xin lỗi của anh, cho nên đừng tự trách nữa. Em chỉ muốn biết anh làm sao vậy, em rất lo lắng."
Ngực anh mất thăng bằng áp lên trên ngực cô, dường như các xương đều bị cô làm đau.
Hạ Miên còn muốn nói tiếp gì đó, đột nhiên môi anh áp lên, cánh môi khô ráp cọ sát lẫn nhau, dần dần đưa vào chiếc lưỡi ẩm ướt.
Nụ hôn này mang theo loại ý vị triền miên khác lạ, Hạ Miên chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, anh đang quấn quýt trêu đùa trong miệng cô, như muốn hút hết tất cả dòng nước ngọt ngào của cô.
Hạ Miên ôm lấy sống lưng rộng rãi vững chãi của anh, nghĩ tới anh mắc phải tâm lý thì vô cùng đau đớn, ôm anh càng chặt hơn.
Trong bóng tối mập mờ lưu động, Hạ Miên khẽ thở hổn hển, nhưng mà anh vẫn chẳng có ý muốn kết thúc. Hạ Miên muốn từ chối thì lại nhớ tới lần dạy dỗ trước, lúc này anh nhạy cảm đa nghi, có thể hiểm lầm cô đang kháng cự hay không?
Nào ngờ ở thời điểm cô đang thất thần thì anh chủ động lui ra ngoài, anh tham luyến vuốt ve bờ môi ướt át, lại vừa cúi đầu nhẹ nhàng gặm cắn vài cái.
Hạ Miên cảm giác là tối nay anh rất buồn bã, trong lòng không tự chủ được bồn chồn, ra sức nhanh chóng nắm chặt lấy ngón tay của anh khẽ nói: "Chúng ta cùng nhau đối mặt, cho dù xảy ra chuyện gì em cũng sẽ không rời bỏ anh, anh tin em đi."
Bạc Cận Yến cũng không trả lời ngay, chỉ nâng mặt của cô lên, ngửi mùi hương của cô.
Một lúc lâu sau anh mới thì thầm một câu: "Em an tâm dưỡng thai, đừng suy nghĩ nhiều."
Anh cởi giày cùng nằm ở bên cạnh cô, dường như là sợ cô sợ, lại nhẹ nhàng rủ rỉ một câu: "Anh nhìn em ngủ, không sao cả."
Trong lòng Hạ Miên đau xót, lắc đầu ôm chặt lấy anh: "Em không sợ, em biết cuối cùng anh cũng sẽ nhận ra em."
Cô không biết rốt cuộc Bạc Cận Yến bị bệnh gì, rốt cuộc chỗ nào có vấn đề, ngày hôm nay anh đều ở bên cạnh cô không đi kiểm tra, cô không thể lay chuyển được anh, lại không thể nào hỏi thăm được. Nhưng cô vẫn luôn vững tin là không có vấn đề gì không thể giải quyết được, kiểu như anh rõ ràng là do đè nén quá lâu, chỉ cần kết hợp giải tỏa tâm lý, nhất định sẽ có thể sớm hồi phục một chút.
Cho dù không hồi phục được, cô cũng cần anh!
Ở trong ngực anh mới dần dần thấy buồn ngủ, Hạ Miên nhắm mắt lại khẽ nói một câu: "Sáng mai nhớ gọi em đấy."
Hạ Miên không nhớ rõ cuối cùng Bạc Cận Yến có trả lời cô không, chỉ cảm thấy mí mắt rất nặng, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Bạc Cận Yến im lặng nhìn vẻ mặt cô ngủ, như muốn khắc sâu trong đầu mình, vẫn chưa hề chợp mắt.
Ngày hôm sau là thím Ngô đánh thức Hạ Miên, cô mở mắt ra không thấy Bạc Cận Yến, khi anh thức dậy đã sớm đến công ty rồi. Nhưng đến trưa cũng không thấy người, Hạ Miên dần dần sinh ra cảm giác bất thường.
Anh chưa bao giờ biến mất lâu như vậy, cho dù thế nào đi nữa cũng sẽ gọi điện thoại về.
Huyệt thái dương của Hạ Miên giật thình thịch, cảm giác hoảng loạn bất an, cô cầm điện thoại di động gọi điện thoại cho anh thì lại là giọng nói thông báo "Tắt máy". Lần này Hạ Miên thật sự cuống cuồng, lại gọi thêm vài lần, cuối cùng trực tiếp gọi cho trợ lý của Bạc Cận Yến.
