Hòe Viên
Chương 13
Làm xong tất cả thì Phó Dục Thư đưa Tưởng Phẩm Nhất trở về. Tuy anh thân là đàn ông, dù mạnh hơn phái nữ thế nào đi nữa, nhưng ở lâu trong gió lạnh vùng gần biển thế này trên người cũng lạnh buốt. Tưởng Phẩm Nhất đi bên cạnh anh, chỉ cảm thấy khí lạnh rét mướt.
Tay nắm lấy áo khoác trên người, vài lần Tưởng Phẩm Nhất muốn trả lại áo cho anh. Nhưng cũng đoán được anh sẽ từ chối, hai người sẽ phải đứng lặng im trong gió lạnh thêm một hồi. Cho nên cuối cùng cô cũng bỏ qua.
Đến khi trở về dưới lầu nhà mình, Tưởng Phẩm Nhất lập tức cởi áo khoác ra, quay lại đối diện với anh, ra hiệu anh quay lưng đi để cô mặc áo vào giúp anh. Hành động này đương nhiên bị Phó Dục Thư từ chối: "Để tự tôi được rồi." Anh vờ nhận lấy áo.
Tưởng Phẩm Nhất lui về phía sau một bước, hạ giọng nói: "Tôi không muốn nói nhiều ở đây với anh, lãng phí thời gian, nhanh lên đi."
Bọn họ đang đứng dưới lầu Tưởng gia, nói càng nhiều nguy hiểm càng lớn. Yêu cầu của Tưởng Phẩm Nhất không có gì đáng trách, nhưng
Phó Dục Thư rũ mi mắt hơi suy tư, một lát sau xoay người sang chỗ khác đưa cánh tay về phía sau, để Tưởng Phẩm Nhất mặc áo khoác vào giúp anh.
Chiếc áo mang theo độ ấm trở lại trên người, giống như trong nháy mắt đã xua tan tất cả khí lạnh. Phó Dục Thư quay người lại định nói lời tạm biệt với cô. Cô lại vô cùng tự nhiên sửa cổ áo khoác giúp anh, hành động kia rất thành thạo, giống như bọn họ là một đôi tình nhân thân mật vậy.
"Thật ra thì hôm nay anh có thể không đưa tôi đi cùng. Chẳng qua anh chỉ đi chứng thực suy đoán, một người an toàn lại thuận tiện hơn, nhưng anh vẫn gọi tôi theo." Tưởng Phẩm Nhất nhích đến gần anh, gần như là nhào vào lòng anh, hạ giọng nói. "Anh là người rất có trách nhiệm."
Việc to nhỏ gì Phó Dục Thư cũng sẽ báo cho cô biết, hơn nữa còn để cô tham dự. Hiển nhiên là vì anh đã từng hứa, một khi có tin tức sẽ lập tức cho cô biết.
Một mình anh có thể hoàn thành tất cả, chẳng những sẽ giảm bớt nguy hiểm, cũng tiết giảm bớt rất nhiều phiền phức. Nhưng cuối cùng anh vẫn đưa cô đi theo, không ngại phiền phức giải thích cho cô, để cô có thể biết hết tất cả, khiến cô cảm giác mình không tin lầm người.
Tưởng Phẩm Nhất nói hết chuyện mình biết và giao cho anh đồ mình bí mật cất giấu, đó là cô trao cho anh một niềm tin rất lớn. Cô là người trong Hòe Viên, còn anh thì đang điều tra Hòe Viên, lại có liên lạc với cảnh sát. Như thế nếu Hòe Viên thật sự có vấn đề và xảy ra chuyện gì, chính Tưởng Phẩm Nhất cũng không thoát thân được. Điều này đồng nghĩa với việc cô giao an nguy của mình cho anh, anh cũng không khiến cô thất vọng, anh đã cho cô cảm giác an toàn vô cùng.
Đã biết rõ chuyện tiến triển, biết tất cả quá trình thì có thể tùy thời cơ mà ứng đối với các loại tình huống, biết bước kế tiếp phải đi thế nào. Phó Dục Thư là một người trung thực chín chắn, khiến Tưởng Phẩm Nhất vô cùng ngưỡng mộ.
Nhận được lời khen, Phó Dục Thư có vẻ rất bình tĩnh, anh không kiêu ngạo, không vội vàng, lui về phía sau một bước, khẽ nói: "Đêm đã khuya rồi, có chuyện gì ngày mai nói sau. Đây không phải là nơi tán gẫu."
Lý do cô mới vừa dùng khiến anh thỏa hiệp, hiện tại anh đã trả ngược lại cho cô. Cô không khỏi hơi chớp mắt, nhìn anh đầy sâu xa. Anh không nhìn cô, nói câu "tạm biệt" rồi quay người đi về nhà.
Tưởng Phẩm Nhất nhìn căn nhà lầu cổ kính thuộc về Phó Dục Thư, lại cảm thấy giống như nó đã không còn khiến người ta sợ hãi như xưa nữa.
Đêm tối có thể che giấu rất nhiều thứ, ví như hành động, vẻ mặt cùng với tâm trạng thật sự của con người. Phó Dục Thư về đến nhà, khóa tất cả cửa sổ, lên phòng ngủ trên lầu, vuốt ve Tiểu Hùng đang nằm ngủ trên giường, nằm ngửa ra giường nhìn trần nhà trầm tư.
