Hơi Ấm Bên Em
Chương 2-1: Đêm hồi tưởng (1)
" Đã bảo xuống xe là báo luôn cho em, mà chị không nghe!"
Cô gái có mái tóc ngắn lầm bầm oán trách, cũng không quên luôn tay luôn chân thu dọn mớ áo quần hỗn độn.
“..."
“ Gọi điện thì không bắt máy, chị có biết mọi người lo lắng lắm không?"
“..."
“ Gì út ( mẹ Hyeong Ahn) đã nhờ gia đình em chăm lo cho chị, nếu nhỡ có chuyện gì... thì biết làm sao bây giờ?"
“..."
“Chị! này... chị có đang nghe em nói gì không vậy?"
“..."
“Hyeong Ahn! Giờ chị còn ngủ được sao?"
“..."
“Chị! Dậy, dậy...." Jan Di lập tung chăn, lôi kéo kẻ đang ôm gối, say giấc nồng.
“Chị hyeong Ahnn..."
“Làm ơn đi! Có được không!
Đã hai tiếng rồi!
Jan Di! Từ lúc nào, em lại có thiên chức làm ma ma tổng quản thế hả!?"
Dùng dằng, nhăn nhó, vò vò mái tóc rối bù, cô thật khâm phục cho màng diễn thuyết không sách vỡ của cô em họ này.
Đây là muốn người khác bội
thực âm thanh mà chết!?
“Chị à..."
“Chị biết chị hiểu! Là em lo lắng cho chị. Nhưng chẳng phải chị đã lành lặng ngồi đây rồi sao!"
“Nhưng mà..."
“Chuyện xảy ra, chị đâu có muốn! Tại điện thoại chị hết pin mà!"
“Vậy tại sao..."
“Được rồi! Là chị sơ ý, quên bén số điện thoại của em. Chị sẽ cẩn thận hơn, khẳng định sẽ không có lần sau!"
Cô gật đầu chắc nịch.
“Nhưng..."
“Lại nhưng nhị gì nữa!
Jan Di à! Chị là chị của em! Chị biết mình đang làm gì!"
“Vâng!" Jan Di nhỏ giọng đáp như tiếng mèo kêu, cuối đầu vân vê tà áo. Hình như nhỏ hơi hố thì phải.
“Được rồi, đi ngủ thôi!"
Thấy được nhỏ em đã giác ngộ cô cũng thở phào nhẹ nhỏm.
Coi như qua một kiếp nạn. (Thiện tai!)
Ngoan ngoãn tắt đèn rồi chui vào chăn, Jan Di yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt vẫn còn non nớt của người đối diện, cười tủm tỉm.
Nhỏ thật sự quý người chị này. Đã vô số lần tưởng tượng xem ngày hai đứa gặp lại. Sợ năm tháng làm con người thay đổi, tình cảm cũng theo đó mà mờ nhạt dần.
Cũng may là chị ấy vẫn thế... vẫn khiến người khác thân thuộc và ấm áp!
____________________________
Ngày đó, cha Jan Di đam mê đánh bạc đến nỗi phải cầm cố hết nhà cửa.Buồn phiền cùng tức giận, mẹ không chút luyền tiếc mang nhỏ đi. Không ngờ lần đi này, kéo dài một năm liền.
Lênh đênh trên biển một ngày trời, cũng cập bến biển đảo xa xôi.
Lúc này, nhỏ mới biết mẹ còn có một người em gái mà mình phải gọi là gì Út.
Sau nay, nghe mẹ kể nhỏ lại càng thêm khâm phục gì Út- người con gái từ bỏ cuộc sống hiện đại với mức lương đáng mơ ước. Dũng cảm vượt ngàn dặm hải lý, chỉ để làm một cô giáo biển đảo.
Mẹ nhỏ từng kể:
Lúc đó ông bà ngoại phản đối kịch liệt. Gì Út đã leo cửa sổ bỏ trốn, chỉ để một lá thư ngắn.
Ngày đó ông bà ngoại tức giận đến nỗi tuyên bố tuyệt giao với gì Út. Mẹ cũng chỉ có thể im lặng.
Một năm sau, ông bà ngoại bị tai nạn giao thông, đột ngột qua đời...
Không thể về kịp nhìn mặt cha me mình lần cuối khiến gì Út ân hận suốt đời.
Mẹ nói:
“Suốt tan lễ gì Út không hề khóc. Chỉ yên lặng ngồi cạnh bài vị ông bà.
Bởi vì khi quá đau khổ rồi... con người ta sẽ không còn đủ sức để khóc nữa."