Trợ lý thẳng thắn nói: "Tối qua Bạc tổng gửi cho tôi một bức mail, anh ta tạm thời để cho tôi toàn quyền chịu trách nhiệm quyết sách kế hoạch kế tiếp trong vòng nửa năm, anh ta nói anh ta chuẩn bị nghỉ ngơi một khoảng thời gian."
Hạ Miên nghe giọng nam ôn hòa của trợ lý, vẻ mặt ngớ ra trong vài giây: "Nghỉ ngơi? Nửa năm?"
Trợ lý không biết giữa Bạc Cận Yến và Hạ Miên xảy ra vấn đề gì, chắc là hai vợ chồng giận dỗi rồi, biết điều không dám nói nhiều: "Có lẽ là bình thường anh Bạc quá mệt mỏi"
Hạ Miên cúp điện thoại ngồi ngẩn người ở trên giường bệnh.
Thế mà Bạc Cận Yến lại vứt bỏ cô đi như vậy, còn có con của bọn cô.
Thím Ngô ở một bên do dự không biết phải an ủi cô như thế nào, thở dài nói: "Cận Yến sợ làm cháu bị thương, trong lòng nó chắc cũng chẳng dễ chịu."
Hạ Miên ngồi yên lặng, không biết từ lúc nào trên mặt chợt lạnh lẽo. Cô giơ tay lên vuốt hai gò má, nơi ướt nhẹp đó tất cả đều là nước mắt. Cô không biết anh sẽ đi nơi nào, thế giới lớn như vậy, anh cố tình muốn trốn cô thì căn bản cô không tìm được.
Anh cô độc một mình như thế, quá trình chữa trị sẽ đau khổ sao? Không có ai bên cạnh sẽ phải cô đơn biết bao nhiêu?
Anh cô đơn đã nhiều năm như vậy, bây giờ có gia đình nhưng vẫn lựa chọn một mình đối mặt với cuộc sống bất công này, xảy ra nhiều chuyện như thế, có chuyện xấu gì anh chưa từng chịu nhưng vẫn bị ảnh hưởng kéo dài tới mức này.
Cô còn suýt nữa hồ đồ đánh mất anh...
Nước mắt Hạ Miên tràn ra càng nhiều hơn, thím Ngô luống cuống chân tay, vội vàng cầm khăn giấy qua lau nước mắt giúp cô: "Lo cho đứa bé đi, Cận Yến nó nhất định là đi chữa bệnh rồi, chờ nó khỏi sẽ trở về tìm các cháu."
Hạ Miên đau khổ lắc đầu, đột ngột cầm lấy lòng bàn tay thô ráp của thím Ngô, nhìn bà tha thiết: "Thím biết anh ấy đang ở đâu đúng không? Nói cho cháu biết được không? Một mình anh ấy phải chịu rất nhiều khổ sở, con của chúng cháu sắp ra đời rồi... Anh ấy đã bỏ lỡ Diệc Nam, không thể bỏ lỡ nó nữa."
Thím Ngô khó xử đứng im ở tại đó: "Thím không biết, thằng nhóc này quyết tâm không để cho cháu tìm được thì sao lại nói cho thím biết chứ."
Hạ Miên thất vọng buông tay xuống, nước mắt giọt lớn giọt nhỏ rơi vào trên nệm trắng noãn.
Hình bóng Bạc Cận Yến cứ biến mất như vậy, Hạ Miên tìm hết các bạn bè thân cận của anh. Thật ra thì nói bạn bè cũng chỉ có hai người Thiệu Khâm và Bạch Thầm.
Đến Bạch Thầm âm trầm đáng sợ như vậy Hạ Miên cũng chủ động gọi điện thoại đi hỏi rồi, Bạch Thầm trả lời ba chữ "Không biết rõ" lạnh như băng. Ít nhất Thiệu Khâm còn trấn an cô mấy câu: "Bây giờ chính là thời điểm quan trọng của em, cậu ta và em sống cùng nhau càng nguy hiểm, hãy tin tưởng cậu ta luôn quan tâm em và đứa bé hơn bất cứ ai, làm ra chọn lựa này là cậu ta không muốn em phải chịu nhiều khổ sở."
Hạ Miên biết anh suy nghĩ vì đại cục, nhưng trong lòng vẫn trách anh.