Anh không nghĩ đến tình tiết vụ án gì, cũng không nghĩ đến bí mật gì cả, cái anh nghĩ đến chính là Tưởng Phẩm Nhất vừa mới tạm biệt với anh kia.
Biểu hiện của Tưởng Phẩm Nhất ngày hôm nay rất dễ nhìn ra là có ý gì. Cô có thiện cảm với anh, nhưng cũng biết hai người không thể ở bên nhau, cho nên trong lời nói vừa có nhiệt tình vừa chùn bước, mâu thuẫn vô cùng.
Anh có thể thấy được tâm trạng của cô, nhưng chính anh thì sao?
Phó Dục Thư là một người vô cùng kín đáo, có đôi khi chính bản thân anh cũng không hiểu được mình, huống chi là Tưởng Phẩm Nhất.
Tưởng Phẩm Nhất vừa về đến nhà đã nghĩ đến anh, nghĩ anh có nhận ra gì hay không, nghĩ anh sẽ làm sao.
Nghĩ đến cuối cùng, cô phát hiện ra cô đã biết rõ đến tột cùng là mình đang ôm ấp mong đợi gì với anh.
Cả một đêm hai người cũng không ngủ được nhiều, ngày hôm sau Tưởng Phẩm Nhất được Tưởng Thặng thả ra, bởi vì ngày hôm nay là ngày đến viện điều dưỡng thăm mẹ.
Tưởng Thặng đưa gà-mên cháo gà cho cô, còn mang theo rất nhiều thực phẩm dinh dưỡng, sau khi tất cả sắp xếp thỏa đáng, ông gằn giọng nói: "Thăm mẹ con xong thì về nhà sớm, đừng nên chọc ba tức giận nữa."
Tưởng Phẩm Nhất cũng không nhìn ông lấy một cái, cầm đồ đi ra ngoài, nói giọng thản nhiên: "Biết rồi ạ."
Tưởng Thặng nhìn đứa con gái mình vô cùng coi thường, khuôn mặt kinh ngạc và xa lạ. Đã nhiều năm qua, tuy mình quá đáng, nhưng con gái vẫn rất thân thiết với mình. Con bé là một người cần tình thân để bù đắp cho cuộc sống cô đơn, sao lại bỗng nhiên thay đổi.
Tưởng Phẩm Nhất cầm lấy đồ cha đưa cho mẹ ngồi chờ ở trạm xe buýt, lúc ngồi vào ghế cô đã suy nghĩ, biểu hiện chống đối của mình với cha cuối cùng là có đúng hay không?
Đã trải qua nhiều năm, cô vẫn sợ mất đi tình thân duy nhất, khiến thế giới chỉ còn lại một mình. Cho nên cô luôn cố nhẫn nhịn và chịu đựng tất cả mọi chuyện. Hôm nay có một tình cảm khác xâm nhập vào đáy lòng, dường như cô cũng trở nên gan dạ hơn, cũng không biết là tốt hay xấu.
Đang suy tư thì xe buýt đến, Tưởng Phẩm Nhất xách túi đồ lớn nhỏ lên xe. Sau khi xe chạy đi, cô tình cờ thấy được xe Phó Dục Thư chạy ngang qua cạnh xe buýt. Chiếc xe màu đen cho cô cảm giác giống như bản thân anh, tao nhã, khiêm tốn và khác với người ta.
Vừa mới sáng sớm anh lại đi đâu?
Tưởng Phẩm Nhất nghi ngờ một chút, nhưng xe buýt sao có thể sánh với xe sang trọng. Người ta xẹt qua thoáng cái đã mất tăm hơi, cô muốn tìm hiểu nguyên do cũng không có cơ hội.
Xe vòng quanh vài vòng mới đến viện điều dưỡng tâm thần thành phố Bình Giang. Tưởng Phẩm Nhất đi thẳng một mạch đến phòng mẹ. Lúc đẩy cửa ra phát hiện mẹ còn nằm nghỉ trên giường.
Phòng bệnh của viện điều dưỡng dọn dẹp rất sạch sẽ, chiếc chăn và ra giường trắng muốt càng tôn lên làn da nõn nà của mẹ cô. Bà cũng rất khỏe mạnh, chỉ là vẫn không nhận ra cô là ai như cũ.
"Con... đến rồi à." Nghe thấy tiếng vang, mẹ cô quay đầu lại cười gượng gạo nói chuyện với cô, siết chặt chăn trông giống hơi sợ hãi.
Tưởng Phẩm Nhất bước đến vài bước đặt đồ xuống, nói dịu dàng: "Vâng, con đến thăm mẹ, mẹ đừng ngồi dậy, nằm một chút đi. Con có mang cháo gà cho mẹ, là ba nấu."
Người đàn bà tinh thần hỗn loạn khẽ cau mày, vẻ mặt hơi lúng túng và áy náy. Hiển nhiên bà không hiểu được ý cô.
Trong lòng Tưởng Phẩm Nhất chua xót, nhưng ngoài mặt lại không biểu hiện ra. Cô lấy cháo gà đã nấu xong, đút cho mẹ từng chút, dè dặt quan sát bà.
Đút cháo gà xong, người của viện điều dưỡng đưa bữa sáng cũng đã đến. Tưởng Phẩm Nhất lại chăm sóc cho mẹ ăn chút cháo loãng và thức ăn, lúc này mới trấn an bà nằm xuống ngủ.