Và hơn ai hết gì Út biết, gì là đứa con mà ông bà thương yêu và kì vọng nhiều nhất.
Bằng chứng là, lá thư của gì Út vẫn được cất kĩ trong ngăn tủ đặt đầu giường ông bà,
và mẹ nhỏ vẫn thường thấy họ lén đọc thư rồi lặng lẽ khóc...
Việc tống chị Hyeong Ahn đến Seun sống cùng gia đình nhỏ, hẳn cũng phần nào liên quan đến chuyện xưa...
Quay lại lúc mới đến nhà gì Út, nhỏ nhận thức thêm một người em họ trạc tuổi, tên là Hyeong Ahn.
Đối với một đứa trẻ 7 tuổi mà nói, cuộc sống không đủ cả ba lẫn mẹ, và phải chuyển tới một nơi hoàn toàn lạ lẫm là một điều quá sức!
Nhỏ sống khá im lặng, và thường trốn ở một góc nhỏ không ai biết, để rồi... khóc.
Những lúc đó chị Hyeong Ahn luôn là người đầu tiên tìm thấy nhỏ.
Im lặng ngồi cạnh, cho đến khi nhỏ chỉ còn bậc ra những tiếng nức nhẹ mà tức tửi.
Không có khăn giấy để lau nước mắt, cô bé ấy chỉ ném cho nhỏ cục nước đá, rồi bảo chườm lên mắt, hay dúi vào tay nhỏ chiếc bánh bé bé thơm hương sữa, bởi khóc thật mất sức.
Không bao giờ dịu dàng, hỏi han,
Chỉ giỏi tội châm chọc đến nổi làm nhỏ bậc khóc tập hai...
Cho đến khi nhận ra, mình không còn khóc về chuyện gia đình nữa mà chỉ vì những trò chọc ghẹo của cô bé tên Hyeong Ahn...
Cô em gái này mặc định nhỏ phải kêu nó bằng chị. Nhỏ chỉ im lặng phủ nhận.
Cho đến khi nhìn thấy hình ảnh:
Một cô nhóc loi choi hạ đo ván một tên con trai to xác, song lại tập tành mấy tên bại trận kêu mình bằng “chị hai" rồi nhỏ cũng được thơm lây phong tước làm “chị ba“.
Nên... trong mắt cô bé Jan Di ngày đó, Hyeong Ahn gần như là cái tên được hâm mộ nhất.
Cô gái có mái tóc ngắn lầm bầm oán trách, cũng không quên luôn tay luôn chân thu dọn mớ áo quần hỗn độn.
“..."
“ Gọi điện thì không bắt máy, chị có biết mọi người lo lắng lắm không?"
“..."
“ Gì út ( mẹ Hyeong Ahn) đã nhờ gia đình em chăm lo cho chị, nếu nhỡ có chuyện gì... thì biết làm sao bây giờ?"
“..."
“Chị! này... chị có đang nghe em nói gì không vậy?"
“..."
“Hyeong Ahn! Giờ chị còn ngủ được sao?"
“..."
“Chị! Dậy, dậy...." Jan Di lập tung chăn, lôi kéo kẻ đang ôm gối, say giấc nồng.
“Chị hyeong Ahnn..."
“Làm ơn đi! Có được không!
Đã hai tiếng rồi!
Jan Di! Từ lúc nào, em lại có thiên chức làm ma ma tổng quản thế hả!?"
Dùng dằng, nhăn nhó, vò vò mái tóc rối bù, cô thật khâm phục cho màng diễn thuyết không sách vỡ của cô em họ này.
Đây là muốn người khác bội
thực âm thanh mà chết!?
“Chị à..."
“Chị biết chị hiểu! Là em lo lắng cho chị. Nhưng chẳng phải chị đã lành lặng ngồi đây rồi sao!"
“Nhưng mà..."
“Chuyện xảy ra, chị đâu có muốn! Tại điện thoại chị hết pin mà!"
“Vậy tại sao..."
“Được rồi! Là chị sơ ý, quên bén số điện thoại của em. Chị sẽ cẩn thận hơn, khẳng định sẽ không có lần sau!"
Cô gật đầu chắc nịch.
“Nhưng..."
“Lại nhưng nhị gì nữa!
Jan Di à! Chị là chị của em! Chị biết mình đang làm gì!"
“Vâng!" Jan Di nhỏ giọng đáp như tiếng mèo kêu, cuối đầu vân vê tà áo. Hình như nhỏ hơi hố thì phải.
“Được rồi, đi ngủ thôi!"
Thấy được nhỏ em đã giác ngộ cô cũng thở phào nhẹ nhỏm.