Tại sao lại không thể lựa chọn cùng nhau đối mặt chứ? Anh lại thích ích kỉ cố chấp đến như vậy sao? Đừng nên để lại toàn bộ những điều tốt đẹp cho cô, đều chịu đựng đau khổ và thương tổn một mình.
Sự thẫn thờ tồn tại trong căn nhà nho nhỏ bốn người của bọn họ, trong lòng Hạ Miên càng thêm khó chịu, khắp nơi đều là hình bóng của người đàn ông này. Rõ ràng anh không thích nói chuyện, thậm chí ngay cả cười cũng rất ít thấy. Nhưng lại tồn tại cảm giác mạnh mẽ như vậy, đầu óc của cô chỉ cần hơi trống vắng một giây thì lại hiện lên hình bóng của anh.
Hạ Miên đẩy cửa phòng sách của anh ra, nơi đây là nơi anh ở lâu nhất trong nhà, vì chăm sóc cô, gần như anh đều đem tất cả công việc về nhà xử lý. Một chồng văn kiện thật dày chất đống đầy bàn sách, trên bàn làm việc đơn giản chỉ đặt một bức hình đen trắng của cô.
Khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, đúng là năm tháng vô lo vô nghĩ của bọn họ.
Hạ Miên ngồi trên ghế da rộng rãi, ngón tay nhẹ nhàng khẽ vuốt mặt bàn lạnh lẽo, dường như cảm thụ từng li từng tí hơi thở của anh.
Kéo ngăn kéo ra, đập vào mắt nhìn thấy bức kí họa mà anh thường xuyên vẽ.
Anh có thiên phú vẽ tranh đẹp vô cùng, khi còn bé thì thường xuyên tham gia triển lãm tranh, sau này lớn lên mới từ từ quên lãng đi rất nhiều. Cô đã lâu rồi chưa từng để ý anh vẽ cái gì, cẩn thận nghĩ lại, tất cả chú ý của cô đều rơi vào báo thù. Sao khi đợi chân tướng bị vạch trần, vẫn lại đấu tranh trong thế giới của mình không thoát được, chưa từng quan tâm anh chút nào.
Mở tờ thứ nhất ra cô liền chấn động, khuôn mặt quen thuộc này không phải là mình thì là ai? Nhưng từng tờ sau vẫn là cô, mỗi một chi tiết vẻ mặt của cô cũng được anh nắm rõ, Hạ Miên xuýt xoa ngay cả mình cũng chưa từng nắm rõ mình như thế.
Trong ngăn kéo còn một xấp kí họa xếp lại thật dày, nội dung đều không ngoại lệ, tất cả đều là cô.
Nhưng khiến cô bất ngờ là ngay cả dáng vẻ cô lúc còn ở cô nhi viện cũng có.
Cô lật xuống chút nữa, mới tìm được cuốn album vốn là của mình...
Tâm tình Hạ Miên cực kì rối bời, cái ngăn kéo thần bí này giống như chiếc hộp Pandora, để cô khai quật ra vô số bí mật có liên quan đến Bạc Cận Yến.
Cô còn tìm được một đĩa CD, là bản sao thời điểm hôm đó Bạch Thầm bắt cóc Mạc Bắc, Bạch Thầm đã nói ghi lại cho Bạc Cận Yến một bản, muốn cho anh xem Hạ Miên bày tỏ chân tình ngay lúc đó.
Hạ Miên nào ngờ tới Bạc Cận Yến xem thật.
Nhớ tới phản ứng khác thường của anh ở phòng giải trí, chắc là đang xem cái này.
Hạ Miên lại tìm được một cái hộp bằng giấy, vừa mới mở nắp ra thì thấy một chồng ảnh thật dày. Bức ảnh chụp ngày đó một mình mình và Mạc Bắc gặp mặt ở quán cà phê, còn có ảnh lúc bình thường cô đi đón Diệc Nam, trong khi vô tình gặp được Mạc Bắc...
Hạ Miên nhìn tất cả, trong lòng chua xót vô cùng.
Đây chính là tình yêu của anh, cố chấp đáng sợ, cực đoan vô cùng, nhưng Hạ Miên lại chợt nhìn thấy rõ anh đấu tranh nội tâm, thời điểm anh nhìn thấy tất cả mọi thứ thì có tâm trạng như thế nào?
Anh đã muốn kháng cự nhưng vô lực khống chế.