Ngồi bên giường bệnh, Tưởng Phẩm Nhất hỏi bác sĩ trực ban Nhậm Hi đến thăm bệnh: "Bác sĩ Nhậm, gần đây tình trạng mẹ tôi thế nào?"
Nhậm Hi nhìn bệnh nhân đã ngủ thì hạ giọng nói khẽ: "Vẫn như cũ, rất khỏe mạnh, nhưng chỉ không nhớ rõ mọi chuyện."
Tưởng Phẩm Nhất gật gật đầu, lẩm bẩm: "Tôi cũng thấy vậy."
Nhậm Hi quan sát Tưởng Phẩm Nhất một chút, phát hiện cô gái này khác với trước đây. Dường như cô ta không còn kháng cự việc tiếp xúc với người ngoài. Lúc nói chuyện với người khác cũng không còn cẩn trọng và gấp rút nữa, thay đổi như thế khiến cô mừng thay cô ta.
"Tôi còn phải đi thăm bệnh nhân khác nữa, đi trước nhé." Nhậm Hi mỉm cười tạm biệt với Tưởng Phẩm Nhất, nghe đối phương trả lời sau đó quay người rời khỏi phòng bệnh.
Tưởng Phẩm Nhất quay đầu nhìn bóng lưng Nhậm Hi. Cô ta rất đẹp, cũng rất tự do. Điều kiện gia đình cũng tốt, nghe nói sau khi ly hôn còn tìm được một người bạn trai rất khá. So sánh với cô ta, Tưởng Phẩm Nhất không khỏi hơi tự ti. Nhà cô không giàu có, cũng rất có thể không gả được cho người mình thích. So với Nhậm Hi, ưu thế duy nhất của cô có được chính là trẻ tuổi, có lẽ còn xinh đẹp hơn một chút.
Tâm trạng hơi sa sút, Tưởng Phẩm Nhất không nhịn được lấy điện thoại di động ra tìm lý do gửi tin nhắn cho Phó Dục Thư, hi vọng có thể nói vài lời với anh.
Cô soạn tin nhắn gửi cho anh, nói: “Tôi muốn trả lại tiền điện thoại cho anh, anh có thời gian rảnh không?"
Tin nhắn gửi đi, tâm trạng Tưởng Phẩm Nhất trở nên vô cùng thấp thỏm, vừa mong đợi anh trả lời, vừa sợ thấy anh trả lời, bởi vì lo lắng bị từ chối.
Cô ngồi trên ghế sốt ruột chờ đợi, qua gần nửa giờ sau, Phó Dục Thư mới trả lời tin nhắn cho cô.
Cô vội vội vàng vàng nhấn nút đọc tin nhắn, thấy anh nói: “Tôi đang ở bên ngoài, tạm thời không thể quay về."
Tưởng Phẩm Nhất lập tức trả lời: “Tôi cũng ở bên ngoài, hôm nay phải đến viện điều dưỡng thăm mẹ, cho nên cha tôi thả tôi ra."
Lần này Phó Dục Thư trả lời tin nhắn rất nhanh, anh còn đang áy náy vì chuyện hại cô bị cấm túc, nên ngay mở đầu là ba chữ "Thật xin lỗi" rồi sau đó mới là vấn đề chính: “Nếu như cô muốn gặp mặt, tôi cũng sắp về rồi, có thể đi đón cô."
Dĩ nhiên là cô muốn gặp mặt, cũng hi vọng anh đến đón cô, nếm thử cảm giác được người ta săn sóc và chờ đợi. Tuy cô biết có lẽ mình không có cách nào chịu trách nhiệm với tình cảm nảy sinh, nhưng vẫn không kìm lòng được muốn gần anh thêm chút nữa, rồi lại thêm chút nữa, cho nên cô trả lời anh: “Được."
Thành phố Bình Giang chỉ có một viện điều dưỡng tâm thần này, đương nhiên Phó Dục Thư không thể nào đến nơi khác được, cho nên không cần phải báo địa chỉ.
Tưởng Phẩm Nhất ở viện điều dưỡng chờ anh, anh ra khỏi Cục Công an thì lái xe đến. Trên đường đi đến anh từng nghĩ có lẽ sẽ gặp ai đó, nhưng lại cảm thấy tỷ lệ cũng không cao. Nhưng ông trời luôn luôn thích trêu chọc làm người ta lúng túng, lại khiến cho anh gặp lại cô ta.
Phó Dục Thư vừa bước xuống xe, đang cúi đầu dự định gọi điện thoại báo cho Tưởng Phẩm Nhất biết mình đã đến, thì lại nghe thấy một giọng nam quen thuộc gọi anh: "Phó Dục Thư?"
Phó Dục Thư ngước mắt lên, nhìn thấy Khương Giảo đang đứng bên cạnh chiếc Maybach của anh ta chờ người. Mà người anh ta chờ là ai thì không cần phải nói.
Khẽ nhíu mày, Phó Dục Thư hơi xa cách gật đầu với anh ta, từ gọi điện thoại đổi thành nhắn tin, báo cho Tưởng Phẩm Nhất biết mình đã đến.
Trong viện điều dưỡng Tưởng Phẩm Nhất nhận được tin nhắn của anh thì nhanh chóng thu dọn đồ rời khỏi. Giống với cô còn có Nhậm Hi đang chuẩn bị hết ca trực phải về nhà.