Coi như qua một kiếp nạn. (Thiện tai!)
Ngoan ngoãn tắt đèn rồi chui vào chăn, Jan Di yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt vẫn còn non nớt của người đối diện, cười tủm tỉm.
Nhỏ thật sự quý người chị này. Đã vô số lần tưởng tượng xem ngày hai đứa gặp lại. Sợ năm tháng làm con người thay đổi, tình cảm cũng theo đó mà mờ nhạt dần.
Cũng may là chị ấy vẫn thế... vẫn khiến người khác thân thuộc và ấm áp!
____________________________
Ngày đó, cha Jan Di đam mê đánh bạc đến nỗi phải cầm cố hết nhà cửa.Buồn phiền cùng tức giận, mẹ không chút luyền tiếc mang nhỏ đi. Không ngờ lần đi này, kéo dài một năm liền.
Lênh đênh trên biển một ngày trời, cũng cập bến biển đảo xa xôi.
Lúc này, nhỏ mới biết mẹ còn có một người em gái mà mình phải gọi là gì Út.
Sau nay, nghe mẹ kể nhỏ lại càng thêm khâm phục gì Út- người con gái từ bỏ cuộc sống hiện đại với mức lương đáng mơ ước. Dũng cảm vượt ngàn dặm hải lý, chỉ để làm một cô giáo biển đảo.
Mẹ nhỏ từng kể:
Lúc đó ông bà ngoại phản đối kịch liệt. Gì Út đã leo cửa sổ bỏ trốn, chỉ để một lá thư ngắn.
Ngày đó ông bà ngoại tức giận đến nỗi tuyên bố tuyệt giao với gì Út. Mẹ cũng chỉ có thể im lặng.
Một năm sau, ông bà ngoại bị tai nạn giao thông, đột ngột qua đời...
Không thể về kịp nhìn mặt cha me mình lần cuối khiến gì Út ân hận suốt đời.
Mẹ nói:
“Suốt tan lễ gì Út không hề khóc. Chỉ yên lặng ngồi cạnh bài vị ông bà.
Bởi vì khi quá đau khổ rồi... con người ta sẽ không còn đủ sức để khóc nữa."
Và hơn ai hết gì Út biết, gì là đứa con mà ông bà thương yêu và kì vọng nhiều nhất.
Bằng chứng là, lá thư của gì Út vẫn được cất kĩ trong ngăn tủ đặt đầu giường ông bà,
và mẹ nhỏ vẫn thường thấy họ lén đọc thư rồi lặng lẽ khóc...
Việc tống chị Hyeong Ahn đến Seun sống cùng gia đình nhỏ, hẳn cũng phần nào liên quan đến chuyện xưa...
Quay lại lúc mới đến nhà gì Út, nhỏ nhận thức thêm một người em họ trạc tuổi, tên là Hyeong Ahn.
Đối với một đứa trẻ 7 tuổi mà nói, cuộc sống không đủ cả ba lẫn mẹ, và phải chuyển tới một nơi hoàn toàn lạ lẫm là một điều quá sức!
Nhỏ sống khá im lặng, và thường trốn ở một góc nhỏ không ai biết, để rồi... khóc.
Những lúc đó chị Hyeong Ahn luôn là người đầu tiên tìm thấy nhỏ.
Im lặng ngồi cạnh, cho đến khi nhỏ chỉ còn bậc ra những tiếng nức nhẹ mà tức tửi.
Không có khăn giấy để lau nước mắt, cô bé ấy chỉ ném cho nhỏ cục nước đá, rồi bảo chườm lên mắt, hay dúi vào tay nhỏ chiếc bánh bé bé thơm hương sữa, bởi khóc thật mất sức.
Không bao giờ dịu dàng, hỏi han,
Chỉ giỏi tội châm chọc đến nổi làm nhỏ bậc khóc tập hai...
Cho đến khi nhận ra, mình không còn khóc về chuyện gia đình nữa mà chỉ vì những trò chọc ghẹo của cô bé tên Hyeong Ahn...
Cô em gái này mặc định nhỏ phải kêu nó bằng chị. Nhỏ chỉ im lặng phủ nhận.
Cho đến khi nhìn thấy hình ảnh:
Một cô nhóc loi choi hạ đo ván một tên con trai to xác, song lại tập tành mấy tên bại trận kêu mình bằng “chị hai" rồi nhỏ cũng được thơm lây phong tước làm “chị ba“.
Nên... trong mắt cô bé Jan Di ngày đó, Hyeong Ahn gần như là cái tên được hâm mộ nhất.
Tác giả :
TTL