Nếu như không phải gặp gỡ từ nhỏ và tất cả sau này, sao anh lại trở nên âm trầm đa nghi như vậy chứ?
Hạ Miên đưa tay che mắt, nước mắt "tí tách tí tách" rơi lã chã vào trong bức ảnh trên bàn.
Cho dù anh là một người đáng sợ như vậy, cô vẫn không rời không bỏ được, nếu như cô chính là ma chướng duy nhất của anh, vậy thì nhất định cô cũng có thể trở thành cứu tinh tốt nhất của anh.
Mỗi lần cô nghĩ lại, rốt cuộc anh đã như vậy bao lâu rồi? Tại sao cho tới bây giờ mình chưa phát hiện ra?
Đúng như Mạc Bắc nói, là cô bị hạnh phúc che mắt.
Cô sống ở trong mộng cảnh tươi đẹp Bạc Cận Yến dệt lên cho cô, không nhìn thấy một chút gợn sóng ẩn núp dưới hình tượng tốt đẹp này. Ở trước mặt cô anh ngụy trang quá mức trấn tĩnh, thế cho nên cô hoàn toàn không phát hiện ra một dấu vết cỏn con nào. Chờ đến lúc phát hiện, vậy mà cũng chưa hề nghiên cứu qua.
Trong lòng Hạ Miên rất khó chịu, nhớ tới ánh mắt anh vừa tự trách vừa ưu thương lúc nãy, trái tim đang sống sờ sờ như bị khoét ra thành hai nửa.
Nhận được kết quả kiểm tra, Hạ Miên thở phào nhẹ nhõm. Thai nhi không có bất kỳ vấn đề gì, tỷ lệ sống của thai nhi bảy tháng cao vô cùng. Từ lúc đi ra khỏi phòng, cô quan sát chỉ thấy Bạc Cận Yến và Mạc Bắc đang ngồi theo dõi bên ngoài. Thấy Mạc Bắc đến cô thật bất ngờ, thế mà Bạc Cận Yến lại thông báo cho anh.
Mạc Bắc đi đến đón trước, liếc mắt nhìn vết đỏ trên cần cổ cô, khẽ biến sắc: "Có khỏe không?"
Hạ Miên gật đầu, rất nhanh ánh mắt lại rơi trên người Bạc Cận Yến.
Anh ngồi trên ghế dài ở hành lang, xa xa cùng cô nhìn nhau, rõ ràng khẩn trương lo âu, nhưng do dự không dám đi tới. Sợi tóc đen nhánh khiến khuôn mặt anh càng thêm nổi bật lên vẻ tái nhợt không có chút máu. Trong lòng Hạ Miên thắt chặt từng cơn, nắm chặt tay chuẩn bị đi qua.
Bạc Cận Yến lại đứng lên, anh nhìn cô sâu lắng vài giây mới cất bước tới đây, hai người nhìn nhau nhưng không biết phải hỏi điều gì.
Vẫn là Hạ Miên mở miệng trước: "Em không sao"
Bạc Cận Yến giơ tay lên muốn chạm vào cô, cuối cùng lại dừng ở giữa không trung rồi từ từ hạ xuống,. Tiếng nói của anh khẽ khàng, cụp lông mi xuống: "Không có việc gì là tốt rồi."
Lại rơi vào im lặng lúng túng, Mạc Bắc nhìn không khí kì lạ, chủ động đề nghị: "Về nhà trước rồi hẳn nói."
Bạc Cận Yến khăng khăng giữ cô ở viện quan sát mấy ngày nữa. Hạ Miên biết anh sợ hai người ở cùng nhau, có lẽ anh sợ mình mất khống chế một lần nữa. Thời điểm Mạc Bắc ở đó, tuy anh vẫn không nói gì, nhưng ít nhất sẽ ở nơi cách cô rất gần. Nhưng mà Mạc Bắc rời đi thì anh kiếm đủ loại lý do cách xa cô.
Trong lòng Hạ Miên khó chịu cực kỳ, giống như vẫn bị bàn tay bóp ở cần cổ chặn họng khiến cô không thở nổi. Mấy lần hỏi rốt cuộc Bạc Cận Yến xảy ra chuyện gì, Bạc Cận Yến vẫn im lặng chống đỡ. Cuối cùng Hạ Miên ép bức, trong cơn tức giận đi chân trần xuống giường: "Bạc Cận Yến, anh muốn ép em điên sao?"