Tại cửa viện điều dưỡng, Khương Giảo đi từng bước đến trước mặt Phó Dục Thư. Bởi vì nguyên nhân chiều cao, anh ta phải hơi ngước lên nói chuyện với Phó Dục Thư, khiến cho anh ta nói chuyện thua kém chút khí thế: "Cậu đến tìm Nhậm Hi à? Các người đã ly hôn rồi, tại sao cậu còn dây dưa với cô ấy?"
Phó Dục Thư thản nhiên nhìn anh ta nói phủ nhận: "Tôi không phải đến tìm cô ấy."
Khương Giảo khinh thường nói: "Đừng chối, thành phố Bình Giang lớn như vậy, cậu đến đây nói là Tống Vân mời, rốt cuộc là sao thì tự trong lòng cậu còn không rõ ư? Nhậm Hi đã theo cậu một năm, những ngày tháng khổ cực còn chưa đủ sao? Cuối cùng là cậu muốn hại cô ấy bao lâu? Cho đến bây giờ cha mẹ cô ấy còn chưa chịu nhận lại cô ấy, tất cả còn không phải là do cậu sao?"
Phó Dục Thư cũng chẳng hề không vui vì lời nói của anh ta, bình thản lặp lại một lần: "Tôi không phải đếm tìm cô ấy."
"Đủ rồi." Khương Giảo hơi tức giận gào lên một câu, vừa định nói gì đó thì đã bị giọng nữ phía xa ngắt ngang.
"Khương Giảo!" Nhậm Hi bước nhanh đến, kinh ngạc nhìn Phó Dục Thư, "Sao anh lại ở đây?"
Phó Dục Thư liếc mắt nhìn Nhậm Hi một cái, cô ta vẫn thon thả xinh đẹp như trước đây, khiến người ta chỉ nhìn một cái đã vô cùng thoải mái, nhưng cô ta đã không còn là vợ của anh nữa.
"Đến đón một người." Phó Dục Thư trả lời ngắn gọn súc tích.
Lông mày Khương Giảo cau lại, cười khẩy nói: "Đừng nghe lời cậu ta nói nhảm, cậu ta đến đây còn có nguyên nhân khác sao? Cậu ta biết là ai ở đây mà, còn không phải là đến chờ em sao? Nếu không phải hôm nay anh trùng hợp đến đón em, nói không chừng cậu ta đã được như ý rồi."
"Khương Giảo anh đừng nói nữa." Nhậm Hi cau mày, nói, "Anh quá đáng rồi đó."
Khương Giảo nhìn về phía Nhậm Hi, ánh mắt lạnh lùng: "Sao hả, đau lòng à? Bây giờ bạn trai em là anh, cậu ta đã không còn là chồng của em nữa. Cho dù anh từng làm chuyện có lỗi với cậu ta, cướp lấy em lúc cậu ta vẫn còn là chồng em, nhưng bây giờ chuyện đã không còn như vậy nữa."
Nhậm Hi bất đắc dĩ cất cao giọng: "Khương Giảo anh đừng nổi điên ở đây. Anh có thể đừng đa nghi vậy hay không. Anh ấy chỉ đến đón người thôi, là chúng ta có lỗi với anh ấy, muốn nói gì cũng không đến lượt chúng ta!"
Khương Giảo bị Nhậm Hi nói thế lại nổi nóng, anh ta vừa muốn bộc phát thì nhìn thấy một hình bóng xinh đẹp quen thuộc chạy nhanh đến.
Bởi vì chạy quá nhanh, Tưởng Phẩm Nhất dừng lại thở dốc một chút, sau khi bình phục lại hơi thở mới đi đến bên cạnh Phó Dục Thư, khoác lên cánh tay anh nói: "Thật xin lỗi em đi ra trễ, thu dọn đồ đạc hơi mất thời gian, anh biết hai người này à?"
Khương Giảo nhìn nhìn Tưởng Phẩm Nhất trẻ trung xinh đẹp, lại nhìn Nhậm Hi mang vẻ mặt kinh ngạc, bỗng nở nụ cười thú vị.
javascript:;
Phó Dục Thư cúi đầu nhìn nhìn Tưởng Phẩm Nhất vô cùng tự nhiên kéo lấy cánh tay anh, chần chờ trong chốc lát, vẫn không làm trò tránh né khiến cô khó xử trước mặt người khác.
Anh nói chừng mực: "Hai người bạn cũ, nếu đã xong chuyện thì chúng ta về thôi."
Tưởng Phẩm Nhất gật gật đầu nói: "Xong rồi, về nhà thôi."
Phó Dục Thư gật đầu một cái, nói tạm biệt với Khương Giảo và Nhậm Hi, rồi dẫn Tưởng Phẩm Nhất lên xe, mau chóng chạy đi.
Khương Giảo nhìn theo bóng xe anh, nói giọng khó hiểu: "Hai người vừa ly hôn thì cậu ta đoạt được giải thưởng lớn, có tiền bạc, mua xe sang cũng không nói, còn tìm được cô bạn gái xinh đẹp như vậy, thật là đúng dịp đến không thể đúng dịp hơn." Anh ta ngoái đầu nhìn về phía Nhậm Hi, nói đầy hàm ý: "Em nói xem là cậu ta khắc em, hay là em khắc cậu ta? Hoặc là cậu ta đã sớm có kế hoạch, vẫn che giấu cô gái này và cố ý không nói chuyện đoạt được giải thưởng?"
Sắc mặt Nhậm Hi hơi cô đơn, vô cùng khó chịu liếc nhìn Khương Giảo một cái, bước nhanh rời khỏi cũng không quay đầu lại.
Khương Giảo nhìn bóng lưng cô ta, tuy có do dự nhưng vẫn đuổi theo.
Tay nắm lấy áo khoác trên người, vài lần Tưởng Phẩm Nhất muốn trả lại áo cho anh. Nhưng cũng đoán được anh sẽ từ chối, hai người sẽ phải đứng lặng im trong gió lạnh thêm một hồi. Cho nên cuối cùng cô cũng bỏ qua.
Đến khi trở về dưới lầu nhà mình, Tưởng Phẩm Nhất lập tức cởi áo khoác ra, quay lại đối diện với anh, ra hiệu anh quay lưng đi để cô mặc áo vào giúp anh. Hành động này đương nhiên bị Phó Dục Thư từ chối: "Để tự tôi được rồi." Anh vờ nhận lấy áo.
Tưởng Phẩm Nhất lui về phía sau một bước, hạ giọng nói: "Tôi không muốn nói nhiều ở đây với anh, lãng phí thời gian, nhanh lên đi."
Bọn họ đang đứng dưới lầu Tưởng gia, nói càng nhiều nguy hiểm càng lớn. Yêu cầu của Tưởng Phẩm Nhất không có gì đáng trách, nhưng
Phó Dục Thư rũ mi mắt hơi suy tư, một lát sau xoay người sang chỗ khác đưa cánh tay về phía sau, để Tưởng Phẩm Nhất mặc áo khoác vào giúp anh.
Chiếc áo mang theo độ ấm trở lại trên người, giống như trong nháy mắt đã xua tan tất cả khí lạnh. Phó Dục Thư quay người lại định nói lời tạm biệt với cô. Cô lại vô cùng tự nhiên sửa cổ áo khoác giúp anh, hành động kia rất thành thạo, giống như bọn họ là một đôi tình nhân thân mật vậy.
"Thật ra thì hôm nay anh có thể không đưa tôi đi cùng. Chẳng qua anh chỉ đi chứng thực suy đoán, một người an toàn lại thuận tiện hơn, nhưng anh vẫn gọi tôi theo." Tưởng Phẩm Nhất nhích đến gần anh, gần như là nhào vào lòng anh, hạ giọng nói. "Anh là người rất có trách nhiệm."
Việc to nhỏ gì Phó Dục Thư cũng sẽ báo cho cô biết, hơn nữa còn để cô tham dự. Hiển nhiên là vì anh đã từng hứa, một khi có tin tức sẽ lập tức cho cô biết.
Một mình anh có thể hoàn thành tất cả, chẳng những sẽ giảm bớt nguy hiểm, cũng tiết giảm bớt rất nhiều phiền phức. Nhưng cuối cùng anh vẫn đưa cô đi theo, không ngại phiền phức giải thích cho cô, để cô có thể biết hết tất cả, khiến cô cảm giác mình không tin lầm người.
Tưởng Phẩm Nhất nói hết chuyện mình biết và giao cho anh đồ mình bí mật cất giấu, đó là cô trao cho anh một niềm tin rất lớn. Cô là người trong Hòe Viên, còn anh thì đang điều tra Hòe Viên, lại có liên lạc với cảnh sát. Như thế nếu Hòe Viên thật sự có vấn đề và xảy ra chuyện gì, chính Tưởng Phẩm Nhất cũng không thoát thân được. Điều này đồng nghĩa với việc cô giao an nguy của mình cho anh, anh cũng không khiến cô thất vọng, anh đã cho cô cảm giác an toàn vô cùng.
Đã biết rõ chuyện tiến triển, biết tất cả quá trình thì có thể tùy thời cơ mà ứng đối với các loại tình huống, biết bước kế tiếp phải đi thế nào. Phó Dục Thư là một người trung thực chín chắn, khiến Tưởng Phẩm Nhất vô cùng ngưỡng mộ.
Nhận được lời khen, Phó Dục Thư có vẻ rất bình tĩnh, anh không kiêu ngạo, không vội vàng, lui về phía sau một bước, khẽ nói: "Đêm đã khuya rồi, có chuyện gì ngày mai nói sau. Đây không phải là nơi tán gẫu."
Lý do cô mới vừa dùng khiến anh thỏa hiệp, hiện tại anh đã trả ngược lại cho cô. Cô không khỏi hơi chớp mắt, nhìn anh đầy sâu xa. Anh không nhìn cô, nói câu "tạm biệt" rồi quay người đi về nhà.
Tưởng Phẩm Nhất nhìn căn nhà lầu cổ kính thuộc về Phó Dục Thư, lại cảm thấy giống như nó đã không còn khiến người ta sợ hãi như xưa nữa.
Đêm tối có thể che giấu rất nhiều thứ, ví như hành động, vẻ mặt cùng với tâm trạng thật sự của con người. Phó Dục Thư về đến nhà, khóa tất cả cửa sổ, lên phòng ngủ trên lầu, vuốt ve Tiểu Hùng đang nằm ngủ trên giường, nằm ngửa ra giường nhìn trần nhà trầm tư.
Anh không nghĩ đến tình tiết vụ án gì, cũng không nghĩ đến bí mật gì cả, cái anh nghĩ đến chính là Tưởng Phẩm Nhất vừa mới tạm biệt với anh kia.