Bạc Cận Yến nhíu mày, đi tới cương quyết ôm lấy cô đặt cô lên nệm.
Hạ Miên thở hổn hển trừng anh, thế nhưng anh lại trả lời không cảm xúc: "Trên mặt đất lạnh."
Hai người giằng co, thậm chí buổi tối Bạc Cận Yến tìm thím Ngô đến ngăn cách, mình anh ở trên ghế sa lon trôi qua một điêm.
Có lẽ thím Ngô cũng biết chuyện xảy ra từ đầu đến cuối, cũng không hề nhắc tới một chữ về tất cả xảy ra tối hôm qua, chỉ cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc Hạ Miên, thỉnh thoảng còn điều hòa không khí lúng túng giữa hai người.
Cả đêm Hạ Miên đều không tìm được cơ hội tiếp tục nói chuyện với Bạc Cận Yến.
Hạ Miên nằm ở trên giường nhìn người đàn ông mặc cả quần áo mà ngủ, anh nằm ngửa ở trên ghế sa lon nhỏ hẹp, cánh tay và chân dài cũng không có chỗ để. Rõ ràng ngủ cũng không yên ổn, lông mi không ngừng động đậy, tuy nhiên lại không phát ra một chút tiếng vang, giả vờ ngủ say.
Hạ Miên có thể tưởng tượng ra giờ phút này nội tâm anh có nhiều đấu tranh, chính cô còn khiếp sợ mãi huống chi là anh. Mỗi lần nhớ tới sau cùng anh luống cuống nói "Không khống chế được mình", ánh mắt đó tuyệt vọng bàng hoàng cũng khiến cô đau lòng khó chịu.
Anh phải chịu đựng bao nhiêu áp lực mới biến thành như vậy
Cả buổi tối Hạ Miên đều có thể nghe thấy được tiếng trằn trọc trở mình truyền đến từ trên ghế sa lon. Mặc dù anh có thể che giấu, nhưng cứ cách một khoảng thời gian vẫn sẽ nghe được tiếng vang anh điều chỉnh tư thế.
Thím Ngô đã lớn tuổi, ngủ rất say, thỉnh thoảng còn có thể nghe được mấy tiếng ngáy.
Hạ Miên không ngủ được, muốn đến nói chuyện cùng anh, nhưng lại sợ khiến anh càng thêm mâu thuẫn với mình. Ở bên này cô đang đấu tranh căng thẳng, bên kia ghế sa lon chợt truyền đến tiếng vải vóc ma sát sột soạt.
Hạ Miên nín thở chú ý động tĩnh của anh, rất nhanh liền thấy được một bóng dáng mơ hồ từ từ nhích lại gần mình.
Phút chốc đó, cô vẫn không thể tránh khỏi phản ứng sợ hãi của người bình thường, trái tim ngừng đập một nhịp. Cô cảm giác được hơi thở của anh càng lúc càng gần, ngón tay lạnh lẽo của anh từ từ chạm tới. Lạnh lẽo sờ trên chóp mũi, cánh môi, cằm... Anh dịu dàng vuốt ve mỗi tấc da thịt của cô, cuối cùng từ từ trượt lên trên gáy cô.
Hạ Miên khẽ run lên, tay nắm chặt lại.
Dường như Bạc Cận Yến đang miêu tả từng dấu vết anh để lại trên da thịt cô. Sau khi sờ xong, cuối cùng anh cúi người hôn xuống phía sau tai cô, giọng nói của anh nhẹ vô cùng, mang theo sự đau lòng khôn xiết: "Thật xin lỗi."
Hạ Miên từ từ mở mắt ra, trong bóng tối cũng không nhìn được rõ ràng lẫn nhau, nhưng Hạ Miên biết anh có thể cảm nhận được mình đã tỉnh.
Hạ Miên vươn tay vòng chặt lấy cổ anh, kéo thân thể cứng đờ của anh vào trong ngực: "Không sao cả, em chấp nhận lời xin lỗi của anh, cho nên đừng tự trách nữa. Em chỉ muốn biết anh làm sao vậy, em rất lo lắng."
Ngực anh mất thăng bằng áp lên trên ngực cô, dường như các xương đều bị cô làm đau.
Hạ Miên còn muốn nói tiếp gì đó, đột nhiên môi anh áp lên, cánh môi khô ráp cọ sát lẫn nhau, dần dần đưa vào chiếc lưỡi ẩm ướt.