Biểu hiện của Tưởng Phẩm Nhất ngày hôm nay rất dễ nhìn ra là có ý gì. Cô có thiện cảm với anh, nhưng cũng biết hai người không thể ở bên nhau, cho nên trong lời nói vừa có nhiệt tình vừa chùn bước, mâu thuẫn vô cùng.
Anh có thể thấy được tâm trạng của cô, nhưng chính anh thì sao?
Phó Dục Thư là một người vô cùng kín đáo, có đôi khi chính bản thân anh cũng không hiểu được mình, huống chi là Tưởng Phẩm Nhất.
Tưởng Phẩm Nhất vừa về đến nhà đã nghĩ đến anh, nghĩ anh có nhận ra gì hay không, nghĩ anh sẽ làm sao.
Nghĩ đến cuối cùng, cô phát hiện ra cô đã biết rõ đến tột cùng là mình đang ôm ấp mong đợi gì với anh.
Cả một đêm hai người cũng không ngủ được nhiều, ngày hôm sau Tưởng Phẩm Nhất được Tưởng Thặng thả ra, bởi vì ngày hôm nay là ngày đến viện điều dưỡng thăm mẹ.
Tưởng Thặng đưa gà-mên cháo gà cho cô, còn mang theo rất nhiều thực phẩm dinh dưỡng, sau khi tất cả sắp xếp thỏa đáng, ông gằn giọng nói: "Thăm mẹ con xong thì về nhà sớm, đừng nên chọc ba tức giận nữa."
Tưởng Phẩm Nhất cũng không nhìn ông lấy một cái, cầm đồ đi ra ngoài, nói giọng thản nhiên: "Biết rồi ạ."
Tưởng Thặng nhìn đứa con gái mình vô cùng coi thường, khuôn mặt kinh ngạc và xa lạ. Đã nhiều năm qua, tuy mình quá đáng, nhưng con gái vẫn rất thân thiết với mình. Con bé là một người cần tình thân để bù đắp cho cuộc sống cô đơn, sao lại bỗng nhiên thay đổi.
Tưởng Phẩm Nhất cầm lấy đồ cha đưa cho mẹ ngồi chờ ở trạm xe buýt, lúc ngồi vào ghế cô đã suy nghĩ, biểu hiện chống đối của mình với cha cuối cùng là có đúng hay không?
Đã trải qua nhiều năm, cô vẫn sợ mất đi tình thân duy nhất, khiến thế giới chỉ còn lại một mình. Cho nên cô luôn cố nhẫn nhịn và chịu đựng tất cả mọi chuyện. Hôm nay có một tình cảm khác xâm nhập vào đáy lòng, dường như cô cũng trở nên gan dạ hơn, cũng không biết là tốt hay xấu.
Đang suy tư thì xe buýt đến, Tưởng Phẩm Nhất xách túi đồ lớn nhỏ lên xe. Sau khi xe chạy đi, cô tình cờ thấy được xe Phó Dục Thư chạy ngang qua cạnh xe buýt. Chiếc xe màu đen cho cô cảm giác giống như bản thân anh, tao nhã, khiêm tốn và khác với người ta.
Vừa mới sáng sớm anh lại đi đâu?
Tưởng Phẩm Nhất nghi ngờ một chút, nhưng xe buýt sao có thể sánh với xe sang trọng. Người ta xẹt qua thoáng cái đã mất tăm hơi, cô muốn tìm hiểu nguyên do cũng không có cơ hội.
Xe vòng quanh vài vòng mới đến viện điều dưỡng tâm thần thành phố Bình Giang. Tưởng Phẩm Nhất đi thẳng một mạch đến phòng mẹ. Lúc đẩy cửa ra phát hiện mẹ còn nằm nghỉ trên giường.
Phòng bệnh của viện điều dưỡng dọn dẹp rất sạch sẽ, chiếc chăn và ra giường trắng muốt càng tôn lên làn da nõn nà của mẹ cô. Bà cũng rất khỏe mạnh, chỉ là vẫn không nhận ra cô là ai như cũ.
"Con... đến rồi à." Nghe thấy tiếng vang, mẹ cô quay đầu lại cười gượng gạo nói chuyện với cô, siết chặt chăn trông giống hơi sợ hãi.
Tưởng Phẩm Nhất bước đến vài bước đặt đồ xuống, nói dịu dàng: "Vâng, con đến thăm mẹ, mẹ đừng ngồi dậy, nằm một chút đi. Con có mang cháo gà cho mẹ, là ba nấu."
Người đàn bà tinh thần hỗn loạn khẽ cau mày, vẻ mặt hơi lúng túng và áy náy. Hiển nhiên bà không hiểu được ý cô.
Trong lòng Tưởng Phẩm Nhất chua xót, nhưng ngoài mặt lại không biểu hiện ra. Cô lấy cháo gà đã nấu xong, đút cho mẹ từng chút, dè dặt quan sát bà.
Đút cháo gà xong, người của viện điều dưỡng đưa bữa sáng cũng đã đến. Tưởng Phẩm Nhất lại chăm sóc cho mẹ ăn chút cháo loãng và thức ăn, lúc này mới trấn an bà nằm xuống ngủ.
Ngồi bên giường bệnh, Tưởng Phẩm Nhất hỏi bác sĩ trực ban Nhậm Hi đến thăm bệnh: "Bác sĩ Nhậm, gần đây tình trạng mẹ tôi thế nào?"
Nhậm Hi nhìn bệnh nhân đã ngủ thì hạ giọng nói khẽ: "Vẫn như cũ, rất khỏe mạnh, nhưng chỉ không nhớ rõ mọi chuyện."
Tưởng Phẩm Nhất gật gật đầu, lẩm bẩm: "Tôi cũng thấy vậy."
Nhậm Hi quan sát Tưởng Phẩm Nhất một chút, phát hiện cô gái này khác với trước đây. Dường như cô ta không còn kháng cự việc tiếp xúc với người ngoài. Lúc nói chuyện với người khác cũng không còn cẩn trọng và gấp rút nữa, thay đổi như thế khiến cô mừng thay cô ta.
"Tôi còn phải đi thăm bệnh nhân khác nữa, đi trước nhé." Nhậm Hi mỉm cười tạm biệt với Tưởng Phẩm Nhất, nghe đối phương trả lời sau đó quay người rời khỏi phòng bệnh.
Tưởng Phẩm Nhất quay đầu nhìn bóng lưng Nhậm Hi. Cô ta rất đẹp, cũng rất tự do. Điều kiện gia đình cũng tốt, nghe nói sau khi ly hôn còn tìm được một người bạn trai rất khá. So sánh với cô ta, Tưởng Phẩm Nhất không khỏi hơi tự ti. Nhà cô không giàu có, cũng rất có thể không gả được cho người mình thích. So với Nhậm Hi, ưu thế duy nhất của cô có được chính là trẻ tuổi, có lẽ còn xinh đẹp hơn một chút.
Tâm trạng hơi sa sút, Tưởng Phẩm Nhất không nhịn được lấy điện thoại di động ra tìm lý do gửi tin nhắn cho Phó Dục Thư, hi vọng có thể nói vài lời với anh.
Cô soạn tin nhắn gửi cho anh, nói: “Tôi muốn trả lại tiền điện thoại cho anh, anh có thời gian rảnh không?"
Tin nhắn gửi đi, tâm trạng Tưởng Phẩm Nhất trở nên vô cùng thấp thỏm, vừa mong đợi anh trả lời, vừa sợ thấy anh trả lời, bởi vì lo lắng bị từ chối.
Cô ngồi trên ghế sốt ruột chờ đợi, qua gần nửa giờ sau, Phó Dục Thư mới trả lời tin nhắn cho cô.
Cô vội vội vàng vàng nhấn nút đọc tin nhắn, thấy anh nói: “Tôi đang ở bên ngoài, tạm thời không thể quay về."
Tưởng Phẩm Nhất lập tức trả lời: “Tôi cũng ở bên ngoài, hôm nay phải đến viện điều dưỡng thăm mẹ, cho nên cha tôi thả tôi ra."
Lần này Phó Dục Thư trả lời tin nhắn rất nhanh, anh còn đang áy náy vì chuyện hại cô bị cấm túc, nên ngay mở đầu là ba chữ "Thật xin lỗi" rồi sau đó mới là vấn đề chính: “Nếu như cô muốn gặp mặt, tôi cũng sắp về rồi, có thể đi đón cô."
Dĩ nhiên là cô muốn gặp mặt, cũng hi vọng anh đến đón cô, nếm thử cảm giác được người ta săn sóc và chờ đợi. Tuy cô biết có lẽ mình không có cách nào chịu trách nhiệm với tình cảm nảy sinh, nhưng vẫn không kìm lòng được muốn gần anh thêm chút nữa, rồi lại thêm chút nữa, cho nên cô trả lời anh: “Được."
Thành phố Bình Giang chỉ có một viện điều dưỡng tâm thần này, đương nhiên Phó Dục Thư không thể nào đến nơi khác được, cho nên không cần phải báo địa chỉ.
Tưởng Phẩm Nhất ở viện điều dưỡng chờ anh, anh ra khỏi Cục Công an thì lái xe đến. Trên đường đi đến anh từng nghĩ có lẽ sẽ gặp ai đó, nhưng lại cảm thấy tỷ lệ cũng không cao. Nhưng ông trời luôn luôn thích trêu chọc làm người ta lúng túng, lại khiến cho anh gặp lại cô ta.
Phó Dục Thư vừa bước xuống xe, đang cúi đầu dự định gọi điện thoại báo cho Tưởng Phẩm Nhất biết mình đã đến, thì lại nghe thấy một giọng nam quen thuộc gọi anh: "Phó Dục Thư?"
Phó Dục Thư ngước mắt lên, nhìn thấy Khương Giảo đang đứng bên cạnh chiếc Maybach của anh ta chờ người. Mà người anh ta chờ là ai thì không cần phải nói.
Khẽ nhíu mày, Phó Dục Thư hơi xa cách gật đầu với anh ta, từ gọi điện thoại đổi thành nhắn tin, báo cho Tưởng Phẩm Nhất biết mình đã đến.
Trong viện điều dưỡng Tưởng Phẩm Nhất nhận được tin nhắn của anh thì nhanh chóng thu dọn đồ rời khỏi. Giống với cô còn có Nhậm Hi đang chuẩn bị hết ca trực phải về nhà.
Tại cửa viện điều dưỡng, Khương Giảo đi từng bước đến trước mặt Phó Dục Thư. Bởi vì nguyên nhân chiều cao, anh ta phải hơi ngước lên nói chuyện với Phó Dục Thư, khiến cho anh ta nói chuyện thua kém chút khí thế: "Cậu đến tìm Nhậm Hi à? Các người đã ly hôn rồi, tại sao cậu còn dây dưa với cô ấy?"