Nụ hôn này mang theo loại ý vị triền miên khác lạ, Hạ Miên chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, anh đang quấn quýt trêu đùa trong miệng cô, như muốn hút hết tất cả dòng nước ngọt ngào của cô.
Hạ Miên ôm lấy sống lưng rộng rãi vững chãi của anh, nghĩ tới anh mắc phải tâm lý thì vô cùng đau đớn, ôm anh càng chặt hơn.
Trong bóng tối mập mờ lưu động, Hạ Miên khẽ thở hổn hển, nhưng mà anh vẫn chẳng có ý muốn kết thúc. Hạ Miên muốn từ chối thì lại nhớ tới lần dạy dỗ trước, lúc này anh nhạy cảm đa nghi, có thể hiểm lầm cô đang kháng cự hay không?
Nào ngờ ở thời điểm cô đang thất thần thì anh chủ động lui ra ngoài, anh tham luyến vuốt ve bờ môi ướt át, lại vừa cúi đầu nhẹ nhàng gặm cắn vài cái.
Hạ Miên cảm giác là tối nay anh rất buồn bã, trong lòng không tự chủ được bồn chồn, ra sức nhanh chóng nắm chặt lấy ngón tay của anh khẽ nói: "Chúng ta cùng nhau đối mặt, cho dù xảy ra chuyện gì em cũng sẽ không rời bỏ anh, anh tin em đi."
Bạc Cận Yến cũng không trả lời ngay, chỉ nâng mặt của cô lên, ngửi mùi hương của cô.
Một lúc lâu sau anh mới thì thầm một câu: "Em an tâm dưỡng thai, đừng suy nghĩ nhiều."
Anh cởi giày cùng nằm ở bên cạnh cô, dường như là sợ cô sợ, lại nhẹ nhàng rủ rỉ một câu: "Anh nhìn em ngủ, không sao cả."
Trong lòng Hạ Miên đau xót, lắc đầu ôm chặt lấy anh: "Em không sợ, em biết cuối cùng anh cũng sẽ nhận ra em."
Cô không biết rốt cuộc Bạc Cận Yến bị bệnh gì, rốt cuộc chỗ nào có vấn đề, ngày hôm nay anh đều ở bên cạnh cô không đi kiểm tra, cô không thể lay chuyển được anh, lại không thể nào hỏi thăm được. Nhưng cô vẫn luôn vững tin là không có vấn đề gì không thể giải quyết được, kiểu như anh rõ ràng là do đè nén quá lâu, chỉ cần kết hợp giải tỏa tâm lý, nhất định sẽ có thể sớm hồi phục một chút.
Cho dù không hồi phục được, cô cũng cần anh!
Ở trong ngực anh mới dần dần thấy buồn ngủ, Hạ Miên nhắm mắt lại khẽ nói một câu: "Sáng mai nhớ gọi em đấy."
Hạ Miên không nhớ rõ cuối cùng Bạc Cận Yến có trả lời cô không, chỉ cảm thấy mí mắt rất nặng, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Bạc Cận Yến im lặng nhìn vẻ mặt cô ngủ, như muốn khắc sâu trong đầu mình, vẫn chưa hề chợp mắt.
Ngày hôm sau là thím Ngô đánh thức Hạ Miên, cô mở mắt ra không thấy Bạc Cận Yến, khi anh thức dậy đã sớm đến công ty rồi. Nhưng đến trưa cũng không thấy người, Hạ Miên dần dần sinh ra cảm giác bất thường.
Anh chưa bao giờ biến mất lâu như vậy, cho dù thế nào đi nữa cũng sẽ gọi điện thoại về.
Huyệt thái dương của Hạ Miên giật thình thịch, cảm giác hoảng loạn bất an, cô cầm điện thoại di động gọi điện thoại cho anh thì lại là giọng nói thông báo "Tắt máy". Lần này Hạ Miên thật sự cuống cuồng, lại gọi thêm vài lần, cuối cùng trực tiếp gọi cho trợ lý của Bạc Cận Yến.
Trợ lý thẳng thắn nói: "Tối qua Bạc tổng gửi cho tôi một bức mail, anh ta tạm thời để cho tôi toàn quyền chịu trách nhiệm quyết sách kế hoạch kế tiếp trong vòng nửa năm, anh ta nói anh ta chuẩn bị nghỉ ngơi một khoảng thời gian."
Hạ Miên nghe giọng nam ôn hòa của trợ lý, vẻ mặt ngớ ra trong vài giây: "Nghỉ ngơi? Nửa năm?"
Trợ lý không biết giữa Bạc Cận Yến và Hạ Miên xảy ra vấn đề gì, chắc là hai vợ chồng giận dỗi rồi, biết điều không dám nói nhiều: "Có lẽ là bình thường anh Bạc quá mệt mỏi"
Hạ Miên cúp điện thoại ngồi ngẩn người ở trên giường bệnh.
Thế mà Bạc Cận Yến lại vứt bỏ cô đi như vậy, còn có con của bọn cô.
Thím Ngô ở một bên do dự không biết phải an ủi cô như thế nào, thở dài nói: "Cận Yến sợ làm cháu bị thương, trong lòng nó chắc cũng chẳng dễ chịu."
Hạ Miên ngồi yên lặng, không biết từ lúc nào trên mặt chợt lạnh lẽo. Cô giơ tay lên vuốt hai gò má, nơi ướt nhẹp đó tất cả đều là nước mắt. Cô không biết anh sẽ đi nơi nào, thế giới lớn như vậy, anh cố tình muốn trốn cô thì căn bản cô không tìm được.
Anh cô độc một mình như thế, quá trình chữa trị sẽ đau khổ sao? Không có ai bên cạnh sẽ phải cô đơn biết bao nhiêu?
Anh cô đơn đã nhiều năm như vậy, bây giờ có gia đình nhưng vẫn lựa chọn một mình đối mặt với cuộc sống bất công này, xảy ra nhiều chuyện như thế, có chuyện xấu gì anh chưa từng chịu nhưng vẫn bị ảnh hưởng kéo dài tới mức này.
Cô còn suýt nữa hồ đồ đánh mất anh...
Nước mắt Hạ Miên tràn ra càng nhiều hơn, thím Ngô luống cuống chân tay, vội vàng cầm khăn giấy qua lau nước mắt giúp cô: "Lo cho đứa bé đi, Cận Yến nó nhất định là đi chữa bệnh rồi, chờ nó khỏi sẽ trở về tìm các cháu."
Hạ Miên đau khổ lắc đầu, đột ngột cầm lấy lòng bàn tay thô ráp của thím Ngô, nhìn bà tha thiết: "Thím biết anh ấy đang ở đâu đúng không? Nói cho cháu biết được không? Một mình anh ấy phải chịu rất nhiều khổ sở, con của chúng cháu sắp ra đời rồi... Anh ấy đã bỏ lỡ Diệc Nam, không thể bỏ lỡ nó nữa."
Thím Ngô khó xử đứng im ở tại đó: "Thím không biết, thằng nhóc này quyết tâm không để cho cháu tìm được thì sao lại nói cho thím biết chứ."
Hạ Miên thất vọng buông tay xuống, nước mắt giọt lớn giọt nhỏ rơi vào trên nệm trắng noãn.
Hình bóng Bạc Cận Yến cứ biến mất như vậy, Hạ Miên tìm hết các bạn bè thân cận của anh. Thật ra thì nói bạn bè cũng chỉ có hai người Thiệu Khâm và Bạch Thầm.
Đến Bạch Thầm âm trầm đáng sợ như vậy Hạ Miên cũng chủ động gọi điện thoại đi hỏi rồi, Bạch Thầm trả lời ba chữ "Không biết rõ" lạnh như băng. Ít nhất Thiệu Khâm còn trấn an cô mấy câu: "Bây giờ chính là thời điểm quan trọng của em, cậu ta và em sống cùng nhau càng nguy hiểm, hãy tin tưởng cậu ta luôn quan tâm em và đứa bé hơn bất cứ ai, làm ra chọn lựa này là cậu ta không muốn em phải chịu nhiều khổ sở."
Hạ Miên biết anh suy nghĩ vì đại cục, nhưng trong lòng vẫn trách anh.
Tại sao lại không thể lựa chọn cùng nhau đối mặt chứ? Anh lại thích ích kỉ cố chấp đến như vậy sao? Đừng nên để lại toàn bộ những điều tốt đẹp cho cô, đều chịu đựng đau khổ và thương tổn một mình.
Sự thẫn thờ tồn tại trong căn nhà nho nhỏ bốn người của bọn họ, trong lòng Hạ Miên càng thêm khó chịu, khắp nơi đều là hình bóng của người đàn ông này. Rõ ràng anh không thích nói chuyện, thậm chí ngay cả cười cũng rất ít thấy. Nhưng lại tồn tại cảm giác mạnh mẽ như vậy, đầu óc của cô chỉ cần hơi trống vắng một giây thì lại hiện lên hình bóng của anh.