Phó Dục Thư thản nhiên nhìn anh ta nói phủ nhận: "Tôi không phải đến tìm cô ấy."
Khương Giảo khinh thường nói: "Đừng chối, thành phố Bình Giang lớn như vậy, cậu đến đây nói là Tống Vân mời, rốt cuộc là sao thì tự trong lòng cậu còn không rõ ư? Nhậm Hi đã theo cậu một năm, những ngày tháng khổ cực còn chưa đủ sao? Cuối cùng là cậu muốn hại cô ấy bao lâu? Cho đến bây giờ cha mẹ cô ấy còn chưa chịu nhận lại cô ấy, tất cả còn không phải là do cậu sao?"
Phó Dục Thư cũng chẳng hề không vui vì lời nói của anh ta, bình thản lặp lại một lần: "Tôi không phải đếm tìm cô ấy."
"Đủ rồi." Khương Giảo hơi tức giận gào lên một câu, vừa định nói gì đó thì đã bị giọng nữ phía xa ngắt ngang.
"Khương Giảo!" Nhậm Hi bước nhanh đến, kinh ngạc nhìn Phó Dục Thư, "Sao anh lại ở đây?"
Phó Dục Thư liếc mắt nhìn Nhậm Hi một cái, cô ta vẫn thon thả xinh đẹp như trước đây, khiến người ta chỉ nhìn một cái đã vô cùng thoải mái, nhưng cô ta đã không còn là vợ của anh nữa.
"Đến đón một người." Phó Dục Thư trả lời ngắn gọn súc tích.
Lông mày Khương Giảo cau lại, cười khẩy nói: "Đừng nghe lời cậu ta nói nhảm, cậu ta đến đây còn có nguyên nhân khác sao? Cậu ta biết là ai ở đây mà, còn không phải là đến chờ em sao? Nếu không phải hôm nay anh trùng hợp đến đón em, nói không chừng cậu ta đã được như ý rồi."
"Khương Giảo anh đừng nói nữa." Nhậm Hi cau mày, nói, "Anh quá đáng rồi đó."
Khương Giảo nhìn về phía Nhậm Hi, ánh mắt lạnh lùng: "Sao hả, đau lòng à? Bây giờ bạn trai em là anh, cậu ta đã không còn là chồng của em nữa. Cho dù anh từng làm chuyện có lỗi với cậu ta, cướp lấy em lúc cậu ta vẫn còn là chồng em, nhưng bây giờ chuyện đã không còn như vậy nữa."
Nhậm Hi bất đắc dĩ cất cao giọng: "Khương Giảo anh đừng nổi điên ở đây. Anh có thể đừng đa nghi vậy hay không. Anh ấy chỉ đến đón người thôi, là chúng ta có lỗi với anh ấy, muốn nói gì cũng không đến lượt chúng ta!"
Khương Giảo bị Nhậm Hi nói thế lại nổi nóng, anh ta vừa muốn bộc phát thì nhìn thấy một hình bóng xinh đẹp quen thuộc chạy nhanh đến.
Bởi vì chạy quá nhanh, Tưởng Phẩm Nhất dừng lại thở dốc một chút, sau khi bình phục lại hơi thở mới đi đến bên cạnh Phó Dục Thư, khoác lên cánh tay anh nói: "Thật xin lỗi em đi ra trễ, thu dọn đồ đạc hơi mất thời gian, anh biết hai người này à?"
Khương Giảo nhìn nhìn Tưởng Phẩm Nhất trẻ trung xinh đẹp, lại nhìn Nhậm Hi mang vẻ mặt kinh ngạc, bỗng nở nụ cười thú vị.
javascript:;
Phó Dục Thư cúi đầu nhìn nhìn Tưởng Phẩm Nhất vô cùng tự nhiên kéo lấy cánh tay anh, chần chờ trong chốc lát, vẫn không làm trò tránh né khiến cô khó xử trước mặt người khác.
Anh nói chừng mực: "Hai người bạn cũ, nếu đã xong chuyện thì chúng ta về thôi."
Tưởng Phẩm Nhất gật gật đầu nói: "Xong rồi, về nhà thôi."
Phó Dục Thư gật đầu một cái, nói tạm biệt với Khương Giảo và Nhậm Hi, rồi dẫn Tưởng Phẩm Nhất lên xe, mau chóng chạy đi.
Khương Giảo nhìn theo bóng xe anh, nói giọng khó hiểu: "Hai người vừa ly hôn thì cậu ta đoạt được giải thưởng lớn, có tiền bạc, mua xe sang cũng không nói, còn tìm được cô bạn gái xinh đẹp như vậy, thật là đúng dịp đến không thể đúng dịp hơn." Anh ta ngoái đầu nhìn về phía Nhậm Hi, nói đầy hàm ý: "Em nói xem là cậu ta khắc em, hay là em khắc cậu ta? Hoặc là cậu ta đã sớm có kế hoạch, vẫn che giấu cô gái này và cố ý không nói chuyện đoạt được giải thưởng?"
Sắc mặt Nhậm Hi hơi cô đơn, vô cùng khó chịu liếc nhìn Khương Giảo một cái, bước nhanh rời khỏi cũng không quay đầu lại.
Khương Giảo nhìn bóng lưng cô ta, tuy có do dự nhưng vẫn đuổi theo.
Tác giả :
Tổng Công Đại Nhân