Hạ Miên đẩy cửa phòng sách của anh ra, nơi đây là nơi anh ở lâu nhất trong nhà, vì chăm sóc cô, gần như anh đều đem tất cả công việc về nhà xử lý. Một chồng văn kiện thật dày chất đống đầy bàn sách, trên bàn làm việc đơn giản chỉ đặt một bức hình đen trắng của cô.
Khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, đúng là năm tháng vô lo vô nghĩ của bọn họ.
Hạ Miên ngồi trên ghế da rộng rãi, ngón tay nhẹ nhàng khẽ vuốt mặt bàn lạnh lẽo, dường như cảm thụ từng li từng tí hơi thở của anh.
Kéo ngăn kéo ra, đập vào mắt nhìn thấy bức kí họa mà anh thường xuyên vẽ.
Anh có thiên phú vẽ tranh đẹp vô cùng, khi còn bé thì thường xuyên tham gia triển lãm tranh, sau này lớn lên mới từ từ quên lãng đi rất nhiều. Cô đã lâu rồi chưa từng để ý anh vẽ cái gì, cẩn thận nghĩ lại, tất cả chú ý của cô đều rơi vào báo thù. Sao khi đợi chân tướng bị vạch trần, vẫn lại đấu tranh trong thế giới của mình không thoát được, chưa từng quan tâm anh chút nào.
Mở tờ thứ nhất ra cô liền chấn động, khuôn mặt quen thuộc này không phải là mình thì là ai? Nhưng từng tờ sau vẫn là cô, mỗi một chi tiết vẻ mặt của cô cũng được anh nắm rõ, Hạ Miên xuýt xoa ngay cả mình cũng chưa từng nắm rõ mình như thế.
Trong ngăn kéo còn một xấp kí họa xếp lại thật dày, nội dung đều không ngoại lệ, tất cả đều là cô.
Nhưng khiến cô bất ngờ là ngay cả dáng vẻ cô lúc còn ở cô nhi viện cũng có.
Cô lật xuống chút nữa, mới tìm được cuốn album vốn là của mình...
Tâm tình Hạ Miên cực kì rối bời, cái ngăn kéo thần bí này giống như chiếc hộp Pandora, để cô khai quật ra vô số bí mật có liên quan đến Bạc Cận Yến.
Cô còn tìm được một đĩa CD, là bản sao thời điểm hôm đó Bạch Thầm bắt cóc Mạc Bắc, Bạch Thầm đã nói ghi lại cho Bạc Cận Yến một bản, muốn cho anh xem Hạ Miên bày tỏ chân tình ngay lúc đó.
Hạ Miên nào ngờ tới Bạc Cận Yến xem thật.
Nhớ tới phản ứng khác thường của anh ở phòng giải trí, chắc là đang xem cái này.
Hạ Miên lại tìm được một cái hộp bằng giấy, vừa mới mở nắp ra thì thấy một chồng ảnh thật dày. Bức ảnh chụp ngày đó một mình mình và Mạc Bắc gặp mặt ở quán cà phê, còn có ảnh lúc bình thường cô đi đón Diệc Nam, trong khi vô tình gặp được Mạc Bắc...
Hạ Miên nhìn tất cả, trong lòng chua xót vô cùng.
Đây chính là tình yêu của anh, cố chấp đáng sợ, cực đoan vô cùng, nhưng Hạ Miên lại chợt nhìn thấy rõ anh đấu tranh nội tâm, thời điểm anh nhìn thấy tất cả mọi thứ thì có tâm trạng như thế nào?
Anh đã muốn kháng cự nhưng vô lực khống chế.
Nếu như không phải gặp gỡ từ nhỏ và tất cả sau này, sao anh lại trở nên âm trầm đa nghi như vậy chứ?
Hạ Miên đưa tay che mắt, nước mắt "tí tách tí tách" rơi lã chã vào trong bức ảnh trên bàn.
Cho dù anh là một người đáng sợ như vậy, cô vẫn không rời không bỏ được, nếu như cô chính là ma chướng duy nhất của anh, vậy thì nhất định cô cũng có thể trở thành cứu tinh tốt nhất của anh.
Tác giả :
Phong Tử Tam Tam